Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 138

Trong toàn bộ vụ tai nạn cáp treo, cảnh tượng thót tim nhất đã xảy ra.

 

Dù là nạn nhân bị mắc kẹt trong cabin, hay du khách đứng dưới quan sát, cũng như những người có liên quan khác, ánh mắt đều không hẹn mà cùng tập trung vào hai người đàn ông cùng rơi xuống từ trên cao.

 

Mặc dù phía trên nền tuyết đã được dựng hai lớp bảo vệ, nhưng mọi người vẫn vô thức hít vào một hơi khí lạnh, cho đến khi một người ôm lấy người kia tiếp đất bằng chân, cả hai cùng lăn vài vòng, giải tỏa phần lớn lực tác động từ cú rơi, tránh được thảm kịch xảy ra...

 

Lúc đó họ mới từ từ thở ra.

 

Mọi chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, chỉ trong tích tắc.

 

Ngay sau đó.

 

Bốn phía vang lên tiếng thán phục và reo hò!

 

Thấy hai người đã hạ cánh an toàn, đội cứu hộ bao quanh đệm khí, người phụ trách cơ sở vật chất khu du lịch, và các nhân viên tổ chương trình mặt mày tái mét vì sợ hãi cùng nhau xông tới. Cô gái nhỏ gần như sắp khóc, hét lên: "Anh Tạ! Anh Thời không sao chứ? Hai người có ổn không?!"

 

Tạ Cảnh Hòa bị ngã choáng váng, toàn thân đau nhức.

 

Y ngồi dậy trước, không kịp trả lời câu hỏi của nhân viên đi cùng, vội vàng cúi đầu kiểm tra tình trạng của bạn đời bên cạnh.

 

Người đàn ông nằm ngay bên cạnh mình, bàn tay vẫn siết chặt lấy cánh tay y, đôi mắt đỏ ngầu nhắm nghiền, rất lâu không mở ra...

 

Biểu cảm của Tạ Cảnh Hòa đông cứng, trở nên trống rỗng, nhưng động tác lại nhanh chóng và dứt khoát.

 

Y đột nhiên giơ tay, kiểm tra dưới mũi người đàn ông.

 

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp đều đặn.

 

Trong tích tắc, thế giới bị đứng hình đã khôi phục lại hoạt động.

 

Lúc này, Tạ Cảnh Hòa mới phát hiện bác sĩ Lê không biết từ lúc nào đã chen tới, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của người đàn ông, sau đó trầm giọng nói với mình: "Đừng vội, có thể là do quá sức, cộng thêm tinh thần căng thẳng, nên mới hôn mê..."

 

Tạ Cảnh Hòa đỏ hoe mắt, gật mạnh đầu.

 

Vì lúc này còn nhiều du khách vẫn bị mắc kẹt trong cabin trên không, đội cứu hộ thiếu nhân lực, hai người đầu tiên rơi xuống được nhân viên khu du lịch dùng cáng đưa lên xe cứu thương.

 

Sau một cuộc thảo luận ngắn, phía tổ chương trình, bác sĩ đi cùng Lê Hoán lên xe đi cùng, hai cô gái nhỏ khác ở lại xác nhận tình hình của người quay phim bị mắc kẹt. Người phụ trách khu du lịch thì tự lái xe đi theo.

 

Trên xe cứu thương.

 

Lê Hoán thành thạo giao tiếp bằng tiếng nước ngoài với nhân viên y tế, phối hợp với họ, lắp thiết bị kiểm tra cho hai người bị thương, xác nhận thương tích, và tốn một hồi công sức mới tách được hai bàn tay và cánh tay đang đan chặt vào nhau.

 

Người đàn ông rõ ràng đã hôn mê, nhưng tiềm thức vẫn ra lệnh cho cơ thể.

 

Đừng buông tay.

 

Sự bình tĩnh và nhanh nhạy của Tạ Cảnh Hòa dường như đã tiêu hao hết trong khoảnh khắc rơi xuống. Trong môi trường an toàn, biểu cảm của y vẫn ngơ ngẩn, ánh mắt luôn đặt lên người đàn ông, dường như không thể chia sẻ chút tâm trí nào cho thế giới bên ngoài, cũng không nhìn thấy vết bầm đen trên cánh tay mình.

