Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 120

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vệ Tây Lẫm V: Hiện tại nghĩ lại, quả nhiên lăn lộn ở nhà trẻ vẫn dễ hơn.

Cái tên 'Vệ Tây Lẫm' dường như trở thành tiêu chí của ca khúc dễ nghe. [Nhất cố khuynh thành], [Mẹ tốt] và [Yêu con thì hãy ôm con] vừa đăng lên âm nhạc EE chưa được bao lâu số liệu đã tăng vù vù, được hệ thống âm nhạc EE thống kê đưa vào top mười bảng tuần trên EE, theo thời gian trôi đi, tiến vào top tám, top bảy...... Cuối cùng, [Nhất cố khuynh thành] chiếm hạng hai, [Mẹ tốt] đồng hạng hai, [Yêu con thì hãy ôm con] chiếm hạng tư, khen ngợi như nước.

"[Nhất cố khuynh thành] hay quá, có phải nam thần đang yêu không? Nếu không sao lại hát bài này êm tai như vậy? Người được nam thần yêu quá hạnh phúc!"

"Tôi đã 50 hơn tuổi, trước kia nghe nhạc chỉ nghe kinh kịch, hoàng mai hí*. [Mẹ tốt] là con gái do tôi bật tôi nghe, dễ nghe. Tựa như hát xướng, mọi cha mẹ đều giống nhau, không cầu hưởng thụ vinh hoa của con cái, chỉ cần con cái hiểu, săn sóc và hiếu thuận với chúng ta. Vệ Tây Lẫm là một đứa trẻ tốt, người có thể viết ra bài hát như vậy không phải là một người hư hỏng. Ủng hộ đứa nhỏ này."

(*Hoàng mai hí là một loại kịch vui của địa phương, lưu hành ở các vùng Hồ Bắc, Chiết Giang, Phúc Kiến... nội dung phổ thông, hình thức linh hoạt, phong cách tươi tắn khúc điệu du dương uyển chuyển - kilopad.com)

"Nam thần không manh chết người không bỏ qua, [Yêu con thì hãy ôm con] đáng yêu quá! Vốn dĩ tôi rất ghét trẻ con, cảm thấy chúng nó quá quậy quá phiền, nhưng nghe bài hát này thế mà lại có ý nhanh chóng kết hôn tự mình sinh một đứa! Ủng hộ nam thần!"

"Phụng thiên thừa vận, fans chiếu viết: Nhìn ra fans Lẫm chúng ta bao quát từ đứa nhỏ ba tuổi đến 70 tuổi, nay sắc phong hiệu 'Nam thần quốc dân', khâm thử."

"Nam thần quốc dân +1."

"Nam thần quốc dân +10086."

"Nam thần quốc dân + số di động."

"......"

Vệ Tây Lẫm bày tỏ rất vừa lòng cái danh hiệu này.

Một vùng quanh đại học Hoa Thanh này được xưng là thành đại học, phụ cận có không ít trường cao đẳng, đại học Hoa Thanh, đại học Đế Kinh, đại học khoa học kỹ thuật Đế Kinh, đại học nhân dân, đại học nông nghiệp, đại học ngôn ngữ Đế Kinh... Kết thúc lễ Quốc khánh bảy ngày, sinh viên năm nhất chính thức nhập học.

Khóa Vệ Tây Lẫm học về tin tức và kỹ thuật đa phương tiện chuyên nghiệp, gồm có cơ sở kỹ thuật đa phương tiện, nguyên lý máy móc, cơ sở dữ liệu, kỹ thuật thực dụng trên mặt bằng hoạt họa, xử lý hình vẽ bằng ứng dụng kỹ thuật, kỹ thuật dựng hoạt họa 3D ba chiều, thiết kế web, thiết kế và chế tác kỹ thuật, trình tự chế tác trong điện ảnh và truyền hình, các loại báo cáo vắn tắt trong thương nghiệp, ngoài ra còn có chương trình học chính vô cùng đặc sắc và thực tiễn của đại học Hoa Thanh. Vì chương trình học có nội dung khá đồ sộ, thời khóa biểu cũng tương đối kín. Trừ tiết thứ ba ngày thứ ba, tiết thứ tư ngày thứ tư và tiết thứ tư ngày thứ sáu không cần lên lớp, từ thứ hai đến thứ sáu đều có tiết. Thậm chí buổi tối thứ hai, thứ tư và thứ năm còn có tiết dài 90 phút.

Tuy nhiên, đây chính là chuyên ngành mà bản thân Vệ Tây Lẫm cảm thấy tương đối hứng thú, trước kia đã từng theo hệ thống học một ít, hiện giờ học lên vô cùng nhẹ nhàng.

Cuộc sống đại học rất phong phú, cũng rất thú vị, tràn ngập cảm giác mới mẻ với Vệ Tây Lẫm. Từ mùng 8 trở đi, các câu lạc bộ trong trường học bắt đầu tuyển người, chiếm vị trí cạnh tuyến đường chính trong sân trường. Đặc biệt là nhà ăn, khu dạy học và khu vực gần thư viện. Chỉ cần thành viên câu lạc bộ nhìn thấy sinh viên đi ngang có gương mặt giống người mới, sẽ tiến lên phát truyền đơn, nhiệt tình hơn sẽ trực tiếp lôi kéo thao thao bất tuyệt đề cử câu lạc bộ của mình. Hoa hòe lòe loẹt đủ loại câu lạc bộ như câu lạc bộ bóng rổ, câu lạc bộ bóng đá, câu lạc bộ dương cầm, câu lạc bộ văn học, câu lạc bộ hát xướng, câu lạc bộ leo núi, câu lạc bộ manga anime, câu lạc bộ ngoại ngữ, câu lạc bộ tình thương... tất cả đều có.

Vệ Tây Lẫm là đối tượng tất cả các câu lạc bộ đều muốn mượn sức. Câu lạc bộ bóng rổ (vóc dáng Vệ Tây Lẫm cao), câu lạc bộ hát xướng (biết ca hát), câu lạc bộ văn học (là nhà văn), câu lạc bộ leo núi (một trong những sở thích), câu lạc bộ võ thuật (biết công phu), câu lạc bộ dương cầm (buổi biểu diễn với đàn dương cầm đẹp đến ngây người), câu lạc bộ ngoại ngữ (tiếng Anh, tiếng Nga đều biết, nghe nói gần đây đang học tiếng Nhật)...... Các câu lạc bộ đều dồn hết sức muốn kéo hắn gia nhập với bọn họ. Kể cả hắn vào câu lạc bộ ngồi không làm việc cũng được, làm một biển hiệu sống cũng đủ cho người khác hâm mộ.

Vệ Tây Lẫm suy xét một hồi, gia nhập câu lạc bộ manga anime. Hai ngày trước ở nhà ăn, trong lúc vô ý hắn nghe được có người oán giận sản phẩm anime manga trong nước không đẹp và đặc sắc như sản phẩm anime manga ở nơi khác, hắn đã có một ý tưởng. Hắn hoàn toàn có thể lợi dụng những anime manga Nhật Bản xuất sắc ở kiếp trước nha. Ví dụ như [Bleach], [Conan], [Inuyasha] linh tinh. Đặc biệt là [Conan] làm Vệ Tây Lẫm có chút oán giận, đến tận lúc hắn chết vẫn chưa chờ được cái kết cục. Aoyama** thật thông minh, đã vớt không ít tiền nhờ [Conan], còn hố ngàn ngàn vạn vạn fans Conan một phen.

(*Tác giả để [Tử thần] nhưng khi tra thì sẽ ra Bleach, đây cũng là 1 anime có tiếng nên mình sẽ để Bleach luôn.

**Gốc là 青山 - tra ngược Aoyama trên google dịch thì sẽ ra từ gốc này.)

Nói làm liền làm, Vệ Tây Lẫm trực tiếp mua mấy quyển kỹ năng 'Kỹ xảo truyện tranh nhập môn', 'Thiết kế nhân vật phim hoạt hình', 'Kỹ xảo phác họa truyện tranh siêu đỉnh' ở thương thành, tiêu mất hơn 2000 vạn danh vọng cũng không đau lòng.

002 lên cấp tám yêu cầu hắn tiêu 100.000.000 danh vọng, 2000 vạn danh vọng này hắn còn chê ít.

Sau khi học vẽ truyện tranh, hắn liền bắt đầu vẽ [Thám tử lừng danh Conan], mạng Tân Lục chỉ có thể đăng truyện chữ, hắn đành phải tìm một trang web truyện tranh khác, trước đăng nội dung hai vụ án lên.

Xuất phát từ tư tâm, hắn chuyển nhân vật chính Conan thành người Hoa Hạ. Bối cảnh câu chuyện vẫn là ở Nhật Bản, dù sao Conan đi đến chỗ nào chỗ đó cũng sẽ có người chết, đổ mồ hôi. Ngoài ra, như vậy tương lai sẽ càng dễ kiếm tiền của người Nhật Bản.

