Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 137

Lời vừa dứt.

 

Cáp treo đôi đang di chuyển đều đặn lên cao đột ngột dừng lại, quán tính khiến hai người trong cabin không tự chủ được mà lắc lư, Thời Lận Xuyên vội vàng vòng tay ôm Tạ Cảnh Hòa vào lòng, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trên, sắc mặt vô cùng nặng nề.

 

May mắn thay, cabin hoàn toàn trong suốt, tầm nhìn thông suốt.

 

Vì vậy, Thời Lận Xuyên nhìn thấy rõ ràng

 

Hai sợi cáp treo lơ lửng trên cabin lẽ ra phải ở trạng thái căng chặt, nhưng giờ đây sợi cáp bên trái lại lỏng lẻo bất thường, khiến trọng tâm của cabin bị lệch.

 

Nửa bên trái hơi chúi xuống.

 

Đúng vào phía Tạ Cảnh Hòa đang ngồi.

 

Cabin lắc lư qua lại giữa không trung, hai người nhanh chóng nhìn nhau, sắc mặt đều nặng nề.

 

Thời Lận Xuyên đảo mắt nhìn qua lại hai lượt, nói ra hiện tượng mình quan sát được: "Toàn bộ tuyến cáp đều bị kẹt, không biết có phải do nhân viên tạm dừng thủ công hay không, nhưng nếu là sự cố, có lẽ chỉ vài phút nữa sợi cáp này sẽ đứt hoàn toàn."

 

"Đến lúc đó chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn."

 

Ý ngầm: Cáp treo có thể rơi từ trên cao xuống.

 

Do địa hình đặc biệt của rừng núi tuyết, cabin treo rất cao, cách mặt đất khoảng hai mươi mét, nếu đổi sang chiều cao tầng lầu thì...

 

Ước chừng cao từ sáu đến tám tầng.

 

Thời Lận Xuyên rũ mắt nhìn xuống.

 

Tuyết trắng xóa một vùng.

 

Rải rác vài chỗ, lộ ra màu đá núi lạnh lẽo.

 

Khi sự cố xảy ra, cảnh quan thiên nhiên vốn dĩ khiến người ta cảm thấy thư thái bỗng chốc biến thành mối nguy hiểm chết người, khiến lòng người kinh hãi.

 

Tạ Cảnh Hòa đã không còn bận tâm đến việc chụp ảnh nữa, một tay y ôm chặt người đàn ông, tay kia nhanh chóng kiểm tra khóa an toàn ở thắt lưng của cả hai, sau đó nắm chặt tay nắm bên cạnh, và cũng nói ra tình hình mình quan sát được.

 

"PD đi theo chúng ta ở ngay phía sau, em thấy họ đang giơ điện thoại lên, chắc là đã gọi cảnh sát và cứu hộ rồi, chỉ là không biết tốc độ phản ứng của cảnh sát có đủ nhanh không, bây giờ..."

 

Chưa nói hết lời, hai người đột nhiên nghe thấy phía trước bùng nổ một tiếng hét chói tai đầy kinh hoàng, theo bản năng nhìn theo tiếng, phát hiện nguồn phát ra âm thanh là một cặp bố con đã lên cáp treo trước họ.

 

Người hét lên chính là cậu bé trông chừng mười ba, mười bốn tuổi.

 

Cảm xúc của cậu bé rất kích động, chỉ vào sợi cáp lỏng lẻo liên tục la lớn, người bố bên cạnh một tay đưa lên tai, trông có vẻ cũng đang gọi điện cầu cứu.

 

Tiếng nói theo gió bay tới.

 

Chỉ riêng Thời Lận Xuyên và Tạ Cảnh Hòa hoàn toàn không có thiết bị liên lạc, đành im lặng bị mắc kẹt trong cabin trong suốt, cảnh giác quan sát tình hình phía trước và phía sau, và không nhúc nhích chờ đợi cứu hộ.

 

Du khách ở sân trượt tuyết lưng chừng núi dường như cũng nhận ra điều bất thường, không hẹn mà cùng dừng trò chơi, ba năm người tụ tập một chỗ, ngẩng đầu nhìn lên trời, động tác rất khoa trương.

 

Không khí tràn ngập những tiếng ồn ào.

 

Hoảng loạn đang lan rộng.

 

Đúng lúc căng thẳng này, trời lại thong thả đổ tuyết nhỏ.

