Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 186

Hoắc Kiêu và Hàn Cố cùng lên nhà.

Họ quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên Hoắc Kiêu tới nơi ở của Hàn Cố, bước vào chỉ thấy căn nhà lạnh tanh, không có chút hơi người, tuy bày trí tinh tế, nhưng cũng chỉ là mấy mẫu thường thấy trên tạp chí, đồ vật mang tính cách của chủ nhà thì lại rất ít, rõ là Hàn Cố cũng không có tình cảm gì với căn nhà này, chỉ coi là nơi nghỉ ngơi thôi.

Trong lúc Hàn Cố pha cà phê, Hoắc Kiêu cũng tham quan khắp nơi hết sức tự nhiên, căn phòng nào cũng cho anh ta cảm giác tương tự nhau, cho đến khi nhìn thấy căn phòng cuối cùng tương đối rộng rãi.

Hoắc Kiêu quay đầu, bị thu hút bởi tấm ảnh Tiết Dịch trên tường.

Hoắc Kiêu thoạt đầu kinh ngạc, sau đó chỉ đứng đó, nhìn chăm chăm vào cô gái trong ảnh.

Đã mười năm trôi qua, họ đều đã thay đổi cả rồi.

Chỉ có mỗi Tiết Dịch trong ảnh, vẫn hệt như ký ức.

Chỉ tiếc là những gì tốt đẹp thường dễ nát tan.

Thật ra có một số chuyện, một số tình cảm mà bản thân Hoắc Kiêu cũng không nói rõ được, có lẽ trí tuệ của anh ta vẫn không đủ giải thích tất cả, có lẽ đợi đến già rồi mới có thể nhìn thấu được.

Anh ta cũng không biết, nếu Tiết Dịch còn sống tới hôm nay, trong lòng anh ta liệu có cô ấy không.

Có lẽ vì cô ấy đã rời đi, anh ta mới nếm được mùi luyến tiếc, dù gì thì từ nhỏ tới lớn, anh ta chưa từng không cho được gì đó.

Chỉ lát sau, Hàn Cố đã bưng cà phê bước vào, đi tới đưa cho anh ta: “Biết ngay là cậu ở đây. Lần trước Tiết Bồng tới cũng cứ nhìn ảnh Tiết Dịch mãi.”

Hoắc Kiêu thoạt khựng, dáng vẻ của Tiết Bồng xuất hiện trong đầu: “Chị em họ quả thật rất giống nhau.”

Hàn Cố nói: “Nhưng con bé không phải Tiết Dịch.”

Hoắc Kiêu: “Tôi biết.”

Im lặng thêm một lúc, cả hai cùng về lại phòng khách.

Hoắc Kiêu cũng nói ra mục đích: “Nghe nói hôm nay cảnh sát tới Lập Khôn thu thập chứng cứ à?”

Hàn Cố gật đầu: “Phùng Tề Chính làm ra chuyện động trời thế, ngày này sớm muộn gì cũng đến.”

Hoắc Kiêu cụp mắt, trông không biết đang cảm thấy thế nào.

Hàn Cố nhìn thấy cả, tuy không biết lúc này anh ta đang nghĩ gì, nhưng cũng đoán được vì sao anh ta lại đến.

Động cơ Thường Trí Bác giết Phùng Tề Chính là vì Phùng Tề Chính đã sai Lâm làm nổ chết Thường Phong, khởi nguồn của vụ án này lại là từ Ngải Tiểu Nguyên.

Sau khi bắt tay điều tra, cảnh sát nhanh chóng điều tra được đây không phải lần đầu tiên mà Phùng Tề Chính và Lâm hợp tác, Phùng Tề Chính đã thuê sát thủ giết người thành quen, thế thì chỉ cần đào thêm manh mối này, xem xem còn có bao nhiêu người chết trong tay Phùng Tề Chính.

Đương nhiên là Phùng Tề Chính không ra tay vì chính mình mà là vì lợi ích, vì đại gia chống lưng của mình.

Đại gia chống lưng lớn nhất ở đây tất nhiên là Hoắc Đình Diệu.

