Hổ Phụ

Chương 10

Chuyện của Mưu Lỗi đã nhanh chóng phá huỷ danh tiếng của Tưởng Chính Bắc gầy dựng trong công ty trước đó. Ngoại trừ người của bộ phận marketing ra, những nhân viên của ngành khác khi nhìn thấy hắn đều có chút sợ hãi trong lòng. Tưởng Chính Bắc cũng không thèm để ý, hắn chắp tay sau lưng mặc cho bọn họ muốn nói gì thì nói.

Bắt tay vào kiểm tra sơ yếu lý lịch, Tưởng Chính Bắc uống một ngụm caffe. Một bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên bắt lấy cánh tay của hắn. Hắn nở nụ cười nắm lấy tay cậu nhóc, kéo cậu ôm vào trong lòng. Tưởng Thần cũng thuận theo mà dựa vào ***g ngực của hắn. Trong tay cầm một tờ giấy, hai mắt tròn xoe nhìn hắn.

Sờ cái bụng nhỏ của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc cười hỏi. “Buổi tối sao lại ăn cơm ít vậy?”

Đầu Tưởng Thần nghiêng nghiêng dựa lên vai Tưởng Chính Bắc nói. “Giữa trưa thầy Diệp dẫn con đi công viên trò chơi. Cơm trưa ăn trễ một chút, cho nên lúc nãy mới không có đói bụng.”

Nghe xong lời này, Tưởng Chính Bắc cau mày. Hắn cư nhiên không chút nào cảm ơn người đã dẫn Tưởng Thần đi ra ngoài chơi lúc trưa. Trong lòng hắn không hiểu vì sao lại bỗng nhiên cảm thấy có chút sốt ruột. Vuốt ve lòng bàn tay của đứa con, Tưởng Chính Bắc xuất thần. Tưởng Thần từ khi vào Tưởng gia cho đến bây giờ cũng không thích cùng người khác qua lại. Bình thường có việc gì cậu cũng chỉ tìm hắn. Hiện giờ lại mở lòng với một người gia sư bình thường. Liệu đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?

“Ba ba, đây là bức tranh hôm nay con vẽ, tặng cho ba ba.”

Trên bức tranh vẽ Tưởng Chính Bắc dẫn Tưởng Thần đi công viên trò chơi. Vẻ mặt Tưởng Thần mong mỏi nói, “Thầy Diệp tuy dẫn con đến công viên trò chơi. Nhưng thầy ấy không chơi cùng với con. Con muốn cùng ba ba đi công viên trò chơi, ba ba lần sau dẫn con đi có được không?”

“Ba thấy con chính là muốn đi đến đó lần nữa ah’.” Nhéo cái mũi của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc đột nhiên sinh ra cảm giác hứng thú nồng đậm đối với gương mặt phấn nộn nhỏ nhắn của cậu. Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu rốt cuộc không thể khống chế được mà hôn cậu một cái. Tưởng Thần sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc vẫn còn đang đắm chìm trong hương vị mềm mại của con hắn, có chút khó hiểu hỏi. “Con sao vậy?”

“Sao ba ba lại hôn con?”

“Huh?” Bị Tưởng Thần hỏi như thế hắn có chút sửng sốt. Tưởng Chính Bắc ngẩng đầu tự hỏi, “Bởi vì tiểu Thần rất đáng yêu, cho nên ba ba muốn hôn con.”

“Hôn không phải là để sinh trẻ con sao?”

Cái này.. Tưởng Chính Bắc đỡ trán, Tưởng Hằng và Tưởng Hạo nhỏ hơn bé cưng của hắn ba tuổi, nhưng đã biết hất váy của bạn nữ cùng lớp rồi. Mà con của hắn cư nhiên ngây thơ đến nỗi cho rằng hôn lên mặt sẽ sinh con. Xem ra môn sinh lý và sức khoẻ cần phải đưa vào hạng mục học tập của con hắn. Tưởng Chính Bắc xoa đầu Tưởng Thần, vuốt sợi tóc trên gáy của cậu. Sau đó lại hôn Tưởng Thần một cái. “Con trai sẽ không sinh con, chỉ có con gái mới có khả năng này. Cho nên chỉ cần không hôn con gái thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

“Con có thể hôn ba ba không?”

Tưởng Chính Bắc gật đầu, vẻ mặt tươi cười vô cùng “chính trực” nói. “Đương nhiên, hôn là biểu hiện của thích, chẳng lẽ tiểu Thần không thích ba ba sao?”

Tưởng Thần ngay lập tức gật đầu, “Con cũng thích ba ba.”

Vì thế Tưởng Chính Bắc vừa lòng mà ám chỉ Tưởng Thần hôn lên mặt mình. Tưởng Thần có chút do dự, đại khái là vì chưa từng cùng ai thân mật như vậy. Cậu cẩn thận tiến lại gần, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên mặt Tưởng Chính Bắc một cái rồi ngay lập tức lùi lại. Tưởng Chính Bắc cũng không cảm thấy có gì không ổn. Hắn phát hiện, dường như bản thân hắn còn rất thích cảm giác thân mật giữa hai cha con như thế này. Trong người đứa nhỏ này chảy dòng máu của hắn. Nghĩ đến đây, Tưởng Chính Bắc liền ngầm hiểu.

