Hồ Ly Háo Sắc

Chương 34

Có thái y ra sức thuyết phục, lại vừa dịp mấy đóa hoa do tửu lâu lớn nhất đô thành Nhiên Hương Phường chăm bón hôm nay cùng bung nở, Tô Tư liền nói đi nói lại kéo ta cùng đi xem. Đến đó mới phát hiện Nhiên Hương Phường trong ngoài đều đã bị vây chật như nêm cối, hai chúng ta ở trong xe ngựa đợi một lát, chợt nghe thấy giọng nói cung kính bên ngoài: “Thỉnh an Đại Công chúa.”

Tô Tư vén rèm xe lên một nửa, cười nhạt: “Nhâm chưởng quỹ, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”

“Nhờ có phúc của Đại Công chúa, hết thảy đều mạnh khỏe.” Bên ngoài có một người gầy gò mặt trắng không râu nở nụ cười, chỉ chỉ hẻm nhõ cách mấy trượng, “Công chúa vất vả rồi, xin mời qua bên này.”

Chúng ta từ cửa sau đi vào, lại công khai đi qua một con đường hẹp không có một bóng người vào nhã gian. Ở đây tầm nhìn rõ ràng, góc độ cũng tốt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cảnh ngàn vạn đóa hoa trong hoa viên ngoài cửa sổ đồng thời nở rộ, Tô Tư hiển nhiên cũng hết sức hài lòng, Nhâm chưởng quỹ ân cần nói: “Từ chỗ vừa rồi đi tiếp là có thể vào trong vườn, Đại Công chúa muốn thưởng thức gần hơn một chút không?”

“Không cần.”

Nhâm chưởng quỹ đã có nhiều năm kinh nghiệm tùy mặt gửi lời, sau khi bưng nước trà tới thì lại hái từ trong vườn hai cành hoa xinh đẹp nhất, múc nước đặt vào trong bình hoa đưa đến rồi mới lui xuống. Ta và Tô Tư ngồi quay về phía cảnh đẹp trong vườn, sau khi gọi món thì vẫn thảo luận Tô Khải không có tốt số như chúng ta, lúc này còn phải ngồi ngay ngắn trong đại điện tiếp kiến những người Nam triều không muốn nhìn thấy kia. Đang bàn luận đầy hứng thú, Nhâm chưởng quỹ đột nhiên gõ cửa tiến vào, đứng ở cửa ấp a ấp úng.

Tô Tư nói: “Chuyện gì?”

Nhâm chưởng quỹ do dự một chút rồi nói: “Vừa rồi bên ngoài có người nhìn thấy xe ngựa của Đại Công chúa, bây giờ muốn cầu kiến Đại Công chúa.”

Tô Tư liếc hắn một cái: “Rồi sao?”

“Hắn nói có món gì đó muốn đưa cho Đại Công chúa người, nói người nên nhìn kỹ.” Nhâm chưởng quỹ lấy từ trong tay áo ra một thứ, hai tay trình lên, “Là một túi gấm có thêu Ngọc Đà Hoa.”

Ta chỉ liếc cái túi xinh xắn kia một lần, cả người đột nhiên cứng đờ, đóa mẫu đơn tím trong tay cũng rơi xuống đất.

Đó là túi gấm trước kia đi Nam triều Tô Khải mang cho ta, sau này được ta đưa cho A Tịch.

Tâm tình thưởng thức phong cảnh trước đó hoàn toàn không còn, chỉ còn lại một mảnh mờ mịt trong tim.

Ánh mắt Nhâm chưởng quỹ nhìn về phía ta, bị Tô Tư quét mắt một cái, hắn lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa.

Tô Tư quay đầu nhìn ta, ta nhìn tỷ ấy, trong lòng luống cuống.

“Hoảng cái gì?” Tô Tư thản nhiên nói, “Muốn gặp hắn sao?”

Ta lắc đầu theo bản năng, rồi sau đó lại chần chờ nói: “Nhưng mà, A Tịch…”

Tô Tư không nói gì thêm nữa, nhận lấy túi gấm đặt lên trên bàn, bình tĩnh rót một tách trà, lại lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình nhỏ lưu ly màu xanh, ta biết cái bình kia, đó là một trong những loại độc dược cung đình thường dùng, độc tính không bằng Hồn Túy, nhưng hai cái có một điểm giống nhau, đó chính là giết người đều chỉ cần thời gian một nén nhang.

Tô Tư ung dung mở nắp bình ra, đổ chất lỏng không màu không vị bên trong vào trong tách trà, lại lắc nhẹ, cuối cùng đậy nắp lại, đưa cho tùy tùng.

“Đưa tách trà này cho hắn, bảo hắn uống xong trước đi rồi ta sẽ cân nhắc gặp hắn.”

Tùy tùng đáp một tiếng, lúc đi tới cửa lại bị Tô Tư gọi lại. Tô Tư quay đầu cẩn thận quan sát thần sắc ta một lần, cuối cùng dường như khẳng định được điều gì mà xoay người lạnh giọng phân phó tùy tùng: “Trước khi uống nhớ nói cho hắn biết, nếu đã dám tới đây thì tốt nhất hãy chuẩn bị không còn mạng trở về. Nếu hắn không uống thì đè hắn cưỡng chế uống vào.”

Ta nghe xong thì trợn to mắt nhìn Tô Tư, nàng thu hồi cái bình nhỏ màu xanh kia vào trong tay áo, cũng không nhìn ta, chỉ mím môi không nhúc nhích nhìn màu hồng hồng tím tím ngoài cửa sổ. Ngón tay của ta vừa mới động đậy, Tô Tư đột nhiên liếc mắt nhìn sang đây, cổ ta cứng đờ, ngay cả giật ngón trỏ cũng không có dũng khí.

Một lát sau bên ngoài dường như vang lên tiếng tách trà ném vỡ, theo sau là mấy tiếng kêu rên nặng nề, lại một lát sau, đột nhiên cách cửa rõ ràng vang lên giọng một nam tử tuổi còn trẻ, trầm thấp mà vững vàng, như nước róc rách mà qua suối, vô cùng quen thuộc.

“Sự căm hận của Đại Công chúa Tần Liễm có thể lý giải, nếu ta uống tách trà độc này mà có thể mang Tô Hi đi, ta nguyện ý thực hiện màn giao dịch này. Nếu không được, xin Đại Công chúa thứ lỗi.”

Lúc Tần Liễm nói ra chữ đầu tiên, dĩ nhiên cả người ta cứng đờ, trong đầu trống rỗng.

Trong lỗ tai ong ong, chỉ còn lại lời của hắn vang vọng quanh quẩn.

Tô Tư lại hết sức bình tĩnh. Nàng cũng không nhíu mày, cũng không có ý để cho người ta mở cửa, chỉ cách cửa nói rõ ràng từng chữ: “Tần công tử thật là cam đản, nhưng cũng rất ngu xuẩn. Muội muội ta đã bị ngươi giết chết ở hoàng cung Nam triều, lúc này mới bao lâu mà ngươi đã không còn nhớ rõ. Con bé vốn không nên rơi vào kết cục như thế, vì Tần công tử từng bước bức bách, miệng nam mô, bụng bồ dao găm ám độ trần thương đối với Tô quốc, khiến muội muội ta khó mà lựa chọn, chỉ có thể lấy cái chết chấm dứt. Nay Tần công tử đòi người ở chỗ ta, thật là không thỏa đáng. Tần công tử không chỉ một lần không mời mà đến, càng thêm không thỏa đáng. Ngươi thật cho rằng đây là cửa nhà của ngươi, tùy ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?”

Bên ngoài nhất thời không có tiếng động, ta chỉ nghe được trái tim mình thùng thùng đập loạn, chóp mũi bắt đầu cay cay. Ta vốn không nên cảm thấy tủi thân, trước khi chết ta cũng đã từng nghĩ kỹ, đây cũng không có gì mà tủi. Ta làm Công chúa, từ nhỏ hưởng thụ ngàn vạn quý trọng, phú quý vinh hoa, đương nhiên phải trả giá một chút, điều này cũng không có gì. Ta vốn không nên mềm lòng, nhưng lại chung quy mềm lòng, kết quả là chỉ có thể lựa chọn tự sát, đây là sự lựa chọn của bản thân ta, cũng không có gì.

Mà bây giờ bỗng dưng bị Tô Tư nói ra sự thật, ta lại không tự chủ được mà cảm thấy xót xa.

Cho dù rộng lượng cỡ nào, ta cũng không phải cam tâm tình nguyện muốn chết đi như vậy. Chẳng qua là thật sự không có cách nào, mới muốn lấy cái chết để trốn tránh.

Lại qua một lát, giọng Tần Liễm mới thản nhiên vang lên: “Chỉ cần Tô Hi còn sống ngày nào, ta sẽ không bao giờ đối xử tệ với nàng ấy.”

Tô Tư nhẹ nhàng cười giễu một tiếng, giọng đầy châm chọc: “Thật là đáng tiếc, con bé đã chết rồi. Từ nay về sau, trên đời này không còn Tô Hi nữa. Nếu Tần công tử quả thật thành tâm thành ý muốn bù đắp, vậy thì không ngại lập tức cắt cổ tự sát, đi xuống âm phủ đi tìm con bé.”

Tần Liễm không nói gì thêm, cũng không rời đi. Hắn vẫn không nhúc nhích ngăn ở cửa như vậy, ban đầu Tô Tư còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, chẳng qua bao lâu thì thấy không còn kiên nhẫn mới lên tiếng đuổi hắn đi: “Tần công tử, ngươi ngăn ở cửa, người quen biết thì biết ngươi tới chỗ ta đòi người, người không quen biết còn tưởng rằng ngươi có mối tình thắm thiết với ta, muốn hủy diệt phủ Tể tướng và thanh danh ta sao?”

Tâm tình của ta thoáng chuyển biến tốt đẹp, đang đưa một miếng bánh phù dung ngọc lộ lên miệng, nghe lời Tô Tư nói xong thì thiếu chút nữa mắc nghẹn.

Tỷ tỷ này của ta từ trước đến giờ tâm kế đa đoan không có sai, nhưng ta không ngờ nàng dám nói chuyện không kiêng kỵ gì như nói với Tô Khải.

Tần Liễm thản nhiên nói: “Thanh danh Công chúa đương nhiên là rất tốt. Nếu Công chúa muốn hồi cung, vậy thì trực tiếp đi là được, ta cũng sẽ không ngăn cản.”

Tô Tư nghẹn họng: “…”

Ta cách cửa cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng Tần Liễm nói lời này. Nhất định là hai tay ủ trong tay áo, mặt mũi tuấn tú, tư thái hết sức tự phụ.

Ta vẫn cảm thấy hắn thích hợp mặc cẩm bào màu xanh da trời nhất, ống tay áo rộng, lại cài một cái đai lưng mây lượn trăm phúc, phong thái lỗi lạc, ngay cả Tô Khải nhìn đại khái cũng phải không nhịn được mà ghen tị vài phần.

Tô Tư lấy lại bình tĩnh, nói: “Vì sao phải là ta đi trước, mà không phải ngươi rời đi trước? Ngươi cản ở ngoài cửa còn có đạo lý hay sao?”

Ta biết Tô Tư muốn cho Tần Liễm lý do đi trước. Chẳng qua nàng không hi vọng ta sẽ gặp mặt hắn, cho dù là nay ta mang mặt nạ lại liệt hai chân, ngay cả ta cũng sắp nhận không ra bản thân của hôm nay.

