Họa Mục

Chương 137

Tiếng mưa rơi đánh thức Dao Quang. Đáy hang tối tù mù, nó duỗi cổ nhìn màn nước xối trắng cửa hang, rồi trườn ra ngoài để nước mát len lỏi vào lớp vảy ánh bạc.

Hoang địa đất độc, trăng tối mây mù, năm mươi năm mới có một trận mưa, mặt đất nứt nẻ há miệng tham lam uống nước từ trời. Dao Quang ngửa mặt cảm thụ sức nặng của từng giọt mưa, thè cái lưỡi chẻ đôi nếm vị mát lành. Chợt có tiếng chặc lưỡi, đó là Ti Nguyệt.

Ti Nguyệt rất ghét bị ướt, cuộn tròn sâu trong hang, thân rắn bạc phớt sắc hồng, đồng tử nửa đỏ nửa vàng dựng đứng. Nó khạc lưỡi ra, quất tung cát vẻ ghét bỏ rồi chui vào đáy hang, khuất trong bóng tối...

Cơn đói đánh thức Dao Quang. Nó co chặt bụng lại, gác đầu cố nhịn mà ngủ tiếp, trong cơn mơ nghe thấy Ti Nguyệt rời hang đi săn. Chập chờn giấc được giấc không, lờ mờ có tiếng Ti Nguyệt kéo lê con mồi sàn sạt trên cát. Mùi máu tanh nồng tràn vào kíƈɦ ŧɦíƈɦ khứu giác nó, làm dạ dày nó quặn thắt cồn cào. Nó đói quá, lưỡi thè ra liếm lên sỏi đá, tất cả tế bào trên cơ thể nó đều gào thét muốn ăn thịt uống máu. Dao Quang há to miệng, hung hăng tự cắn đuôi.

Răng nanh cắn nát vảy, máu tươi đổ ra, nó hút mạnh vào, ừng ực uống máu của bản thân...

Ti Nguyệt lại trườn khỏi hang. Dao Quang như thường lệ làm ngơ, chợt có đất đá sạt xuống, đập vào thân nó, nó mở bừng mắt - Ti Nguyệt ở cửa hang đang quẫy đuôi hất đá xuống nó, khạc cái lưỡi dính máu đỏ lòm, khinh miệt: "Không ăn không uống thì sớm muộn ngươi cũng thành cái xác khô, sao không để ta chôn ngươi trước cho rồi."

Dao Quang không muốn để ý đến hắn, liếc cái đuôi máu me đầm đìa khô cứng, rúc sâu vào đáy hang nhắm mắt.

Giấc ngủ này dài trăm năm, khi nó thức dậy thì đã bị chôn vùi dưới lớp đất bùn dày, lắc mình bò ra còn đâm đầu phải một bộ xương khô. Yêu khí của Ti Nguyệt nồng nặc, trên bãi cát vãi đầy xương và xác động vật, Dao Quang bò loanh quanh một hồi thì bất ngờ bị nhấc lên, ném xuống đầm lầy.

Nó thích tắm mưa nhưng vẫn là rắn cát, hốt hoảng hóa thành hình người, ho muốn nổ phổi quẫy đạp bám vào bờ, lại bị đá ngã vào lầy. Ti Nguyệt cầm một cây mác, đôi mắt kim sa sáng rực ác nghiệt, đâm mũi nhọn xuyên qua ngực nó, đóng dính chặt vào đáy đầm lầy. Hắn quệt máu của nó liếʍ ɭáρ như mỹ vị, nhoẻn cười: "Ta đói quá, thật muốn ăn thịt ngươi."

Ti Nguyệt lúc nào cũng đói khát, bụng như vô đáy, có ăn bao nhiêu vẫn không đủ no. Hình rắn của hắn lớn rất nhanh, toàn thân phủ kín vảy bạc ánh hồng - đó là máu các nạn nhân của hắn bị cát kết dính vào làm khô lại, trở thành hoa văn đặc thù trên người hắn. Một vẻ đẹp máu tanh.

Dao Quang quằn quại dưới lầy, mác đâm càng sâu, đau chết đi sống lại, Ti Nguyệt thích thú ngắm nó như nhìn một thằng hề nhảy nhót cho đến khi kiệt sức, chìm vào hôn mê.

Nó lại ngủ.

