Họa Đường Xuân

Chương 51

Đau quá…… Trong lòng lại càng đau, nhưng trong lòng đau không phải bởi vì nơi đó đau, mà là vì Mạc Thế Di đang miễn cưỡng làm chuyện sinh đứa nhỏ với hắn. Trong lòng Nguyệt Bất Do rất khổ sở, trong đầu rất khổ sở, trên người cũng rất khổ sở. Chỉ là dần dần, sự khổ sở của hắn bị một loại cảm xúc khác thay thế.

Đây là cảm giác gì? Ngứa ngứa, tê tê …… Thật sự…… rất kỳ quái…… Hai chân kẹp chặt eo Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do kêu lên một tiếng vui thích bị Mạc Thế Di trừu sáp ra. Đúng, là vui thích. Là vui thích mà Mạc Thế Di mang cho hắn, nhưng lại không giống với những vui thích trước đây.

“Mạc Thế Di……” Đang miễn cưỡng sao?

“Bất Do, Bất Do…… Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi……”

Hai tay gắt gao nắm chặt eo Nguyệt Bất Do, tốc độ Mạc Thế Di trừu sáp càng lúc càng nhanh, gương mặt không dịch dung bởi vì cực độ hạnh phúc mà hơi vặn vẹo.

Lý trí gần như bị dục vọng khống chế toàn bộ. Kéo hai bàn tay đang ôm mình của Nguyệt Bất Do giao hoà cùng mười ngón tay mình, Mạc Thế Di phóng túng dục vọng bản thân, một chút lý trí còn tồn tại kia càng không ngừng nhắc nhở y nếu để Nguyệt Bất Do phát hiện y có nửa điểm “miễn cưỡng”, đời này của y chỉ sợ đều sụp đổ. Bởi vì y đã phát hiện, trong chuyện “sinh đứa nhỏ” này Nguyệt Bất Do rất mẫn cảm, cho dù là đau lòng cũng sẽ bị hắn coi là miễn cưỡng.

Nguyệt Bất Do hoàn toàn quên Mạc Thế Di có phải đang miễn cưỡng hay không, dưới sự đoạt lấy của Mạc Thế Di hắn kích tình hô to, lần lượt muốn Mạc Thế Di nhanh hơn, mạnh hơn một chút. Dưới thân hai người ướt át một mảnh, Nguyệt Bất Do thậm chí chủ động vặn vẹo thân thể tác cầu Mạc Thế Di hoàn toàn quên tư vị của nữ nhân “khác”, chỉ nhớ rõ hắn.

Ván giường không chịu nổi gánh nặng, Mạc Thế Di rút mạnh dục vọng của bản thân ra, lật thân thể Nguyệt Bất Do lại, hôn lên lưng hắn rồi lại mạnh mẽ sáp nhập thân thể hắn, đưa tới từng đợt run rẩy của Nguyệt Bất Do.

Dục vọng phát tiết không hề dự triệu, gầm nhẹ một tiếng, Mạc Thế Di đem tinh hoa của mình hoàn toàn rót vào trong cơ thể Nguyệt Bất Do, mà phân thân bị y vuốt ve của Nguyệt Bất Do cũng phun ra bạch trọc ồ ồ.

Hai người đều thở dốc lợi hại, Mạc Thế Di hạ xuống mấy cái hôn trên lưng Nguyệt Bất Do, luật động phần eo không hề dừng lại. Thoáng tỉnh táo, Nguyệt Bất Do lại bò tới phía trước, miệng suy yếu kêu: “Ngươi không cần, miễn cưỡng.”

Tóm lấy người đang muốn chạy trốn, Mạc Thế Di rút bản thân ra, lại lật người Nguyệt Bất Do lại, tiếp theo tách hai chân hắn ra, đem dục vọng lại vừa cứng lên của mình chậm rãi sáp nhập nơi đã bị thương của Nguyệt Bất Do. Y rất đau lòng, nhưng hiện tại không thể dừng lại.

