Sau đó, Chi đội Hình sự đã thẩm vấn đám người của Tần Vĩ, nhanh chóng nắm được danh sách mua sát thủ giết người, lần tìm ra được tên sát thủ, biết được tung tích hài cốt của mẹ Phương Tử Oánh.
Chỉ là hiện trường vụ án này khiến người ta khiếp đảm tận thâm tâm, đừng nói gì đến người bình thường, dù là trinh sát hình sự và chuyên viên kỹ thuật hình sự kinh nghiệm đầy mình thì cả đời cũng không thể nào quên được.
Đó là một cái kho đắp bằng gạch đất trông không hề bắt mắt, nằm ở một cái thôn “không người” nổi danh ở khu phía Nam.
Mấy năm trước, nơi này từng xảy ra vụ việc nhà máy thải mấy ngàn tấn nước thải và chất thải axit mạnh phi pháp, nguồn nước và nguồn đất bị ô nhiễm nghiêm trọng, còn khiến rất nhiều người chết, mấy chục người trong thôn phải vào viện, nơi này từ lâu không còn ai ở nổi.
Thế nên người dân đã di cư đến nơi khác theo sắp xếp của chính phủ, nơi đây trở thành hoang thôn, chỉ đợi sau này cải thiện đạt chuẩn rồi mới quy hoạch lại để nhập cư.
Sát thủ giết mẹ Phương Tử Oánh đã tận dụng mảnh đất không người này, mỗi lần giết người xong đều mang nạn nhân tới cái kho đó, pha lại axit mạnh thu mua trái phép để ngâm xác.
Lúc cảnh sát bao vây cái kho, phát hiện ra bên trong là từng cái thùng thiếc hóa chất được xếp ngay hàng thẳng lối, đa phần đều được đóng nắp.
Chỉ cần mở nắp là thứ ngùi nồng nặc hắc mũi kia đã lấp đầy căn nhà.
Đa phần những dung dịch hoá học chỉ còn lại một nửa, vì thời gian ngâm của mỗi thùng khác nhau nên thoạt nhìn chỉ có thể nhìn thấy dung dịch hoá học, còn loáng thoáng thấy được cặn đọng dưới đáy, trong mớ cặn này còn có mảnh xương người chưa tan hết.
Dựa vào trọng lượng và khả năng “tiêu hoá” của những cái thùng này, một đến hai thùng chắc có thể chứa được trọng lượng của một người trưởng thành, người nhỏ gầy có thể được nhét vừa trong một thùng, trong kho có mười bảy thùng, đó là còn chưa tính số lần sử dụng lại.
Nhưng trên thực tế, dù là axit sunfuric, nước cường toan, axit flohidric, kiềm hay những dung dịch hoá học khác có khả năng phá huỷ liên kết disulfide đều không thể làm đến mức khiến một người bốc hơi hoàn toàn, nhất là những phần như xương, răng, tóc, móng đều rất khó tan hoàn toàn.
Dù thật sự có tan thì trong quá trình gây án cũng chắc chắn sẽ để lại rất nhiều dấu vết tại hiện trường, hành động và quy trình làm việc của hung thủ càng nhiều, dấu vết để lại cũng sẽ càng nhiều, việc này là hiển nhiên.
Cảnh sát không thể nào để nghi phạm thoát tội chỉ vì không thể tìm ra thi thể hay ADN bị thoái biến được.
Trong vụ án sát thủ hoá học nổi danh trong lịch sử, cảnh sát cũng đã tìm thấy một lượng lớn chứng cứ ở hiện trường vụ án, nơi cũng chính là vườn nhà hắn ta.
Khoa kiểm nghiệm dấu vết mang rất nhiều vật chứng từ hiện trường về, trừ số xương cốt và răng còn chưa bị ăn mòn hoàn toàn, họ còn thu thập được một ít vết máu và tế bào da xung quanh kho, đồng thời còn tìm được một cái rương trong góc, trong rương là một số vật dụng của người chết.
Sau đó, thành viên trong khoa tổng hợp dấu vết, xét nghiệm lí hoá, đối chiếu với những người mất tích trong mấy năm qua, sau khi loại trừ một số lượng lớn, cuối cùng tìm được mười ba người, trong số đó có cả mẹ của Phương Tử Oánh.