 

Màu đen tím như vết bớt, in sâu trên làn da y.

 

Y thậm chí còn không dám chớp mắt.

 

Sợ rằng chỉ cần chớp mắt, người đàn ông sẽ biến thành bọt biển mà biến mất.

 

Lê Hoán chú ý đến biểu cảm của y, vừa nói chuyện với nhân viên y tế địa phương, vừa giải thích tình hình của người đàn ông cho Tạ Cảnh Hòa, giọng điệu ôn hòa và kiên nhẫn.

 

So với tình huống nguy hiểm đến tính mạng trước đó, vết thương của hai người dường như không nặng lắm.

 

Mặc dù những phần da lộ ra ngoài có những vết xước do kính vỡ với mức độ khác nhau, may mắn là không có vết thương nào ở chỗ hiểm, vết thương nặng nhất nằm ở lòng bàn tay phải của Tạ Cảnh Hòa.

 

Vết thương rất dài, cắt đứt ba đường chỉ tay.

 

Trông có vẻ ít nhất phải khâu sáu bảy mũi.

 

Phía bên kia xe.

 

Người đàn ông đang hôn mê mắt đỏ ngầu, dưới da cổ xuất hiện vô số chấm máu nhỏ, dày đặc, cực kỳ đáng sợ, dây chằng và cơ bắp cánh tay cũng bị căng cơ nghiêm trọng, khớp cũng bị tổn thương ở một mức độ nhất định, và hiện tại vẫn chưa thể loại trừ khả năng bị chấn động não.

 

Suốt chặng đường đến bệnh viện.

 

Khi hai người bị thương đã hoàn thành toàn bộ các xét nghiệm, với tư cách là người đi cùng, Lê Hoán lật xem hai bản báo cáo xét nghiệm, rất bất đắc dĩ nói với người đang tỉnh táo: "Cậu Tạ, xương cẳng chân trái của cậu bị nứt, chẳng lẽ cậu không cảm thấy đau bất thường ư?"

 

Tạ Cảnh Hòa ngẩn người hai giây, mới đáp:

 

"Hình như có chút."

 

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm thờ ơ đó, Lê Hoán dừng lại, và như mong muốn của đối phương, bắt đầu nói về kết quả xét nghiệm của người kia: "Rất may mắn là anh Thời không có vấn đề gì lớn, quét não cũng không hiển thị bất kỳ bóng máu tụ nào, có vẻ đúng là do kiệt sức mà hôn mê."

 

"Khả năng cao sẽ tỉnh lại trong vòng hai mươi bốn giờ."

 

Nói xong, Lê Hoán im lặng một lát, tiếp tục nói:

 

"Đối với người như anh ấy, không tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp trong nhiều năm, việc dùng một tay kéo một người đàn ông trưởng thành lâu như vậy, thật sự là một kỳ tích..."

 

Thấy Tạ Cảnh Hòa lại ngẩng đầu nhìn tới, Lê Hoán không nói tiếp, chỉ khẽ mỉm cười.

 

Tạ Cảnh Hòa lại hiểu.

 

Y chắc chắn gật đầu, không biết là lần thứ mấy nói,

 

"Lận Xuyên thật sự rất tốt với tôi."

 

Còn một câu, Tạ Cảnh Hòa không nói ra.

 

Người đàn ông đối xử tốt với mình, là thật.

 

Muốn ly hôn với mình, hình như cũng là thật.

 

Tạ Cảnh Hòa nghĩ vậy, trong lòng lại không bị nỗi sợ hãi và áp lực quen thuộc nhấn chìm, mà bình lặng như nước, như thể có thứ gì đó đã cản gió, khiến nó dừng lại bên bờ, do đó không thể gợn lên một gợn sóng nào trong lòng y.

 

Trong sự chờ đợi căng thẳng, y cảm thấy bình yên.

 

...

 

Là máu.

 

Một mảng lớn máu đỏ đến mức sắp bốc cháy.