Đợi thêm một lát, thấy Hoắc Kiêu không nói gì, Hàn Cố lại lên tiếng: “Thật ra hiện giờ có thể thấy, cảnh sát vẫn chưa nắm được nhiều chứng cứ, nhưng tôi nghĩ chắc cũng đã có mạch điều tra rồi. Chỉ cần Phùng Tề Chính từng thuê sát thủ giết người cho ngài Hoắc là nhất định sẽ để lại chứng cứ, cảnh sát sớm muộn gì cũng tìm ra.”

Điểm này cũng chính là điều Hoắc Kiêu quan tâm nhất.

Hoắc Kiêu và Hàn Cố không hề biến tiến độ điều tra của cảnh sát, tất nhiên là cũng không biết tên sát thủ Châu Tường dưới trướng Tần Vĩ từng giết hai nạn nhân do Phùng Tề Chính giao phó.

Thân phận của hai nạn nhân kia đã được chứng thực, họ từng có dính dáng pháp lý với nhà họ Hoắc và tập đoàn Hoắc Thị, Phùng Tề Chính vừa xử lý vấn đề pháp lý giúp Hoắc Đình Diệu, vừa cân bằng vốn bỏ vào cho việc đó, làm thế nào để đỡ chuyện mà hiệu quả nhất, tốt nhất là chấm dứt cho xong.

Hiện giờ những cái thùng sắt kia đã bị phát hiện, cảnh sát tiếp tục điều tra là chắc chắn sẽ ra đến Hoắc Đình Diệu.

Tuy là Hoắc Kiêu không hề biết về giao dịch giữa Tần Vĩ, Châu Tường với Phùng Tề Chính, nhưng anh ta hết sức hiểu cách làm việc của Phùng Tề Chính, càng rõ hơn là chuyện Hoắc Đình Diệu sai Phùng Tề Chính làm có dính ít nhất là bảy, tám mạng người.

Trước khi gặp Hàn Cố, Hoắc Kiêu đã tự dự đoán trước, anh ta cất công tới cũng chẳng qua là muốn chứng thực rồi bàn kế sách với Hàn Cố.

Hoắc Kiêu thở dài, sắp xếp xong mạch suy nghĩ rồi ngẩng đầu: “Cũng có nghĩa là ông già chạy không thoát nổi nữa rồi.”

Hàn Cố nhếch mép: “Cậu luôn đợi ngày này còn gì?”

Hoắc Kiêu không trả lời câu này mà chỉ nói: “Anh và tôi đều biết, bố của Tiết Dịch không phải người duy nhất chết dưới tay lão già đó, giết một người cũng là giết, giết mười người cũng là giết, pháp luật sẽ không phán xét theo số lượng. Mấy năm nay không biết đã có bao nhiêu người chết vì chuyện này, tôi cũng tin là Phùng Tề Chính chắc chắn có giữ lại chứng cứ.”

Hàn Cố: “Với tính cách của Phùng Tề Chính, anh ta chắc chắn có chiêu phòng thân, lỡ đâu sau này cạch mặt với đại gia chống lưng thì trong tay còn nắm chút bùa hộ thân. Nhưng anh ta có tính tới tính lui cũng không tính được mình lại đột nhiên chết đi, tất nhiên là cũng không có cơ hội giấu số chứng cứ này đi.”

Hoắc Kiêu cười khẩy: “Còn một chuyện nữa, bài đăng hôm nay của Silly Talk còn nhắc tới một người nữa là Hứa Kinh Vĩ. Lần này thì ông già bị địch bao vây tứ phía thật rồi.”

Hàn Cố nói: “Nếu cảnh sát tới hỏi tôi, tôi chắc chắn sẽ hợp tác điều tra.”

Hoắc Kiêu chỉ ậm ừ, việc này vốn nằm trong dự tính của anh ta, cũng chẳng có gì kinh ngạc, anh ta hỏi: “Vậy tôi thì sao? Tôi nên làm gì?”

Hàn Cố không trả lời ngay mà chỉ nói: “Vậy thì phải xem Hoắc Đình Diệu sẽ làm thế nào.”

Hoắc Kiêu nói: “Chắc chắn là ông ta tự biết mình không thoát nổi, nhưng mà chắc là sẽ chống cự tới cùng thôi, dù sao bao nhiêu năm nay biết bao sóng gió, lần này ông ta cũng sẽ cố gắng lợi dụng các mối quan hệ, đắp tiền vào mua một mạng. Có thể còn ôm chút tâm lý cầu may, phủi sạch phần lớn trách nhiệm lớn, chỉ thừa nhận vài cái nho nhỏ, không bao lâu là được thả ra thôi.”

Hàn Cố cười hỏi: “Vậy cậu có hợp tác không?”

Hoắc Kiêu: “Sao mà được, ông ta mà sống là tôi hết đường sống rồi còn gì?”

Trước khi vào khuya, Hoắc Ung đã về nhà.

Vừa bước vào, quản gia đã ra đón, Hoắc Kiêu còn chưa đợi ai lên tiếng là đã hỏi Hoắc Đình Diệu còn thức không.

Quản gia gật đầu, bảo rằng Hoắc Đình Diệu đang ở phòng làm việc, lúc nãy đau đầu nên mới uống thuốc, giờ đã đỡ chút.

Nhưng lúc Hoắc Kiêu đang định vào phòng làm việc, quản gia lại tới cản Hoắc Kiêu, vội vã nhỏ giọng kể lại những gì xảy ra tối nay.

Thì ra chiều tối hôm nay, Hoắc Đình Diệu có chuẩn bị một bữa tối bàn chuyện làm ăn, khá là quan trọng đứng đắn, hơn nữa người trong giới chính trị kinh doanh đều tới. Hoắc Đình Diệu cũng được mời.

Tuy gần đây tiếng xấu của nhà họ Hoắc và tập đoàn Hoắc Thị khá là nhiều, Hoắc Đình Diệu thật ra có thể không cần đến, chỉ cần bảo thư ký cáo bệnh là được. 

Nhưng Hoắc Đình Diệu vẫn ham hố cuộc tuyển chọn Đại sứ bảo vệ môi trường, muốn nhà họ Hoắc có thể an toàn qua khỏi mối nguy này, tương lai có thể phải triển cả đường chính trị, cần phải qua lại nhiều với thế giới bên ngoài, để thấy an tâm hơn nên cuối cùng vẫn đến tiệc.

Thế nhưng trong bữa tiệc, Hoắc Đình Diệu lại lần đầu tiên nhận lấy sự lạnh sau bao nhiêu năm nay, không chỉ có đám “bạn bè” trong giới chính trị ngày trước rủ nhau vờ như không quen với ông ta, có người còn làm như không nhìn thấy, đến đám cộng sự hợp tác thường ngày hay đánh golf bên kinh doanh cũng bắt đầu né tranhs, chỉ có một số nhà buôn nhỏ lẻ giỏi nịnh bợ là sáp tới.

Thượng đội hạ đạp chính là bản tính con người, Hoắc Đình Diệu cũng biết rõ, ông ta vẻ vang hai mươi năm, tất nhiên cũng đã đạp lên không biết bao nhiêu người, hiện giờ đến lượt mình thì bỗng chốc khó chấp nhận được.

Đến sau đó lại gặp thêm mấy cán bộ của các ban ngành chính phủ, lúc Hoắc Đình Diệu cùng thư ký tới chào hỏi, một người trong số đó còn lạnh lùng vạch rõ giới hạn với ông ta ngay tại chỗ, lời nói sắc lẻm, không chừa cho Hoắc Đình Diệu chút mặt mũi.

Tất nhiên là chút chuyện đó không đủ khiến Hoắc Đình Diệu sốc, thứ khiến ông ta thật sự nhận thức được nguy cơ chính là diễn biến tình trạng sự việc.

Không lâu sau đó, Hoắc Đình Diệu cùng thư ký đi khỏi đó.

Trên đường về, thư ký nhắc đến bài đăng Silly Talk lại vừa mới đăng, Hoắc Đình Diệu xem xong thì tối sầm mặt.

Thư ký là người ngoài cuộc, không hề tin mấy chuyện đoán mò đó, còn an ủi Hoắc Đình Diệu rằng đợi đến lúc cảnh sát tìm ra chân tướng thật sự, biết rằng không có liên quan đến nhà họ Hoắc thì đám người hôm nay sẽ vội vã khôi phục mối quan hệ thôi.

Hoắc Đình Diệu không nói lời nào, im lặng suốt dọc đường.

Về đến phòng làm việc, Hoắc Đình Diệu ngồi một mình ngẫm nghĩ rất lâu, xâu chuỗi chuyện Phùng Tề Chính, Thường Trí Bác và Silly Talk lại với nhau, cuối cùng chỉ cho ra được một kết luận chính là cảnh sát không chỉ nắm mỗi manh mối chuyện tai nạn xe của Tiết Ích Đông, hơn nữa còn đã điều tra toàn diện.

Còn thái độ của những ban ngành chính phủ khác…

Hoắc Đình Diệu nghĩ ngợi, vội bảo thư ký gọi điện cho những người bạn khá thân thiết trong chính phủ mà trước đây có qua lại.

Thư ký cũng nhanh chóng gọi đi, nhưng gọi liên tiếp bốn người đều “máy bận” hoặc “ngoài vùng phủ sóng”.

Chỉ mới qua mấy ngày mà Hoắc Đình Diệu đột nhiên nếm được mùi vị xa cách với thế giới.

Đợi thư ký đi khỏi, Hoắc Đình Diệu ngồi lại một mình trong phòng làm việc.

Sau đó lại có một cú điện thoại gọi tới, Hoắc Đình Diệu bắt máy, chỉ nói vài câu là người kia tắt máy.

Đến khuya, Hoắc Kiêu về nhà.

Hoắc Kiêu vừa đi tới phòng làm việc đã nghe Hoắc Đình Diệu nói: “Cú điện thoại mới rồi là bên ban bình chọn Đại sứ bảo vệ môi trường, chúng gạch tên bố ra khỏi danh sách rồi.”

Hoắc Kiêu khựng bước, không có biểu cảm gì, chỉ quay người đóng cửa lại.

Hoắc Đình Diệu ngồi ngả người trên sofa, vẻ mặt không có gì là mất mát, nhưng khí thế lại bị nén xuống rất nhiều.

Hoắc Kiêu đi tới ngồi xuống, đè nhẹ giọng: “Bố, chẳng qua chỉ là được mất nhất thời thôi, dù là làm việc hay kinh doanh đều cần lâu dài, thứ ta muốn giành lấy không phải là giang sơn trong một sớm một chiều, mà là nhiều năm. Lúc con còn nhỏ, bố đã dạy con những thứ này rồi.”

Hoắc Đình Diệu thở dài, dáng ngồi không đổi, chỉ quay đầu nhìn Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu bình tĩnh nhìn ông ta, Hoắc Đình Diệu lại nói: “Bố dạy nhiều thế mà chuyện nào con cũng nhớ.”

Hoắc Kiêu: “Những lời bố dạy đủ để con sử dụng cả đời, sao con dám quên chứ?”

Mấy giây sau, Hoắc Kiêu lại nói: “Con cũng thấy mấy bài đăng trên mạng rồi. Nếu cảnh sát không tìm được chứng cứ, thì cho dù những chuyện đó có dậy sóng đến mức nào cũng chỉ là ảnh hưởng nhất thời, pháp luật sẽ không khép tội cho ai đó chỉ vì một bài đăng, đợi qua mấy ngày này, lại có tin tức mới ra, chuyện này cũng nhạt đi thôi.”

Hoắc Đình Diệu tránh mắt, vẫn ngồi ở đó, đưa mắt nhìn lên trần nhà: “Mấy năm trước, cậu Phùng luôn tìm kiếm Hứa Kinh Vĩ mà không tìm ra.”

Hoắc Kiêu nghĩ rồi bảo: “Tìm mãi mà không ra… vậy có khi là ông ta chết hay đổi tên rồi, còn không thì chắc là đã trốn ở cái xó xỉnh nào đó không chừng.”

Hoắc Đình Diệu: “Nhưng bố có cảm giác, cái tên đăng bài đã tìm được hắn ta rồi, hơn nữa rất có thể hiện giờ hắn ta đang ở trong tay cảnh sát.” 

“Đó chỉ là tình huống xấu nhất thôi, vẫn chưa chắc.” Hoắc Kiêu đáp.

Căn phòng lại im lặng.

Hoắc Đình Diệu nhắm mắt lại.

Hoắc Kiêu quan sát vẻ mặt của ông ta rồi lại nói: “Nhưng mà dù là chuyện chưa chắc thì tốt nhất cũng nên phòng ngừa. Giờ ta cứ nghĩ cách ứng phó cho tình huống xấu nhất rồi cái gì đến thì chống đỡ cái đó.”

Hoắc Đình Diệu nói với giọng đều đều: “Thế à, con có suy nghĩ gì thì nói ra nghe xem.”

Hoắc Kiêu nói: “Nếu cảnh sát chỉ điều tra tới Phùng Tề Chính, không tìm được chứng cứ trực tiếp có thể chứng thực được vụ tai nạn của Tiết Ích Đông liên quan tới bố, thế thì bố cứ phủ nhận tới cùng. Ngoài vụ án mạng này, con thấy những chuyện khác chả ảnh hưởng gì mấy, dù cảnh sát có nắm chứng cứ chứng thực thì cũng không cần phải lo. Phía sau ta có Lập Khôn, Lập Khôn không được thì tìm chỗ khác, chỉ cần bỏ tiền ra nổi thì không phải sợ không có ai nhận.”

Hoắc Đình Diệu không đáp, vẻ mặt vẫn không thay đổi, cứ như chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hoắc Kiêu bỗng không nhìn thấu ông ta, nhưng nghĩ chắc có lẽ Hoắc Đình Diệu cũng có suy nghĩ của riêng mình, đang tự tính toán.

Hoắc Kiêu tiếp tục: “Con nghĩ là bố đã sớm nghĩ ra bước kế tiếp nên làm gì rồi, nhưng mà con là con trai bố, trong lòng vẫn thấy lo, vì thế ban nãy con đã gặp Hàn Cố rồi. Anh ta gợi ý là thừa nhận chuyện nào nhỏ không quan trọng ấy, đẩy mấy vụ có tình tiết nghiêm trọng đi, tìm người gánh thay, dù gì có tiền mua tiên cũng được. Tuy cách này cũ nhưng vẫn sử dụng được.”

“Con gặp Hàn Cố rồi à?” Hoắc Đình Diệu mở mắt nhìn sang.

“Dạ vâng.” Hoắc Kiêu trả lời: “Vì hôm nay Lập Khôn cũng gặp chút chuyện, một tốp cảnh sát đã tới thu thập chứng cứ, Hàn Cố phải ở tới tối. Con tới tìm anh ta, sẵn tiện nghe ngóng động thái điều tra của cảnh sát. Nhưng mà anh ta cũng không biết cụ thể, chỉ suy đoán theo kinh nghiệm của luật sư, trước khi tới Lập Khôn, có vẻ là cảnh sát đã nắm được chứng cứ phạm tội của Phùng Tề Chính, hơn nữa chắc chắn còn dính líu nhiều hơn, tình tiết nghiêm trọng, nếu không sẽ không rầm rộ thế kia được.”

Hoắc Đình Diệu nhíu mày không nói.

Thật ra ông ta cũng đã nghe thấy chuyện Lập Khôn bị lục soát hôm nay.

Chuyện này đã âm thầm lan truyền trong giới, khách hàng lớn của Lập Khôn đều từng làm nhiều chuyện chột dạ, hiện giờ ai nấy cũng thấp thỏm lo sợ, sợ mình sẽ bất thình lình bị dính tới vì Lập Khôn bị điều tra.

Hoắc Kiêu tiếp tục: “Bố, thật ra chuyện con lo nhất bây giờ là cảnh sát thật sự tìm được gì đó bất lợi cho bố từ số tư liệu của Phùng Tề Chính. Nếu bố có thời gian thì nhớ lại xem ngoài chuyện của Tiết Ích Đông, bố còn có bảo Phùng Tề Chính đi xử lý người nào khác nữa không? Hoặc là có khi nào bố không bảo anh ta đi, nhưng anh ra lại tự ý hành động không?”

Hoắc Kiêu nói rồi, Hoắc Đình Diệu im lặng một hồi lâu, chỉ ngồi thẳng dậy, rót nước uống một ngụm rồi mới nói: “Con còn nhớ chuyện Địa Ốc Thừa Văn bị san bằng tám năm trước không?”

Hoắc Kiêu hơi kinh ngạc: “Con nhớ. Nhưng mà chuyện đó nói trắng ra là do Cố Thừa Văn tự chuốc họa vào mình, người bán đứng ông ta là Cố Dao, con gái ông ta, chị ta còn thu thập chứng cứ suốt mười năm, chuyện nào cũng nhắm vào chỗ chết, mục đích là để nhổ tận gốc Cố Thừa Văn và công ty của ông ta, ông ta có muốn phủi sạch tội lỗi cũng không phủi hết nổi. Mà nói ra thì Phùng Tề Chính không thể làm được tới mức như Cố Dao được.”

Hoắc Đình Diệu đặt ly xuống: “Sau khi Địa Ốc Thừa Văn sụp đổ, thị trường xuất hiện chỗ trống, cơ hội quá lớn, năm đó có rất nhiều doanh nghiệp có thực lực lẫn năng lực tranh đoạt miếng mồi ngon đó, bao gồm cả Hoắc Thị, cuối cùng Hoắc Thị lại độc chiếm phần hơn, lấy mất phần lớn nhất. Con thấy chuyện này chỉ là do Hoắc Thị gặp may thôi sao?”

Hoắc Kiêu: “Tất nhiên là không chỉ máy, còn có kế sách của bố, với cả…”

Sau đó, Hoắc Kiêu bỗng khựng lại tại đây.

Ánh mắt anh ta ngạc nhiên thấy rõ, anh ta nhìn Hoắc Đình Diệu với vẻ khó mở lời: “Ý bố là trong quá trình đó cũng có sử dụng một số mánh khoé tiêu cực như vụ tai nạn của Tiết Ích Đông sao?”

Hoắc Đình Diệu khẽ ngước đầu, liếc nhìn Hoắc Kiêu, tuy gặp tận mấy cú sốc trong một ngày nhưng vẫn giữ được thái độ kiêu ngạo.

Hoắc Đình Diệu nói:  “Chứ không thì con nghĩ là làm sao có được cái giang sơn này? Cơ hội là do chính mình tạo ra. Khi đó toàn là hùm beo xông tới giành giật thị trường, làm gì có ai nhường ai, người nào người nấy cũng toàn loại thủ đoạn nham hiểm, Hoắc Thị ta có thể dùng máu để mở đường, đi được tới ngày hôm nay là vì chúng ta tàn ác hơn chúng. Thế giới này là vậy đấy, nắm đấm kẻ nào mạnh hơn thì kẻ đó đứng trên. Không có vũ khí trong tay thì đến tư cách ngồi trên bàn đàm phán cũng không có.”

Vẻ mặt Hoắc Kiêu ánh lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, ngơ ngác, cũng có lo lắng.

Nhưng trên thực tế, trong lòng anh ta lại rõ mồn một, dù Hoắc Đình Diệu không nói, anh ta cũng có thể đoán được mười mươi, dù gì cũng là thằng con nham hiểm mà Hoắc Đình Diệu tự tay nuôi dưỡng, nhà họ Hoắc làm gì có ai ngây ngô, có ngu ngốc như Hoắc Ung thì cũng không có lúc nào là ngây thơ.

Vì thế, Hoắc Kiêu không diễn quá lố, chỉ thái độ như thế trong một chốc lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại ngay, chỉ cụp mắt, tỏ vẻ như đang thấy bế tắc trước tình hình hiện tại.

Hoắc Kiêu: “Nếu thế thì sắp tới khó nhằn đây. Nếu chỉ thừa nhận một số chuyện có tình tiết nhẹ như con nói lúc nãy thì sợ là cảnh sát sẽ không chịu thôi, chắc chắn sẽ còn đào bới sâu hơn. Đến lúc đó, bố sẽ mất đi cơ hội thành thật để được khoan hồng, thế thì lại thành ra bất lợi…”

Hoắc Kiêu nói rất chậm rãi, còn ngừng lại vài lần như đang cân nhắc suy nghĩ, lại còn lộ vẻ khó xử.

Hoắc Đình Diệu nghe thế lại bình tĩnh hỏi: “Ý con là bảo bố nắm bắt thời cơ trước, thừa nhận hết trước khi mọi chuyện đổ bể à?”

Hai cha con vòng vo cả buổi trời, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính, cũng tự lật bài của mình.

Hoắc Kiêu nhắm mắt thở dài một hơi, ánh mắt ánh chút đau buồn: “Bố là người dạy con, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Mười năm trước, Hoắc Ung muốn hại con, bị con đánh trả lại, lúc đó bố đã nói với nó, nó là con trai nhà họ Hoắc, phải biết nghĩ có tình hình chung, hy sinh bản thân nhỏ nhoi. Mười năm sau, Hoắc Ung hại con lần nữa, con nằm trong bệnh viện một năm, sau đó bố cũng nói với con những lời tương tự, con cũng đã nói với bố, Hoắc Ung là em trai con, nếu là người khác con có thể trả thù, nhưng với nó thì con phải cân nhắc cho cái nhà này trước tiên. Từ nhỏ tới lớn bố đều dạy chúng con như thế, cả Hoắc Ung lẫn con đều ghi lòng tạc dạ lời bố, chưa bao giờ dám quên. Giờ đã đến lượt bố rồi, con nghĩ có lẽ bố nên lấy mình làm gương, hy sinh vì cái nhà này như những gì bố dạy chúng con.”

Hoắc Kiêu nói xong một lúc lâu, Hoắc Đình Diệu vẫn chưa hề lên tiếng, ông ta chỉ ngồi đó, nửa cười nửa không nhìn anh ta.

Hoắc Kiêu cũng không hề chột dạ, tuy trong lòng không hoàn toàn chắc chắn, nhưng anh ta biết, mình không thể để lộ vẻ yếu thế.

Cho đến khi Hoắc Đình Diệu bỗng dưng lên tiếng, nói với hàm ý sâu xa: “Không hổ là con trai bố dạy dỗ, con đã lớn rồi, giao Hoắc Thị cho con, bố rất yên tâm.”

Hoắc Kiêu thầm thở dài, khiến mình bình tâm lại rồi mới đáp: “Con còn phải học nhiều thứ ở bố lắm. Bố, bố cũng đừng lo quá, chuyện tiếp theo sau đó con nhất định sẽ giúp bố tới cùng, sẽ không để đám cảnh sát đó được như ý đâu.”

Hoắc Đình Diệu cười gật đầu: “Tốt, vậy thì thế đi. Khuya rồi, bố cũng mệt rồi.”

“Vậy con không làm phiền nữa, bố nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Lúc này Hoắc Kiêu mới đứng dậy, nhẹ nhàng gật đầu rồi ra khỏi cửa.

Hoắc Kiêu đi rồi, một lát sau, Hoắc Đình Diệu mới đứng dậy khỏi sofa, nhấc máy gọi một cuộc điện thoại.

Hàn Cố bên kia đầu dây nhanh chóng lên tiếng: “A lô, ngài Hoắc.”

Hoắc Đình Diệu chỉ nói: “Lát nữa gặp nhau chút đi, tôi gửi địa chỉ cho cậu, có chuyện muốn nói với cậu, đừng nói với ai cả.”
Bình Luận (0)
Comment