Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 139

Thời Lận Xuyên tỉnh dậy rất đúng lúc.

 

Y tá vừa kiểm tra phòng xong quay lại, trước tiên đỡ một bệnh nhân bị thương lên giường bệnh của mình, sau đó cúi người đứng cạnh giường Thời Lận Xuyên, dùng tiếng Anh trình bày rõ tình trạng vết thương của anh, chủ yếu là toàn bộ cánh tay trái và cơ, dây chằng bên cổ bị tổn thương nghiêm trọng, tiếp theo là xuất huyết dưới da và vết thương do vật sắc nhọn gây ra, may mắn là các cơ quan nội tạng không bị thương ngầm.

 

Thời Lận Xuyên đối thoại với cô ấy rất trôi chảy, biết rằng do rách cơ sợi và cân mạc, mấy ngày tới anh sẽ cảm thấy đau dữ dội, thời gian hồi phục khá dài, cần vật lý trị liệu và tĩnh dưỡng, có thể ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống trong vài tuần tới.

 

Ngay sau đó, y tá hỏi anh:

 

"Thưa anh, bây giờ anh có cảm thấy đau không chịu nổi không?"

 

"Khi cần thiết, anh có thể dùng thuốc giảm đau."

 

Nghe hai câu này, Thời Lận Xuyên không nhịn được liếc mắt nhìn người đang ngồi tựa vào giường bên cạnh, vừa vặn bắt gặp đôi mắt vẫn còn hơi đỏ.

 

Tạ Cảnh Hòa yên lặng nhìn anh.

 

Thời Lận Xuyên dừng lại hai giây, chậm rãi từ chối.

 

Thật lòng mà nói, so với anh, dường như Tạ Cảnh Hòa phù hợp với phương án điều trị mà y tá nói hơn, thật không biết tại sao chân người này bó bột rồi mà vẫn có thể chạy lung tung khắp nơi? Không thể ở yên một chỗ ư?

 

Nghĩ đến đây.

 

Thời Lận Xuyên thu lại ánh mắt, chuyển đề tài sang Tạ Cảnh Hòa.

 

Y tá rõ ràng biết hai người là bạn đời, cúi đầu lật lật bệnh án, sau đó lần lượt trình bày tình trạng của đối phương.

 

Nhiều vết trầy xước do thủy tinh, lòng bàn tay phải khâu bảy mũi.

 

Vết bầm tím do bị bóp ở cẳng tay trái.

 

Xương chân trái bị nứt nhẹ, cần bó bột ba hoặc bốn tuần.

 

"..."

 

Thời Lận Xuyên coi như đã hiểu.

 

Ngày đầu tiên quay phim ở Dodane, cả hai đều trở thành bệnh nhân cần nằm liệt giường.

 

Điều buồn cười nhất là trong tiểu thuyết nguyên tác không có chuyện tai nạn này, là anh không biết bị đứt cái gân nào, bỏ qua lựa chọn của tên chồng cũ tra nam trong cốt truyện gốc, đột nhiên nảy ra ý định kéo Tạ Cảnh Hòa đi trượt tuyết...

 

Kết quả là tuyết chưa trượt được, suýt nữa thì ngã chết trên tuyết.

 

Tạ Cảnh Hòa quả thật rất xui xẻo.

 

Lại gặp phải anh. Chính là gặp phải anh.

 

Y tá dặn dò xong tình hình chi tiết của cả hai, lại từ tủ đầu giường của người đàn ông lấy ra một chai thuốc nhỏ mắt chống viêm, nhỏ thuốc mắt xong cho anh rồi mới rời đi.

 

Trong chớp mắt.

 

Phòng bệnh đôi khôi phục lại trạng thái 'đôi'.

 

Thời Lận Xuyên nằm cả ngày, cũng ngủ cả ngày, mặc dù cơ thể vẫn trong trạng thái mệt mỏi, thậm chí chỉ cần cử động nhẹ cũng gây đau đớn, nhưng tinh thần quả thật đã được nghỉ ngơi.

 

Ngược lại là Tạ Cảnh Hòa.

 

Trong vài phút anh tỉnh dậy, y đã ngáp hai ba cái rồi, mỗi lần ngáp được nửa chừng lại kìm lại, giống như đứa trẻ thức đêm đón giao thừa, buồn ngủ lắm cũng phải cố gắng chịu đựng.

 

Thời Lận Xuyên bình thản nhìn người kia, chớp chớp hai mắt bị thuốc k*ch th*ch, chân mi bị thuốc ngấm ướt, thấm ra khóe mắt.