 

Tuyết bị máu thấm đẫm, hiện ra vẻ trong suốt như nước dâu tây. Và Tạ Cảnh Hòa tr*n tr**ng nằm trong vũng máu do chính mình tạo ra, đôi mắt thâm tình nhìn lên trời, hai đồng tử giãn ra thành hình tròn lớn, không có ánh sáng.

 

Trong khoảnh khắc này.

 

Thời Lận Xuyên nhận ra một cách rõ ràng rằng mình đang mơ.

 

Anh đứng cạnh thi thể, dường như sắm vai một người qua đường không quan trọng, ánh mắt dò xét từ đỉnh đầu quét xuống mũi chân thi thể dưới đất, từng chi tiết đều khớp với hình ảnh trong ký ức, không sai một ly.

 

Đỉnh đầu có xoáy tóc.

 

Nốt ruồi nhỏ ẩn trong lông mày.

 

Từng vết sẹo cũ trên da.

 

Và, cái tên được khắc trên bắp đùi trái của y.

 

Thời Lận Xuyên ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi vào mắt cá chân gầy guộc của thi thể, rồi xuống nữa, là những ngón chân tròn trịa trắng nõn, phơn phớt hồng. Hình dáng rất đẹp, sức lực cũng không nhỏ.

 

Trước đây, vào một đêm nào đó ở Tẩy Giang, vết thương ở cổ tay Tạ Cảnh Hòa chưa lành, vẫn cần mình giúp y tắm. Trong lúc tắm vòi sen, anh đã từng dùng giọng điệu ác liệt mà mắng Tạ Cảnh Hòa không chỉ thích dẫm chân người khác, mà còn rất thích kẹp người, thích hợp đi công trường giẫm xi măng.

 

Thực ra là nói đùa.

 

Anh thấy rất đáng yêu.

 

Ngón chân của Tạ Cảnh Hòa thực sự rất linh hoạt.

 

Rất lâu trước đây, vào một buổi chiều đẹp trời nào đó.

 

Hai người đã làm hai lần trên ghế sofa dài trong phòng khách, anh dựa vào lưng ghế sofa, một chân hiếm khi không tao nhã mà gác lên mép ghế sofa, tận hưởng sự thư thái tinh thần sau đó.

 

Toàn thân Tạ Cảnh Hòa đầy dấu vết, vừa ngượng ngùng vừa thẳng thắn, đang nằm trên một chân khác của anh, cả người lười biếng nằm dài trên ghế sofa, hai bắp chân không hề giữ hình tượng mà gác lên lưng ghế sofa.

 

Khi nói chuyện, giọng hơi khàn.

 

"Lận Xuyên, em biểu diễn một chút tài nghệ cho anh xem."

 

Nghe vậy, Thời Lận Xuyên quay đầu nhìn y.

 

Liền thấy người này tại chỗ biểu diễn "ngón chân nở hoa", sau đó rất linh hoạt đánh đàn piano không khí, còn tận tâm tận lực giải thích:

 

"Đây là [Tinh linh nhỏ], em lợi hại không?"

 

Thời Lận Xuyên nhìn kỹ vài giây, phát hiện quả thật là vậy.

 

Tuy nhiên, chưa kịp khen y, Tạ Cảnh Hòa đã tự mình cười phá lên, mồ hôi mỏng ở cổ và thái dương khiến y trông lấp lánh, nhưng lại không thể sáng bằng đôi mắt đó.

 

Trong mắt phản chiếu hình bóng người đàn ông.

 

Trong mắt y, Thời Lận Xuyên nhìn thấy nụ cười giả tạo của mình.

 

Anh thường có một cảm giác - thế giới này thật vô lý, hết sức hoang đường.

 

Mười mấy tuổi, anh đã có thể chơi thuần thục những bản nhạc piano khó của các bậc thầy như Liszt, Canon, nhưng trong lòng chỉ có sự chán ghét và nhàm chán, trong khi người trước mắt chỉ dùng chân để mô phỏng vài ô nhịp của [Tinh linh nhỏ], nhưng lại có thể vui vẻ thuần túy đến như vậy.

 

Còn có mặt mũi đòi mình khen?