Trăng tròn rồi khuyết. Trăm năm nối tiếp trăm năm... Lần này tỉnh dậy là một cảnh quan khác: trời đất đỏ như máu, đầm lầy khô cằn, Dao Quang cử động nhẹ là cây mác trước ngực liền gãy vụn. Nó bò khỏi đầm lầy, tò mò nhìn ngắm mặt đất chết, thấy một ánh hào quang chói ngời, rực rỡ như mặt trời. Chưa bao giờ trên mặt đất này có một ánh sáng diễm lệ như thế.

Đó là Bắc Đẩu Tôn sư. Ti Nguyệt bị trói chặt lơ lửng trước mặt ngài. Hình dạng hắn trở nên rất đáng sợ: đầu tóc bạc trắng, móng tay dài thòng, nhọn hoắt.

Chợt có một sức mạnh vô hình lôi tuột Dao Quang đến trước Bắc Đẩu. Tiên nhân râu tóc bạc phơ, dung mạo tươi trẻ hồng hào, ánh mắt thâm thúy hỏi: "Các ngươi là song sinh à?"

Theo bản năng, nó sinh ra khiếp sợ với ngài, vội gật đầu.

"Ngươi có ăn thịt người giống nó không?"

Nó vội vã lắc đầu.

Bắc Đẩu cười rộ: "Ta cũng nghĩ vậy, trên ngươi không có quỷ khí như nó."

Lúc này Dao Quang mới biết 'mùi lạ' của Ti Nguyệt là quỷ khí.

"Các ngươi từ máu tiên linh của ta mà hóa hình ta nên không thể gϊếŧ các ngươi. Nhưng ta chỉ có thể đưa một đứa đi theo."

Chỉ một người mới được theo ngài... Trong ngực Dao Quang như có gì đó thót lên, các mạch máu kích động giãn nở.

Lần đầu Ti Nguyệt nghe thấy tiếng nói của Dao Quang là khi nó nhẫn tâm rạch lồng ngực hắn ra, giọng của nó khào khào như bị nghẹt mũi. Nó dùng đuôi moi tim hắn, hai tay vặn vào nhau rút xương sườn của hắn, từ đầu đến cuối khuôn mặt nó không hề biểu lộ chút cảm xúc. Hình hài Dao Quang chẻ dọc ánh trăng xám ngà giữa bầu trời đỏ là ký ức cuối cùng của Ti Nguyệt trước khi chìm vào bóng tối vô tận...

.

Tinh tú trên vòm trời lại xoay chuyển, sao băng rơi xuống tàn lụi, tân tinh mọc lên sáng ngời. Bắc Đẩu Thất tinh như cái đấu mắc lên giữa trời bắc, bảy cung điện lung linh huyền ảo giữa đêm đen.

Thiên Xu lại làm ầm ĩ, Văn Khúc khổ không thể tả nổi ôm đầu nghe sư tỷ than khóc bên tai, "Cái thằng ngốc này, mi có biết bản quân đã tốn bao nhiêu công sức mới xin được một cọng lông vũ của Chu Tước Thần quân không? Thế mà mi dám lấy đi làm bút vẽ tranh, lại còn làm mất dưới nhân gian nữa! A a! Ta định cài lông vũ của Chu Tước lên mũ. Hức, bắt đền đấy..."

"Được rồi, được rồi. Đại sư tỷ đừng trách Văn Khúc nữa, đệ ấy đâu có cố tình." Thiên Tuyền rót nước, ôn tồn giảng hòa: "Sư tỷ cũng có chỗ bất cẩn, đặt nhầm lông vũ Chu Tước vào ống bút, lúc đó đệ đã nói vậy phải không, Dao Quang?"

Dao Quang vuốt ve lưỡi kiếm, nói: "Ta có ngửi thấy linh khí là lạ trên ống bút."

Thế là Văn Khúc hoan hỉ thoát kiếp, Thiên Xu vẫn vừa tiếc vừa uất, liền chạy tới ôm cánh tay Dao Quang nũng nịu: "Thất đệ, mũi của đệ tốt quá đi, hay là đệ xuống trần gian một chuyến tìm lông vũ cho ta nhé? Ta nhớ gần đây Thất đệ rảnh rỗi mà. Nhé, giúp sư tỷ đi nhé... Tìm có xíu thôi."

