Ti Nguyệt ngủ vào ban ngày, lúc ngủ thường hóa về hình rắn, cái đuôi dài vắt từ trên ổ xuống đất, quét qua quét lại quét cả bé con nằm bên cạnh ngã lăn quay.
Tiểu Bảo xoa mông lồm cồm bò dậy, rồi ôm thân rắn to bằng người mình, khệ nệ dời qua chỗ khác. Đuôi rắn phủ kín vảy vừa cứng vừa sắc, nó cầm không khéo liền bị cắt vào tay, máu túa ra ướt cả áo. Nhóc vẫn chưa phai ám ảnh về xà yêu, thấy máu thì mặt tái đi, chân đông cứng.
Ti Nguyệt ngửi thấy mùi máu, biếng nhác cong ngón tay thi phép xách Tiểu Bảo đến trước mặt, không mở mắt nói: "Đưa tay ra."
Nhóc run run gạt nước mắt, rất nghe lời xòe tay. Rắn quỷ thổi ra hơi thở lạnh lẽo, vết cắt trong lòng bàn tay bé liền lành, chỉ còn dư lại vết máu. Y lười biếng bảo: "Tự rửa sạch đi."
"Vâng ạ!" Cặp mắt Tiểu Bảo long lanh như thấy một điều hết sức kỳ diệu, cẩn thận leo qua mình y, thả đôi chân ngắn ngủn xuống đất, nó lon ton chạy ra con suối rửa tay.
Nhóc thấy hình dáng teo tóp của mình phản chiếu dưới suối, sờ cái bụng xẹp lép, quay lại dòm rắn bự trong hang rồi mím môi quyết định tự đi kiếm ăn. Ti Nguyệt nằm ườn trong cái ổ ấm áp suốt nửa ngày, tà tà mây hồng về tây, nắng tắt ngoài cửa hang mới duỗi eo già nhấc mí mắt, đập vào mặt là gương mặt bé con ôm quả dại ngủ say, bên mép còn dính nước quả vàng vàng.
Y liếc từ trên xuống dưới nó, thấy hai bàn chân trầy xước linh tinh thì đặt tay vào chữa lành, hiển nhiên nó luôn ở trong tầm đánh hơi của y. Trong cự ly năm dặm thì mùi của mọi sinh vật không thể thoát khỏi mũi y, những thứ ma quái thì đều bị quỷ khí của y xua đuổi.
Không biết Tiểu Bảo mơ thấy gì, tay chân bé nhỏ bỗng cuộn lại giống như cố gắng che chở cho hoa quả trong lòng, nhăn mặt mếu máo. Ti Nguyệt đặt tay vào lưng bé, vừa vỗ vừa nói: "Kiếp trước ngươi có ơn với ta, đời này ta trả nợ cho ngươi."
Bé con dần yên ả lại, không lâu sau thì tỉnh giấc, dụi mắt cầm trái cây rừng đưa y: "Phần của ngươi nè."
Ti Nguyệt luôn tự cảm thấy trần gian chẳng còn việc gì đáng bất ngờ nhưng vừa xong có một thoáng ngạc nhiên lướt qua mặt y. Có ma quỷ nào ăn trái cây không? Nực cười, Ti Nguyệt búng tay, quả Tiểu Bảo đang cầm liền văng ra ngoài hang bể nát, dính đầy bùn, thờ ơ nói: "Ta không ăn thứ rác rưởi này."
Nhóc con không khóc cũng chẳng giận, chỉ cúi đầu xin lỗi.
Mặc dù Ti Nguyệt phóng đãng thành tính song muốn làm gì thì vẫn nghiêm túc làm chuyện đó, ôm Tiểu Bảo đi tìm em gái bị thất lạc. Quê nhà của Tiểu Bảo đã bị tàn phá trơ trọi, gạch ngói đổ nát, nồi niêu vung vãi... là vết tích cho thấy vùng này từng là một thôn bản êm đềm có sông nhỏ lượn lờ. Tiểu Bảo khẩn trương lao đi tìm nhà mình, rồi bàng hoàng trước đống hoang tàn. Nó cúi xuống lụm cái trống bỏi màu hồng bẹp dí, nước mắt tuôn rơi.
