Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 140

Ngày thứ hai sau vụ tai nạn.

 

Cả buổi sáng, Thời Lận Xuyên luôn nằm trên giường bệnh, nhưng không một khắc nào nhàn rỗi. Đầu tiên là trao đổi với tổng đạo diễn, sau đó xoay quanh hai chủ đề 'quy trình tiếp theo của chương trình' và 'phản hồi về vụ tai nạn cáp treo', tổ chức một cuộc họp video trực tuyến.

 

Số người tham gia không ít.

 

Tạ Cảnh Hòa cũng ở trong đó.

 

Là khách mời tham gia, đồng thời là nhà sản xuất và nhà đầu tư của tổ chương trình, cũng như ông chủ của công ty giải trí của Tạ Cảnh Hòa, Thời Lận Xuyên có quyền phát biểu cực lớn, nếu không có gì bất ngờ, mọi thứ sẽ diễn ra theo hướng anh mong muốn...

 

Tuy nhiên, điều bất ngờ vẫn xảy ra.

 

Trước khi cuộc họp trực tuyến chính thức đưa ra nội dung họp, Tạ Cảnh Hòa im lặng một lúc lâu, vẫn chủ động kêu dừng, và đề nghị được nói chuyện riêng với bạn đời của mình một lát.

 

Rất nhanh, cuộc họp tạm dừng, tổng đạo diễn và mấy nhà sản xuất đang vây quanh giường bệnh cũng đồng loạt rời đi, nhường không gian nói chuyện cho đôi chồng chồng.

 

Thời Lận Xuyên hơi nghiêng mặt, vẻ mặt không bất ngờ.

 

"Cậu muốn nói chuyện gì?"

 

Hỏi như vậy, thực ra trong lòng anh đã có câu trả lời từ lâu.

 

Là một trong những người trong cuộc, Tạ Cảnh Hòa hoàn toàn có thể rút khỏi chương trình theo điều khoản bất khả kháng trong hợp đồng, chỉ là tình hình diễn biến quá nhanh, y còn chưa kịp bàn bạc chuyện này với anh, anh đã đưa ra quyết định 'tiếp tục quay'.

 

Trước đó không hề hỏi ý kiến y.

 

Quả nhiên.

 

Tạ Cảnh Hòa ngồi trên xe lăn, nhìn anh một lúc lâu, mím môi nói: "Lận Xuyên, anh chưa hề bàn bạc với em, vừa nãy chỉ là đơn phương thông báo cho em..."

 

Thời Lận Xuyên rất thản nhiên: "Ừm."

 

Anh nói một cách dứt khoát, vẻ mặt thờ ơ.

 

Vẻ mặt Tạ Cảnh Hòa rất cạn lời, như một quả bóng bay hydro bị xì hơi, có chút giận, nhưng không nhiều, còn rít rít thoát ra ngoài, đặc biệt là khi ánh mắt y lướt qua mặt mày và làn da của người đàn ông...

 

Y cúi người lại gần người đàn ông, rầu rĩ tố cáo:

 

"Anh độc tài!"

 

Thời Lận Xuyên không nhịn được cười một tiếng.

 

"Đúng vậy, tôi là phát xít, bây giờ cậu mới biết ư?"

 

Theo Thời Lận Xuyên, Tạ Cảnh Hòa cũng là một người rất mâu thuẫn.

 

Y sở hữu một nhân cách và phẩm chất tương đối lành mạnh, vượt xa phần lớn những người mà Thời Lận Xuyên đã gặp trong ba mươi mấy năm qua, nhưng trong chuyện tình cảm thân mật, lại có một sự vô nguyên tắc đến b*nh h**n.

 

Nhiều lần đối mặt với những lời lăng mạ và sự chà đạp cố ý của bạn đời, Tạ Cảnh Hòa đương nhiên sẽ giận, thậm chí nổi giận, nói những lời cay nghiệt.

 

Nhưng cuối cùng, y luôn chủ động xin lỗi và thỏa hiệp.

 

Mỗi khi Thời Lận Xuyên cảm thấy những gì mình làm có lẽ đã làm người ta tổn thương đến tận cùng, Tạ Cảnh Hòa luôn đưa ra những phản ứng mà anh không thể lường trước được, trông giống như một người mắc bệnh não yêu đương đến mức nguy kịch, không còn cứu chữa được nữa.

 

Tình hình bệnh tật còn nghiêm trọng hơn cả trong tiểu thuyết nguyên tác.

