Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 121

Cố Duyên Tranh: Các ngươi có siêu xe thì thế nào? Ta có nhẫn; các ngươi có đất mặt trăng thì thế nào? Ta có nhẫn; các ngươi có sao thì thế nào? Ta có nhẫn.

Vệ Tây Lẫm V:......

Ngày 16 tháng 10 là sinh nhật Vệ Tây Lẫm, bắt đầu từ ngày 10 tháng 10 đã lục tục có fans gửi quà đến trường cho hắn. Bọn họ không biết nhà Vệ Tây Lẫm ở đâu, nhưng biết địa chỉ trường học của hắn, chỉ sợ không biết địa chỉ cụ thể, cho dù chỉ viết 'Vệ Tây Lẫm đại học Hoa Thanh', người phát thư hoặc chuyển phát viên cũng có thể đưa đến đúng chỗ cho họ.

Những món quà nhỏ thì như thiệp chúc mừng, sách, vật handmade, điểm tâm, bao lì xì tiền mặt...... Lớn lại có đến 9 vạn chiếc ví đựng passport, siêu xe...... Có một fan đưa lời chúc mừng sinh nhật Vệ Tây Lẫm lên trên tường đèn LED lớn nhất thế giới, một fan khác tặng hắn một căn biệt thự với những cây xoan đào, một fan Nhật Bản thì lại tặng hắn 50000 mét vuông đất mặt trăng làm quà sinh nhật, càng khoa trương hơn là có một vị thổ hào* vùng Trung Đông mua hẳn một ngôi sao đặt tên '540Stanley' tặng cho hắn!

(*Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ. Nay là chỉ người nhà cực giàu.)

Bạn cùng phòng Vệ Tây Lẫm sợ ngây người, bản thân Vệ Tây Lẫm cũng sợ ngây người. Kiếp trước tốt xấu gì hắn cũng là ảnh đế, cũng có hơn năm ngàn vạn fans. Khi đó món quà sinh nhật quý trọng nhất mà fans hắn tặng chính là biệt thự, trăm triệu không nghĩ tới fans thế giới này đều giàu có như vậy, còn điên cuồng như vậy......

"Nhất định tôi không còn trên địa cầu nữa rồi." Hách Tuấn Lang nhìn giấy chứng nhận đã mua ngôi sao kia, ngã ngồi trên ghế lẩm bẩm.

Tiêu Hạo Nhiên cẩn thận nâng tờ giấy chứng nhận '50000 mét vuông đất mặt trăng' trên tay, ngây ngốc hỏi: "Lúc tôi còn sống có cơ hội lên tham quan không?"

Học sinh cùng tầng vừa nghe được đều chạy tới hóng chuyện, kinh ngạc cảm thán không thôi.

Mà một khi tin về món quà bại lộ trên mạng, nhân dân toàn quốc đều sợ ngây người!

Khó thể tin!

Có tiền tùy hứng!

'Phát rồ'!

Các minh tinh còn lại thì lại bị đủ loại cảm xúc hâm mộ ghen tị hận phát điên chiếm lấy, dậm chân trong lòng: Vì sao fans ta không khí phách như vậy? Chúng ta không cầu tiền của các ngươi, chỉ cần các ngươi tặng ta một món quà sinh nhật có thể sáng tạo hơn quà của Vệ Tây Lẫm, ta liền viết cho ngươi một bài hát/một điệu nhảy/tặng một nụ hôn (miệng đối miệng nha)/thậm chí đưa ngươi biệt thự luôn cũng được......

Mấy phần quà của thổ hào bị bạn học của Vệ Tây Lẫm trộm truyền lên mạng, rất nhanh, TV, internet đều điên cuồng báo cáo tin tức này.