Ti Nguyệt nghe nó khóc thì thấy phiền lỗ tai, ôm bé vào lòng, vô tâm hỏi: "Xung quanh đây không có con người, ngươi có muốn đi ra hố chôn tập thể tìm xác không?"
Bé con duỗi thẳng chân đạp y, giận dữ dụi mạnh mắt hét lên: "Ngươi chớ trù ẻo!"
Ti Nguyệt cảm thấy khá hứng thú với nhóc con này, nó biết y là quỷ mà có gan đấm đá y những 'hai lần'. Nó không sợ bị y gặm đầu sao? Nghĩ đoạn y thử há miệng, khóe miệng chậm rãi rách ra mở rộng lên tận mang tai, lộ ra hàm răng dài nhọn ghê rợn.
Tiểu Bảo quả nhiên sợ thót mình, nín khóc liền. Ti Nguyệt hài lòng khép miệng lại, mới đi được hai bước thì hai cái tay nhỏ chợt vỗ lên mặt y, "Miệng ngươi to vậy thì phải ăn bao nhiêu mới đủ?"
"..."
Y trầm mặc đưa nhóc con ra trước mặt, nhìn vào đôi mắt như hai hột nhãn của nó, nói dỗi: "Bỏ ngươi vào miệng là no."
Tiểu Bảo chùi nước mắt tèm lem, nhoẻn cười: "Cha ta là thầy trừ yêu, ta từng thấy nhiều yêu quái đáng sợ rồi. Không thèm sợ ngươi."
Bấy giờ Ti Nguyệt mới vỡ lẽ, quê một cục.
Đường đường là một con quỷ ngàn tuổi mà lại bị trẻ con loài người chọc quê.
"Oắt con." Y gằn giọng, đột ngột vụt tay ném nó lên trời. Tiểu Bảo bay vèo lên cao hơn cả rừng cây rồi rơi tự do, bên tai chỉ nghe tiếng 'vù vù', hoảng sợ hét to. Nhưng nó không hôn đất mà lọt về lồng ngực đối phương, mếu máo vung vẩy đấm tay nhỏ: "Đồ xấu xa!"
Ti Nguyệt thầm chế giễu: tất nhiên là xấu xa, nếu ma quỷ mà tốt bụng thì thần tiên đã chết hết rồi. Y đập mông nó: "Tên ta là Ti Nguyệt."
.
Trời mưa tầm tã, Tiểu Bảo trước thì bị sốc trước cảnh nhà cửa tan hoang, sau lại bị con quỷ kia dọa cho kinh hãi đổ bệnh ra, sốt cao rên 'hừ hừ' co cụm trong một góc ổ. Ti Nguyệt không thể chữa bệnh tự nhiên của loài người, thầm than phiền chết, quấn chăn ôm nó dậy, buồn bực che ô đi tìm thầy thuốc.
Loạn ly khổ ải, nhà thuốc ở vùng này đầy ắp bệnh nhân, dưới mái hiên xếp một hàng dài kẻ đau người bệnh, mặt mũi hom hem, sinh khí rệu rã. Ti Nguyệt rất 'đạo mạo' đứng xếp hàng, lơ đễnh ngắm non xa qua màn mưa.
Rắn là loài máu lạnh, Tiểu Bảo ở trong ngực y cách mấy lớp y phục và chăn vẫn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo, mơ màng cựa quậy, thút thít: "Mẹ ơi con lạnh..."