Nghe nói, lúc đến nhận xác, Phương Tử Oánh rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối không chút đau buồn, nhưng lúc nhìn thấy đồ của mẹ, cô ta lại lập tức nhận ra đó chính là đồ của bà ta.
Vụ án này nhanh chóng chấn động nội bộ, còn kinh động đến cả cấp trên, cảnh sát được yêu cầu phải điều tra triệt để, không được nhân nhượng.
Vì cảnh sát đã nắm được danh sách thuê sát thủ giết người, nên không lâu sau, sát thủ cường toan Châu Tường đã bị bắt về quy án, kết hợp danh sách người chết với manh mối về Phùng Tề Chính đang được điều tra, họ phát hiện hai người mất tích trong số đó lại có liên quan tới Phùng Tề Chính và nhà họ Hoắc phía sau gã ta.
Đến khi Tần Vĩ khai báo, thừa nhận mình quả thật từng làm ăn với Phùng Tề Chính, nhưng Phùng Tề Chính không nói rõ vì sau mình muốn thuê sát thủ giết người, chỉ ngụ ý vài câu trong lúc nói chuyện, bảo là một khách hàng gặp phải chuyện rắc rối, muốn nhanh chóng giải quyết chướng ngại vật.
Sau đó, mấy câu nói này cũng đã được tìm thấy trong số lượng lớn tệp ghi âm mà Tần Vĩ lưu lại.
Không bao lâu sau, Silly Talk lâu ngày không có động thái lại đăng bài lần nữa, bỗng chốc tiếp tục làm dậy sóng.
Nội dung bài đăng có lẽ là Thường Trí Bác đã cài đặt sẵn khi còn sống, mục đích chính là nhắm vào vụ tai nạn của Tiết Ích Đông hai mươi năm trước.
Trong bài còn có nhắc đến một người đàn ông tên Hứa Kinh Vĩ, sau đó đổi thành Hứa Tông Hâm.
Lòng hiếu kỳ của cư dân mạng về vụ tai nạn của ông T trước đó cuối cùng cũng được khỏa lấp.
Người thế hệ sau sẽ luôn mang theo chút tưởng tượng và lăng kính hồng đối với những người ở thế hệ trước có cống hiến với nước nhà, với xã hội nhưng bị hãm hại, đắp thêm ánh hào quang cho người đi trước khiến người ta thán phục.
Những tưởng tượng này cũng nhanh chóng được chuyển biến thành niềm căm phẫn và bất mãn đối với hung thủ.
Bỗng chốc, đủ mọi mác tiêu cực lần lượt bị dán lên đầu người nhà họ Hoắc, nào là “làm giàu bất nhân”, “mầm tai hại”, “sâu mọt”, “nguỵ quân tử”, “bánh bao máu người” vân vân.
Mặt khác, trong lúc vụ tai nạn này đã dậy sóng trên mạng, một người đàn ông trung niên trông già hơn rất nhiều so với tuổi cũng tới chi đội.
Sau khi đối chiếu thân phận, xác thực được người này chính là Hứa Kinh Vĩ.
Trước đó, phân cục vẫn luôn tìm kiếm Hứa Kinh Vĩ thông qua hệ thống lưới trời, nhưng bốn năm nay, Hứa Kinh Vĩ biết mất không chút tung tích cứ như bốc hơi giữa nhân gian vậy.
Phân cục cũng từng suy đoán rằng Hứa Kinh Vĩ đã rời khỏi thành phố Giang.
Mãi đến khi Hứa Kinh Vĩ đột nhiên xuất hiện, khai với chi đội rằng thật ra chỗ trú của gã bốn năm nay là do Thường Trí Bác cung cấp cho.
Trong quá trình thẩm vấn sau đó, Hứa Kinh Vĩ thừa nhận hết mọi chuyện mình đã làm hai mươi năm trước, bao nhiêu năm nay, gã luôn sống trong dằn vặt áy náy, vừa lo sẽ bị giết diệt khẩu, vừa giằng xé lương tâm, dù đã ngồi tù mười năm vì gây tai nạn.
Sau khi ra tù, Hứa Kinh Vĩ vẫn thấy không yên ổn trong lòng, lúc nào cũng thấy trong tù mới là an toàn, bên ngoài quá sức nguy hiểm.