 

Và bản thân Thời Lận Xuyên, chính là tác nhân gây bệnh.

 

Khoảnh khắc này có lẽ cũng không ngoại lệ.

 

Khí trong người Tạ Cảnh Hòa nhanh chóng xì hết.

 

Y nhẹ nhàng tựa đầu vào gối của người đàn ông, không tự chủ được nín thở, trong đầu dường như đang diễn ra cuộc chiến giữa trời và người, một lúc sau mới chậm rãi thở ra một hơi, hỏi: "Tại sao anh lại kiên quyết quay xong chương trình này như vậy?"

 

Vừa dứt lời.

 

Trong phòng im lặng một lúc.

 

Thời Lận Xuyên đột nhiên mất tập trung.

 

Đêm quay tập giới thiệu, Tạ Cảnh Hòa cũng từng lén đi tìm anh, hỏi anh có thật sự muốn ly hôn với y không, chỉ là sau đó hai người như bị ma xui quỷ ám mà quấn lấy nhau, càn quấy đến kiệt sức, đến nỗi Thời Lận Xuyên vẫn chưa đưa ra câu trả lời trực diện.

 

Sau đó nữa.

 

Dường như Tạ Cảnh Hòa đã nhận ra suy nghĩ thật của anh, không dám hỏi nữa.

 

Thấy người đàn ông liên tục nhấn đèn đỏ không chút do dự mấy ngày liền, y chỉ im lặng, hoặc dùng gối liên tục đánh đối phương, để giải tỏa sự bất an và bàng hoàng trong lòng.

 

Không đau.

 

Thời Lận Xuyên mặc kệ y đánh, thậm chí còn cảm thấy có chút sảng khoái.

 

Tạ Cảnh Hòa đã biến thành kẻ nhát gan. Bị anh biến thành.

 

Vì vậy, sau khi nghe câu hỏi này, Thời Lận Xuyên thoáng chốc ngạc nhiên. Tuy nhiên, sự ngạc nhiên này nhanh chóng bị một sự bình tĩnh và thanh thản khác che lấp, như thể đã quen với cảm giác mất kiểm soát mà đối phương mang lại.

 

Vậy thì...

 

Tạ Cảnh Hòa, Tạ Cảnh Hòa à.

 

Thời Lận Xuyên không tiếng động lặp lại cái tên này, không nhịn được hơi gật đầu, môi tựa vào giữa trán người này, khi nói chuyện, như những nụ hôn nhẹ nhàng liên tục.

 

"Không phải trong lòng cậu đã có câu trả lời rồi ư?"

 

Nói xong, anh bổ sung:

 

"Thở đi."

 

Lúc này Tạ Cảnh Hòa mới phát hiện mình đã nín thở từ lâu, lập tức hít một hơi thật sâu, lặp đi lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng cơ thể cũng lấy lại được sự cân bằng oxy trong máu. Y theo bản năng vùi mặt vào hõm cổ người đàn ông, như một con vật nhỏ tìm kiếm sự nương tựa, khẽ hỏi:

 

"Vậy khi chương trình kết thúc, tụi mình sẽ thế nào?"

 

Còn có thể thế nào nữa?

 

Thời Lận Xuyên nghĩ một cách thờ ơ,

 

Đợi quay xong chương trình ly hôn này, nhiệm vụ cuối cùng của anh trong thế giới sách này cũng sắp hoàn thành, chỉ cần xử lý một chút những việc cuối cùng, là có thể nhận phần thưởng nhiệm vụ, trở về thế giới ban đầu của mình rồi.

 

Cái thế giới không có Tạ Cảnh Hòa.

 

Thời Lận Xuyên không thèm tô vẽ những việc mình đã làm.

 

Quả thật anh là một kẻ cặn bã, ban đầu cũng thật lòng muốn hủy hoại Tạ Cảnh Hòa, đơn phương nâng cấp nhiệm vụ sắm vai này thành một cuộc chiến, chỉ muốn cùng Tạ Cảnh Hòa chiến đấu đến cùng, để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong sâu thẳm linh hồn đối phương.

 

Khiến y đau. Khiến y muốn chết vì nhớ nhung.

 

Còn bây giờ thì sao...

 

Môi người đàn ông hơi khô, cọ xát vào thái dương Tạ Cảnh Hòa, mang đến từng đợt ngứa ngáy, giọng nói hơi khàn khàn rất quyến rũ, len lỏi vào tai y, "Cậu còn muốn thế nào nữa? Tôi buông tha cho cậu rồi, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chạy đi."