Ti Nguyệt chợt dừng lại - vì bàn tay nó mò vào áo y rờ mó, cái đầu cọ cọ trước ngực cứ như thú non tìm bầu sữa mẹ, khuôn mặt phụng phịu khá là khả ái... Tiểu Bảo hạ sốt vào giữa trưa, ngơ ngác nhìn con quỷ nằm bên cạnh, chợt nhận ra tay mình mò vào áo y, mặt mày liền đỏ bừng. Nó vỗ mặt rồi khẽ khàng trèo qua người y, định đi kiếm ăn - bất ngờ thấy một cái lồng đậy thức ăn sẵn: cháo ninh ngũ cốc, và một bộ dụng cụ sắc thuốc. Tiểu Bảo căng mắt đọc tờ giấy viết chữ như gà bới rồi sắc thuốc cho bản thân theo hướng dẫn.
Ăn no, Tiểu Bảo cẩn thận tránh khỏi cái đuôi rắn cứ quét qua quét lại, trèo vào bên trong ổ, kéo chăn nhỏ đắp cho quỷ rồi rúc vào ngực y ngủ tiếp.
Chờ nó ngủ say, Ti Nguyệt vẫn nhắm mắt cong nhẹ ngón tay làm cái chăn dư thừa trên người mình quấn bé con cho kín.
Y làm biếng ôm gốc măng nhỏ cứ sờ ngực mình đi xếp hàng nữa lắm.
.
Tiểu Bảo thức giấc giữa đêm, không thấy ai ở bên cạnh thì lò dò trèo khỏi ổ, đi ra cửa hang nhìn ngó: "A Nguyệt?"
Rừng rú thâm u, ánh trăng le lói, văng vẳng tiếng côn trùng tỉ tê, nhóc biết A Nguyệt sẽ không bỏ rơi mình nhưng lòng vẫn hoang mang lo sợ, khẩn trương dõi mắt tìm kiếm, mỏi chân thì ngồi xuống tiếp tục ngóng, mặc gió lạnh quất vào người. Cho đến khi thấy một tán dù xuất hiện sau rặng tre, Tiểu Bảo lập tức bật dậy chạy ào về phía đó, "A Nguyệt!" Một mùi hôi tanh chợt ập vào mũi làm nó choáng váng, sững sờ ngửa mặt nhìn lên.
Đôi mắt của Ti Nguyệt tựa hai viên đá quý tỏa sáng, sắc vàng kim lung linh như ngậm sao trời, sợi đồng tử dựng thẳng sắc bén. Tay trái y kéo lê một người mặc trang phục đạo sĩ với tư thế méo mó kỳ dị, tay phải cầm một 'quả' tròn ướŧ áŧ, đỏ sẫm bốc mùi tanh nồng nặc.
Tiểu Bảo nhợt nhạt lùi lại, ngã ngồi xuống run lẩy bẩy, không chớp mắt, cũng không thở được. Ti Nguyệt tặc lưỡi phất tay áo qua mặt nó, bé con liền ngất xỉu.
Mỗi tháng ăn một bữa mà cũng không yên. Y bế nó vào lòng, vừa đi vừa nhai quả tim tươi như ăn trái cây, xong thì ấn ngón cái vào trán Tiểu Bảo, một vầng ánh sáng vàng tỏa ra từ tay y, che mờ ký ức vừa rồi.
Mùa mưa ẩm ướt, lá úa đầy cành, gió đông thét lác, xuân sắc ngợp trời... mỗi lần chuyển mùa là Tiểu Bảo lại bệnh vặt một trận. Một bé con, một quỷ lang thang khắp nơi giữa loạn lạc, không để ý năm tháng trôi qua chóng vánh như đưa thoi dệt mộng.
"A Nguyệt, A Nguyệt ơi!" Tiểu Bảo xách rá tép và cá nhỏ mới bắt được chạy vào hang nhét cho con quỷ đang cời lửa, hỏi: "Hôm nay có món gì vậy ạ?"
"Canh cá." Y dùng cây cời đập mông nó: "Thái rau đi."