“Được rồi, đã khuya, ba ba còn có công việc, con mau về phòng ngủ đi.”

Sau khi đưa Tưởng Thần về phòng, trên đường trở về Tưởng Chính Bắc trông thấy quản gia. Quản gia cũng cúi người gật đầu chào hắn. “Nhị thiếu gia.”

“Hôm nay tiểu Thần cùng thầy giáo đi ra ngoài sao?”

Quản gia kinh ngạc gật đầu, “Thần thiếu gia cùng thầy giáo đã quy ước, nếu như lần này thiếu gia thi được 80 điểm, thầy ấy sẽ dẫn thiếu gia đến công viên trò chơi.”

“Chuyện này vì sao chưa từng nói với tôi?”

“Này..” Quản gia á khẩu không trả lời được. “Thần thiếu gia đi quá vội. Hơn nữa gần đây chuyện gì tiểu thiếu gia cũng nói với nhị thiếu gia, cho nên tôi…”

Tưởng Chính Bắc thở hắt ra, “Được rồi, tôi đã hiểu. Thầy Diệp đó tên gọi là gì?”

Quản gia sửng sốt, “Tên là Diệp Phong, là thầy giáo của Nhất Trung.”

“Xác minh qua tin tức này chưa?”

“Vẫn chưa..”

Tưởng Chính Bắc ngẩng đầu, trong chớp mắt một ánh mắt sắc bén quét qua người quản gia. Quản gia chấn động, cúi đầu không dám nói gì. Tưởng Chính Bắc nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình. Phân phó quản gia, “Dùng thời gian một ngày có đủ không?”

Quản gia nhanh chóng gật đầu, “Đủ.”

Diệp Phong, cái tên này dường như nghe rất quen tai. Tưởng Chính Bắc nhắm mắt lại trong chốc lát. Cả đời này hắn không thể để cho Tưởng Thần xảy ra chuyện gì, dù chỉ là một chút. Hắn không thể nhìn đứa bé kia rơi vào vực sâu lần nữa.

Sau khi trở về phòng, Tưởng Chính Bắc tiếp tục xem sơ yếu lý lịch của giám đốc bộ phận nhân sự đưa đến cho hắn. Nhìn chung cũng không có gì đặc biệt, những người được chọn thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Gửi một email cho giám đốc bộ phận nhân sự, chỉ còn chờ buổi phỏng vấn ngày kia nữa thôi.

Danh tiếng của khu mua sắm Duyệt Gia vẫn có khả năng hấp dẫn không ít người. Tưởng Chính Bắc sáng sớm đã đến, cố ý bảo nhân viên dọn dẹp một nơi dùng để phỏng vấn. Bộ phận marketing không thể so sánh với các bộ phận khác. Công việc vất vả không nói, còn có sự thách thức cao ở bản thân. Mặc dù ý định của Tưởng Chính Bắc không phải là tuyển nhân viên cho nơi này. Nhưng người hắn muốn tìm phải là một nhân vật không hề đơn giản. Muốn gầy dựng sự nghiệp cho riêng mình, không thể chỉ dùng miệng nói những lời nói suông.

Thư ký mang caffe cho Tưởng Chính Bắc, sau đó báo cáo một số thông tin của những người đến phỏng vấn. “Ngày hôm qua tôi đã gọi điện thoại thông báo cho tất cả bọn họ. Tôi đã sắp xếp thời gian đến phỏng vấn của bốn nhóm người, đây là tư liệu của nhóm thứ nhất.”

“Tốt, người của bộ phận nhân sự đâu?”

“Bộ phận nhân sự nói bởi vì quản lý muốn tự mình chủ trương. Nhưng dù sao tuyển dụng nhân viên cũng là do bọn họ phụ trách. Cho nên bên đó sẽ phái hai người đến đây phối hợp với quản lý tiến hành phỏng vấn.”

Tưởng Chính Bắc cầm ly caffe, cười như không cười gật đầu. Xem ra người anh trai của hắn sau khi lăn lộn thương trường mười năm cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Phái hai người đến đây, vì mặt mũi nên mới nói qua với hắn. Nhưng mặc khác rõ ràng là muốn giám thị hắn. Nghĩ đến đời trước, khi hắn nắm trong tay Tưởng Thị liền đem người anh trai này đẩy đến vị trí thấp nhất trong công ty. Tưởng Hằng và Tưởng Hạo bị lão gia tử mang ra nước ngoài. Hắn vẫn luôn không hiểu vì sao Thư Lãng lúc trước lại có được tư liệu trong công ty của hắn. Hiện giờ nghĩ đến Tưởng Chính Đông, trong lòng Tưởng Chính Bắc dường như đã hiểu được không ít.

Buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu vào lúc chín giờ. Hắn sau khi sống lại cũng nắm bắt không ít về thị trường. Nhưng Tưởng Chính Bắt cần một người kiên định để có khả năng đi theo hắn. Mưu Lỗi làm công tác kỹ thuật, nhưng cậu ta là một người rất nóng nảy. Dẫn Mưu Lỗi ra ngoài chỉ sợ sẽ cản trở chuyện làm ăn của hắn.

Tuy người đến phỏng vấn đã đầy đủ. Nhưng có một số người trẻ tuổi lại tràn ngập ảo tưởng về tương lai của mình. Có người trầm ổn nhưng lại quá bảo thủ. Những kẻ có khí phách lại quá xúc động. Tưởng Chính Bắc cuối cùng chỉ vẽ một đoá hoa hồng trên trang giấy. Đem chồng sơ yếu lý lịch ném lên tay thư ký. “Thời gian phỏng vấn buổi chiều rút ngắn lại, không cần tự giới thiệu, cũng không cần biểu diễn tài năng cho tôi. Chúng ta tuyển người cho bộ phận marketing, chứ không phải cho bộ phận văn nghệ.”

Thư ký vui vẻ cầm sắp tư liệu nặng nề trên tay. Ở sau lưng Tưởng Chính Bắc nở nụ cười bất đắc dĩ với hai vị đồng nghiệp.

Hiệu quả của buổi phỏng vấn vào buổi chiều cải thiện đáng kể. Những người đến phỏng vấn được phân chia ở những khu vực khác nhau để tiếp thị hàng hoá. Mỗi người được quy định thời gian để thực hiện. Trong số đó không ít người đi lấy lòng người khác, kêu gào những điều tốt nhất. Nhưng kết quả một món cũng không bán được. Thư ký ở sau lưng hắn cười trộm, “Cậu thanh niên này chỉ biết khoa tay múa chân lia lịa về phía mọi người. Nhưng lại không suy xét xem người ta có cần dùng đến những thứ đó hay không.”

Tưởng Chính Bắt quay đầu lại cười với thư ký. Thư ký xấu hổ vội vàng ngừng nói, “Quản lý…”

“Ngay cả cô cũng nhìn ra, muốn tiếp thị sản phẩm nhất định phải hiểu rõ hàng hoá mà mình bán ra, cũng phải xác định chính xác đối tượng tiêu thụ. Hành động của cậu ta giống như đang rao bán lược cho hoà thượng ah’.”

Thư ký bụm miệng cười gật đầu.

“Người kia đang làm gì vậy?”

Trong số đó có một cậu thanh niên đang vây xung quanh mấy bà cụ. Bên cạnh y là hàng mẫu được mở ra, trong tay y cầm một cuốn sổ ghi chép. Tưởng Chính Bắc nhìn trong chốc lát liền đi đến.

Đối phương thấy Tưởng Chính Bắc tới gần liền qua gật đầu chào hắn. Tưởng Chính Bắc khoát tay, để y xữ lý chuyện của mình. Cậu thanh niên liền tiếp tục viết lên cuốn sổ ghi chép. Là địa chỉ của những bà cụ và một ít sinh hoạt bình thường và thói quen của họ.

“Cậu ta tiếp thị cái gì vậy?”

Thư ký lật xem ký lục, “Chỉ là gạo dạng phổ thông thôi, tại sao phải ghi chép?”

“Cô nhìn xem những bà cụ ấy đang cầm gì trên tay?”

Thư ký nhìn về phía những bà cụ, gần như trên tay mỗi người đều cầm một bao lớn bao nhỏ. Bọn họ tuổi tác đã lớn, nên chỉ có thể cầm một ít đồ. Gạo hạ giá tuy là thứ cần thiết trong sinh hoạt. Nhưng một khi cung cấp dịch vụ đưa hàng miễn phí đến nhà. Đối với các lão nhân và những người phụ nữ làm việc ở bên ngoài mà nói, có thể xem là một sự hấp dẫn trí mạng.

Thư ký liếc nhìn danh sách trên quyển sổ ghi chép của cậu thanh niên. Kinh ngạc nhìn Tưởng Chính Bắc, “Trời ơi, cậu ta có thể là người tiếp thị duy nhất ngày hôm nay bán ra được sản phẩm.”

Khu trung tâm mua sắm Duyệt Gia ngày hôm đó đại hạ giá. Những người đến phỏng vấn muốn bán ra sản phẩm cuối cùng chỉ có thể đem giá gốc hạ xuống mới miễn cưỡng bán được vài món, như vậy có thể xem là đạt.

Tưởng Chính Bắc vừa lòng nhìn chằm chằm cậu thanh niên cầm quyển sổ ghi chép trên tay. Hắn quay về phía thư ký nói. “Cô nhớ kỹ thông tin của người này, thứ hai bảo cậu ta đến phòng làm việc gặp tôi.”

“Ngài cứ yên tâm.”

_________________________

Tưởng Thần: “Ba ba, sờ bụng nhỏ của con đi”

Tưởng Chính Bắc vươn tay xoa bụng bé : “Không biết đến bao giờ ba ba mới nuôi con thành tiểu trư mập mạp đây.”

Tưởng Thần: “Con không muốn biến thành tiểu trư mập đâu >__<.”

Bình Luận (0)
Comment