Hổ Phụ

Chương 19

Từ trong khu triển lãm đi ra, đường phố bên ngoài đã vô cùng náo nhiệt. Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Thần đón lễ giáng sinh. Ngày lễ duy nhất ở nông thôn cậu chờ đợi chỉ có tết âm lịch. Bởi vì khi đó ông sẽ làm bánh bò ngọt cho cậu. Một bữa ăn ở Tưởng gia có khả năng bằng số tiền ăn cơm một tháng của cậu và ông.

Huống hồ ở vùng nông thôn hẻo lánh không có tin tức thời sự. Lễ giáng sinh cũng chỉ có thể nhìn thấy trên TV mới mua của thôn xóm bên cạnh.

Những dây đèn màu hồng sắc quấn quanh cây thông noel xanh thẫm, bên trên được treo những vật trang trí nhỏ nhắn xinh đẹp. Khiến cho Tưởng Thần cảm thấy mới lạ, cậu liền đứng đó ngắm nhìn cả nửa ngày. “Thích không?”

“Thích.”

“Vậy để ba mua cho con một cái.”

Tưởng Thần còn chưa hiểu Tưởng Chính Bắc muốn mua gì, đối phương đã nhanh chóng đi đến quầy hàng nói với ông chủ. “Đây là địa chỉ, phiền anh hiện giờ vận chuyển đến đó.”

“Ba ba mua cái gì vậy?”

“Cây thông noel ah’.”

Hôm nay là lễ giáng sinh mà vẫn còn người đến mua cây thông noel. Thậm chí còn không thèm mặc cả, khiến cho ông chủ tiệm đặt biệt nhiệt tình mà tặng thêm cho Tưởng Chính Bắc một đống đồ trang trí. Tưởng Thần nhìn giấy gói quà màu sắc rực rỡ cùng những món đồ trang trí đủ mọi kiểu dáng. Thậm chí ở đây còn có cả mũ giáng sinh lớn nhỏ.

Ông chủ đem mũ giáng sinh nhỏ đưa cho Tưởng Chính Bắc, “Tiên sinh, con trai của ngài mang cái này vào nhất định sẽ rất đáng yêu.”

Tưởng Chính Bắc cầm lấy chiếc mũ ướm thử lên đầu Tưởng Thần. Sau đó nghiêm túc mang nó lên cho cậu, điều chỉnh xong góc độ, hắn cười hì hì nói. “Đúng là rất đáng yêu.”

“Đây là mũ giáng sinh dành cho gia đình. Cái này là của các ông bố, tiên sinh ngài cũng thử xem.”

Đại khái bởi vì không khí hôm nay rất tốt. Tưởng Chính Bắc cũng không do dự, hắn cầm lấy đeo lên đầu. Tưởng Thần ghé ở bên cạnh nhìn hắn. Cho dù chiếc mũ ấy trông rất buồn cười, nhưng đeo lên đầu Tưởng Chính Bắc, cậu vẫn cảm thấy ba ba rất đẹp trai, rất sáng chói.

“Còn muốn đi đâu nữa không? Ba dẫn con đi.”

Kỳ thật cũng không biết phải đi đâu, hai người nắm tay tuỳ ý đi trên đường. Người qua lại xung quanh phần lớn là những cặp tình nhân trẻ tuổi, bọn họ hạnh phúc đi sát bên nhau. Khiến cho Tưởng Chính Bắc nhớ đến năm hắn hai mươi tuổi, hắn một mình một người ở nơi đất khách tha hương. Thời điểm cả nước quây quần chúc mừng năm mới, hắn chỉ có một mình cô đơn ngồi trên mái nhà uống rượu. Nghĩ một ngày nào đó hắn phải về Tưởng Thị, đem tất cả những gì thuộc về hắn đoạt lại!

Tưởng Chính Bắc nắm tay Tưởng Thần, trên đường có chút đông đúc, cậu liền theo bản năng nhích lại gần hắn. Tay của Tưởng Thần nhỏ nhắn mềm mềm, giống như đôi bàn tay trong mơ ngày đó của Tưởng Chính Bắc. Trở thành động lực duy nhất dẫn dắt hắn đi về phía có ánh sáng.

“Ba ba, ba nhìn xem! Là pháo hoa!”



Ở Tưởng gia, Tưởng lão gia tử ngồi nghiêm nghị trước bàn ăn dài. Tưởng Chính Đông cúp điện thoại rồi lại bấm gọi, cho tới khi lão gia tử liếc mắt nhìn hắn. “Còn chưa gọi được?”

“Gọi được nhưng không ai bắt máy.”

“Hừ! Nghịch tử!” Tưởng lão gia tử không phải là lần đầu tiên nói như vậy với Tưởng Chính Bắc. Từ khi Tưởng Chính Bắc khư khư cố chấp dọn ra ngoài, còn tự tiện thoát ly khỏi Tưởng gia. Mỗi lần Tưởng lão gia tử nhắc đến hắn dường như càng thêm bất mãn.

Tưởng Chính Đông nhớ tới lời nói của mẹ hắn, trong lòng cũng càng cảm thấy cha hắn xem trọng Tưởng Chính Bắc hơn hắn rất nhiều. “Chính Bắc có lẽ bận việc của mình, nó nhìn điện thoại nhất định sẽ gọi lại.”

“Đúng vậy.” Bà Tưởng cười đem đôi đũa đưa cho lão gia tử. “Chính Bắc không còn là trẻ con, huống hồ tiểu Thần còn ở bên cạnh nó, nó sẽ không làm chuyện xằng bậy đâu.”

“Đúng vậy cha, cha không thấy Chính Bắc từ khi dọn ra ngoài ở đều rất tốt sao?”

Ám chỉ của Phương Bình là muốn nhắc đến chuyện Tưởng Chính Bắc mở công ty riêng, làm cho lão gia tử tức giận. Tưởng Chính Bắc tự nguyện buông tha cho Tưởng Thị. Ngay từ đầu Phương Bình cảm thấy việc này có gian trá. Chỉ bằng việc lúc trước Tưởng Chính Bắc mới vừa từ nước ngoài trở về, hắn đã không ngừng vội vàng muốn tiến vào Tưởng Thị chiếm giữ chức vị cao. Hiện tại hắn lại làm như vậy, ai dám cam đoán đây có phải là kế tạm thời thích ứng, chờ bọn họ lơ là buông lỏng cảnh giác liền đâm một dao? Còn không bằng thừa dịp Tưởng Chính Bắc không có ở đây bỏ đá xuống giếng trước mặt lão gia tử.

“Mẹ, chúng ta có mua pháo hoa không?!” Tưởng Hằng hỏi Phương Bình.

“Đã sai bảo mẫu chuẩn bị tốt cho các con, lát nữa ăn cơm xong thì ra sân sau chơi. Phải chú ý an toàn có biết không?”

Tưởng Hằng buông bát bỏ chạy ra ngoài, Tưởng Hạo đi theo phía sau. Nó nhìn vị trí ngồi của Tưởng Thần, cái tên kia không ở đây đúng là có chút nhàm chán ah’.

Trên sân thượng vẫn còn giữ lại những cây hoa mà Tường Thần cùng Tưởng Chính Bắc trồng lúc trước. Bởi vì được nuôi dưỡng trong nhà kính, nên những bông hoa nhỏ màu vàng hiện giờ đã nở rộ. Tưởng Hằng một bên đốt pháo hoa, còn Tưởng Hạo ngồi trên ghế ngắm nhìn những bông hoa đó.

“Hạo, anh đang nhìn cái gì vậy? Sao không đến đây đốt pháo hoa cùng với em.”

“Em tự chơi một mình đi, không có ý nghĩa.”

Tưởng Hằng bĩu môi, “Anh ngồi ngây người nhìn những bông hoa thối nát đó thì có ý nghĩa chắc?! Bất quá nói thật, thứ có ý nghĩa đã không còn ở đây rồi.”

“Em đang nói Tưởng Thần?” Tưởng Hạo cong khoé môi.

“Đúng vậy, anh có cảm thấy như vậy không?” Nhãn tình Tưởng Hằng sáng lên, lại nghĩ tới Tưởng Thần hiện giờ đang ở cùng với chú ba. Muốn bắt nạt nó cũng không phải là chuyện dễ dàng. “Anh nghĩ xem nó có nói cho chú ba biết chúng ta khi dễ nó không, cho nên chú ba mới mang nó dọn đi.”

“Nó sẽ không nói, nếu chú ba biết thì hai chúng ta đã sớm tiêu rồi.”

Tưởng Hằng nghĩ một hồi liền gật đầu, “Nghe nói nó thi đậu vào Nhất Trung, trường học đứng đầu thành phố. Không thể tưởng tượng được nhìn nó im im như vậy mà lại lợi hại thế.”