 

Mỗi bông tuyết đều nhẹ nhàng vô cùng, như thể có một bàn tay vô hình đang nâng đỡ chúng, khiến chúng yên bình trôi nổi bay lượn, tựa như những tinh linh trong gió, xoay tròn và rơi xuống xung quanh hai người.

 

Thời Lận Xuyên bỗng cảm thấy mỉa mai.

 

Tạ Cảnh Hòa ở sát bên anh, những sợi tóc hơi vểnh cọ vào cằm anh. Thời Lận Xuyên đột nhiên nhếch mếp, một tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ họng anh, "Tạ Cảnh Hòa, hình như cậu sắp bị tôi hại chết rồi."

 

Im lặng vài giây.

 

Người kia lầm bầm đáp: "Đừng có nói gở, tụi mình sẽ xuống được nhanh thôi."

 

Không biết ai mới là người nói gở, ngay giây phút Tạ Cảnh Hòa nói xong câu đó, đám đông ở sân trượt tuyết phía xa đột nhiên đồng thanh hét lên kinh ngạc, xen lẫn vài từ có giọng địa phương nặng.

 

Nhưng Thời Lận Xuyên đã không còn tâm trí để ý nữa.

 

"Phựt!"

 

Kèm theo tiếng hét kinh hãi của cậu bé, sợi cáp bên trái cuối cùng cũng đứt hoàn toàn, sợi cáp bên phải còn lại không chịu nổi sức nặng, bị tất cả các cabin và hành khách trên toàn tuyến kéo xuống một chút, tựa như một chiếc vòng cổ treo đầy những mặt dây chuyền hổ phách.

 

Bên trong mặt dây chuyền phong kín những sinh vật sống không thể thoát ra, mỗi khuôn mặt đều đầy sự ngạc nhiên và sợ hãi.

 

Thời Lận Xuyên nghĩ mình sẽ là một ngoại lệ.

 

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc.

 

Cáp treo của cặp bố con phía trước đột nhiên mất kiểm soát mà không hề báo trước, như thể bị bàn tay số phận nhẹ nhàng đẩy một cái, lao nhanh xuống, với tốc độ và khối lượng kinh hoàng đâm thẳng vào cabin cáp treo của anh và Tạ Cảnh Hòa!

 

"Rầm!"

 

Tiếng kêu kinh hãi vọng đến từ mọi phía, nối tiếp nhau.

 

Nhưng Thời Lận Xuyên không nghe thấy gì cả.

 

Anh chỉ nghe thấy một tiếng ù tai chói tai phát ra từ sâu bên trong cơ thể, cảnh tượng trước mắt như bị một ma thuật làm chậm, mỗi giây bị cắt thành những khung hình không đều đặn kéo dài, giống như những thước phim quay chậm.

 

Anh nhìn thấy những bông tuyết bị va đập, đồng loạt quay đầu bỏ chạy.

 

Anh nhìn thấy một góc kính chắn trong suốt bị vỡ, khung cửa bị va đập biến dạng, cả tấm cửa kính rơi từ giữa không trung xuống, còn khóa dây an toàn ở thắt lưng Tạ Cảnh Hòa bị văng ra, vẻ mặt trống rỗng của y lướt nhanh qua mắt Thời Lận Xuyên, cả người đột ngột rơi xuống.

 

Trọng lực kéo chân anh, kéo thật mạnh!

 

Thời Lận Xuyên không làm gì cả.

 

Anh nghĩ mình không làm gì cả.

 

Cho đến một khoảnh khắc ngắn ngủi.

 

Một cơn đau nhói ở cánh tay đánh thức anh.

 

"Nắm chặt lấy tôi."

 

Suy nghĩ của Thời Lận Xuyên trống rỗng một giây, do dùng sức quá độ, gân xanh nổi đầy trên trán và cổ anh, đến mức nói chuyện cũng trở nên khó khăn, phải nghiến chặt răng, rồi cố gắng đẩy từng chữ ra khỏi kẽ môi.

 

"Đừng buông tay!"

 

Tình huống hiện tại lại hoàn toàn trái ngược với lời anh nói - Tạ Cảnh Hòa đang lơ lửng giữa không trung một cách nguy hiểm, vẻ mặt y đông cứng, đồng tử co rút dữ dội, còn Thời Lận Xuyên đang dùng một tay nắm chặt tay vịn để giữ vững bản thân, tay kia thì nắm chặt lấy cẳng tay y, các khớp ngón tay siết chặt.

 

Những đốm máu nhỏ bắn tung tóe, không nhìn rõ từ đâu.