 

Ghen tị là rắn độc, rắn độc lạnh lẽo cắn xé trái tim anh; giận dữ là lửa dữ, lửa dữ bùng cháy thiêu rụi lý trí anh - ở những góc khuất không nhìn thấy, Thời Lận Xuyên thỉnh thoảng nảy sinh lòng đố kỵ, ngượng ngùng, không dám thừa nhận với chính mình, chỉ một mực phớt lờ nó.

 

Thỉnh thoảng, rất thỉnh thoảng, anh lại ngưỡng mộ Tạ Cảnh Hòa có thể thẳng thắn đến vậy, thích là thích, ghét là ghét, sống như một con người.

 

Không giống mình.

 

Anh là chó. Chó của Pavlov. (*)

 

Thời Lận Xuyên đã quên lúc đó mình có khen Tạ Cảnh Hòa theo ý muốn của y không, nhưng anh nhớ rõ cơn đau âm ỉ từ sâu thẳm trong lòng, không thể giải tỏa và thoát ra. Thế là anh cười, nhẹ nhàng kéo gáy người kia, xoay hướng...

 

Không cho y từ chối, ấn mặt y xuống.

 

Tốt quá.

 

Bây giờ Tạ Cảnh Hòa cũng giống như một con chó vậy.

 

Con chó ti tiện riêng của anh.

 

Khi đó, anh đã nghĩ một cách đê hèn như vậy.

 

Trong giấc mơ, thời gian mất đi khái niệm.

 

Thời Lận Xuyên ngồi cạnh thi thể, trong lòng không hề có chút động lòng nào.

 

Anh biết đây không phải Tạ Cảnh Hòa.

 

Tạ Cảnh Hòa là một người sống sờ sờ, biết thở, có hơi ấm, đôi mắt rất sáng. Nơi y ở có ánh nắng rực rỡ, không khí cũng náo nhiệt, vĩnh viễn không phải lo lắng cảm thấy cô đơn.

 

Vì y sẽ ầm ĩ nói,

 

"Em yêu anh, em thật sự yêu anh."

 

Khiến cho Thời Lận Xuyên lặp đi lặp lại hàng ngàn lần rằng "tôi ghét cậu", nhưng ma thuật lại không chịu có tác dụng với người đó, dẫn đến việc anh nhiều lần muốn trốn chạy, không muốn đối mặt với thất bại đã định sẵn tiếp theo.

 

Anh không thể thua.

 

Đột nhiên, tuyết vô tận trong mơ tan chảy, nhưng thi thể vẫn nằm đó. Thời Lận Xuyên thấy trước mặt mình dựng lên một bức tường cao, lâu đài cổ âm u lạnh lẽo và nặng nề, ngăn cách mọi ánh sáng, gai góc bò đến chân anh, như vô số con rắn rít lên.

 

Mọi thứ trước mắt, thật méo mó.

 

Cũng như trái tim anh.

 

Đúng lúc này.

 

Thời Lận Xuyên đột nhiên nghe thấy thi thể nói chuyện.

 

"Không sao đâu."

 

"Lận Xuyên, bây giờ anh có thể buông tay em ra rồi."

 

Không khí tĩnh lặng, thời gian ngừng lại đột ngột.

 

Trên mặt Thời Lận Xuyên không có biểu cảm gì, anh chỉ ngẩn người rất lâu, rồi mệt mỏi đáp: "Cậu nghĩ tôi không muốn ư?"

 

"Chỉ là tôi không làm được."

 

Vừa dứt lời.

 

Cả thế giới trong mơ bắt đầu chấn động dữ dội, phát ra tiếng ầm ầm long trời lở đất. Đồng thời, lâu đài biến dạng, méo mó dần sụp đổ, những bụi gai sắc nhọn bị địa hỏa thiêu rụi hoàn toàn, mặt đất vừa dày vừa nặng nứt ra những hố sâu...

 

Một loài thực vật lạ từ trong hố run rẩy vươn mình, khoe khoang sự tồn tại của mình với chủ nhân, nụ hoa rực rỡ và non mềm, hương thơm dịu dàng át đi mùi khói bụi thuốc súng.

 

Thời Lận Xuyên cúi đầu nhìn nó, chưa bao giờ nghi ngờ nguồn gốc và giống loài của nó - hai thế giới trong mơ và ngoài đời, có lẽ không ai hiểu rõ hơn anh.