Hứa Kinh Vĩ đổi tên thành Hứa Tông Hâm, bởi ở tù quá khốn khổ, ra ngoài đối mặt với thế giới muôn màu trời long đất lở, bỗng chốc mụ mị, đánh mất cái tôi, tiêu xài thả ga như trả thù đời, vét sạch hết số “tiền công” trong vụ tai nạn.
Sau khi hưởng thụ vật chất, gã lại thấy trống rỗng nhiều hơn nữa, nhưng Hứa Kinh Vĩ cũng tự biết rõ, không đời nào lại mang chuyện này tới đòi tiền nhà họ Hoắc, từ đó cứ luôn sống những ngày tháng ăn bữa hôm lo bữa mai, ẩn nấp khắp nơi.
Bốn năm trước, Thường Trí Bác tìm đến Hứa Kinh Vĩ, hỏi cặn kẽ sự tình, đánh gã bị thương, còn nói với Hứa Kinh Vĩ rằng, có lẽ trong tương lai không xa, gã sẽ có được cơ hội chuộc tội, đến khi đó, gã có thể buông bỏ hoàn toàn.
Sau đó, Thường Trí Bác còn cung cấp cho Hứa Kinh Vĩ vài chỗ ẩn mình, tất cả đều là một số nhà máy bỏ hoang.
Tuy Hứa Kinh Vĩ bán tín bán nghi lời Thường Trí Bác nói, nhưng sau khi dưỡng thương xong, gã vẫn lựa chọn ẩn mình trong một cái xưởng xi măng bỏ hoang.
Hơn ba năm nay, gã từng nhiều lần muốn tự thú, nhưng cũng thường xuyên nhớ tới lời dặn của Thường Trí Bác, chắc ý muốn nói tự thú cũng cần phải lựa chọn thời cơ, đừng lấy trứng chọi đá, nhất định phải đợi đến lúc chứng cứ xác đáng, có hy vọng lật lại án để điều tra thì tay tài xế gây tai nạn như gã mới chiếm được trọng lượng.
Thời cơ này là chỉ bài đăng của Silly Talk.
Nhưng trong lúc các kênh truyền thông và cư dân mạng đang đổ dồn chú ý vào vụ tai nạn của ông T, nội bộ cảnh sát lại kinh hãi bởi mạng lưới thuê sát thủ giết người mà Tần Vĩ đứng ra làm trung gian.
Tần Vĩ cho biết, gã chỉ phụ trách bắc nối, nắm danh sách và tệp ghi âm trong tay cũng chỉ để bảo toàn mạng sống, còn chuyện tại sao khách hàng lại giết những người kia, sát thủ ra tay thế nào thì gã chưa từng gặng hỏi, gã chỉ có duy nhất một yêu cầu là làm cho gọn gàng sạch sẽ, đừng để lại dấu vết.
Lời Tần Vĩ nói không giống như đang nói dối, nhất là khi thẩm vấn, lúc Lục Nghiễm nhắc tới chuyện Châu Tường luôn ngâm thi thể trong dung dịch hoá học, Tần Vĩ cũng khiếp đảm, còn lắp bắp nói mình cứ nghĩ là chỉ phân xác, chôn xác thôi.
Nhưng dù Tần Vĩ có khóc lóc bảo mình không biết gì, không liên quan đến mình thì gã vẫn là kẻ trung giam, vẫn phải chịu sự trừng trị nghiêm khắc.
…
Mọi cuộc điều tra xoay quanh Tần Vĩ và Hứa Kinh Vĩ kéo dài ba ngày.
Trong ba ngày này, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cứ đi sớm về khuya, bận đến không ngóc đầu lên nổi, mỗi ngày về đến nhà cũng đều đã chín, mười giờ mất rồi.
Hai người ăn tối rất ít, chỉ ăn qua loa lót dạ, cơ thể mệt mỏi nặng nề, tinh thần cũng hết sức căng thẳng.
Nhưng cũng vào lúc này, hai người mới có thời gian để nói chuyện, tuy là mỗi lần lên tiếng đều không phải nói chuyện tình cảm hay cuộc sống gì.
Tất cả những thứ đó bỗng chốc đều trở nên cực kỳ nhỏ bé trước những vụ trọng án này.
Tối nay ăn xong, Lục Nghiễm tựa mình trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, nói với Tiết Bồng mấy câu về tiến triển điều tra ban sáng.
Tiết Bồng ôm lấy gối, nghiêm túc lắng nghe, nhất là lúc nghe tới vụ thuê sát thủ giết người, trong đầu Tiết Bồng vẫn bật lên hiện trường ở cái kho hôm đó.
Bây giờ nhớ lại, tất cả mọi người trong khoa giám định dấu vết, kể cả cô, còn có phòng thí nghiệm lý hoá và khoa pháp y nữa, ai trong số họ từng trải qua cảnh tượng kinh hoàng như thế đâu chứ?
Từng cái thùng sắt đó là từng cái thùng xác thối rữa.
Cảnh tượng đó cứ như một cái kính hiển vi, phóng to bản tính độc ác của con người trước mặt họ, khiến họ nhìn thấy được “khối u” tiềm tàng trong nó.
Lục Nghiễm nói: “Lúc sáng thẩm vấn, bọn anh mới biết thì ra Châu Tường có chút nền tảng hóa học, lúc mới làm nghề này chỉ lóe ra chút ý tưởng, định phân xác trước rồi mới để cường toan ăn mòn thi thể, nhưng lúc đó vẫn chưa thực hiện. Tới sau này, hắn vô tình nghe kể lại tình tiết một vài vụ án những năm trước, mới tìm được “cảm hứng”, lại học thêm chút kiến thức lý thuyết.”
Thật ra từ nhiều năm trước, thành phố Giang đã từng có nhiều vụ ác liệt tương tự, lợi dụng nhà máy hóa chất bỏ hoang, bồn hóa chất và lò hỏa táng để phi tang xác, nhưng những chuyện đó đã cách đây hơn hai mươi năm, hơn nữa hiện giờ cũng không thể nào làm được như thế.
Mấy năm nay, nhà nước quản lý càng lúc càng chặt chẽ, cũng bởi mấy năm nay có quá nhiều chuyện cũ của thành phố Giang bị đào ra, quan chúc luôn thực hiện giám sát việc này.
Nhưng dù là thế, tăm tiếng của một số vụ án “thi thể bị ăn mòn” vẫn được âm thầm lan truyền.
Nói trắng ra thì Châu Tường, hung thủ lần này đã nghe thấy những lời làn truyền đó rồi mới thực hiện ý tưởng trong đầu trước kia.
Nhìn vẻ bề ngoài thì trông tên Châu Tường này rất bình thường, không hề gây chú ý, nhưng tận sâu bên trong hắn ta lại là một kẻ điên cuồng, đến bản thân hắn ta còn nói thật ra trong lòng mình biết làm mòn thi thể không đồng nghĩa với thoát tội, nhưng hắn ta không cách nào khống chế được suy nghĩ điên cuồng đó, nên đã làm thế.
Nghe tới đây, Tiết Bồng bỗng chốc lạnh gáy: “Nếu em nhớ không lầm thì một doanh nghiệp công nghệ hoá chất quy mô lớn thông thường sẽ dùng mấy ngàn tấn cường toan mỗi năm, doanh nghiệp nhỏ thì cũng sẽ tận mấy chục tấn, dù kinh doanh hay sử dụng thì đều được cơ quan công an báo xin phê chuẩn, lập hồ sơ, theo quy định thì nguồn vào và ra đều phải qua giám sát.”
Lục Nghiễm tiếp: “Thế thì chứng tỏ khâu quản lý có sơ suất, có nơi đã làm không tới nơi tới chốn. Chứng cứ trong tay mình hiện giờ không chỉ thể hiện vụ án này dính tới cường toan, mà còn có cả đường dây ma tuý của Khang Vũ Hinh nữa. Số cường toan này đều là nguyên liệu bắt buộc trong điều chế ma tuý đá, bên chống ma tuý đang điều tra manh mối này. Trùng hợp là manh mối điều tra của cả hai bên lại còn va vào nhau, phát hiện ra ở thành phố Giang có hai nhà máy hóa chất từng bán cường toan phi pháp cho Khang Vũ Hinh và Châu Tường. Mà hai nhà máy hoá chất này cũng là do Hoắc Thị đầu tư.”
Cũng có nghĩa là một khi đường ra của số cường toan này dính dáng tới án mạng và án ma tuý, thế thì không chỉ đơn giản là tội mua bán cường toan phi pháp nữa.
