Edit: Thu Lệ
Thái Quang Nghi tựa một tay lên bàn, măys hơi lim dim, trong miệng ngậm thức ăn do nữ tử áo đỏ diêm dúa lòe loẹt bón cho dần dần ngậm lên chiếc đũa không buông, trên mặt còn là mang theo vẻ cười xấu xa. Nữ tử kia cũng nhất quyết không tha, nắm quyền đấm lên đầu vai hắn, bĩu môi cũng không biết đang nói cái gì, áo đơn cợt nhã được làm từ lụa đỏ trễ xuống đầu vai, lộ ra nửa bên yếm xanh biếc.
Minh Phỉ cách xa như vậy, cũng có thể trông thấy hai bầu ngực cao ngất mềm mại hơi rung nhẹ theo động tác của nàng, Thái Quang Nghi híp híp mắt, giơ bàn tay đang rảnh rỗi của mình tìm kiếm về phía nàng ta, cách một lớp vải trước ngực nàng ta hung hăng bóp một cái, nàng ta thở dốc rên rỉ một tiếng, ném đũa xuống, đưa tay bấm mặt của Thái Quang Nghi. Thái Quang Nghi cười một tiếng, đổi tay ôm nàng ta vào trong ngực, cả khuôn mặt vừa khéo úp vào trong hai bầu ngưc cao vút của nàng ta.
Minh Phỉ thấy cũng phải đỏ mặt, lại cảm thấy vô cùng mất mặt trước Cung Viễn Hòa, hết sức không được tự nhiên, vừa rủ mắt xuống Cung Viễn Hòa đã nâng nằm của nàng lên, áp vào bên tai nàng khẽ nói: "Xem nhị ca của nàng đối với tam ca thật là tốt, ngay cả người của mình cũng cho hắn rồi."
Hắn thở ra khí nóng khiến toàn thân Minh Phỉ không được tự nhiên, một luồng nhiệt từ lỗ tai của nàng bắt đầu dấy lên lan tràn đến mặt, cổ, thậm chí là cả toàn thân, ngay cả gió đêm hơi lạnh của tháng năm thổi tới cũng không thể mang đi chút độ nóng nào. Nàng có chút nóng nảy nâng mắt tiếp tục nhìn lên trên.
Quả nhiên nhìn thấy nữ tử áo hồng bên cạnh Thái Quang Chính đang đứng sau lưng Thái Quang Nghi, gương mặt tươi cười, bộ ngực chỉa vào cái ót của Thái Quang Nghi, ống tay áo rộng thùng thình trượt đến khuỷu tay, một đôi tay bắt đầu chui vào trong từ cổ áo của d/đ"l;q"d Thái Quang Nghi, vuốt vuốt khiến cổ áo của hắn bị kéo xuống hơn phân nửa, cúi đầu liếm xuống xuống lỗ tai vẫn còn đang quấn băng gạc của Thái Quang Nghi. Mà lúc này, Thái Quang Nghi cũng đang kích động gặm hai bầu ngực của nữ tử áo đỏ.
Còn Thái Quang Chính vẫn đoan đoan chính chính ngồi ở phía đối diện Thái Quang Nghi, một tay cầm ly, một tay cầm bình, tự rót tự uống, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như tình cảnh trước mắt hoàn toàn không rơi vào trong mắt hắn.
Từ góc độ này của Minh Phỉ nhìn qua, lúc này tình hình trên lầu hết sức dâm mỹ và quái đản. 3P cộng thêm một người thích theo dõi? Mặt nàng hồng tai đỏ, trống ngực đập thình thịchh, rũ mắt xuống nói: "Đi, có gì để nhìn?"
"Cả ngày nàng đều làm vẻ mặt người chết với mụ tú bà, vi phu muốn để cho nàng nhìn màn kịch vui." Cung Viễn Hòa đưa một tay lên nhẹ nhàng vân vê vành tai của Minh Phỉ, vê đến nỗi khiến nàng run rẩy, khẽ cả giận nói: "Chàng làm gì đấy!"
Cung Viễn Hòa chỉ nhìn nàng cười.
Khoé mắt Minh Phỉ thoáng nhìn về phía sau, Kim Trâm đã sớm biết điều ngồi vào bên cạnh xe nhỏ giọng nói chuyện với Tẩy Tụy không nhìn về bên này chút nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng oán trách: "Nam nhân các người đều không tốt, huynh đệ gặp mặt cũng phải ở loại trường hợp này. Còn chàng nữa, tại sao lại biết chỗ này?"
"Ca ca nàng nhờ ta chú ý." Cung Viễn Hòa nửa ôm nửa níu Minh Phỉ vào trong ngực, không biết vô tình hay cố ý lại khẽ nhàng vuốt ve cần cổ lộ ra của nàng: "Ta dẫn nàng tới xem một chút, xem nhị ca của nàng chữa bệnh cho tam ca nàng như thế nào." Hắn cười khẽ một tiếng, "Quả nhiên lợi hại, tâm bệnh cần dùng thuốc trị tâm bệnh, ngã xuống từ nơi nào thì đứng dậy ở nơi đó, quả nhiên hắn am hiểu sâu đạo lý này, chẳng qua là không biết Tam ca của nàng có chữa khỏi tâm bệnh này không."
Minh Phỉ đang muốn mở miệng, Cung Viễn Hòa đột nhiên "Ah" một tiếng, ngay sau đó "Xì" một tiếng bật cười. Minh Phỉ vội vàng giương mắt nhìn lên trên, chỉ thấy trên lầu một tầng rèm lụa mỏng kẽ phất, mơ hồ có thể nhìn thấy Thái Quang Chính vẫn sừng sững bất động, nhưng ba người kia đã dây dưa không ngớt, quần áo Thái Quang Nghi không chỉnh tề, làm như kích động chợt ôm một nữ tử bổ nhào về phía trước, một nữ tử khác cũng nhào xuống theo, Thái Quang Chính vẫn bất động.
"Lúc Tam ca của nàng đi học trong thư viện ở kinh thành thì bị người ta bắt gặp lôi kéo nữ nhi trong thư viện làm loạn, bị kêu đánh kêu giết, sợ quá mức nên từ đó không thể ngẩng đầu lên được. Nhị ca của nàng tự mình trấn giữ, để cho hắn ôn lại tình hình lúc đó xem hắn có thể lấy lại tự tin lần nữa hay không." Cung Viễn Hòa chậm rãi cuốn tơ lụa bên hông Minh Phỉ nhỏ giọng cười xấu xa, "Nàng đoán xem có thể “ngẩng đầu” được không? Ta đoán, nhất định là không thể “ngẩng đầu” lên được."
Cung Viễn Hòa còn chưa dứt lời, bóng người đang ngồi trên lầu đã biến thành hai, Thái Quang Nghi vừa đứng dậy khỏi mặt đất gần như là điên cuồng đánh về phía bầu rượu, xách bình rượu lên đổ vào trong miệng sau đó vỗ xuống, phát ra một tiếng va chạm bàn ghế thật lớn, khách lầu dưới rối rít đứng lên nhìn chung quanh, Thái Quang Chính nhào qua giữ hông hắn thật chặt không cho hắn cử động nữa.
Tiếp đó là hai nữ tử đứng dậy, nhanh chóng treo rèm cửa lên, khom lưng cười nói mấy câu gì đó, mặt sắc Thái Quang Chính cũng không bất ngờ khoát khoát tay, sắc mặt của hai nữ tử đó có chút xám tro làm lễ lui ra.
Thái Quang Nghi ngữa cổ rót xuống mấy ly rượu, gục ở trên bàn, bả vai run rẩy kịch liệt, Thái Quang Chính không nhanh không chậm nhẹ nhàng vuốt lưng của hắn, chính là một bức tranh huynh đệ tương thân tương ái tốt.
Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm. Cung Viễn Hòa thấy nàng buông lỏng, hạ màn xe xuống gọi Tẩy Tụy qua, đưa cho nàng hai lượng bạc: "Ngươi đi cửa sau chờ hai tỷ muội đó, hỏi thăm tình hình vừa rồi một chút, hỏi càng chi tiết càng tốt, nhớ đừng để cho người khác nhìn thấy."
"Đại gia yên tâm." Tẩy Tụy nhận bạc rồi nhanh chân bước đi.
Lúc này, Cung Viễn Hòa mới nói khẽ với Minh Phỉ: "Nàng là người không có lương tâm, sao nàng có thể hy vọng Tam ca của nàng không thể quan hệ, từ đó không có hương khói thừa kế chứ?"
Minh Phỉ dùng sức véo hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng là người tốt, vậy chàng hãy đi cứu trị hắn đi. Không phải chàng có rất nhiều thủ đoạn à, hắn đã hại ta và Minh Ngọc ba phen bốn bận, ta hận không thể vỗ tay tán thưởng hắn đoạn tử tuyệt tôn đấy.”
"Thì ra nàng cũng cảm thấy ta bỏ ra nhiều thủ đoạn hả?" Cung Viễn Hòa xấu bụng cười khiến Minh Phỉ đỏ mặt, mới tán đồng gật đầu: "Đúng, đúng, hắn là kẻ có ý đồ xấu, hại nàng ba phen bốn bận, sẽ vỗ tay tán thưởng hắn đoạn tử tuyệt tôn, làm thế nào cũng không quá đáng." Giọng nói âm u.
Minh Phỉ giật mình trong lòng, mở to hai mắt nhìn hắn: "Ta nói là vẫn chưa sinh ra loại này, không phải đã sinh ra cái loại đó. Nếu đã sinh ra, còn phải xem có phải người tốt hay không, đứa bé tốt thì không thể động."
Ánh mắt của Cung Viễn Hòa đột nhiên dịu dàng lại, nhẹ nhàng vuốt cái mũi của nàng một cái: "Nàng không biết câu “Không diệt cỏ tận gốc, gió xuân thổi qua vạn vật hồi sinh” sao? Đứa bé lớn biế rồit, vẫn sẽ tới tìm nàng báo thù. Cũng giống như nàng đã nói, nếu ban đầu Mâu thị nuôi dưỡng nàng thật tốt thì bà ta sẽ có kết quả như ngày hôm nay không?"
Minh Phỉ rũ mắt xuống: "Bà ta làm bao nhiêu trò xấu, trước sau gì cũng sẽ gặp báo ứng. Ca ca ta sẽ không tha cho bà ta." Chân tướng là như vậy, nếu như Mâu thị không giết chết Thái tam tiểu thư chân chính, cũng sẽ không có được Thái Minh Phỉ hôm nay.
"Vậy không phải là báo thù? Ca ca nàng cũng là đứa bé đấy!" Cung Viễn Hòa quái khang quái điệu(*) nói một câu, hình như rất khinh thường cái gọi là thiện lương mà Minh Phỉ nói.
(*): giọng nói lạ lùng!
Minh Phỉ nghiêm mặt nói: "Cái này không giống nhau. Lúc trước bà ta hại người khác, mà ta là vì bảo vệ bản thân mình......" Vì bản thân mà hại người và vì tự vệ mà không làm không được tuyệt đối không giống nhau.
Cung Viễn Hòa có chút phiền não, "Đối với đứa bé mà nói, đều là giống nhau. Đối với nàng, Mâu thị hại chết mẹ nàng, lại làm hại các huynh muội nàng thê thảm như vậy, mỗi lần trả thù bà ta, nàng đều lấy tâm trạng thoải mái rằng nàng đang trả thù, bà ta bị trừng phạt đúng tội! Như vậy, nếu lúc này Thái Quang Nghi có một đứa bé, nàng d/đ"l;q"d và ca ca nàng vì tự vệ mà giết chết cha hắn, dù nàng mang lòng trắc ẩn nuối hắn lớn lên, bồi dưỡng thành người, nhưng nếu hắn biết hắn vẫn sẽ báo thù, bởi vì trong mắt hắn, nàng thật sự đã hại chết cha của hắn, nàng cũng bị trừng phạt đúng tội!"
Minh Phỉ cau mày nói: "Theo như lý luận của chàng, thì lúc ấy dù là một đứa trẻ còn trong tả lót, cũng nên lấy tính mạng của nó?" Kết quả có thể giống nhau, nhưng nguyên nhân tuyệt đối không giống nhau, cảm thụ trong lòng cũng hoàn toàn khác nhau, một là yên tâm thoải mái, một người khác lại thương tâm lo lắng cả đời.
Cung Viễn Hòa yên lặng nhìn nàng, giọng nói cứng rắn: "Ta chính là nghĩ như vậy, nàng cảm thấy ta như thế nào?"
Trong miệng hắn nói dọa người như vậy, nhưng trên thực tế nàng hoàn toàn không tin hắn thật sự làm gì đó với Cung Viễn Trật, tranh luận cái này với hắn làm gì chứ. Minh Phỉ vừa nghĩ tới đây, trên mặt đã dẫn theo nụ cười: "Tại sao chúng ta phải tức giận vì một vấn đề không giải thích được như vậy chứ? Không nên tức giận có được không? Đây là lần đầu tiên chàng dẫn ta ra ngoài vào ban đêm, chờ Tẩy Tụy trở lại dẫn ta dạo phố có được không?"
Rõ ràng nàng không muốn bàn luận với hắn về vấn đề này nữa, Cung Viễn Hòa trầm mặc chốc lát, vểnh khóe miệng lên lui về phía sau ngã xuống, "Ừ, tức giận vì một số người không liên quan, quả thực không đáng. Nhưng ta cũng không tức giận, là nàng chướng mắt ta." Tâm tình rất rõ ràng thấp xuống.
"Tại sao lại nói ta chướng mắt chàng?" Minh Phỉ có chút bất đắc dĩ. Cung Viễn Hoà sẽ không tức giận, vĩnh viễn nói nói cười cười, phong lưu phóng khoáng, ham chơi đùa giỡn trước kia là giả, mà con người đa nghi, có hứng thú tệ hại, làm việc gì cũng giấu một nửa, lại có chút cảm xúc hóa của trượng phu mới là Cung Viễn Hòa thực sự.
Nàng và hắn biết nhau nhiều năm, trừ khoảng thời gian trước khi vào kinh đi thi mỗi ngày hắn ở Thái gia kiếm cơm ra thì số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa hầu như mỗi lần đều rất ngoài ý muốn. Lúc hắn nhìn thấy nàng nhếch nhác nhất, hắn cứu d.đ;l;q;d nàng ba phen mấy bận, rồi lại thiết kế nàng, cứng rắn ép nàng thành đồng minh với hắn. Sau khi cưới hình như tất cả đều rất phối hợp, nàng không còn giả trang thục nữ trước mặt hắn, hắn cũng không cần giả bộ cười đùa rộng lượng trước mặt nàng, hai người có thể rất tự tại lấy diện mạo thật sự để sống với nhau.
Hắn không biết nội tâm chân thật và kiên trì của nàng, nàng cũng không biết nội tâm chân thật và kiên trì của hắn. Nàng có bí mật gạt hắn, hắn cũng có bí mật gạt nàng. Nàng cho rằng cái này không cần gấp gáp, nàng sẵn sàng thông cảm cho tính độc lập của hắn, có thể cố gắng làm được tốt nhất, vậy mà khi thật sự sống chung nàng mới phát hiện mọi chuyện cũng không dễ dàng như vậy. Mặc kệ có yêu nhau hay không, cuộc sống hôn nhân trước sau cần phải cọ sát. Hai người muốn bảo vệ nhất trí trong hành động, thật sự là rất không dễ dàng.
Cung Viễn Hòa in lặng nhắm mắt lại, không trả lời câu hỏi của Minh Phỉ.
Kim Trâm ở bên ngoài đã nghe toàn đối thoại của hai người, thấy trong xe an tĩnh lại, nhẹ nhàng vén rèm xe lên cười theo nói: "Nãi nãi, bên kia có bán bánh đúc đậu, phu xe nói ăn rất ngon, người và đại gia có muốn ăn một chén không?"
Minh Phỉ nhìn lướt ra ngoài, chỉ thấy góc đường có một quán nhỏ, bà chủ cười đến giống như phật Di Lặc Phật, bên cạnh chiếc bàn vuông đơn sơ đã đầy ấp người, ngay cả băng ghế ngồi cũng không còn một chỗ, trên mặt ai cũng vui tươi hớn hở, có người chưa lấy được còn hóng dài cổ, nghĩ đến nhất định ăn rất ngon, liền đẩy đẩy Cung Viễn Hòa, nhẹ giọng nói: "Chàng có muốn nếm thử một chút không?"