Trở lại cuộc chiến giữa Huyền Vũ cùng mụ dơi già.
Mụ dơi già căm phẫn nhìn Huyền Vũ nói: “Các ngươi đã giết hại bao nhiêu người trong tộc dơi nhà ta, món nợ ấy ngươi nói ta nên tỉnh kiểu gì với ngươi đây?”
Huyền Vũ nghe vậy chỉ cười cười, ánh mắt lóe lên tia quang mang, nhìn mụ thản nhiên nói: “Ta có một cách!”
“Là cách gì?” Mụ dơi già không tự chủ được hỏi.
“Là ngươi cũng đi cùng bọn họ, thế là mọi ân oán coi như xong!” Huyền Vũ nói rồi nhanh như chớp vươn những móng vuốt sắc bén về phía mụ.
Mụ dơi già vội co người lùi lại phía sau nhưng dù mụ có nhanh đến mấy thì cũng không nhanh bằng Huyền Vũ, những móng vuốt của Huyền Vũ xé toang da thịt trên lưng mụ.
“Mụ già! Cách của ta mụ thấy có được không?”
“Hừ!!!” mụ dơi già hừ lạnh, sát khí toàn thân tỏa ra càng lúc càng mãnh liệt.
“Muốn giết ta? Không dễ vậy đâu!” Mụ ta lúc này thật hối hận, vì sao ngày xưa mụ ta không giết quách hai con hổ kia đi, nếu vậy có phải là Thú vương chùy đã thuộc về mụ rồi hay không. Có Thú vương chùy thì mụ ta sợ quái gì con Huyền Vũ đáng chết này chứ. Mụ ta càng nghĩ càng tức giận, một tiếng rít ai oán vang lên, mụ lại tiếp tục tấn công vào cái đầu rắn của Huyền Vũ.
Huyền Vũ giận dữ, đầu rắn nhanh chóng rúc vào trong mai rùa, thuận thế vươn móng vuột tạt thẳng vào vùng bụng của mụ, hất mụ văng ra xa.
Đối đầu với Phi thiên bạch hổ cùng Liệt diệm hổ thì mụ dơi giad còn có ưu thế, nhưng đối diện với Huyền Vũ thì dường như lại có vẻ yếu thế. Huyền Vũ thừa thắng truy kích, móng vuốt khổng lồ lướt trong không trung như những làn khói, truy sát mụ dơi già gắt gao.
Mụ dơi già kinh hãi, thân người còn chưa kịp ổn định trọng tâm đã bị Huyền Vũ bay đến đạp thẳng một phát lên ngực, những tiếng xương gãy vang lên, đầu mụ cũng bị móng vuốt giẫm bẹp. Huyền Vũ một chân hất văng xác của mụ lên không trung rồi nhanh chóng chuyển người đưa mai rùa đai gai nhọn hứng.
Một tiếng rú ghê người vang lên, yêu nguyên của mụ dơi già đau đớn giãy dụa nhưng không tài nào thoát ra khỏi được sự khống chế của Huyền Vũ.
“Ta nói rồi, cách giải quyết của ta chính là cách hay nhất!”
“Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!” Mụ dơi già gào lên trong đau đớn.
Huyền Vũ cười lạnh, chết đến nơi mà còn mạnh miệng sao? Huyền Vũ lật người hất phăng cái xác của mụ xuống đất, bốn bộ móng thay nhau giẫm đạp đến nát nhừ.
“Giết ngươi đối với ta cũng chẳng có ích lợi gì, nếu không phải do ngươi quá ngông cuồng ngạo mạn thì ta đã có thể tha cho ngươi một mạng rồi!”
“Huyền Vũ, ngươi nhất định chết không tử tế, nhất định!” mụ dơi già không ngừng chửi bới.
Lại một tiếng nổ vang trời, không gian lần nữa bị làn khí ba xô động, yêu nguyên của mụ dơi già phút chốc tan biến trong không trung..
“Chủ nhân! Huyễn Vũ đã làm xong việc!” Huyền Vũ ảo hóa trở lại hình người, vận linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.
Khuynh Thành cùng Lam Tố lúc này đang huyết chiến với dơi đại ca, tàn ảnh Huyễn Vũ nháng lên, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh hai người.
“Gã tiểu nhi hãy mau đầu hàng!”
Dơi đại ca hừ lạnh một tiếng, nhìn Huyền Vũ nói: “Đầu hàng? Ngươi nằm mơ sao? Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn ta đầu hàng?”
“Tiểu nhi! Bà nội ngươi còn không đánh lại ta, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được hay sao?”
Dơi đại ca nghe vậy không khỏi kinh hãi, nó lập tức phát ra luồng sóng âm đặc biệt của loài dơi để tìm bà mình. Đất trời mênh mông là thế mà bây giờ nó cố cỡ mấy cũng không thể tìm thấy được khí lưu của bà mình.
“Ngươi... ngươi dám giết bà nội ta?” đôi mắt dơi đại ca ngập tràn sát khí, nó bỏ qua Khuynh Thành cùng Lam Tố, điên cuồng lao về phía Huyền Vũ. Tuy trước giờ nó rất ghét bị người ta nói là núp dưới cánh bà nội, nhưng bà chính là người thân duy nhất của nó. Bọn chúng lại cả gan dám giết bà của nó, nó nhất định không thể tha cho bọn chúng được.
“Ta sẽ bắt tất cả các ngươi bồi táng theo bà nội ta!”
Huyền Vũ khẽ lắc đầu, con dơi nhãi nhép này thật sự không đáng để anh ra tay nhưng là nếu nó cứ muốn chết thì anh cũng không còn cách nào nữa.