 

Mức độ nứt xương của Tạ Cảnh Hòa rất nhẹ, ban đêm ngủ không cần kê cao chân, chỉ kê một cái gối ở cuối giường. Hiện tại người này mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt, tay phải bó thành hình móng heo, mu bàn tay trái cắm kim truyền dịch, còn rất không yên phận ngồi thẳng người, bắt chuyện với anh.

 

"Lận Xuyên, anh sao rồi?"

 

Thời Lận Xuyên không có gương trước mặt, không biết dáng vẻ của mình trông đáng sợ đến mức nào, những nốt xuất huyết dưới da dày đặc, khiến da anh có màu đỏ tím b*nh h**n, phần lớn lòng trắng mắt bị máu lấp đầy, như thể mắc phải một căn bệnh máu nào đó.

 

Anh im lặng một lát, đáp: "Tôi không sao, cậu..."

 

Vừa thốt ra một chữ 'cậu', cảnh tượng trước mắt khiến mí mắt Thời Lận Xuyên giật giật, giọng điệu đột ngột thay đổi, những câu sau cũng biến thành một dạng khác, "Cậu làm gì đó? Ngoan ngoãn ở yên đó không được ư? Cậu định tham gia Paralympics quốc tế năm nay à?"

 

Xoạt một tiếng.

 

Tạ Cảnh Hòa rụt cổ ngoan ngoãn chịu mắng, nhưng động tác lại không chút mơ hồ, sau khi xuống giường kéo ghế ngồi cạnh giường người đàn ông, mới nhỏ giọng cãi lại: "Mới có hai bước chân, với lại em đang ngồi mà, sẽ không chạm vào vết thương đâu..."

 

Thời Lận Xuyên không còn gì để nói.

 

Hai người nhìn nhau chằm chằm, im lặng một lúc lâu.

 

Một lúc sau.

 

Thời Lận Xuyên đột nhiên hỏi: "Có đau không?"

 

Vốn dĩ người chỉ bị bong gân nhẹ cổ tay cũng phải làm nũng với anh mấy lần, giờ nghe vậy lại lập tức lắc đầu hai cái, đáp: "Không đau, chỉ là vết thương nhẹ thôi."

 

Lại im lặng một lúc.

 

Thời Lận Xuyên cụp mắt đuổi người, "Về giường cậu ngủ đi."

 

Tạ Cảnh Hòa lại lắc đầu, nói: "Em muốn nhìn anh."

 

Trước đó nghe y tá mô tả, Thời Lận Xuyên đã có dự đoán về dáng vẻ hiện tại của mình, lập tức đáp: "Bây giờ tôi có gì đẹp mà nhìn? Không sợ gặp ác mộng à?"

 

Tạ Cảnh Hòa dùng hành động thực tế chứng minh câu trả lời của mình.

 

Y không lên tiếng, không rời mắt nhìn người đàn ông.

 

Theo một nghĩa nào đó, Tạ Cảnh Hòa là một kẻ rất ngoan cố.

 

Ngay cả Thời Lận Xuyên, thỉnh thoảng cũng bó tay với người này.

 

"Tạ Cảnh Hòa..." Anh nhắm mắt lại, khẽ thở dài, giọng nói lười biếng khàn khàn, trưởng thành và gợi cảm, mang theo chút quyến rũ nhẹ nhàng, "Trước đó cậu có nói muốn cưỡng hôn tôi trên cáp treo phải không?"

 

Người đàn ông mở mí mắt, đôi mắt đỏ và đen va vào nhau tạo nên màu sắc nguy hiểm.

 

"Bây giờ, cúi xuống."

 

Vài giây sau.

 

Một nụ hôn cực nhẹ, cực nông diễn ra giữa hai người.

 

Thực ra, đây hoàn toàn không phải là một nụ hôn, càng không thể gọi là 'cưỡng hôn', như thể hai đứa trẻ chưa thành niên môi chạm môi, môi mềm mại chạm vào nhau, vô cùng thuần khiết.

 

Tựa như tình yêu nồng cháy giữa lông vũ và mây trắng, toàn bộ quá trình nhẹ nhàng bay bổng.

 

Nụ hôn này rất dài, rất lâu.

 

Thời Lận Xuyên dựa vào môi Tạ Cảnh Hòa, khẽ hỏi:

 

"Bây giờ nói thật cho tôi biết, rốt cuộc có đau không?"

