Bên ngoài vừa lúc truyền đến thanh âm xấu hổ của thư ký Tống, "Tổng.. tổng tài, đã đến giờ họp."
Mị nhãn hơi hơi trừng Hứa Thần Hạo, nàng cất giọng thanh thúy nói: "Hạo ca ca, anh mau đi họp đi, em đi đọc sách đây."
Hứa Thần Hạo nhịn cười xoa đầu Vãn Vãn, sao nàng ấy lại trở nên thẹn thùng như vậy.
Khuôn mặt Vãn Vãn nóng hổi, hất tay hắn ra, quay đầu liền đi về hướng cái kệ sách.
Hứa Thần Hạo không để ý nhiều, lập tức rời đi cho kịp buổi họp.
Vãn Vãn tìm được vài quyển sách dạy nấu ăn, nàng liền ôm mấy quyển đi tới cái cửa sổ sát đất bên cạnh sofa, lẳng lặng ngồi đọc sách một mình.
2 giờ sau, Hứa Thần Hạo họp xong liền trở về văn phòng, lại phát hiện cô gái của hắn đang đọc sách đến mê mẩn, chẳng chút để ý vị hôn phu của mình tiến vào từ lúc nào.
Hắn ra ngoài kêu thư kí Tống pha chút trà chiều đặt lên trên chiếc bàn bên cạnh Vãn Vãn, bản thân lặng lẽ trở về vị trí hoàn thành nốt vài tập văn kiện.
Cứ thế, hai người dần chìm vào thế giới riêng của mình.
Sắc trời chầm chậm tối sầm tựa như bức tranh bị nhuộm bởi một màu xanh thẫm, bề mặt lại được tô điểm thêm vài ngôi sao long lanh sáng ngời.
Tô Vãn Vãn ngẩng đầu lên khỏi trang sách, lười biếng duỗi eo, lại phát hiện cả văn phòng không biết đã sáng đèn từ khi nào.
Ánh đèn đường hắt vào cửa sổ, bên dưới là đủ mọi loại xe hối hả chen chúc nhau trong giờ tan tầm.
Nàng lại nhìn về phía chiếc ghế Tổng tài, chỉ thấy Hứa Thần Hạo đang nghiêm túc cúi đầu xem văn kiện, khuôn mặt tuấn mĩ lẳng lặng vô biểu tình, lại có sức hấp dẫn vô cùng.
Đàn ông lúc nghiêm túc làm việc đúng thật đẹp trai!
Thật ngoài dự đoán là Lâm Tịch Hàm cả một buổi chiều còn chưa xuất hiện, đúng lý mà nói hiện tại nàng cũng coi như là trợ lý nửa mùa của Tổng tài, phải thời thời khắc khắc kề vai sát cánh mới đúng.
Tô Vãn Vãn đứng lên, xem ra Hứa Thần Hạo còn chưa xử lí xong công việc, nghĩ nghĩ, nàng bưng cái ly ở trên bàn lên, nhẹ nhàng bước ra khỏi văn phòng.
Nàng dựa theo trí nhớ đi tới phòng pha trà.
"Hôm nay Tô tiểu thư kia lại đến nữa, Tịch Hàm, cậu không sao chứ." Một giọng nữ dễ nghe vang lên.
"Tôi.. tôi không sao." Lâm Tịch Hàm thấp giọng nói, tuy rằng ngoài miệng nói không sao, nhưng trong giọng nói đều là ủy khuất của kẻ bị ức hiếp, cảm giác như sắp khóc đến nơi.
"Tịch Hàm, cậu thiện lương quá rồi, cho nên nữ nhân kia mới có thể khi dễ cậu, cô ta ác độc như vậy, huống hồ Tổng tài trước giờ đều đối đãi với cô ta rất lạnh nhạt, cô ta lại còn mặt dày mà tới công ty.."
"Đừng nói nữa." Lâm Tịch Hàm vội vàng ngăn cản, thanh âm run rẩy, tựa như thật sự sợ hãi.
"Cậu đừng sợ, cô ta không dám làm gì cậu đâu, lần trước cô ta khi dễ cậu, không phải Tổng tài đã bênh vực cậu sao, chắc chắn ngài ấy thích cậu, sớm hay muộn cũng sẽ đuổi cô ta đi thôi.."
"Tiểu Ngữ, cậu không thể nói như vậy, cô ấy là vị hôn thê của Thần Hạo.." Lâm Tịch Hàm ngượng ngùng nói.
"Chỉ mới đính hôn thôi mà, hủy bỏ hôn ước cũng là chuyện bình thường!"
Tô Vãn Vãn híp mắt, cố ý làm nặng thêm bước chân từ từ đi đến.
"Tiểu Ngữ, có người tới!"
"Cậu sợ gì, người tới cũng là đồng nghiệp chung công ty, mọi người đều chúc phúc cho cậu cùng Tổng tài."
Tô Vãn Vãn đẩy cửa ra, mắt lạnh liếc qua.
Chỉ thấy một cô gái ăn mặc diễm lệ đang đứng cùng với nữ chủ "bạch liên hoa".
Đánh giá các nàng vài lần, hàng lông mày được tỉa tót cẩn thận của Vãn Vãn hơi nhướng, mỉm cười nói: "Hai cô đang nói chuyện gì vậy?"
Thật là giận quá đi mất, nhưng vẫn phải cố gắng bảo trì nụ cười chứ!
"Tô.. Tô tiểu thư." Cô gái tên Tiểu Ngữ hơi hơi rùng mình.