Tưởng Hạo không có tiếp lời Tưởng Hằng. Nó nghiêng đầu nhìn những đoá hoa màu vàng bên trong nhà kính. Khoé môi nhếch lên mang theo một tia châm chọc.

Pháo hoa được bắn lên bầu trời biến thành những màu sắc rực rỡ. Những ngọn đèn đường của thành phố hiếm khi lại mang đến cho Tưởng Chính Bắc một cảm giác ấm áp.

Tưởng Thần ở trong phòng trang trí cây thông noel. Cậu nhón mũi chân treo đồ vật lên cây. Tưởng Chính Bắc liền đi tới, hắn từ phía sau ôm lấy eo cậu, đem cậu nhất lên. “Hình như con đã béo lên rồi.”

Nhìn đôi tai đỏ bừng ở phía sau của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc tiếp tục nói, “Nhưng béo lên lại có điểm tốt.”

Sau khi Tưởng Thần đem những đồ trang trí linh tinh treo lên cây xong, Tưởng Chính Bắc mới thả cậu xuống. Tắt đèn trong phòng chỉ còn lại ánh sáng của cây thông noel, chớp tắt chớp tắt làm cho cả căn phòng phá lệ ấm áp.

Nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt biết bao. Tưởng Thần dựa lên ngực Tưởng Chính Bắc nghĩ như vậy.



Những nhà nghệ thuật gia lão luyện trời sinh đều mang theo chút ngông cuồng. Tưởng Thần từ lúc bái giáo sư Dương làm thấy, mỗi tuần vào buổi tối thứ ba và thứ tư đều phải dành thời gian hai tiếng đến nhà ông học vẽ.

Lần đầu tiên đến nhà giáo sư Dương, Tưởng Thần đã bị số lượng tác phẩm ở bên trong làm cho ngây người. Phòng của cậu ở nhà cũng có tranh vẽ. Những bức hoạ ấy đều là do Tưởng Chính Bắc mua cho cậu, cậu cảm thấy rất đẹp. Có đôi khi cũng thử nhìn theo đó mà vẽ. Nhưng nhiều bộ sưu tập được cất giữ như vậy, khiến cho Tưởng Thần không thể tưởng tượng được.

Giáo sư Dương dẫn Tưởng Thần đến phòng vẽ tranh của ông. Diện tích nhà của ông cũng không lớn, ông dùng phòng ngủ để làm phòng vẽ tranh. Bên trong đặt một chiếc bàn lớn, mặt bàn được phủ một tấm vải lụa hình sơn thuỷ.

Tưởng Thần cũng chỉ vừa mới nhập môn, nên giáo sư Dương cũng không nóng lòng bắt đầu giáng dạy mà kể cho cậu nghe lịch sử nhân loại. Cuối cùng ông đưa cho cậu xem một tập tranh.

Những bức hoạ bên trong tập tranh được sắp xếp gọn gàng dựa theo nhân vật, sơn thuỷ, hoa điểu(*). Tưởng Thần rất nghiêm túc xem, tuy không biết thầy muốn cậu xem cái gì. Nhưng nhìn những bức tranh này, cậu giống như vừa được dạo một vòng bên trong thế giới hội hoạ.

(*) điểu = chim

Giáo sư Dương cùng Tưởng Thần thảo luận nội dung của những bức vẽ bên trong tập tranh. Ông hỏi cậu cảm thấy những bức hoạ này có điểm gì đặc sắc, may mắn chỗ nào Tưởng Thần cũng nhất nhất hồi đáp, khiến cho lão giáo sư nheo mắt nở nụ cười. “Là một đứa trẻ ngoan.”

Hội hoạ tối quan trọng chính là dùng tâm.

Còn hơn là bày ra những màu sắc trên trang giấy. Ai thật sự dùng tâm cảm nhận mới có thể xem như là một danh hoạ thật thụ. Để có khả năng vẽ được một bức tranh tiêu chuẩn, đương nhiên cũng cần phải có kỹ năng.

Giáo sư để cho Tưởng Thần nhìn những bức hoạ này, chính là muốn nhìn xem cậu có thể “ngộ” ra được cảnh giới gì. Mà những câu trả lời của Tưởng Thần cũng làm cho lão giáo sư hết sức hài lòng. Ông đã gần bảy mươi tuổi, năm hai mươi mấy tuổi đã bắt đầu làm giáo sư dạy mỹ thuật. Ông đã dạy qua vô số học trò, cũng đã trải qua vô số hấp dẫn. Cuối cùng ông mới hiểu được, muốn vẽ một bức tranh hoàn mỹ chính là phải có một trái tim thuần khiết.

Đứa bé Tưởng Thần ngộ tính rất cao, tâm tư cũng đơn thuần. Lão giáo sư cũng vì vậy mà nhìn trúng cậu.

Có thầy dạy vẽ, Tưởng Thần còn hoạ nghiêm túc hơn trước kia. Lúc trước mỗi ngày cậu chỉ vẽ một bức hoạ, hiện tại nếu có thời gian cậu liền ôm quyển sổ nhỏ mà vẽ đường nét. Tay nghề không phải một ngày một đêm là có thể luyện thành, cho nên Tưởng Thần một chút cũng không dám buông lỏng.

Bởi vì thời gian đến trường của Tưởng Thần có chút điều chỉnh. Cho nên khi Tưởng Thần đến nhà lão giáo sư học bù, Tưởng Chính Bắc sẽ ngây ngốc ở công ty viết bản kế hoạch.

Trừ bỏ lúc đầu được vài mối làm ăn, lợi nhuận sau này lại không đạt yêu cầu. Tưởng Chính Bắc bắt đầu liên hệ những nhà thương nghiệp để làm quảng cáo. Hắn bây giờ phải là người đầu tiên hành động để khai thác kho báu ở lĩnh vực này. Tương lai mới có khả năng cạnh tranh cao thấp.

Buổi tối Tưởng Chính Bắc đi đón Tưởng Thần, cậu vẫn còn đang ngồi vẽ. Phần lớn thời gian cậu vẽ tranh đều không để ý đến người xung quanh. Tưởng Chính Bắc ngồi trên ghế sô-pha lẳng lặng chờ cậu vẽ xong. Lão giáo sư ngồi cùng với Tưởng Chính Bắc. Khi ông lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, liền quyết đoán hắn là một người cha tốt, trong lòng lúc đó cũng có hảo cảm.

Sau lại biết người này chính là nhị thiếu gia nhà họ Tưởng, lão giáo sư liền kinh ngạc một hồi lâu.

Những nhà nghệ thuật gia không muốn dính dáng đến những gia đình quyền quý. Nhưng lại càng không vì vậy mà mai một nhân tài. Tưởng Thần chính là người kế tục của ông, cho nên lão giáo sư cũng không quan tâm Tưởng Chính Bắc là ai. Dù sao trong mắt ông hắn cũng chỉ là cha của Tưởng Thần.

Tưởng Thần biết Tưởng Chính Bắc đến đây, trong lòng cậu có chút bối rối. Nhưng vẫn nghiêm túc vẽ xong bức hoạ. Sau đó cậu đem tập vẽ đưa cho lão giáo sư, “Tốt lắm, thấy tâm của con có vẻ như không còn ở đây, mau cùng ba con về nhà đi.”

Tưởng Chính Bắc xoa đầu Tưởng Thần, hắn híp mắt cười ấm áp.

Cây thông mua trong dịp lễ giáng sinh về sau bị Tưởng Chính Bắc dọn đến phòng vẽ tranh của Tưởng Thần. Tuy cùng bầu không khí trong phòng vẽ tranh có chút không hợp. Nhưng Tưởng Thần không muốn đem cây thông vứt đi. Có đôi khi cậu sẽ chăm chú nhìn nó nửa ngày rồi ngây ngốc mỉm cười.

Bên cạnh đó còn đặt một con búp bê mũm mĩm. Nó là món quà giáng sinh mà Tưởng Chính Bắc ngày hôm đó đã gắp được cho Tưởng Thần. Hiển nhiên tiêu tốn không ít công sức của hắn. Nhưng Tưởng Thần ngược lại rất vui vẻ, “Đây là món quà rất có ý nghĩa đối với con, là do ba ba gắp thắng mang về cho con.”

“Ngốc nghếch, ba ba về sau còn thắng những thứ lớn lao hơn mang về cho con.”

____________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phần hội hoạ là do ta bịa, xin mọi người không cần miệt mài đuổi theo sao hoả ah’~~

Edit: chị bịa làm em edit muốn gãy lưng =.,=..

Bình Luận (0)
Comment