Vệ Tây Lẫm nhanh chóng đến phòng tắm gọi điện thoại cho người đàn ông của hắn, hắn sợ người đàn ông kia nhìn thấy mấy tin tức này cũng chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ chạy đi mua đất mặt trăng hay ngôi sao cho hắn!Người đàn ông của hắn có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu vô cùng cường đại. Sinh nhật năm ngoái một bé fan năm tuổi tên Cầu Cầu gửi cho hắn một chú chó nhỏ gọi là 'tiểu Cầu Cầu', người đàn ông hoàn toàn không thể chấp nhận được, vừa nhận tin được năm phút đã lập tức phái người cầm chú chó đó đi tặng người khác. Đổ mồ hôi......

"Cục cưng, nhìn thấy tin chưa? Anh ngàn vạn lần đừng đi mua ngôi sao ha. Bằng không, bằng không em liền ――"

"Em liền như thế nào?" Giọng người đàn ông nghe còn bình tĩnh.

"Bằng không em liền bán ngôi sao!" Vệ Tây Lẫm hung tợn nói.

Cố Duyên Tranh cười nhẹ một tiếng, an ủi: "Yên tâm, tôi sẽ không mua đất mặt trăng, cũng sẽ không mua ngôi sao." Giọng nói này tương đối bình tĩnh, còn có một sự thong dong vì đã tính sẵn trong lòng.

Vệ Tây Lẫm yên tâm rất nhiều, đăng Weibo cảm ơn fans: Cảm ơn mọi người đã quý mến và ủng hộ tôi. Các món quà của các bạn tôi đều rất thích, nhưng vẫn hy vọng mọi người có thể giữ lý trí theo đuổi thần tượng, có tâm là được. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.

Liên tiếp mấy ngày đi trong sân trường, Vệ Tây Lẫm đều nhận được đủ mọi ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, có khiếp sợ, có bội phục, có khinh thường, có hâm mộ, có ghen ghét...... Hắn vẫn ung dung như thường, bình tĩnh mà tới, bình tĩnh mà đi.

Ngày 16 vừa lúc là cuối tuần. Buổi sáng, Vệ Tây Lẫm bị Cố Duyên Tranh dùng một nụ hôn nồng nhiệt đánh thức.

"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn...... Sớm......" Vệ Tây Lẫm lười nhác ôm cổ nam nhân, ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt y, duỗi tay nhẹ vỗ về, không muốn đứng dậy.

Người yêu đang làm nũng với y nha. Cố Duyên Tranh cũng không thúc giục hắn, nằm trên người hắn, như có như không mổ mặt hắn, chờ hắn đứng dậy.

Vệ Tây Lẫm lại nằm một lúc, lười biếng nói: "Em muốn ngồi dậy."

Lúc này Cố Duyên Tranh mới ôm hắn đứng dậy, lấy quà sinh nhật ra, là một hộp nhung không to không nhỏ nhìn qua thật khả nghi. Y mỉm cười nhìn thiếu niên: "Nhìn xem có thích hay không."

Tim Vệ Tây Lẫm chợt đập nhanh một nhịp, có dự cảm, mở hộp nhung ra, quả nhiên bên trong có một đôi nhẫn vàng, một cái lớn một chút, một cái nhỏ một chút.

"Bảo bối, em nguyện ý giao cả đời cho tôi không?" Cố Duyên Tranh gác cằm lên vai hắn, cầm chiếc nhẫn to hơn một chút đưa cho hắn.

Hốc mắt Vệ Tây Lẫm hơi xót, buồn cười nói: "Nào có người tặng quà cho người khác là thứ mình muốn chứ."

"Nguyện ý không?" Cố Duyên Tranh lại hỏi một lần.

Vệ Tây Lẫm cố ý không nói lời nào, cầm lấy nhẫn giúp y mang lên ngón áp út, sau đó đưa chiếc nhẫn còn lại cho y.

Cố Duyên Tranh cũng giúp hắn mang lên ngón áp út, sau đó lại lấy một hộp nhung khác ra, bên trong cũng có hai chiếc nhẫn, một chiếc là nhẫn bạc, thiết kế độc đáo tinh tế; một chiếc khác chỉ là nhẫn bạch kim, sắc lam điểm xuyết ánh sao kim lấp lánh, lộ ra một loại xa hoa khiêm tốn và tao nhã đẹp mắt.

Vệ Tây Lẫm buồn cười, hài hước nhìn y. Người nam nhân này thật chu toàn. Cách tốt nhất để giấu một chiếc lá chính là đặt nó vào rừng. Trên ba ngón tay đều mang nhẫn người ngoài sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Hắn cầm di động chụp một tấm với tay kia, thoải mái đăng lên Weibo: [Trên tay đeo tới ba chiếc nhẫn có phải có chút nhiều hay không? Nhưng tôi rất thích cả ba chiếc nhẫn này.] Cố Duyên Tranh nhân lúc Vệ Tây Lẫm không chú ý, cũng cầm lấy di động.

Vệ Tây Lẫm nhìn thấy dưới Weibo rất nhanh có fans bình luận.

Tranh: Rất thích hợp. Nhẫn xinh đẹp, tay xinh đẹp, người soái.

Fan não tàn số 1: Không nhiều đâu. Nam thần sinh nhật vui vẻ. Tay nam thần thật đẹp mắt, nhẫn cũng đẹp. Vỗ tay.

Du du thảo: Không nhiều đâu +1. Tay nam thần đẹp quá, mỗi ngón đều mang một cái cũng sẽ không thấy xấu.

Tui yêu 540: Đẹp. Nhẫn thật xinh đẹp! Vỗ tay. Nam thần đây là muốn ra cửa? Chuẩn bị đi chỗ nào? Cầu mang.

Diệp Tiền: Mặc kệ anh mang cái gì cũng đẹp hết.

......

Vệ Tây Lẫm hơi mỉm cười.

Cố Duyên Tranh chú ý tới tên 'Diệp Tiền' này, đáy mắt hiện lên một nét sắc bén.

Ăn sáng xong, Cố Duyên Tranh bịt kín mắt Vệ Tây Lẫm, tự mình đổi quần áo cho hắn, sau đó dẫn hắn ra cửa. Gần một giờ sau, ô tô dừng lại.

Vệ Tây Lẫm bị Cố Duyên Tranh dắt xuống xe, cởi tấm vải quanh mắt, nhìn trái nhìn phải, chớp chớp mắt: "Quân doanh?" Đây đúng là nơi hắn đã tham gia quân huấn một tháng trời. Tiếp theo, hắn phát hiện bộ đồ trên người mình chính là trang phục ngụy trang. Cố Duyên Tranh cũng là một thân ngụy trang, soái khí bức người, uy vũ dương cương.

Vệ Tây Lẫm kiêu ngạo hất cằm lên. Nói.

Cố Duyên Tranh nói: "Lần trước không phải em nói bắn súng không đã ghiền? Hôm nay có thể tùy tiện chơi."

Trong lòng Vệ Tây Lẫm mơ hồ hiện lên một suy đoán: "Cha anh không phải là......"

"Em đã gặp qua." Cố Duyên Tranh nắm chặt tay hắn.

Vệ Tây Lẫm không thể tưởng tượng nói: "Là Cố thượng tướng?"

Cố Duyên Tranh gật đầu.

Vệ Tây Lẫm trừng mắt nhìn y, sau một lúc lâu cũng chưa nói nên lời, trong não lại loạn nghĩ rất phong phú: Trời ạ, ta thế mà bất tri bất giác gặp người nhà bạn trai! Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Online chờ, gấp!

Cố Duyên Tranh sợ hắn giận chính mình che giấu lâu như vậy, giải thích: "Ngay từ đầu không nói cho em là sợ dọa em chạy, hiện tại em đã là 'nam thần quốc dân', còn sợ cái gì?"

Vệ Tây Lẫm mạnh miệng: "Ai sợ?"