“Ngươi không cần……” Hai chữ miễn cưỡng bị người hôn trở lại. Nguyệt Bất Do rất tức giận đánh lên lưng Mạc Thế Di một cái, nhưng ngay sau đó hắn lại dùng lực ôm lấy đối phương, không rõ tư vị tuyệt vời như thế vì sao Mạc Thế Di lại không muốn cho hắn. Trong lòng đau đớn một trận, Nguyệt Bất Do lại tức giận đánh thêm một cái.



Âm thanh giường chiếu trong phòng giằng co thật lâu thật lâu thật lâu mới xem như triệt để chấm dứt. Trên giường hỗn độn không chịu nổi, khắp nơi dính đầy các loại chất lỏng. Người đang khổ sở sau lần lượt từng trận vui thích cuối cùng cũng quên tức giận, ngủ như chết dưới thân Mạc Thế Di, ngay cả khi Mạc Thế Di rời khỏi cơ thể hắn cũng chỉ hừ khe khẽ vài tiếng, mí mắt cũng không động đậy chút nào.

Thở hắt ra, hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di xuống giường. Lấy nước tẩy rửa cho Nguyệt Bất Do, còn phải đổi khăn trải giường, đổi đệm chăn. Quay đầu liếc nhìn người đang ngủ say một cái, Mạc Thế Di lắc đầu, chuyện này là y suy xét không chu toàn, đợi người nọ tỉnh lại y nhất định phải giải thích rõ ràng.

Không gọi người hỗ trợ, Mạc Thế Di tự hoàn thành từng việc một. Đợi đến khi mang thân thể nhẹ nhàng khoan khoái của Nguyệt Bất Do thả lại trên giường, đắp chăn có hương vị của nắng lên cho hắn, Mạc Thế Di ra một thân đầy mồ hôi. Không thèm quan tâm đến chính mình, y xốc lên một góc chăn, mở đôi mông cánh hoa của Nguyệt Bất Do ra. Mi tâm nhíu chặt, Mạc Thế Di dùng răng nanh cắn mở nắp bình thuốc, bôi thuốc cho Nguyệt Bất Do. Nơi đó còn có tơ máu, bị rách thật nghiêm trọng. Hậu quả này vượt quá dự đoán của Mạc Thế Di, nhưng dưới tình huống lúc đó y chỉ có thể làm như vậy.

Tỉ mỉ, trong trong ngoài ngoài đều bôi thuốc cẩn thận, Mạc Thế Di đắp chăn cho Nguyệt Bất Do, lúc này mới có thời gian đi chỉnh trang chính mình. Qua không đến một canh giờ nữa trời sẽ sáng, thân thể Mạc Thế Di mệt chết đi, nhưng đầu óc cũng rất thanh tỉnh. Người trên giường ngủ thật sự trầm, nhưng mi tâm lại vẫn mang thương tâm khổ sở, Mạc Thế Di im lặng thở dài một tiếng, tiếp theo, khóe miệng khẽ cong lên, Bất Do của y thật là.

Ngồi dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, Mạc Thế Di đợi đến khi trời sáng. Người bên cạnh dường như bởi vì trong ổ chăn thiếu một người, tay luôn luôn sờ tới sờ lui trước người hắn. Mạc Thế Di cầm tay hắn, khom người hôn môi hắn, chỉ chốc lát sau, người này lại ngủ say như chết, chỉ là nắm tay y thật chặt, không muốn buông ra.

Trời sáng rõ, Mạc Thế Di điểm huyệt ngủ của Nguyệt Bất Do, mặc chỉnh tề ra khỏi phòng. Đi tới phòng Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng, y gõ cửa, cửa rất nhanh mở ra. Ra mở cửa là Hứa Thanh Thuỷ.

“Thế Di?” Hứa Thanh Thuỷ tránh người ra, xem ra y đã dậy từ sớm.

Mạc Thế Di đi vào phòng, hỏi: “Ba Tùng đại ca đã thức dậy chưa? Ta có việc phải phiền toái hắn một chút.”