 

Hai chữ cuối cùng, là âm hơi.

 

Trong chớp mắt, phía sau tai Tạ Cảnh Hòa tê dại, da đầu căng lên.

 

Hai từ nhẹ bẫng như một cái móc, móc ra sự hoảng hốt quẩn quanh trong lồng ngực y, Tạ Cảnh Hòa im lặng một lát, trả lời một câu không đầu không cuối, "Chân em bị gãy rồi, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thật tốt."

 

Thời Lận Xuyên: "..."

 

Cái gì với cái gì đây?

 

Thời Lận Xuyên đột nhiên bật cười, cười đến nỗi các cơ và cân mạc bị rách đau nhói, cười đến nỗi nước mắt sắp trào ra, sau đó anh vô cùng sụp đổ mắng một tiếng, "Tạ Cảnh Hòa, có phải cậu có vấn đề về não không vậy?!"

 

Tạ Cảnh Hòa cũng đang cười, cười đến khóc.

 

"Đúng vậy." Y học theo giọng điệu đắc ý của người đàn ông, hùng hổ nói, "Ai bảo anh chọc em trước, bây giờ không chạy được nữa rồi phải không?"

 

Y khụt khịt mũi.

 

"Thời Lận Xuyên."

 

"Là em không buông tha anh, hiểu không?"

 

Thời Lận Xuyên trừng mắt nhìn trần nhà, không nói gì.

 

Cuối cùng, sau quyết định thống nhất, tổ chương trình sẽ tiếp tục quay với ê-kíp ban đầu.

 

Đội ngũ sản xuất làm việc không ngừng nghỉ, vào ngày Tết Dương lịch trong nước đã đưa ra phương án sửa đổi, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, ba bên cùng liên kết, đồng thời công bố kế hoạch tiếp theo của tổ chương trình.

 

Tổ chương trình tuyên bố chuyển từ phát sóng trực tiếp sang ghi hình, cập nhật vào thứ Sáu và thứ Bảy hàng tuần, đồng thời bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc về tai nạn bất ngờ của các khách mời trong quá trình ghi hình; NO1 thì công bố toàn bộ diễn biến vụ tai nạn cáp treo, phương án xử lý của hai người trong cuộc và khu du lịch, lời lẽ ôn hòa, hết sức xoa dịu.

 

Cuối cùng, là Tạ Cảnh Hòa tự đăng nhập tài khoản, đăng một bài viết.

 

Bên dưới có kèm theo một video.

 

Bài viết này vừa được đăng tải, tài khoản chính thức của tổ chương trình và NO1 đã lần lượt chia sẻ lại, chỉ một lát sau đã leo lên hot search. Dù sao không chỉ fan của Tạ Cảnh Hòa quan tâm sát sao diễn biến vụ tai nạn cáp treo, mà vô số khán giả qua đường cũng rất tò mò.

 

Đoạn video tai nạn đã gây ra cú sốc quá lớn cho mọi người.

 

Lúc này, thời gian trong nước còn sớm.

 

Chưa đến 1 giờ chiều.

 

Mà trời ở Dodane lại âm u sâu thẳm.

 

Video dài gần năm phút, vừa mở ra đã là một vòm trời đen thẳm mênh mông, những hạt tuyết trắng tinh như xuất hiện từ hư không, như lông vũ, xoáy tròn rơi xuống giữa không trung.

 

Kéo dài khoảng ba bốn giây.

 

Đột nhiên có người nói một câu.

 

"Tuyết rơi rồi, đẹp không?"

 

[!!!]

 

[Là giọng của Cảnh Hòa.]

 

[Đẹp! [Khóc òa][Khóc òa]]

 

[Hãy cho chúng em thấy anh nữa đi]

 

Rõ ràng chỉ là một đoạn video, nhưng người trong video và người xem lại như đang đối thoại với nhau. Màn hình video đột ngột lật ngược lại, với một góc nhìn cực kỳ tử vong, lộ ra khuôn mặt của người đang nói.

 

Góc nhìn từ trên xuống rất thử thách độ sắc nét của ngũ quan.

 

"Xin lỗi, đang truyền dịch, chỉ có thể gặp mọi người như thế này..."

 

Tạ Cảnh Hòa như đang gọi video với bạn cũ, dùng ngôn ngữ bình dị kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này, nghe y định tiếp tục quay, số lượng bình luận dưới bài viết tăng vọt.