Cố Duyên Tranh nói rõ ngọn ngành cho hắn: "Mẹ tôi cũng vì công việc thường xuyên xuất ngoại phỏng vấn, để bà chấp nhận chúng ta cũng không khó; cha tôi có chút cổ hủ, nhưng một khi có người hợp ý ông ấy, mặc kệ người đó có thân phận gì, ông ấy đều sẽ thích; chị của tôi là fan em, nhất định cũng sẽ chấp nhận em."

Vệ Tây Lẫm rũ đầu, mũi chân đá đá hạt cát trên mặt đất: "Em còn chưa bắt đầu ra sức với nhà mình......"

"Đồ ngốc." Cố Duyên Tranh xoa xoa tóc hắn: "Tôi nói mấy chuyện này cũng không phải để tạo áp lực cho em. Chúng ta còn rất nhiều thời gian, không vội. Đi, đi trường bắn."

Lần này, Vệ Tây Lẫm chơi súng thật sự đã ghiền, súng lục, súng trường, súng tự động, shotgun đều chơi đủ.

Buổi trưa, hai người trở lại thành phố ăn trưa ở một nhà hàng Pháp.

Buổi chiều, hai người không ra cửa, ngồi cạnh cửa sổ sát đất cách tầng thủy tinh phơi nắng, xem phim, chơi trò chơi, nói chuyện phiếm, có người yêu làm bạn ở bên chính là phương thức thả lỏng tốt nhất.

Khương Vãn Phong gọi điện tới phá hủy bầu không khí ấm áp giữa hai người.

"Cái gì? Có một người phụ nữ tự xưng là bạn gái của anh trai tôi xông vào phòng làm việc kiên trì muốn gặp tôi? Tên Hàn Phỉ Phỉ? Cô ta cho rằng cổ là ai, muốn gặp tôi tôi liền đi gặp cổ?" Vệ Tây Lẫm lạnh giọng phân phó: "Nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế đó."

Cúp điện thoại, hắn gọi sang Vệ Vân Phong.

"Anh, anh với Hàn Phỉ Phỉ sao vậy?"

"Tụi anh chia tay." Vệ Vân Phong dừng một chút: "Cái mail kia...... Không có gì. Đúng rồi, sao lại đột nhiên hỏi cô ấy?"

Anh tránh không nói, Vệ Tây Lẫm thuận nước đẩy thuyền: "Vừa rồi phòng làm việc gọi điện thoại cho em, nói cô ấy xông vào phòng làm việc, một hai phải thấy em."

"Sao cổ có thể đi tìm chú! Sợ chú không có tai tiếng hay thế nào?" Vệ Vân Phong cả giận nói.

Vệ Tây Lẫm đảo mắt: "Trước khi cô ấy đi chưa gọi cho anh sao?" Hắn vốn tưởng Hàn Phỉ Phỉ không liên hệ với Vệ Vân Phong được nên mới tìm hắn, nhưng hiện tại xem ra càng giống ý Túy Ông không trong rượu*.

(*Ý nói chuyện khác với dự đoán)

Vệ Vân Phong nói: "Không có. Anh đã nói rõ với cô ta rồi, không nghĩ tới cô ta cũng dám đi tìm chú. Cô ta chẳng những gạt anh chuyện làm giải phẫu, còn căn bản không có tí cảm tình nào với anh, lúc trước tiếp cận anh chỉ nhằm thông qua chú tiến vào giới giải trí. Trước kia chắc mắt anh bị mù. Tây Lẫm, chuyện này chú không cần xen vào, anh tới xử lý."

Vệ Tây Lẫm sắc mặt trầm xuống, không lên tiếng.

"Cần tôi hỗ trợ không?" Cố Duyên Tranh vỗ vỗ ngực y, lôi hắn ngồi trên đùi y.

Vệ Tây Lẫm lắc đầu, suy tư một lát, lại gọi Khương Vãn Phong: "Nếu cô ta muốn lợi dụng tôi leo lên, không cần thủ hạ lưu tình."

..........

Bình Luận (0)
Comment