Hồ Ly Háo Sắc

Chương 35

Sự tình hôm đó bị ta hời hợt lướt qua ngoài dự đoán. Nét mặt Tô Khải như gió thoảng mây bay, Tô Tư cũng bâng quơ như thế, duy chỉ có ngày kế ta và Tô Khải cùng ăn sáng, ánh mắt như hai con gà chọi. Tô Khải quả nhiên không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể cười nhạo người khác, đầu tiên là múc một muỗng cơm rượu đến gần mắt ta, sau đó không hài lòng mà lắc đầu, sau đó lại gắp một miếng chả củ cải đến trước mắt ta, lại vẫn có chút không hài lòng, cuối cùng lúc hắn gắp một viên thịt tứ hỉ đưa sang đây, rốt cuộc ta cũng nổi giận.

Ta kẹp chiếc đũa hắn qua một bên, hỏi: “Chơi vui lắm sao?”

Tô Khải nghiêm túc nói: “Rất vui.”

“Thân là quân vương, một ngày phải xét thân ba việc (1), lúc nào cũng phải chú ý đến đức hạnh của mình biết không?”

(1) một ngày phải xét thân ba việc: trích từ câu nói của Tăng Tử, học trò xuất sắc nhất của Khổng Tử: “Mỗi ngày ta xét thân ta ba việc: Nhận làm thay người ta việc gì, ta có thực tâm làm không? Cùng với bè bạn giao ước điều gì, ta có thất tín không? Thầy dạy ta những gì, ta có nghiên cứu học tập không?” (trích “Luận ngữ”)

Tô Khải cười nói: “Nhưng bây giờ không phải ta là phu quân của muội sao? Kề thịt viên vào quầng thâm mắt của muội, điều này cũng gọi là một loại tình thú khuê phòng.”

Ta tức giận: “Ca còn ức hiếp ta như vậy thì ta rời cung trốn đi ngay.”

“Đi như thế nào?” Tô Khải chỉ ngón tay vào xe lăn của ta, nói, “Ta giúp muội đẩy đi?”

“…”

Ăn sáng một cách ồn ào xong, Tô Khải đi Nghi Nguyên Điện, ta tiếp tục làm chuyện tối ngày hôm qua, ngồi ở trên giường tiếp tục ngẩn người.

Ta suy nghĩ một đêm, lại vẫn khó có thể nghĩ ra rằng Tần Liễm sẽ vì ta mà đến Tô quốc. Chuyện này khiến ta được sủng mà lo, xét thấy những bóng ma ta gặp trước kia, Tần Liễm không màng gian khổ kiên nhẫn đọ sức chỉ vì một mình ta như thế, sự thật này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Buổi trưa Tô Khải nhanh chóng trở về Thần Hi Điện, rốt cuộc ta vẫn nhịn không được mà hỏi hắn. Tô Khải bày vẻ mặt “Chuyện này có gì mà rầu rĩ”: “Muội muốn cùng hắn trở về sao?”

Ta nói: “Không muốn.”

“Muốn để A Tịch trở về sao?”

“Cái này phải xem ý của A Tịch.”

“Nếu Tần Liễm quỳ trên mặt đất cầu xin muội trở về, muội sẽ trở về sao?”

Khóe miệng ta co giật: “Hắn làm sao có thể quỳ trên mặt đất cầu xin ta.”

Tô Khải liếc mắt nhìn sang đây: “Ta nói là nếu.”

Ta chần chờ cả buổi trời, nói: “Không đâu.”

“Vì sao?”

“…” Ta vốn không muốn nói thật, nhưng mà ánh mắt Tô Khải chăm chú nhìn sang đây, khiến ta không mở miệng cũng không được, “Ta sắp chết rồi, không muốn quan tâm đến hắn nữa.”

“Vậy nếu muội đột nhiên hết bệnh thì sao?”

“…”

Tô Khải khẽ cười một tiếng, ý tứ không rõ: “Vậy nếu muội còn có thể sống sót, sống lâu trăm tuổi, Tần Liễm còn quỳ trên mặt đất cầu xin muội cùng hắn trở về Nam triều, luôn miệng nói hắn nhất định sẽ không phụ lòng muội nữa, muội chịu trở về với hắn sao?”

Ta bị cái giả thiết này làm cho đau đầu, ôm chặt cánh tay Tô Khải, thành khẩn nói: “Ca ca nói cái gì ta liền làm như thế đó, có được không?”

Tô Khải cười giễu một tiếng, không chút do dự kéo tay của ta ra, vỗ vỗ đầu ta, nói: “Muội thôi đi. Nếu là trước kia ta hỏi muội như vậy, muội hoặc là nói sẽ, hoặc là nói sẽ không, tóm lại nhất định sẽ ngơ ngác cho ta một đáp án xác định, bây giờ sao lại biến thành như vậy rồi?”

Ta khiêm tốn nói: “Tất cả đều là ca ca dạy dỗ tốt.”

Tô Khải xoẹt mở chiết phiến, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh: “Chấm dứt chuyện đó đi.”

Tô Khải phái ám vệ đi điều tra tung tích Tần Liễm, hắn hạ tử lệnh, nhìn thấy Tần Liễm không cần xin chỉ thị, người nào lập tức giết chết thì nhận bảo vật vạn lượng. Mệnh lệnh này hắn nói ngay trước mặt ta, nói xong còn đặc biệt cẩn thận quan sát sắc mặt của ta, kỳ thật trong lòng ta thoáng khựng một chút, nhưng mà nét mặt vẫn bình tĩnh như trước, ít nhất bản thân ta không cảm thấy nét mặt ta như đi về miền cực lạc, nhưng mà loại thần sắc không biến đổi này vẫn không thể khiến Tô Khải hài lòng, đợi đến khi ám vệ lui xuống, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ta: “Tô Hi.”

Ta theo phản xạ giật mình: “Cái gì?”

Tô Khải thong thả ngồi xuống, thong thả nói: “Có câu gọi là giấu đầu hở đuôi. Vợ chồng muội tình cảm dù sao còn chưa tới một năm, nay mặt muội không chút thay đổi như vậy, quả thật khiến ta phải hoài nghi, kỳ thật là muội vẫn rất lo lắng và khẩn trương, không chừng trong lòng bàn tay còn đổ mồ hôi, ta nói không sai chứ?”

Ta giấu bàn tay ra sau lưng như không có việc gì: “Làm gì có chuyện đó. Ca ca suy nghĩ nhiều rồi.”

Tô Khải nói: “Thế sao, vậy đưa bàn tay ra cho ta xem.”

Ta chết sống không cho xem, giận dỗi nói: “Ta biểu hiện lo lắng ca cười nhạo ta, ta biểu hiện không lo lắng ca cũng cười nhạo ta, ca bảo xem ta có còn muốn sống hay không?”

Tô Khải nói: “… Muội cứ chơi xấu khóc lóc om sòm như vậy nữa thì không đẹp chút nào.”

Ta chẳng hề gì: “Dù sao bây giờ bày ra ngoài cũng không phải là mặt của ta, có đẹp hay không có liên quan gì đâu.”

“…” Tô Khải đại khái gần đây bị ngôn ngữ hung hãn của ta làm cho khiếp sợ, cẩn thận quan sát ta từ trên xuống dưới cả buổi trời vẫn cứ ngẩn ra không nói được một câu.

Ngoại trừ hạ lệnh đuổi giết Tần Liễm, Tô Khải còn chơi trò mèn vờn chuột với Tần Khác. Gần đây hết thảy mọi việc liên quan đến Nam triều hắn đều tỏ vẻ vô cùng thâm cừu đại hận, Tần Khác là một con tin miễn cưỡng bị đưa vào tay hắn, dựa theo lý luận vô sỉ nhất quán của Tô Khải, đó chính là đưa tới cửa thì muốn giày vò thế nào cũng được. Miễn là không đánh chết, muốn chết cũng phải xem ý của Tô Khải. Nếu thật sự không cẩn thận giết chết thì cũng chẳng sao cả, dù sao quan hệ giữa Tô quốc và Nam triều sớm đã rách mướp, hơn nữa Tần Liễm lại hết sức không biết xấu hổ đến Tô quốc quấy rối, vậy hắn cũng không quan tâm nhiều hơn một chuyện đó nữa.

Ta nói: “Ca cảm thấy ca còn có thể so sánh da mặt ca mỏng hơn hắn sao?”

Tô Khải khá điềm tĩnh nói: “Đương nhiên vẫn có thể.”

Tô Khải nói như vậy, cũng thật sự làm như vậy. Chiều hôm sau thừa dịp lúc Tần Khác ngủ trưa thì hắn dựng mấy cái bia ngắm ở cửa, nói chỗ này rộng rãi, là nơi tốt để luyện tên, sau đó tụ tập một đám người vạm vỡ lại vô cùng lỗ mãng giơ cung tiễn bắt đầu khoa tay múa chân. Rồi sau đó Tần Khác cũng quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người, thời tiết có chút oi bức, nói vậy hắn đang núp sau đại môn ngủ trưa, sau khi nghe thấy tiếng vang thì cũng không kêu người hầu, trực tiếp điềm nhiên mở cửa, sau đó chỉ nghe “phập” một tiếng, một mũi tên chớp mắt lướt qua mái tóc Tần Khác cắm vào đại môn, đợi đến lúc Tần Khác bị dọa đến sợ choáng váng quỳ trên mặt đất thì đám mũi tên lông vũ kia thậm chí còn vang dội hơn.

Về phần lúc ăn cơm những chuyện vụn vặt lại mệt nhọc này cơ bản có thể không cần nhắc lại. Đến buổi tối, Tần Khác rốt cuộc uể oải không chịu nổi lên giường đi ngủ, không ngờ lại vẫn không được yên bình. Có cung nhân đi vòng quanh phòng hắn hô cháy rồi cháy rồi, đợi đến sau khi Tần Khác đi ra thì bên ngoài lại im ắng. Như thế lặp lại ba lần, đến lần thứ tư có người lại kêu hỏa hoạn, Tần Khác sớm đã bị Tô Khải làm cho điên đầu đã ngủ như heo chết, không thèm để ý.

Nhưng đáng tiếc, lúc này đây kêu hỏa hoạn là thật sự.

Đợi đến lúc Tần Khác mặt xám mày tro ngu đần chạy ra, lại bị mấy cung nhân đâm vào. Hắn mơ mơ màng màng đi thẳng dọc theo một đường chữa cháy, sau đó bị người phía sau đẩy, không cẩn thận ngã vào trong hồ.

Ta và Tô Khải an vị trong một cái đình nhỏ bên hồ, rõ ràng nhìn thấy hắn bị người ta đẩy xuống sông. Tô Khải bắt chéo hai chân chống cằm phe phẩy chiết phiến, nhìn một hồi lâu mới hài lòng hỏi ta: “Còn cứu sao?”

Kỳ thật trong lòng ta có chút thương xót Tần công tử xui xẻo này, nói: “Cứu đi.”

Vì thế Tô Khải vẫy tay một cái, Tần Khác hôn mê bất tỉnh được cứu lên. Nhưng mà con tin này trông nho nhã yếu đuối, tố chất thân thể lại tốt bất ngờ, thái y mời đến còn chưa tới, hắn đã run mày tỉnh lại. Tô Khải nhìn rất có vẻ đáng tiếc, khẽ lắc đầu nói: “Thân thể nha hoàn mệnh tiểu thư, đáng tiếc.”

Ta: “…”

Tần Khác chống đất ngồi dậy, Tô Khải ho khụ một tiếng, người bên kia lập tức xoay đầu lại. Tô Khải nói: “Ngươi bị người ta đẩy xuống nước, cô phái người cứu ngươi lên.”

Ta: “…”

Vài ngày trước lúc ta xuất cung còn nghe người qua đường bàn tán về Tô Khải, nói hắn cái gì anh minh mà quả quyết, thân thiện mà khiêm tốn, thẳng thắn đầy dứt khoát, giả sử lấy thời gian ra xem, tất nhiên là một vị quân vương đáng ca ngợi trong lịch sử Tô quốc, như thế xem ra, quả thật hết thảy đều nói hươu nói vượn.

Tần Khác không phải là thằng ngốc, nhưng bây giờ thằng ngốc cũng có thể nhìn ra hắn đang cố nén cơn tức. Hắn miễn cưỡng đứng dậy, nói lời cảm ơn không hề có chút tình cảm, Tô Khải cũng không thèm để ý, chỉ hỏi: “Tần Liễm ở đâu?”

Tần Khác rũ mắt đáp: “Tệ thượng (2) đương nhiên ở đô thành Nam triều.”

(2) tệ thượng: cách tôi tớ khiêm tốn gọi chủ nhân nhà mình

Tô Khải hừ một tiếng, nói: “Thật không? Mấy ngày trước ta đã phái ba vạn đại quân đánh thẳng vào đô thành Nam triều, hôm nào phá thành hi vọng ngươi còn có thể kiên trì như vậy.”