 

Tạ Cảnh Hòa hôn nhẹ lên khóe môi người đàn ông từng chút một, rồi ngậm lấy phần môi khô ráp của đối phương, cố gắng làm mềm nó, giọng nói vì thế mà trở nên mơ hồ.

 

"Hơi đau một chút."

 

"..."

 

Một lát sau.

 

Tạ Cảnh Hòa ngủ thiếp đi.

 

Y nằm ngửa trên giường bệnh, nhưng đầu lại nghiêng về phía người đàn ông.

 

Sắc mặt y tái nhợt và mệt mỏi, ngay cả trong giấc mơ, lông mày cũng hơi nhíu lại, nửa đêm còn gặp ác mộng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, miệng gọi tên Thời Lận Xuyên.

 

Thời Lận Xuyên nhìn y, từng tiếng đáp lại, chớp mắt liền bị cơn buồn ngủ của người kia lây sang, không nhịn được nhắm mắt, cùng nhau ngủ thiếp đi.

 

Lần này, một đêm không mộng mị.

 

Ngày hôm sau, buổi sáng.

 

Sau khi nhân viên y tế kiểm tra phòng, phòng bệnh trở nên náo nhiệt.

 

Tổng đạo diễn của tổ chương trình, cùng với vài nhân viên khác đến thăm.

 

Tổng đạo diễn mang thiết bị liên lạc của cả hai đến, còn kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ hôm qua đến hôm nay.

 

Vụ tai nạn cáp treo hôm qua không nhỏ.

 

Dodane vốn là một quốc gia chú trọng phát triển du lịch, khách du lịch mùa đông chiếm đa số.

 

Khi tai nạn xảy ra, nhiều người có mặt tại hiện trường đã quay video. Một số người đã đăng video này lên các nền tảng mạng xã hội công cộng, gây ra nhiều tranh luận.

 

Hiện tại, đã có truyền thông đưa tin về vụ tai nạn này.

 

Qua điều tra xác minh thống nhất của lực lượng cứu hỏa và cảnh sát địa phương, xác nhận nguồn gốc tai nạn là do cơ sở vật chất của khu du lịch quá cũ kỹ, số lượng du khách bị mắc kẹt lên đến hơn hai mươi người, trong đó hai cabin va chạm có du khách bị thương nặng nhất, phía khu du lịch phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

 

Không có người chết đã là điều may mắn trong may mắn.

 

Việc đàm phán với phía khu du lịch do tổ chương trình đứng ra và theo dõi, Thời Lận Xuyên không cần phải lo lắng nhiều, chỉ là về phương diện khác, có lẽ phiền phức càng khó xử lý hơn...

 

Chỉ một ngày một đêm.

 

Tổng đạo diễn nhìn có vẻ già đi mấy tuổi.

 

Mặc dù tổ chương trình phản ứng rất nhanh, đã gỡ bỏ các video liên quan đến việc lộ mặt, nhưng tốc độ lan truyền trên mạng là không thể đuổi kịp bằng sức người, hơn nữa ngay từ thời điểm xảy ra vụ việc, không ít người Hoa ở nước ngoài đã nhận ra nhân vật chính trong video.

 

Tin tức truyền về trong nước, đã bùng nổ.

 

Trong phòng bệnh.

 

Giường bệnh phía cửa sổ không có người, chăn vén lên một góc, ở giữa đệm cuối giường có một vết lún. Khoảng mười mấy phút trước, Tạ Cảnh Hòa được y tá đẩy xe lăn đưa đi làm một cuộc kiểm tra nhỏ, vẫn chưa về.

 

Thời Lận Xuyên thì nằm trên giường truyền dịch chống viêm.

 

Tổng đạo diễn ngồi bên giường, có chút lo lắng nói: "Thời tổng, Bùi tổng đang xử lý các luồng dư luận do tai nạn gây ra, tài khoản chính thức đã phát đi thông báo, tuyên bố phòng livestream tạm dừng phát sóng."

 

Thời Lận Xuyên cầm điện thoại trên tay đang truyền dịch, một mặt liên lạc với đội ngũ trong nước, một mặt nghe tổng đạo diễn thở dài, tiếp tục nói:

 

"Một số người trong giới chớp lấy thời cơ, ngấm ngầm dẫn dắt dư luận bôi nhọ, lịch trình của chúng ta cũng bị lộ, đặc biệt là fan của ảnh đế Tạ đang rất kích động..."

 

Tình hình hiện tại là...

 

Fan của Tạ Cảnh Hòa đã bắt đầu gây chiến với tổ chương trình, yêu cầu tổ chương trình nhanh chóng đưa ra lời giải thích cho công chúng, và yêu cầu Tạ Cảnh Hòa cùng bạn đời của y rút lui khỏi quá trình ghi hình, yên tĩnh dưỡng thương.

 

Luồng dư luận tích cực duy nhất kể từ khi sự việc xảy ra, có lẽ là danh tiếng của Thời Lận Xuyên. Nhưng anh lại không quan tâm đến điều này nhất, không quan trọng trong mắt fan Tạ mình là một 'tra nam', hay là 'bạn đời' cùng y trải qua hoạn nạn.

 

Nhưng mà,

 

Được fan nhỏ của Tạ Cảnh Hòa gọi là 'anh rể', quả thật hơi sướng.

 

Thời Lận Xuyên nhận xong thông tin từ phía Bùi Duyệt gửi đến, tắt màn hình điện thoại, nghe tổng đạo diễn hỏi mình: "Thời tổng, cậu và ảnh đế Tạ định làm thế nào? Có muốn dừng ghi hình không? Theo điều khoản hợp đồng, đây thuộc trường hợp bất khả kháng, không tính là vi phạm hợp đồng..."

 

Dừng ghi hình.

 

Đây cũng là yêu cầu của fan Tạ.

 

Dù sao tình huống lúc đó quá nguy hiểm, dù không rõ vết thương cụ thể của cả hai, nhưng chỉ cần xem xong đoạn video dài mười một phút đó, không ai nghĩ cặp đôi ly hôn này có thể tiếp tục tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ.

 

Suýt nữa thì không sống nổi rồi!

 

Là ông chủ cấp cao một tay thúc đẩy chương trình tạp kỹ ly hôn này, Thời Lận Xuyên tiên phong, đích thân lên sân khấu tham gia diễn xuất, chỉ trong vài ngày đã cống hiến không ít cảnh quay nổi bật và lưu lượng truy cập...

 

Đương nhiên không phải để làm đề tài tán dóc và kiếm tiền.

 

Tiền, anh có thể kiếm ở bất cứ đâu.

 

Nhưng nhiệm vụ ly hôn của anh và Tạ Cảnh Hòa phải được hoàn thành trong chương trình tạp kỹ này.

 

Thời Lận Xuyên không chút do dự, quả quyết nói: "Tiếp tục quay, các quy trình quay phim sau này chỉ cần sửa đổi tương ứng là được, dù thế nào đi nữa, tôi muốn chương trình này kết thúc một cách trọn vẹn."

 

Anh nói như đinh đóng cột.

 

Chính là lúc này, Tạ Cảnh Hòa tiến vào.

 

Y vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng người đẩy xe lăn phía sau đã thay đổi. Người đàn ông với khí chất ôn hòa nhã nhặn đẩy đẩy kính, kiên nhẫn dùng tiếng Trung giải thích cho y về tác hại của 'xuất huyết dưới da'...

 

Tạ Cảnh Hòa nghe rất chăm chú, gật đầu lia lịa.

 

Cho đến khoảnh khắc tiến vào cửa.

 

Y đột ngột dừng động tác, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng.

 

Lê Hoán đứng sau xe lăn, hơi nhíu mày, khuyên nhủ: "Anh Thời, tình trạng của hai người bây giờ đều không thích hợp để tham gia ghi hình, cần tĩnh dưỡng..."

 

Thời Lận Xuyên nhàn nhạt nói: "Nhà sản xuất hẳn có thể nghĩ ra cách quay theo kiểu tĩnh dưỡng."

 

Trong phòng im lặng vài giây.

 

Tạ Cảnh Hòa không lên tiếng.

 

Thời Lận Xuyên vốn không muốn nói nhiều, bất kể Tạ Cảnh Hòa có đồng ý hay không, anh có một trăm cách để khiến y đồng ý, nhưng đối diện với ánh mắt của người này, miệng anh lại tự động mở ra khép lại, nói chuyện.

 

"Làm việc gì cũng phải có đầu có cuối, dù sao tổ chương trình cũng có thể phối hợp với chúng ta, điều chỉnh nội dung ghi hình, vậy nên..."

 

Lời chưa nói hết.

 

Tạ Cảnh Hòa nhìn anh, đột ngột hỏi:

 

"Lận Xuyên, anh đang giải thích với em ư?"

 

"..."

 

"Cậu nói là phải thì là phải đi."

Bình Luận (0)
Comment