Cậu nhỏ chun mũi xoa mông, ngoan ngoãn xắn tay áo đi làm cá và thái rau. Ti Nguyệt nuôi Tiểu Bảo rất khá, nhóc cao lên không ít, toàn thân mềm mại, tay chân béo trắng như củ sen. Nó bê bát canh cá thổi phù phù rồi mới húp, lén lút nhìn con rắn to ngủ ngày kia, thật sự rất tò mò là làm sao một con quỷ mà lại giỏi nấu món ăn của loài người như thế.
Ti Nguyệt rất lười, ngoài mấy lúc đi đường, 'đi dạo' và nấu ăn thì luôn nằm chết dí trong cái ổ (y luôn thu nhỏ rồi đem theo) giống như ngủ đông vậy. Suốt bao năm qua, Tiểu Bảo cùng y phiêu dạt khắp nơi, mở mang tầm mắt rất nhiều, hiểu được ý nghĩa câu 'thà làm chó thời bình, không làm người thời loạn', vì cả yêu quái còn khó sống giữa thời thế loạn lạc chứ không chỉ con người. Vì hiểu rõ điều đó, nó càng ỷ lại vào Ti Nguyệt, dù y vẫn hay quét đuôi hất nó lăn xuống đất, dù biết y là một con quỷ.
Yêu ma quỷ quái thì sao? Tiểu Bảo dốt lắm, chỉ biết ly loạn đổ máu thành sông là do con người tranh đấu gây ra, chỉ biết là do những người cao quý trên kia ghét nhau mà tàn phá cuộc sống của thường dân vô can như nó.
Loạn lạc là tại con người tham lam thứ không thuộc về mình. Tiểu Bảo cảm thấy Ti Nguyệt không tham lam, y chăm sóc nó vô điều kiện, đối xử tốt với nó mà chẳng đòi lại gì cả, y rất dịu dàng, nó thật sự, thật sự rất thích y.
Cho dù y là quỷ ăn thịt người.
Tiểu Bảo uống ực hết bát canh cá rồi ra suối rửa nồi chén.
Những đêm trăng ẩn núp sau mây mù, Ti Nguyệt lại âm thầm nâng ô 'đi dạo' khi cậu nhỏ bên cạnh đã ngủ say, cơ mà Tiểu Bảo biết tỏng là 'đi dạo' của y hổng có phải là đi dạo đâu, nó từng lén bám theo rồi. Hừ hừ, Ti Nguyệt là một con rắn có bề ngoài đạo mạo nhưng bên trong thì bại hoại!
Trời sắp sáng Ti Nguyệt mới về, làm biếng nằm ngủ, lúc Tiểu Bảo chải tóc, thay áo cho y thì căng mắt săm soi tìm 'dấu vết lạ', không tìm ra thì mới vui vẻ.
Chút tư tâm bé xíu của nó làm sao qua được con mắt già đời của Ti Nguyệt? Y là kẻ phóng đãng trong xương máu, trai gái già trẻ của mọi giống loài, miễn là thơm ngon thì sẽ nhai tất - tuy vậy, đã là một con quỷ hiếm hoi có chút 'đạo đức' ân đền oán trả thì y cũng cần cân nhắc kỹ về chuyện có nên ăn luôn ân nhân của mình hay không?
Ngẫm nghĩ ba giây liền ra kết luận: ân nhân dâng lên thì chén luôn.
Nhóc con này ghen cũng dữ dội, luôn luôn giả vờ ngủ để coi đêm qua y có 'đi dạo' không, nếu có thì sáng hôm sau sẽ tìm cách săm soi y tợn. Nếu trên người y có 'vết lạ' thì suốt ngày hôm đó Tiểu Bảo sẽ rất không vui, lại còn dễ tủi thân, hơi tí là khóc. Nhìn nó ấm ức mà chẳng thể nói ra, Ti Nguyệt cảm thấy rất hài lòng.
Có lẽ chính y cũng có phần mong chờ nó dâng hiến.
Vào một tối mùa xuân, thiếu niên Tiểu Bảo rốt cuộc cũng dậy thì, lúng túng, thẹn thùng ửng đỏ như tôm luộc co rúm trong ngực Ti Nguyệt. Nó được Ti Nguyệt 'báo ơn' nuôi tốt tới mức trắng nõn, mềm mại như bánh nếp, cắn vào có cảm giác như hương vị thịt tan ra. Y rất vừa ý: cũng không uổng phí tâm sức nuôi nó lâu như vậy.
