Khải Minh đi một lát liền đến khu rừng, sau khi đến đây, hắn liền thấy hối hận vì đã đi đến đây.
"Trời mẹ, cái gì thế này?" Khải Minh kinh ngạc nhìn khu rừng la lớn.
Khu rừng này cũng như bao khu rừng khác, chỉ có điều khu rừng này toàn một màu đen, những cái cây chỉ có mỗi thân, không hề có một cái lá nào, và nó kéo dài rất dài, chí ít cũng phải vài dặm.
Khải Minh bước vào khu rừng, nó có một đường thẳng đi xuyên qua khu rừng, hai bên là những cây cổ thụ không lá, chúng đứng sừng sững như những binh đoàn ma quái.
Đi đến cuối khu rừng Khải Minh cũng bắt đầu thấy được sự sống đầu tiên, kể từ lúc đặt chân đến đây, thứ hắn gặp đầu tiên đó là một con thỏ một sừng, mà kì lạ, nhìn con thỏ thì nó có một sừng, hai cái răng nanh lớn và đôi mắt màu đỏ.
Con thỏ một sừng đó vừa gặp Khải Minh liền lao tới tấn công, hắn lúc này mới thấy lạ: "Ôi cái định mệnh, con thỏ này mới cắn thuốc hả?"
Tuy chú thỏ này mới có tu vi Luyện Thể, nhưng nó đang có tính hiếu chiến nên đánh nhau ngang cơ Trúc Cơ Cảnh, Khải Minh muốn tìm hiểu thêm về nó, nên mới nhây với nó, kết quả Khải Minh phát hiện con thỏ này rất thông minh.
Tên: Thố Một Sừng
Tu vi: Luyện Thể Tam Tầng
Trạng thái: Đang nổi điên.
Khải Minh quan sát, do có chút sơ hở nên bị chú thỏ nhà ta tung một cước bay vào tảng đá gần đó, làm tảng đá vỡ nát, chỉ tội cho mỗi tảng đá, chỉ là khán giả xem một người một thú oánh nhau thôi mà, thế mà cũng bị vạ lây.
Khải Minh quay lại cho con thỏ một chưởng bay ra xa nằm trên đất, con thỏ bị Khải Minh đánh văng ra xa, gãy vài cái xương nhưng nó vẫn đứng dậy tiếp tục lao về phía Khải Minh tấn công, hắn lại tung cước vào con thỏ làm nó văng ra, xong lao tới chuẩn bị dứt điểm tên điên này.
Khải Minh sắp tiến đến gần con thỏ thì thấy nó có dấu hiệu tự bạo, Khải Minh thầm hô "Không ổn!" liền vận dụng Long Lân Khải Giáp ( bộ giáp Huyết Mạch Long Thần) ra chống đỡ.
Con điên này tự bạo xong hắn liền muốn rời khỏi cái chỗ chết tiệt này, thì lại xuất hiện thêm cả chục con điên nữa, làm Khải Minh kém chút nổi điên, ở đâu ra lắm tên điên vậy, chúng ở trong trại ra à.
Khải Minh chật vật với lũ này, những lúc bọn chúng đánh không lại, hoặc sắp chết đều tự bạo, Khải Minh lúc này cả cơ thể te tua, tuy không có vết thương nào nhưng quần áo chỉ là trang phục thường nên rách nát hết.
Và cũng lúc Khải Minh định lấy mấy bộ sáo trang để thay thì: "Ôi cái định mệnh nhà nó, trong này không gian bị khóa, thế là méo có vũ khí, đan dược để sài à?" Khải Minh nhăn mặt, thế là tài sản của hắn hiện giờ chỉ có bộ Long Lân Khải Giáp cùng với cái nắm đấm biến thái của hắn.
Khải Minh bắt đầu rời khỏi chỗ chó chết không thèm ngáp này, hắn đi thẳng xuống một Thung Lũng ở phía trước.
Đi không được bao xa Khải Minh liền đến Thung Lũng, chưa đến thì không sao vừa đến hắn liền thốt lên "Cái đờ mờ, chốn địa ngục nào đây?"
Thung Lũng này Không âm u, rất yên tĩnh cùng với những rừng cây, trông thì sẽ rất đẹp nếu như không có những bộ xương người mà Khải Minh thấy, rất rất nhiều những bộ xương người, lớn có nhỏ có, có đến hàng ngàn, hàng triệu bộ xương, chúng nằm ngổn ngang, một số bộ xương chất thành cả đống lớn như những cái đồi nhỏ, một số bộ xương có cái nằm khắp nơi dưới đất, có cái dựa vào gốc cây, có cái dựa vào nhau, hắn cũng phát hiện rất nhiều xương yêu thú xen lẫn vào, chứng tỏ đây là một cuộc chiến giữa con người và yêu thú.
Khải Minh tiếp tục đi xuyên qua rừng xương người, được khoảng vài dặm hắn liền nhìn thấy được Hy Vọng của sự sống, phía trước Khải Minh là rừng cây, một khu rừng tràn đầy sức sống không có mùi tang thương như những nơi trước nữa.
Khung cảnh yên bình, Khải Minh vừa đi vừa thưởng thức xung quanh, chợt hắn dừng lại hô:
"Tiểu Bạch, Tiểu Phong ra đi!" Chờ một lúc không có gì Khải Minh liền bồn chồn.
"Tiểu Bạch, Tiểu Phong ra, nà ní cả không gian thú sủng cũng bị khóa, trời ạ!" Khải Minh buồn bực tiếp tục đi về phía trước.
Vẫn khung cảnh yên bình đấy Khải Minh lại một lần nữa nổi giận. "Mẹ nó, cả Bản đồ cũng khóa nốt!" chỉ mỗi trừ Thần Nhãn của Khải Minh là không bị khóa.
Được một lúc, hắn đi đến một hồ nước, hắn kiểm tra hồ nước xác định an toàn rồi mới rửa mặt, vệ sinh. (anh main nhà ta sợ rồi)
Khải Minh đi thêm nữa ngày nữa thì phát hiện một người, là một cô gái đang nằm bất tỉnh trên đường, cô nàng này tuổi chừng 15, dáng người nhỏ nhắn, xinh đẹp hoàn mỹ không thể chê vào đâu được.
Lại gần Khải Minh phát hiện nàng còn sống và bị thương.
Tên: Nguyễn Như Ý.
Tuổi: 15.
Tu vi: Luyện Thể Cảnh Nhất Tầng.
Khải Minh thấy trên vai trái của nàng có một vết thương giống như là một vết cào, vết thương này có ba đường song song nhau dài khoảng 15 cm, kéo dài từ bả vai xuống gần ngực, giống như một móng vuốt của con vật nào đấy.
Ngoài ra Khải Minh còn phát hiện sao lưng nàng cũng có một vết tương tự, dùng Thần Nhãn kiểm tra chỉ số sinh mệnh thì, "Chỉ số sinh mệnh đang giảm 56%, 55%...".
Khải Minh chả biết làm gì trong tình huống này, ngó đông ngó tây, người khác mà nhìn thấy Khải Minh lúc này chắc hẳn là nghĩ tên này sắp phạm tội đây.
Sử dụng chỉ số IQ của mình, cuối cùng Khải Minh cũng tìm được giải pháp, hắn tìm một hang động gần đó, để nàng vào và từ Thần Nhãn chỉ dẫn, dùng hết tốc độ bình sinh đi tìm thảo dược chế thuốc chữa trị.
Qua một thời gian không lâu lắm, Khải Minh trở về với đủ các loại thảo dược trong tay, lúc này sinh mệnh lực của nàng chỉ còn 19%, hắn truyền cho nàng một ít Linh lực và sử dụng kiến thức của Luyện Đan Sư của mình để chế Linh Tán.
Khải Minh cũng muốn Luyện Đan lắm chứ, nhanh hơn và có hiệu quả hơn, nhưng mà đỉnh lô bị khóa nên chỉ có cách chế Linh Tán
Khải Minh có hỏi Hệ Thống để mua cho nhanh, nhưng mà giá cả thì đéo mua được, Hệ Thống nói cái gì mà: "Thuế Trong Tháp!" tăng giá cả gấp 10 lần bên ngoài, hazz cứ hút máu mãi.
Chưa đến 5 phút, Khải Minh cũng Luyện được Linh Tán, hắn qua chỗ cô gái nhìn, hắn đang đau đầu vì không biết nên làm gì tiếp theo, cởi đồ nàng ta ra trị thương ư, dù biết là đang cứu người rồi thì sao, nữ Nhân ở những thời đại này không hề nói lí à nha.
Khải Minh dẹp cái suy nghĩ đó qua một bên, hắn cởi áo nàng ra, à không là xé áo mới đúng, xé một đoạn từ vai xuống gần đến ngực thì dừng lại, (main nhà ta nghiêm túc quá nhể "...") khi xé áo nàng ra Khải Minh phát hiện làn da nàng cực kì xinh đẹp, nước da trắng như tuyết, cộng với vẻ mịn màng, hắn cũng nhìn len lén ngực nàng, ngực nàng cũng khá lớn (khoảng C cup) Khải Minh thầm nghĩ, ngực mông đầy đủ, cộng thêm làn da và rương mặt xinh đẹp này, sẽ làm đốn tim bao nhiêu người nhỉ.
Hắn cũng có chút tạp niệm, ánh mắt của hắn nhìn nàng, như một con thú đang nhìn con mồi của mình, tiểu yy của hắn cũng có chút khẽ động, nó muốn ra ngoài chơi, nhưng lí trí hắn vẫn còn giữ được bình tĩnh, bèn dẹp cái suy nghĩ biến thái đó qua một bên.
Vứt bỏ tạp niệm trong đầu, Khải Minh bôi thuốc và sát trùng cho cô gái, hắn làm cẩn thận từng li từng tí, khuôn mặt hơi nhăn lại, suy nghĩ của hắn lúc này là "Mẹ nó, thằng tác giả mày ngon vô đây làm đi, bố mày chảy máu mũi rồi nè không thấy hả?"
Một khắc sau, Khải Minh bôi thuốc cho nàng xong, để nàng nằm ở đó còn hắn đi ra ngoài kiếm cái gì để ăn.
Khải Minh tìm kiếm nữa ngày, cuối cùng cũng phát hiện được một con gấu, thân hình nó to lớn, cao khoảng 5 mét, cơ thể đồ sộ rắn chắc với những cơ bắp cuồn cuộn.
Tên: Gấu Xám Xịt
Tu Vi: Trúc Cơ Cảnh Ngũ Tầng.
Hắn lao ra, chuẩn bị hấp diêm chú gấu thì, con gấu mất tiêu rồi,........
Chuyện là, khi Khải Minh vừa lao ra, con gấu thấy Khải Minh lao đến định tấn công nó, nó quay đầu dùng hết tốc độ bú sữa mẹ mà chạy biệt tâm vào trong rừng.
Khải Minh một mặt mộng bức, mẹ nó, chú gì ơi, sai kịch bản nha, chả phải mày phải tấn công ta chứ, sao chạy mất dép rồi, mày là gấu chứ đâu phải thỏ, hôm qua thỏ còn dí đánh tao kìa.
Buồn bực, Khải Minh trở về, trên đường về Khải Minh gặp một con heo rừng, nó không lớn lắm, cao khoảng một mét, hai cái răng nanh lớn và dài.
Tên: Heo Đất Phong
Tu vi: Luyện Thể Cảnh Lục Tầng
Vừa nhìn thấy Khải Minh, con Heo liền lao vào tấn công, Khải Minh lấy làm lạ, gì thế trời, Trúc Cơ gặp mình thì bỏ chạy, Luyện Thể thì méo cần biết sống chết tấn công.
Khải Minh chống đỡ, tìm được sơ hở Khải Minh tặng cho chú Heo một đấm về với tổ tiên của mình, Khải Minh tránh né rồi tìm sơ hở để kết thúc, là do hắn không muốn tên điên này tự bạo, hắn đang đói a.
Vác chú heo về, nó tầm 100 kg chứ không ít, Khải Minh về đến cửa hang, thấy nàng chưa tỉnh, hắn bắt lửa nướng Heo.
Đến xế chiều, mùi thịt heo thơm phức, Khải Minh chảy nước miếng vì nãy giờ ngồi đợi, bỗng chợt Khải Minh phát hiện nàng đang tỉnh lại.
"Ư!" Như Ý tỉnh lại, nàng cố gắng nhìn xung quanh. Nàng thấy Khải Minh ngoài cửa động đang nhìn mình cười, nàng liền kiểm tra tình trạng cơ thể của mình rồi.
"Tên biến thái, ngươi đã làm gì ta hả?" Nàng la lên, khuôn mặt một mảnh ửng đỏ.
"Nàng đoán xem?" Khải Minh dùng khuôn mặt đê tiện trả lời nàng.
"Ngươi, ngươi biến thái!" Nàng khuôn mặt như muốn khóc.
Khải Minh thì chỉ biết ngồi đó vừa nướng thịt vừa cười.
< Chúc mừng ký chủ đạt danh hiệu: Biến Thái! > Khải Minh đang nướng thịt thì thiếu chút nữa té vào đống thịt.
"Gì cơ, danh hiệu Biến Thái, quá lắm rồi Hệ Thống ơi!" Khải Minh cười khổ.
Thấy nàng như người mất hồn, đang nghĩ ngợi gì đó nhìn Khải Minh, Khải Minh trưng khuôn mặt nghiêm túc ra hướng nàng nói.
"Nãy giờ ta đùa thôi, ta chưa làm gì nàng hết!" Khải Minh còn đưa hai tay lên ra thế đầu hàng nữa.
"Ta không tin, huhu,...." Nàng vừa nói xong liền khóc.
"Ta nói thật, giờ ta phải làm gì để nàng tin lời ta nói." Khải Minh triệt để chịu thua bà cô mít ướt này, biết vậy thì lúc nãy đừng đùa.
"Ta không tin, ta không tin, ta không nghe, ta không muốn nghe." Như Ý vừa khóc, vừa nói.
"Thế giờ nàng muốn ta làm gì đây?" Khải Minh bó tay, sao này không nên chọc Nữ nhân.
"Ta, ta, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta hu hu hu,,,,..." Nàng nhìn Khải Minh nói với khuôn mặt đầy nước mắt.
"Cái định mệnh, mình có làm cái gì đâu, chịu trách nhiệm về cái củ cải gì chứ, đệt mợ." Khải Minh âm thầm chửi.