“Két ——” một tiếng chim
kêu thê lương vang dội cả núi rừng.
Ly Ương cả kinh, bỗng dưng mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại bầu trời phía tây.
Trong nháy mắt nàng ngẩng đầu, từng tiếng chim kêu thê thảm liên tiếp không
ngừng xuất hiện ở chung quanh bọn họ, chừng mười mấy tiếng.
“Chuyện gì xảy ra?” Ly Ương nhíu nhíu mày, tay bắt lấy ống tay áo của Phi Mặc.
Phi Mặc an ủi nắm tay nhỏ bé của nàng, “Một chút phiền toái.”
“Phiền toái nhỏ?” Ly Ương ngẩng đầu liếc hắn, hỏi, “Không phải kẻ thù của ngươi
tìm đến chúng ta chứ?”
“Kẻ thù chưa tới, nhưng cũng là một đối thủ.” Phi Mặc hé miệng cười cười, nhìn
lướt qua chung quanh.
Con ngươi của Ly Ương vòng vo hai vòng, có chút ngạc nhiên nói: “Là dạng đối
thủ gì?”
“Đối thủ hơi chút phiền toái.” Phi Mặc tung người xuống ngựa, rồi đưa tay ôm Ly
Ương xuống, “Cho nên, chúng ta phải đi nhanh.”
Ly Ương bị Phi Mặc ôm ngang cả người, đôi tay giắt trên cổ của hắn. Thấy vẻ mặt
bình tĩnh tự nhiên của Phi Mặc, không nhịn được chế nhạo nói: “Phi Mặc, chúng
ta đây coi như là đang lẩn trốn sao?”
Phi Mặc giống như là không có nghe ra chế nhạo trong giọng nói của nàng, chẳng
qua là cười hỏi: “Ngươi không thích sao?”
“Không có.” Ly Ương thờ ơ cười cười, nàng chỉ là rất có hứng thú với người có
thể buộc Phi Mặc chạy trốn.
“Vậy thì tốt rồi.” Khi nói chuyện, Phi Mặc đã mở bước chân ra. Đi chậm rãi nhìn
như nhàn nhã tản bộ, Ly Ương lại phát hiện cảnh trí bốn phía nhanh chóng lui về
sau, thậm chí nhanh đến không thấy rõ những cảnh tượng mơ hồ kia.
Ly Ương ngẩng đầu nhìn nam tử nhếch lên khóe môi cười nhạt này, kinh ngạc trong
mắt càng ngày càng đậm. Phi Mặc rất bí mật, nàng một chút cũng nhìn không thấu.
Vậy mà không biết hắn như thế, nhưng ở bên cạnh hắn, nàng vẫn cảm thấy rất an
tâm.
“Đang suy nghĩ gì?” Chú ý tới ánh mắt của Ly Ương, Phi Mặc cúi đầu hỏi.
“Đang suy nghĩ ngươi lợi hại như vậy, đang suy nghĩ người nào lợi hại đến mức
có thể buộc ngươi chạy trốn, còn có đang suy nghĩ...” Ly Ương dừng một chút, hạ
thấp thanh âm nói, “Hình như ta một chút cũng không hiểu ngươi.”
Phi Mặc lắng nghe nàng, lúc Ly Ương nói một câu cuối cùng, bờ môi không nhịn
được buộc vòng quanh một độ cong chói mắt. Đôi mắt tối đen thật sâu nhìn chằm
chằm Ly Ương, cho tới khi Ly Ương nhìn đến cái bóng của mình vô cùng rõ ràng,
còn có vui thích không che dấu chút nào trong đó. Phi Mặc cúi đầu, đôi môi êm
ái nhiễm nụ cười lưu lại một nụ hôn trên hai mắt của Ly Ương.
“Lợi hại là bởi vì thiên phú, hơn nữa ta rất chăm chỉ. Chạy trốn là bởi vì ngại
phiền toái, hơn nữa ta phát hiện nếu như không gia tăng tốc độ, sợ rằng không
kịp cho ngươi nhìn thấy thứ ta muốn để cho ngươi thấy. Còn muốn biết gì nữa?”
Phi Mặc kiên nhẫn trả lời tất cả vấn đề.
Đây là lần thứ hai Phi Mặc hôn nàng, mặc dù nụ hôn này chỉ rơi vào trên mắt, Ly
Ương vẫn cảm nhận được rõ ràng tốc độ nhịp tim mình nhanh rất nhiều, hai bên
gương mặt tựa hồ có chút nóng lên. Né tránh cái nhìn chăm chú của Phi Mặc, Ly
Ương có chút không hiểu rõ tại sao tâm tình hắn lại tốt lên, hỏi: “Phi Mặc, tại
sao ngươi đột nhiên vui vẻ như vậy?”
