“Mộc Sách, lại đây, hôm nay lĩnh ba roi.”
Mộc Sách ngồi một mình trong lao nhắm mắt nghỉ ngơi,
nghe vậy đứng lên. Vào đúng giờ này mỗi ngày, anh thuần thục kéo lê thân thể
tiều tụy cùng chiếc áo tù nhân rách nát ô uế, đứng thẳng lưng, hai tay chống
vào tường, chết lặng chờ đợi phụng lĩnh thánh ân.
Tiếng roi rít vang lên xé toạc không gian, quất vào
lưng bỏng rát như vết đao cắt, đau nhức. Nhưng sau đó, lại dần dần trở thành
một thói quen. Mộc Sách mặt không biến sắc, nhắm mắt lại. Trong lòng thầm nghĩ,
đến tột cùng thì không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại đem cực hình mỗi ngày
này trở thành một loại thói quen khôn kể? Mà đến tột cùng là vì cái gì, anh lại
rơi vào tình cảnh như hôm nay?
Câu địch phản quốc, vì lợi bán nước… Anh còn nhớ rất
rõ ngày hôm đó, lúc Bệ hạ giận dữ kinh thiên, quát vào mặt anh rống giận.
Ôi, đúng rồi, đó là sự thật.
Thể xác và tinh thần dày vò anh, cuối cùng nhớ lại.
Phụ thân anh là nhất phẩm Vệ Quốc đại tướng quân – Mộc Thịnh, vì quyền thế danh
vọng, cấu kết với kẻ thù ở tái ngoại (vùng biên cương chiến lược), kết binh làm phản, muốn lật đổ triều đình. Anh lại
nhớ, huynh trưởng là tướng quân Mộc Đình, vì công chúa của địch quốc diễm danh
truyền rằng đẹp như thiên tiên, vì thèm muốn ngôi vị phò mã mà không tiếc đánh
cắp bản đồ quân xa và sách bố phòng biên cảnh, tụ tập đại quân chạy theo phe
địch…
Nghe tin, Bệ hạ vô cùng giận dữ. Chỉ trong một đêm,
triệu tập bốn vị tướng quân trú đóng nơi biên cương, lấy thế lôi phong dẹp loạn
phản quốc, bình ổn nền tảng quốc gia. Đồng thời, sau khi bắt trói phụ thân và
huynh trưởng giải về kinh thành, liền hạ thánh chỉ, trong vòng một ngày ngắn
ngủi, một nhát dao sắc chặt đứt cuộn đay rối. Phụ thân và huynh trưởng từ quan
nhất phẩm đại tướng quân bị biếm (hình phạt thời xưa: cách chức, giáng
chức) xuống quan thất phẩm tép riu. Lập
tức thi hành, ngay cả thủ tục chính quy cũng không đi không đợi.
Văn võ bá quan toàn triều trong lòng tràn đầy kinh
hãi, lập tức can gián, nhưng Bệ hạ cũng không hề lưu tâm. Chưa thu thập đầy đủ
chứng cứ phạm tội, tự tay hạ chỉ hỏa tốc đưa đến Hình Bộ cùng Đại Lý Tự, ngay
lập tức trút bỏ công danh áo mão của lão phụ cùng huynh trưởng. Kim khẩu ban
ra, ngự bút vung lên. Ngoài việc đá phụ huynh của anh vào thiên lao hậu thẩm,
mà ngay cả anh, người chưa từng tham dự vào chuyện phản quốc cũng bị liên lụy,
trút bỏ áo quan, lưu thân trong nhà tù tăm tối cả ngày không được thấy ánh mặt
trời này.
Tiếng roi ngừng lại đã lâu, binh tốt hành hình cũng đã
đi xa rồi, một tiếng nói già nua và quen thuộc lặng lẽ vang lên sau lưng anh.
“Nhị thiếu gia…”
Cơ bắp toàn thân run rẩy không ngừng, Mộc Sách mệt mỏi
nghiêng mặt, hơi bất ngờ nhìn. Đây là lần đầu tiên có người đến thăm anh trong
suốt ba tháng qua.
Thì ra là quản gia của Mộc phủ, Mộc Bá. Ông đứng bên
ngoài khung sắt nhà lao một lúc lâu, thật vất vả mới thích ứng được với không
gian u tối. Sau khi nhìn rõ được người trước mặt, ông giơ tay bụp miệng, cả
người run run rẩy rẩy quỳ xuống.
“Nhị thiếu gia… Ngài, ngài sao lại thành ra thế này…”
Hình ảnh đập vào mắt ông chính là Mộc Sách, da vàng
như sáp nến, hai mắt vẩn đục khốn cùng, hõm má lõm sâu, lớp quần áo tù nhân
rộng thùng thình bết vào chân tay gầy xọp như que củi. Anh dường như không còn
chịu nổi nữa, cả người gập lại, hơi nghiêng thân đi, vết roi chạy dọc ngang
chằn chịt lộ rõ trên lưng…..Đây mà là Mộc nhị thiếu gia ôn thuận như nước,
phong thái cách phiên hay sao? Một chàng trai trẻ cường tráng, làm sao mới chịu
tù tội có ba tháng, mà đã bị ép đến độ thân hình gầy yếu mảnh dẻ như thế này?
“Không phải đã nói tuyệt không thể đến thăm ta hay
sao?” Mộc Sách nghẹn ngào nói.
Mộc Bá cố ý đến thông báo, phải hối lộ vạn lạng bạc
mới được vào thăm, nước mắt chảy xuôi, mặn chát, khó nói thành lời.
“Nhị thiếu gia, canh ba trưa nay, lão gia ông….lão gia
ông…”
Nghe ông nói xong, Mộc Sách cũng không buồn không
giận, biểu tình vẻn vẹn chỉ là nhẹ nhàng khép mắt, vừa hay che lấp được vẻ mỏi
mệt lơ đãng thoát ra ánh nhìn.
“Đền tội?” Khẩn cấp như thế sao, ngay cả thu quyết
cũng không chịu chờ một chút. Xem ra, Bệ hạ đã bị cha anh đánh
cho một đòn thấu tâm.
“Vâng…”
Anh không ôm hy vọng, hỏi lại: “Đại ca của ta thế
nào?”
“Hôm qua… Đại thiếu gia đã đi trước lão gia một bước…”
Mộc Bá lại cúi đầu thật sâu, đến khi trán đụng phải sàn nhà ố bẩn mới chịu
dừng.
Tiếng thở dài u nhiên khó ngăn được, cùng với tiếng
khóc đứt quãng của Mộc Bá, từ từ quanh quẩn trong nhà lao.
“Mộc Bá, ông đi đi. Sau khi đi rồi, tức tốc đưa nô bộc
trong nhà rời xa Vân kinh, sửa danh đổi họ, hãy quên hết ba phụ tử Mộc gia
chúng ta đi.” Trước mắt anh, Mộc gia đã cửa nát nhà tan, nhưng nô bộc trong phủ
thì vô tội. Anh không thể không đề phòng Bệ hạ lại có động tĩnh, phải hành động
trước một bước.
Mộc Bá hai tay nắm lấy song sắt nhà lao,cầm lệ đứng
lên, vòng tay chào anh, “Nhị thiếu gia…”
“Sau khi chém cha ta và đại ca, có lẽ Bệ hạ vẫn còn
chưa nguôi hận, sớm muộn gì cũng giận chó đánh mèo đánh đến các ngươi. Thừa dịp
bây giờ vẫn còn kịp, các người già trẻ lớn bé, có thể đi được thì cứ đi thật
xa.” Anh chưa bao giờ quên, Bệ hạ là người nếu có ai phạm phải, tất sẽ trả lại
gấp trăm gấp ngàn lần. Đuổi cùng giết tận, tuyệt đối là chuyện mà Bệ hạ sẽ làm.
Mộc Bá mở miệng, chứng thực phỏng đoán của anh, “Lão
nô nghe gã sai vặt của phủ Tiết Độ Sử nói. Bệ hạ…Bệ hạ có thể sẽ tru cửu tộc
lão gia.”
Khóe miệng Mộc Sách chậm rãi cong lên, khẽ cười.
“Phạm thượng vốn là tội lớn, tất tru cửu tộc. Cha ta vốn là cô nhi, mẹ ta sinh tiền lại là dưỡng nữ.
Cho dù Bệ hạ thật muốn tru cửu tộc, ngài cũng phải nhìn lại một chút. Mộc gia
ta không có cửu tộc cho ngài tiết hận rồi.”
“Nhị thiếu gia ngài thì thế nào đây?” Mộc Bá lo lắng
nhìn nhị thiếu gia thông minh hơn người của mình, “Ngài có biết Bệ hạ đã có
tính toán gì với ngài chưa?”
“Cho dù may mắn không chết, sợ là… Đời này cũng không
có cơ hội bước ra khỏi tù ngục tăm tối này.” Anh ngửa đầu thở dài.
Anh cũng đã sớm lo lắng đến kết cục của mình rồi.