Hứa Thanh Thuỷ mỉm cười nói: “Đã dậy rồi.”

Có người trong nhà nghe được tiếng Mạc Thế Di nên đi ra, Mạc Thế Di đi lên trước: “Ba Tùng đại ca, ta có việc muốn nhờ ngươi, vào phòng rồi nói.”

“Được.”

Ba Tùng xoay người lại vào phòng, Mạc Thế Di cũng đi vào, đóng cửa lại. Hứa Thanh Thuỷ không hiếu kỳ bọn họ nói cái gì, đi ra ngoài làm điểm tâm.

Đợi đến khi Hứa Thanh Thuỷ trở về, Mạc Thế Di đã đi mất, thấy Ba Tùng ngồi ở bên cạnh bàn, hai tay che mặt, y không yên lòng đi tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Thế Di tìm ngươi nói cái gì?”

Ba Tùng buông tay, Hứa Thanh Thuỷ nháy mắt mấy cái, vẻ mặt đối phương là muốn cười nhưng không cười nổi. Ba Tùng ôm Hứa Thanh Thuỷ để y ngồi trong lòng mình, thở dài: “Ai, có một vị tình nhân như vậy, thật sự là khó cho Thế Di.”

“Bất Do? Bọn họ xảy ra chuyện gì?” Không muốn đè nặng Ba Tùng, Hứa Thanh Thuỷ muốn đứng lên.

Đè lại thân thể Hứa Thanh Thuỷ, Ba Tùng hôn một cái lên miệng y, Hứa Thanh Thuỷ lập tức bất động, hai má đỏ rực. Ba Tùng ôm chặt y, cảm khái: “Có thể có được ngươi thật sự là đời trước ta đã tu luyện có phúc mà. Thanh Thuỷ, Thế Di nói đợi sau khi mọi chuyện ở kinh thành kết thúc y sẽ đưa chúng ta đến tái ngoại, nơi đó sẽ không có người nào uy hiếp chúng ta nữa. Ngươi nguyện ý đi không?”

Hứa Thanh Thuỷ nở nụ cười: “Chỉ cần có ngươi, đi nơi nào cũng giống nhau.”

“Được, vậy, chúng ta sẽ đi tái ngoại.”

Trở lại trong phòng, Mạc Thế Di cởi áo lên giường. Chui vào ổ chăn, ôm người theo bản năng chui vào trong lòng y, y thở hắt ra thật dài, khóe miệng cong lên. Lần này hiểu lầm thật sự là ồn ào lớn rồi, nhất định phải giải quyết cho tốt, nếu không người này mà tức giận chạy mất thì chẳng phải là y oan uổng? Chỉ là y làm sao cũng không nghĩ rằng người này lại để ý nữ tử mà y căn bản không nhớ rõ dung mạo kia như vậy, đây là sơ sẩy của y.

Lại thở hắt ra, Mạc Thế Di nhắm mắt lại, đợi người trong lòng tỉnh ngủ y sẽ để người này biết y thương hắn nhiều đến thế nào, y một chút cũng không miễn cưỡng.

Ngủ thẳng đến giữa buổi chiều, Nguyệt Bất Do hừ vài tiếng, muốn tỉnh. Đã tỉnh ngủ, Mạc Thế Di buông sách trong tay, sờ lên mặt Nguyệt Bất Do, khẽ gọi: “Bất Do, Bất Do?”

Trong tim rầu rĩ , chua xót, còn có chút đau đớn. Lúc trước nghe thấy âm thanh này hắn liền đặc biệt cao hứng, đặc biệt hoan hỉ, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn tương phản.

Trong đầu không hẹn mà lại hiện lên từng màn trước khi mê man, Nguyệt Bất Do mở mắt, trong mắt là oán giận rõ ràng. Bàn tay Mạc Thế Di đặt trên mặt hắn cứng đờ, im lặng thở dài.

“Đói bụng rồi hả, để ta lấy đồ ăn cho ngươi.”

“Không đói bụng.” Tức cũng đủ no rồi.

“Một ngày chưa ăn gì làm sao lại không đói bụng được, ta lấy đồ ăn cho ngươi, ngươi đừng đứng lên.”

Xốc chăn lên xuống giường, treo màn sang một bên, Mạc Thế Di mặc áo khoác vào đi ra ngoài. Nhìn y rời đi, Nguyệt Bất Do kéo chăn lại, trong mắt không thoải mái.

“Hừ !” Nặng nề hừ một tiếng, Nguyệt Bất Do vùi đầu vào trong ổ chăn, thân thể đau nhức dị thường, thật giống như không phải của hắn, nhưng hắn không có tâm tư để ý.

Có người đi vào, lại không phải tiếng bước chân của Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do mạnh mẽ kéo chăn lên giương mắt, rồi hắn sửng sốt: “Ba Tùng?”

Người đi vào cười với hắn, kéo ghế dựa ra ngồi bên giường, nói rõ ý đồ đến đây: “Thế Di tìm ta giúp hắn một chuyện.”

“Hừ ! Ngươi đừng khuyên ta, tâm tư của y ta đều biết, sau này ta sẽ không miễn cưỡng y!” Trong lòng càng khó chịu, Nguyệt Bất Do dùng sức kéo cao chăn che mặt, lại đụng đến miệng vết thương đau đớn phía dưới, hắn nghiến răng không để mình phát ra âm thanh.

Ai, Ba Tùng cười lắc đầu, nhìn không ra một Nguyệt Bất Do ổn trọng lợi hại thế mà lại trẻ con và…… không phân phải trái như thế. Mà thôi mà thôi, hắn làm người tốt đến cùng vậy, đừng làm cho hai người yêu nhau này vô duyên vô cớ sinh ra hiểu lầm.

“Bất Do, ngươi hiểu lầm Thế Di rồi.”

“Hừ !”

Ngoài cửa phòng, Mạc Thế Di đứng đó đợi Ba Tùng đi ra, đúng hơn là, đợi Nguyệt Bất Do “tha thứ” cho y. Đi cùng Ba Tùng đến, Hứa Thanh Thuỷ đứng bên cạnh y muốn nói vài câu an ủi nhưng lại không biết nên nói thế nào, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư. Nghĩ nghĩ, y nhìn về phía Mạc Thế Di, tìm lời để nói: “Nội thương của Bất Do đã ổn chưa? Ta định phối ít thuốc điều trị cho hắn, hắn luôn nói không có việc gì.”

Mạc Thế Di thu hồi tâm tư, nói: “Ngươi phối đi, ta sẽ bảo hắn uống. Nội thương của hắn đã khá tương đối, chỉ là kéo dài đã lâu, ta cũng sợ hắn để lại di chứng gì, hắn luôn không biết yêu quý bản thân như vậy.”

Hứa Thanh Thuỷ cười: “Đúng vậy. Bất Do người này đôi khi tâm tư rất tinh tế, đôi khi lại tùy tiện, đặc biệt đối với chuyện của chính mình, hắn luôn không quan tâm. Nhưng mà quen biết Bất Do một thời gian, ta có thể nhìn ra được hắn rất để ý mọi chuyện của ngươi.”

Mạc Thế Di ngồi xuống trước cửa, thở dài một tiếng: “Lần này là ta không đúng, làm hắn hiểu lầm, ta hẳn là biết hắn để ý đến chuyện lúc trước của ta thế nào.”

Hứa Thanh Thuỷ ngồi xuống cùng y, lấy giọng điệu trưởng bối nói: “Bất Do không phải là người nói không thông, chờ hắn hiểu được là mình hiểu lầm hắn sẽ không tức giận nữa. Nhưng mà hắn để ý như thế chỉ sợ là vẫn lo lắng, lo lắng ngươi sẽ không thích hắn. Đừng nhìn hắn chẳng quan tâm cái gì cả mà nhầm, đối với tình cảm của ngươi hắn lại thực sự để ý, bằng không cũng sẽ không khổ sở như thế.”

Mạc Thế Di gật gật đầu: “Là ta sơ sót.”

Kế tiếp hai người không nói gì nữa, đợi thật lâu, cánh cửa phía sau mới mở, Mạc Thế Di và Hứa Thanh Thuỷ lập tức đứng lên. Ba Tùng nhìn Mạc Thế Di cười, tim Mạc Thế Di như được thả lỏng, nói tạ ơn với Ba Tùng, y bước nhanh vào phòng. Giúp y đóng cửa lại, Ba Tùng kéo tay Hứa Thanh Thuỷ đi về phía phòng mình, cười nói: “Hẳn là không có việc gì nữa rồi. Cũng khó trách Thế Di gặp khó khăn đến thế, ta cũng thiếu chút nữa là không chống đỡ được.”

“Ha ha, không có việc gì thì tốt rồi.”

Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng trở về phòng, Hứa Ba vẫn ở Đông cung chưa trở về, Thành Lệ có vẻ cũng biết tối hôm qua Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do có việc muốn làm, hôm nay không tới quấy rầy.

Vào phòng ngủ, nhìn trong ánh mắt người trên giường vẫn còn mang bất mãn, Mạc Thế Di đi đến bên giường, khom người hôn hắn: “Thực xin lỗi, Bất Do, ta sai rồi.”

“Ngươi thật sự muốn cùng ta làm chuyện sinh đứa nhỏ?” Tuy rằng cũng hiểu được mình có vẻ, hình như, chắc là đã hiểu lầm, nhưng Nguyệt Bất Do vẫn không yên lòng.

Đặt tay Nguyệt Bất Do lên ngực mình, Mạc Thế Di nhìn hắn: “Không lừa ngươi, thật sự, thật sự muốn cùng ngươi làm chuyện sinh đứa nhỏ. Chỉ là ta nghĩ rằng, làm như vậy sẽ làm ngươi càng vui hơn.”

“Ta không vui!”

Mạc Thế Di lập tức lại áy náy: “Ta sai rồi, sau này tuyệt không tái phạm nữa.”

Nguyệt Bất Do nhếch miệng, rồi mới chu môi, Mạc Thế Di nhanh chóng nhào tới hôn. Hôn thật lâu, lâu đến mức cái hôn đã trở nên cực kì triền miên, suy xét đến thân thể Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di cưỡng chế dục vọng, ngẩng đầu.

Lau đi ướt át bên miệng Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di lại nói: “Bất Do, ta không lừa ngươi, ta chỉ muốn cùng ngươi làm chuyện sinh đứa nhỏ. Còn nữ nhân kia, ta đã sớm quên rồi, ta thậm chí chưa từng nhớ rõ dung mạo của nàng, càng đừng nói có cảm giác gì với nàng. Bất Do, nửa đời trước ta không được tự do, nửa đời sau ta chỉ mong có thể có ngươi làm bạn. Nếu ngươi nguyện ý, kiếp sau ta cũng phải tìm được ngươi, cho dù phải quấn lấy ngươi thì cũng sẽ quấn đến khi nào ngươi chịu ở bên cạnh ta mới thôi.”

“Vậy sau này ngươi sẽ lại làm chuyện sinh đứa nhỏ với ta sao?” Ánh mắt lại sắp cong cong.

Mạc Thế Di hôn một cái lên khoé miệng Nguyệt Bất Do: “Ngươi còn nguyện ý cho ta làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi sao? Lần này ta làm đau ngươi, còn làm ngươi bị thương.”

“Nguyện ý !” Hai tay lập tức ôm cổ Mạc Thế Di không cho y rời đi, Nguyệt Bất Do hô to: “Ta không sợ đau không sợ bị thương, ta muốn ngươi ‘chỉ’ làm chuyện sinh đứa nhỏ với ta.”

Hốc mắt nóng bỏng, Mạc Thế Di cười với Nguyệt Bất Do, nụ cười mà hắn thích nhất: “Ta ‘chỉ biết’ làm cùng ngươi. Nhưng mà lần tới ngươi có thể cho ta thời gian nhiều hơn một chút? Ta không muốn ngươi đau, không muốn ngươi bị thương.”

Ánh mắt cong cong, Nguyệt Bất Do gật đầu: “Chỉ cần ngươi thật lòng, không miễn cưỡng, ngươi muốn làm sao cũng được.”

Đứa ngốc.

“Ta đương nhiên là thật lòng , lại càng không miễn cưỡng.” Xoa xoa bụng Nguyệt Bất Do, triệt để nhẹ nhàng thở ra, Mạc Thế Di hỏi: “Có đói bụng không?”

“Đói.” Hết giận, tự nhiên là đói rồi.

“Ta lấy đồ ăn cho ngươi. Nhưng mà nơi đó của ngươi bị thương, trước khi vết thương lành lại chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm dễ tiêu hóa.”

“Không sao không sao, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được.” Ăn cái gì cũng tốt, chuyện ăn so với chuyện sinh đứa nhỏ với Mạc Thế Di thì chỉ nhỏ xíu, Nguyệt Bất Do khoát tay thật mạnh.

Thật muốn dung nhập người này vào máu thịt của mình quá. Nhịn không được lại hôn Nguyệt Bất Do hồi lâu, Mạc Thế Di đứng dậy đi lấy đồ ăn cho hắn. Nằm trong ổ chăn, được làm chuyện sinh đứa nhỏ với Mạc Thế Di như nguyện, lúc này Nguyệt Bất Do mới tươi cười. Đau thì đau, nhưng hắn rất thích.

Giải quyết xong hiểu lầm, Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do chỉ ở trong phòng lấp đầy bụng không ra ngoài. Ăn no rồi, Mạc Thế Di nằm trên giường xoa eo bóp chân cho người nào đó. Kỳ thật Nguyệt Bất Do cũng không để ý, đau thì đau thôi, qua vài ngày thì tốt rồi. Nhưng Mạc Thế Di lại xoa cho hắn, nhìn sự đau lòng trên mặt Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cứ để y xoa nhẹ cho mình. Hắn thích Mạc Thế Di đau lòng, thích Mạc Thế Di đau lòng vì hắn.

Đêm nay, chui trong lòng Mạc Thế Di ngủ, mi tâm Nguyệt Bất Do không còn khổ sở nữa, trong lòng tràn ngập vui vẻ. Ôm hắn, trên mặt Mạc Thế Di cũng không có lo lắng, chỉ có hạnh phúc vì lại một lần nữa được người yêu tin tưởng. Tuy rằng Nguyệt Bất Do biết chuyện này hắn hiểu lầm, nhưng hắn vẫn mãnh liệt yêu cầu hắn phải làm người phía dưới, muốn dùng thân thể của chính mình để chặt chẽ hấp dẫn Mạc Thế Di, để y không thể nhớ tới tư vị nữ nhân khác nữa.

Mạc Thế Di tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng tiếp nhận rồi, vừa rồi người này giận dữ như thế, nếu y còn kiên trì, lỡ như làm người này tức giận chạy mất thì biết làm sao. Nếu không thể lấy bản thân làm “quà” tặng Nguyệt Bất Do, vậy đổi cái khác đi. Chuyện Nguyệt Bất Do để ý nhất chính là sự tự do của y, vậy y phải sớm ngày lấy được tự do của mình, sớm ngày nương tựa Nguyệt Bất Do, cùng hắn lưu lạc giang hồ.

Côn trùng ban đêm ngoài cửa sổ kêu rầm rĩ, nhưng hai người đang ôm chặt lấy nhau vẫn ngủ thật say, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì thì ngày mai nói sau, giờ khắc này, bọn họ chỉ cần có nhau là đủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment