Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 57

“Chiếp, chiêm chiếp ——” một con chim yến màu trắng nhỏ chừng hai tấc vui sướng kêu, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Phượng Hề.

“Cực khổ, ngươi làm rất khá.” Duỗi ngón tay ra khẽ vuốt đầu chim yến trắng nhỏ, Phượng Hề lên tiếng tán thưởng.

Chim yến trắng nhỏ nhận được khen ngợi lập tức lắc lư hai cái, kêu “Chiêm chiếp” vòng vo vài vòng trên dưới Phượng Hề, sau đó liền biến mất trong tuyết trắng phau phau lúc hắn vừa đưa mắt xuống.

Phượng Hề đứng ở trong gió tuyết, một bộ áo đỏ trong tuyết trắng có vẻ hết sức chói mắt. Nhìn núi Côn Ngọc Tuyết ở phía bắc, ánh mắt Phượng Hề xa xa, lẩm bẩm nói: “Đi về phía bắc sao?”

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, giác quan theo thần lực lan tỏa ra phương bắc, từ một con chim sẻ không bắt mắt đến diều hâu bay lượn phía chân trời, một con lại một con chim nhỏ thành mắt của Phượng Hề. Xuyên thấu qua cặp mắt của bọn nó, Phượng Hề sưu tầm bóng dáng của Ly Ương chung quanh.

Hình ảnh khó phân không ngừng xẹt qua trong đầu, từ rừng núi đến thành trấn rồi đến thôn làng, không bỏ qua bất kỳ góc nào mà chim có thể thấy. Khi một bóng dáng đứng ở mũi thuyền xuất hiện ở trong tấm nhìn, trái tim Phượng Hề chấn động. Mặt mũi quen thuộc, trong tay là một ít đài sen, đang cười híp mắt ăn hạt sen, chẳng qua là bên cạnh nàng còn có bóng dáng một người khác. Nhìn hình, Phượng Hề đối mặt với một đôi mắt quen thuộc, mang theo chút ý lạnh.

Sau một khắc, tất cả liền ngưng.

Phượng Hề mở mắt, trước mắt là sương tuyết đầy đất.

Nam nhân cực kỳ bình thường đó, lại có một đôi mắt không nên thuộc về hắn.

Một cơn gió lạnh xẹt qua, môi Phượng Hề mím ra một đường vòng cung vô cùng lạnh như băng.

Bạch Nhiễm sao?

***

“Ai nha, thật đúng là, đi nhanh quá.” Lột ra một khỏa hạt sen nhét vào trong miệng mình, nhìn con chim quyên từ trên trời giáng xuống cách đó không xa, Ly Ương liếc mắt Phi Mặc mặt không chút thay đổi bên cạnh, nhìn có chút hả hê.

Sắc mặt của Phi Mặc rất kém cỏi, nhíu lông mày nhìn thi thể chim quyên trôi lơ lửng ở trên mặt nước cách đó không xa, đáy mắt phiếm vài tia ánh sáng lạnh.

Ly Ương lại lột viên hạt sen, lần này nàng nhét hạt sen vào trong miệng mím chặt của Phi Mặc, cười nói: “Thế nào? Khủng bố như vậy? Không phải là tình nhân cũ đuổi tới chứ?”

“Tình nhân cũ?” Đuôi lông mày của Phi Mặc khẽ hất lên trên, nghiêng người qua, cặp mắt sáng ngời có chút ít nguy hiểm.

Thân thể Ly Ương nhích về phía sau, kéo ra khoảng cách với hắn, “Nếu không ngươi lo lắng làm gì?”

“Ta nhớ, có tình nhân cũ là ai đó chứ không phải là ta.” Phi Mặc đã xoay người lại, hai tay chống ở hai bên thân thể Ly Ương, mỉm cười ép Ly Ương về phía boong thuyền từng chút từng chút, “Ngươi nói đúng không?”

Cả người Ly Ương đều bị Phi Mặc đặt ở trên ván thuyền, đài sen trên tay bị bóp chặt. Không biết vì sao, rõ ràng Phi Mặc cười dịu dàng sáng rỡ nhưng vào giờ khắc này lại thấy cực kỳ nguy hiểm, nụ cười tràn đầy uy hiếp kia cực kỳ giống Bạch Nhiễm.

“Ly Ương.” Thấy Ly Ương mất hồn, thần sắc Phi Mặc trầm xuống, mở miệng kêu một tiếng.

Kéo suy nghĩ trở lại, Ly Ương nhìn Phi Mặc cách mình rất gần, đáp một tiếng thật nhỏ: “Huh?”

“A Ương.” Phi Mặc đột nhiên đổi tiếng gọi, thanh âm dịu dàng có vẻ mềm mại thân mật, gần sát nàng, giảm thấp thanh âm xuống rất dụng tâm mà kêu nàng, tiếp một tiếng, “A Ương, A Ương...”

Những khát vọng nóng bỏng giấu trong nội tâm, bị hắn dùng phương thức này thả ra ngoài, rõ ràng nói cho Ly Ương, hắn khát vọng nàng.

Ly Ương nín thở, toàn thân giống như bị tiếng kêu của Phi Mặc vững vàng khóa lại, ngực lan tràn cảm giác kỳ dị, tăng lên từng chút từng chút, không cách nào nói gì, không cách nào hình dung, lại khẩn cấp suy nghĩ muốn đáp lại. Kêu lên như vậy càng giống như loại mê sảng nào đó, tầm mắt của Ly Ương bị cặp mắt Phi Mặc nhìn, lọt sâu vào thế giới của hắn, không thoát đi được.

“Ào ào, ào ào ——” thanh âm mái chèo phá vỡ sự yên lặng giữa hai người. Sáng sớm mặc dù hồ La Thanh không có người nào, nhưng người hái sen cũng đã lục tục xuất hiện, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc tay chân.

“Đã sáng rồi!” Ánh mắt nhìn thuyền nhỏ cách đó không xa, Ly Ương đưa tay chạm bả vai Phi Mặc, có chút oán giận chu mỏ nói, chỉ là giận dữ như vậy vào lúc này nghe vào lại có nhiều phần làm nũng hơn.

Phi Mặc Vẫn không nhúc nhích, tiếp tục duy trì động tác, híp cặp mắt nhìn nàng.

“Nhanh lên một chút!” Mắt thấy thuyền nhỏ càng ngày càng gần bọn họ, mặt của Ly Ương vọt một cái nóng lên, đáy mắt vừa quẫn bách vừa gấp gáp, đè thấp thanh âm thúc giục.

“Đứng lên làm gì?” Phi Mặc vẫn không hề cử động, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, tựa hồ có chút không hiểu hỏi.

“Sẽ bị người khác thấy được.” Ly Ương cắn môi, cau mày rũ mắt không nhìn hắn.

Phi Mặc cúi đầu cười, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: “Sợ cái gì? Bọn họ không thấy được.”

“À?” Ly Ương nghi ngờ nhìn Phi Mặc một cái, vừa định hỏi cái gì, thiếu chút nữa la hoảng lên. Cả người Phi Mặc đã đè lại, kín kẽ dính vào trên người nàng. Ghê tởm hơn chính là, hắn lại đang lúc này khẽ cắn xuống vành tai của nàng. Ly Ương chỉ cảm thấy một cỗ tê dại từ ngón chân chạy lên thật nhanh, khiến cho nàng khó nhịn căng cứng sống lưng.

Thuyền hái sen dừng lại ở cách thuyền của bọn họ vài trượng, mấy cô gái hái sen phía trên bắt đầu lục tục xuống thuyền hái hạt sen. Mặc dù Ly Ương không thấy được những hình ảnh kia, bên tai lại tràn ngập thanh âm không ngừng nhảy xuống nước của những cô gái hái sen, đối thoại và cười đùa của họ cũng tinh tường truyền đến tai nàng.

