Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ

Chương 126

Vu An Kỳ bước ra từ cửa lớn của nhà họ Vu. Đôi mắt cô lơ đãng liếc thấy một chiếc Bentley đen đang đỗ chếch lối vào nhà.


Có vẻ người đàn ông ngồi trong xe cũng đã thấy Vu An Kỳ. Hắn ta vội mở cửa rồi xuống xe, nhanh chóng đi tới bên cô.


"Tôn Diệc, xin lỗi vì đã để anh chờ lâu. Đều tại An Niên. Lúc em chuẩn bị đi thì thằng bé bỗng nhiên quấy quá, khiến em phải dỗ mãi!" Vu An Kỳ khoác tay gã đàn ông tên Tôn Diệc. Vẻ mặt cô có chút áy náy, đồng thời nói lời xin lỗi với hắn.


Mặc dù Tôn Diệc đang khá bực bội vì bị cho đứng chờ ngoài cửa những gần mười lăm phút đồng hồ. Nhưng trước mặt hắn ta bây giờ là cô hai của nhà họ Vu. Hắn nào dám nổi giận với Vu An Kỳ chứ!


Cho nên chỉ có thể nuốt cục tức vào trong bụng, Tôn Diệc mỉm cười. Hắn ta bắt đầu đóng vai bạn trai dịu dàng: "Không sao, anh hiểu mà. Em trai em còn nhỏ như vậy, em lo cho thằng bé cũng là chuyện đương nhiên."


"Cảm ơn anh vì đã hiểu cho em." Vu An Kỳ ngẩng đầu nhìn Tôn Diệc, dịu dàng bảo với hắn ta. Rồi, cô liền hỏi tiếp: "Thế bây giờ chúng ta sẽ đi đâu vậy anh?"


Tôn Diệc chẳng quên vai diễn của mình. Hắn đưa tay vuốt tóc An Kỳ, tỏ vẻ ôn nhu mà đáp: "Bây giờ anh định sẽ đưa em đi mua sắm trước. Rồi chúng ta đi ăn trưa có được không nào?"


"Được ạ. Mọi chuyện đều nghe theo anh hết đấy!" Vu An Kỳ khẽ nở một nụ cười.


[...]


"Tiểu Kỳ, ba anh mới giao cho anh một dự án đầu tư. Ba nói, chỉ cần dự án này thành công thì ba sẽ cân nhắc anh vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn đấy! Chà, anh rất nóng lòng muốn trải nghiệm cảm giác trở thành tổng giám đốc quyền cao chức trọng sẽ như thế nào!"


Vừa lái xe băng băng trên đường, Tôn Diệc vừa huyên thuyên không ngừng. Từ lúc bọn họ lên xe, hắn ta đã bắt đầu kể lể với Vu An Kỳ đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.


Nào là thời đi học, hắn ta xuất sắc thế nào; hay ở tập đoàn Tôn thị, hắn được nhân viên ca ngợi ra sao;...vân vân và mây mây,...Dường như chẳng biết mỏi mồm là gì cả.


Nhưng Vu An Kỳ căn bản nào có quan tâm mấy thứ linh tinh này. Chỉ là thỉnh thoảng cô sẽ hưởng ứng vài câu với hắn, còn chủ yếu vẫn cứ luôn im lặng mà quan sát khung cảnh bên ngoài.


Lại nói về gã đàn ông tên Tôn Diệc này. Hắn ta hơn Vu An Kỳ năm tuổi, là cậu ấm duy nhất của tập đoàn Tôn thị, một doanh nghiệp cũng có chút tiếng tăm ở trên thương trường. Và đồng thời là bạn trai hiện tại của cô hai nhà họ Vu.


Tôn Diệc tình cờ quen cô hai Vu An Kỳ trong một buổi tiệc sinh nhật và thông qua sự giới thiệu của cô cả Vu An Nhiên. Sau đó, chính hắn ta đã chủ động theo đuổi An Kỳ. Còn giờ thì hai người đang ở giai đoạn tìm hiểu.


