Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 122

Vệ Tây Lẫm V: Trời ạ, quần áo tôi lại chật rồi.

Vệ Tây Lẫm lắc đầu, suy tư một lát, lại gọi Khương Vãn Phong: "Nếu cô ta muốn lợi dụng tôi leo lên, không cần thủ hạ lưu tình."

Không thể khinh thường thủ đoạn của Khương Vãn Phong, kế hoạch nháo lớn chuyện lôi kéo sự chú ý của phóng viên nhằm mượn cơ hội cọ chút nhiệt của Vệ Tây Lẫm của Hàn Phỉ Phỉ bị phá sản, ngay cả chút bọt sóng cũng chưa nổi lên.

......

Vệ Tây Lẫm mở máy tính ra việc đầu tiên thường làm chính là đăng nhập Weibo. Hai người bạn cùng phòng là Hách Tuấn Lang với Tiêu Hạo Nhiên xem như không tồi, chỉ cần nhìn thấy hắn dùng máy tính thì cơ bản sẽ không lại gần hắn. Hiện giờ ở phòng ngủ nên không tiện cho 002 đánh chữ, may mà tật xấu gõ phím mạnh tay của Vệ Tây Lẫm đã bị Cố Duyên Tranh sửa đúng lại, hơn nữa hiện tại tốc độ tay của hắn rất nhanh. Người bình thường có thể đánh tối đa 120 ký tự một phút, nhưng hắn lại có thể đánh ra 240. Lần đầu tiên Hách Tuấn Lang và Tiêu Hạo Nhiên nhìn thấy liền sợ ngây người. Kỳ thật nếu không phải sợ dọa đến bọn họ, Vệ Tây Lẫm còn có thể đánh nhanh hơn.

Hách Tuấn Lang và Tiêu Hạo Nhiên cảm thấy có thể làm bạn cùng phòng với Vệ Tây Lẫm thật là một chuyện vô cùng tốt đẹp mà kỳ diệu, có thể tới ký tên, ưu tiên mua album của Vệ Tây Lẫm, chỗ tốt lúc chờ truyện càng không cần phải nói, bọn họ còn có thể xem chương mới nhanh hơn mấy mọt truyện khác.

Từ khi sự việc Vệ Tây Lẫm chính là Vệ Tiềm lộ ra, truyện hắn viết được đánh thưởng càng nhiều hơn, ngay cả hai bộ [Hành trình xa xăm] và [Phàm nhân tu tiên] sớm đã hoàn cũng thường xuyên có đánh thưởng. Vệ Tây Lẫm cũng không để ý chuyện dùng tiền mua VIP, Hách Tuấn Lang và Tiêu Hạo Nhiên không cần tiêu tiền mua, nhưng hai người đều cự tuyệt, cảm thấy không thể chiếm món hời này. Ấn tượng của Vệ Tây Lẫm đối với hai người càng thêm tốt.

Cuối tháng mười, dạ tiệc chào mừng tân sinh đã đến. Chuyện Vệ Tây Lẫm muốn tham gia diễn đã sớm lan rộng khắp diễn đàn: ba chữ 'Vệ Tây Lẫm' vẫn luôn nóng hôi hổi trên đầu bảng. 'Gián điệp' trong trường dần nhiều hơn, các fan muốn tìm tin tức cụ thể không khó chút nào, sôi nổi tìm mọi cách kiếm vé vào dạ tiệc chào mừng tân sinh.

Đêm tiệc hôm đó, học sinh các trường khác chỉ cần nhận được tin tức hơn nữa còn có thời gian rảnh thì đều chạy tới, nếu không phải học sinh trường bọn họ đã sớm có dự kiến chạy đi chiếm chỗ sớm, chỉ sợ trái lại bọn họ sẽ bị người trường khác tu hú chiếm tổ.

Trên sân khấu hôm dạ tiệc mừng tân sinh Vệ Tây Lẫm đã biểu diễn ca khúc mới [Người đàn ông tốt], lại thắng cho mình một lượng lớn nam fans. Từ đây về sau, nam sinh trong trường cam tâm tình nguyện chấp nhận Vệ Tây Lẫm là giáo thảo và nam thần.

Không đến mấy ngày nữa lại đến dạ tiệc chào mừng*. May là lúc trước Vệ Tây Lẫm chỉ tham gia mỗi câu lạc bộ manga anime, nếu không, cứ tham gia hoạt động hoài vậy, sao hắn còn có thể hưởng thụ cuộc sống nhẹ nhàng vườn trường đây?

(*Hai bữa tiệc khác nhau nha. Xem lại chương 120 để hiểu rõ.)

Hơn 5 giờ chiều, Diệp Tiền dẫn theo hai vị trợ thủ ra khỏi sân bay Đế Kinh, nhìn trái nhìn phải, vuốt cả vạt, cười cười tự đắc, nói thầm: "Nếu núi không đến tìm ta, ta liền đi tìm núi. Đây là thành phố nơi Vệ Tây Lẫm ở."

