Hỉ Doanh Môn

Chương 157

Editor: Trịnh Phương.

Cung Viễn Hòa lặng yên trong chốc lát, cuối cùng lại nâng người lên, không cảm thấy chút hứng thú nào, nói: "Liền nếm thử một chút thôi."

Chỉ cần chịu phối hợp là tốt rồi. Minh Phỉ phân phó Kim Trâm: "Tất cả mọi người nếm thử một chút."

"A!" Kim Trâm vui vẻ đi mua bánh đậu nành. Hôm nay mặc một cái áo màu lam nhạt rất xứng với quần trắng, nhìn qua rất thoải mái, có lẽ là bởi vì được ra khỏi phủ duyên cớ, sự chững chạc trong những ngày qua của nàng đều bị quét sạch, chéo quần cũng bay lên, nhẹ nhàng linh động.

Minh Phỉ nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, nhỏ giọng nói: "Tuổi của Kim Trâm cũng không còn nhỏ, chỉ sợ không thể ở bên cạnh ta lâu, chàng có biết người nào thích hợp với nàng không?"

"Sau này hẵng nói." Giọng nói của Cung Viễn Hòa buồn buồn, Minh Phỉ nhìn gò má, chỉ thấy hắn nghiêng người vén rèm cửa sổ ra một chút, ngước đầu lên nhìn xung quanh. Trong phòng rất tối, nàng cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài cùng cái mũi thẳng tắp của hắn được ánh sáng chiếu vào trở nên càng hoàn mỹ hơn, nhìn xuống chút nữa, nàng đột nhiên giật mình khi thấy cằm của hắn thậm chí có một đường cong nhìn qua rất lạnh lẽo cứng rắn.

Minh Phỉ nghiêng mặt, dời đến bên cạnh hắn, chủ động đến gần khuôn mặt của hắn: "Vẫn phải uống rượu?" Trên lầu, Thái Quang Nghi đã ngừng khóc thút thít, đang ngươi một ly ta một ly với Thái Quang Chính, uống đến vui vẻ.

Cung Viễn Hòa không lên tiếng, nhưng cũng không có né tránh việc nàng chủ động thân cận. Minh Phỉ mặt dày lấy tay chọc chọc vào phần thịt mềm bên hông hắn, nháy mắt nhìn hắn: "Sao chàng không để ý tới ta? Như vậy làm người rất đau đớn nha. Ôi chao, ai, ôi."

Cung Viễn Hòa thở dài, lại ôm hông nàng: "Bánh đậu nành tới." Kim Trâm cẩn thận từng li từng tí bưng một chén bánh đậu tới đây, nhìn thấy hai người ngồi sát vào một chỗ, trong mắt toát ra một nụ cười, nghịch ngợm chớp chớp mắt với Minh Phỉ, đưa bát cho Cung Viễn Hòa trước: "Thật nhiều người tốt, chén này là do nô tì chen ngang vào để mua, lão gia ăn trước đi?"

Chén làm từ sứ thô rất bình thường, bánh đậu bên trong lại giống như ngọc ti tinh xảo thuần túy nhất, lại kết hợp với nước canh màu nâu nhạt, rau thơm cùng hành thơm xanh biếc, còn có đậu nành nổ xốp giòn tan, nhìn vào khiến người ta rất động lòng. Minh Phỉ không nhịn được mà nói: "Nhìn cũng rất ngon."

Cung Viễn Hòa đưa bánh đậu nành trong tay cho nàng: "Ăn đi."

Minh Phỉ hiểu ý của Kim Trâm, nam nhân ở thời đại này căn bản cũng đi theo chủ nghĩa đại nam tử (đàn ông con trai là lớn nhất), đều hy vọng thê tử cùng với nhi nữ, tôi tớ đều coi hắn là người nhất quan trọng. Vừa rồi bởi vì nàng làm chậm trễ công việc Cung Viễn Hòa, hiện tại nàng sao lại có thể yên tâm thoải mái hưởng dụng chén bánh đậu nành này trước? Huống chi, ăn sớm một lát với ăn muộn một lát có cái gì khác nhau đâu? Vì vậy, nàng nhún nhường nói: "Chàng ăn trước đi."

Ánh mắt Cung Viễn Hòa trầm một cái, cố chấp bưng chén bánh đậu nành kia đặt ở trước mặt nàng: "Ta bảo nàng ăn trước." Lần này chính là dùng giọng điệu ra lệnh.

Kim Trâm nháy nháy con mắt, cười nói: "Phu nhân thật có phúc, lão gia rất săn sóc phu nhân." Ám chỉ Minh Phỉ nhanh nhận lấy đi, đừng trêu chọc Cung Viễn Hòa nữa, sắc mặt của Cung Viễn Hòa nhìn rất khó coi.

Không ăn còn sức sống, Minh Phỉ nói tiếp: "Vậy ta trước ăn?" Sau khi ăn bánh, hương vị ngọt bùi lành lạnh khiến nàng thoải mái tới híp mắt lại, quả nhiên danh bất hư truyền. D*ЧL¦Q_Đ

"Ăn rất ngon?" Cung Viễn Hòa tò mò nhìn nét mặt của nàng. Nàng trong ấn tượng của hắn, hình như chưa từng vui vẻ như vậy khi ăn được thứ gì đó.

Minh Phỉ liên tục gật đầu: "Quả thật rất ngon." Cái miệng nhỏ nhanh chóng ăn hết một chén bánh đậu nành xuống bụng, ngay cả nước cũng uống sạch sẽ. Ăn xong nàng mới giật mình thấy hắn vẫn một mực nhìn nàng, nàng có chút ngượng ngùng: "Chàng còn chưa ăn?"

Cung Viễn Hòa xoay mặt: "Ăn. Nếu như nàng thích ăn, chén này lại cho nàng."

Minh Phỉ lắc đầu, đưa cái chén đã trống không cho Kim Trâm: "Món ăn có ngon thì cũng không thể ăn nhiều, nếu không thì không có ý nghĩa."

Cung Viễn Hòa nói: "Có gì lạ đâu? Chỉ là một chén bánh đậu nành mà thôi, muốn ăn thì liền có thể ăn." Hắn mở miệng ăn bánh đậu nành, càng ăn càng nhanh, Kim Trâm đáng thương, nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của hắn liền bị sợ đến nỗi chỉ biết khổ cực bưng chén bánh đậu nành trên tay mà không dám ăn, đỏ mắt chờ hắn ăn xong rồi lại dâng lên thêm chén nữa.

Cung Viễn Hòa vậy mà lại một hơi ăn hết ba chén mới hài lòng nói: "Quả nhiên ăn ngon, về sau chúng ta thường xuyên đến ăn."

Minh Phỉ đột nhiên nghĩ tới một khả năng: "Chàng chưa ăn cơm tối?"

Cung Viễn Hòa lại cười chỉ phía trước: "Tẩy Tụy tới, nàng xem hắn, đỏ mặt thành cái dạng gì rồi. Chắc hẳn vừa rồi đã nghe được chuyện gì đó rất đặc sắc."

Tẩy Tụy rũ tay đi tới trước xe, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Lão gia."

Cung Viễn Hòa nói: "Chờ được người ta rồi?"

"Vâng." Tẩy Tụy ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cung Viễn Hòa nhìn Minh Phỉ một chút, rốt cuộc thông cảm cho sự xấu hổ trong tấm lòng thiếu niên của Tẩy Tụy: "Trở về rồi hãy nói."

Tẩy Tụy như trút được gánh nặng mà thở dài một cái, tay đưa một thỏi bạc qua, chính là một trong hai thỏi bạc Cung Viễn Hòa cho hắn ban nãy, cười rụt rè: "Lão gia, tiểu nhân tiết kiệm được được cho ngài......"

Cung Viễn Hòa hé miệng cười, trịnh trọng nhận lấy: "Ngươi làm việc rất chăm chỉ. Nhanh vào ăn bánh đậu nành đi."

Chân mày khóe mắt của Tẩy Tụy đều là nụ cười.

Kim Trâm vội đưa một chén bánh đậu nành qua cho Tẩy Tụy: "Ngươi lại dám tự mình đi nói chuyện, không uổng công tỷ tỷ ta đặc biệt giữ lại chén bánh đậu nành này vì ngươi." Dđ*l&q@đ

Tẩy Tụy lộ ra một hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết với nàng: "Đa tạ Kim Trâm tỷ tỷ. Kim Trâm tỷ tỷ, tỷ mặc bộ y phục này trông thật là đẹp mắt."

Kim Trâm đột nhiên đỏ mặt. Nàng biết cho tới bây giờ chính mình không thể tính là đẹp mắt, chẳng qua là nhìn qua có tinh thần và linh động hơn một chút so với người khác mà thôi. Nghĩ vậy, bàn tay hung tợn gõ một cái lên đầu Tẩy Tụy: "Tiểu tử thối! Học được cách nói ngọt này từ ai vậy!"

Cung Viễn Hòa nói: "Nàng cảm thấy hai người bọn họ như thế nào? Ta thấy rất tốt."

Minh Phỉ xem thường: "Năm nay Tẩy Tụy bao nhiêu tuổi? Ta nhớ là còn chưa tới mười lăm tuổi đúng không? Kim Trâm cũng đã gần mười chín rồi."

Cung Viễn Hòa nói: "Vậy thì có sao? Tẩy Tụy đã mười lăm, Kim Trâm chưa đầy mười chín, vừa đúng lớn hơn ba tuổi, nữ hơn ba, ôm gạch vàng, vừa đúng thích hợp."

"Ta đã từng hỏi Kim Trâm. Ta cảm thấy bọn họ giống như tỷ đệ." Minh Phỉ không vui. Trong hôn nhân, nam nhân lớn tuổi hơn so với nữ nhân là chuyện bình thường. Cũng không phải là nữ nhân không thể lớn tuổi hơn nam nhân, nhưng lớn gần bốn tuổi cũng không phải là một khoảng cách ngắn, lại không nói tới sau này khi về già, chênh lệch về vấn đề sinh lý, nhưng hiện tại hắn lại không thèm để ý số tuổi, vậy rốt cuộc là bọn họ tìm một người để Kim Trâm dựa vào hay là dụ dỗ một tiểu đệ đệ không hiểu chuyện?

Cung Viễn Hòa cũng không miễn cưỡng: "Nhị ca, Tam ca của nàng ra rồi, nàng muốn đi dạo phố với ta hay là muốn đi cùng bọn họ, xem sau đó bọn họ sẽ đi đâu? Có lẽ làm vậy còn có thể biết nhị ca của nàng ở đâu, đang làm gì cũng không chừng."

Thái Quang Chính đỡ Thái Quang Nghi xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài, bảo tiểu nhị gọi hai chiếc kiệu nhỏ, dìu Thái Quang Nghi vào trước, sau đó chính mình mới ngồi lên chiếc kiệu nhỏ ở phía sau. Hai cỗ kiệu chậm rãi đi tới đầu kia của đường phố náo nhiệt.

Hôm nay Thái Quang Chính mặc một thân trường bào vải xám rất bình thường, nói chuyện với ai cũng hơi tươi cười, nhìn qua vẫn luôn bcó vẻ ôn hòa dễ gần, nhưng Minh Phỉ cũng chưa từng quên bộ dạng ngoan tuyệt lúc hắn đứng ra gánh tội thay Nhị di nương. Nghĩ đến Trần thị thận trọng, Thái Quang Đình cùng Minh Hội ở kinh thành, Minh Phỉ đương nhiên muốn đi theo quan sát đến cùng.

Cung Viễn Hòa cười nhạt nói: "Đã sớm biết nàng tất nhiên muốn đi theo xem đến cùng. Nhưng loại chuyện như vậy, sao có thể thích hợp để một phụ nhân như nàng đi làm? Đi cũng không theo kịp. Lại nói, chúng ta nhiều người, mục tiêu lớn, cũng dễ dàng khiến họ cảnh giác." Không đợi Minh Phỉ trả lời, liền kêu Tẩy Tụy tới: "Ngươi đi nói với mấy tên khất cái (ăn xin) ở gần đây, để bọn họ đi theo người ngồi trên hai ngồi cỗ kiệu này, ngươi liền ở lại chỗ đó chờ bọn hắn đáp lời, chúng ta đi về trước."

Trên đường trở về Cung Viễn Hòa vẫn nhắm mắt lại dựa vào vách xe không nói lời nào. Minh Phỉ cảm thấy không khí có chút quỷ dị, hình như là hắn còn đang tức giận chuyện lúc trước. Suy nghĩ một chút, chính mình không chủ động hỏi hắn có ăn cơm hay không, làm hại hắn đói bụng đến hiện tại, thật sự là thất trách, vội săn sóc hỏi: "Có phải chàng mệt mỏi không?" Di%en$dan»le#quy^don

Hình như Cung Viễn Hòa không muốn trả lời câu hỏi của nàng, nửa ngày sau mới "Ừ" một tiếng. Thái độ này khiến Minh Phỉ nuốt lại câu nếu như hắn mệt mỏi thì bcó thể dựa vào nàng một chút.

Về đến nhà, có lẽ Hoa ma ma đợi đến có chút nóng nảy, mang theo Tử La đốt đèn lồng tự mình chờ tại cửa thuỳ hoa (cửa bên hông) chăm chú lắng nghe, vừa nhìn thấy xe ngựa tới đây liền vội vàng nghênh đón, đỡ Minh Phỉ xuống xe, nhỏ giọng trách: "Sao tới tận lúc này mới trở về? Đói bụng không? Nô tỳ phân phó đầu bếp Kim giữ lửa lại chờ, muốn ăn gì thì lập tức có thể đi làm."

Cảm giác trong nhà có một người luôn nhớ tới mình vô cùng tốt, trong lòng Minh Phỉ ấm áp, cười nói: "Chúng ta xuống phố một lát, ăn bánh đậu nành. Vốn muốn mang về cho các ngươi nhưng lại không có mang hộp đựng thức ăn cùng chén, nhà người ta cũng không có, chỉ có thể đợi tới ngày mai rồi cho người đặc biệt chạy đi một chuyến, mua về cho các ngươi nếm thử."

"Tạ lão gia cùng phu nhân nhớ tới." Hoa ma ma nghe nói hai người cùng nhau đi dạo phố, lại ăn bánh đậu nành, cảm thấy hết sức vui mừng, lơ đãng liếc Tử La một cái, nụ cười đắc ý trên mặt Tử La cũng không còn.

Minh Phỉ thử dò xét hỏi Cung Viễn Hòa: "Chàng muốn ăn cái gì, ta đi làm cho chàng?"

Cung Viễn Hòa mỉm cười nói: "Ta không đói bụng, nàng nghỉ ngơi trước, ta đi cho ngựa ăn."

Minh Phỉ đang muốn nói để nàng đi cùng, lại thấy Đan Hà méo miệng đứng ở hành lang, nhìn thấy nàng, vành mắt liền đỏ lên: "Phu nhân......"

Hiện tại mới chưa được một ngày, lại xảy ra chuyện gì? Từ trước đến nay Đan Hà vẫn luôn là người mạnh mẽ, sao bây giờ thấy nàng liền khóc? Minh Phỉ chỉ đành phải gọi Đan Hà vào nhà hỏi chuyện. Cung Viễn Hòa đứng trong sân một lát, sau đó trầm mặc xoay người đi.

Tử La thấy thế, vội cầm đèn lồng đi theo, Mai Tử đứng ở hành lang nhìn ra, ôm lấy Hỉ Phúc, nhốt vào trong nhà, đèn lồng cũng không cầm, xoay người đi cùng.

Mới vào phòng, hai tay Đan Hà bưng ra một cái áo màu xanh của phỉ thúy làm từ lụa Liễu Lăng, đôi mắt đo đỏ quỳ gối Minh Phỉ trước mặt, khóc ròng nói: "Phu nhân, nô tỳ có lỗi, chết muôn lần cũng không đủ."

Trên màu xanh của chiếc áo có một vết bẩn lớn, vừa đúng ở vạt áo trước, rất là chói mắt. Kim Trâm hít vào một hơi: "Ngươi làm cái gì vậy hả? Bộ y phục này phu nhân mới mặc một lần." Lại không nói đây là sính lễ của Cung Viễn Hòa, chỉ tính giá trị của một bộ y phục bằng vải Liễu Lăng đã đủ mua mấy nha đầu.

Đan Hà liều mạng cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng, Hoa ma ma nói: "Hôm nay nàng sửa sang lại đồ đạc cho phu nhân, nửa đường thì có chuyện rời đi, khi trở lại chỉ thấy bộ y phục này rơi trên mặt đất, khi kiểm tra mới phát hiện phía dưới có một miếng thịt kho, y phục đã dính bẩn rồi."

"Đứng lên nói chuyện trước đã." Minh Phỉ cau mày nói: "Sao trong này lại có thịt kho?"
Bình Luận (0)
Comment