Họa Đường Xuân

Chương 52

Nằm trên giường một ngày, ngày hôm sau Nguyệt Bất Do đã xuống giường. Chỗ kia tự nhiên không thể lành nhanh như thế, chẳng qua Nguyệt Bất Do cũng không phải là quý nhân thân thể mảnh mai, không phải thương nặng nha, qua vài ngày thì tốt rồi, không cần thiết ngày nào cũng nằm trên giường, nói ra có khi còn làm người ta chê cười ấy chứ.

Mạc Thế Di rất muốn Nguyệt Bất Do nằm trên giường thêm hai ngày, nhưng y quá rõ ràng tính tình tiểu tình nhân của mình, chỉ có thể dặn dò hắn làm việc chậm một chút, đừng làm tăng thêm thương thế cho chỗ kia. Cũng may thuốc mỡ Thành Lệ giúp y tìm được có vẻ dùng rất tốt, chỗ đó của Nguyệt Bất Do đã không còn chảy máu nữa. Nhìn Nguyệt Bất Do dùng tư thế quái dị đi tới đi lui, Mạc Thế Di thật đau lòng.

Ăn xong bữa sáng, Nguyệt Bất Do bảo Mạc Thế Di phái người đi gọi Thành Lệ, chuyện sinh đứa nhỏ phải làm, chuyện chữa bệnh càng không thể bỏ qua. Mạc Thế Di đi tìm người mời Thành Lệ , Nguyệt Bất Do chạy nhanh đến chỗ Hứa Thanh Thuỷ, giữ chặt y lặng lẽ nói: “Cái thuốc kia ngươi đã làm xong chưa?”

Hứa Thanh Thuỷ bật cười: “Cái kia phải vài ngày mới làm xong được, ngày hôm qua ta vừa bảo họ hỗ trợ mua được dược liệu rồi.”

“À.” Nguyệt Bất Do xoa xoa cái mông của mình, hạ giọng, “Ngươi nhanh lên. Như thế này làm một lần xong vài ngày sau cũng không thể làm, rất mệt. Tốt nhất là cái loại bôi vào thì ngày hôm sau sẽ không làm sao nữa ấy.”

Hắn vừa nói xong, Hứa Thanh Thuỷ liền ho khan. Trong chuyện này Nguyệt Bất Do thật đúng là nam nhi hào sảng mà. Nhưng đối mặt với người như vậy Hứa Thanh Thuỷ lại không thể quá ngượng ngùng, dù sao thì y cũng là trưởng bối, Nguyệt Bất Do lại đang nghiêm túc nói với y. Trong lòng biết về chuyện này Nguyệt Bất Do rất đơn thuần và thẳng thắn, Hứa Thanh Thuỷ cũng nhân cơ hội nói: “Nam tử làm chuyện này vốn không giống nữ tử, ngươi không cần quá nóng vội, cứ để Thế Di chuẩn bị thật tốt cho ngươi, như vậy ngươi sẽ không bị thương. Sau đó bôi chút thuốc, ngày hôm sau chắc chắn sẽ không có việc gì. Nhớ đấy, không cần quá lỗ mãng, nếu không ngươi sẽ không dễ chịu, Thế Di cũng sẽ không dễ chịu.”

Nguyệt Bất Do vừa nghe liền sửng sốt: “Mạc Thế Di cũng sẽ không dễ chịu?”

Hứa Thanh Thuỷ chịu đựng đỏ mặt gật đầu, nghiêm túc nói: “Chuyện này vốn là việc thân mật ngọt ngào, sao có thể vội vàng xao động thô lỗ. Chúng ta là người ngoài mà còn nhìn ra được Thế Di thích ngươi, trong lòng cũng chỉ có ngươi. Ngươi muốn thế nào tự nhiên là y sẽ đáp ứng toàn bộ, nhưng như vậy thường sẽ làm y xem nhẹ cảm nhận của chính mình, ngươi cũng không muốn thế đúng không.”