Dao Quang bị nàng nài ép phiền lòng, đưa mắt 'nhìn' quanh cầu giúp: Thiên Tuyền tỉ mẩn lau ấm chén, Văn Khúc đã chạy, Vũ Khúc bận bù đầu, Lộc Tồn với Liêm Trinh làm bộ đếm sao. Hắn đành phải đồng ý.

Duyên phận vô cùng lạ lùng. Dao Quang giáng trần tìm lông vũ Chu Tước thì chẳng thấy, mà tự dưng đụng một bông hoa sen tinh từ đâu chạy ra rồi trượt chân ngã 'oạch' xuống trước mặt. Hoa sen nhỏ vươn bàn tay tí tẹo kéo vạt áo hắn bò dậy, đưa lên một nắm hạt sen, non nớt hỏi: "Ngài có muốn ăn hạt sen không ạ? Hạt sen của ta thơm lắm!"

"Ta đang bận." Hắn đáp rồi nhấc chân định đi.

Hoa sen vội vã ôm chân hắn, líu ríu: "Thì ngài cứ cầm theo ăn dọc đường ạ."

Dao Quang không khỏi chú ý đến yêu tinh nhỏ này một chút, nó chỉ cao đến hông hắn, vóc dáng bé nhỏ như trẻ con năm tuổi. Mùi của nó thoang thoảng ngọt ngào... rất thanh khiết.

Hoa sen tinh mở to đôi mắt lúng liếng, rụt rè kéo kéo áo hắn, xòe tay mời hắn ăn hạt sen: "Thơm lắm, ngài thử đi ạ!"

Dao Quang bị cái ngữ mềm mại này chèo kéo một lúc, đành bóc một hạt bỏ vào miệng: "Ừm, rất thơm."

Yêu tinh liền hân hoan reo lên, to gan lớn mật kéo tay hắn rồi dúi vào một nắm hạt sen, cười tít mắt: "Tặng cho ngài hết! Ta còn nhiều hạt lắm, ngài lại đến ăn nhé!"

Ma xui quỷ khiến Dao Quang thật sự cầm nắm hạt sen này về trời, làm sáu thiên cung còn lại trố mắt nhìn. Hắn rất bình tĩnh hỏi: "Thơm lắm, muốn ăn không?"

Ăn một miếng bánh, nhặt một món đồ, một cái liếc mắt, một nụ cười tươi... Nói thế sự vô thường, nhân tình biến ảo, duyên khởi có khi chỉ đơn giản là vậy.

.

Hoa sen vãi hạt sen ra, thu hút chim yến, đỗ quyên, se sẻ... sà xuống mổ. Bọn chúng chỉ là loài vật chưa mở linh trí, vô tri vô giác nhảy nhót ca hót, đậu vào lòng bàn tay bé nhỏ của Hoa sen mổ hạt. Nó nhoẻn cười vuốt lông chú yến trên tay, chú ta cắp một hạt rồi vỗ cánh bay đi.

Xuân về hoa nở, bướm xinh dập dờn. Hoa sen chạy trên mặt nước, dùng mũi chân đuổi theo trêu chọc mấy chú cá lăn tăn. Bỗng cảm thấy có người lại gần, nó quay đầu nhìn, liền cười rạng rỡ: "Ngài ơi!"

Dao Quang bị một thân hình bé nhỏ lao ào vào ôm chân reo, "Ngài đến thăm ta rồi!"

Hoa sen hăm hở xòe hai tay: "Ta bóc sẵn hạt sen cho ngài rồi nè!"

"..." Chợt muốn bỏ về.

Hôm qua, hôm kia, hôm kìa... suốt nửa năm đều nhai hạt sen thì cả thần tiên cũng ê răng. Dao Quang trầm mặc nâng nắm hạt sen trong tay, để bông hoa ngốc này kéo áo dẫn mình đi ngắm hoa xuân. Loài yêu tinh bình thường đã sớm bị sát khí của Dao Quang dọa cho khiếp đảm chạy tám trăm dặm, Hoa sen vì ngốc quá nên hoàn toàn vô tri trước sức đe dọa từ hắn.

Nó thậm chí chưa biết là mắt hắn không nhìn thấy. Song Hoa sen líu ríu nhiều lắm, hắn chỉ cần nghe là biết đủ.