 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

 

Những mảnh kính vỡ giống như những lưỡi dao sắc bén có tính sát thương cực cao, đâm vào cơ thể hai người mà không phân biệt địch ta, may mắn thay thời tiết lạnh, hai người mặc quần áo dày, nhưng mặt lại không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào.

 

Tạ Cảnh Hòa chỉ thấy một mảnh kính hình lưỡi dao lao về phía mặt ngoài của người đàn ông đang bị lộ ra, theo bản năng buông tay đang ôm ngang eo đối phương, chắn cho người đàn ông một cái.

 

Cảm giác rơi xuống đến nhanh hơn cả cơn đau.

 

Chỉ một giây.

 

Thời Lận Xuyên đã nắm lấy y.

 

Kính của người đàn ông đã rơi ra trong cú va chạm vừa rồi, ngũ quan không còn che đậy, hiện rõ mồn một trong mắt Tạ Cảnh Hòa.

 

Có lẽ vì cơ bắp bộc phát ra sức mạnh khó tin, khiến vẻ mặt người đàn ông lúc này vô cùng khó coi, không còn chút lạnh lùng và bình thản thường ngày, thậm chí có phần méo mó, đôi mắt hẹp dài mở rất to, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.

 

Mao mạch dưới đáy mắt anh đã vỡ.

 

Rất nhanh.

 

Lòng trắng mắt người đàn ông đầy những tia máu, như những sợi chỉ đỏ bung ra.

 

Anh nín thở, khi nói, từng chữ một bật ra.

 

"Nhìn tôi, đừng nhìn xuống."

 

Ánh mắt Tạ Cảnh Hòa lướt qua một vết nứt dài mảnh ở cổ anh, những giọt máu túa ra khỏi miệng vết thương, thoáng chốc đã bị cái lạnh giá của tuyết đóng băng, đông đặc lại, trở thành một vết rạn màu máu trên da người đàn ông.

 

Cặp bố con phía trước cũng bị thương, đang khóc thảm thiết.

 

Giọng người đàn ông khàn khàn, liên tục chửi bới những từ bắt đầu bằng chữ F, âm cuối run rẩy.

 

Trong cái rủi có cái may là...

 

Vụ va chạm cabin không phải là sự kiện liên hoàn, không gây ra tình huống bết bát hơn.

 

Nhưng, hình như bây giờ đã là tình huống bết bát nhất rồi.

 

Tạ Cảnh Hòa nghĩ vậy, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, đồng thời cực kỳ chậm rãi nâng cánh tay còn lại lên, muốn chạm vào chỗ có thể mượn lực, tuy nhiên mép vết nứt của cabin quá xa y, đầu ngón tay căng thẳng, còn thiếu gần một centimet nữa mới chạm tới.

 

Chạm tới cũng vô ích.

 

Mép vỡ sắc nhọn và lồi lõm, không thể nắm chặt được.

 

Còn Thời Lận Xuyên,

 

Chắc là không thể kéo y lên được.

 

Y quá nặng.

 

Không biết đã trôi qua bao nhiêu giây, hay bao nhiêu phút.

 

Tạ Cảnh Hòa không cảm nhận được thời gian trôi đi, nhưng đột nhiên cảm thấy một sự rung động yếu ớt nhưng liên tục truyền từ lòng bàn tay người đàn ông, xuyên qua lớp vải, đến cẳng tay y, cuối cùng theo mạch đập, chui vào trái tim y.

 

"..."

 

Người đàn ông phía trên như một chiếc cung căng đến cực hạn, từng sợi tóc dường như cũng đang gồng mình. Bằng sức mạnh của một tay, anh đã cứng rắn kéo một người đàn ông trưởng thành đang lơ lửng giữa không trung, nhưng giới hạn sinh lý của con người là có hạn, vì vậy cơ thể kiệt sức đang điên cuồng phản đối chủ nhân.

 

Mệt rồi, đau rồi, sắp không kéo được nữa rồi.

 

Nhiệt độ thấp đến đáng sợ, người đàn ông đổ đầy mồ hôi.

 

Những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu theo trọng lực rơi xuống, không ai kéo lại, chớp mắt đã biến mất.

 

Tạ Cảnh Hòa cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn tăng thêm gánh nặng cho người đàn ông, nhưng ánh mắt lướt qua bỗng thấy chân đế khóa an toàn ở eo đối phương cũng bị hư hại một phần trong cú va chạm vừa rồi, có lẽ do quá tải, vết nứt đó đang dần lan rộng.