“Không muốn.” Nguyệt Bất Do cúi đầu, quai hàm bạnh lên, “Vậy…… Vậy Mạc Thế Di y, có phải là……”

Hứa Thanh Thuỷ không nhịn được nhẹ nhàng gõ vào gáy Nguyệt Bất Do một cái: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, tấm lòng của Thế Di đối với ngươi không phải ngươi là người rõ ràng nhất sao?”

Nguyệt Bất Do nghĩ nghĩ, gật đầu thật mạnh: “Y thích ta, ta cũng thích y.”

“Còn không phải sao? Các ngươi thích lẫn nhau, vậy ngươi còn hoài nghi cái gì? Thích, tự nhiên sẽ muốn làm chuyện thân mật, ý tứ của ta chẳng qua cũng là muốn ngươi không cần vội vàng xao động như vậy, ngươi cũng không muốn mình không thoải mái làm Mạc Thế Di phải đau lòng vì ngươi đúng không?”

Hắn muốn, hắn thích nhất là nhìn dáng vẻ Mạc Thế Di đau lòng vì hắn. Nhưng mà…… Nguyệt Bất Do nhìn về phía Hứa Thanh Thuỷ, trịnh trọng nói: “Từ nay về sau ta nghe y, không lỗ mãng nữa.”

Hứa Thanh Thuỷ nở nụ cười: “Thế này mới đúng. Ngươi không biết ngày đó Thế Di đau lòng ngươi thế nào đâu.”

Ánh mắt Nguyệt Bất Do cong cong: “Ta biết.”

“Ngươi à.” Hứa Thanh Thuỷ bất đắc dĩ cười, nhưng mà như vậy Bất Do vẫn cứ để người như Thế Di yêu thương đi, hai người bọn họ là trời sinh một đôi.

Bị Hứa Thanh Thuỷ “dạy bảo” một phen, Nguyệt Bất Do cũng bắt đầu tỉnh lại. Trước không nói mấy ngày nay chỉ có thể ăn cháo ăn rau xanh, giờ còn không thể cùng Mạc Thế Di làm chuyện sinh đứa nhỏ tiếp, sau này hắn cũng không thể lỗ mãng như thế nữa. Vừa nghĩ vậy, Nguyệt Bất Do liền ngoan ngoãn trở về phòng, đi đến giường, dưỡng thương.

Mạc Thế Di đã trở lại, thấy Nguyệt Bất Do nằm trên giường, y chạy nhanh tới, hỏi: “Bất Do? Có phải đau lắm không?” Người này vừa rồi còn nói không nằm mà.

Nguyệt Bất Do lắc đầu: “Không phải. Ta muốn nhanh chóng dưỡng thương cho tốt, bằng không cũng không thể làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi nữa.”

Mạc Thế Di sửng sốt, rồi khóe miệng cũng cong lên không tự nhiên lắm, không phải y không muốn, mà là còn chưa học cười tự nhiên được, nhưng trong lòng cũng ngọt ngào nở hoa. Khom người, hôn khoé miệng Nguyệt Bất Do một cái, y khàn khàn nói: “Để ta xem xem có rách ra không.”

Nguyệt Bất Do lập tức trở mình, cong cái mông lên, không hề ngượng ngùng chút nào. Mạc Thế Di cởi bỏ khố của hắn, cởi quần hắn, ôn nhu tách mông cánh hoa của hắn ra, chỉ thấy vết thương màu đỏ sậm ở nơi đó vẫn rất rõ ràng. Lấy thuốc trong người ra bôi một chút cho Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di hôn hai cái lên cánh mông của Nguyệt Bất Do, mặc lại quần cho hắn.

“Mấy ngày nay vẫn nên nằm đi.”

“Được.”

Nguyệt Bất Do xoay người, chu miệng.

Hai người lại ở trong phòng khanh khanh ta ta, có người gõ cửa, Mạc Thế Di xuống giường, nghe bên ngoài có người nói: “Công tử, thiếu gia đến đây.”

Mạc Thế Di đi giày, miệng nói: “Bảo hắn đến đây đi, đi mời cả Hứa công tử và Ba Tùng công tử đến nữa.”

“Vâng.”

“Thành Lệ đến đây?” Nguyệt Bất Do ngồi dậy muốn xuống giường, lại nhớ tới hắn đáp ứng Mạc Thế Di phải dưỡng thương, lại nằm trở về.

Mạc Thế Di gật đầu, đứng dậy đi mở cửa, chỉ chốc lát sau Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng đến đây, Thành Lệ cũng đến, còn mang Hứa Ba về.

Vừa thấy Hứa Ba, Nguyệt Bất Do cũng rất kinh ngạc nói: “Oa, cuối cùng ngươi đã trở lại, ta còn tưởng ngươi bị Thành Lệ ăn rồi, hắn không bắt nạt ngươi chứ?”

Hứa Ba lắc đầu đang muốn nói chuyện, một người bất mãn đi đến bên giường, nghiêng mắt nhìn hắn: “Bản cung cũng đâu phải mãnh thú hồng thủy chứ. Thế còn ngươi, Nguyệt đại hiệp của chúng ta sao lại bệnh tật nằm giường thế này?” Miệng hỏi, Thành Lệ lại vươn tay định sờ mông Nguyệt Bất Do, bị một người ngăn lại.

“Thành Lệ.” Đương nhiên là Mạc Thế Di.

“Hừ, người này vừa thấy ta là chẳng nói được lời nào tốt cả.” Thành Lệ không cam lòng thu tay lại.

Nguyệt Bất Do còn tiếp tục trêu chọc: “Miệng ngươi xấu như vậy, Hứa Ba lại ngốc, ta tự nhiên phải lo lắng cho y.”

“Có ngốc cũng thông minh hơn ngươi.”

Vừa thấy mặt nhau một cái là hai người liền đấu khẩu, Hứa Ba ở một bên cười trộm, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng cũng cười. Ngồi trên giường thoải mái ôm Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nhìn về phía Thành Lệ: “Ngươi cũng đừng cùng hắn náo loạn nữa.”

“Ái chà, ngươi cứ bảo vệ hắn đi, nhớ đừng quên ta là anh trai của ngươi đó.” Thành Lệ không hề ghen tị chút nào, trách cứ Mạc Thế Di, sau đó ngồi xuống bên kia giường. Hắn vừa ngồi, Nguyệt Bất Do liền nhấc chân đạp hắn, kết quả lại chạm đến vết thương, đau đến nhe răng. Thành Lệ ôm bụng cười ha ha, làm Nguyệt Bất Do hận đến nghiến răng.

Khẽ vuốt cổ Nguyệt Bất Do để hắn không tức giận nữa, Mạc Thế Di nói: “Đừng trêu hắn, chính sự quan trọng hơn.”

Vừa nói đến chính sự, Nguyệt Bất Do và Thành Lệ đều thu lại biểu cảm trên mặt, nghiêm túc hơn rất nhiều. Hứa Thanh Thuỷ cũng không cười nữa, đứng dậy đi đến bên cạnh Thành Lệ, Hứa Ba rất hiểu chuyện, mang một chiếc ghế đến cho cha.

“Thái tử điện hạ, ta muốn bắt mạch cho ngài trước, sau đó Ba Tùng sẽ đến xem cổ trùng của ngài và Thế Di.”

Tâm Mạc Thế Di và Thành Lệ đều trầm xuống vài phần, Thành Lệ gật đầu, dưới sự yêu cầu của Hứa Thanh Thuỷ liền vươn tay phải. Hứa Thanh Thuỷ bắt mạch cho hắn, rũ mắt kiểm tra, trong lúc này ai cũng không nói chuyện, đều nhìn chằm chằm Hứa Thanh Thuỷ. Sắc mặt Hứa Thanh Thuỷ không thay đổi, qua thật lâu y mở miệng: “Mời điện hạ vươn tay trái.”

Thành Lệ vươn tay trái, Hứa Thanh Thuỷ tiếp tục xem mạch cho hắn, lại qua hồi lâu, Hứa Thanh Thuỷ mới nhấc tay ra. Thành Lệ không hỏi, Mạc Thế Di nhếch miệng, hỏi: “Tình huống, như thế nào?”

Có người ho nhẹ vài tiếng, là Nguyệt Bất Do. Hứa Thanh Thuỷ nhìn hắn một cái, thần sắc vẫn không có bất cứ biến hóa gì, nói: “Bệnh tim của điện hạ là mang từ trong bụng mẹ ra, chỉ bắt mạch như vậy cũng không thể chắc chắn, ta còn muốn nhìn xem cổ trùng của các ngươi là như thế nào.” Nói xong, y nhìn về phía Ba Tùng.

Ba Tùng đã đi tới. Mạc Thế Di cởi áo mình ra, Thành Lệ nắm chặt tay, nâng tay cởi bỏ nút áo. Hứa Ba ở một bên nhìn, không nhịn được lên tiếng: “Thái tử điện hạ, cha và cha lớn rất lợi hại, ngươi không cần lo lắng.”

Thành Lệ nhìn y cười, nhưng nụ cười lại tái nhợt. Hai người đều cởi áo, lộ ra lồng ngực của mình. Hứa Ba cúi đầu hít sâu một hơi, vội vàng che miệng lại. Lông mày Ba Tùng nhíu thật chặt, mặc dù hắn khôi phục bình tĩnh rất nhanh nhưng tâm Mạc Thế Di và Thành Lệ lại càng trầm xuống.

“Du Cự.” Nói một tiếng với Thành Lệ, Ba Tùng tiến lên cẩn thận xem xét khối gồ lên trên ngực hắn, rồi mới sờ sờ. Nhìn thật lâu, sau đó hắn vươn tay với Hứa Ba: “Ba Ba, đem Vượng Tài cho ta.”

Hứa Ba lập tức lấy Vượng Tài trên cổ ra, tay Ba Tùng ôm Vượng Tài tiếp cận ngực Thành Lệ, cúi đầu niệm cái gì đó. Khối gồ trên ngực Thành Lệ giật giật, hắn khó chịu kêu rên một tiếng. Ba Tùng nhìn về phía Mạc Thế Di, chỉ thấy ngực y cũng khẽ nhúc nhích, đưa Vượng Tài lại cho Hứa Ba, Ba Tùng đứng thẳng dậy.

Có người hít hít cái mũi, nâng tay định lau, Mạc Thế Di lẹ tay lanh mắt kéo tay hắn ra, lấy trong túi một chiếc khăn lau cho hắn. Ba Tùng không nhìn Nguyệt Bất Do, nhưng hắn nghe được tiếng đối phương hít mũi. Trầm ngâm một lát, hắn nhìn về phía Thành Lệ đang nhìn mình chằm chằm, hỏi: “Điện hạ trúng cổ này đã bao lâu rồi?”

Sắc mặt Thành Lệ có chút tái nhợt nói: “Từ lúc bản cung năm tuổi đến hôm nay, sắp ba mươi năm rồi.”

Ba Tùng gật đầu, lại hỏi: “Vậy người hạ cổ cho điện hạ, điện hạ có biết là ai không?”

“Chỉ biết là họ Dương, là người Miêu, nhưng đã bị mẫu hậu diệt khẩu.”

Ba Tùng không có phản ứng gì lớn, chỉ nói: “Nếu là họ Dương, hẳn là Dương trưởng lão rồi. Nhưng hắn không phải người trong trại chúng ta, ta và hắn cũng gặp nhau vài lần, cổ độc của hắn đúng là thập phần lợi hại.”