Tiết Bồng im lặng một lúc mới nói: “Tuy trong lòng em, người nhà họ Hoắc tội ác tày trời, nhưng trong chuyện này, em lại thấy không giống việc Hoắc Đình Diệu và Hoắc Kiêu sẽ làm. Mua bán cường toan phi pháp thì lợi được bao nhiêu? Hiện giờ nhà họ Hoắc không cần phải mạo hiểm rủi ro lớn thế chỉ để đi mót bao đây tiền.”
“Tất nhiên.” Lục Nghiễm nói: “Người phụ trách chuyện này của hai nhà máy đó đã bị người của phân cục điều tra, còn tìm được một số manh mối, kết quả họ lại thật sự không quen biết Hoắc Đình Diệu và Hoắc Kiêu, nhưng chuyện này lại có liên quan tới nhà họ Hoắc.”
Tiết Bồng phản ứng ngay: “Chẳng lẽ là Hoắc Ung?”
Lục Nghiễm: “Ừ, bên chống ma tuý đã nắm được chứng cứ từ Khang Vũ Hinh rồi. Thật ra lúc còn sống, Hoắc Ung vẫn luôn muốn tham gia vào xưởng điều chế ma tuý của Khang Vũ Hinh. Cậu ta cũng đã lợi dụng chức quyền của mình, bắt hai nhà máy hóa chất lén bán cường toan cho Khang Vũ Hinh. Không ngờ trong lúc đó, một trong số những người phụ trách lại nảy lòng tham, lén mang một phần bán cho Châu Tường.”
Tiết Bồng hỏi: “Vậy người đó có biết Châu Tường dùng số này để làm gì không?”
Lục Nghiễm nói: “Anh ta nói là Châu Tưởng chỉ bảo dùng để làm thí nghiệm, không nói thêm gì khác, anh ta cũng không hỏi nhiều.”
Tiết Bồng không khỏi cười khẩy: “Nực cười, thí nghiệm gì mà bao đó cường toan? Rõ ràng là biết hết còn giả điên.”
Lục Nghiễm: “Có nói thế nào thì lần này cũng không thoát khỏi tình nghi.”
Tiết Bồng im lặng một lúc, xâu chuỗi những chuyện này lại trong đầu, lại nhớ tới tổ chức ST và Thường Trí Bác: “Em nghĩ dù chú Thường còn sống, chắc chú ấy cũng không ngờ được là phía sau nhà họ Hoắc và tập đoàn Hoắc Thị còn dính tới nhiều vụ án như thế…”
Lục Nghiễm day huyệt thái dương, nhớ tới quá trình thẩm vấn ban sáng, nhớ tới nét mặt lời nói chống cự quyết liệt cuối cùng của kẻ tội đồ, ánh mắt bỗng chốc tối sầm.
“Sau đó anh lại xem lại tất cả những bài đăng của Silly Talk, bao gồm những vụ án liên quan đến tổ chức ST, anh phát hiện thật ra ST luôn chỉ hoạt động bên lề, chứng cứ có hiệu lực duy nhất tính đến giờ mà họ chỉ ra chính là tội của Hoắc Ung, mà điều này còn là bởi chính Mao Tử Linh là nạn nhân.”
Tiết Bồng vừa nghe vừa nhớ lại theo mạch suy nghĩ này: “Đúng là vậy, nhắc đến ô nhiễm công nghiệp hoá chất thì đến cả chú Thường còn không nắm chứng cứ xác thực trong tay, muốn điều tra triệt để mặt này thì còn phải nhờ bộ phận giám sát tiến hành, chú Thường quá lắm cũng chỉ phát hiện ra vấn đề thô. Trong bài đăng, tuy ST có chỉ ra lúc mới khởi nghiệp, Hoắc THị từng gây ô nhiễm môi trường xung quanh thành phố Giang, nhưng cũng chỉ tới đó thôi, chỉ làm dậy trí tò mò của cư dân mạng, khiến mọi người tự đi đào lại. Còn có cả sổ sách trong tay Trần Lăng nữa, chẳng qua cũng chỉ dính dáng tới giao dịch ngầm của một nhà máy hóa chất trong số đó với công ty giám định bên thứ ba thôi, tập đoàn Hoắc Thị hoàn toàn có thể nói là họ quản lý doanh nghiệp mình đầu tư không chặt chẽ.”
