Năm sáu người lập tức bước lên.
“Các ngươi đều là yêu vương cấp bảy?” Khuynh Thành do dự hỏi.
“Đúng vậy!”
Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm. Cũng còn may, nếu không có yêu vương cấp bảy trở nên thì chuyến này bọn họ khó mà toàn mạng trở ra rồi.
Một nam nhân mặc áo bào xanh bước lên: “Chủ nhân! Thuộc hạ có thể đối phó được với mụ dơi già ấy!”
Khuynh Thành nhìn anh ta một lượt, phong độ cùng khí thế quả có hơn người.
“Ngươi là yêu vương cấp mấy?”
“Thưa chủ nhân, cấp bảy!”
Khuynh Thành thầm nghĩ, cấp bảy đấu với cấp bảy chưa chắc đã thắng được. Khuynh Thành nghĩ vậy liền lắc đầu, “Ngươi tạm thời ở lại, mụ dơi già ấy thật sự không dễ đối phó đâu!”
“Chủ nhân, công lực của thuộc hạ tuy chưa thể bằng mụ ta nhưng thuộc hạ có đủ tự tin mình có thể chiến thắng!”
Khuynh Thành thấy anh ta tự tin thì cũng có chút yên tâm, ánh mắt cô lần nữa đánh giá nam tử trước mặt rồi hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Huyền Vũ!”
Khuynh Thành đương nhiên cũng đã đọc qua sách cổ về Thần thú Huyền Vũ rồi, Huyền Vũ chính là sự kết hợp hoàn hảo củahai loài Rùa và Rắn, là biểu tượng của thủy thần, của sự trường sinh bất lão. Khuynh Thành không khỏi hiếu kỳ nhìn Huyền Vũ lần nữa.
“Huyền Vũ, ngươi có thể biến thân cho ta xem được không?”
“Chuyện đó có gì là khó chứ!” Huyền Vũ tuy không hiểu được mục đích của Khuynh Thành nhưng cũng nhanh chóng hóa lại chân thân của mình với một mai rùa cứng chắc với vô số gai nhọn đâm lên tua tủa, bộ móng vuốt sắc nhọn lóe sáng, một cái đầu rắn mọc ở phía sau vừa hay cân đối với cái đầu rùa phía trước.
Khuynh Thành nhìn chân thân Huyền Vũ mà không khỏi nhen lên tia hi vọng, một yêu thú uy mãnh như vậy ra trận có lẽ sẽ có cơ may thắng được mụ dơi già kia.
“Chủ nhân! Thuộc hạ đã đủ tư cách để phân định cao thấp với mụ dơi già kia chưa?”
“Đủ! Đương nhiên đủ!” Khuynh Thành vui vẻ nói, cô không ngờ trong Vườn Vạn thú lại có nhân vật lợi hại đến vậy.
“Ngươi đi theo ta tiêu diệt mụ dơi già ấy!” Khuynh Thành vận ý niệm để mình cùng Huyền Vũ ra khỏi Vườn Vạn thú.
Mụ dơi già khi nãy nhìn thấy Phi thiên bạch hổ cùng Liệt diệm hổ đột nhiên biến mất, đang rất tức tối thì lại thấy xuất hiện một yêu vương ngang cấp với minhg, tâm tình phấn chấn lên rất nhiều.
Dơi đại ca nhìn thấy Khuynh Thành cùng Huyền Vũ xuất hiện, khinh bỉ nói: “Ta còn tưởng ngươi lợi hại lắm, hóa ra toàn để kẻ khác đánh thay! Ngoài cách đó ra ngươi còn có bản lĩnh giữa nữa không?”
Khuynh Thành nghe vậy chỉ mỉm cười châm biếm nhìn nó nói: “Đúng là ta chỉ giỏi đi nhờ người khác nhưng là… vẫn khá hơn cái thứ suốt ngày chỉ biết núp dưới cánh bà nội sống qua ngày!” Hừ! muốn khích tướng cô sao, gã còn quá non tay rồi.
“Ngươi… ngươi nói gì?” dơi đại ca hận nhất là có người nói nó như vậy.
“Ta nói gì? Ta nói miệng ngươi còn hôi sữa thì đừng lò dò ra trận. Đánh không lại người ta lại giở trò gọi bà nội, ngươi không cảm thấy bẽ mặt hay sao?”
“Ngươi… ngươi…” Dơi đại ca uất hận không nói nên lời. Con nhãi ranh này dám mỉa mai nó như vậy sao? Được lắm! Hôm nay không cho nó ăn quả đắng thì thề không ở lại rừng Bách Độc. Dơi đại ca thầm thề với lòng, nó vỗ cánh bay thẳng vào Diệp Khuynh Thành!
“Con nhãi ranh! Ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!”
Mụ dơi già thấy vậy vội lên tiếng ngăn cản: “Hoằng nhi, mau quay lại!”
