Lúc Hứa Thần Hạo đón lấy chén cơm còn cố tình cầm luôn bàn tay nhỏ nhắn của Vãn Vãn, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve một lúc mới chịu buông ra.
Tô Vãn Vãn hoảng hốt nghĩ trong bụng, thế này là.. đang cố ý khiêu khích nàng hay chỉ là lợi dụng ăn đậu hũ một chút thôi?
Cả văn phòng như chìm vào yên tĩnh, Vãn Vãn phát hiện hai má mình hơi nóng nóng, vội vàng rút tay về cúi đầu chăm chú ăn.
Ánh nắng vàng tươi giòn giã bên ngoài hắt vào cửa sổ, trong phòng chỉ có tiếng đũa gắp thức ăn, lại như bầu không khí yên tĩnh hòa hợp của hai người đã trải qua bao năm tháng ở bên nhau.
Bữa cơm trôi qua thực nhanh, Vãn Vãn sung sướng xoa xoa bụng nhỏ dựa người vào sofa. Hạnh phúc chỉ đến thế này là cùng!
Khoảng thời gian trước khi còn là một linh hồn, nàng chẳng cần ăn gì, tuy vẫn có cảm giác đói bụng, nhưng lại không thể đụng vào đồ ăn của người sống, chỉ phiêu phiêu đãng đãng lượn trong những rừng cây âm u, cảm giác đó.. thật sự là thống khổ không gì bằng..
Hứa Thần Hạo nhìn thấy cái mặt mèo thỏa mãn meo meo của nàng, liền chủ động thu dọn chén đũa trên bàn đem đặt lại vào cặp lồng.
"Giờ em phải về sao?"
"Sao vậy? Ăn xong rồi liền đuổi em đi à." Vãn Vãn quay đầu trừng mắt nhìn Hứa Thần Hạo, hừ hừ mấy tiếng bất mãn.
"Bình thường em thích ở nhà nhất không phải à?" Hứa Thần Hạo nhướng mày, khuôn mặt đẹp đẽ hơi cười cười.
Nghe vậy, Vãn Vãn liếc Hứa Thần Hạo, thầm nghĩ nếu nàng chỉ tới đây ăn một bữa cơm xong liền đi, thế chẳng phải đem cơ hội này quăng xuống giếng một cách lãng phí sao, nghĩ nghĩ, nàng bỗng dưng đứng lên, sau đó làm bộ xoay người muốn đi.
"Nếu Hạo ca ca không muốn nhìn thấy em thì em đi về vậy!"
Thấy Vãn Vãn thật sự muốn quay đi, Hứa Thần Hạo vội vàng giữ chặt cổ tay của nàng, kéo nàng ôm vào ngực.
"Dỗi à?"
Vãn Vãn rũ mi che giấu đôi mắt đắc ý, hừ hừ nói: "Không có, sao em dám giận dỗi anh chứ."
"Được, em có thể ở lại đây, bây giờ anh phải đi họp, trên giá sách có vài quyển anh nghĩ sẽ hợp với sở thích của em, nếu đọc mệt thì đi qua phòng ngủ chuyên dụng của anh mà nghỉ ngơi." Hứa Thần Hạo xoa xoa đầu nàng.
Vãn Vãn hiện tại làm hắn liên tưởng tới cô bé trước kia, nàng có thể nghịch ngợm và còn ham chơi nhưng lại không làm ra chuyện gì quá phận, điều này làm trái tim hắn như tan chảy, không kìm được muốn chiều chuộng nàng.
Vãn Vãn xoay người thơm đánh chụt lên gương mặt tuấn mỹ, vừa cười vừa nói: "Cảm ơn Hạo ca ca."
Dáng người nàng bé nhỏ xinh xinh, cho nên vừa mới nhón chân thơm má Hứa Thần Hạo một cái liền không đứng vững mà ngã vào vòng tay to lớn.
Hứa Thần Hạo ôm thân thể Vãn Vãn vào lòng, tay đặt trên tấm lưng thon thả, cảm giác mềm mại thắp lên trong người hắn một ngọn đuốc nóng bỏng, khắp khoang mũi đều là hương thơm của nàng, không biết Vãn Vãn dùng loại nước hoa gì, mà mùi hương kia như thấm tận vào ruột gan hắn, làm cho yết hầu Hứa Thần Hạo khát khô.
Rũ mắt xuống, liền nhìn thấy hàng lông mi nàng run rẩy như cánh hồ điệp, chóp mũi be bé, môi mọng hơi chu chu nũng nịu, Hứa Thần Hạo ma xui quỷ khiến cong lưng, áp môi mình lên khuôn miệng như trái mơ đầu mùa ướt đẫm sương sớm.
"Ngô" Vãn Vãn mở to hai mắt sững sờ, lúc nãy vừa nói chuyện xong bây giờ lại chuyển qua hôn hôn rồi.
"Nhắm mắt lại.." Hứa Thần Hạo nhẹ giọng nói, bàn tay ghì chặt ót nàng siết tới gần, làm cho nụ hôn này sâu thêm.
Vãn Vãn ngoan ngoãn nghe lời nhắm hai mắt, để hắn tùy ý giày vò đôi môi của mình.
Dần dần Hứa Thần Hạo tách hàm răng trắng noãn của nàng ra, hôn vào thật sâu, triền miên mà cháy bỏng, nàng bị hắn hôn cho toàn thân tê dại, đầu thì choáng váng, mơ màng đáp trả như một phản xạ vô điều kiện.
Cho tới khi Vãn Vãn cảm thấy oxy trong phổi sắp cạn kiệt, Hứa Thần Hạo cắn cắn một chút rồi mới lưu luyến rời khỏi môi nàng.