Tất nhiên, luận về gia thế, Tôn gia vẫn kém Vu gia một bậc. Cho nên giống như lời Vu lão phu nhân nói, gã đàn ông này chẳng khác nào đang đũa mốc chòi mâm son. Bà cũng căn dặn An Kỳ nhất định phải cẩn thận, coi chừng gặp đúng kẻ đào mỏ. Dù sao Vu gia cũng không phải chưa có tiền lệ.


Vu An Kỳ hiểu rằng bà nội đang lo lắng cho mình, nhưng cô không mấy bận tâm. Bởi vì cô thực sự chưa đến mức thích Tôn Diệc, chỉ là có chút hảo cảm, thêm việc lúc đầu nói chuyện khá hợp cạ mới đồng ý cùng hắn ta tìm hiểu nhau. Bọn họ chẳng biết sẽ lâu dài được bao lâu nữa.


Đôi mắt đen đẹp đẽ uể oải liếc qua Tôn Diệc rồi lại nhanh chóng rời đi, Vu An Kỳ chép miệng tỏ vẻ chán nản. Nói ra mất lòng, nhưng cho dù nhìn kiểu gì thì cô vẫn thấy kẻ ngồi bên cạnh mình chẳng bằng nổi một góc của người đàn ông kia.


Phong Dực!


Khí chất chín chắn và trầm ổn toát ra từ trên người anh khiến Vu An Kỳ không ngừng bị thu hút. So với Tôn Diệc quả thật hơn hẳn...


Ài, cô lại bắt đầu nghĩ về anh rồi. Dẫu biết anh có bạn gái, dẫu biết anh không thích mình, cô vẫn chẳng thể ngăn cản nổi tình cảm của bản thân cứ ngày một lớn dần.


Dù từng hy vọng quen Tôn Diệc thì có thể giải quyết được tình trạng này. Nhưng thỉnh thoảng ngồi không, Vu An Kỳ lại trộm nghĩ tới Phong Dực, chẳng cách nào xua được anh ra khỏi tâm trí của mình.


[...]


Mua sắm xong xuôi, Tôn Diệc và Vu An Kỳ quyết định đi ăn trưa. Địa điểm mà hai người lựa chọn là một nhà hàng truyền thống ở gần khu trung tâm thương mại.


"Tiểu Kỳ, lúc nãy em mua sắm nhiều như vậy. Liệu có thể mặc hết được không?" Tôn Diệc đi theo sau Vu An Kỳ. Hắn ta ái ngại hỏi cô.


Vẻ mặt hắn dường như không tốt lắm. Chủ yếu là vì nghĩ tới đống túi lớn túi nhỏ chứa đầy quần áo váy vóc mà Vu An Kỳ vừa mới mua trong trung tâm thương mại.


Tôn Diệc thực sự chẳng hiểu sao phụ nữ lại thích mua sắm đến thế. Có để mặc là được rồi, cần gì nhất thiết phải nhiều kiểu nhiều mẫu. Đúng là việc làm vô bổ hết sức mà.


"Lâu rồi em chưa đi mua sắm. Quá tay mua nhiều một chút!" Vu An Kỳ bình thản đáp lời hắn ta. Dù gì cũng là tiền của cô.


"Em không thấy như thế rất lãng phí sao!" Tôn Diệc vẫn tiếp tục nói. Chẳng bằng đưa số tiền kia cho hắn còn tốt hơn.


"Em có thể tự kiểm soát chi tiêu của mình. Không cần anh phải lo." Giọng điệu Vu An Kỳ bắt đầu lộ sự mất hứng.


Sao hắn ta nói nhiều thế? Từ lúc bọn họ rời khỏi khu mua sắm đã lải nhải không ngừng bên tai cô, hắn không thấy mệt à?


(Miêu: Tình hình là cô hai An Kỳ đang gặp phải trai đểu, nghe vẻ khá căng đấy!


Nói chứ, đụng vào người cuồng mua sắm như cô cả Hắc Ly mà Tôn tra nam cứ lải nhải kiểu này chắc có ngày bay răng.)

Bình Luận (0)
Comment