“Ba Tùng đại ca, cổ trùng này có thể giải được không?” Mạc Thế Di nắm chặt tay Nguyệt Bất Do hỏi.

Ba Tùng đi đến trước mặt Mạc Thế Di, xem khối cổ trùng nổi lên của y, qua một lát, hắn nói: “Của ngươi là mẫu cổ, chỉ cần lấy mẫu cổ ra, ấu cổ trong cơ thể thái tử điện hạ sẽ có thể thanh trừ. Chỉ là thời gian các ngươi trúng cổ đã lâu lắm, muốn thanh trừ sạch sẽ cần tiêu phí một thời gian, hơn nữa trong tay ta cũng không có những thứ cần thiết, cần phải chuẩn bị.” Nói xong, hắn đứng thẳng dậy nhìn hai người cười, nói: “Loại cổ này tuy rằng phiền toái nhưng vẫn có thể trừ bỏ, xin thái tử điện hạ hãy yên tâm.”

Trên mặt Thành Lệ có chút thả lỏng, nhưng lại có lo lắng khác, ngại Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di ở đây, hắn không tiện hỏi. Chẳng qua Nguyệt Bất Do đã giúp hắn hỏi: “Vậy trừ bỏ cổ trùng có thể ảnh hưởng đến an nguy của Thành Lệ không?”

Ba Tùng nhìn về phía Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Thanh Thuỷ trấn an: “Muốn giải cổ trùng, điều kiện tiên quyết đương nhiên là không thể làm điện hạ và Thế Di bị thương. Ta và Ba Tùng sẽ không để thái tử điện hạ và Thế Di có chuyện.”

“Vậy là tốt rồi.” Nguyệt Bất Do nở nụ cười.

Thành Lệ cười nhẹ, kéo y phục lên: “Có những lời này của ngươi, bản cung an tâm.” Nguyệt Bất Do lặng lẽ chọc chọc Mạc Thế Di, Mạc Thế Di đứng lên nói: “Thành Lệ, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Không cao hứng lắm, Thành Lệ đứng dậy đi cùng y, Hứa Thanh Thuỷ nói với con trai đang lo lắng nhìn Thành Lệ rời đi: “Ba Ba, hôm qua cha mua dược liệu về còn chưa kịp phơi, con đi giúp cha phơi đi.”

“A.” Hứa Ba mang chút tâm tư đi ra ngoài.

Ba người vừa đi, Nguyệt Bất Do liền lập tức thấp giọng hỏi: “Tình huống thế nào? Nói chi tiết cho ta biết.”

Khác với vừa rồi, vẻ mặt Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng đều ngưng trọng. Nguyệt Bất Do thấy thế, ngược lại càng lãnh tĩnh. Hắn ngồi xuống nói: “Mặc kệ tình huống xấu đến thế nào, các ngươi đều nói chi tiết đi.”

Hít một hơi thật sâu, Hứa Thanh Thuỷ nói trước: “Bệnh tim của thái tử điện hạ là từ trong bụng mẹ mang ra, theo mạch tượng của điện hạ thì thấy, nếu lấy đi cổ trùng trong cơ thể điện hạ, thân thể điện hạ sợ là……” Câu sau cũng không cần nói thêm nữa.

Nguyệt Bất Do nhíu mi: “Không có biện pháp khác?”

