Hổ Phụ

Chương 11

Buổi phỏng vấn vẫn tiếp tục cho đến buổi chiều. Thư ký sắp xếp lại tư liệu của những người đến phỏng vấn, sau đó giao cho người của bộ phận nhân sự. Cô thở dài một hơi nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn tám giờ tối. Hôm nay là thứ sáu nên bên trong khu mua sắm vẫn còn rất náo nhiệt. Trong lúc nhất thời cũng không đoán được hiện tại là giờ nào.

Tưởng Chính Bắc chỉnh lý lại tây trang của mình, mắt hắn nhìn đồng hồ khẽ nhíu mày. Hắn vội vàng cầm di động xoay người đi ra ngoài. “Tan tầm rồi, mọi người về nhà đi.”

“Muôn năm ah! Rốt cuộc cũng tan tầm!” Một đám nhân viên hò hét tươi cười, nháo nhào rời đi.

Tưởng Chính Bắc cầm di động, vừa bước nhanh đi tới bãi đậu xe vừa bấm điện thoại gọi. Thanh âm dịu dàng của trẻ con ngay lập tức truyền đến lỗ tai hắn. “Ba ba, ba ba vẫn chưa về sao?”

“Ba mới vừa làm xong công việc lập tức trở về nhà.”

“Ba ba kiếm tiền rất vất vả sao?”

Nghe đứa con hắn hỏi như vậy, Tưởng Chính Bắc vui vẻ nở nụ cười. Nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh hồi đáp. “Đúng vậy ah’, ba kiếm tiền rất vất vã. Cho nên tiểu Thần phải giúp ba giữ tiền, không cho người xấu cướp đi mất có biết không?”

“Dạ biết, ba ba, ba ba đừng làm quá sức sẽ bị bệnh.”

“Ba sẽ không bị bệnh.” Tưởng Chính Bắc nói.

Người ông ở nông thôn vì bị bệnh nên đã qua đời kia thuỷ chung vẫn là một vết thương trong lòng Tưởng Thần. Tưởng Chính Bắc cũng không muốn nhắc đến những chuyện trước kia. Nhưng miệng vết thương bao giờ cũng cần được xoa dịu. Tưởng Thần rất mẫm cảm, để cậu ở một mình nhất định sẽ suy nghĩ lung tung.

Thời điểm hắn cúp điện thoại, quản gia lại gọi cho hắn. Tưởng Chính Bắc liền nhớ tới việc hắn bảo quản gia đi điều tra thầy Diệp.

“Nhị thiếu gia.”

“Ừ.”

“Tư liệu về thầy Diệp tôi đã điều tra được, hiện giờ có cần tôi gửi cho ngài hay không?”

“Gửi cho tôi ngay đi. Đúng rồi, vừa nãy tiểu Thần gọi điện thoại tới cho tôi, hình như cổ họng của nó có chút khó chịu. Ông pha nước mật ong cho tiểu thiếu gia uống đi.”

“Vâng nhị thiếu gia.”

Tưởng Chính Bắc mở tư liệu quản gia gửi đến cho hắn. Thật đầy đủ, thậm chí ngay cả bạn học khi còn bé của Diệp Phong cũng điều tra ra được. Nhưng những thứ đó cũng không đáng chú ý lắm. Điều duy nhất hấp dẫn Tưởng Chính Bắc đó chính là trường đại học của Diệp Phong, vừa khéo bọn họ lại học cùng một trường. Mà thời điểm cậu ta nhập học cũng chính là lúc Thư Lãng đang ở đó học lên tiến sĩ. Thời gian khác biệt như vậy nhưng lại rất xảo diệu. Không có bất luận tin gì về mối liên hệ giữa Thư Lãng và Diệp Phong. Nhưng sự nhạy bén ngày trước của Tưởng Chính Bắc nhắc nhở hắn chuyện này có điểm thú vị.

Thư Lãng ah’ Thư Lãng, bản thân hắn dù sao cũng phải đối mặt với cậu ta.

Tưởng Chính Bắc đã hẹn với Âu Tề vào giữa trưa ngày thứ bảy. Sáng sớm hắn đã cùng Tưởng Thần tưới cây ở trong vườn, sau đó hai người liền nằm ở đó phơi nắng. Ánh sáng ấm áp của đầu thu chiếu lên người làm cho cả hai cảm thấy thật thoải mái. Tưởng Thần yên lặng ghé lên ngực của Tưởng Chính Bắc, hô hấp bình ổn, ngón tay như có như không sờ loạn. Thẳng cho đến khi Tưởng Chính Bắc đem ngón tay của hắn đưa đến cho cậu nắm, cậu mới dừng lại động tác.

Tưởng Hằng cùng Tưởng Hạo ngày hôm nay đã đi theo chị dâu hắn về nhà Phương gia. Không biết chừng người chị dâu này trở về nhà là để cùng cha của cô ta bàn bạc đối sách. Tưởng Chính Bắc cười lạnh, cậu bé trong lòng hắn đột nhiên bất an động đậy, chậm rãi mở mắt. “Ah! Ba ba?! Con ngủ quên sao?”

“Đúng vậy nha, tiểu Thần đột nhiên biến thành tiểu miêu lười biếng, áo sơ mi của ba cũng đều bị con vò nát.”

“Thật xin lỗi ba ba…”

Tưởng Chính Bắc cười, gõ lên đầu Tưởng Thần một cái. “Mau vào trong nhà thay quần áo, ba dẫn con đi ra ngoài.”

“Chúng ta đi ra ngoài sao? Có phải đi công viên trò chơi không?”

“Đường nhiên —— là không.”

Nhìn đôi mắt toả sáng của bé cưng nháy mắt chuyển sang ảm đạm. Tưởng Chính Bắc đột nhiên sinh ra cảm giác thích thú khi trêu đùa cậu. Hắn tiến lại gần gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Thần, hôn một cái lên đó. Tâm Tình vui sướng mà đem cậu cưng ôm vào trong lòng. “Hôm nay con cùng ba đi gặp hai người bạn quan trọng của ba. Ngày mai chúng ta đi công viên trò chơi có được không?”

“Vâng!”

Nhìn gương mặt hạnh phúc của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc híp mắt cười, kéo tay cậu trở về phòng chọn quần áo. “Cái áo sơmi màu trắng hôm bữa ba mua cho con sao không thấy đâu nhỉ? Hay là quản gia mang đi đâu rồi?”

Nghe Tưởng Chính Bắc hỏi đến chiếc áo sơmi, Tưởng Thần đột nhiên khẩn trương. “Con không thích mặc áo sơmi màu trắng!”

“Cho nên?” Thanh âm của Tưởng Chính Bắc thật thấp, Tưởng Thần có chút chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn.

“Cho nên.. con đã nhờ quản gia… giúp con ném đi…” Tưởng Thần nói xong đột nhiên nhào đến nắm lấy tay của Tưởng Chính Bắc. Hai mắt hàm chứa nước mắt quan sát hắn. “Ba ba đừng trách quản gia, cũng đừng giận con, lần sau con sẽ không…”

“Lần sau nếu không thích thì nói với ba biết không?” Xoa cái đầu ngốc nghếch của Tưởng Thần, hai mắt Tưởng Chính Bắc u ám. Khi hai người đi mua quần áo, rõ ràng Tưởng Thần rất thích chiếc áo sơmi đó. Tại sao lại đột nhiên ném đi?! Xem ra khi hắn không có ở nhà Tưởng Thần nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

“Ba ba, ba ba đừng tức giận..”

Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, Tưởng Chính Bắc cũng không dây dưa chuyện quần áo nữa, hắn chở cậu nhóc đi ra ngoài.

Ở trên xe, Tưởng Thần hiển nhiên vẫn còn có chút khẩn trương. Cậu kéo góc áo vest của Tưởng Chính Bắc, nghiêng người sát lại gần hắn. “Ba ba, ba ba vẫn còn tức giận sao??”

“Tiểu ngốc nghếch, đừng nghĩ lung tung.”

“Ba ba.. Tưởng Hằng và Tưởng Hạo hôm nay có trở về nhà không?”

“Có thể là có, hoặc là chúng nó ở đó rồi ngày mai trực tiếp đến trường.” Không thể tưởng tượng được Tưởng Thần lại hỏi chuyện của hai anh em song sinh kia. Tưởng Chính Bắc buồn bực nói. “Như thế nào, gần đây quan hệ giữa con và bọn nó chuyển biến tốt sao?”

Tưởng Thần rầu rĩ lắc đầu, “Con chỉ muốn ở một mình cùng ba ba.”

Tưởng Hằng và Tưởng Hạo rất xấu, nhất là Tưởng Hạo. Ngày thường nó nói không nhiều, ở trước mặt người lớn luôn ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng Tưởng Thần biết, những chuyện Tưởng Hằng làm đều do Tưởng Hạo xúi dục. Xé bức tranh của cậu, còn vẫy nước màu lên chiếc áo sơmi trắng mà cậu thích nhất. Dù biết là do Tưởng Hạo phá hỏng, Tưởng Thần cũng rất tức giận. Nhưng cậu thật sợ ánh mắt của Tưởng Hạo, nó thật giống với ánh mắt của những đứa trẻ thường khi dễ cậu trước kia. Khác biệt duy nhất chính là trong ánh mắt đó càng lộ ra sự âm ngoan.

Có thể đến Tưởng Gia cậu thật sự rất vui. Ba ba đối với cậu tốt như vậy, lại ở bên ngoài cực khổ kiếm tiền như thế. Cậu nhất định không thể rước thêm phiền phức cho ba ba. Nhưng.. nếu có thể cùng ba ba ở một mình thì tốt biết bao nhiêu.

Tưởng Thần bĩu môi mơ mộng, cậu không biết rằng Tưởng Chính Bắc đã đem toàn bộ những tâm tư nho nhỏ đó của cậu thu vào trong mắt.

Xem ra chuyện này không thể nào không liên quan đến hai anh em song sinh kia. Tưởng Chính Bắc huýt sáo, có lẽ hắn nên tìm một cơ hội để mau chóng rời khỏi Tưởng Thị.

Bởi vì là giữa trưa, Âu Tề sắp xếp buổi hẹn trong một nhà hàng.

Một bên gác chân nhìn thực đơn, Âu Tề lải nhải về sự thay đổi của Tưởng Chính Bắc sau khi trở về nước. Thư Lãng ngày hôm nay mặc một thân tây trang màu trắng nhã nhặn. Trời vào thu, y mặc thêm một chiếc áo len cao cổ mỏng ở bên trong, tay cầm ly caffe lẳng lặng nghe. Đôi mắt phượng của Thư Lãng dài nhỏ, đuôi mắt hơi hơi cong lên. Y có làn da trắng, đôi môi màu hồng, vẻ ngoài xinh đẹp khiến cho những nữ nhân viên trong nhà hàng thường quay đầu lại nhìn y. Âu Tề trông thấy cũng không trách móc, một lòng nghiên cứu thực đơn trong tay mình.

Tưởng Thần cho tới bây giờ vẫn chưa từng đến một nơi như vậy. Cậu nắm lấy tay Tưởng Chính Bắc, trốn ở phía sau hắn. Tưởng Chính Bắc thuận theo tự nhiên che chở cậu, mỉm cười hướng về phía Âu Tề cùng Thư Lãng chào hỏi. “Trên đường tới đây hơi muộn một chút, nên đến trễ.”

“Được rồi, cậu bớt nói nhảm đi, bữa này cậu mời xem như bồi tội.”

Âu Tề hoàn toàn không để ý. Nhưng Thư Lãng sau khi nghe thấy thanh âm quen thuộc kia liền run rẫy thiếu chút nữa làm đổ caffe. Y hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn Tưởng Chính Bắc. “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.”

“Ai u! Đây là con của cậu hả? Đến đây, để cho chú nhìn xem.” Âu Tề vốn cảm thấy nhàm chán. Nhưng hiện giờ nhìn thấy gương mặt phấn điêu ngọc mài[1] của đứa con Tưởng Chính Bắc. Y liền muốn cầm trong tay thưởng thức một phen. Âu Tề vươn “ma trảo”, không hề cố kỵ hướng về phía Tưởng Thần. Tưởng Thần bị y giữ chặt khuôn mặt, trong nháy mắt đau đến mức thiếu chút nữa kêu lên. Tay cậu nắm lấy tay Tưởng Chính Bắc cũng vô thức dùng sức.

[1] Phấn điêu ngọc mài: đẹp như tượng điêu khắc, mịn như viên ngọc được mài giũa

Tưởng Chính Bắc cảm nhận được động tác nhỏ này của cậu. Ánh mắt đang nhìn Thư Lãng liền dời đi. Hắn cúi đầu đem đứa con mình bảo hộ vào trong lòng. “Âu đại thiếu gia, muốn chơi đùa thì tự mình sinh đi!”

Âu Tề bĩu môi, vẫn như cũ cố tình làm mặt quỹ với Tưởng Thần, “Chính Bắc ah’ tôi nói này, hay là cậu cho tôi mượn nó chơi đùa vài ngày đi. Nó trông thật là đáng yêu nha!”

Tưởng Chính Bắc không để ý đến y, Thư Lãng cười cười nói. “Mau ngồi xuống đi, không biết con cậu thích ăn gì cho nên vẫn chưa gọi thức ăn cho nó. Cậu nhìn thử xem.”

“Kem, súp nấm hay mỳ ý là được, nó dùng dao nĩa không thạo lắm.”

Môi Thư Lãng giật giật, nhưng y lại không nói gì. Gọi bồi bàn dọn thức ăn lên, bốn người ngồi đối diện nhau, Âu Tề ngồi đối mặt với Tưởng Thần. Tưởng Thần có chút không được tự nhiên, vẫn luôn nghiêng người chui vào trong lòng Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc nở nụ cười, đem con mình ôm vào trong ***g ngực. Nói với Âu Tề, “Đã nói cậu đừng có doạ nó.”

“Tiểu Thần, chú cũng có nhiều tiền như ba con nha, đi theo chú chơi đi. Chú sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho con, có được không?”

Tưởng Thần không chút do dự lắc đầu.

Thư Lãng thật sự nhìn không được y đùa giỡn với trẻ con, liền nhéo y một cái đem người kéo về. “Không nghĩ tới cậu ở nước ngoài lâu như vậy. Lúc cậu nói muốn đi, tôi còn tưởng là ba năm hay năm năm cậu sẽ trở lại. Nghe nói cậu hiện giờ đang làm ở cơ sở của Tưởng Thị?”

“Ừ.”

Thư Lãng kinh ngạc, “Cậu quả thật không giống với trước kia.”

“Cậu cũng vậy mà, quen bạn gái sao?” Thư Lãng không hiểu nhìn hắn. Tưởng Chính Bắc cười gian chỉ chỉ bên tai y. “Tuy cổ đã được che kín, nhưng dường như đối phương còn làm thêm động tác nhỏ, chiếm hữu dục thật cao ah’.”

Sắc mặt Thư Lãng liền trắng bệch, mất tự nhiên mà sờ lên tai mình. Âu Tề càng giật mình mở to miệng, lôi kéo bàn tay đang che lỗ tai của Thư Lãng, y muốn xem thử. “Tên nhóc này, cậu quen bạn gái lúc nào sao lại không nói cho tôi biết?!”

Thư Lãng khó xử, cũng không biết nên gật đầu hay là nên lắc đầu. Bạn gái? Y làm sao có chứ.

“Không nói lời nào là sao, chẳng lẽ là nữ sinh viên trường cậu?!”

Tưởng Chính Bắc nhíu mày, “Nữ sinh?”

“Cậu còn chưa biết đâu, Thư Lãng hiện giờ là tiến sĩ ở trường đại học ngày trước của chúng ta đó, dưới tay đều là những nữ sinh viên xinh đẹp.”

Thư Lãng nghe không nổi nữa, đẩy y ra, “Âu Tề, cậu đừng nói lung tung.”

“Cậu quen bạn gái cũng không nói với tôi, còn dám ghét bỏ tôi nói lung tung.”

Thư Lãng bị câu nói đó của Âu Tề đánh trở về, đành im lặng cầm ly caffe uống. Tưởng Thần không hiểu bọn họ đang nói gì. Cậu dựa lên ngực Tưởng Chính Bắc quan sát Thư Lãng. Cậu thấy y rất xinh đẹp, nhưng lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Bởi vì ánh mắt của Thư Lãng ngẫu nhiên sẽ nhìn cậu. Sâu bên trong đôi mắt ấy hàm chứa một loại cảm xúc nào đó, khiến cho Tưởng Thần có chút sợ hãi.

__________________

Bình Luận (0)
Comment