“Nếu ngươi cứ u mê không tỉnh ngộ thì đừng trách ta không khách khí!”
“Con yêu thú lai tạp nhà ngươi hãy nộp mạng đi!” dơi đại ca lao vào tấn công Huyền Vũ, Huyền Vũ định né đi nhưng lại phát hiện ra con dơi đại ca này căn bản không phải nhắm vào nó mà là vào Khuynh Thành.
“Con nhãi ranh đáng chết, nếu không phải tại ngươi thì bà nội của ta chắc chắn đã không chết!”
Huyền Vũ bị bất ngờ nên không kịp phản ứng. Lam Tố cũng ngây người kinh hãi, anh vội nâng trường kiếm nhằm thẳng con dơi đại ca nhưng con dơi đại ca một chút cũng không bận tâm, nó lao về phía Khuynh Thành như một mũi tên, ám khí không ngừng phóng ra.
“Lam Tố...” Khuynh Thành phát hoảng, với cự ly gần như vậy thì cho dù Lam Tố có mạnh hơn nữa cũng không thể nào tránh được. Khuynh Thành đang định phóng tới thì đã thấy Huyền Vũ lao tới chắn trước Lam Tố.
Toàn bộ ám khí của con dơi đại ca bị mai rùa của Huyền Vũ cản lại, gãy vụn. Huyền Vũ co chân đá văng con dơi đại ca. Dơi đại ca vốn chỉ là một yêu thú chưa đạt mức yêu vương nên đâu thể nào chịu được một chiêu này của Huyền Vũ, yêu nguyên của nó lập tức bị đánh bay, máu tươi phu ra như mưa.
“Ta có chết cũng không tha cho các người!” con dơi đại ca dồn toàn bộ công lực bay vọt lên cao rồi bất ngờ lao thẳng xuống Lam Tố.
Khi Huyền Vũ định lao tới chắn cho Lam Tố thì con dơi đại ca lập tức phóng ra ám khí bắn về phía Khuynh Thành. Khuynh Thành lúc này chỉ lo lắng cho Lam Tố nên không để ý đến ám khí đang tới gần, mũi ám khí sắc nhọn cắm vào ngực Khuynh Thành, may mà ở giây phút cuối cùng Khuynh Thành đã nghiêng người né đi không thì một mũi ám khí này cũng có thể khiến nguyên anh của cô tan biến rồi.
“Khuynh Thành!” Lam Tố lớn tiếng kêu lên, toàn thân anh như bốc ra lửa đỏ. Một chưởng nhanh chóng phóng ra táng thẳng vào con dơi đại ca khiến yêu nguyên của nó lập tức vỡ vụn, chết không nhắm mắt.
“Khuynh Thành! Em thế nào rồi?” Lam Tố sau khi tung ra một chưởng thì lập tức phi thân tới cạnh Khuynh Thành, anh ôm lấy cô không ngừng truyền chân khí.
“Vương gia hãy để thuộc hạ!” n Ly ở trong vòng xuyến không gian đột ngột lên tiếng.
Lam Tố vẫn ý nghĩ đưa tất cả mọi người ra ngoài. n Ly vừa ra khỏi vòng xuyến không gian đã vội phong tỏa tất cả các huyệt đạo trên người Khuynh Thành rồi vận khí ép mũi ám khí nằm sâu bên trong ra.
Hồng Loan đứng bên cạnh không khỏi lo lắng, nó thật hận vì không thể tự tay giết chết con dơi chết tiệt kia.
n Ly từ từ thu lại khí lực, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, sắc mặt trắng bệch như không còn một giọt máu nói: “Vương gia! Khuynh Thành đã ổn rồi, không có gì đáng ngại nữa!”
Lam Tố nhìn n Ly đầy cảm kích, anh vội ôm Khuynh Thành vào lòng, dịu dàng hơn bao giờ hết, “Khuynh Thành!”
Khuynh Thành nghe tiếng anh, chậm rãi mở mắt, gương mặt xuất hiện nụ cười yếu ớt.
“Lam Tố... vừa nãy em sợ lắm... em thật sự sợ sẽ mất đi anh.”
“Khuynh Thành, em đừng nghĩ lung tung, cố gắng nghỉ ngơi một lát đi!” Lam Tố nói rồi lại nhìn qua mọi người, “Chúng ta đến chỗ bãi đất trống kia nghỉ ngơi một lát!” Anh đương nhiên cũng nhận ra n Ly đã kiệt sức, lúc này cả Khuynh Thành lẫn cô đều cần được nghỉ ngơi, điều tức.
Thấy Khuynh Thành đã ngủ say, Lam Tố bước tới trước mặt n Ly nói: “Uống chút nước nhé!” Đây là lần đầu tiên Lam Tố làm việc này, tự anh cũng cảm thấy có chút là lạ.
“Vương... Vương gia...” n Ly cảm động không nói nên lời, vậy là cuối cùng cô cũng chờ được ngày Vương gia chủ động hỏi thăm mình rồi, mặc dù biết rằng anh hỏi thăm chỉ vì muốn cảm ơn cô đã cứu Khuynh Thành nhưng n Ly vẫn rất hạnh phúc. Cô nhìn anh mỉm cười yếu ớt, cả thân người đột nhiên ngã quị xuống.
“n Ly, cô làm sao vậy?” Lam Tố vội đỡ lấy n Ly, lo lắng hỏi.
“n Ly có lẽ... không thể theo hầu vương gia được nữa rồi, n Ly...”
Lam Tố nghe vậy không khỏi cau mày: “Ngươi nói linh tinh cái gì thế?”