Ba Tùng hạ giọng: “Loại cổ này chuyên môn ký sinh trên cơ thể người chết, điện hạ năm tuổi trúng cổ, có thể hiểu được tình trạng của điện hạ khi đó nguy hiểm đến thế nào. Nhưng nếu không lấy đi cổ trùng trong cơ thể điện hạ, tình trạng của điện hạ sẽ càng xấu đi. Đó là ấu cổ, tuy có mẫu cổ áp chế nhưng cuối cùng sẽ lớn lên. Một khi ấu cổ thoát khỏi sự khống chế của mẫu cổ thì sẽ có ý thức tự chủ, bắt đầu phản phệ ký chủ. Không chỉ như thế, mẫu cổ không thể khống chế ấu cổ nữa cũng giống như dã thú mất đi mục tiêu, sẽ điên cuồng mà xé rách ký chủ của nó. Cho nên dù là Thế Di hay là điện hạ cũng phải mau chóng lấy cổ trùng ra. Vừa rồi khi Vượng Tài tiếp cận chúng thì chúng đều có phản ứng, cho thấy chúng đã sắp thoát ly khống chế ròi.”

“Phải làm sao!” Nguyệt Bất Do bình tĩnh đến kỳ lạ.

Ba Tùng ngậm miệng, Hứa Thanh Thuỷ nhìn về phía hắn. Nguyệt Bất Do nhìn hai người, lại nói một câu: “Phải làm thế nào! Các ngươi chỉ cần nói thôi!”

Liếm liếm miệng, tay Hứa Thanh Thuỷ không khỏi run lên, lại vẫn nhìn Ba Tùng. Hồi lâu sau, Ba Tùng giương mắt: “Có biện pháp, nhưng rất nguy hiểm.”

“Nói !”

Hứa Thanh Thuỷ mở miệng: “Ta và Ba Tùng từng thử qua một biện pháp. Có một loại cổ, gọi là Liên Tâm cổ, phối hợp với y thuật của ta, có thể cứu tính mệnh điện hạ, nhưng mà…… Quá trình, cực kỳ hung hiểm.”

“Biện pháp gì!”

Hứa Thanh Thuỷ nhịn không được cầm tay Ba Tùng, toàn bộ thân thể đều run rẩy: “Sau khi lấy cổ trùng của thái tử điện hạ ra, lập tức hạ Liên Tâm cổ cho thái tử điện hạ. Nhưng loại cổ này cần một thuốc dẫn.”

“Cái gì!”

“Liên Tâm cổ…… Ý nghĩa đúng như tên gọi, chính là nối liền trái tim…… Chính là, chính là……” Hứa Thanh Thuỷ không nói nổi nữa. Ba Tùng đỡ lấy thân thể y, gằn từng tiếng nói với Nguyệt Bất Do: “Phải đồng thời đâm thủng trái tim của điện hạ và thuốc dẫn, để cổ trùng ở trong ngực thuốc dẫn hấp thu máu từ tim thuốc dẫn vào trong tim điện hạ, lấy máu từ tim thuốc dẫn để nuôi dưỡng trái tim điện hạ. Chín chín tám mươi mốt ngày sau, Liên Tâm cổ sẽ vĩnh viễn sinh trưởng trong tim điện hạ, cho đến ngày điện hạ nhắm mắt xuôi tay.”

“Thuốc dẫn, có thể, sẽ chết.” Thanh âm Hứa Thanh Thuỷ nghẹn ngào, “Nhưng, thuốc dẫn này phải là người có huyết mạch tương liên. Ngoài Thế Di……” Lời tiếp theo, không nói cũng hiểu.

Lông mày Nguyệt Bất Do gắt gao nhăn chặt, rồi chậm rãi buông ra, hắn hỏi: “Các ngươi từng thử rồi, thuốc dẫn có chết không?”

“Thử hai lần, chết một. Nhưng chúng ta chỉ dùng súc vật để làm, với người thì chưa từng thử. Liên Tâm cổ khó nuôi, chúng ta cũng không có cách nào làm nhiều.”

“Vậy…… bên trúng cổ, có chết không?”

“Không.”

Thở ra một hơi thật dài, thật dài, Nguyệt Bất Do trầm giọng nói: “Chuyện này các ngươi không được nói với bất kì kẻ nào, đáp ứng ta.”

“Bất Do……” Hứa Thanh Thuỷ cầu xin.

“Đáp ứng ta!”

Nhìn cặp mắt nghiêm khắc của Nguyệt Bất Do, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng gian nan gật đầu.

“Còn một chuyện,” Ba Tùng nuốt nuốt cổ họng, chỉ cảm thấy yết hầu khô rát khó chịu, “Bởi vì phải đâm thủng trái tim cho nên bắt buộc phải ở nơi cực lạnh. Ta và Thanh Thuỷ lúc ấy là đang ở trong hầm băng. Nhưng hầm băng còn chưa đủ lạnh, khi dùng chuỳ băng đâm thủng trái tim, có một thuốc dẫn vì chuỳ băng bị tan trước nên chết.”

“Nơi cực lạnh? Càng lạnh càng tốt?”

“Đúng.”

Nguyệt Bất Do gật đầu: “Cái này thì dễ, ta biết nơi nào là nơi cực lạnh.” Vểnh tai nghe một chút, hắn lại dặn dò một lần: “Ta sẽ nghĩ biện pháp, nhưng các ngươi nhớ kỹ phải đáp ứng ta, một chữ cũng không được để Mạc Thế Di và Thành Lệ biết, nhất là Hứa Ba, chắc chắn y sẽ nói lộ hết.”

“Bất Do, có lẽ còn có biện pháp khác, hãy để chúng ta nghĩ đã.” Lòng Hứa Thanh Thuỷ rất đau, không đành lòng nhìn Nguyệt Bất Do thất vọng.

Nguyệt Bất Do cào cào đầu: “Ta tin các ngươi. Không phải các ngươi nói Liên Tâm cổ khó nuôi sao? Cần cái gì các ngươi cứ việc nói, ta giúp các ngươi đi tìm.”

“Có Vượng Tài và Nguyên Bảo, cổ trùng chúng ta có thể tự tìm, chỉ là cần một ít dược liệu quý hiếm, cần thái tử điện hạ ra mặt.”

“Các ngươi viết ra, ta bảo Thành Lệ đi tìm.”

Hai người gật đầu. Nguyệt Bất Do dựng thẳng ngón tay ra hiệu cho họ đừng lên tiếng, lúc này cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài. Nguyệt Bất Do cười với người vừa vào, có chút sung sướng khi người gặp họa nói: “Thành Lệ ơi là Thành Lệ, ngươi còn phải chịu khổ dài dài.”

Có chút thất lạc, Thành Lệ nhíu mi: “Sao lại nói thế? Xem ngươi cao hứng chưa kìa, muốn nhìn ta chịu khổ đến thế à?”

Nguyệt Bất Do gật đầu, rất không khách khí nói: “Ba Tùng nói trừ cổ rất đau, ngươi yếu như thế, đến lúc đó chắc chắn sẽ đau phát khóc.”

Thành Lệ hừ lạnh: “Cái này thì chắc ngươi phải thất vọng rồi, bản cung tuy yếu nhưng cái đoạn khóc lóc ngươi cũng đừng hòng thấy được.”

Thấy vẻ mặt Nguyệt Bất Do đầy hứng thú, còn có tâm tình trêu chọc hắn, trong lòng Thành Lệ thoáng thoải mái hơn một ít. Hắn không phải không lo lắng lấy cổ trùng ra rồi mình sẽ chết.

Sau khi Thành Lệ ngồi xuống, Nguyệt Bất Do vỗ vỗ bờ vai hắn thật mạnh: “Rất đau nha, ngươi thật sự không sợ?”

“Ngươi muốn bản cung chém đầu của ngươi sao?”

“Thử coi thử coi.”

Nguyệt Bất Do dựng thẳng cổ lên cho đối phương chém, tay Thành Lệ liền chém xuống một phát.

Nhìn hai người lại đùa nghịch với nhau, Hứa Thanh Thuỷ mạnh mẽ áp chế khổ sở trong lòng xuống, không dám để người khác nhìn ra mình khác thường. Ba Tùng đúng lúc mở miệng: “Điện hạ, thân thể ngài và Thế Di cần điều trị trước một lần mới có thể lấy cổ trùng ra, chỉ là có chút dược liệu còn cần điện hạ hỗ trợ.”