Lục Nghiễm: “Thật ra trước đó anh đã nghĩ, chắc chắn chú Thường và tổ chức ST cũng đã liệu được, với “bản lĩnh” của nhà họ Hoắc, chắc chắn phía sau còn có cả một cái giỏ to hơn nữa, với sức lực của ST, hoàn toàn không thể chọc thẳng vào cái tâm, vì thế chỉ có thể ngừng ở mức suy đoán với những gì nằm sâu hơn.”
Đúng thế, với những nội tình kinh khủng thế này, dù các quan chức có thành lập tổ chuyên án, các bộ phận cùng hợp tác điều tra thì cũng cần một lượng lớn nhân lực, dụng cụ và thời gian.
Giống như vụ án cường toan lần này vậy, e là cả đến Hoắc Đình Diệu và Hoắc Ung cũng không ngờ, Hoắc Ung lại để lại một quả lựu đạn lớn thế.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng lẩm bẩm: “Em có linh cảm chuyện lần này chỉ là một mốc trong hiệu ứng cánh bướm, sắp tới chắc chắn còn nhiều lựu đạn đợi phát nổ hơn nữa.”
Nhưng hiện giờ xem ra, những vụ án có liên quan tới người nhà họ Hoắc đã bao gồm mua bán điều chế chất cấm trái phép, ô nhiễm môi trường, thuê sát thủ giết người, hối lộ vân vân.
Cũng như người ta hay nói đó, làm nhiều việc bất nghĩa, chắc chắn sẽ tự hại lấy mình.
Làm nhiều việc ác, chắc chắn sẽ tự chịu diệt vong.
Không lâu sau đó, Tiết Bồng đã giao nộp hết những tư liệu có liên quan đến vụ án mà Tiết Ích Đông để lại cho Cục thành phố.
Cùng hôm đó, Lục Nghiễm cũng nhận được một bản báo cáo, liệt kê rõ ràng việc điều tra tất cả hành vi phạm tội có liên quan tới nhà họ Hoắc và tập đoàn Hoắc Thị, đồng thời chuyển lên cho cấp trên, đưa thẳng tới tay Tần Bác Thành ở Toà Thị chính.
Mọi chuyện sau đó diễn ra rất nhanh chóng, Tần Bác Thành phải lên tỉnh họp mấy lần.
Mấy ngày sau, sau khi họp bàn, lãnh đạo tỉnh cuối cùng cũng đưa lệnh cho phép Cục Cảnh sát thành phố Giang có quyền hạn lớn nhất, thành lập tổ chuyên án tại chỗ, các bộ phận ban ngành hợp tác nhau, dù phải đào ba tấc đất, cũng phải điều tra cho rõ tất cả tội ác liên quan đến nhà họ Hoắc và tập đoàn Hoắc Thị, đồng thời trừng trị nghiêm khắc không nhân nhượng.
Sau khi có được ủng hộ, tất cả cảnh sát tham gia điều tra trong Cục thành phố đều hừng hực khí thế hơn bao giờ hết, đào ra hết tất cả các vụ án, bao gồm vụ tai nạn của Tiết Ích Đông, vụ Thường Phong bị nổ chết, vụ Hoắc Đình Diệu và Phùng Tề Chính thuê sát thủ giết người, cùng với những chân tướng thật sự phía sau vụ Hoắc Ung mua bán điều chế chất cấm trái phép.
Cùng lúc đó, các bộ phận khác cũng liên tiếp nhận được chỉ thị, cũng lấy được tư liệu trong USB mà Hàn Cố cung cấp.
Những tư liệu này không chỉ dính tới nhiều mục án kinh tế bao gồm cả việc tham ô, mà còn có cả một số nhân vật nội bộ chính phủ, hơn nữa nếu phóng to tầm ảnh hưởng, lại còn là một tai họa ngầm to lớn đối với môi trường sống thành phố Giang.
Lần này các cơ quan giám sát như Viện Kiểm sát, cảnh sát kinh tế, Cục Bảo vệ môi trường đều không ngồi yên được nữa, bên này sợ chậm hơn bên kia, ai ai cũng đồng loạt chĩa mũi giáo về phía tập đoàn Hoắc Thị.