Thiên Xu mau giận mau quên, bận rộn cái là nhanh chóng bỏ xó chuyện đã nhờ Dao Quang. Thiên Tuyền kỹ tính, thấy lông vũ của Chu Tước Thần quân là thần khí, rơi vào tay ma vật thì không tốt nên nói Thất đệ cứ theo dõi một thời gian cho yên lòng. Vì thế hắn mới rỗi rãi đi nhai hạt sen.

Dao Quang vừa thiền vừa quét thần thức rà soát xung quanh thì chợt có cái tay nhỏ bám vào vai, rồi một cái mông nhỏ đặt thẳng lên chân. Hoa sen tinh chơi với cá chán chê rồi rúc vào lòng hắn ngồi, khua chân té nước. Xê dịch mông một hồi, cái tay nhỏ bỗng sờ lên mặt hắn, chọt chọt cái má, nhéo cái mũi, bóp cái cằm, kéo cái miệng.

Dao Quang hít sâu một hơi, kiềm chế không hất văng nó.

Hoa sen sờ mó đã rồi ôm má hắn cười rộ lên: "Ngài thật đẹp. Đẹp nhất luôn, trước giờ ta chưa từng thấy ai đẹp như ngài."

Nó ngửa cổ nhìn say sưa, 'ngài đẹp' khẽ mở rèm mi, đôi mắt đen thăm thẳm chạm vào nó. Hoa sen tự dưng cảm thấy nóng mặt, xoay người che mặt vào ngực ngài thỏ thẻ: "Mai ngài có lại đến không ạ?"

Trăng lên, Dao Quang quay về thiên cung, Thiên Tuyền đang chờ sẵn liền vội nói: "Thất đệ, Chiến thần đang tìm đệ đấy."

Nhân gian cứ cách hai mươi, ba mươi năm lại có một lần loạn lạc, sổ sinh tử dưới âm phủ lắm khi phê duyệt không kịp, Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa xách quần chạy việc hết công suất cũng gom hồn không xuể. Dương gian chết người quá nhiều, tử khí đậm đặc, oán khí tù mù che phủ cả trời cao, tạo cơ hội cho ma quỷ suиɠ sướиɠ mò lên quấy phá. Chúng bắt hồn người làm họ lỡ giờ đầu thai hoặc dụ dỗ oán linh sa đọa thành quỷ. Do đó thần tiên phải tham dự để trấn giữ cân bằng của guồng xoay luân hồi.

Bông lau trắng xóa ngã rạp ven bến đò, ruộng nương xơ xác, xóm làng tiêu điều, trăng xa núp dưới mây mù, Ti Nguyệt mở ô, mình quấn áo vải, tóc vấn cành dâu, nhịp guốc gỗ nhàn rỗi tản bộ.

Trần gian ngộ yêu đụng quái thì dễ, ít thấy quỷ vì chúng luôn ở dưới Minh giới. Ma quỷ pháp lực kém cỏi phải gặp dịp mới bò lên được nhân gian, chúng nhảy nhót phá phách như đàn ruồi muỗi vo ve. Bọn tiểu quỷ thích trêu trẻ con, khiến chúng khóc ré suốt đêm, bòn rút sức lực người làm cha mẹ. Tụi quỷ có chút pháp lực thì đi bắt hồn phách, giấu khỏi âm binh Hắc Bạch Vô Thường. Còn đại quỷ như Ti Nguyệt thì chỉ đơn giản tận hưởng dịp được thoải mái dạo chơi nhân gian.

"Ti Nguyệt đại nhân..." Một giọng nói nũng nịu phát ra từ làn khói xanh xám bay đến, hóa thành người con gái kiều mị như không xương. Ả dán sát bộ ngực đẫy đà vào tay Ti Nguyệt, giọng ngọt dính như chảy ra nước: "Tiện thiếp là yêu xà của núi này, ái mộ uy danh đại nhân từ lâu. Dám mời ngài lên núi để tiện thiếp thết đãi."

Yêu xà vốn tính dâʍ ɭσạи, một con cái có thể giao hoan cùng một lúc với nhiều con đực. Nhưng với Ti Nguyệt, con cái này hết sức tận tâm lấy lòng, đôi lúc còn lộ ra khiếp sợ, quấn đuôi dán chặt vào đuôi rắn quỷ, ưỡn núi đôi ép vào lồng ngực rắn chắc, nỉ non xin tha.

