Trên thảm cỏ xanh mướt vẫn còn đọng lại những hạt mưa, tiếng vó ngựa vang lên
"Lục cục,..,lục cục"
Một chiếc xe ngựa cũ kĩ đang chạy thẳng về phía tây, trên xe là một thiếu niên anh tuấn tóc xanh, mắt xanh. Đây chính là người mà Lam Phong đã "nhập" vào, con trai của thành chủ Long Vân thành.
Trên con đường tiến về Long Vân thành, do trời bỗng dưng nổi cơn giông nên Lam Phong đã trở về muộn mất 4 ngày.
Khoảng 15 phút sau xuất hiện trước mặt Lam Phong là một bức tường cao khoảng 20m. Bên dưới chính là cánh cổng thành, treo chệm chễ bên trên cổng thành là 1 chiếc bảng lớn điền 3 chữ như rồng bay phượng múa: Long Vân Thành.
-Đến nơi rồi, không ngờ thành này lại lớn đến thế.
Lam Phong cảm khái
-Long Vân thành chính là địa điểm trọng yếu của Minh Mộc đế quốc bởi vì nơi đây giáp với Huyền Hoả đế quốc cùng với Thanh Thuỷ đế quốc, vị trí này rất có lợi cho việc trao đổi hàng hoá giữa các đế quốc tuy vậy nếu chiến tranh xảy ra thì Long Vân thành sẽ là nơi đầu tiên bị đánh.
-Thì ra là vậy
Lam Phong gật gù tỏ vẻ đã hiểu
-Lão muốn hỏi một câu xin thiếu chủ đừng giận
-Hỏi đi
Lam Phong nói
-Tại sao lão lại cảm giác như thiếu chủ không biết gì về nơi này vậy ?
Lão trưởng làng thắc mắc
-Do ta gặp tai nạn nên hiện tại kí ức có chút mơ hồ
-Hả!!!
-Thiếu chủ mất trí nhớ sao
Lão trưởng làng thốt lên
-Có lẽ vậy, thôi đã đến lúc vào thành rồi
Lúc này chiếc xe ngựa đã đến cổng thành.
Lam Phong xuống xe ngựa đi vào thành vừa đến cổng thành Lam Phong đã thấy cổng thành được trải thảm đỏ hai bên là hai hàng lính đứng với vẻ cung kính nhưng gương mặt lại không nổi dấu vẻ sợ hãi. Lúc này Lam Phong nói:
-Sao lại phải trải thảm đỏ thế này, ta cứ vào bình thường cũng được mà?
Trên khuôn mặt của binh lính lúc này thuần một vẻ sững sờ, họ không tin nổi mình vừa nghe thấy gì. Lúc này một người trông có vẻ được trang bị tốt hơn binh lính hai bên, có lẽ là cấp trên của họ bước ra, nói:
-Thưa thiếu chủ, ngài có gì thất vọng sao?
Lam Phong đáp lại:
-Đúng
Người đội trưởng nói với giọng đầy sợ sệt:
-Nếu có gì xin thiếu chủ cứ nói, ta sẽ cố gắng đáp ứng chỉ mong thiếu chủ bỏ qua cho ta
Lam Phong thoáng sững sờ trả lời:
-Ta không thích đi trên thảm đỏ và không cần binh lính tiếp đón như thế này, cho họ về vị trí của mình đi. Ta cũng không trách phạt ngươi đâu.
Người đội trưởng vẻ mặt mờ mịt như không hiểu gì đứng đờ tại chỗ cho đến khi Lam Phong ho"khụ" một cái nhắc nhở thì mới hoàn hồn rồi dọn dẹp thảm đỏ, binh lính.
Sau đó Lam Phong tiến vào thành.
Sau khi đi qua cửa thành đập vào mắt Lam Phong là quang cảnh tấp nập, đường phố rộng lớn có khi đủ để nhét được 5-6 cái cotainer của trái đất vào làm 1 hàng.
Đang sững sờ bỗng một âm thanh vang lên bên tai của Lam Phong :
-Vũ công tử người đi đâu cả tuần nay vậy ta tìm mãi không gặp
Lam Phong nghe vậy nhưng không phản ứng, căn bản hắn không biết cở thể của mình họ tên là gì nên tưởng rằng đó là gọi người khác cho đến khi chủ nhân của âm thanh này đến trước mặt của Lam Phong nói:
-Vũ công tử ngươi sao vậy,có nghe ta nói không
Lúc này Lam Phong mới có phản ứng, cậu thầm nghĩ:
-Thì ra ta họ Vũ
Lúc này cậu nhìn sang bên cạnh thì thấy một tên người gầy như bệnh, cao lêu nghêu khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ hư hỏng đang nhìn chằm chằm cậu.