Mùi của thịt người, vị của thịt người, ma quỷ thực sự rất thích, Ti Nguyệt phải kiềm chế mấy lần để không trực tiếp cắn nuốt người thiếu niên, dịu dàng như hút mật khóa môi nó, bàn tay mơn trớn, vuốt ve da thịt trơn mịn... Thẹn thùng ngoan ngoãn, chặt chẽ mê hồn. Mùi vị của thiếu niên mới lớn cực kỳ tuyệt.
Đừng có kẻ nào bàn về đạo đức hay luân lý, ngươi mong đợi gì ở ma quỷ? Mọi thứ luân lý đều là rác rưởi.
Trận mưa xuân đêm qua lưu lại dư hương nồng nàn, Tiểu Bảo thức dậy một mình, rã rời cầm tờ giấy nhắn Ti Nguyệt gửi lại, cố mở đôi mắt sưng húp đọc rồi nằm gục trong ổ, run rẩy òa khóc. Nó chẳng có khóc vì lời nhắn của y đâu mà khóc vì y đã không chờ nó tỉnh dậy rồi mới đi.
Dù gì cũng là lần đầu, vừa mệt vừa đau mà không có người ở bên dỗ dành thì tủi thân lắm.
.
Ti Nguyệt ngửi thấy mùi máu nồng nặc, lập tức thi phép biến về trước cửa hang, hai con ngươi dài mảnh co rút nhìn người thiếu niên ngã gục dưới ổ, tóc mai đen nhánh bung xõa đan xen với máu đỏ đau cả mắt tuôn chảy từ lồng ngực gầy. Y tức tốc lao đến ôm chặt Tiểu Bảo thon thót, dồn hết sức thi phép chữa lành nhưng trễ rồi, mi mắt của thiếu niên dần dần khép lại, nhịp tim lịm đi.
Mẹ kiếp! Cái quái gì thế này? Y chỉ mới rời hang chưa đến hai canh giờ mà mẹ nó cái gì đã xảy ra? Đôi mắt Ti Nguyệt bị sự phẫn nộ nhuộm thành đỏ vàng, quỷ khí ngùn ngụt dâng lên như cột khói tối tăm, lan xa khắp vùng phụ cận, khiến cho dã thú chim muông khiếp sợ chạy loạn như có thiên tai.
Y ôm cơ thể lạnh lẽo của Tiểu Bảo lên, ánh mắt phóng xa sáu dặm, thấy một đám đạo sĩ truy đuổi, vây bắt một con chuyên dã* - trên sừng của nó có mùi của Tiểu Bảo.
* Theo Sơn Hải Kinh, chuyên dã là loài quái thú trông như dê núi, có chín đuôi và bốn cái tai, mắt mọc trên lưng; lột da nó mặc vào thì không còn biết sợ hãi.
Những tưởng có thể che chở đứa nhỏ này bình an trôi qua ly loạn rồi cho nó của cải dư dả để sống cả đời suиɠ sướиɠ là y sẽ trả hết nợ. Nhưng đột ngột bị đập tan bao nhiêu công sức bởi lũ đạo sĩ ngu xuẩn, bảo sao y không tức điên?
Vút!
Một luồng hào quang chợt quét dạt quỷ khí tan rã, Ti Nguyệt nhận ra mùi này: là Dao Quang. Hiện tại là ban ngày, y không tiện đụng mặt hắn, cơ thể liền phiêu tán thành khói vàng, ôm lấy Tiểu Bảo rời đi.
.
Triều Dương đạo quán vào một đêm không trăng, không sao bị thảm sát, máu nhuộm đỏ ba ngàn bậc thang, không một ai sống sót. Dân chúng vùng lân cận sợ đến mất mật, tiếng tăm của đạo giả Vinh Cơ đứng đầu Triều Dương phái được ví như thần tiên, phải gặp một con yêu quái mạnh mẽ tàn ác cỡ nào mới bị diệt môn?