Gã đã dùng rất nhiều biện pháp liên hệ với Vệ Tây Lẫm nhưng gọi điện, số không tồn tại; gửi thư ở Tân Lục, thư bị đưa về; phát tin nhắn trên Weibo, tin nhắn cũng không lên...... Không có biện pháp, gã đành phải tự mình tới. Đêm nay đại học Hoa Thanh tổ chức tiệc đón người mơi, Vệ Tây Lẫm có tiết mục, nhất định sẽ xuất hiện. Gã cũng không tin lấy địa vị mình còn không thể bao dưỡng một minh tinh nhỏ nhoi.

Một trợ thủ bất an nói: "Ông chủ, ngài thật sự muốn......"

Diệp Tiền giúp hắn nói hết: "Bao dưỡng Vệ Tây Lẫm?"

Trợ thủ cẩn thận gật gật đầu.

Diệp Tiền cũng gật đầu, bất mãn liếc xéo hắn, trầm giọng: "Thế nào?"

Một vị trợ thủ khác cũng tận tình khuyên: "Ông chủ, tên Vệ Tây Lẫm này thật sự có chút tà, mấy người đắc tội hắn lúc trước giờ đều không sống tốt. Tôi cảm thấy ――"

Diệp Tiền đánh gãy lời hắn, phẫn nộ nói: "Hừ. Danh khí hắn có lớn đến cỡ nào cũng chỉ là một con hát mà thôi. Chỉ cần hắn nguyện ý theo tôi, tôi cũng không ngại tiêu tiền sủng hắn, đầu tư phim truyền hình cho hắn...... Thậm chí nâng hắn lên làm ảnh đế cũng không thành vấn đề. Tôi tin hắn sẽ tự hiểu lấy mình."

Hai cái trợ lý cúi đầu, giữ yên lặng.

"Chỉ là cậu nói cũng có chút đạo lý. Chẳng lẽ đã có người giành trước tôi một bước, bảo dưỡng hắn, đang âm thầm che chở hắn?" Diệp Tiền suy đoán, nhưng rất nhanh lại phủ định suy đoán của mình: "Không, không giống. Nếu hắn thật sự bị bao dưỡng, không có khả năng tôi không biết. Sở dĩ những tên đắc tội hắn đều không có kết cục tốt hẳn chỉ là trùng hợp." Nghĩ đến việc có thể đè Vệ Tây Lẫm dưới thân, gã liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đầu có chút trì trệ.

Hai cái trợ thủ nhìn nhau, không còn lời nào để nói.

"Đến khách sạn." Diệp Tiền gấp không chờ nổi.

Ba người đều không có chú ý tới phúa sau bọn họ, cách đó không xa xa cũng có người đang đợi taxi, bọn họ vừa rời đi không lâu thì cũng vẫy một chiếc taxi, giữ khoảng cách không xa không gần theo sau bọn họ.

Ăn chiều xong còn một tiếng nữa mới tới 7 giờ, Diệp Tiền dẫn theo trợ thủ chậm rãi vào đại học Hoa Thanh, thuận tiên tham quan vườn trường. Còn chưa vào cửa, bọn họ đã bị hai người đàn ông mang kính râm, mặc tây trang đen ngăn lại.

Giữa bàn dân thiên hạ, Diệp Tiền cũng không hoảng loạn, bình tĩnh hỏi: "Các ngươi là người nào? Muốn làm gì?"

'Tây trang đen' cao diện vô biểu tình nói: "Ngài Diệp Tiền, chúng tôi biết mục đích chuyến đi này của ngài. Ngài xác định mình muốn bước qua cánh cổng lớn này sao? Ông chủ chúng tôi nói, một khi ngài đi vào, nghênh đón ngài sẽ là sự trả thù vô cùng đáng sợ. Tôi cảm thấy ngài có thể suy nghĩ trước."

Diệp Tiền cười lạnh: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

"Đúng vậy." Một 'tây trang đen' khác gật đầu.

Diệp Tiền cảm thấy càng buồn cười: "Ha ha ha...... Các ngươi có biết ta có thân phận gì hay không? Dám uy hiếp ta?"

'Tây trang đen' cao cẩn thận nói: "Diệp Tiền, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn máy móc tàu thuyền Đông Thành, 32 tuổi, đã kết hôn, tính hướng, nam. Cha là chủ tịch tập đoàn máy móc tàu thuyền Đông Thành, mẹ là phó đài trưởng đài truyền hình Thượng Hải. Tôi nói rất đúng sao?"

Diệp Tiền biến sắc, nỗi tức giận quay cuồng dưới đáy mắt. Gã cũng không ngốc, đối phương biết rõ thân phận gã còn kiêu ngạo như thế, nhất định thân phận của người phía sau hắn còn cao hơn gã. Còn một điều nữa, sáng sớm đối phương đã giám thị hành động của gã. Người như vậy thật là đáng sợ. Nhưng mà, nếu gã cứ rời đi như vậy chẳng phải để người chê cười hay sao? Chỉ sợ tranh một hơi thở cuối, gã cũng muốn tiến qua cánh cửa này.