 

Về cơ bản đều là những lời khuyên ngăn và khó hiểu.

 

[Đã thế này rồi, còn quay gì nữa?!]

 

[Đây đúng là dùng mạng để quay chương trình tạp kỹ, đỉnh thật.]

 

[Đừng quay nữa, cũng đừng ly hôn nữa, dù ban đầu hai người đến với nhau thế nào, và bây giờ tại sao lại đột nhiên tham gia chương trình tạp kỹ ly hôn, nhưng sau khi xem đoạn video tai nạn đó, tôi không biết còn ai muốn xem hai người ly hôn nữa.]

 

[Đúng vậy, lại tin vào tình yêu rồi.]

 

[Đừng ly hôn, hãy sống tốt đi.]

 

[...]

 

Kể xong tình hình gần đây, người trong video đột nhiên im lặng, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, cụp mắt nhìn ống kính, lời nói chuyển hướng, "Ban đầu định hai người cùng lên hình, nhưng anh ấy không cho tôi quay..."

 

"Nói là sẽ dọa trẻ con."

 

[Ôi, chữ 'anh ấy' vừa ra là biểu cảm khác hẳn rồi [liếc mắt]]

 

['Anh ấy' không sao chứ?]

 

Nói xong câu này, liền thấy người trong video khó khăn nhấc điện thoại lên, sau khi phóng to màn hình, điều chỉnh góc độ, rồi nghiêng đầu, để lộ phông nền phía sau vốn bị y che khuất.

 

Đêm đã khuya.

 

Đèn trong phòng bệnh đôi rất mờ.

 

Một trong hai chiếc giường bệnh trống không, chăn vén lên một góc, chiếc giường còn lại, người đàn ông nằm ngửa, mặt hơi nghiêng, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía ống kính, phát hiện người cầm điện thoại đang lén quay mình, anh im lặng thu lại ánh mắt.

 

Dáng vẻ người đàn ông lúc này thực sự không đẹp.

 

Những nốt xuất huyết dưới da lan rộng, chưa hấp thụ hết, khiến màu da anh trông hơi kỳ dị, cộng với đôi mắt không nhìn thấy lòng trắng, thậm chí còn mang lại cảm giác không phải người rất mạnh mẽ.

 

Tiền cảnh video.

 

Tạ Cảnh Hòa qua màn hình nhìn bóng dáng người đàn ông, đồng thời nhìn khán giả ngoài màn hình, từ từ nói: "Tóm lại, mọi người không cần lo lắng về tình trạng sức khỏe của chúng tôi, trong những lần ghi hình sắp tới, chúng tôi sẽ cho cuộc hôn nhân này, và cho nhau một lời giải thích..."

 

Video kết thúc tại đây.

 

Nhưng cuộc thảo luận trong phần bình luận vẫn tiếp tục.

 

[Ánh mắt cuối cùng đó...]

 

[Tôi có một dự cảm không tốt lắm.]

 

[Mẹ nó mẹ nó, đừng ly hôn mà!!! Đời này có một người bạn đời có thể bất chấp tính mạng vì mình thật không dễ, tôi đã xóa hết những bình luận chúc ly hôn trước đây rồi, hai người tuyệt đối đừng ly hôn!]

 

[Chúc bên nhau dài lâu, nhất định phải dài lâu nha!]

 

Trong một cuộc thảo luận sôi nổi, một tài khoản trắng tinh đã chia sẻ lại tuyên bố có kèm video của Tạ Cảnh Hòa, và bình luận: [Đã bảo cậu đừng quay mà.]

 

Không ai quan tâm.

 

Tuyết Dodane vẫn cứ rơi.

 

Thời gian dưỡng thương bị tuyết phủ trắng, tan chảy trong mỗi đêm trắng.

 

Trong nước sắp Tết rồi.

 

Đội ngũ lớn của tổ chương trình và hai nhóm khách mời khác đã sớm chuyển địa điểm quay, còn Thời Lận Xuyên và Tạ Cảnh Hòa vẫn kẹt lại ở Dodane, tạo thành một cảnh tượng độc đáo.

 

Ngày hôm đó.

 

Là ngày Tạ Cảnh Hòa đến bệnh viện tháo bột.

 

Chỉ còn ba ngày nữa là đến lựa chọn cuối cùng của chương trình.

Bình Luận (0)
Comment