Ta rướn người qua thấp giọng nói bên tai Tô Tư: “Đi thì đi, ta sẽ không thất lễ. Tỷ giấu đầu hở đuôi như vậy, Tần Liễm sẽ càng thêm sinh nghi.”

Tô Tư nói: “Muội cho rằng muội giả vờ quang minh chính đại đi ra ngoài như vậy sẽ không khiến người ta sinh nghi sao? Ta là Công chúa, vô duyên vô cớ vì sao lại dẫn cơ thiếp của Tô Khải xuất cung? Tần Liễm gian trá trước sau như một, suy nghĩ một chút là có thể tìm ra nguyên nhân. Đây rõ ràng là cho hắn điểm yếu.”

Ta thở dài: “Mặc kệ hắn như thế nào, mặc kệ ta sống hay không, ta đều sẽ không rời Tô quốc cùng hắn. Ta cam đoan. Vậy có thể đi chưa?”

Ánh mắt Tô Tư khẽ động, nàng dò xét nhìn ta một hồi lâu, rốt cuộc cũng gật gật đầu.

Tuy rằng cam đoan sẽ không thất lễ, song khi tùy tùng đẩy cửa ra, ta vẫn vừa ra sức duy trì sự bình tĩnh, vừa nhịn không được nhìn thoáng qua Tần Liễm.

Hắn đứng ở ngoài cửa, đúng là hai tay ủ trong tay áo, ngoài ra cũng thật sự mặc một bộ áo bào màu lam như ta suy nghĩ vậy. Hắn nghiêng người, hơi hơi cúi mắt, nhìn về phía ta đi qua, lại dường như có qua có lại, nâng mí mắt nhìn về phía ta.

Ánh mắt của hắn vẫn sâu thẳm khó lường, đầu ta lại phát huy vượt xa người thường, ngay cả lông mi cũng không run lên. Ta yên ổn ngồi trên xe lăn, khi ánh nhìn soi mói của hắn cách ta càng ngày càng gần, ta lại cảm thấy càng ngày càng xa dù chỉ cách vỏn vẹn một thước.

Lúc ta cách hắn gần nhất thì Tần Liễm thấp giọng gọi một tiếng: “Hi nhi.”

Tô Tư phía trước nghe được, quay đầu lại. Ta nghe được, không quay đầu lại. Nét mặt không hề thay đổi, cứ như vậy mà bình thản rời đi.

Khi ta và Tô Tư trở về thì bên ngoài vẫn đen ngòm, trong Thần Hi Điện lại thật là mát mẻ. Đợi đến khi Tô Tư nói với Tô Khải sự tình gặp được Tần Liễm, Tô Khải đóng nắp ly lại, ta đột nhiên cảm thấy trong điện trở nên lạnh lẽo.

Tô Khải chống cằm liếc mắt nhìn ta, đầu ta như bị một ngàn cân đè nặng. Ta rất chân chó đưa một nắm khô bò đặc sản độc nhất của Nhiên Hương Phường đến trước mặt hắn, ra vẻ trấn định nói: “Toàn cho ca ăn đấy.”

Tô Khải phe phẩy tua rua miếng ngọc, an nhàn nói: “Ta cũng không lạ gì.”

“Vậy ta ăn một mình.”

Tô Khải lật cổ tay một cái, ta còn chưa cảm nhận được gì thì nắm khô bò kia dĩ nhiên thoát khỏi tay ta, Tô Khải cầm một bọc giấy nhỏ, lấy một miếng bỏ vào miệng ta, lại lấy một miếng lớn tự bỏ vào miệng mình, sau đó để cho Tô Tư lấy một miếng, cười nói: “Là của ta thì là của ta, ta không thích cũng vẫn là của ta.”
Bình Luận (0)
Comment