Mộc Bá cắn môi, càng nghĩ càng không cam lòng, “Nhưng
ngài rõ ràng là vô tội mà…”
Người trong kinh thành ai ai cũng đều biết. Đường
đường Vệ Quốc đại tướng quân Mộc Thịnh có hai người con, một người theo võ một
người theo văn. Con trưởng là Mộc Thuật Đình làm quan đến chức tướng quân,
nhiều năm đóng ở biên cương. Người con út là Mộc Sách, từ nhỏ đã văn võ song
toàn, năm hai mươi tuổi đã đỗ Trạng Nguyên, được vào Lại Bộ triều đình nhậm
chức. Nhưng thân đang phải chịu tang thân mẫu nên cố giữ đạo hiếu, tạm hoãn ba
năm không làm quan.
Mộc nhị thiếu gia tuổi còn trẻ nhưng tài danh đã nổi
tiếng khắp kinh thành. Trong ba năm này dù chưa nhậm chức, cũng không can dự
chút nào vào việc triều chính, nhưng lại đáp ứng lời mời của ân sư Mai Tướng.
Vì giúp ân sư các công vụ trong Lễ Bộ mà ở lại trong phủ của ân sư. Cùng người
nhà ân sư đồng tiến đồng ra, ngày đêm sao chép điển tịch. Chẳng những khó có
thể về nhà, mà có đến một năm cũng không gặp mặt phụ huynh nhiều hơn một lần.
Nhị thiếu gia như vậy, làm sao có thể là vây cánh của
lão gia bọn họ được? Làm sao lại trở thành nghịch thần trong mắt Bệ hạ đây? Ông
hiểu, trong hơn ba mươi năm qua, Bệ hạ nể trọng lão gia bao nhiêu, đã hoàn toàn
tín nhiệm thế nào. Cho nên sau khi nghe tin bọn lão gia nhà họ phản quốc bán
nước, trong lòng Bệ hạ cừu đau thâm trầm khó giải đến mức nào.
Nhưng mà, nhị thiếu gia quả thật vô tội mà. Tay ngài
suốt ngày chỉ biết cầm bút viết văn, chưa bao giờ đụng chạm đến đao gươm nơi
tái ngoại, cũng không lây dính chút máu tanh nào. Ngài chỉ một lòng muốn giữ
đạo hiếu, nhưng cũng không muốn thấy ân sư bận rộn nên mới không ngại vất vả vì
ân sư phân ưu công việc mà thôi…
“Là phúc hay họa, thì có khác gì đâu?” Mộc Sách bình
thản nhìn ra phía ngoài nhà lao u tối. Khuôn mặt khô gầy dưới ánh lửa hiện lên
những mảng sáng tối không chừng, “Bệ hạ có tức, có hận, thì nhiều nhất cũng chỉ
lấy được của ta một mạng mà thôi.”
Mộc Bá tỉnh lại, lấy tay áo lau mặt, “Nhị thiếu gia,
ngài nhất định không sao. Ngài còn chưa biết, Mai ân sư của ngài gần đây vì
chuyện của nhị thiếu gia mà bôn ba khắp nơi. Nói không chừng ông ta có thể…”
“Nói người dừng tay.”
Ông ngẩn người, “Sao ạ?”
“Chuyện này mất đầu như chơi, nói người đừng xen vào
chuyện này nữa.” Mộc Sách khóa chặt mi tâm, “Tính tình Bệ hạ thế nào, Mai Tướng
lại còn không biết hay sao? Nếu người vẫn tiếp tục vì ta mà bôn tẩu nơi đầu
sóng ngọn gió, với tính tình nhai giai tất báo của Bệ hạ, tất nhiên sẽ như cá
nằm trong chậu. Ông nếu thực lòng suy nghĩ cho Mai tướng, hãy nghĩ cách sai
người đưa tin cho ông ta, nói ông hãy bỏ ý niệm cứu ta đi.”
“Vậy… Cho dù Mai tướng bất thành, chúng ta, chúng ta
cũng còn có người khác có thể nghĩ ra phương cách…” Mộc Bá vội vàng ngẩng đầu,
lại khủng hoảng phát hiện, cái ông nhận được lại là một ánh mắt lạnh nhạt, hoàn
toàn không như mình mong đợi.
Mộc Sách lạnh lùng nhếch mi, “Sau đó lại làm tức giận
mặt rồng, khiến cho bọn họ phải rơi đầu, mà ta thoát tội được sao?”
“Nhị thiếu gia…” Mộc Bá còn muốn nói tiếp, phải làm
cho anh thay đổi tâm ý.
“Họa phúc vô chừng, sinh tử do trời định, quả thật
không nên vì ta mà hy sinh tính mạng của những người vô tội.” Phản quốc là tội
lớn đến mức nào. Trước mắt, Bệ hệ chỉ xử trảm hai cha con họ đã là ân xá lắm
rồi. Vào thời điểm mấu chốt này mà còn đụng vào nghịch điểm của Thánh thượng,
thật không khôn ngoan chút nào.
Mộc Bá đang quỳ gối khóc lóc, nhìn anh nức nở: “Nhị
thiếu gia, ngài… ngài không thể cứ buông xuôi như vậy được. Ngài còn trẻ như
vậy, lại là vô tội… Ngài nghĩ cách đi, coi như lão nô cầu xin ngài…”
“Mộc Bá, đừng dây vào chuyện này nữa. Để tiền bạc lại
cho ông là muốn cuộc sống sau này của các người được thoải mái một chút. Đừng
lấy tiền đi hối lộ mấy tên cai ngục tham lam này nữa, có biết không?” Sau khi
dặn dò xong xuôi, Mộc Sách lê từng bước về phía sau, sửa sang lại bộ áo tù trên
người. Sau đó cúi thật sâu vái lạy: “Nếu ông có lòng, hãy thay ta an táng cha
anh của ta. Ân đức này, Mộc Sách ta đời này dù cố cũng không thể báo đáo được.
Ngày sau dưới cửu tuyền, tin rằng cha anh ta cũng sẽ cảm kích đại nghĩa của
ông.”
“Nhị thiếu gia…”
Hắn kiên quyết xoay người đi vào trong một góc tối tăm
của nhà tù u ám, không hề quay đầu lại.
“Về đi. Là Mộc gia có lỗi với các người. Nhớ lấy, từ
nay về sau hãy quên những chuyện thị phi của Mộc gia chúng ta đi, tìm một nơi
thật tốt mà sống. Ngàn vạn lần cũng đừng trở về kinh thành nữa.”
Một lúc lâu sau, tiếng bước chân lạo xạo lẫn tiếng
khóc của Mộc Bá dần dần rời xa, trả lại cho lao ngục cảnh u tối và yên tĩnh.
Không hề dự liệu, nước mắt nóng bỏng đột nhiên dâng lên hốc mắt, tụ thành một
giọt lệ lớn lăn dài trên khuôn mặt Mộc Sách. Mãnh liệt nhưng không hề phát ra
âm thanh.
Từng giọt lệ nóng tĩnh lặng rơi xuống phiến đá đen bẩn
trong nhà lao, đọng trên sàn lao u tối vấn cục. Dưới ánh sáng lay động từ cửa
sổ hắt vào, nhìn như những giọt máu đen, tựa như muốn nhắc nhở anh. Đây không
phải chỉ là một cơn ác mộng xa xôi, tất cả đều là máu chảy đầu rơi, là nỗi đau
đớn thật sự.
Anh thở sâu, hai tay nắm chặt thành quyền, dốc hết sức
lực toàn thân, muốn chống cự lại nỗi đau đã dồn nén trong lồng ngực anh nãy
giờ, từ khi nghe tin cha anh mình đã chết.
Nỗi oán giận Bệ hạ, trong phút chốc khảm sâu vào ngực
anh, tựa như lóc xương xé thịt. Từng chút từng chút một đâm toạc trái tim anh.
Nhưng niềm áy náy lại càng đến nhanh hơn, nhẹ nhàng đem cơn phẫn nộ này lưu đày
đến nơi xa xôi. Anh không thể hận, cắn chặt khớp hàm cũng không dám thoát ra
nửa câu oán hận. Anh chỉ có thể đem nỗi đau đớn không thở nổi kia cùng với sự
chua xót đang dâng lên trong cổ họng, máu hòa lệ, tất cả chôn chặt vào sâu tận
đáy lòng.
Từ đầu đến cuối, anh đều rất rõ ràng. Cha anh chết đi,
thực sự không oan ức chút nào. Ngay cả một lời dối trá chống chế , muốn tìm cho
hai người họ một con đường sống, cũng không có. Bọn họ, quả thật có tội.
Nước mắt đã lạnh, treo dưới chân cằm gầy guộc của anh,
giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc rơi xuống, vỡ ra những giọt lệ nức nở, lóng lánh.
Từ khi bị giam vào ngục tối, với anh mà nói, thời gian
trôi qua chậm đến dị thường.
Thời gian chờ đợi dường như dài đến vô tận. Điều này
làm cho anh không dám ngủ, không dám nghỉ ngơi. Tựa như có trăm ngàn móng vuốt
cào xé tâm can. Giống như tử tù đang vươn cổ nằm chờ trên đoạn đầu đài, chờ một
khắc nữa thôi, thủ cấp sẽ bị chém rơi xống đất. Thể chất căng thẳng, nhưng anh
không dám thả lỏng chút nào, cũng không dám dung túng bản thân trùng hoãn thần
trí. Chỉ vì anh sợ. Anh sợ tai họa trước mắt, sẽ từ trên người cha và anh mình
lan tràn đến những bằng hữu trong triều của anh.
Cha và anh đã phụ quốc, tội lỗi trầm trọng. Anh không
muốn những bằng hữu một lòng vì anh mà tự dưng bị liên lụy, từng người từng
người tuyệt mệnh. Anh từ trước đến nay cũng chưa từng muốn phụ ai bao giờ.
Anh vẫn không dám thừa nhận, mãi đến khi tận tai nghe
được chính miệng Mộc bá báo tin dữ mới thôi. Án này quả thật đã định chung cuộc
rồi. Nhưng cho đến giờ phút này, anh vẫn không thể tin được. Bệ hạ quả thật đã
đem tội phản quốc bán nước đóng đinh lên người cha anh mình, còn liên lụy đến
chúng thần trong triều nữa. Anh sợ chuyện này một khi đã có biến hóa to lớn,
vậy thì những gì hôm nay anh vất vả vượt trông gai đạt được, chỉ sợ sẽ như ngọn
lửa thiêu đốt tâm can, quay đầu lại chỉ còn là tay trắng.
Lắng nghe tiếng nước mắt rơi, tầm mắt Mộc Sách nhạt
nhòa. Anh không nhìn rõ cảnh u ám trước mắt này muốn làm bạn với anh đến bao
giờ đây. Cũng không nhìn rõ hình ảnh ngày xưa cha và anh ở trên lưng ngựa oai
phong lẫm liệt. Anh thậm chí ngay cả bản thân mình cũng nhìn không rõ nữa.
Sau bao ngày ngồi một mình trong nhà tù tăm tối chờ đợi.
Đêm nay, anh cuối cùng cũng có thể cúi đầu xuống, đối diện với tâm tính thiện
lương mà thừa nhận. Những người đã từng cùng anh quen biết, đã cùng tồn tại
trên đời, từng cùng chung máu mủ tình thâm với anh, từ hôm nay…
Đều đã chết.
…..***…..
Ba năm sau.
Năm Thiên nguyên thứ bốn mươi sáu, đại thọ của Thích
Phùng Thánh Tâm Thái hậu, Bệ hạ đặc ban thánh mệnh, đại xá thiên hạ.
Mộc Sách nguyên bản đã nghĩ đến cuối đời cũng không có
hy vọng bước ra khỏi ngục tù u tối, trong lúc thiên hạ được hưởng đại xá, không
ngờ cũng được ân điển.
Bệ hạ cố ý hạ thánh dụ (lệnh vua buộc phải thi
hành), sửa án tù chung thân của anh thành
lưu đày đến vùng tuyết mạc* Tây Bắc hai mươi năm. Mùa thu sang năm lập tức chấp
hình. (*Tuyết mạc: sa mạc tuyết)
Mộc Sách còn nhớ rõ. Ngày lên đường, trong Vân kinh
bao phủ bởi một tầng sương mỏng hiếm thấy. Anh ngồi trong chiếc xe gỗ chở tù
nhân, xuyên qua hàng song sắt quay đầu nhìn lại. Đám sương mù bàng bạc dày đặc,
lẫn khuất với mây bụi trên trời cao, nhấn chìm toàn bộ Vân kinh trong màn sương
trắng đục. Vạn vật đều không thể nhìn rõ. Cũng giống như tương lai của anh, mù
mịt đến nỗi, xa nhìn không ra hướng tiến, gần nhìn không rõ đường lui.
Anh không biết, rời khỏi rồi, cuộc đời anh có còn cơ
hội được đặt chân bước lên mảnh đất này hay không nữa. Anh cũng không biết,
ngoài tuyết mạc cách đây ngàn dặm, những ngày tháng chờ đợi anh sau này sẽ như
thế nào.
Nhưng chỉ bước chân ra đi chưa quá một tháng, trong
lòng Mộc Sách đã không còn đến nửa tia hy vọng mỏng manh. Vì anh biết rõ, bất
luận là anh nuôi hy vọng về tương lai thế nào, đôi chân của anh cũng không thể
có cơ hội bước đi trên vùng tuyết mạc kia nữa.
Hành trình đi chịu hình thật sự quá gian khổ. Ban ngày
nhiệt độ rất cao. Mặt trời chiếu ánh nắng chói chang gay gắt, ngày ngày đều ở
trên đỉnh đầu anh nhe răng cười cợt, giăng lưới lửa đến tận phía chân trời, làm
như muốn nướng chín mỗi tấc da tấc thịt trên người anh vậy. Nhưng ban đêm, mỗi
lúc trời vừa hưng hửng sáng, sương sớm giống như muốn nuốt chửng nhân thú, cũng
như trăm ngàn vết roi ba năm nay vẫn chưa hề gián đoạn, hàng đêm quất véo trên
lưng anh, từng chút từng chút tẩm rét buốt lên thân thể anh.
Ngày tháng nước sôi lửa bỏng như vậy, những vết thương
mới sẹo cũ đau đớn không ngừng, anh vẫn có thể ẩn nhẫn. Nhưng nhiều nhất anh
cũng chỉ chống đỡ được một tháng. Cách sống khi bị cảm nắng lúc bị phong hàn
như thế, cho dù là mình đồng da sắt cũng không thể không khuất phục trước thần
lực được.
Hoàng hôn hôm đó, hai gã quan binh áp giải tù nhân
thái độ khác thường đi ở phía trước, dẫn cỗ xe chở tù rời xa thành trấn. Đến
một chân núi hẻo lánh, hai gã áp tù quan đưa Mộc Sách đã mê man mấy ngày từ
trên xe tha xuống đất. Một trong hai gã áp tù quan đưa tay thăm dò hơi thở anh.
“Vẫn còn hơi thở?”
“Nhưng thở nhiều thiếu hít.” Hắn cau mày, lui lại mấy
bước, tránh xa mùi hôi thối gay mũi, bốc lên tận trời tỏa ra từ người Mộc Sách.
“Nếu hắn đã chịu không nổi, chúng ta có cần phải áp
giải tù nhân này nữa không?”
Áp tù quan căn bản là phải áp giải xe tù đến tận tuyết
mạc. Hắn lạnh lùng nói: “Ta thấy chúng ta cũng không cần đi nữa. Dù sao tiểu tử
này đã bệnh nặng chỉ còn lại nửa cái mạng. Hơn nữa, Bệ hạ vốn cũng có ý muốn
hắn chết. Không bằng hai ta giải quyết hắn tại đây là được.”
Mộc Sách đang sốt cao mê man bất tỉnh, bỗng bị những
động tác tháo còng tay chân quá mức thô lỗ lay tỉnh. Thân thể anh bị chấn động
mạnh. Lúc đó anh mới phát hiện, xe chở tù nhân không biết đã dừng lại từ bao
giờ, bị bỏ lại một nơi tĩnh lặng, không nghe thấy bất cứ giọng nói nào.
“Mộc nhị thiếu gia, ngươi cũng đứng trách hai ta độc
ác. Theo như bệnh tình của ngươi bây giờ, dù sao cũng không thể chịu đựng nổi
những dằn xóc trên đường đi. Nếu tội lưu đày đến vùng tuyết mạc Tây bắc cũng
giống như tội chết, không bằng cứ để hai chúng ta tại nơi đây trực tiếp tiễn
ngươi đi. Ngươi thấy thế nào?”
Mộc Sách nghe vậy, cố gắng từ từ mở mắt ra nhìn. Nhưng
vì đã lâu rồi không được ăn cơm uống nước, chỉ một cử động nhỏ này cũng đã tước
đi chút sức lực cuối cùng của anh.
“Ba năm nay có thể vì ngươi ở trong ngục tối nên có
chuyện còn chưa biết. Chỉ vì Mộc gia các ngươi, Bệ hạ của chúng ta ngày nào
cũng mặt nghiêm mày sượng.” Áp tù quan ngồi xổm xuống, vỗ vỗ hai gò má trắng
bệch của anh châm chọc, “Nếu ngươi không chết, Bệ hạ càng không thoải mái. Có
lẽ vì Bệ hạ không tìm ra lý do quang minh chính đại giết ngươi. Ngươi thử nói
xem. Nếu còn làm cho Bệ hạ không thoải mái như vậy, mấy đại nhân cấp trên làm
sao mà sống thoải mái được?”
Đường đường là vua của một nước nhưng lòng dạ lại nhỏ
nhen vậy, một lòng chỉ vì muốn hả giận mà bức anh phải chết hay sao? Giết người
không cần suy nghĩ sao. Cha và anh chẳng phải đã đền tội chuộc lỗi trước ngọ
môn còn chưa đủ sao. Còn muốn bức người vô tội như anh chết đi để giải mối hận
trong lòng Bệ hạ?
Mộc Sách không thể hiểu nổi, thở hổn hển, híp mắt lại,
dựa theo sắc trời hôn ám mà đánh giá khắp nơi…Thâm sơn dã lâm, không thấy chim
muôn, đến một dấu chân cũng khó kiếm. Thật là một nơi hoàn hảo để ra tay triệt
hạ.
“Cho nên mới nói. Ngươi cũng đừng oán hận chúng ta. Ta
thành thật nói cho ngươi biết. Thật ra hôm nay muốn giết ngươi không phải chỉ
có một mình Bệ hạ đâu.” Áp tù quan một tay túm lấy vạt áo rách nát trước ngực
anh, vừa lôi vừa xách anh lên khỏi mặt đường, còn không quên để cho anh có được
một cái chết rõ ràng. “Ngươi cho rằng trong ba năm qua, ai đã hạ độc ngươi?
Ngoại trừ Bệ hạ, còn có hai vị cung phi nương nương cũng muốn ngươi chết. Thái
hậu nương nương cũng muốn ngươi chết. Nếu ngươi cứ cố sống không chết, chúng ta
làm sao ăn nói với chủ nhân đây?”
“Nói nhiều với hắn như vậy làm gì? Cứ mau cho hắn mấy
đá là được rồi.” Một tên áp tù quan khác đang dựa vào xe tù, không kiên nhẫn
nữa liền nhắc nhở bạn, “Trời cũng sắp tối rồi. Ra khỏi cánh rừng chúng ta còn
phải tìm chỗ nghỉ tạm qua đêm nữa.”
Mộc Sách nằm trên một bụi cỏ khô bên đường, lặng im
bất động nhìn thẳng vào tên áp tù quan thân thể cao lớn, đứng sừng sững trước
mặt anh như một bức tường thành bất khả xâm phạm.
Áp tù quan giơ cao chân đá anh một cước, “Kiếp sau đầu
thai, nhớ phải mở to hai mắt xem trọng người ta nghe chưa.”
Từng cước từng cước đá thẳng vào ngực vào bụng anh.
Khiến xương ngực anh rung lên từng tiếng. Máu tươi từ miệng anh không ngừng
tuôn ra. Dòng máu nóng hổi thuận thế chảy xuôi xuống ướt đẫm cần cổ. Cơn đau
nhức khiến anh choáng váng đến không chịu nổi. Chỉ qua mấy đá anh liền chết
giấc ngất lịm.
Không gian lập tức im lặng không còn biết là ngày hay
đêm. Tiếng bánh xe lăn cũng xa dần rồi mất hút. Giấc ngủ thâm trầm, dịu ngọt
như vò mật ấm áp, lôi kéo anh chìm sâu vào một giấc mộng đẹp. Anh không bao giờ
còn muốn tỉnh lại, không còn muốn phải đối mặt với tấm thân tàn phế chết khiếp
của mình nữa. Nếu đã không cần phải tỉnh lại, không cần phải đối diện với những
đợt tra tấn không ngừng đó nữa, mọi chuyện phía sau đã chấm dứt, anh chỉ cần
thả lòng thân mình, chầm chậm bước qua cánh cửa sinh tử …
Đột nhiên, một loại xúc cảm ấm nóng mơn man hai gò má
sớm đã tê lạnh như băng của anh, đưa hồn anh tưởng đã xa rời thần trí quay trở
về. Ý thức mơ mơ hồ hồ. Anh nhíu mi, cảm giác như có người đang vuốt ve khuôn
mặt mình. Dưới thân thể lại truyền đến từng đợt chấn động do xe ngựa cán phải
đá vụn xóc nảy tạo thành.
Người đó ôm anh vào lòng, không ngừng lấy khăn lau máu
cứ từ miệng anh chảy ra. Đồng thời nâng cao nửa thân trên của anh, đề phòng máu
huyết có thể chảy ngược về phổi. Đôi tay ôn nhu, tựa như rất hiểu tâm ý anh,
nhẹ nhàng chậm rãi vỗ về tứ chi đang không ngừng run rẩy vì đau đớn. Anh hơi co
giật, giãy dụa, muốn trợn to hai mắt lên để nhìn rõ người này rốt cuộc là người
phương nào, đón chờ anh phía trước là cửa tử hay cửa sinh.
“Đừng nhúc nhích nữa. Anh bị thương rất nặng.”
Giọng nói mềm mại của nử nhân, nhẹ nhàng vang lên bên tai Mộc Sách, kịp thời
ngăn chặn anh làm động đến vết thương.
Hoa thẩm ngồi trong xe hỗ trợ tiểu thư, nhìn đến chiếc
khăn đã ướt đẫm máu, nhịn không được, cao giọng thúc giục phu quân đang đánh xe
đằng trước.
“Ông lão, nhanh tay một chút, gấp lắm rồi!” Đánh trúng
chỗ nào mà xuất huyết nhiều đến vậy? Tiểu tử này muốn phun máu đến bao giờ đây?
Đại hãn Hoa thúc đáp lời: “Không phải ta đang chạy đây
sao?” Thật là, đường núi méo mó khúc khúc lắc lắc, giống như một con rắn nhỏ
uốn lượn trên lưng núi. Sắc trời lại tối đến sắp không còn thấy năm ngón tay
nữa rồi. Còn muốn chạy nhanh đến mức nào đây?
“Cố chịu nha.” Tô Mặc ôm Mộc Sách vào ngực, cúi người
ghé sát vào tai anh nói, “Cũng sắp về đến nhà rồi, anh cố chịu một lúc nữa
thôi.”
Nhà? Anh đâu còn nhà nữa…
Hơi thở ấm áp phảng phất bên vành tai, trong nháy mắt
liền đánh tan thần trí, trút hết khí lực của anh. Anh ghẹo đầu qua, lại chìm
vào hôn mê trong vòng tay của người nào đó.
Không biết đã qua bao lâu, Mộc Sách lại tỉnh, mơ hồ
nghe thấy có tiếng người thảo luận trong một căn phòng khô ráo ấm áp. Âm lượng
càng lúc càng lớn, càng lúc càng ầm ỹ. Anh miễn cưỡng lần tìm nơi phát ra âm
thanh. Vừa mới rồi, người con gái từng ở trên xe an ủi anh, hình như
đang vội vàng chỉ huy trong phòng, sai người thêm than đốt lửa, lại còn hỏi bếp
nước ấm thiêu trong phòng đã được chưa…
Cổ họng khát đến cháy khô, Mộc Sách nhịn không được
thè lưỡi muốn liếm quanh viền môi nứt nẻ. Không ngờ chỉ vừa động, mùi máu tanh
nồng đậm lập tức xông lên miệng mũi. Anh bị nghẹn, không nhịn được khụ ra vài
ngụm máu tươi đang tắc trong cổ họng.
Tiếng huyên náo trong phòng thoáng chốc tắt dần. Rất
nhiều người liền chạy đến bên anh xem xét, mấy bàn tay cứ nắn nắn khám khám
khắp người anh. Có người nâng cao gáy anh, lau giúp những tơ máu bên miệng. Có
người nâng bên sườn, đều đặn vỗ nhè nhẹ vào lưng anh. Còn có một đôi tay nhỏ bé
ấm áp, vén hai ống tay áo của anh lên, cẩn thận thay anh xem mạch.
“Thế nào?” Sau khi đặt anh nằm lại xuống giường, Hoa
thúc lại gần Tô Mặc hỏi.
“Rất rối loạn…” Hai chân mày của Tô Mặc nhăn tít lại,
“Quả thực không muốn người ta sống sót mà.” Cũng không biết hắn đắc tội với
người nào mà bị hạ độc thủ, hại hắn thành ra như vậy.
Người trước mặt, nhìn qua cũng chỉ còn lại một thân
hình đã bị tàn phá đến lay lắt mà thôi. Không ngờ lúc bắt mạch, cô lại
phát hiện có rất nhiều dòng chất độc chạy tới chạy lui trong cơ thể anh. Trong
số đó có chỉ nhận ra được bốn loại, ai mà biết được còn có bao nhiêu đâu?
Cô nhìn đến tứ chi đang vặn vẹo của anh, cộng
thêm xương ngực bị đánh lõm xuống, lại nhìn đến ánh mắt anh, trong lòng càng
thêm thương hại không thể đành lòng.
Có loại áp bức người như thế sao? Hắn rốt cuộc đã phạm
vào tội gì, đến từ đâu? Chỉ cần ngồi bên cạnh nhìn vào người hắn, dưới ánh
đuốc, mười ngón tay của hắn hầu như đều đã bị ép nát. Gân mạch tay chân cũng bị
người ta phá hủy. Trên ngực rõ ràng còn in lại mấy dấu chân. Cũng không biết
tổng cộng hắn bị gãy hết mấy cái xương ngực. Còn hai đầu gối hắn thì khỏi phải
bàn. Là ai tàn nhẫn đến mức tàn phá cả xương bánh chè* của hắn như vậy? (*Xương bánh chè là một
xương vừng lớn nhất cơ thể, nằm trong hệ thống duỗi đầu gối, che chở mặt trước
khớp gối)
Hoa thúc thấy sắc mặt cô càng lúc càng ngưng
trọng liền nóng vội nhắc nhở.
“Tiểu thư, cứ cho hắn uống hết thuốc đi đã?” Nhìn hắn,
hơi thở mong manh, tựa như ngực không còn phập phồng nữa, thân mình cũng căng
thẳng đến mức sờ không tới mạch. Nếu cứ như vậy chỉ sợ không thể trụ được bao
lâu.
“Được, trước cứ cho uống hết chén này.”
Ba người liên thủ hợp lực đem một chén thuốc tục mệnh (giữ
mạng) lớn, nóng hầm hập giúp Mộc Sách
nuốt vào. Tô Mặc đứng dậy đi tìm thêm càng nhiều nến, rồi dặn dò Hoa thẩm đang
cầm một hộp kim khâu đứng chờ sẵn đã lâu.
“Hoa thẩm, phiền bà lại đây giúp hắn châm cứu.” Tình
hình trước mắt bọn họ cũng không tài nào giải hết độc mạn tính (độc có tác
dụng chậm, lâu dài) không rõ lai lịch
trong người hắn. Nhưng tóm lại cứ cứu sống hắn trước rồi tính tiếp.
Hoa thúc một mặt cẩn thận đè giữ Mộc Sách không cho
anh cử động, một mặt đưa mấy cây nến đã được thắp sáng lại gần giúp thê tử hạ
châm.
“Kế tiếp thế nào?”
“Cởi xiêm y của hắn ra.” Tô Mặc nhanh chân bước ra
ngoài. “Ta đi lấy thuốc xức thương cho hắn. Các ngươi giúp hắn lau rửa sạch sẽ.
Nhớ cẩn thận kẻo chạm vào miệng vết thương.”
Sau khi nhanh chân đến phòng bếp sắc thuốc, chỉ trong
chốc lát, Tô Mặc đã bưng một chén thuốc bước vào phòng khách. Cô kinh ngạc
nhìn vợ chồng Hoa gia đang đứng trước giường, giống như đang giằng co với người
bệnh trên giường.
“Sao còn thất thần ở đó mà không ra tay?”
Hoa thẩm khó xử chỉ vào kẻ trên giường bị thương mà
không chịu phối hợp. “Tiểu thư, hắn…”
“Tỉnh rồi?” Tô Mặc tiến lên, bất ngờ phát hiện Mộc
Sách sau khi uống hết chén thuốc kia đã tỉnh lại.
“Bây giờ phải làm sao?” Hoa thúc thật không đành lòng,
cúi đầu nhìn Mộc Sách đang lấy hai bàn tay đã bị nát đứt hết mấy đầu ngón tay,
khư khư ôm chặt xiêm y trên người, không cho bọn họ cởi bỏ.
“Nhanh tay làm theo đi.” Tô Mộc xuống tay, động tác
rất gọn gàng, tựa như bóc vỏ quýt. Nhoáng cái đã tháo gỡ mấy ngón tay đang khư
khư túm giữ quần áo.
Mộc Sách mới tỉnh được phân nửa thần trí, mệt mỏi rên
rỉ “Ngươi…”
“Ngoan đi, phối hợp một chút.” Cô thản nhiên nói
xong, lấy khăn thấm chút nước ấm rồi bắt đầu lau chùi vùng ngực chằng chịt biết
bao vết máu của anh.
“Phải xem rõ thương thế của anh mới chữa được.”
Sau khi mơ hồ lau đi những vết máu bẩn nhất, cô ý bảo Hoa thẩm cùng cô lật
người hắn qua, muốn lau sạch phía sau lưng. Nhưng ánh mắt vừa chạm đến phần
lưng của anh, Hoa thẩm bên cạnh lập tức nhịn không được, hốc mắt đỏ au.
Những vết roi đã cũ nhiều không đếm nổi, rậm rạp trải
rộng toàn bộ tấm lưng anh. Khiến người nào nhìn thấy cũng không thể đành lòng.
Bên cạnh những vết thương cũ đã chuyển thành sẹo trắng còn có những vết roi mới
gần đây, lực quất mạnh đến mức xé toạc da thịt để lộ cả cơ bắp ra ngoài. Sắc
thịt thối đỏ thẫm, giương nanh múa vuốt như muốn nhảy ra khỏi tấm lưng, mưng mủ
chảy nước vàng, tanh hôi không ngửi được.
Ba người nhất thời thất thần trầm mặc. Những vết
thương roi vọt phức tạp kia, không hiểu sao cứ khiến đáy mắt ba người chầm chậm
lòe lòe lửa giận…
Chân tướng của những vết thương này là gì?
Ba người bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, cũng
không cách gì đoán ra được. Bởi vì, người bình thường làm sao có thể chịu đựng
được đau đớn nhường ấy? Những vết thương kia đều là nỗi đau thấu tim cả. Nhưng
người khách xa lạ nằm trước mặt bọn họ kia, từ đầu đến cuối cũng chưa hề rên
đau một tiếng, dù chỉ trong cổ họng.
Mộc Sách ra sức tránh né mọi người để nằm trở xuống,
khàn khàn nói: “Cô nương, nam nữ khác biệt không thể…”
“Lương y như từ mẫu. Ở đây không có nam nữ, chỉ có từ
mẫu thôi.” Tô Mặc nhanh chóng xua tan cảm giác chua xót đang dâng lên trong
lòng, một lần nữa xốc lại tinh thần, “Huống hồ ở đây trăng mờ gió cao, đỉnh núi
này không có ai lui tới. Làm gì có ai rảnh rỗi đến đây cùng anh thảo luận
vấn đề lễ giáo chứ?”
Hoa thúc cũng hấp hấp cái mũi, hùa theo “Đúng vậy đúng
vậy. Chúng ta không nói, thật sự sẽ không có ai biết được cậu cùng người
nào nam nữ tương thân đâu.”
Thấy Mộc Sách có vẻ vẫn không muốn phối hợp, Tô Mặc
liền xoay mặt hắn lại, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, gằn từng tiếng nói:
“Theo như những gì ba chúng ta khám qua. Gân mạch toàn
thân của anh đã đứt đến bảy tám phần rồi. Xương cốt cũng bị đứt gãy hết
phân nửa. Trong người còn bị trúng độc nữa. Nếu cứ chần chừ mãi không chịu chữa
trị, sau này cho dù anh có may mắn không chết, cũng sẽ tàn phế suốt đời.”
Hoa thẩm tiếp lời, dỗ dành hắn: “Cho nên, cậu
ngoan đi, nhắm mắt ngủ một giấc. Đợi chúng ta mổ xong rồi khâu lại, vết thương
sẽ rất mau lành lại thôi.”
“Khâu khâu…mổ mổ?” Mộc Sách nghe xong, thần trí đang
muốn ngất đi lại lập tức bừng tỉnh một nửa, nhịn không được trừng lớn mắt nhìn
bà.
“Chuyện nhỏ thôi mà, đừng quá để ý.” Hoa thẩm khoát
tay. Thừa dịp hắn không chú ý liền thuận tay cởi luôn đôi giày của hắn ra.
“Ta thật sự có thể ở lại đây?”
Cô dừng một chút, ánh mắt thâm trầm, biến hóa kỳ lạ
nhìn anh hồi lâu.
“Đương nhiên có thể, cũng chỉ là thêm một đôi đũa
thôi.”
Cứu người như cứu hỏa, Tô Mặc cũng không thèm để ý đến
người bệnh không hề đồng ý, tự mình ra lệnh.
“Hoa thúc, cởi quần hắn ra, nhìn xem trên đùi hắn có
vết thương nào hay không.” Chiếc quần chỉ ngắn đến đầu gối kia thật sự nhìn rất
chướng mắt. Cô cũng không nghĩ đến chỗ đó mà cũng bị thương.
“Các ngươi…” Mộc Sách không thể động đậy, chỉ có thể
như cá nằm trên thớt mặc cho người ta chặt chém. Bởi vì Hoa thúc đã dùng hai
tay áo kìm chặt người anh rồi.
“Không sao đâu mà. Đại thúc ta chỉ nhìn một thoáng
thôi, bằng không làm sao tiểu thư nhà ta biết bệnh thế nào mà hốt đúng thuốc
được?” Hoa thúc khách khí cười cười với anh. Chờ đến khi hai người phụ nữ trong
phòng đã xoay người đi hướng khác rồi, liền nhanh tay lẹ chân cởi quần anh ra,
rồi cẩn thận sờ nắn xem khám. Xong xuôi, ông trùm một tấm mền đã được chuẩn bị
sẵn, đắp lên thân thể đang phát run của anh.
Sau khi bước lên báo cáo tình hình thương thế, Hoa
thúc liền cùng với hai người phụ nữ làm thành một vòng tròn, châu đầu ghé tai
nhau thảo luận. Một hồi thảo luận này kéo dài hết hai tuần trà vẫn chưa xong. Điều
này làm cho Mộc Sách nằm đợi hồi lâu, nhịn không được nhìn nhìn bóng dáng ba
người bọn họ mà sinh ra lòng nghi ngờ.
“Các ngươi… Rốt cuộc có thể hay không?” Vì sao anh
càng nghe càng cảm thấy không ổn chút nào? Ba người này, bọn họ không phải đang
giả dạng đại phu đấy chứ. Hay là cũng chỉ là người ngoài nghề mới đọc qua được
một ít sách y thuật mà thôi chăng?
“Y thuật?” Tô Mặc quay đầu lại, thấy rõ rành rành vẻ
hoài nghi trên gương mặt anh.
Mộc Sách suy yếu, gật gật đầu với cô.
“Không nhìn thấy chúng tôi đang bàn bạc chi tiết hay
sao?” Tô Mặc khẽ lườm anh một cái rồi lại tiếp tục chụm đầu vào, nhiệt tình
trao đổi, “Tiếp tục, tiếp tục đi.”
Đống lửa cháy bập bùng quanh gường, kéo dài hình bóng
ba người bọn họ đến tận mặt tường nhà. Mộc Sách tìm chút khí lực còn xót lại
thử nhúc nhích mấy ngón tay, chưa từ bỏ ý định giật kéo ống tay áo của Tô Mặc.
Tô Mặc không thể không trấn an anh trước, “Ba người
chúng ta mặc dù biết rõ mấy loại y thuật, nhưng chúng ta cũng phải đạt được sự
phân công thỏa đáng mới có thể chiếu cố ngươi được.”
“Phân công?”
“Đúng vậy đúng vậy. Ví như ta đây, ta cũng chỉ biết
nối xương thôi.” Hoa thúc thò khuôn mặt thật to, tươi cười, ghé đến trước mặt
anh vui tươi hớn hở giải thích.
Tô Mặc giơ tay phát biểu, “Tôi sẽ bắt mạch phối
thuốc.”
“Ta sẽ thêu hoa.” Hoa thẩm bổ sung một câu càng khiến
trái tim Mộc Sách giật thót.
Hai người kia lập tức ăn ý, đồng loạt đánh vào gáy Hoa
thẩm một phát.
Hoa thẩm ôm đầu, oan oan ức ức sửa miệng: “Ta sẽ khâu
miệng vết thương…”
Đại khái thảo luận xong xuôi rồi, ba người bọn họ mạnh
người nào người nấy trở về phòng tìm kiếm thu thập công cụ dụng cụ. Đồng thời
dọn dẹp giường chiếu, trải lên trên một chiếc khăn vải bố sạch sẽ rồi hợp lực
khiêng Mộc Sách lên giường nằm.
Lúc Hoa thúc, Hoa thẩm vẫn còn ở trong phòng vội vàng
chuẩn bị này nọ, Tô Mặc mang đến chén canh đã hầm sẵn trước đó đem đi hâm lại,
rồi từng muỗng từng muỗng đút vào miệng cho anh.
“Tôi… không muốn chết…” Mộc Sách đối với tài y thuật
của bọn họ vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm, khó khăn nuốt vào rất nhiều canh
thuốc, cố gắng mở đôi mắt sưng húp, thử tìm trên người cô một điều gì đó có thể
giúp anh an tâm hơn.
“Chúng tôi sẽ không để cho anh chết đâu.” Tô Mặc lấy
khăn lau mấy giọt nước chảy ra từ khóe miệng anh, “Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ
không có chuyện đó.”
“Thật không?”
“Ừm, tôi cam đoan.” Cô trầm ổn gật đầu, đút hết số
canh thuốc còn lại.
Mộc Sách uống xong giọt canh thuốc cuối cùng, cơn buồn
ngủ mãnh liệt chậm rãi kéo đến. Lúc cô muốn đứng dậy rời đi, anh lấy lòng bàn
tay len lút kéo thật nhanh góc tay áo của cô.
“Đừng quên… cô đã hứa…”
“Đúng, tôi hứa với anh. Đợi khi anh tỉnh lại rồi, chắc
chắn sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.” Tô Mặc lấy tay vén lên vài sợi tóc lòa xòa
trên trán anh, mỉm cười nhìn anh đang buồn ngủ đến díp cả hai mắt.
“Đừng tắt đèn…”
Tô Mặc cúi đầu nhìn xuống, thấy trên cổ tay anh hằn
lên rất rõ vết khóa còng, bèn vuốt ve cằm anh.
“Biết rồi.” Mấy đầu ngón tay cô tựa như một làn gió
xuân thổi qua mi mắt anh, “Biết rồi, an tâm ngủ đi.”
…..***…..
Gió lớn tuyết giá từ trên dãy Viễn Sơn nặng nề mơ hồ
hiện ra, mùa đông giá rét chính thức tuyên bố bãi giá nhân gian.
Lại nói tiếp. Mộc Sách ở lại nơi được gọi là đỉnh núi
Đào Hoa sơn đã được gần bốn tháng. Mấy ngày nay, Mộc Sách chẳng những đánh một
vòng trước Quỷ Môn quan trở về, thân thể đại khái cũng đã hồi phục nguyên
trạng. Hơn nữa, anh còn hiểu rõ được tình hình chung của gia đình ân nhân.
“Ôi, cứu được một mạng của anh, nguyên một ổ gà đều
tiêu tan hết rồi. Ngẫm lại cũng thấy anh thật đáng nể nha.”
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa thì đã quá ngọ. Tô Mặc
tiến vào khách
phòng (phòng dành cho khách ở) thu thập
chén bát cho Mộc Sách, lại đột nhiên nhìn vào bát canh gà lớn bị Mộc Sách húp
hết không chừa một giọt, thản nhiên cảm khái.
Hoa thúc không chút do dự liền phụ họa “Đúng vậy đúng
vậy, trước kia ổ gà này chúng ta còn luyến tiếc không dám ăn.”
“Giống như bây giờ vậy, tất cả đều chuyên dụng hết cho
người khách hiếm thấy như cậu dùng để dưỡng bệnh tẩm bổ rồi.” Hoa thẩm đứng bên
cạnh giường giúp anh vén góc chăn, cũng chịu khó vun lời.
Mộc Sách im lặng tiếp nhận công kích liên tiếp của bọn
họ. Sau một lúc lâu, anh thản nhiên hỏi.
“Thịt gà đâu?”
“Hả?” Bọn họ thật không thể ngờ được anh lại hỏi câu
này.
“Ngày ngày tôi được uống đều là canh gà, còn thịt gà
đâu?” Ánh mắt của anh đảo một vòng qua mấy gương mặt không hề lộ vẻ chột dạ
chút nào kia, “Đều đã vào bụng ai rồi?” Bọn họ cũng không đi tìm cái gương mà
soi thử xem. Trông bọn họ kìa, một đám người đều ăn uống no nê đến khóe miệng
cũng bóng lưỡng cả, khí sắc tốt khỏe cứ như đang thời hồi xuân vậy.
Nói thì chậm, tiến biến rất nhanh. Lập tức ba người
đồng loạt giơ tay chỉ vào lẫn nhau đổ tội.
“…” Anh xem như đã dần dần hiểu rõ bản tính của ân
nhân cứu mạng rồi.
“Khụ khụ.” Tô Mặc che giấu vẻ ngượng ngùng bằng cách
giả bận rộn, “Thừa lúc hôm nay trời tuyết không lớn, mau làm việc đi, đừng chen
chúc ở trong phòng này nói mấy chuyện vô bổ nữa.”
“Biết rồi.” Hai vợ chồng vui vẻ đáp lời.
Trong phòng lúc nãy còn náo nhiệt om xòm, sau khi vợ
chồng Hoa gia ra khỏi cửa thì lập tức im lặng thanh tịnh rất nhiều. Trong phòng
im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Tô Mặc đi tới đi lui.
“Ngủ không được sao?” Sau khi thu dọn bàn ghế sạch sẽ,
Tô Mặc ngồi ghé xuống giường anh.
Anh khẽ cười khổ, “Cứ thao thức đến sáng.”
“Vậy đứng lên hoạt động gân cốt một chút đi.”
Làm sao mà hoạt động?
Sức khỏe của anh còn chưa hoàn toàn hồi phục, đi đứng
cũng không có sức. Hơn nữa, ngoài trời đổ tuyết lớn đến mấy ngày liền. Nhìn bên
ngoài phủ một lớp tuyết dày đặc, mỗi bước đi đều ngập tuyết đến tận bắp đùi.
Anh cử động không tiện nên cũng không muốn làm phiền cô thêm nữa.
Tô Mặc nhìn anh cười cười, thuần thục nắm cánh tay anh
khoát lên vai cô, tựa như đã làm mấy trăm lần rồi, trực tiếp nửa tựa nửa đỡ
giúp anh đứng lên, dẫn anh đi thẳng đến phòng bếp, nơi cô thường hay lui tới.
Sau khi dìu anh đến ngồi xuống một chiếc giường nhỏ
trong góc bếp xong, cô mang đến cho anh một chậu đầy hạt dẻ đã hấp chín để
nguội, muốn anh bóc vỏ.
“Phụ một tay đi, tối nay chúng ta ăn cơm hạt dẻ.” Hoa
thúc từng nói, mấy đầu ngón tay của anh cần tập cử động thêm mới có thể sớm
ngày khôi phục lại nguyên trạng.
Mộc Sách nhặt lên một hạt tròn tròn sáng bóng trơn
tru, theo lời cô, dùng mười đầu ngón tay thon dài đã được nối xương, bắt đầu
bóc tách lớp vỏ. Hương thơm thoang thoảng từ những hạt dẻ được bóc vỏ lan tỏa
hòa quyện vào hương vị hỗn hợp trong phòng bếp.
Anh phải mất một lúc lâu mới bóc xong một chậu hạt dẻ.