Trời mưa, Ti Nguyệt không thích dính nước, ả rắn nịnh bợ kéo một cái lồng nhốt ba đứa trẻ loài người mời y chọn món. Yêu quái có thể ăn thịt người hay không tùy ý, nhưng với ma quỷ thì người là mồi chính hoặc ăn thịt lẫn nhau.

Ti Nguyệt châm tẩu thuốc, nhìn ba đứa bé trong lồng. Tất cả kinh hoàng, khiếp đảm, van xin, tuyệt vọng hiện rõ trong mắt chúng. Y đã thấy quá nhiều ánh mắt này, vả y cũng không có tim, muốn thương hại cũng không thể thương hại.

"Nó đi." Y nhả khói, tùy tiện chỉ một đứa.

Yêu xà liền mở lồng xách đứa trẻ đó ra, nó giãy giụa kịch liệt, vừa đá loạn vừa to tiếng mắng chửi. Ti Nguyệt liếc mắt, thấp thoáng thấy sau vạt áo rách nát, lồng ngực gầy trơ xương, có một vết bớt đỏ thắm trên sườn - đồng tử kịch liệt co rút.

Ả rắn đang cười lấy lòng thì trước mắt chợt lóe sáng, đầu đã bị cắt làm ba, óc và máu tươi bắn tung tóe, vãi lên người đứa trẻ. Nó ngã sấp xuống đất, nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn bãi trắng đỏ nhầy nhụa.

Ti Nguyệt hứng thú nhìn sắc mặt nó dần chuyển xanh lét, cúi đầu nôn khan, cơ thể gầy gò run rẩy. Y chờ đứa trẻ nôn ra hết mật vàng rồi mới xách cổ nó lên, xé áo để nhìn kỹ vết bớt trên cạnh sườn. Ánh mắt dần dịu xuống, y ôm nó vào ngực, mở ô đi vào cơn mưa.

Mưa bớt hạt, trăng ló khỏi mây, Ti Nguyệt có thể cảm thấy bé con trong lòng từ từ ngừng run, cái tay nhỏ kéo vạt áo y, thút thít hỏi: "Ngươi... muốn ăn... ta sao?"

"Nếu đúng thì sao?"

Nó lập tức giãy giụa kịch liệt, vung nắm đấm nhỏ đánh y, nức nở: "Không được!"

Ti Nguyệt thả tay để ô lơ lửng, dễ dàng túm nó lại, cười cười hỏi: "Không thì sao? Ngươi cũng chẳng đánh lại ta."

Nó bặm chặt môi, dù mặt mày vấy nhọ nhem nhưng vẫn thấy được đường nét thanh tú, cặp mắt vừa to vừa đen như hai vì sao, chợt òa khóc: "Đừng ăn ta mà, hức hức... Ta còn phải tìm em gái nữa. Đừng ăn ta mà. Oa, hu hu hu. Ta bị lạc em gái, ta phải đi tìm em..."

Ti Nguyệt chớp chớp mắt, xốc dưới cánh tay đưa nó ra trước mặt, mù tịt không biết làm sao, nhìn cặp mắt ướt mèm chẳng ngừng rơi lệ một lúc rồi chặc lưỡi ôm nó vào ngực, vỗ vỗ tấm lưng gầy, đoạn cưỡi gió rời đi. Về đến hang, bé con đã khóc mệt mà ngất đi, Ti Nguyệt phiền chán nhìn ngực áo ướt đẫm, đập cái mông nó hai cái coi như trừng phạt.

.

Dao Quang đi một chuyến hết hai mươi hai năm, lúc quay về thì đã quên khuấy Hoa sen tinh. Thiên Tuyền đứng trên đỉnh thiên cung, duỗi tay di chuyển các vì tinh tú trên trời, sắp đặt lại tinh đồ, khẽ thở dài: "Tam hoàng tử kia vốn có mệnh cách cực kỳ thịnh vượng song những năm loạn ly lại gϊếŧ chóc quá nhiều, phạm vào sát khí của Phá Quân, cuối cùng bị đệ chém chết, kể cũng đáng tiếc..."

"Gã bị quyền lực che mờ mắt, thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, đến đứa trẻ chưa đầy tháng cũng nhẫn tâm ném xuống sông băng." Dao Quang lạnh nhạt nói.

Thiên Tuyền cười nhẹ: "Thế nên đệ để gã gần chạm đến ngai vàng thì mới chặt đứt tay gã, cho gã nếm mùi gần ngay trước mắt mà vô phương chạm vào, chết không nhắm mắt. Tuy vậy, có lẽ đệ không ngờ." Y duỗi tay dời một vì sao, tạo ra thế cục tinh đồ, "Tân đế minh mẫn được thời gian đầu rồi biến thành hôn quân, trị vì tám năm thì làm mất nước, nhân gian lại loạn lạc. Dao Quang, thời gian này đệ vất vả đấy."

Bắc Đẩu Đế tinh ngàn đời cai quản thịnh suy của vương, hầu, khanh, tướng trần gian. Bị Tham Lang Thiên Xu chiếu thì sinh ra tướng tham sắc, dễ dãi thành hôn quân; bị Phá Quân Dao Quang chiếu thì sanh ra tướng hung tàn, dễ thành bạo quân; được Cự Môn Thiên Tuyền chiếu là mệnh số cực phồn thịnh, đế nghiệp trải dài trăm năm.

Dao Quang lại về với quỹ đạo cũ, rảnh rỗi thì chỉ chăm chăm luyện kiếm, Tê Nguyệt hầu như không bao giờ rời thân, khiến các tiên nga lén lút kéo nhau đi ngắm Tinh quân hết.

Thiên Tuyền tiên đoán không sai, hoàng đế nhân trần sa đọa vào tửu sắc làm mất nước, dấy lên loạn lạc, khanh, tướng trần gian tranh đấu. Dao Quang lại phải đi chuyến nữa, Tê Nguyệt xuất vỏ mang theo hào quang của Phá Quân chém quỷ binh thành cát bụi. Thần đứng giữa sa trường khói lửa đối đầu với yêu ma, áo trắng không nhiễm bụi trần, chỉ thấy kiếm quang như ngàn vạn lưỡi trăng sáng.

Chiến thần bất ngờ thét lên một tiếng, trăng sao lung lạc, ma quỷ đồng loạt té sấp xuống, bị ánh kiếm của Phá Quân thiêu đốt, quỷ tướng chưa kịp ngáp đã bị nghiền nát dưới lưỡi đao của Chiến thần. Thần nhấc trường đao gác lên lưng, thân như đồng đỏ, uy áp ngàn cân, chim thú phục lạy, quệt miệng nói: "Sát khí của ngươi đậm hơn trước kia, không khéo sẽ làm tổn thương sinh linh, không cần đánh nữa."

Dao Quang chắp kiếm vái: "Tuân mệnh."

Tinh quân vốn muốn về trời, nhưng tình cờ cảm ứng được khí linh quen thuộc. Đầm nước lăn tăn, Hoa sen tinh đang vớt cá thì bỗng có ánh sáng rực lên, ngơ ngác nhìn dáng hình đã lâu không gặp. Đôi mắt đỏ hoe, y đứng phắt dậy lao về phía hắn song trước khi chạm tới thì chợt vấp ngã cái 'bịch!'.

Dao Quang: "..."

Hoa sen quỳ bẹp dưới đất khóc òa: "Sao lâu như thế mà ngài không đến thăm ta? Ngày nào ta cũng chờ ngài đó, ngài biết không?"

Nghe tiếng khóc nức nở, Dao Quang không hiểu sao có chút mềm lòng, cúi xuống ôm yêu tinh. Hoa sen khóc nấc lên, sụt sùi vô cùng đáng thương, kéo tay áo hắn lau mắt nói: "Ta chờ ngài lâu lắm đó. Bóc hạt sen cho ngài được một núi rồi."

"..."

Dao Quang trầm mặc xoa hai ngón tay quanh cục u trên trán y, chữa lành, thầm nghĩ cách thần không biết, quỷ không hay làm biến mất đống hạt sen 'đó'.

Yêu tinh sinh trưởng tùy theo loài, suốt thời gian qua Hoa sen chỉ mới cao đến ngực hắn, tay chân nhỏ xinh tò mò nghịch Tê Nguyệt, ôm kiếm lên nói: "Kiếm của ngài dài hơn cả chân ta!"

Dao Quang ngồi thiền, nghĩ: tại ngươi lùn mới đúng.

Yêu tinh đặt mông bệt xuống, kẹp hai chân cố gắng rút kiếm ra, chẳng hay biết là Tinh quân thi phép không cho y nghịch. Y ra sức tới đỏ bừng mặt nằm xuống lăn lộn, quyết tâm rút Tê Nguyệt ra.

Ngốc chết mất.

Hoa sen buồn bực vứt kiếm xuống, thở phì phò, chạy đi đâu đó một lúc rồi trở lại lén đặt lên đầu Tinh quân một thứ. Dao Quang dùng thần thức thăm dò, nhận ra đó là vòng hoa.

Hoa sen cho là hắn không biết gì, vui vẻ ngắm nhìn rồi đi hái thêm hoa, len lén cắm lên tóc hắn, xong xuôi thì có vẻ tự hào lắm gật mạnh đầu. Dao Quang đột ngột hỏi: "Làm gì đấy?"

Nhìn y giật thót, hắn vạch trần: "Ngươi xem ta là bình hoa à?"

"Không có ạ." Yêu tinh lắc đầu nguây nguẩy: "Có lần... có lần ta thấy chị thỏ tinh đi về nhà gà rừng tinh, chị ấy mặc đồ đẹp lắm, tóc cũng cài nhiều hoa thế này, cực kỳ đẹp ạ! Tất cả mọi người đều rất vui!"

"... Có biết họ làm vậy là gì không?"

"Biết ạ, là đám cưới ạ."

Dao Quang linh cảm là bông hoa ngốc này chẳng hiểu tí tẹo nào về lời nó nói đâu. Nó ngây thơ nói: "Ngài đẹp lắm ạ, đẹp hơn chị thỏ tinh nhiều lắm!"

"Thế à." Tinh quân nhấc ngón tay, hoa hòe trên đầu liền nhảy qua đầu Hoa sen, "Ta thấy ngươi xinh hơn."

Yêu tinh kinh ngạc rồi đỏ bừng mặt, không biết phải làm sao, bỗng nước mắt lại rơi xuống, đứng im lặng khóc. Dao Quang lau má y: "Ngươi là hoa sen tinh chứ đâu phải thủy linh, nước ở đâu mà nhiều thế này?"

Y chui vào ngực hắn, thút thít nói: "Ngài đi rồi có phải sẽ mất rất lâu mới lại đến thăm ta không?"

Dao Quang yên lặng đôi lúc rồi rút cây trâm trên tóc, tóc mai như dòng suối óng ả đổ xuống làm Hoa sen si ngốc, hắn xòe tay ra thì cây trâm chợt hóa thành một con rắn nhỏ trắng bạc. Hoa sen nhận lấy con rắn, nó thè lưỡi quấn quanh cánh tay y, vui vẻ vẫy đuôi.

Dao Quang nhẹ nhàng vuốt tóc y: "Buồn bã thì có thể thông qua nó để nói chuyện với ta."

Tinh quân toan về trời thì yêu tinh lại chạy theo kéo áo, ngây thơ ôm bé rắn nói: "Ngài ơi, ngài quên hạt sen kìa!"

"..." Thế là Dao Quang ôm một núi hạt sen thơm ngát về làm Thiên Tuyền hốt hoảng tưởng Thất đệ bị trúng tà của yêu ma.

Thời gian đối với thần tiên giống như một chén trà dần phai hương, bất quá là một giấc ngủ say, tỉnh dậy đã qua một đời, quang cảnh của nhân gian đổi khác hoàn toàn.

Lúc Phá Quân quay về từ cung khuyết*, Cự Môn với Vũ Khúc đang đứng trên đỉnh thiên cung gọi hắn lên. Thiên Tuyền vỗ vai hắn: "Đệ lại đến kỳ lịch kiếp rồi phải không?"

* Cung điện Thiên đế.

Dao Quang gật đầu: "Có chuyện gì vậy?"

Vũ Khúc Khai Dương lanh chanh trả lời: "Mệnh cách của vị đế vương trần gian này quái lạ lắm!"

"Quái lạ?"

"Đế vương nọ vốn là một hoàng tử bị cầm tù," Thiên Tuyền lý giải, "người mang Đế mệnh là thị vệ của y, hai đứa trẻ nương tựa vào nhau mà lớn lên giữa thâm cung*..."

* Thần tử - Tiền kiếp.

Dao Quang chăm chú lắng nghe: "Tức người lên ngôi hoàng đế vốn nên là Vệ tướng quân nhưng sau cùng lại trở thành vị hoàng tử kia?"

Vũ Khúc cai quản quan võ đứng bên cạnh gật đầu khí thế.

Thiên Tuyền lo lắng nhíu mày, nhẹ nhàng bóp vai Phá Quân: "Mệnh cách của vị đế vương này kỳ lạ, đệ đi lịch kiếp vào lúc này, ta lo..."

"Huynh đừng lo." Dao Quang tiếp lời: "Cũng chỉ là lịch kiếp."

Đời người dài được bao lâu, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng Trang Chu.

.

Hoa sen tung tăng bơi lội trong hồ, trêu cá và đùa nghịch với rắn, thấy Tinh quân tới liền hân hoan chạy lên bờ, không để ý cả người ướt đẫm mà dang tay toan ôm ngài.

Dao Quang thi phép làm yêu tinh lơ lửng, quay y vòng vòng thổi cho khô ráo rồi mới ôm Hoa sen bị chóng mặt vào ngực. Hai cánh tay trắng nõn gác qua cổ hắn, hương sen vốn thanh tao, thơm ngát mà không nồng. Tinh quân ngửi mùi tóc thiếu niên trong lòng, khẽ khàng nói: "Sắp tới ta có việc, không thể gặp ngươi, cũng không thể nói chuyện thông qua Tiểu Bạch."

Tiểu Bạch là tên con rắn hóa từ cây trâm, Hoa sen đang chăm chú bóc hạt liền ngửa mặt, hoang mang lo lắng hỏi: "Ngài sẽ lại thăm ta chứ ạ?"

"Sẽ." Dao Quang lén lút 'giấu' nắm hạt sen trên đùi y đi - quá ngán rồi - chọt bầu má mềm như bông: "Ta đi hơi lâu, ngoan ngoãn chờ ta trở về."

Yêu tinh buồn bã cúi đầu vo vạt áo, đột nhiên ịn môi lên cằm ngài. Dao Quang vô cùng kinh ngạc, bị y 'dán mặt' thêm lần nữa mới phản ứng lại, bóp cái mặt nhỏ hỏi: "Ngươi biết mình đang làm gì không?"

"Đánh dấu ạ!" Hoa sen hùng hồn đáp: "Lần trước ta thấy anh gà rừng bị chị thỏ bắt gặp với cô gõ kiến, chị thỏ liền làm thế này để dọa gõ kiến!"

"..." Dao Quang thầm lặng cân nhắc xem có nên ném cặp vợ chồng thỏ gà ra chỗ khác, miễn cho bông hoa ngốc học hư.

Hoa sen ngốc cỡ này khiến Tinh quân có chút lo nghĩ: chẳng biết có nên gửi nó ở nơi nào an toàn rồi đi hay không, nhưng rồi thôi: tự nhiên đưa nó đến nơi xa lạ cũng không tốt, dù sao trước kia thiếu hắn thì nó vẫn sống khỏe.

Nghĩ đoạn Dao Quang bóp cái mặt ngốc nghếch một hồi rồi cúi đầu hôn lên trán y.

Hoa sen ngây ngốc, giây sau mới giật mình đỏ bừng mặt kêu lên một tiếng, lóng ngóng lăn 'tùm' xuống nước.

Ngốc hết thuốc chữa.

.

Dao Quang tháo kiếm trao cho Thiên Tuyền, đứng trước Kiếp Bàn dập dờn tơ sương khói suốt huyền ảo, bình thản gật đầu với Ti Mệnh Tinh quân. Lão Ti Mệnh mỉm cười vung bút chấm vào sổ mệnh.

Thiên Tuyền cầm Tê Nguyệt nhìn Thất đệ mà mình đã nhìn từ nhỏ đến lớn nhảy vào Kiếp Bàn, vô cớ nhớ lại dị tượng, trong lòng rối rắm không yên.

"Á á, lão tiên đến trễ!" Chợt Nguyệt Lão hớt hải cưỡi mây bay cái vèo tới, thả tơ hồng đuổi theo Phá Quân, vuốt ngực: "May quá, may quá còn kịp!"

Trong ngực Thiên Tuyền như có cái gì rơi xuống, trơ mắt nhìn đầu tơ hồng còn lại bay về hướng khác - nay mới hiểu sự bất an mơ hồ trong lòng: 'kiếp' này của Dao Quang là tình kiếp...

Bình Luận (0)
Comment