Hôm vụ việc xảy ra, một tốp đông cảnh sát đã tới văn phòng luật Lập Khôn, mang đi hết những hồ sơ Phùng Tề Chính từng xử lý khi còn sống, cùng với cả máy tính gã ta từng sử dụng.
Đồng nghiệp, cấp dưới và thư ký của Phùng Tề Chính cũng lần lượt bị cảnh sát hỏi đến.
Hàn Cố hợp tác với cảnh sát để điều tra từ sáng đến tối, cuối cùng cũng rời khỏi văn phòng luật, lái xe về nhà.
Chỉ là hắn vừa mới đậu xe vào bãi dưới hầm thì đã lấy một chiếc xe chạy tới từ cách đó không xa.
Xe đậu ngay trước, Hoắc Kiêu mặt mày vô cảm bước xuống.
Hàn Cố chợt khựng, chầm chậm đưa mắt nhìn Hoắc Kiêu rồi lại liếc nhìn chiếc xe, không hề lên tiếng.
Đến lúc chiếc xe đi khỏi, Hoắc Kiêu mới nói: “Hình như anh không hề ngạc nhiên vì tôi tới đây.”
Ánh mắt Hàn Cố mang chút mệt mỏi, bởi ban sáng đã nói quá nhiều, giọng cũng hơi khàn đi: “Dù cậu không tới tìm tôi, tôi cũng sẽ tới tìm cậu, lên nói chuyện đi.”Lời tác giả:
Chương này có rất nhiều thông tin, nên đọc chậm rãi kỹ càng để không bỏ sót.
Ở đây có nhắc đến việc dùng hóa chất ăn mòn thi thể, cũng coi như là đã liên kết với quyển trước trong series là Lời nói dối ký sinh, nhưng tôi sẽ không tả chi tiết về vụ án thế này, vì tuy là nó rất kinh khủng, nếu xem phim thì sẽ không khỏi thốt lên tiếng chửi thề, nhưng cách thức này có quá nhiều thứ phải tỉ mỉ, sơ hở quá nhiều, tốn công lại không được mấy, bất kỳ ai hiểu chút luật pháp, biết chút kỹ thuật đều sẽ không suy nghĩ viển vông thế này, tận sâu bên trong còn có chút đặc tính điên cuồng. Ngoài ra thì bất cứ cường toan hay xút gì cũng đều không thể hoàn toàn ăn mòn thi thể trong khoảng thời gian ngắn, cần phải có thời gian dài chờ đợi, phim ảnh sẽ thể hiện quá lố. Hơn nữa, dùng một lượng lớn cường toan như thế thì cũng sẽ dễ dàng tìm ra nguồn gốc.
Trong quá trình xác bị ăn mòn, cần một lượng công việc lớn, nếu vô ý có thể sẽ trúng độc hoặc làm chính mình bị thương, còn sẽ để lại một lượng lớn dấu vết, vì thế đối với khoa học kỹ thuật, ăn mòn xác không phải là một thủ đoạn cao siêu, cũng không thể nào thoát tội được. Không tìm được thi thể thì chỉ cần dấu vết có thể chứng minh là có liên quan tới cái chết của người chết, thì hung thủ chính là người đã để lại những dấu vết này, chứng cứ trùng khớp, suy luận ra sự thật theo logic nữa là có thể khép tội.
Trả lời một số thắc mắc:
1. Chuyện của chị gái, Hàn Cố và Hoắc Kiêu sẽ được viết ở ngoại truyện, cũng có chỗ ngọt ngào, mà chắc chắn là có đầy miểng thuỷ tinh.
2. Lời Nói Dối Ký Sinh và Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự đều thuộc series “Đồng Hành Cùng Địch”, cá nhân tôi rất thích series này. Hiện tại đã có câu chuyện khái quát cho cả series, xác định là vẫn còn năm bộ truyện nữa trong series này, tương lai sẽ cho ra từng bộ, thứ tự từng bộ sẽ được sắp xếp theo mức độ lên ý tưởng hoàn chỉnh và cảm hứng viết. Quyển tiếp theo mang tên “Bóng Tối Dưới Ánh Đèn” sẽ là một trong số đó, đất diễn chính của Hứa Cảnh Hân sẽ nằm trong bộ này, rất ư là kịch tính.