"Dùng truyện tranh bối cảnh Nhật Bản kiếm tiền của người Nhật Bản, suy nghĩ một chút còn rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ." Vệ Tây Lẫm thừa dịp không có khóa thời chạy đến văn phòng Cố Duyên Tranh chơi.

"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ?" Cố Duyên Tranh nghiền ngẫm hai chữ này, vươn cánh tay dài ôm người vào lòng ngực, cánh môi cọ xát gương mặt hắn, tay to lấy tốc độ ghê người lướt xuống, "So với...... Cái nào kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn?"

Hai người đã không ân ái vài ngày, Vệ Tây Lẫm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cả người phát run. Nhưng đây là văn phòng! Tuy nhiên chỉ do dự một giây, hắn quyết đoán bắt tay vói vào quần áo người đàn ông, hừ hừ một tiếng, tràn ngập ám chỉ.

Động tác dụ người và ánh mắt mị hoặc làm Cố Duyên Tranh hoàn toàn đánh mất tự chủ, gầm nhẹ một tiếng, cầm lấy điều khiển từ xa khóa cửa, đè người lên bàn làm việc......

Buổi tối Vệ Tây Lẫm không có tiết học, sau khi tan tầm, Cố Duyên Tranh thuận tiện đóng gói người yêu mang về nhà.

"Buổi tối muốn ngủ." Vệ Tây Lẫm lẩm bẩm một câu trong lồng ngực người đàn ông, đôi mắt còn nhắm.

Cố Duyên Tranh xoa xoa đầu hắn: "Yên tâm ngủ, trước mười hai giờ sẽ đưa em trở về."

Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, lại ngủ say, không biết ngủ bao lâu, Cố Duyên Tranh kêu hắn dậy ăn hai bát cháo.

Vệ Tây Lẫm tỉnh rồi lại không ngủ được, dính trong ngực nam nhân. Nam nhân nhìn văn kiện, hắn sẽ nhìn nam nhân. Cố Duyên Tranh cảm nhận được tầm mắt mê luyến của người yêu, hận không thể nhét hắn hòa vào trong máu thịt. Y buông văn kiện, ôm người yêu, lẩm bẩm nói nhỏ, "Bảo bối, tôi yêu em."

Vệ Tây Lẫm không phải lần đầu tiên nghe được y nói ba chữ này, nhưng mỗi một lần đều giống như lần đầu tiên được nghe, tim đập nhanh, hai má nóng lên, ôm lấy eo nam nhân, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: "Em sẽ ở trong lòng ngực anh."

Di động đặt trên giường vang lên, hắn không nhúc nhích, Cố Duyên Tranh cũng không nhúc nhích.

Cho đến khi vang lần thứ hai, Cố Duyên Tranh mới đứng dậy cầm di động: "Là Mập Mạp."

Vệ Tây Lẫm tiếp điện thoại.

"Tây Lẫm, nói cho cậu biết một tin tốt. Vừa rồi biên tập của cậu gọi cho tôi, nói bọn họ đã biết việc cậu đăng tải truyện tranh, web Tân Lục quyết định lập ra một diễn đàn truyện tranh vì cậu, hy vọng cậu có thể tiếp tục đăng tác phẩm truyện tranh của mình trên web Tân Lục. Đặc biệt lập ra vì cậu! Một khi truyền tin tức này ra, nhân khí của cậu sẽ lại tăng!" Mập Mạp cao hứng nói.

"Trang web truyện tranh bên kia còn chưa ký hợp đồng, Tân Lục cần bao lâu để lập diễn đàn mới?"

Mập Mạp nói: "Bọn họ nói, tối đa ba ngày."

"Được, đến lúc đó nói tôi một tiếng là ok."

"OK."

Hơn mười một giờ, Cố Duyên Tranh đưa Vệ Tây Lẫm về trường học. Đương nhiên là dùng xe bảo mẫu của Vệ Tây Lẫm. Nói cách khác, nếu bị phóng viên nhìn thấy Vệ Tây Lẫm ngồi xe khác về trường sẽ loạn viết một hồi.

Vệ Tây Lẫm ăn uống no đủ (chính mình tự hiểu......), tinh thần không tồi, trở lại ký túc xá, nhìn thấy hai bạn cùng phòng cũng đều rất có tinh thần. Tiêu Hạo Nhiên đang xem sách, Hách Tuấn Lang đang chơi trò chơi. Hôm 'một tháng mười'* Hách Tuấn Lang đã bán một trò chơi di động nhỏ hắn làm, kiếm lời hơn một vạn đồng, mua một máy tính để bàn. Học máy tính chính là ngưu bức** như vậy đó, muốn kiếm tiền tiêu vặt cũng dễ dàng hơn so với người bình thường.

(*Quốc khánh Trung Quốc

**Ngầu)

"Còn chưa ngủ? Tôi mang một ít đồ ăn cho mấy cậu nè." Vệ Tây Lẫm thuận tay đặt túi giấy trên bàn Trương Khiên.

Trương Khiên đã làm thủ tục tạm nghỉ học, đồ vật của gã cũng dọn đi hết rồi. Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, trường học không xếp người lại cho phòng 306, cho nên hiện tại trong phòng ngủ chỉ có ba người. Vị trí của Trương Khiên đã thành nơi Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang để đồ.

"Tây Lẫm, cậu đã trở lại. Thơm quá!" Hách Tuấn Lang đang cảm thấy đói, lập tức nhào qua lấy túi giấy ra, mở ra một hộp gà luộc, một hộp đậu tây cuốn và một hộp đào hoa tô.HỆ THỐNG THIÊN HOÀNG CỦA SIÊU SAO - Chương 120: Nam thần quốc dân

Vệ Tây Lẫm cười nói: "Các cậu có lộc ăn, đây là người nhà tôi làm, rất sạch sẽ, hương vị lại tốt."

Tiêu Hạo Nhiên nhanh chóng đi rửa tay.

Hách Tuấn Lang tay cũng chưa rửa, bốc một miếng gà luộc bỏ trong miệng: "Ăn ngon."

Vẻ mặt Tiêu Hạo Nhiên ghét bỏ, chậm rì rì nói: "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy cậu gãi chân rồi không rửa tay liền chơi máy tính."

Hách Tuấn Lang cạn lời liếc cậu một cái, đi rửa tay.

Lúc này Vệ Tây Lẫm mới nhìn thấy bàn làm việc của mình chất đầy thư, ít nhất cũng có hơn một trăm bức.

"Đó đều là thư tình gửi cho cậu, đều là người trong trường học nhờ nam sinh trong phòng ngủ tụi tôi giao. Hiện tại cậu đã là giáo thảo* trường học chúng ta." Tiếu Hạo Nhiên trêu ghẹo nói.

(*Là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với hoa khôi)

Tìm một cái bao nilon cất tất cả thư vào: "Về sau đừng nhận."

Tiêu Hạo Nhiên tiếc hận gật gật đầu: "Nếu trong đó có cho tôi, chẳng sợ chỉ một bức cũng tốt."

Vệ Tây Lẫm trêu ghẹo: "Nếu không, cậu nhìn thử xem?"

Tiêu Hạo Nhiên vội vàng xua tay, nắm chặt thời gian ăn gà luộc. Hách Tuấn Lang ăn cái gì cũng mau, chờ Hách Tuấn Lang ra, anh sẽ đoạt với cậu.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Triệu Dương và Hầu Chính cùng lớp kề vai sát cánh đi vào, nhìn thấy hộp cơm đóng gói, hai đôi mắt phát sáng, bước nhanh qua cướp lấy.

"Xem ra chúng ta tới đúng lúc. Tây Lẫm, cảm ơn."

Mấy ngày nay đều cùng nhau đi học, ngẫu nhiên đi nhà ăn ăn cơm cũng là cùng nhau. Bọn họ đã có chút hiểu biết về Vệ Tây Lẫm, biết hắn cũng không khó ở chung, dần dần thân thiết, quan hệ cũng không tệ lắm.

"Đừng khách khí." Vệ Tây Lẫm xua xua tay, đi phòng tắm rửa mặt.

Chờ hắn ra, Triệu Dương nói: "Tôi tới thông báo một sự kiện, ngày 27 trường chúng ta muốn tổ chức tiệc tối đón người mới đến, mỗi lớp đều phải có ba tiết mục. Bạn học giáo thảo, ai cũng có cơ hội tránh được, nhưng cậu trốn không thoát. Ha ha......"

Vệ Tây Lẫm không cự tuyệt: "Ok."

"Còn có," Hầu Chính vừa gặm cánh gà vừa nói, "Tôi nghe buổi tối tuần cuối cùng của tháng này trường học cũng muốn làm một bữa dạ tiệc, toàn trường đón người mới. Giáo thảo, tốt nhất cậu nên chuẩn bị hai tiết mục."

"Cảm ơn đã nhắc nhở." Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, ngáp một cái, "Tôi còn chưa nhận được lời mời, đến lúc đó lại xem."

..........

Bình Luận (0)
Comment