Có quyết định, gã liền trấn định, thử hỏi: "Có thể nói cho ta biết ông chủ các ngươi là ai không?"

'Tây trang đen' lạnh lùng cứng nhắc nói: "Ngài không cần biết."

Đáy lòng Diệp Tước hiện lên sự khuất nhục: "Vệ Tây Lẫm bị hắn bao dưỡng, ta nói đúng chứ?"

Chú ý tới biểu tình của hai 'tây trang đen' đồng thời phát sinh thay đổi rất nhỏ, Diệp Tước cho rằng mình đã bắt trúng mạch máu của ông chủ đối phương rồi, vỗ vỗ tro bụi vốn không tồn tại trên người, chậm rãi nói: "Các ngươi nói xem, nếu ta thả tin tức này ra, Vệ Tây Lẫm có thể thân bại danh liệt hay không?"

Hai tây trang đen nhìn nhau, cũng không lo lắng.

"Ngài có thể thử xem. Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Ông chủ Diệp, xin cứ tự nhiên."

Hai tây trang đen nói xong, dứt khoát lưu loát xoay người rời đi.

Một trợ lý sốt ruột nói: "Ông chủ, hiện tại chúng ta rời đi còn kịp. Vừa nhìn đã thấy đối phương không dễ chọc."

Vừa rồi âm thanh bọn họ nói chuyện không lớn, hơn nữa lại đứng ở góc tường trong trường, cũng không có ai khác nghe được đoạn đối thoại giữa bọn họ. Nhưng Diệp Tiền vẫn cảm thấy mặt mình như bị người tát một phát, vừa đau vừa nóng, tức giận quát: "Đi vào!"

Nhìn hắn sải bước bước vào đại học Hoa Thanh, hai trợ lý đành phải nhanh chân đuổi theo, nhìn  nhau, đều kinh hồn táng đảm.

Một lát sau, thân ảnh một người cao lớn dạo bước đi vào góc tường ở trường. Cố Duyên Tranh cười cười vân đạm phong khinh, nhìn cổng trường, ánh sáng trong mắt rét lạnh mà nguy hiểm.

Quy mô tiệc tối đón người mới của toàn trường rất lớn, diễn ra ở sân vận động đại học Hoa Thanh nơi có thể chứa hơn ba vạn người. Vì có Vệ Tây Lẫm, các tòa soạn báo, đài truyền hình, tạp chí đều phái phóng viên lại đây, vô cùng náo nhiệt.

Rốt cuộc cũng đến phiên Vệ Tây Lẫm lên sân khấu, người xem cùng hoan hô, ngay cả người ở ngoài sân vận động cũng nghe rõ ràng.

Vệ Tây Lẫm chọn ca khúc [Beat it]*, không sai, chính là bài hát của Michael - Jackson. Đây là một ca khúc rock and roll phản đối bạo lực xã hội. Hắn không tính lợi dụng này bài hát này để kiếm lợi nhuận, cũng không có ý định đăng bài này lên mạng. Nhưng vì là sự phục chế kinh điển, hắn đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư cho lần biểu diễn này, chẳng những hóa trang bản thân thành người Mỹ, còn chuyên môn tìm hơn hai mươi người nước ngoài thực sự tới phối hợp biểu diễn cảnh ẩu đã đường phố với hắn, vì giúp khán giả tạo cảnh tượng như xem MV. Cố ý mua một microphone đội đầu ở thương thành trong hệ thống, dù động tác kịch liệt đến thế nào cũng sẽ không xuống, hiệu quả khuếch đại âm thanh siêu cường và chất âm cao khiến tiếng ca của hắn quanh quẩn khắp sân vận động, hiệu quả càng chấn động.

(*Bên trên nhé.)

"......You better run,

You better do what you can, So beat it, but you wanna be bad."

Khi bước nhảy xuất ra, người xem toàn trường không hẹn mà cùng đứng lên toàn bộ, phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán, giống như tiếng rì rầm của sóng biển khi vỗ vào bờ cát, ồn ào náo động mà lại quyện vào tuyệt vời. Loại bước nhảy độc đáo này hiện lên tạo ra ảo giác huyễn hoặc như đang đi lại đang lùi về sau, làm mọi người không nhịn được trợn mắt há hốc mồm. Này rốt cuộc là làm thế nào? Nhưng không có người nào nói ra, mỗi một đôi mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm vào con người xuất sắc lại chấn động đang biểu diễn trên sân khấu, sợ bỏ lỡ một khắc nào đó.

"Just beat it, beat it,

Just beat it, beat it,

Just beat it, beat it."

Vệ Tây Lẫm vừa biểu diễn tình cảm mãnh liệt, vừa nghiêng thân về phía trước, thẳng đến 45° mới dừng lại!

Toàn trường ồ lên, tiện đà, tiếng thét chói tai lên xuống phập phồng, âm thanh như nổ tung cả sân vận động.

"Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm......"

Tối nay, hai chữ 'kỳ tích' sẽ trở thành danh từ đại diện cho Vệ Tây Lẫm!

..........

Bình Luận (0)
Comment