Anh nhìn hình dáng Tô Mặc đứng trước táo đài (mặt bếp – nấu bằng điện
hoặc khí đốt), giật mình nhớ lại. Mấy tháng
nay, ba người bọn họ đã làm cách nào để hợp lực cứu sống anh vậy.
Cũng không biết ba người bọn họ có từng bái vị cao
nhân thế ngoại nào làm sư phụ hay không. Lúc trước cô có nói phải phân công hợp
lực của ba người mới có thể chữa khỏi thương thế của anh. Trên thực tế quả đúng
là như vậy thật.
Lúc trước, lính ngục phụng mệnh phế bỏ toàn bộ võ công
của anh, đã cố ý phá đứt gân mạch, nhưng nay đã được tay nghề cao minh của Hoa
thẩm nối lại. Bà còn cắt bỏ lớp thịt thối sau lưng anh, khâu lại miệng vết
thương do roi vọt gây ra. Hoa thúc cũng phải mất gần một tháng mới có thể nối
lại hết được những khớp xương bị đứt đoạn trên người anh. Ông cứ cằn nhằn mãi,
bắt anh phải nhớ kiêng động đến xương cốt trong vòng một trăm ngày, còn phải
nằm cứng trên giường suốt ba tháng. Còn Tô Mặc, cô cuối cùng cũng đã điều tra
ra tổng cộng trên người anh có bao nhiêu loại độc. Vì năm loại độc mạn tính
(độc có tác dụng chậm, lâu dài) này
hiệu quả không giống nhau, hàng ngày mỗi khi anh vừa mở mắt, điều anh nhìn thấy
đầu tiên luôn là Tô Mặc, trên tay cầm một chén thuốc đứng trước giường anh.
Hàng ngày mỗi khi anh chuẩn bị nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, đứng ở trước giường,
lại là cô, đang cầm một chén thuốc khác.
Mùi thuốc nồng đậm, ngày ngày tràn ngập mọi nơi trong
căn nhà trên đỉnh núi này. Hoa thúc cứ năm ba ngày lại mang đến cho anh thuốc
trị thương tự chế. Hoa thẩm mỗi ngày đều cười meo meo mang kim khâu đến chỗ
anh. Trong nhà, người phụ trách nấu nướng là Tô Mặc lại chỉ ước sao anh có thể
có hai cái bao tử để có thể tống hết bao nhiêu là thức ăn đồ uống vào miệng
anh.
Trải qua kiếp sống hơn ba năm trong nhà tù tăm tối,
anh vốn tưởng rằng tay chân mình nhất định đã bị phế bỏ rồi. Vậy mà qua bàn tay
tài năng tuyệt diệu của bọn họ, các bộ phận trên thân thể anh đã dần dần khởi
sắc: Thân hình dài thượt của anh không còn gầy trơ xương, gió thổi liền bay như
trước nữa; sắc mặt anh cũng không còn vàng như sáp nến, sau khi uống mấy thang
thuốc thượng đẳng liền cảm thấy dễ chịu hẳn, bây giờ hai má anh còn có vẻ phúng
phính, hồng hào khỏe mạnh.
Lắng nghe tiếng củi lửa cháy bập bùng rạo rực trên bếp
làm cho một góc phòng bếp ấm áp lò sưởi, Mộc Sách tựa vào cửa sổ nhìn ra. Bên
ngoài, gió lạnh như cắt da cắt thịt. Khắp núi rừng bị bao phủ trong một vùng
tuyết dày đặc. Cả dãy núi đều là một màu trắng xóa. Phía chân trời là một mảnh
sương mù mờ mịt.
Cũng không biết vợ chồng Hoa gia bây giờ đã đánh xe đi
đến đâu rồi… Đã nhiều ngày qua, hai người bọn họ ngày ngày đều vội vã xuống núi
chọn mua thức ăn, để tránh đụng phải những trận gió tuyết lớn từ phía sau núi
tràn đến. Nếu không, cả nhà bốn cái miệng ăn sẽ bị đói chết trên đỉnh núi này.
Anh liếc mắt nhìn qua. Trước táo đài, Tô Mặc đã rửa
sạch mấy con cá Hoa thúc vừa câu được lúc sáng sớm trong sơn đàm (hồ
nước trong núi), lại chuẩn bị hầm canh cá
cho anh ăn tẩm bổ. Nghe nói có tác dụng thu khép miệng vết thương. Nhìn bóng
dáng cô đã trở nên quen thuộc, anh không khỏi tinh tế nhớ lại những chuyện về
cô.
Từ khi quen biết cô đến giờ, anh hay nghe hai người
khác trong nhà gọi cô. Một người gọi cô là tiểu thư, một người lại gọi cô là
Tam cô nương. Nghe Hoa thúc nói, vợ chồng bọn họ được người nhà của Tô Tam cô
nương giao phó. Từ ngày Tô lão gia cử mọi người đến Vân Kinh mở hiệu thuốc, hai
người bọn họ vẫn luôn theo sát Tam cô nương đến đỉnh núi Đào Hoa sơn này nương
tựa nhau mà sống.
Nhưng vì sao Tô gia lại chỉ để lại một mình cô mà
không cùng cô đến Vân Kinh?
Tô Mặc đứng trước táo đài, hôm nay cô lại tết mái tóc
dài thành hai cái bím vì không muốn bị nó làm vương víu công việc. Ngọn lửa
cháy trong lò bên dưới táo đài chiếu sáng gương mặt cô, tuy không hề tô son
điểm phấn nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ xinh đẹp trong sáng.
Tuy rằng anh chưa bao giờ mở miệng hỏi, nhưng trông
dáng vẻ của cô thì ước chừng cũng khoảng hai mươi tuổi, đã sớm qua tuổi xuân
sắc để lấy chồng … Anh im lặng dời tầm mắt xuống dưới, chăm chú nhìn vào chân
phải bị tật của cô, trong lòng thoáng đau. Anh nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên
nhân khiến cô đến nay vẫn chưa lập gia đình.
Khi gian bếp đã tràn ngập hương thơm thịt chín, Mộc
Sách nhìn vào thành quả cô bận rộn nãy giờ.
“Hôm nay món ăn trông phong phú quá nhỉ?” Không phải
còn hơn nửa tháng nữa mới qua năm mới sao?
“Canh cá là cho anh bổ xương, thu miệng vết thương.
Thịt thỏ hầm là hy vọng đổi mới khẩu vị cho anh ăn nhiều thịt hơn một chút.”
Tô Mặc giải thích, cũng không quay đầu lại nhìn anh,
“Chén súp bên góc này là cho anh bổ khí.”
Tận đáy lòng anh chợt dâng lên niềm cảm kích. Trong
nhất thời, trái tim Mộc Sách được chất đầy đồ ăn, no nê mỹ mãn. Anh có chút
không thừa nhận nổi, lại nhắm chặt hai mắt rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ, nơi
đỉnh Viễn Sơn phủ đầy băng tuyết, không dám nhìn đến bóng dáng cô luôn vì anh
vất vả nữa.
Tô mặc đã xong việc, xoay người nhìn lại, thấy anh bần
thần sững sờ bên cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Cô tự tiện đổ
một ít tiên dược chuyên dụng trong tiểu hồ lô vào trong chén súp, đợi đến khi
thân chén nguội bớt mới dúi vào tay anh, muốn anh cầm lấy từ từ mà uống.
“Thật ấm áp.”
Mộc Sách cúi đầu nhìn chén súp hầm nhân sâm tỏa ra ánh
sáng vàng óng ánh, sền sệt như mật. Tuy là cố nguyên bổ khí nhưng vừa liếc mắt
nhìn đã biết món này rất đắt. Vậy mà Tô Mặc lại như không cần tiền, ngày nào
cũng hầm cho anh làm nước uống.
“Lần sau có đứng trước cửa sổ thì nhớ mặc thêm áo
vào.” Cô đi vào phòng Hoa thẩm lấy một tấm áo lớn mà bà tự tay may cho anh, ném
lên vai anh, còn thuận tay thay anh đóng cửa sổ lại, “Anh còn chưa có khỏe hẳn,
nhất là xương cốt toàn thân, không thể để nhiễm lạnh được.”
“Tôi…” Anh do dự muốn nói nhưng lại không biết phải
biểu đạt như thế nào.
“Ửm?”
“Không có gì.”
“Chúng ta đi làm công chuyện hôm nay đi.” Cô bưng đến
một cái chậu đồng lớn. Đổ vào chậu sâm sấp nước ấm để ngâm chân. Sau đó kéo
chiếc ghế nhỏ đến ngồi trước mặt anh, cởi giày, sắn cao ống quần cho anh.
Mộc Sách nhìn cô thuần thục đặt trên đầu gối một chiếc
khăn bố sạch sẽ, đợi anh ngâm nóng chân xong liền đặt một chân anh lên đầu gối
cô lau khô. Sau đó, cô cầm một chiếc hộp lớn, cũng không biết đã bỏ thêm phương
thuốc mỡ gì, cẩn thận bấm vào huyệt đạo trên lòng bàn chân của anh. Đôi tay nhỏ
bé từ từ xoa bóp từ dưới lên trên, thong thả dao động xoa bóp đến chỗ đầu gối
bị đau của anh. Từng bước từng bước, giúp anh thư giãn, quên đi những đau đớn
suốt ba năm sống trong màn đêm giá rét.