Nhưng vào lúc này, môi Phi Mặc rời đi vành tai của nàng, hôn cằm của nàng, cuối cùng ngăn lại môi của nàng. Môi lưỡi nóng bỏng của Phi Mặc xen lẫn cười đùa của những cô gái hái sen cách đó không xa, thần kinh Ly Ương bỗng dưng căng thẳng, cả người khẩn trương cứng ngắc như đá.

“Buông lỏng.” Phi Mặc khẽ cắn môi dưới của Ly Ương, cặp mắt sáng ngời cười nhìn nàng.

Tình huống như thế làm sao có thể buông lỏng?! Ly Ương Trợn mắt nhìn, nhưng cả người đều bị Phi Mặc đè ép, muốn giãy giụa cũng không có cách nào. Cứng rắn không được, chỉ có thể dùng mềm rồi. Ly Ương “ô ô” kêu hai tiếng, cầu khẩn nhìn Phi Mặc, trông cậy vào hắn có thể bỏ qua cho mình. Nàng không ghét thân cận với Phi Mặc, nhưng tình huống bây giờ nàng thật sự là không chịu nổi.

Con ngươi Phi Mặc hơi trầm xuống không khi dễ nàng nữa, cũng không có buông nàng ra, chỉ lẳng lặng ôm nàng.

Hắn lừa gạt được người khác, nhưng không giấu giếm được Phượng Hề. Đây là trò chơi mèo vờn chuột, Phượng Hề tìm được cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó... nhìn chăm chú vào Ly Ương nháy mắt to trước mặt, lần đầu tiên Phi Mặc nếm đến cảm giác không hề nắm chắc. Đúng vậy, hắn không có nắm chắc chút nào. Hắn lại có thể tưởng tượng ra từng cái phản ứng sau khi nàng biết, tức giận, sợ hãi, quyết tuyệt.

“Phi Mặc, thế nào?” Cảm thấy Phi Mặc không đúng lắm, Ly Ương mở miệng hỏi.

“Ta yêu ngươi.”

Ly Ương bỗng dưng mở to cặp mắt, có chút không dám tin tưởng điều mình nghe được. Hắn nói, cái gì?

“Ta yêu ngươi.” Phi Mặc lặp lại, cắn chữ rõ ràng, thanh âm dịu dàng như suối.

Ly Ương lại dừng lại một khắc, đại não trống không, cái gì cũng không nhớ ra được, chỉ còn lại ba chữ này của Phi Mặc. Hắn nói, hắn yêu nàng. Nàng còn chưa từng nghĩ đến, hắn cũng đã nói ra. Cặp mắt trong trẻo của Phi Mặc lộ ra chân thật làm cho không người nào có thể chất vấn, nhưng sau lưng mơ hồ lại có một tia tâm tình bất đắc dĩ như có như không, khiến Ly Ương có chút không được mức sáng tỏ.

Nhưng nàng tin tưởng hắn.

Phi Mặc thấy Ly Ương cười, toét miệng, dáng vẻ ngây ngốc, từ đáy mắt lộ ra mãnh liệt vui vẻ và vui sướng. Nàng đưa cánh tay ra ôm chặt lấy cổ của hắn, vui vẻ giống như đứa bé. Mặc dù đang trong lòng hắn, nàng vẫn luôn như hài tử.

Nhưng phần vui vẻ này quá ngắn.

Cánh tay Ly Ương vẫn ôm cổ của hắn, Phi Mặc đã thấy được một mảnh đỏ tươi.

“Tiểu Bạch...”

Một tiếng “Tiểu Bạch” nhẹ giống như là sương trong sáng sớm, vừa thổi liền tan. Nhưng lại thành một tiếng tiếng nổ ở bên tai Ly Ương.

Phi Mặc cảm thấy hai tay ôm cổ của hắn, trong nháy mắt cứng còng.

Giấc mộng này, cũng chỉ có thể tới đây.
Bình Luận (0)
Comment