Tần Khác chợt ngẩng đầu lên, lập tức phản ứng kịp thấy lời này sơ hở rất nhiều. Tô Khải đi qua, lấy chiết phiến hất cằm hắn lên: “Nói, Tần Liễm ở đâu?”

Tần Khác mím chặt môi không nói gì.

“Ta thích cái loại người Nam triều không thức thời như ngươi vậy.” Tô Khải lạnh lùng nói, “Như đầu gỗ, chém xuống cũng vui.”

Tần Khác vất vả lắm mới khôi phục lại sắc mặt, liếc mắt một cái rồi nói: “Quốc vương tùy tiện sát hại con tin không phải minh quân.”

Tô Khải nghe xong, bỗng nhiên cười cực kỳ dịu dàng, nói vậy là hắn sẽ không cười thế thôi, chỉ có lúc tính toán khiến người nào đó hoặc là nhóm người nào đó chịu nhiều đau khổ mới có thể lộ ra nụ cười như thế. Ta nhìn mà trong lòng run sợ, đang muốn mở miệng, đột nhiên cây đuốc sáng ngời xung quanh trước mắt chợt biến mất, ta căng thẳng, tay thò ra sau định bắt lấy cái gì, lại không có gì cả, ngược lại cả người té xuống đất.

Ta chạm phải tảng đá lành lạnh trên mặt đất, còn chưa mở miệng, đã bị người ta ôm lấy, giọng Tô Khải vang lên trầm thấp: “Tô Hi? Tô Hi? Muội làm sao vậy? Muội đừng làm ta sợ.”

Ta biết ánh trăng đêm nay rất sáng, nhưng lúc ta ngẩng đầu nhìn thì đã không còn tìm thấy ánh trăng sáng ngời kia.

Trái tim ta nặng trĩu, rốt cuộc ta cũng cam chịu số phận, thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Ta không nhìn thấy, ca ca.”

Ta biết lúc ban đầu biết được ta sống bất quá chỉ hai mươi tuổi thì Tô Khải cũng đã bắt đầu đi thăm danh y thiên hạ. Nhưng mà khi đó hắn chưa kinh động quá nhiều người, chỉ thông qua ám vệ bí mật tiến hành. Mà nay từ sau khi ta thành người hắn gọi là sủng cơ, Tô Khải liền bắt đầu mang ý tìm y hỏi dược báo cho cả thiên hạ biết. Cả nước các nơi treo giải thưởng giăng biểu ngữ chỉ là một phương pháp trong số đó, một cách khác thì là thông qua quan viên từng tầng một nhưng khó mà truyền đạt, thật sự giao phó, nếu có người có thể trị hết bệnh cho ta, chẳng những bản thân đại phu thăng quan tiến chức vinh sủng vô số, các vị trưởng quan châu huyện quận các cấp của người này, dưới tam phẩm sẽ thăng liên tiếp ba bậc, trên tam phẩm thì sẽ phong tước vị cha truyền con nối, cho vạn hộ đủ đầy.

Mệnh lệnh này sau khi ta tỉnh lại không lâu thì tức thì phát ra, khi đó ta vẫn đắm chìm trong sự xúc động Tô Khải đã kéo dài mạng sống cho ta, nghe nói Tô Khải mạnh tay như thế, trong lòng ta cảm khái, không thể nói nên lời.

Nhưng mà cho dù dùng mọi cách, đại phu có thể đi đến trước mặt ta chẩn đoán lại không nhiều, đại khái là Tô Khải dùng biện pháp sàng lọc nào đó, sau khi lựa chọn từng đại phu các nơi dâng lên mới chấp thuận cho vào Thần Hi Điện.

Đáng tiếc những người này không một ai có thể nói ra, đều lắc đầu.

Như thế năm lần bảy lượt, từng lần đả kích lòng người. Vốn không chứa quá nhiều hi vọng, không chịu nổi sự hao mòn như vậy.

Ta ngồi ở đầu giường, trước mắt một mảnh tối đen, nghe thái y lải nhải theo lệ thường bắt đầu từ sự chú ý ban đầu nay chuyển hóa thành xem thường. Chết thì chết thôi, dù sao người ta rồi cũng chết, ta cũng không để ý rốt cuộc là nặng tựa Thái Sơn hay là nhẹ tựa lông hồng, chỉ cần từ giờ trở đi có thể tùy theo lòng mình sống thỏa thích là được.

Chỉ là Tô Khải rõ ràng không nghĩ như vậy, ý niệm cam chịu của ta cũng chỉ có thể bí bách ở trong lòng một mình ta nghe bản thân mình nói. Một lát sau thái y dường như lại cảm thấy xung quanh im lặng không bình thường, giọng điệu lừa gạt còn nói có lẽ ta chỉ là tạm thời mệt nhọc, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khôi phục thị lực, đối với giải thích này ta chỉ biết chết lặng, Tô Khải sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng trả lời, sau đó mọi người đều cáo lui, hắn cũng vẫn ngồi bên giường cầm tay của ta không nói gì.

Ta cảm thấy hơi mệt chút, nhắm mắt định đi ngủ, Tô Khải lại hơi nhéo nhéo tay ta, nhẹ giọng nói: “Tô Hi, muội thấy thuật vu cổ như thế nào?”

Giọng Tô Khải mơ hồ có chút khác thường, trong lòng ta cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn, mới phát hiện bản thân đã không nhìn thấy gì, đành vội vàng cầm tay hắn hỏi: “Vì sao ca lại nói như vậy?”

Tô Khải không đáp, vẫn nói tiếp: “Muội có biết thuật thăm dò hay làm trái ý trời của hoàng thất Tô quốc từ đâu mà đến không? Mấy trăm năm trước Hoàng đế khai quốc triều ta Tô Diệp năm đó chinh chiến Tây Cương, lúc đi ngang qua một tiểu quốc gọi là Tàng Lang từng cho quốc vương ở đó ân huệ cực lớn, vị vua kia liền ngoại lệ nói bí mật bất truyền này cho tổ tiên.”

“Trên sách Tàng Lang tả sơ, chỉ biết là văn hóa bọn họ không giống chúng ta, văn tự cũng không giống, tín ngưỡng lại càng không giống. Quốc gia này hiếm khi giao lưu với bên ngoài, gần như ngăn cách với đời. Nhưng nghe nói quốc gia kia rất tâm đắc đối với thuật vu cổ, quỷ dị vô cùng, thần bí không lường được. Người bên trong đều biết một chút vu thuật, phẩm cấp càng lên cao thì năng lực vu thuật lại càng cao.”

“Năm đó Tàng Lang là chỗ đại mạc, cư dân cả nước dựa vào một dòng sông Kết Lang cong hẹp mà sinh sống. Sông Kết Lang kia là ốc đảo duy nhất trong phạm vi mấy trăm dặm, hàng năm sông ngòi thay đổi dòng chảy, Tàng Lang cũng theo đó di chuyển. Nhưng mà nay đã qua mấy trăm năm, nước Tàng Lang cùng con sông kia sớm đã chẳng biết đi đâu. Ta phái người đi đến đó tìm đã hơn một năm mà vẫn không thu hoạch được gì.”

Tô Khải nói tới đây, ta dần dần hiểu ý tứ của hắn.

Nếu thuốc và kim châm cứu khó giải, không bằng đổi phương thức khác. Thuật vu cổ trước nay bị các quốc gia nghiêm cấm, có lẽ là vì rất ít người nắm giữ, phong tỏa ngọn nguồn, mức độ hại người của nó còn lớn hơn cứu người. Nhưng mà cái này cũng không có nghĩa trời sinh nó đã gian ác, tỷ như bí truyền hoàng thất Tô quốc biết trước tương lai và thuật cải tử hoàn sinh tới một mức độ nào đó cũng có thể nói là thuật vu cổ, bởi vậy chứng minh thứ này không chỉ có tà khí, còn mang theo linh khí.

Nhưng mà ngoài miệng nói đơn giản vậy, không nói đến thật sự tìm ra khó như lên trời, cho dù thật sự tìm được cao nhân quen dùng vu cổ, có thể tháo gỡ chứng bệnh của ta hay không thì cũng chưa biết.

Ta sờ soạng đến bả vai Tô Khải, ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng tựa vào.

Tô Khải trầm mặc, chỉ là rất dùng sức ôm chặt ta.

Ta có thể sống đến ngày hôm nay, đã là sống cho qua ngày đoạn tháng. Bất luận một năm sau ông trời rốt cuộc có đúng hạn lấy mạng ta hay không, dĩ nhiên đã đối xử với ta không tệ. Nhưng một năm sau nếu ta vẫn chết đi, trời xanh tất nhiên thật có lỗi với ca ca đã trả giá tâm huyết dùng hết mọi cách, cùng mười năm tuổi thọ.
Bình Luận (0)
Comment