Nhân gian náo loạn thế nào, dưới âm phủ cũng náo loạn như vậy. Ti Nguyệt gảy móng vuốt vào cổ Diêm vương, lười biếng liếc tụi âm binh mặt xanh, mặt đỏ bao vây, hỏi: "Tóm lại là lão không chịu?"
Diêm vương mặt mày dữ tợn đáp: "Không được."
'Xoẹt!' một tiếng - đầu của lão Diêm vương liền lìa cổ, lăn lóc dưới đất giữa tiếng kêu khiếp hãi: "Đại nhân!"
"Âm phủ có quy định của âm phủ, lịch đầu thai không thể tiết lộ cho ai biết." Đầu của Diêm vương từ từ bay lên, sắc mặt tái mét quỷ dị, miệng vẫn tiếp tục khép mở: "Ngươi không phục thì tự đi mà gặp Minh chủ đại nhân."
Ti Nguyệt mất hứng đạp xác Diêm vương ngã khỏi ghế rồi đi gặp Minh chủ. Bà ta ngự sau một tấm màn sa đen, giọng đều đều, ráo hoảnh: "Ngươi là đại quỷ ngàn năm, không muốn ở yên dưới Minh giới là việc ta không quản lý được. Nhưng nếu ngươi có ý định lây nhiễm ác nghiệt của mình cho hồn phách sinh linh thì ta tuyệt đối không cho phép."
Ti Nguyệt nhịp guốc gỗ, tặc lưỡi: "Đừng có giảng đạo. Ta chỉ muốn trả cho hết nợ nần rồi trở lại với nề nếp trước đây."
Loài rắn của y vốn tính dâʍ ɭσạи, phóng đãng đã quen, ghét nhất là bị ràng buộc, mà đối với ma quỷ thì ràng buộc ân tình là thứ đáng ghét nhất trong mọi loại ràng buộc. Thiên Đạo tự có Thiên Đức, đạo trời đức độ sáng suốt tới nỗi ma quỷ cũng bị ràng buộc bởi ơn nghĩa. Ấy mới thấy là luật nhân quả hoạt động mạnh mẽ thế nào, không ai có thể thoát được.
"Ha, nể tình ngươi là một con quỷ hiếm hoi có chút đạo đức." Minh chủ hừ cười, đầu ngón tay thả ra một sợi tơ trắng lợt lạt du đãng bay về phía cầu Nại Hà: "Chẳng phải ngươi nói mình ngửi thấy mùi của Phá Quân à, trên đời này không có gì là vô cớ. Duyên khởi, duyên diệt, vạn sự đều là nhân quả.
"Ngươi không ngại thì cứ thử lần theo dấu vết của Phá Quân, rồi sẽ tìm thấy chuyển thế của người ấy."
Ti Nguyệt nâng ô: "Đa tạ."
Y chậm rãi bước lên cầu Nại Hà, liếc qua khóe mắt muôn linh hồn dật dờ, gầu múc canh Mạnh Bà nhỏ nước tí tách. Ở đằng xa xa, y bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc, lọt thỏm giữa biển hoa mạn đà la rồi tan biến như sương khói...
Minh chủ cho y thấy kiếp sau của Tiểu Bảo.
Là một đạo sĩ.
.
"Tập trung vào. Chúng ta làm lại nhé?" Tiểu Minh Dư nghiêm túc chỉ vào nắm hạt sen bên trái: "Bên này có bao nhiêu hạt?"
Hoa sen nhỏ phía đối diện nghiêm túc đáp: "Chín mươi hạt."
Minh Dư chỉ qua nắm bên phải: "Còn bên này?"
"Chín hạt."
"Vậy bên nào nhiều hơn?"
"Bên trái!"