 

Đây là hạt giống mà Tạ Cảnh Hòa vô tình gieo vào lòng anh, bị anh cố ý hay vô ý phớt lờ nhiều năm, kìm nén nhiều năm, nhưng lại cứng đầu cắm rễ, nảy mầm...

 

Vào khoảnh khắc này.

 

Cuối cùng Thời Lận Xuyên đã chào đón mùa hoa của nó.

 

Anh buộc phải nhìn thẳng vào nó.

 

Thế giới đang sụp đổ. Thế giới cũng đang tái tạo.

 

Thời Lận Xuyên chỉ lặng lẽ ngồi đó, mặc cho nó đảo lộn trời đất, không còn tức giận ngăn cản như trước, mà bất lực đứng nhìn, dáng vẻ buông xuôi.

 

Rất lâu sau đó.

 

Anh khàn giọng, nói rất nhỏ:

 

"Tạ Cảnh Hòa."

 

"Anh hơi sợ."

 

"..."

 

Ánh sáng vàng nhạt xuyên qua mí mắt người đàn ông, mạnh mẽ đánh thức ý thức của anh. Thời Lận Xuyên đột nhiên mở mắt, mí mắt và nhãn cầu bên dưới tạo ra một lực ma sát lớn, như thể một thứ gì đó không rõ tên đã lấp đầy cả một sa mạc vào bên trong.

 

Khô rát vô cùng.

 

Ngoài cửa sổ, đêm đã khuya.

 

Phòng bệnh đôi tĩnh lặng.

 

Thời Lận Xuyên chớp mắt, đột nhiên nghe thấy tiếng Anh Trung bập bẹ ở cửa, ngữ pháp rời rạc, một câu đơn giản cũng nói lắp ba lắp bắp, rất không tự nhiên.

 

Anh quay đầu lại, liền thấy Tạ Cảnh Hòa chống nạng đứng ở cửa phòng bệnh, cẳng chân trái bó bột, bàn tay phải băng bó còn to hơn cả móng giò, đang dùng tay minh họa, hỏi nữ y tá chuẩn bị rời đi sau khi khám phòng: "Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, tại sao chồng tôi vẫn chưa tỉnh lại?"

 

"Có cần kiểm tra lại không?"

 

Y tá miễn cưỡng nghe hiểu, mở miệng nói liền mấy câu dài trôi chảy để đáp lại. Tạ Cảnh Hòa im lặng một lát, sau đó ừm mấy tiếng, dường như đang vắt óc suy nghĩ cách diễn đạt...

 

Thời Lận Xuyên không nhịn được bật cười hai tiếng.

 

Âm lượng cực kỳ nhỏ.

 

Người ở cửa lập tức quay người lại, mắt mở rất to, nửa ngày không nói gì, dường như có chút rụt rè sợ hãi như khi sắp trở về cố hương. Thời Lận Xuyên nhắm mắt lại, giảm bớt sự khô rát, sau đó bình tĩnh dặn dò: "Động tác chậm chút, đừng làm gãy nốt chân kia nữa."

 

Tạ Cảnh Hòa đứng đó, nước mắt kìm nén cả ngày cuối cùng cũng rơi xuống.

 

Thời Lận Xuyên nghiêng đầu nhìn y, thở dài không tiếng động.

 

"Đừng khóc nữa."

 

"Cậu như vậy, tôi không biết phải làm sao."

 

.

 

(*) Chó của Pavlov: Pavlov tiến hành thí nghiệm trên chó và nhận thấy dịch vị của chó tăng lên rất nhiều khi chúng nghe thấy tiếng bước chân của nhân viên thường mang thức ăn đến cho chúng. Pavlov cho rằng tiếng bước chân báo hiệu cho chú chó biết thức ăn đang được mang tới, thông qua thần kinh, đại não ra mệnh lệnh làm cho dạ dày tiết ra dịch vị. Ông gọi đó là phản xạ có điều kiện. Từ đó, thuật ngữ "điều kiện hóa cổ điển" (classical conditioning) ra đời, trong đó, điều kiện hóa chỉ các loại phản xạ tâm lý xảy ra theo thói quen một cách vô thức.

Bình Luận (0)
Comment