 

Ngay sau đó, y đã làm trái lệnh của người đàn ông, cúi đầu nhìn xuống chân núi.

 

Vạn vật trắng xóa và tinh khiết.

 

Đội cứu hộ mặc đồng phục màu cam sáng cuối cùng cũng đã đến.

 

Hơn chục bóng người màu cam đang vội vã đến cùng với lưới cản và nệm cứu hộ chưa được bơm hơi, nhưng vẫn còn một khoảng cách không nhỏ so với hai người đang trong tình huống nguy hiểm nhất.

 

Quá xa.

 

Tạ Cảnh Hòa ngẩng mặt lên, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề vô cùng của người đàn ông, ánh mắt lại một lần nữa quét qua chiếc khóa dây an toàn ở eo đối phương đang ngày càng biến dạng, trông có vẻ không thể chịu đựng được lâu nữa.

 

"Hộc, hộc."

 

Mặt và cổ Thời Lận Xuyên đỏ bừng, mắt rỉ máu.

 

Thời gian mất đi khái niệm.

 

Anh chỉ cảm thấy cơ thể và linh hồn mình như sắp bị xé toạc, vừa đau vừa mệt, mỗi tế bào đều đang lớn tiếng thúc giục.

 

Buông tay.

 

Buông tay đi!

 

Thời Lận Xuyên phớt lờ, quay lưng lại với bản năng.

 

Anh nói với Tạ Cảnh Hòa,

 

"Đừng buông tay."

 

Anh lại nói với chính mình,

 

"Đừng buông tay."

 

Đột nhiên.

 

Hình như anh nghe thấy Tạ Cảnh Hòa đang nói,

 

"Không sao đâu, anh có thể buông tay."

 

Người này cuối cùng cũng học được cách vâng lời, đôi mắt dán chặt vào mình, không còn nhìn ngang ngó dọc nữa. Miệng y hơi hé, thở ra một làn hơi nóng, như tiện miệng than phiền nói,

 

"Em nặng quá."

 

Thời Lận Xuyên trừng mắt nhìn người kia, dây thanh quản dường như cũng căng cứng.

 

"Câm miệng!"

 

Tạ Cảnh Hòa xem như gặp may rồi.

 

Ai bảo giờ anh mắng người cũng không còn sức.

 

Nhưng cái tên ngốc này vẫn không chịu yên, vẻ mặt ngơ ngác, cứ nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt không rời một khắc nào, như muốn khắc ghi điều gì đó, lại như muốn nói lời từ biệt, rồi lại nói những lời vô nghĩa không quan trọng.

 

Cũng có thể không phải lời vô nghĩa.

 

Nhưng Thời Lận Xuyên không nghe lọt một chữ nào.

 

Vì tiếng ù tai quá chói tai.

 

Không biết bao lâu nữa.

 

Phía dưới vọng lên mấy tiếng la hét ồn ào, tiếng Anh xen lẫn vài từ tiếng Trung lạ tai, Thời Lận Xuyên chìm sâu vào một trạng thái mơ hồ trống rỗng, dường như lại nghe thấy Tạ Cảnh Hòa nhắc lại chuyện cũ.

 

Lần này, giọng y rất lớn.

 

"Lâm Xuyên!"

 

"Lâm Xuyên buông tay đi! Dưới đó có đệm khí!"

 

"..."

 

Thời Lận Xuyên như một hồn ma lạc được gọi hồn về, anh rất khó khăn di chuyển nhãn cầu, phát hiện vùng tuyết bên dưới đã được giăng lên một tấm lưới lớn, dưới lưới còn có một tấm đệm phồng to, xung quanh có một vòng người, ngẩng đầu vẫy tay với anh.

 

Thời Lận Xuyên hơi nghi ngờ đây là ảo giác do não bộ tạo ra.

 

Tạ Cảnh Hòa nghẹn ngào gọi anh,

 

"Anh buông tay đi, mắt anh chảy máu nhiều lắm rồi!"

 

"Em sẽ không sao đâu!"

 

Thời Lận Xuyên cảm thấy người này thật ồn ào, cuối cùng không kiên nhẫn buông tay đang nắm tay vịn, khóa an toàn vốn đã ở bờ vực nguy hiểm phát ra tiếng rít chói tai, buông lỏng eo anh, mặc kệ anh rơi xuống.

 

Nếu là ảo giác,

 

Cũng không sao cả.

 

Phịch một tiếng.

 

Hai người nặng nề rơi xuống đệm khí.

Bình Luận (0)
Comment