Sắc mặt Thành Lệ nghiêm túc, lập tức nói: “Cần cái gì thì cứ nói.”

“Ta và Thanh Thuỷ sẽ viết những dược liệu cần thiết ra, xin điện hạ có thể mau chóng tìm được.”

“Được.”

Ba Tùng đưa Hứa Thanh Thuỷ đi xuống, Hứa Ba đi theo ra ngoài. Ba người vừa đi, Mạc Thế Di và Thành Lệ cũng có chuyện muốn lén hỏi Nguyệt Bất Do.

“Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ nói thế nào?”

Nguyệt Bất Do sờ sờ cằm, vẻ mặt trầm trọng. Lông mày Thành Lệ và Mạc Thế Di nhíu chặt, bọn họ đã biết tình hình sẽ không lạc quan như vậy.

Nguyệt Bất Do vỗ vỗ Thành Lệ: “Ta không lừa ngươi, thật sự sẽ rất đau, ta sợ ngươi không thể chịu được.”

Thành Lệ bỏ tay Nguyệt Bất Do ra: “Ngươi yên tâm, cho dù đau đến thế nào ta cũng chịu được, đừng xem thường người khác.”

Nguyệt Bất Do thở hắt ra: “Lấy cổ trùng ra chắc chắn sẽ làm ngươi rất suy yếu, nhưng Hứa Thanh Thuỷ tự tin sẽ chữa tốt cho ngươi, nhưng ngươi sẽ phải nằm trên giường rất lâu, có thể phải nằm một năm, ngươi chịu được sao?”

“Cũng không phải không nằm bao giờ.” Phiền muộn trong tim Thành Lệ liền biến mất một nửa.

“Còn nữa. Trước khi Hứa Thanh Thuỷ chữa tốt cho ngươi ngươi không thể nhọc lòng, không thể chịu vất vả. Ngươi là thái tử, phải làm sao?”

“Tự nhiên có cách.” Thành Lệ đánh mắt về phía Mạc Thế Di.

Nguyệt Bất Do hiểu được, gật đầu: “Ngươi chấp nhận được hết thì tốt. Ba Tùng nói cổ trùng trong cơ thể các ngươi không phải nói muốn lấy là lấy, còn phải dựa vào cổ trùng khác làm thuốc dẫn mới lấy ra được, hắn còn phải đi tìm cổ trùng thuốc dẫn. Dù sao vẫn còn phải chuẩn bị rất nhiều.”

Thành Lệ cắn chặt răng, muốn hỏi, lại không dám hỏi. Nguyệt Bất Do đấm cho hắn một phát: “Có lão tử ở đây ngươi sợ cái gì? Lão tử đã tìm người đến cho ngươi mà ngươi còn sợ chết sao? Yên tâm, trước khi ta chết tuyệt đối sẽ không để ngươi chết đâu.”

“Thế nghĩa là bản cung còn phải cám ơn ngươi?” Thành Lệ đấm lại, bật cười.

“Đương nhiên phải cảm ơn, nếu không thì phong cho ta làm Vương gia đi, ít nhất cũng phải được vạn lượng hoàng kim chứ.”

“Hừ, mơ tưởng.”

“Ngươi đúng là quỷ tham tiền.”

“Bản cung tham tiền đấy, có vấn đề gì không?”

“Bản cung bản cung, ngươi không biết có một loại công phu phải tự cung (tự thiến) sao?”

“Nguyệt Bất Do !”

“Ha ha ha……”

Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng ở trong phòng, hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau. Ba Tùng vỗ nhẹ lưng Hứa Thanh Thuỷ để y bình tĩnh, Hứa Thanh Thuỷ chôn trong lòng Ba Tùng, bả vai run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment