Hổ Phụ

Chương 18

Công ty mới đi vào hoạt động khiến cho Tưởng Chính Bắc hầu như bận đến sức đầu mẻ trán. Thời gian ở cùng Tưởng Thần cũng trở nên ít đi.

Tưởng Thần gần đây bận rộn tham gia cuộc thi vẽ tranh trong trường. Vốn cậu muốn tìm Tưởng Chính Bắc góp ý giúp mình. Nhưng nhìn bộ dạng vô cùng mệt mỏi của Tưởng Chính Bắc mỗi khi trở về nhà, Tưởng Thần thật sự không đành lòng đi quấy rầy hắn. Nhìn thấy Tưởng Chính Bắc ngủ quên trên ghế sô-pha, trong lòng Tưởng Thần cũng theo đó mà đau đớn.

Thời điểm Tưởng Chính Bắc mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, hắn ngửi thấy một mùi hương từ trong phòng bếp bay ra. Nhìn đồng hồ, đã trễ thế này ai lại có thể đến nhà hắn. Tưởng Chính Bắc gọi Tưởng Thần hai tiếng. Lúc này hắn mới phát hiện cậu đang mặc tạp dề từ trong nhà bếp chạy ra. Trong tay cậu còn cầm thìa, vẻ mặt luống cuống nhìn Tưởng Chính Bắc.

“Tiểu Thần? Con đang làm gì ở trong bếp vậy?”

“Con.. con nghĩ ba ba chưa có ăn cơm. Cho nên muốn nấu trứng chần nước sôi…” Tưởng Thần có chút sợ hãi, giống như rất sợ Tưởng Chính Bắc sẽ tức giận.

“Con ngoan, ba thật vui.”

“Vậy.. ba ba có muốn ăn bây giờ không?”

“Ăn.”

Đã hơn một giờ sáng, Tưởng Thần làm trứng chần nước sôi thêm chút rau thơm cùng xì dầu cho Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc mơ hồ buồn ngủ, nhưng hắn bị mùi hương dụ dỗ liền mở mắt ra. Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Tưởng Thần, trong lòng hắn thoáng cái sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc.

“Ba ba mau ăn đi, thầy con nói thân thể khoẻ mạnh mới có thể làm việc được.”

Tưởng Chính Bắc ôm lấy thắt lưng của Tưởng Thần, kéo cậu vào trong ***g ngực mình. Cái tạp dề rộng thùng thình mặc trên người Tưởng Thần trông giống như một chiếc váy, nhìn cậu hiện giờ thật giống như cô bé lọ lem đáng yêu trong truyện cổ tích. “Trễ như vậy sao con không ngủ, ba làm phiền con sao?”

“Không có.” Tưởng Thần cuống quít giải thích, “Là con tự tỉnh lại.”

“Qua hai ngày nữa thì ổn rồi, ba lúc trước hứa mỗi ngày đều đón con tan học, bây giờ lại không thể thực hiện được.”

“Con biết ba ba rất vất vả, con cũng trưởng thành rồi, con tự biết chăm sóc bản thân mình.”

Tưởng Chính Bắc nhìn vẻ mặt của cậu như muốn nói “hãy tin tưởng con” liền bật cười. Hắn hôn lên gương mặt trắng noãn của cậu một cái, “Thật ngoan, con mau đi ngủ đi. Nếu không ngày mai đến trường sẽ ngủ gà ngủ gật, đến lúc đó sẽ bị bạn học chê cười.”

Tưởng Thần đỏ mặt ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc, cậu cũng hôn hắn một cái. “Ba ba ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” bé ngoan.

Biết rõ đối phương đã sắp tiến vào thời kỳ trưởng thành. Nhưng Tưởng Chính Bắc vẫn nhịn không được đối xử với cậu giống như trẻ con. Không biết có phải là do hắn cảm thấy cậu quá yếu ớt, hay là chung quy hắn cảm thấy đã thiếu cậu một tuổi thơ vô lo vô nghĩ. Nhìn trên bàn dư lại nửa phần trứng chần nước sôi, Tưởng Chính Bắc cầm lấy ăn một hơi.

Bởi vì được ăn bữa ăn khuya tình yêu của đứa con mình nấu. Cả người Tưởng Chính Bắc đều có động lực không ít, công tác ban ngày đều rất thuận lợi giải quyết xong. Trừ bỏ chuyện bán lẻ ở bên ngoài, những bản hợp đồng lớn đều được bàn bạc ổn thoả. Nhân viên cũng vì thế mà nhiệt tình tăng cao. Tưởng Chính Bắc cười nói mọi người đặt chỗ cùng nhau ăn cơm, nhưng kết quả hắn lại lái xe về nhà trước.

“Khẳng định là đi đón con trai, chúng ta tiếp tục đi!” Chị thư ký cầm ly giơ lên.

Tưởng Thần sau khi đem tranh vẽ của mình nộp cho giáo viên mỹ thuật, quả nhiên đã chiếm được giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh ở trường. Nghe thầy nói, tranh của cậu sẽ để ở trường học triển lãm hai ngày. Sau đó sẽ đưa lên thành phố tham gia cuộc thi vẽ tranh dành cho thanh thiếu niên trên toàn quốc. Tưởng Thần càng nghĩ càng vui vẻ, cả người đều không giống như mọi khi im lặng nhút nhát.

“Thầy con nói sẽ có rất nhiều tuyển thủ ưu tú đến tham gia cuộc thi cấp thành phố, cũng có cả những danh hoạ đến tham dự.”

“Vui vẻ thế sao?”

Tưởng Thần gật đầu, “Như vậy sẽ có rất nhiều người nhìn thấy ba ba. Cũng sẽ có rất nhiều ngươi biết ba ba của con là người ba tốt nhất.”

Tưởng Chính Bắc sửng sốt một chút. Bản thân hắn gần đây dường như luôn dễ bị đứa bé này đâm trúng sợi dây thần kinh mềm yếu nhất. “Cũng sẽ có rất nhiều người biết con của ba ưu tú ra sao.”

Đêm hôm đó, bầu không khí trong căn nhà nhỏ của hai cha con Tưởng gia thật đầm ấm. Hai người lẳng lặng ngồi sát nhau cùng ăn cơm. Tưởng Chính Bắc vĩnh viễn cũng không ngờ đến một ngày hắn sẽ nghĩ “chỉ cần có đứa bé này cả đời thì đủ rồi”.

Cho dù sau này cậu lớn lên yêu chính cha ruột của mình. Như vậy cứ để cho cậu yêu đi, không gì có thể sánh bằng tình cảm đơn thuần của Tưởng Thần.



Ngày Tưởng Thần tham gia triển lãm tranh cũng là ngày lễ giáng sinh. Những nhà nghệ thuật trời sinh luôn có tế bào lãng mạn. Nên trước khi buổi lễ bắt đầu, ban tổ chức đã treo những dây đèn đỏ thẫm xung quanh những cây thông xanh mượt. Nhiều đứa trẻ tham gia cũng vì vậy mà tăng lên không ít hứng thú.

Tưởng Thần hôm nay mặc một bộ quần áo trông giống như cậu chủ nhỏ ở nông trường. Cậu mang một chiếc khăn quàng cổ thật dày hình thoi. Một tay được Tưởng Chính Bắc nắm trong túi áo.

Xung quanh đều là gia trưởng của những đứa trẻ tham gia cuộc thi. Nhưng duy nhất chỉ có hai cha con Tưởng gia có vẻ ngoài giống như người mẫu, một lớn một nhỏ đi cùng nhau khiến cho mọi người xung quanh đều chú ý. Tưởng Thần trời sinh là người dễ thẹn thùng. Nhưng hiện giờ cậu đã đem toàn bộ tinh lực đặt trên một bức tranh được trưng bày ở đại sảnh triển lãm. Ngay cả khi Tưởng Chính Bắc buông lỏng tay cậu, cậu cũng không phát giác.

Nhìn vẻ mặt vô cùng nhập tâm của Tưởng Thần. Tưởng Chính Bắc cảm thấy mình bị bỏ rơi nghiêm trọng.

Nói ba ba là người quan trọng nhất. Kết quả còn không bằng một bức tranh xinh đẹp.

“Chính Bắc? Sao cậu lại ở đây?”

Thời điểm Thư Lãng nhìn thấy Tưởng Chính Bắc, y rất kinh ngạc. Nghe Âu Tề nói hắn mới mở công ty nên rất bận rộn. Như thế nào lại có thời gian đến tham dự buổi triển lãm tranh vẽ của trẻ con này? Y đảo mắt lại nhìn thấy Tưởng Thần. Nhớ tới lần trước Tưởng Chính Bắc nói muốn y giúp hắn tìm một giáo viên dạy mỹ thuật. Trong nháy mắt Thư Lãng liền hiểu được nguyên do.

“Tranh vẽ của tiểu Thần được trưng bày ở đây, tôi dẫn nó đến xem.”

“Đúng rồi, đều quên giới thiệu cho cậu biết.” Đi bên cạnh Thư Lãng là một vị giáo sư tóc hoa râm, mắt thấy ông đã gần bảy mươi tuổi. “Vị này chính là Dương lão tiên sinh. Là thầy dạy vẽ nổi danh trong giới hội hoạ thanh thiếu niên. Tranh vẽ của ông ấy đã giành không ít giải thưởng ở quốc tế và trong nước.”

“Giáo sư.” Tưởng Chính Bắc cúi đầu cung kính chào ông.

“Ha ha, người trẻ tuổi rất có lễ phép. Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi xem xung quanh.”

Chờ Dương lão giáo sư xoay người rời đi, Thư Lãng mới nhỏ giọng lôi kéo Tưởng Chính Bắc nói. “Lão tiên sinh hiện giờ đã lớn tuổi, nên dự định chọn một đứa trẻ để truyền dạy. Chỉ sợ cũng là đồ đệ cuối cùng của ông ấy. Tôi có cho ông ấy xem tranh vẽ của tiểu Thần. Ông ấy nói tranh của con cậu rất sinh động, cũng đồng ý đến gặp hai người. Nhưng lần trước vì chậm trễ nên vẫn kéo dài đến hiện giờ.”

Tưởng Chính Bắc sờ cằm, “Đúng lúc tiểu Thần hôm nay đến đây, chuyện này cũng quá gấp gáp, một lát nữa phải nhờ cậu giúp đỡ tôi ah’.”

“Đây là đương nhiên.”

Thư Lãng nói xong liếc mắt nhìn Tưởng Chính Bắc, đối phương cũng đang nhìn y. Thư Lãng nhìn thấy ánh mắt của hắn không giống như trước đây luôn mang theo sự tàn bạo. Ngược lại càng ngày càng giống một người cha vây xung quanh con mình. Cũng không biết đây là tốt hay là xấu.

Từ khi Tưởng Chính Bắc tuyên bố rời đi Tưởng gia. Kế hoạch của cha Thư Lãng cũng vì thế mà tuyên cáo phá sản. Không có cha y gây áp lực, nên khi Thư Lãng đối mặt với Tưởng Chính Bắc ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái. Nhưng y vẫn như cũ không cách nào nói ra được tâm tư giấu kín dưới đáy lòng mình. Có đôi khi y cũng không biết mình hiện giờ có thật sự còn yêu Tưởng Chính Bắc hay không. Rất nhiều chuyện tựa hồ như phản xạ có điều kiện. Chỉ cần là hắn mở miệng, y nhất định sẽ giúp hắn làm mọi thứ.

“Gần đây cùng bạn gái ở chung thế nào?”

“Ah? Cái kia.. kỳ thật tôi..” Thư Lãng không biết nên giải thích như thế nào về chuyện đó.

“Không thể tưởng tượng được cậu đã có người yêu. Hồi chúng ta còn nhỏ, tôi và Âu Tề vẫn thường nói cậu là một người trầm lặng.”

“Tôi..” Thư lãng mở miệng, bất đắc dĩ mà nói. “Tôi không có bạn gái.”

“Vậy cái kia.. lần trước là?”

“Người đó không phải là bạn gái của tôi, cũng không phải là người yêu. Tóm lại không giống như cậu đã nghĩ…”

Không thể tưởng tượng được Thư Lãng cũng biết 419. Tưởng Chính Bắc kỳ thật rất giật mình. Vẻ ngoài của Thư Lãng rất mị hoặc, nhưng lại là người rất bảo thủ. Mùa hè cũng tuyệt đối không mặc quần áo lộ da thịt. Ở trong nhận thức của hắn, Thư Lãng vẫn luôn là một người theo đuổi tình yêu đích thật của mình. Nhưng cuối cùng xui xẻo y lại gặp phải hắn.

Thư Lãng nói xong cũng cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng tiếp lời. “Vẫn là nên tìm Dương giáo sư, để ông ấy gặp tiểu Thần đi.”

“Được.”

Đợi cho tới khi bọn họ tìm được hai người, Dương giáo sư đang cùng Tưởng Thần nói gì đó. Gương mặt ông tươi cười như hoa, vừa nhìn đã biết ông đang rất cao hứng. Thư Lãng thở dài một hơi cười nói, “Dường như hai người họ không cần kẻ trung gian là tôi rồi.”

“Xem ra con của tôi rất ưu tú.”

Thư Lãng nghe hắn khen Tưởng Thần như vậy, liền cảm thấy Tưởng Chính Bắc cùng con người lãnh đạm trước kia khác nhau rất xa.

Trách không được Âu Tề nói Tưởng Thần là một tiểu tinh linh. Bản thân y dùng năm năm thời gian cũng không thể thành sự, mà Tưởng Thần chỉ dùng vỏn vẹn mấy tháng đã thành công.

Tranh của Tưởng Thần không giành được giải nhất trong cuộc thi cấp thành phố. Cậu tuy ngộ tính rất cao, nhưng vẫn khiếm khuyết một trụ cột. Tưởng Thần có chút mất mát, nhưng lại rất vui vẻ khi được nhận làm học trò của một vị giáo sư. Tưởng Thần thầm nghĩ vào một ngày nào đó, cậu sẽ làm cho bức tranh vẽ ba ba của cậu giành được giải nhất toàn quốc.

______________________

Bình Luận (0)
Comment