Chương trình kỳ này phát sóng xong, thời gian trong nước đã gần mười hai giờ đêm.
Tuy nhiên, khi chiếc máy bay mang theo toàn bộ ê-kíp sản xuất và khách mời vượt nửa vòng trái đất, hạ cánh xuống một quốc gia nhỏ đầy nét kỳ lạ ở khu vực Bắc Âu, do chênh lệch múi giờ, mặt trời mới chỉ vừa lặn xuống đường chân trời, ánh vàng kim rải khắp các con phố, nhuộm cả tuyết phủ vạn vật thành màu ấm áp.
Năm giờ chiều.
Dodane, sân bay Nennio.
Trước khi xuống máy bay, nhân viên đã dùng loa nhắc nhở mọi người đội mũ và quàng khăn, nhiệt độ ngoài trời đã là âm độ, đặc biệt là Dodane đã vào đông từ đầu tháng Mười Hai, tuyết rơi trắng xóa liên tục hơn một tháng.
Bên ngoài rõ ràng là một thế giới băng tuyết.
Lối ra sân bay.
Các nhân viên chuẩn bị trước cho buổi quay tuần này ở Dodane đã đến đón đúng giờ, còn sắp xếp vài chiếc xe buýt, chia đội quân lớn thành vài đội nhỏ, đưa mọi người và các thiết bị quay phim đến địa điểm quay trong nhà những ngày tới.
Các khách mời cùng với người quay phim riêng, tổ đạo diễn và bác sĩ đi kèm được sắp xếp lên cùng một chiếc xe buýt.
Thời Lận Xuyên và các khách mời khác ngồi ở vị trí được chỉ định ở nửa sau xe, trên lưng ghế đã được lắp sẵn camera cố định, có nhân viên đang phỏng vấn nhiều người trước buổi quay tuần này.
Trong lúc đó, ánh mắt anh lướt qua nửa cái đầu lấp ló từ ghế trước xe, không kìm được nhớ lại chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu - khi anh và Tạ Cảnh Hòa đang ầm ĩ, không cẩn thận bị đối phương đẩy xuống ghế, đột nhiên nghe thấy tiếng vật gì đó bị lật ngã ở phía sau.
Tạ Cảnh Hòa vội vàng quay đầu nhìn lại, theo bản năng nói lời xin lỗi.
"Không sao đâu."
Người ngồi ghế sau nhanh chóng đáp lại.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo này, động tác của Thời Lận Xuyên chậm lại nửa nhịp, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt để lại ấn tượng rất sâu sắc.
Là công chính tình yêu đích thực của Tạ Cảnh Hòa.
Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, sống mũi thẳng, đôi mắt dưới kính trông rất thân thiện, tôn lên khí chất dịu dàng như ngọc, từng lời nói cử chỉ đều thanh lịch, tựa như một bậc quân tử điển hình.
Hình như nghĩ đến điều gì đó, anh ta đẩy kính lên, ngẩng đầu hỏi Tạ Cảnh Hòa: "Cậu Tạ, tay cậu không sao chứ? Vừa bị trật khớp không lâu thì tốt nhất nên nghỉ ngơi một thời gian, chú ý giữ ấm, cố gắng tránh các hoạt động mạnh."
Tạ Cảnh Hòa vừa nãy có thể dùng từ 'khỏe như rồng mạnh như hổ' để hình dung, dũng mãnh đè chồng mình lên ghế, im lặng dời tầm mắt đi, "..."
Nói xong, người đàn ông ôn hòa lại nở một nụ cười với Thời Lận Xuyên đang ngồi ở ghế trước, đồng thời gật đầu, chào hỏi: "Anh Thời."
Thời Lận Xuyên đáp lại bằng một nụ cười giả tạo lịch sự.
"Thật trùng hợp, lại gặp rồi."
Người đàn ông ôn hòa nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, cười nhẹ nói: "Ừm, nhưng tôi hy vọng sau này sẽ không gặp lại hai người nữa." Anh ta dừng lại, tiếp tục nói, "Dù sao tôi cũng là bác sĩ mà, gặp tôi trong chuyến đi này đâu phải là chuyện tốt lành gì."
Rất rõ ràng, anh ta chỉ nói đùa.
Mà tất cả những người có mặt đều không biết rằng,
Trong tương lai không xa, câu nói này sẽ trở thành lời tiên tri, như một điềm báo.
Nhưng đó là chuyện sau này.
Thời gian quay trở lại hiện tại.
Chiếc xe buýt chạy trên con đường rộng lớn hơn một giờ, xuyên qua khu trung tâm, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự đơn lập ở ngoại ô.
Tuyết trắng tinh khiết, ngôi nhà màu đỏ cao ba tầng.
"Oa, điều kiện nơi ở của tuần này thật tuyệt vời!" Xuống xe, Hứa Du xách vali, không kìm được nhìn quanh, ngẩng đầu cảm thán, "Gần đó là rừng lớn và núi tuyết, phong cảnh đẹp thật, đúng rồi, hình như mùa này có thể nhìn thấy cực quang."
So với tuần trước, tuần này ba nhóm khách mời sẽ cùng sinh sống trong biệt thự có quan cảnh này, điều kiện sống tăng vọt, cũng không cần phải lo lắng về việc ăn uống hàng ngày nữa.
Một nới một chặt.
Tâm trạng các khách mời cũng theo đó mà thư thái.
Ngoại trừ Tạ Cảnh Hòa.
Là cặp đôi ly hôn duy nhất đưa ra lựa chọn khác biệt trong tuần trước, y và Thời Lận Xuyên được phân vào hai phòng, một phòng ở cực trái, một phòng ở cực phải, giữa hai phòng là một hành lang dài, cần đi qua vài phòng.
Phòng của Thời Lận Xuyên ở ngay căn đầu tiên cạnh cầu thang.
Anh dừng bước trước tiên, còn chưa kịp mở cửa vào phòng, liếc mắt thấy Tạ Cảnh Hòa cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn về phía chỗ sâu trong hành lang, đợi mọi người vào phòng hết, y vẫn còn từ xa nhìn về phía mình, hệt như một người trẻ tuổi đang đắm chìm trong tình yêu.
Hai người nhìn nhau một lát.
Thời Lận Xuyên đột nhiên giơ tay, vẫy vẫy về phía người kia.
Giống như đang đuổi người đi.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Tạ Cảnh Hòa giơ hai tay lên cao qua đầu, tạo thành một trái tim lớn về phía anh.
Thời Lận Xuyên: "..."
Một cảm giác yêu thương nồng nhiệt, tươi sáng ập đến.
Anh chỉ có thể lúng túng cúi đầu, chọc chiếc chìa khóa cũ kỹ trên tay mấy lần vào ổ khóa mới vào được, chiếc chuông nhỏ treo bên dưới kêu leng keng leng keng, dường như đang vô tình cười nhạo anh.
Không lâu sau đó.
Sau khi các khách mời đã dọn dẹp xong phòng của mình và đi tham quan biệt thự một vòng, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, tổ chương trình đã chuẩn bị một bữa tối vô cùng thịnh soạn cho mọi người.
Tất cả đều ăn uống thỏa thích.
Lò sưởi đốt củi, không chỉ làm ấm không khí trong nhà mà còn tỏa ra mùi hương đặc trưng, xoa dịu tinh thần căng thẳng của mọi người sau hơn mười tiếng di chuyển.
Sau bữa ăn, mọi người trò chuyện xã giao một lúc, rồi ngầm hiểu quay về phòng nghỉ ngơi.
Thời Lận Xuyên cũng vậy.
Chỉ là vào lúc nửa đêm, người đàn ông nằm thẳng bỗng nghe thấy trong phòng có tiếng động rất nhỏ, giống như tiếng đệm thịt của động vật dẫm lên sàn gỗ, tiếng rất trầm, khó mà nhận ra.
Ngay sau đó là tiếng c** q**n áo sột soạt.
Rất nhanh.
Một cơ thể hơi lạnh chui vào trong chăn.
Đối phương nằm một mình một lúc, đợi tay chân mình ấm lên mới từ từ chen vào ngực Thời Lận Xuyên, hơi thở ẩm ướt ấm áp, đôi môi vô thức dán vào vành tai anh, nhẹ nhàng ngậm vài giây rồi mới buông ra.
Vành tai ẩm ướt rời khỏi nơi ấm áp, bị đông cứng đến đỏ bừng.
Thời Lận Xuyên không kìm được phàn nàn một tiếng,
"Lạnh chết đi được."
"Nửa đêm nửa hôm, cậu làm gì thế?"
Trong phòng im lặng.
Giọng nói của người đàn ông rất khẽ, nhưng lại như tiếng sấm nổ giữa trời quang.
Tạ Cảnh Hòa nhận ra anh tỉnh, giọng cũng không khàn đặc như bị đánh thức trong mơ màng, động tác vô thức lớn hơn, sau đó mò mẫm hôn mấy cái vào vành tai người đàn ông, rồi đáp lạc đề: "Em nhớ anh, nhớ anh đến mức không ngủ được."
Nói xong, y lại thở dài một hơi, cảm thán: "May mà anh không khóa cửa, không thì em không biết phải vào tìm anh thế nào." Nói rồi, y đột nhiên khựng lại, rồi hỏi với giọng điệu hơi vi diệu: "Lâm Xuyên, có phải anh?"
Thời Lận Xuyên lập tức trả lời: "Không phải."
Tạ Cảnh Hòa ôm anh, lẩm bẩm: "Em còn chưa nói hết."
Thời Lận Xuyên nghiêng người, giơ tay che mắt y, rất khó chịu giục: "Đừng nói nhiều thế, ngủ nhanh đi, mấy giờ rồi?"
Tạ Cảnh Hòa ngoan ngoãn im lặng.
Không lâu sau.
Hơi thở của y trở nên đều đặn.
Tuy nhiên, Thời Lận Xuyên lại không tài nào ngủ được.
Anh rất vất vả rút cánh tay mình ra khỏi vòng ôm của Tạ Cảnh Hòa, lặng lẽ xuống giường, khoác áo khoác ngoài, rồi mở một khe cửa sổ cực nhỏ, châm một điếu thuốc.
Thực ra anh không thường xuyên hút thuốc.
Nhưng mấy tháng gần đây, số lần anh hút thuốc ngày càng nhiều, gần đây đã phát triển đến mức chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch của Tạ Cảnh Hòa là anh lại không kìm được cổ họng thắt lại, cần nicotine để giúp bộ não giữ được sự bình tĩnh như thường ngày.
Dường như không còn tác dụng nữa.
Thời Lận Xuyên nhìn cảnh tuyết ngoài khe cửa sổ, thở ra một làn khói xám trắng, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua hình bóng người nằm trong chăn.
Trong phòng tối mờ.
Tạ Cảnh Hòa ngủ rất say, tóc dựng lên. Thời Lận Xuyên lờ mờ thấy nửa chiếc tai nhọn ló ra từ đó, tự nhiên muốn cắn một miếng, nếm thử mùi vị.
Anh không tự chủ được mà mỉm cười.
Thanh khiết, nhàn nhạt. Như tuyết, lại như sương.
Nhưng tuyết sẽ tan, sương sẽ tản, một khi trời sáng, anh sẽ không cười như vậy với một Tạ Cảnh Hòa tỉnh táo nữa - bởi vì Thời Lận Xuyên là một kẻ nhát gan, không dám và cũng không thể thừa nhận rằng mình đã thực sự bị một sự tồn tại nào đó chiếm trọn trái tim.
Nếu không, ma thuật bao bọc trái tim sẽ mất hiệu lực.
Và anh không muốn chịu đựng nỗi đau khi trái tim bị ăn mòn.
Mặc dù Tạ Cảnh Hòa đã gần như moi rỗng máu xương, nội tạng trong cơ thể anh, chỉ để lại một lớp vỏ mỏng manh, nhưng Thời Lận Xuyên vẫn không chịu nhận thua.
Anh có thể chết, nhưng không thể tan vỡ.
"Phù."
Hơi thuốc cuối cùng tan biến vào không khí lạnh.
Thời Lận Xuyên đóng cửa sổ lại, nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai người đang ngủ say, khẽ nói: "Thật ghét cậu, từ lần đầu gặp mặt đã ghét."
Anh nhìn người kia một lúc lâu, cuối cùng không kìm được, đột nhiên mở miệng cắn nhẹ nửa chiếc tai nhọn vào giữa răng, nhẹ nhàng nghiền hai lượt qua lại, dường như thực sự nếm được một chút vị ngọt.
Chiếc camera cố định ở góc tường đã bị anh dùng khăn che lại từ lâu.
Coi như là tiện tay đi.
Sáng hôm sau.
Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi, tổ chương trình chỉnh đốn lại đội ngũ, chuẩn bị đẩy mạnh công việc phát sóng trực tiếp và quay phim của tuần này. Do vấn đề chênh lệch múi giờ trong và ngoài nước, thời gian phát sóng và kết thúc phát sóng của phòng livestream đã được điều chỉnh tương ứng, thời lượng cũng được rút ngắn.
Sau khi phân tích kỹ thuật, ảnh hưởng của lưu lượng người xem trực tiếp vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Vì chuyển đổi sang múi giờ thủ đô trong nước, thời gian bắt đầu phát sóng trực tiếp bị trì hoãn đến sáu giờ tối, đây chính là khoảng thời gian nghỉ ngơi trùng khớp nhất của các nhóm tuổi khác nhau, cộng thêm lượng người xem tích lũy từ tuần trước.
Ít nhất là giữ vững mức độ ổn định không có vấn đề gì.
Tương ứng, số lượng tư liệu chưa phát sóng cũng sẽ tăng lên, có lợi cho việc thu hút khán giả sau này.
Nhóm kế hoạch đã thảo luận từ lâu, cho rằng động thái này lợi nhiều hơn hại.
Khi các khách mời ăn sáng xong, tổ đạo diễn bắt đầu điều phối quy trình.
Sau một vòng chơi trò chơi nhỏ, ba nhóm khách mời nhận được các số điểm khác nhau, nhân viên dựa trên số điểm khác nhau đó, đưa cho mỗi nhóm khách mời những phong bì có độ dày khác nhau, và máy ảnh kỹ thuật số cầm tay cùng loại.
"Bên trong là số tiền du lịch cả ngày hôm nay của các cặp đôi."
Nhiệm vụ trong ngày chỉ có một: Các cặp đôi cần sử dụng hợp lý số tiền này, trải qua một ngày vui vẻ bên ngoài, không giới hạn địa điểm, không giới hạn nội dung, và chụp ảnh check-in chung.
Chủ đề của tuần này là [Hồi ức].
Thời Lận Xuyên cầm phong bì dày nhất trong ba nhóm, tiện tay nhét vào túi áo khoác của Tạ Cảnh Hòa, hỏi một cách thờ ơ: "Đi đâu?"
Tạ Cảnh Hòa lộ vẻ mặt hưng phấn, hỏi lại: "Anh muốn đi đâu?"
Trong ba năm hôn nhân trước đây, y thường xuyên đề nghị muốn đi du lịch cùng chồng, nhưng Thời Lận Xuyên luôn lấy thân phận người của công chúng của y làm cớ, hoặc nói dối rằng lãnh đạo công ty không duyệt phép, hết lần này đến lần khác từ chối lời mời của Tạ Cảnh Hòa.
Sau khi bị từ chối, Tạ Cảnh Hòa rất thất vọng.
Nhưng y cũng rất dễ dỗ, chỉ cần Thời Lận Xuyên ôm y lên đùi rung lắc vài phút là y đã vui vẻ đến quên lối về, hoàn toàn không nhớ đến kế hoạch ban đầu.
Trận tuyết rơi cả đêm cuối cùng cũng mệt mỏi mà dừng lại.
Thời Lận Xuyên ngẩng mặt, liếc mắt thấy ngọn núi tuyết trắng xóa không xa, lạnh lùng đề nghị: "Đi trượt tuyết đi."
Nghe vậy, Tạ Cảnh Hòa mím môi dưới, đáp: "Em không biết trượt tuyết."
Thời Lận Xuyên kéo tay áo y, trực tiếp lôi người đi.
"Tôi biết."
Tạ Cảnh Hòa ngạc nhiên và tò mò quay đầu nhìn anh, hỏi dồn: "Trước đây em không biết, hóa ra anh thích trượt tuyết à?"
Thời Lận Xuyên nhàn nhạt nói: "Không, tôi ghét."
Cân nặng của hai người đàn ông đều không nhẹ, dẫm lên tuyết tạo thành hai chuỗi dấu chân sâu, còn phát ra tiếng ọt ẹt chói tai. Họ đi thẳng về phía đỉnh núi tuyết trắng, giống như hai viên kẹo vô tình rơi vào cây kem tuyết, nhỏ bé và đáng yêu.
Quả cầu lông mềm mại ở cổ áo được gió v**t v*, bay lên.
Núi tuyết nhìn gần, nhưng thực ra lại rất xa.
Khi lên núi, cả hai không hẹn mà cùng đi đến quầy bán vé cáp treo, sau khi hỏi giá, không chút do dự dùng số tiền dư dả để mua một vé cáp treo đôi.
Anh quay phim đi theo thì mua vé chuyến sau.
Lúc này, du khách vẫn còn ít.
Hai người chỉ đợi vài phút là lên cáp treo đôi.
Theo giới thiệu của nhân viên địa phương, loại cáp treo này được làm bằng kính đặc biệt có mật độ cao, độ an toàn không cần nghi ngờ, và trong suốt sáu mặt, có thể ngắm cảnh tuyết từ mọi góc độ, là lựa chọn hàng đầu cho các cặp đôi.
Là một diễn viên thường xuyên phải treo dây cáp, Tạ Cảnh Hòa đương nhiên không sợ độ cao. Còn Thời Lận Xuyên ở thế giới cũ không chỉ chơi trượt tuyết, mà còn thường xuyên nhảy bungee từ trên cao, cảm giác lơ lửng này chỉ là chuyện nhỏ.
Oong một tiếng.
Nhân viên nhấn cần gạt.
Cáp treo khởi động, di chuyển lên núi theo đường ray.
Giữa chừng, Thời Lận Xuyên ngồi trên ghế, khoanh tay, nghiêng mặt nhìn ra ngoài. Tạ Cảnh Hòa đang ôm lấy nửa cánh tay trái của anh, tay kia giơ cao máy ảnh kỹ thuật số, liên tục gọi anh: "Anh quay mặt lại đi, tổ chương trình bảo tụi mình ghi lại những khoảnh khắc vui vẻ bất cứ lúc nào."
Người đàn ông không thèm để ý đến y.
Tạ Cảnh Hòa: "Nếu không, lát nữa em lại cưỡng hôn anh đấy."
Thời Lận Xuyên lộ vẻ mặt không nói nên lời, nhưng đầu anh vừa mới quay được một nửa thì động tác đột nhiên khựng lại, đôi mắt hẹp dài trở nên sắc bén tột độ, giọng điệu cũng nghiêm túc: "Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
Tạ Cảnh Hòa còn chưa kịp phản ứng.
Ngay lúc này.
Thời Lận Xuyên lại nghe thấy một tiếng động lạ.
Giống như tiếng cái gì đó bị đứt.
*
Sên: Giờ thì chắc chắn tên nước là do tác giả bịa rồi, chứ mấy cái này viết bậy là thành bôi nhọ nước người ta mất thôi ^^!