Phi Mặc nhướng nhướng mày, chăm chú nhìn nàng, tốc độ vô cùng chậm nói: “Bởi
vì, ngươi muốn hiểu rõ ta.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, cả người Ly Ương liền bị cái gì định trụ,
giống như có đồ vật gì đó từ ngực lan tràn ra. Nàng không rõ ràng lắm đến tột
cùng là bởi vì ánh mắt của Phi Mặc quá mức chuyên chú, hay là vì cố chấp không
cách nào sao lãng trong lời nói của hắn. Hoặc là những thứ này đều không quan
trọng, chỉ bởi vì người kia là Phi Mặc. Bởi vì hắn nhìn nàng như vậy, cũng bởi
vì những lời này nói ra từ miệng hắn. Cho nên khi lần đầu tiên môi Phi Mặc rơi
vào trên môi của nàng, nàng không cách nào kháng cự, mềm nhũn nhắm hai mắt lại.
Giống như đột nhiên rơi xuống đáy biển thâm trầm nhất, tất cả tất cả cũng trở
nên không hề quan trọng nữa, chỉ có đối phương là còn tồn tại trên cõi đời này.
Đây là một nụ hôn cẩn thận mà dịu dàng, ban đầu dừng bên môi, không có tiến
thêm một bước. Trong từng động tác êm ái, tràn đầy sủng ái và thâm tình, thật
rõ ràng mà khắc sâu.
Một nụ hôn như vậy, một người như vậy, không cách nào không khiến cho người đắm
chìm hãm sâu trong đó.
***
“Chúng ta đã đến.” Nhìn Ly Ương kể từ một cái hôn liền luôn chôn đầu trong ngực
hắn không chịu nhìn hắn, Phi Mặc không khỏi khẽ nâng đuôi lông mày lên, đáy mắt
càng không che giấu vui vẻ.
Biết đã đến đích, Ly Ương cũng không thể tiếp tục ẩn núp không gặp người, không
thể làm gì khác hơn là chậm rãi nâng đầu lên. Bất quá mới nửa ngày, bọn họ đã
đến núi Côn Ngọc Tuyết cách Lộc Thành ngàn dặm. Nhìn núi non trùng điệp, nhìn
Tuyết Sơn không thấy bờ, Ly Ương trừng mắt lên, không phải Phi Mặc chỉ mang
nàng sang đây xem những thứ này chứ?
“Ở trong này.” Tiếp thu được nghi vấn của Ly Ương, Phi Mặc nhíu mày giải thích.
Rất rõ ràng, hắn chỉ không muốn nàng tiếp tục làm con rùa đen rút đầu trốn. Vừa
nói, Phi Mặc vừa mang theo Ly Ương đi vào chỗ sâu trong Tuyết Sơn.
Ly Ương chưa bao giờ nghĩ tới, chỗ sâu trong Tuyết Sơn cao như vậy, lại có một
sơn cốc. Chung quanh sơn cốc nhỏ là ao nước nóng, trên mặt đất hiện đầy rêu
xanh thật dày. Bốn phía ao nước nóng là mặt đất mềm mại, trừ rêu xanh ra, còn
có một ít cỏ nhỏ xanh biếc sinh trưởng và một số hoa màu trắng không biết tên.
Những đóa hoa nhỏ này ở bên đường thì không có gì lạ, nhưng trong sơn cốc này
lại làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.
“Nơi này có cái gì để xem?” Ly Ương đứng bên cạnh ao nước nóng, đưa tay chạm
chút nước ấm, có chút kỳ quái hỏi. Mặc dù sơn cốc như vậy cũng coi như tương
đối hiếm thấy, nhưng không đến nỗi phải chạy đến xem chứ?
Phi Mặc đứng ở sau lưng nàng, nhàn nhạt cười một tiếng, “Còn chưa tới thời
điểm.”
Biết người này khẳng định chỉ nói một chút thế thôi, sẽ không nói cho nàng biết
toàn bộ, Ly Ương dứt khoát đứng ở bên cạnh ao nước nóng, không để ý tới hắn.
Loại thói quen khốn kiếp chỉ nói một nửa, thích treo người này, thật đáng hận.
Ly Ương đang nghĩ như vậy, thì ngón tay nàng đặt trong ao nước nóng tựa hồ bị
cái gì hôn một chút. Rất nhanh, thoáng qua rồi biến mất. Quay đầu, Ly Ương nhìn
chăm chú vào mặt nước, rất nhanh thấy được cái gì mới vừa hôn trộm đầu ngón tay
mình. Đó là một con cá màu bạc trắng dài nhỏ, cặp mắt như hồng ngọc, hai bên
đuôi lan tràn ra tơ mỏng hơi dài, bơi trong nước cực kỳ xinh đẹp.
Tiểu tử có chút ngạc nhiên lại khiếp đảm nhìn Ly Ương, không dám tiến lên, rồi
lại bồi hồi không có rời đi.
“Đây là lộ lý.” Không cần Ly Ương mở miệng hỏi, Phi Mặc đã rất tự giác giới
thiệu tiểu tử trước mặt cho nàng, “Lộ lý là một loại cá đặc biệt ở núi Côn Ngọc
Tuyết, số lượng không nhiều lắm. Bình thường sẽ chỉ hoạt động phía dưới những
ao nước nóng này, cũng chỉ có thời điểm này hàng năm mới lộ ra.”
“Thời điểm này hàng năm?” Ly Ương ngẩng đầu lên, Phi Mặc mang nàng tới đây rốt
cuộc là...
“Ừ.” Phi Mặc đáp một tiếng, tầm mắt chuyển qua chỗ giữa ao nước nóng, cười nói,
“Thời điểm đến.”
Vừa dứt lời, tất cả ao nước nóng bên trong sơn cốc cũng bắt đầu toát ra lần
lượt bọt khí, giống như là sôi trào. Lộ lý núp ở trong ao nước nóng càng thêm
hưng phấn, không ngừng nhảy ra mặt nước theo những bọt khí này, giống như là
đang ăn mừng cái gì.
Ly Ương ngẩng đầu lên, mới phát hiện màn đêm đã phủ xuống. Tựa hồ có chút gì
không đúng, lúc nãy rõ ràng mới là ban ngày, sao lập tức đến buổi tối? Không
chỉ như vậy, rõ ràng mới là đầu tháng, bầu trời lại treo một vòng trăng tròn.
Càng làm cho Ly Ương nín thở chính là, trăng tròn kia lại có màu tím đậm yêu dị,
tản ra mùi làm cho người ta mê man.
“Thời điểm này hàng năm, nơi này sẽ nối liền với yêu giới trong chốc lát, những
lộ lý này cũng thừa dịp hấp thu lực lượng của trăng yêu. Yêu giới từ vài ngàn
năm trước đã bị phá hủy hoàn toàn, lối đi thông đến yêu giới trong tam giới
cũng bị phá hư khi đó. Cho nên cả tam giới có thể nhìn đến trăng yêu, cũng chỉ
có nơi này.” Thấy Ly Ương trừng lớn không nháy mắt ngước nhìn trăng yêu màu tím
đậm trên đỉnh đầu, Phi Mặc tiếp tục nói, “Hơn nữa đây cũng là cơ hội trở về yêu
giới duy nhất của lộ lý.”
Phi Mặc nói xong, Ly Ương cũng đã phát hiện không ít lộ lý bay về phía trăng
yêu trên không trung. Trên người lộ lý trong không trung cũng tản mát ra một
tầng ánh bạc nhàn nhạt, cái đuôi của bọn nó cũng tỏa ra ánh bạc vỡ vụn. Thời
điểm trăng yêu chiếu rọi, trên người những lộ lý này cũng dính vào một tầng tím
nhạt, tạo thành cảnh trí tuyệt mỹ không có gì sánh kịp trong màn đêm.
Màn đêm trên đỉnh đầu chỉ chốc lát sau đã biến mất với trăng yêu kỳ dị kia,
những lộ lý kia cũng trở về chỗ sâu trong ao nước nóng hết, cả sơn cốc lại khôi
phục thời điểm như bọn họ vừa tới, bình tĩnh và an nhàn.
“Thích không?” Phi Mặc nghiêng đầu liếc nhìn Ly Ương còn đắm chìm trong một màn
vừa rồi, mở miệng hỏi.
Ly Ương ngẩng đầu lên, rực rỡ cười một tiếng, “Thích.”
Phi Mặc ngoắc ngoắc khóe môi, “Như vậy, chúng ta đi tiếp.”
Nghe được còn có địa phương, ánh mắt Ly Ương sáng lên, tràn đầy chờ mong.
“Nhưng...”
Nhưng cái gì? Ly Ương nghiêng đầu nhìn Phi Mặc, chờ đợi đoạn sau của hắn.
Không có đoạn sau, có chỉ là một nụ hôn sâu triền miên.
Khi đầu lưỡi Phi Mặc lặng lẽ chui vào trong miệng nàng theo khe hở môi nàng, Ly
Ương liền khẩn trương, tứ chi vốn là mềm mại có chút trở nên cứng ngắc, tựa hồ
không biết làm sao. Phi Mặc không có vội vã xâm nhập, chỉ từ từ vạch lên bên
trong môi của nàng, một bàn tay thử hóa giải khẩn trương và luống cuống của
nàng ở phía sau lưng nàng. Phi Mặc có đầy đủ kiên nhẫn, chờ đợi nàng chuẩn bị.
Ly Ương cảm thụ môi của Phi Mặc dịu dàng chạy bên trong cánh môi, không thâm
nhập không rời đi, chỉ chờ đợi. Một khắc trước không biết phải làm sao từ từ bị
hóa giải, tay của nàng leo lên cần cổ Phi Mặc, đầu lưỡi khéo léo đưa ra đụng
Phi Mặc, sau đó lại lui về phía sau thật nhanh. Lần này, Phi Mặc không để mặc
cho nàng thoát đi, không chút do dự quấn lấy đầu lưỡi tới trước quấy rầy hắn,
hướng dẫn nụ hôn này từ từ sâu hơn.
“Ăn no, lên đường đi.” Phi Mặc đã thoả mãn liếm liếm môi của mình, nhìn mặt đỏ
như máu của Ly Ương, nụ cười tối dần.
Ly Ương cúi đầu không lên tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào mặt
đất. Khốn kiếp, làm sao người có thể đột nhiên trở nên vô sỉ như vậy!