Ban đầu, anh còn có thể cự tuyệt những hành động quá
mức thân thiết này của cô. Nhưng cô cứ luôn miệng nói lương y như từ mẫu gì đó,
nói cứ xem cô như mẹ anh đi, vậy thì cần gì phải để tâm đến mấy chuyện đó nữa?
Dần dần về sau này, anh cũng hình thành một thói quen tự nhiên. Chữ “không”
quen thuộc, từng luôn được thốt ra từ miệng anh, đứng trước niềm hy vọng cô
mong anh khôi phục khỏe mạnh thân thể, cũng không còn có thể nói ra được nữa.
“Đau không?” Khi thấy trên trán anh bắt đầu rỉ rả mồ
hôi, cô ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi.
“Rất tốt.”
“Nếu đau thì cứ nói, đừng cứ cắn răng chịu đựng, biết
không.” Cô buông chân anh nhúng lại vào chậu nước ấm, bắt đầu nhấc lên chân bên
kia.
“Biết rồi.”
“Sáng nay thức dậy, Hoa thẩm có châm cứu cho anh
không?” Tô mặc lại hỏi. Cô rất sợ Hoa thẩm mắc bệnh lãng trí kia hôm nay lại
quên khuấy mất.
“Có, bà không quên.”
“Đêm qua không nghe thấy anh ho nữa, xương ngực còn
đau không?” Hai chân đều đã được xoa bóp xong. Cô đắp hai chiếc khăn ướt nhẹp,
nóng hừng hực lên đầu gối anh.
Lúc này anh mới nhớ đến, phòng ngủ của cô ở ngay cách
vách phòng anh,”Khỏe hơn nhiều rồi. Trước khi ngủ có chiếu theo những gì cô
dặn, dùng khăn nóng đắp qua rồi mới ngủ.”
Sau khi trả lời hết những câu hỏi mà ngày nào cô cũng
sẽ hỏi, hai người bọn họ cũng không nói gì nữa. Mộc Sách không nói nhìn cô, ánh
nhìn cũng thật sự chuyên chú. Điều này làm cho cô không được tự nhiên, rụt vai.
“Anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy?” Cô ngẩng đầu,
ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn anh.
“Có vài chuyện, tôi muốn hỏi một chút.” Điều này anh
đã canh cánh trong lòng từ lâu lắm rồi.
Cô phóng khoáng, “Hỏi đi.”
“Vì sao lại cứu tôi?”
“Muốn cứu thì cứu thôi.” Vậy mà cũng hỏi. Cô là thầy
thuốc mà, chẳng lẽ muốn cô thấy chết không cứu sao được?
“Cho dù không rõ lai lịch tôi thế nào sao?” Ngày đó
khi cứu anh, nhất định cô cũng phát hiện ra hai chiếc còng tay còng chân kia.
“Anh vẫn để ý đến chuyện này sao?” Cô vỗ vỗ đầu gối.
Không ngờ một bệnh nhân nên dưỡng bệnh cho tốt như anh, đầu óc lại cứ không an
phận như vậy. Không có việc gì lại muốn nghĩ đông nghĩ tây nhiều như vậy.
“Đúng vậy.” Nhiều năm sống trong sự nghi ngờ, khiến
anh cho dù vẫn cảm tạ ân tình cô dành cho anh như thế, nhưng lại không thể tự
nhủ bản thân từ bỏ hoài nghi để hoàn toàn tin tưởng vào thiện ý này.
Tô Mặc trầm ngâm chốc lát. Lấy khăn bố lau sạch thuốc
mỡ trên tay rồi đứng dậy đi đến tủ chén nhỏ trong phòng bếp. Mở ngăn kéo lấy ra
một phong thư được gởi đến từ hai tháng trước.
“Ở đây có một phong thư, anh đọc đi.” Cô đưa thư cho
anh, rồi lại ngồi xuống trước mặt anh, cầm lấy thuốc mỡ tiếp tục công việc đang
còn dang dở.
Đọc thư xong, vì nội dung trong thư khiến Mộc Sách vô
cùng khiếp sợ, anh rút cẳng chân đang đặt trên đầu gối cô về, đột nhiên đứng
lên. Nhưng Tô Mặc đã có chuẩn bị từ trước, liền nhanh chóng vươn hai tay bắt
lại, kéo anh ngồi về chỗ cũ.
“Đừng lộn xộn. Không chữa trị cho tốt, anh muốn sau
này bị thọt chân giống như tôi hay sao?” Biết chắc anh sẽ có phản ứng này mà.
Mộc Sách nắm được cổ tay cô, thần sắc lành lạnh quắc
mắt nhìn.
“Cô làm sao biết được tôi là ai?”
“Hơn ba năm trước ở Vân Kinh, tôi đã từng gặp anh trên
đường.” Cô không chút hoang mang, gạt bàn tay đang bấu chặt kia ra.
Giọng nói của anh nhất thời lại thêm vài phần lạnh
lùng, “Nếu nói vậy, là cô cố ý cứu tôi?”
“Cũng không phải.” Tô Mặc cẩn thận tránh khỏi ánh mắt
đáng sợ của anh, “Hôm cứu anh, ban đầu tôi vẫn chưa nhận ra anh. Bởi vậy, không
phải là tôi cố ý cứu anh đâu. Khắp mặt anh đều bị đánh cho sưng húp lên, làm
sao nhận ra được là ai. Vì tôi không biết anh tại sao lại rơi vào hoàn
cảnh như thế, nên mới viết thư gửi đến hỏi gia tỷ đã được gả vào một nhà ở Vân
Kinh. Bức thư này chính là thư hồi âm.”
Việc anh đang ở đây, nếu như người thân của cô cũng đã
biết, như vậy người thân của cô có đi báo cho người khác, hoặc vô tình tiết lộ
cho những người có liên quan đến vụ án này hay không…
Tô Mặc đã nhìn ra đến tám phần suy nghĩ của anh, trực
tiếp cắt ngang ý tưởng trong đầu anh, “Yên tâm đi. Ở trong thư tôi chỉ thuận
miệng hỏi qua thôi, vẫn không nói ra chuyện lúc đó. Tôi không tính khai anh ra
đâu.”
Mộc Sách trầm mặc nhìn cô vừa nói hết lời lại tiếp tục
xoa bấm huyệt bàn chân cho anh nhịp nhàng như cũ.
“Cô có ý đồ gì?” Những năm gần đây, sau khi lần lượt
nếm trải tình người ấm lạnh trong triều và kinh thành, anh không thể không hỏi
như vậy. Cũng khó lòng ngăn cản bản thân cân nhắc cẩn thận về phẩm chất con
người ngày càng trở nên âm hiểm khó lường.
“Đừng tự đề cao bản thân mình quá như vậy.” Tô Mặc tức
giận ném cho anh một ánh mắt khinh thường. “Bổn cô nương có nhà có đất, tiền
bạc cũng không thiếu. Còn nữa, anh có tội hay không thì có liên quan gì đến
tôi. Tôi chỉ đi ngang qua, tiện tay nhặt anh về mà thôi.”
Sự thật là như vậy sao?
“Không tin?” Cô nhìn bộ dạng anh mi tâm trùng kết, nói
tiếp. “Vậy cứ đợi thời gian trả lời vậy. Nói đi thì cũng nên nói lại. Anh chỉ
là một tên tù khổ sai bị cách chức, còn mang trọng tội tru cửu tộc, có giá trị
gì để tôi lợi dụng đâu?”
Anh rõ ràng nhẹ hẳn lòng, “Lời này nói cũng đúng…” Anh
bây giờ không tiền không thế, cho dù có lừa gạt lợi dụng anh cũng chẳng được
chút lợi lộc gì, cũng chẳng tìm ra được trên người anh chút ưu việt nào nữa.
“Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều nữa. Uống hết chén súp này
rồi nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Tôi đến kho chứa củi lấy thêm củi lửa về.”
“Cô nương.” Cô thu dọn chậu đồng xong đang chuẩn bị đi
thì Mộc Sách khẽ gọi lại.
Nàng nghiêng mặt lại nhìn, “Ừm?”
Anh cảm thấy mình phải nói rõ ràng: “Tôi không cố ý bỏ
trốn, là nhóm áp tù quan thấy tôi lâm bệnh quá nặng nên cố ý vất tôi xuống
đường nằm chờ chết.”
“Tôi biết.” Tô Mặc gật gật đầu, cũng không sửa lại.
Thật ra anh không phải là nằm chờ chết, mà là bị người ta đá gãy xương ngực đến
suýt chết.
“Lưu tôi ở lại đây, say này có thể sẽ mang phiền toái
đến cho các người không?” Đối với ân nhân đã cứu anh một mạng này, anh cũng
không hy vọng bọn họ đang sống trên đỉnh núi không tranh giành thế sự, lại vì
duyên cớ gặp anh mà bị quấy rầy cuộc sống vốn yên bình này.
Tô Mặc phì cười, nói: “Có thể phiền được thì cứ phiền,
núi non hoang dã thì không nên phiền sao? Anh cứ an tâm dưỡng thương đi.”