"Tốt." Tiểu Minh Dư tiếp tục chỉ vào mình: "Ta chín tuổi." Rồi chỉ vào Hoa sen, "Ngươi chín mươi tuổi. Vậy ai lớn hơn?"
Hoa sen nghiêm túc đáp: "Ngươi lớn hơn!"
"..." Minh Dư chán nản xụ mặt: "Tại sao ta lại lớn hơn chứ?"
"Tại vì ngươi mập hơn." Yêu tinh nhỏ dang tay đo chiều rộng: "Nè, 'lớn' hơn ta."
"Không phải như vậy!" Đạo sĩ nhỏ đỏ mặt, bực mình cầm hạt sen ném vào yêu tinh: "Đồ ngốc."
Hoa sen phụng phịu nhặt hạt sen lại: "Không được lãng phí."
Minh Dư thấy nó có vẻ giận thì liền mở túi đeo bên hông, lấy ra hai cái bánh hạnh nhân: "Cho ngươi nè. Sư tỷ ta làm ngon lắm đó."
Hoa sen giận dỗi không muốn phản ứng, tiểu đạo sĩ thấy vậy thì nhai bánh 'rồm rộp' để lớp lõi còn nóng tỏa ra mùi hương quyến rũ: "Nè, chỉ có hai cái thôi. Thật sự không muốn à? Nè, ta sắp ăn hết rồi..."
Yêu tinh nhỏ thiếu nghị lực vươn tay giật bánh, há miệng cắn một miếng nhỏ, hai mắt liền sáng long lanh: "Ngon quá!" Bé mặt dày xòe tay ra, "Ngươi có sư tỷ làm bánh mà, cho ta luôn cái kia đi."
"Hứ, chỉ có ăn thì mới thấy thông minh hơn. Hoa ngốc." Minh Dư bẻ một góc bánh nhỏ cho bé: "Ta cũng lâu lâu mới được ăn chứ bộ."
Hoa sen nhai bánh đến phồng cả hai má, vốc hạt sen cho nó: "Ta cho ngươi hạt sen, ngươi cho ta bánh đi."
"Không thèm."
Bé đạo sĩ ăn xong thì phủi áo, xách túi đi về, sư môn của nó ở đằng trước đầm nước nhỏ này. Sư môn rất lớn còn nó chỉ là một trong những đệ tử nhỏ xíu thôi, nó học không giỏi, không hiểu lắm mấy lời mà các sư huynh, sư tỷ hay nói: gì mà đầm nước nọ có thần khí dày đặc, gì mà linh khí tụ hội, là đất lành. Minh Dư chỉ biết là ở đầm nước có một bông hoa ngốc ham ăn.
Bỗng thấy một người áo xanh che ô đi phía trước, nó gõ đầu ngó trời, hôm nay đâu có nắng lắm, sao lại phải che ô vậy cà? Tiểu Minh Dư nhận ra y đi về hướng sư môn, nghĩ bụng chắc là khách đường xa muốn tá túc, liền chạy lên phía trước, lanh lảnh giọng: "Công tử ơi. Người có phải tìm Triều Quang môn không ạ? Con dẫn công tử đến nơi nhé?"
Ti Nguyệt có chút ngạc nhiên: ta chưa kịp đi hỏi thì người đã tự dâng lên cửa, cúi đầu nhìn khuôn mặt tròn xoay trắng bóc, trong đầu chợt nhớ tới mấy củ sen, nhủ thầm: kiếp này ngươi được nuôi tốt quá nhỉ?
Tới Dao Quang còn chưa bao giờ khiến y tốn nhiều thời gian và công sức thế này, thật con mẹ nó phiền phức, y chán ngán tận cổ với việc báo ơn rồi. Tâm trạng tệ hại đến mức gặp quỷ hay thần đều có thể chém... cơ mà hiện tại nhìn tay chân đứa nhỏ béo trắng như sữa, thật muốn cắn đứt rồi nhai nát xương chúng.