Nhưng con dơi đại ca đâu có nghe thấy, trong đầu nó lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất là phải giết chết Khuynh Thành rửa mối nhục vừa rồi!
Lam Tố thấy vậy khẽ nở nụ cười, anh quay sang Khuynh Thành cười rồi cả hai nhanh chóng bay về phía bắc.
Mụ dơi già bị Huyền Vũ khống chế, hai người đương nhiên phải tranh thủ dụ con dơi đại ca này ra khỏi vùng bảo vệ của mụ ta để nện cho nó một trận chứ.
Mụ dơi già chinh chiến đã bao năm trong rừng Bách Độc này, có loại người nào mà mụ chưa gặp qua chứ? Mụ đương nhiên nhận ra âm mưu của Lam Tố cùng Khuynh Thành nhưng mụ lại không thể ngăn cản được cháu trai mình.
“Hoằng nhi, mau quay lại, quay lại!”
Mấy lần mụ muốn bỏ lại Huyền Vũ để đuổi theo ba người nhưng tốc độ của Huyền Vũ thật sự rất nhanh, mụ ta không có cách nào thoát khỏi được. Mụ ta thật sự rất lo lắng, xem ra nếu không chiến thắng được Huyền Vũ thì không chỉ Hoằng nhi mà cả mụ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Nhà ngươi dồn ép ta!” đôi mắt mụ đột nhiên đỏ quạch như máu, mồm há rộng phóng ra một thanh trường thương về phía Huyền Vũ.
Huyền Vũ chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, nhếch miệng cười khinh miệt: “Trò vặt vãnh này mà cũng dám khoe khoang?” nói rồi biến trở lại chân thân của mình.
Mụ dơi già nhìn thấy chân thân của Huyền Vũ mà không khỏi tái mặt: “Huyền… Huyền Vũ…”
“Ha ha ha, không ngờ nhà ngươi cũng nhận ra ta kia à?”
Mụ dơi già tái mặt, ai mụ có thể không nhận ra chứ Huyền Vũ thì không thể nào, chồng của mụ, con trai mụ, con dâu mụ chẳng phải đều lần lượt chết trong tay gia tộc Huyền Vũ sao? Mối hận ngày xưa phút chốc ùa về, mụ không cần biết có phải con Huyền Vũ này giết người nhà mụ không, chỉ cần là tộc Huyền Vũ thì kẻ nào cũng đáng chết!
Trường thương của mụ dơi già đụng phải tấm mai rùa rắn chắc của Huyền Vũ lập tức gãy đôi. Mụ dơi già phẫn nộ quét thẳng cánh vào cái đầu rắn ở phía đuôi Huyền Vũ. Cái đầu rắn linh hoạt né tránh rồi thuận thế táp luôn một nhát vào cánh mụ.
Mụ dơi già đương nhiên đã tính đến chuyện này, mụ nhịn đau vỗ cánh bay lên cao, Huyền Vũ cứ thế bị treo lơ lửng trong không trung, cái đầu rắn hoàn toàn lộ ra ngoài bị đôi móng vuốt sắc nhọn của mụ đạp trúng.
Huyền Vũ kinh hãi, nó không thể ngờ mụ dơi già này lại hiểm độc đến vậy, bây giờ nó có muốn tránh cũng tránh không kịp nữa rồi. Phần thịt trên đầu rắn bị móng vuốt của mụ dơi già đạp nát bươm. Nó có nhịn đau cắn chặt vào cánh mụ ta, cố gắng ngoạm đứt một miếng thịt của mụ mới chịu nhả ra.
Mụ dơi già không chút bận tâm tới vết thương ở cánh, tiếp tục tập trung đánh vào cái đầu rắn của Huyền Vũ.
“Ta muốn xem xem ngươi lợi hại đến đâu!”
Huyền Vũ nghe vậy lập tức cười vang nói: “Lợi hại hơn ngươi một chút!”
“Hừ! Để xem ai chết bởi tay ai, nói lúc này không phải quá sớm sao?” Mụ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục lao vào Huyền Vũ.
Ở bên kia, Khuynh Thành cùng Lam Tố dẫn dụ dơi đại ca lên tới tận vùng cực bắc mới chịu dừng lại.
“Không chạy nữa sao?” dơi đại ca mừng thầm trong bụng, khinh khỉnh nhìn Khuynh Thành cùng Lam Tố phía trước.
“Không… không chạy nổi nữa…”
Dơi đại ca nghe tiếng nói đứt quãng của Khuynh Thành, lớn tiếng cười, lơ là cảnh giác. Ánh mắt lạnh lùng khinh khỉnh nhìn Lam Tố cùng Khuynh Thành nói: “Yên tâm, ta sẽ không bắt các ngươi chết khổ sở đâu, chỉ có điều…”