Đã thế còn là đạo sĩ. Ti Nguyệt liếm môi dưới, cảm thấy huyết mạch trong cơ thể sôi sục, ánh mắt dời xuống trên lồng ngực nhỏ, tưởng tượng hình dáng và mùi vị của quả tim bên trong.
Trả nợ quách xong xuôi, rồi sẵn có miếng thịt ngon tự thưởng cho mình... tâm trạng âm u bao lâu qua của con quỷ nhất thời tươi đẹp hơn nhiều, nắm lấy cái tay nhỏ, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy: "Ừ, phiền tiểu đạo sĩ chỉ đường cho ta."
.
Hoa sen ngồi trên đầm nước ngóng bầu trời phương bắc, da diết nhớ Tinh quân. Y rất muốn kể cho ngài biết về Tiểu Minh Dư, khoe với ngài là mình biết đếm số, biết đọc chữ nữa, biết đan châu chấu cỏ... đều do Minh Dư dạy cho y hết.
Y muốn để dành bánh ngọt cho ngài về nếm thử lắm nhưng Minh Dư sẽ giận hờn nếu thấy y lãng phí như thế, tiểu đạo sĩ bảo là bánh không thể để lâu được. Hoa sen phiền muộn lấy mẩu bánh để dành từ sáng nay ra, vắt óc nghĩ cách bảo quản nó không hỏng.
"Quạ! Quạ!" Thình lình có cơn gió lớn thổi qua, một con chim đen cướp mất bánh của y. Yêu tinh vội vàng lượm đá ném nó: "Trả lại đây!"
"Không trả." Chim đen đáp.
Hoa sen há hốc miệng: "Ngươi biết nói á?"
"Ta thấy buổi sáng ngươi ăn bánh rồi, giờ chia cho ta đi."
"Không được, bánh đó ta dành cho người khác."
Chim đen nhảy nhót hai vòng rồi bỗng bứt ra một cọng lông vũ màu đỏ rực: "Ngươi cho ta bánh, ta đổi cho ngươi lông vũ Chu Tước nhé?"
Hoa sen nhặt lên, chỉ thấy lông vũ này óng ánh, lung linh cực kỳ đẹp đẽ, thắc mắc: "Nó làm được gì?"
"Ngươi hãy tập trung nhìn vào lông vũ rồi nghĩ đến người mà mình muốn thấy, ngươi sẽ thấy được hắn."
"Thật, thật sao?" Yêu tinh hồi hộp làm theo. Họa tiết trên lông vũ ánh lên lấp lánh như thể ảo mộng, dần hiện hình người mà y nhớ nhung, "Là thật kìa!" Nhưng y thấy ngài đang bị rất nhiều người xấu xa bao vây, lo lắng đến mức nhảy tưng tưng như con thỏ nhỏ, "Có người bắt nạt ngài ấy! Ta phải làm sao đây?"
"Ha ha! Ngươi tin ta chưa? Nếu ngươi rất muốn đi thì ta cũng tiện tay giúp luôn vậy." Chim đen dang rộng cánh vỗ một cái thì trước mặt Hoa sen liền mở ra một con đường.
"Có thật là ta có thể tìm được ngài ấy không?"
"Chắc chắn đấy, ta thề."
"Vậy thì... đa tạ!"
Chim đen nhìn yêu tinh bước vào cổng âm phủ rồi đóng cửa, lượn cánh cắp lông vũ Chu Tước bay về phía bàn tay tái nhợt của Ti Nguyệt. Y cười giảo quyệt phe phẩy lông vũ Chu Tước rồi dùng lửa đen đốt trụi.
Lông vũ của Chu Tước Thần quân là thần khí - mỗi sợi có thể cho người nhìn thấy được một tương lai. Nói cách khác, bông hoa ngốc nọ vừa mới nhìn thấy tương lai của Dao Quang.
Duyên khởi, duyên diệt, vạn sự đều là nhân quả.
Ti Nguyệt rất muốn biết nếu như nhìn thấy trước tương lai thì có cách nào để thay đổi cái 'quả' lúc sau không?