“Nuôi ngựa lớn có thể kéo xe, vỗ béo gà có thể giết
thịt, nuôi người cho mập lên thì …”
Tô Mặc bỏ lửng câu nói, vợ chồng Hoa thị ngồi chung
một chỗ với nàng ở trong phòng cũng tùy thời đưa mắt liếc qua, không nói năng
không cử động, cứ nhìn chằm chằm vào Mộc Sách.
Sau lưng đột nhiên lướt qua một cơn gió lạnh khiến Mộc
Sách run rẩy cả người. Anh hơi bất an nhìn người vừa phát ngôn, Tô Mặc.
Lúc trước là ai nói chỉ như thêm một đôi đũa thôi?
Vừa mới qua một mùa đông thôi mà, lời nói liền đã thay
đổi rồi?
“Tôi ra sân sau sửa lại cái mái chuồng gà.” Anh bình
tĩnh đứng lên, quyết định. Cứ chạy trước rồi nói sau, ba người này nhìn mình cứ
như hổ săn mồi vậy.
Gió Đông vui vẻ hiền hòa, đã thay thế sương tuyết lạnh
lẽo, nhẹ nhàng thổi đến. Năm nay, sức khỏe Mộc Sách đã gần như hồi phục nguyên
trạng, phong ấm hoa khai.
Đơn giản sửa xong cái mái che khỏi bị dột nước, Mộc
Sách dùng tay áo lau mồ hôi trán, muốn đến phòng bếp đun miếng nước uống. Không
ngờ, vừa mới bước vào bếp đã đụng phải người một canh giờ trước còn ở đại sảnh,
Tô Mặc. Cô đang ngồi canh nồi thuốc, mệt quá nên ngủ thiếp đi, trên tay vẫn còn
cầm cây quạt nhỏ dùng để quạt lửa.
Nồi thuốc bốc lên làn khói trắng, tiếng sôi sùng sục
cũng không đánh thức được Tô Mặc. Anh đứng chắn ngang trước mặt cô, nhớ lại nửa
năm nay, cô đã vất vả vì anh thế nào, cẩn thận chiếu cố anh thế nào. Đồng thời,
anh cũng nhớ lại, vấn đề gần đây cứ khiến anh trằn trọc thao thức hằng đêm.
Anh còn có thể ở lại đây nghỉ ngơi bao lâu?
Nay anh đã gần như khỏe hẳn rồi. Vẫn còn tiếp tục ở lỳ
trong nhà ân nhân thì có phải là không biết xấu hổ lắm không?
“Nghĩ gì mà xuất thần luôn vậy?” Tô Mặc không biết đã
tỉnh dậy từ lúc nào, nhìn thấy anh đang trừng mắt nhìn sàn như người gỗ, liền
giật giật ống tay áo muốn lay anh tỉnh lại.
“Đang nghĩ…” Anh thoáng trầm ngâm, “Thương thế trên
người cũng đều lành khỏe gần như hoàn toàn rồi.”
Tô Mặc trầm mặc một lúc lâu rồi thay anh đặt chén súp
anh vừa mới uống hết lên cái bàn nhỏ.
“Muốn đi sao?” Cô nói xong liền kéo tay anh qua, “Vậy
lại đây để tôi bắt mạch trước đã.”
Anh đặt tay để ngay ngắn lên bàn, khó hiểu nhìn vẻ
buồn nản hiện trên mặt cô.
Cô buông ngón tay thon dài, “Bề ngoài có vẻ đã khỏe
đến chín phần rồi. Nhưng vì thời gian anh chịu hình quá lâu, nếu không điều trị
triệt để, sợ rằng sau này phải nếm mùi đau khổ.”
“Đa tạ Tam cô nương có lòng.” Không muốn thiếu nợ ân
tình của người khác, càng thiếu càng nhiều. Lưu lại chỗ này càng lâu càng thêm
lưu luyến. Mộc Sách hạ quyết tâm.
“Sau khi xuống núi, anh có dự tính gì không?” Tô Mặc
không vội ngăn cản anh, ngược lại còn thăm dò tâm tư của anh.
Anh bình tĩnh nói: “Tôi muốn về kinh xem thử.”
Hơn ba năm qua, anh không có cơ hội trở về thắp cho
người cha đã mất nén hương, cũng chưa có dịp đưa hài cốt của họ về an bài trong
phòng thờ gia tộc cho đàng hoàng. Nay nhờ may mắn trời ban, anh có thể thoát
khỏi tù tội, cũng xem như được tự do rồi. Vì những việc đã treo trong lòng từ
trước đến giờ, anh vẫn muốn tìm một cơ hội mạo hiểm trở về, sắp xếp thảo đáng.
“Về Vân Kinh, anh cũng không thể quang minh chính đại
gặp gỡ bạn thân cố hữu nữa? Còn có nơi nào an toàn để đi đâu?” Tô Mặc đem sự
thật từng câu từng chữ vạch rõ những tâm sự mà anh không nói ra: “Quan phủ có
biết anh chưa chết và vẫn chưa chịu tội lưu đày đến vùng tuyết mạc hay không?
Anh có thể nắm chắc, một khi trở về kinh thành sẽ không bị ai nhận ra không, sẽ
không bị áp giả trở vào nhà lao, lại sống vài năm trong cảnh cả ngày không thấy
ánh mặt trời không?” Bệ hạ nếu đã nghĩ anh chết thật thì tất nhiên sẽ rất vui
mừng. Nhưng nếu năm xưa anh sa cơ thất thế, bây giờ cũng không thể quay về…
Mộc Sách thong thả ngẩng đầu lên, không nói câu nào,
chỉ tĩnh lặng nhìn người con gái bấy lâu nay luôn chiếu cố đến anh, vì anh mà
bôn ba khắp nơi.
“Tôi nghĩ, việc tôi vừa nói không phải anh chưa từng
nghĩ đến. Anh cũng biết đáp án là gì mà.” Cô cười nhẹ, chuyển cái ghế qua ngồi
bên cạnh anh, “Tốt lắm. Đừng nóng vội mà hành động qua loa tắc trách. Lại đây
lại đây. Trước khi anh có quyết định cuối cùng, chúng ta ngồi xuống tính toán
một chút.”
“Tính toán cái gì?”
“Lúc anh mới đến đây, vừa bệnh vừa bị thương, toàn
thân đều đã hư hoại suy sụp. Một chân đã bước vào phủ Diêm Vương lão gia hái
hoa rồi. Nếu không phải tôi ngày ngày dùng nhân sâm giữ mạng cho anh. Anh cho
là hôm nay anh còn có thể êm đẹp ngồi đây sao?”
Thì ra là… tính toán sổ sách?
Mộc Sách không ngờ ân nhân cứu mạng lại thay đổi bất
thường như vậy. Một khắc trước đây, còn tỏ ra vô cùng lo lắng cho tương lai và
an nguy của anh. Nhưng ngay sau đó, lại lập tức bắt đầu cùng anh lật sổ tính
toán.
Cô vỗ tay: “Được rồi. Tạm thời không nói đến tình
huống hung hiểm của anh lúc ấy nữa. Cứu anh cũng là việc nhân nghĩa thường tình
mà thôi. Cho nên, chuyện anh uống hết sáu hộp nhân sâm trăm năm, tôi cũng bỏ
qua luôn.”
“Chính là?”
“Chính là anh ngẫm lại mà xem. Suốt nửa năm nay, anh
ăn uống biết bao nhiêu, đều là dược liệu thượng đẳng cả. Còn có Hoa thẩm, chỉ
vì da lưng của anh mà châm hỏng hết hai hộp kim khâu giá trị xa xỉ. Hoa thúc
lại vì chữa trị xương cốt cho anh, lên trời xuống biển tìm về biết bao kỳ dược
hiếm có.” Cô bắt đầu bấm bấm ngón tay tính toán cho anh nghe, “Cả nhà chúng
tôi, nuôi anh giống như chăm sóc chiều chuộng một chậu hoa nhỏ vậy. Ngày
ngày đêm đêm vất vả cần cù tưới bón chăm sóc, chỉ sợ anh sẽ có chuyện gì không
ổn.”
Mộc Sách dựng thẳng mi tâm, chờ nghe sau mớ bòng bong
này rốt cuộc nàng muốn nói điều gì.
Nàng lại khách khách khí khí cười: “Đương nhiên, đã
nói trước rồi, không cần nói đến mấy chuyện tiền bạc thô tục nữa. Chỉ tính đến
tâm ý chúng tôi đã một lòng vì anh, chừng ấy thôi cũng đáng giá lắm rồi.”
“Nợ tiền bạc bao nhiêu, sau này tại hạ tự nhiên sẽ trả
lại toàn bộ.” Cho dù nàng không nói, anh cũng đã sớm tính đến chuyện sau này sẽ
đền đáp đại ơn đại đức của các vị ân nhân cao thượng này rồi.
“Đừng nói chuyện tiền bạc, rất phàm tục…” Nàng nhíu
nhíu đôi mày liễu như vầng trăng non, tựa như rất không hài lòng với lời anh
vừa nói.
Anh bị nàng làm cho hồ đồ: “Vậy….Không biết Tam cô
nương đến cuối cùng là muốn cái gì?”
“Khụ khụ, anh có biết không. Nơi đỉnh núi Đào Hoa sơn
này, cũng chỉ có một mình gia đình chúng tôi thôi.” Đầu tiên, nàng nói thật hàm
súc, khẽ khàng gợi mở vấn đề.
Anh nghe xong lại như lọt vào trong sương mù: “Sau
đó?”
“Nhà chúng tôi còn thiếu một người trụ cột.” Cô lại
nhìn anh nháy mắt mấy cái, đôi tròng mắt đen lúng liếng sáng lấp lánh, chớp lia
chớp lịa.
“Cho nên?”
“Cho nên nếu anh thật có lòng muốn báo đáp chúng tôi.
Vậy thì đáp ứng tâm tư của tôi đi.” Nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một giờ.
Những lời này chính là đợi đến lúc mấu chốt mới dùng đến.
Mộc Sách rối tâm loạn trí hỏi lại: “Có thể mời Tam cô
nương nói rõ hơn một chút được không?”
“Nhà chúng tôicòn thiếu nô nhân (người giúp việc).” Cô cười hắc hắc, không quanh co lòng vòng cất giấu
mục đích cuối cùng nữa.
Anh ngẩn người, trong lòng tràn đầy kinh ngạc nhìn Tô
Mặc đang cười tươi như hoa xuân.
“Nô nhân?” Anh không có nghe lầm chứ?
“Làm phiền anh, từ ngày mai, xin mời chính thức bắt
đầu làm việc, lấy thịt bồi thường.” Tô Mặc thu lại khuôn mặt tươi cười.
Trong lúc anh trở tay không kịp, đánh một đòn thật mạnh, lập tức định án.
“…”
…..***…..
Vì báo ân, Mộc Sách văn võ toàn tài– mười một tuổi thi
Hương đoạt được Quế bảng, mười lăm tuổi thi Hội chiếm cứ Hội nguyên đầu bảng,
hai mươi tuổi thi Đình may mắn đã được Hoàng đế ưu ái, trở thành người đầu tiên
từ thời khai
quốc (dựng nước) đến nay liên tiếp
giành được các chức Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên – trước yêu cầu mãnh
liệt của ân nhân cứu mạng, đành bỏ hết vinh quang cùng mọi công phu năm xưa,
nhận nhiệm vụ đã được phó thác, đổi nghề làm … nô nhân đời thư nhất của gia
đình Tô Tam cô nương.
Mấy ngày trước thôi, hắn theo chỉ thị của Tô Mặc,
khiêng cái cuốc ra sau viện cải tạo chất lượng đất đai. Hoa thúc xuống núi tìm
về một người làm nông, dạy anh những kiến thức cơ bản về cách gieo, ươm hạt
giống, dời cành và chiết cây. Khiến anh suốt cả ngày đuổi bắt ánh nắng ngày
xuân. Cuối cùng, sau khi loại bỏ tất cả những gì có thể bỏ được, anh cũng đã
thành công cải tạo một mảnh đất hoang vu rộng lớn trở thành đồng ruộng.
Thời gian đầu của cuộc sống làm nghề nông, dưới sự chỉ
dạy và hiệp trợ của nông phu, dần dần Mộc Sách đã làm được hai mảnh đất trông
cũng tương tự vườn rau. Nhưng ngay cả một chút thời gian dừng lại nghỉ ngơi,
anh cũng không có. Hoa thúc lại mã bất đình đề (không dừng ngựa), dẫn anh đến vườn trái cây phía sau núi, chỉ vào một
vùng đất nhìn như mênh mông vô bờ, trải dài một màu hồng nhạt của hoa đào hoa
hải (loại táo Trung Quốc ra nhiều hoa). Nói
với anh, đây chính là phạm vi công tác của nô nhân, cũng là … của anh.
Cứ như vậy, Mộc Sách trước đây từng ở nhà nửa năm nằm
dưỡng da, thì bây giờ ngày ngày đều phải phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, dần
dần đã khôi phục lại bộ dáng trước đây. Suốt trong một tháng, những cơ bắp của
anh bị xốp nhão đã lâu nay dần trở nên rắn chắc. Tay chân cũng dần dần tìm lại
độ nhạy bén. Ngay cả nội lực mà anh cứ nghĩ đã bị những loại độc mạn tính độc
đến mất hết, không hề báo trước, một ngày kia kéo nhau tụ hồi lại trong đan
điền của anh.
Còn ba gã ân nhân cố ý sai khiến anh hết công tác này
đến công tác khác, ngày ngày thấy anh đổ mồ hôi cha mồ hôi mẹ, mặt mày càng lúc
càng tươi cười rạng rỡ, giống như cũng trở nên thoải mái sáng lạn hơn xưa…
Một ngày nọ, Mộc Sách vừa cắt cỏ trong vườn Bạch Quả
xong trở về, đang ngồi trong sảnh uống trà nghỉ tạm một chút. Hoa thúc không
biết tìm được ở đâu bên ngoài, ôm vào một ổ trứng không biết là trứng gì, mừng
rỡ gọi tất cả mọi người lại nhìn một cái.
Trong lúc mọi người đang chúm chụp quanh bàn, cẩn thận
đánh giá ổ trứng có màu sắc pha chút quái dị kia, Tô Mặc lại không có hứng thú,
ngồi ở một góc xa trong phòng. Không bao lâu sau, ổ trứng lập tức giành được
tình cảm của mọi người vây quanh. Hoa thúc tiến thêm một bước, đi về phía Tô
Mặc thỉnh cầu, xem có thể giữ lại ổ trứng này hay không. Vừa đến gần, cô đã chỉ
chỉ ngón tay, bảo ông tìm được nó ở đâu thì mau mang trả về chỗ cũ đi.
Hoa thúc thất vọng, nét mặt già nua suy sụp: “Vì sao
lại không được?”
“Không biết nó thuộc cái giống gì, ai sẽ nuôi?” Tò mò
là một chuyện, nhưng trách nhiệm lại là một chuyện khác. Huống chi, ổ trứng đó
còn không biết là trứng của con gì.
“Nhưng, nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.” Giọng điệu cô rất giống đang
nói với một đứa trẻ vòi vĩnh.
Hoa thúc nhìn cô vẻ trông mong, “Tiểu thư, chúng nó
không có cha mẹ, thật sự rất đáng thương…”
“Vậy ông nuôi một mình đi.” Thích nuôi thì tự ông nuôi
đi, cô không hỗ trợ gì hết.
“Tiểu Mộc Tử…” Hoa thúc đáng thương, chuyển hướng đánh
qua Mộc Sách thoạt nhìn có vẻ đồng tình.
Đừng gọi tôi là Tiểu Mộc Tử chứ…
Mộc Sách lý trí hỏi: “Hoa thúc, ông có biết đây là
trứng gì, ấp thế nào, phải ấp bao lâu không?”
“Không biết…” Ông bập bẹ, “Tiểu thư…”
Tô Mặc khẽ nhăn trán, “Đừng hỏi tôi, tôi cũng không
biết.”
“Trong chúng ta, có ai biết nên ấp trứng như thế nào
không?” Mộc Sách tiếp tục giải quyết vấn đề trước mắt.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, hơn nửa ngày trôi qua,
trong bụng mọi người cũng không nhảy ra được đáp án nào.
“Hay là… chúng ta đưa cho gà mái ở sân sau thử xem?”
Hoa thẩm thật vất vả suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một câu có thể được xem là chủ
ý.
Ôm dũng cảm dò thử tâm tính, ba người kích động kéo
theo Tô Mặc, dắt tay nhau đi ra sân sau. Nhưng chỉ sau thời gian chưa đầy một
chén trà nhỏ, bốn người vừa bước vào cái hàng rào chuồng gà mới sửa, lập tức
gánh chịu cơn tức giận tam bành của đám gà mái, đành phải chạy ra.
Nhìn những vết trầy xước của mọi người, Mộc Sách ngồi
trở lại trong sảnh, đành phải nghĩ ra một hạ sách.
“Còn một cách tương tự như vậy, cử ra một người để ấp
trứng. Nhưng vấn đề là…”
Ánh mắt Tô Mặc lập tức lóe tinh quang, “Ai ấp?”
Bốn người ngồi trong sảnh, mang theo ý nghĩ xấu xa
ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, điện quang chớp giật tung tóe. Bọn họ đều tự đứng
dậy, lùi ra sau mấy bước, đồng loạt giơ tay chỉ vào lẫn nhau.
“…” Thì ra mọi người đều vội vàng hãm hại người khác.
Mộc Sách dần dần bị bọn họ hợp lực cô lập, khẽ ho
trong cổ họng, “Khụ, quả trứng này, là ai mang về?”
Ba tầm mắt sắc bén chỉ trong tích tắc đồng loạt đem
hỏa lực tập trung vào Hoa thúc, thiếu chút nữa đã nướng tấm thân già nua của
ông cháy khét lẹt.
Cuộc sống kế tiếp, ở nơi nào đó trên đỉnh núi Đào Hoa
sơn, người ta có thể trông thấy một vị đại thúc chừng năm mươi tuổi thường
xuyên ở trong nhà, một tay thật cẩn thận vác bụng, một tay bận rộn xua trái xua
phải, bảo mọi người tránh đường tránh đường.
“Đừng tới đây, đừng tới đây, đi đường hết thảy né sang
một bên!”
“…” Mọi người yên lặng nhìn ông toàn thân giống như
mang lục giáp, hơi khinh bỉ vòng qua ông mà đi, làm như chẳng nhìn thấy gì hết.
”Cẩn thận cẩn thận, trăm ngàn đừng đụng phải lão, trong bụng lão có trai có gái
đó nha!”
Ba người không thèm nể mặt, lạnh lùng ném cho ông lão
một tia xem thường.
“Ha.” Còn nghĩ ông là đàn bà thật sao?
Nhưng những ngày như vậy cũng chỉ kéo dài không quá
mười ngày. Hoa thúc trời sinh vốn tính ham vui, cả thèm chóng chán, rất nhanh
đã chán ngấy trò chơi dùng thân ấp trứng này.
Vì thế, trong đầu ông tràn đầy ý xấu, thừa dịp ban đêm
mọi người đều đã ngủ mê mệt, vụng trộm đem ổ trứng kia bỏ vào phòng của Mộc
Sách, rồi nhón mũi chân lẳng lặng bỏ trốn. Trong khách phòng, Mộc Sách khẽ thở
dài. Anh rất thính tai. Đợi tiếng bước chân lén lút mở cửa phòng đi xa rồi, vừa
bực mình lại vừa buồn cười, anh ôm ổ trứng kia đặt lên giường, rồi tìm một chậu
bùn nhỏ bỏ chúng vào.
Sáng sớm hôm sau, khi Mộc Sách – mặt mày sáng sủa,
tuấn tú, nho nhã, không buồn hé răng nói lời nào, bộ dáng giống lúc Hoa thúc
mang thai như đúc – xuất hiện trong phòng khách, Tô Mặc đang ngồi ăn điểm tâm
sáng lập tức phun ra một ngụm trà.
“Phốc…”
Mộc Sách thật bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời, cũng
không biết anh không có chuyện gì làm hay sao mà tự chuốc họa vào mình như vậy.
Tô Mặc kinh hãi vỗ vỗ ngực, “Cả anh cũng thành dựng phu (người
đàn ông mang bầu) rồi sao?”
“…” Anh làm sao biết, nhất thời mềm lòng lại tạo thành
hậu quả như thế này?
Liên tiếp bị hai người phụ nữ trong nhà liên tục cười
nhạo suốt nửa tháng sau, cuối cùng Mộc Sách cũng vén màn mây đen, nhìn được ánh
trăng rằm. Thật vất vả nghênh đón ngày tốt ổ trứng xa lạ kia phá vỏ chui ra,
chính là…
Điều anh không đoán trước được chính là… Nhạn con (chim
én hay chim yến) nho nhỏ vừa phá vỏ trứng
chui ra, mở mắt chào đời, mới gặp người nào liền coi người đó là cha mẹ. Một
khi chúng nó đã quyết tâm, với bản tính liền cứng cỏi thì dù cắn chết cũng
không thay đổi.
Kết quả là: mấy ngày sau khi nhạn con phá vỏ chào đời,
sáng tinh mơ, khi Mộc Sách dẫn theo một hàng nhạn con bước chân xiêu xiêu đổ
đổ, cứ quác miệng ra kêu “quạc quạc” không ngừng bước vào đại sảnh, Tô Tam cô
nương lại một lần nữa không giữ được hình tượng thục nữ, phun ra một ngụm trà
trước mặt anh.
Lúc này, cô cười đến nỗi khóe mắt không nhướng lên
nổi.
“Làm dựng phu xong chuyển sang làm… vú em sao?” Hắn
cũng tài quá chứ.
Mặt Mộc Sách xanh mét, nỗi hờn giận vu vơ lập tức sinh
sôi, tắc nghẹn trong lồng ngực. Hai mắt anh xếch ngược, liền túm nhéo lấy Hoa
thúc đang làm bộ như chỉ đơn thuần đi ngang qua.
“Trả lại ông này.” Đều là do ông khởi xướng làm hại
anh.
“Không cần.” Hoa thúc tránh xa anh như trốn ôn dịch.
“Tôi còn phải làm việc, còn ông thì cả ngày đều nhàn
rỗi mà, vậy mang theo chúng nó đi.” Phía sau có một đám tiểu tử cứ lẵng nhẵng
đi theo như hình với bóng, hỏi anh làm sao mà làm việc được?
Hoa thúc bất đắc dĩ chắp hai tay, “Vấn đề là, chúng nó
chỉ nhận cậu làm cha chứ có chịu theo ta đâu.”
Cha…
“Tốt lắm tốt lắm, Mộc Thuật*, cậu cứ nhận chúng nó làm dưỡng nữ (con
gái nuôi) đi.” Hoa thẩm không chút hoang
mang đứng ra hòa giải, “Ông lão, không phải ông đã nói sáng nay muốn dẫn chúng
ta ra rừng trúc sau núi hái măng xuân hay sao? Còn không mau đi chuẩn bị?”
(*Sách /cè/ hay bị Hoa thẩm đọc chạy đi là Thuật /shù/ )
Tô Mặc nằm rạp trên mặt bàn, cười nghiêng ngả một hồi,
không quên phát tay vỗ nhẹ vào Mộc sách đúng lúc với anh như bỏ đá xuống
giếng (tương tự câu: giậu đổ bìm leo, thêm dầu vào lửa).
“Anh vất vả rồi, cha đứa nhỏ à. Hôm nay anh cũng không
cần phải ra đồng nữa, mang theo bọn nhỏ đi cùng với chúng tôi đi.”
“…” Anh là nô nhân, cô là bà chủ, được, anh nhịn.
…..***…..
Ánh dương mùa xuân ấm áp chiếu rọi khắp nơi, một hàng
tiểu nhạn trắng nõn nà đi theo Mộc Sách, chạy khắp nơi trong cảnh núi xuân sặc
sỡ. Dọc đường còn cùng mấy con chim yến đậu trên ngọn cây ca hót líu lo vô cùng
náo nhiệt.
Mộc Sách vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, sợ
tiểu nhạn chúng nó đuổi theo không kịp. Phát hiện vợ chồng Hoa thị ở đằng trước
sớm đã đi xa rồi, còn Tô Mặc lại một mình một người chậm rãi lê chân đi ở phía
sau, anh hơi lo lắng liền bước chậm lại, phối hợp đi bên cạnh cô.
“Không sao đâu, tôi chỉ đi hơi chậm một chút thôi, sẽ
không lạc đường đâu.” Tô Mặc cho là việc không đáng lo, vẫy vẫy tay bảo anh cứ
đi trước.
Anh cũng không chịu, nhấc lấy cái giỏ trúc nhỏ trên
lưng cô, “Tôi đi cùng cô.”
“Tiểu thư. Bên này bên này!” Hoa thúc đứng trước khu
rừng trúc, từ xa xa vẫy tay gọi bọn họ.
Rừng trúc xanh biếc bạt ngàn, mỗi khi có cơn gió thổi
qua, hàng lá xanh trùng điệp dập dờn như sóng biển. Hoa thúc từng bước chậm rãi
dẫn Tô Mặc đi vào rừng trúc, đứng dưới một đám trúc xanh, chỉ cho cô thấy chỗ
nào mới có mầm măng mới nhú.
Vừa bước vào trong rừng trúc rậm rạp, Mộc sách liền tự
động đi tìm chọn, bắt đầu chặt trúc, tính làm cho đàn tiểu nhạn một nơi trú ngụ
ở sân sau. Còn Hoa thẩm vẫn ngồi lại trên tường đá ở bìa rừng, may cho Mộc Sách
một đôi giày làm đồng mới.
Mộc Sách gom về không ít thanh trúc tốt, ngồi xuống
bên cạnh Hoa thẩm, dùng con dao gỗ bắt đầu tước bỏ cành lá trên thanh trúc.
Tước được một lúc sau, anh đột nhiên nhớ lại dáng đi vừa nãy của Tô Mặc lúc
trên đường, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía cô xác nhận.
“Hôm nay đi đường xa như vậy, chân của Tam cô nương có
đáng lo không?”
“Cậu đừng thấy dạo này cô ấy dường như ở trong phòng
cả ngày mà tưởng lầm. Thật ra, trước khi cậu đến đây, ngày nào cô ấy cũng đi
khắp cùng ngọn núi này đó.” Hoa Thẩm lấy chiếc giày mới may được một nửa đưa
cho anh xem, “Mộc Thuật, kiểu nay cậu xem có thích không?”
“…Thích.” Đừng gọi anh là Mộc Thuật* chứ.(*Mộc sách: thẻ tre dùng
để viết, Mộc Thuật: cây kim gỗ)
“Vậy là tốt rồi.”
“Chân của Tam cô nương… Vì sao mà bị tật như vậy?” Mộc
Sách lúc này mới nhớ, anh hình như chưa từng hỏi qua bọn họ vấn đề này.
Đầu ngón tay Hoa thẩm lập tức bị kim châm phải, trên
mặt vải xanh lam lờ mờ loang ra một vết máu đỏ sẫm.
“Không phải là bẩm sinh đúng không?” Anh liền theo
phản ứng của bà mà phỏng đoán.
“Bị ngã.” Bà rũ mắt xuống đến tận mũi, “Bị người ta xô
ngã.”
Lòng Mộc Sách trầm xuống. “Vì sao?”
“Đổ thừa cho số phận thôi, cô ấy đầu thai lầm chỗ
rồi.” Hoa thẩm cười khổ, khó nói thành lời.
“Là ai xô ngã?” Anh bất giác nắm chặt con dao gỗ trong
tay, không thể tin được lại có người cố ý hãm hại một cô nương tốt bụng như
vậy.
Bà bình thản kể câu chuyện cũ, “Vợ cả của lão gia, là
chủ gia đình Tô phủ.”
“Sao Tô phủ không chữa trị cho cô ấy?”
“Khi đó còn nhỏ không trị, lớn lên rồi muốn trị cũng
không hết được.” Năm đó, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé nhỏ nhắn
kia, dưới sự an bài cố ý của phu nhân, bị xô té gãy chân, vất vả hết năm này
qua năm khác.
Sao lại không trị?
“Cậu cũng muốn biết nội tình sao?” Quay mặt nhìn qua
bộ dáng tức giận muốn bốc hỏa của anh, Hoa thẩm vỗ vỗ vai anh, muốn anh thả
lỏng.
“Phải.”
Bà phóng tầm mắt nhìn về phía xa xa, một mảnh rừng
xanh bạt ngàn, “Mẹ của Tam cô nương vốn là một kỹ nữ thanh lâu nổi tiếng khắp
vùng Nghiêu Đông. Trong một lần lão gia trên đường đi buôn bán ở xa, mua được
bà. Đưa bà về Phái Thành, sắp xếp vào ở trong một tòa nhà ngoài thành. Nửa năm
sau, Tam cô nương ra đời. Nhưng cũng vào thời gian đó, ở một nơi khác trong
thành, lão gia lại phát hiện một danh kỹ khác càng trẻ trung càng xinh đẹp
hơn.”
Giọng nói của bà càng lúc càng trầm thấp. Mộc Sách
nhịn không được nắm lấy bàn tay bà, bắt bà phải dừng tay khâu may. Bà hiểu ý,
gật gật đầu với anh, lại tiếp tục kể.
“Đại phu nhân của Tô phủ ở quê nhà nổi tiếng hay ghen.
Nhiều năm qua, lão gia cũng chưa từng dẫn ai về nhà vì không muốn thấy cảnh vợ
lớn vợ nhỏ náo loạn khiến cho gia đình xào xáo không yên. Nhưng cái gì đã hư
rồi thì đến lúc nào đó cũng sẽ phải hủy. Mẹ của Tam cô nương đã nhẫn nhịn hơn
một năm trời, cũng có ngày cảm thấy không thể chờ đợi kẻ vô lương tâm này nữa.
Vì thế, bà bế Tam cô nương đến trước cửa Tô phủ. Trước mặt hương thân phụ lão,
bà cứng rắn buộc lão gia phải nhận đứa con gái này. Sau đó, tiền bạc gì cũng
không cần, ném trả đứa con gái bé bỏng lẻ loi một mình, trở về Nghiêu Đông,
muốn tìm lại những ngày tháng nữ thần của bà.”
Anh trợn to mắt, “Bà ấy không cần Tam cô nương sao?”
“Không cần, bà sợ bị trói buộc.” Bà nhớ lại chuyện cũ,
không nhịn được khẽ buông lời than thở, “Ngay cả lão gia và đại phu nhân cũng
nghĩ như vậy. Chỉ quăng đứa nhỏ vào một gian phòng rồi không thèm để ý đến cô
nữa. Bọn họ cũng liền quên mất trong phủ còn có một đứa con gái như cô.” Nếu
không phải năm đó còn có đám người hầu như bọn họ nuôi dưỡng, làm sao có thể
tồn tại Tam cô nương như ngày hôm nay?
Trong rừng vang lên một trận xôn xao, những chiếc lá
trúc thuận theo cơn gió, lìa cành, cùng với âm điệu âu sầu của Hoa thẩm, giống
như một chiến thuyền giương buồm đi xa, bay xẹt qua phía chân trời.
“Lão còn nhớ rõ. Ngày đó Tam cô nương vừa tròn hai
tuổi, vừa vặn trùng với ngày sinh của đại phu nhân. Một ngày kia, đại phu nhân
thật hiếm khi mới dẫn đại thiếu gia và đại tiểu thư ra sân sau ngắm hoa, không
may lại đụng phải đám người hầu chúng ta vẫn như thường ngày ra hiệu thuốc bắc
ở sân sau làm việc. Khi đó, Tam cô nương tuy nói là còn nhỏ, nhưng cô đúng là
một đứa bé đặc biệt, khiến người ta vừa liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.
Ngày sau, khi trưởng thành nhất định cũng giống như mẹ cô, là một tiểu mỹ
nhân…”
Mộc Sách hít một hơi thật sâu, “Được rồi, Hoa thẩm,
chuyện kế tiếp, tôi đại khái đã đoán được.”
Hai tay bà ôm gối, bất đắc dĩ thấp giọng hỏi: “Cậu nói
xem. Đầu thai lầm cha lầm mẹ, có phải là chỉ có thể đem số mệnh đời này bỏ đi
rồi hay không?”
Không muốn bà cứ lún sâu nỗi lòng tại đây, anh chỉ tay
về phía xa xa. Một người nào đó đã lấy măng xong từ lâu, đang cùng đám tiểu
nhạn kia lăn lộn trên mặt đất.
“Hoa thẩm, Hoa thúc sắp biến mình thành một pho tượng
đất rồi kìa.”
“Ôi, cái ông già đáng xấu hổ này…” Bà lập tức quên
khuấy những gì đã nói với anh trước đó, vén váy đứng lên, vội vã đi đến ngăn cản
Hoa thúc lại chế tạo ra vài thứ quần áo không thể tẩy sạch được.
Anh một tay ấn bà ngồi xuống, “Bà cứ dọn dẹp chỗ này
đi. Tôi đi giục bọn họ về nhà.”
Anh không phải là… càng sống càng xuống dốc đấy chứ?
Trước kia khi còn ở Vân Kinh, mọi người đều nói rằng,
anh từ nhỏ đã rất thông minh, làm việc trầm ổn, đối nhân xử thế đều hiền hòa
như nước… mà ngay cả bản thân anh cũng từng cho rằng như vậy.
Nhưng sau khi anh đến sống trên đỉnh núi này,
không biết có phải vì không hợp phong thủy hay không mà anh liền có cảm giác
giống như mình già đi mấy tuổi. Không phải thường xuyên bị vợ chồng Hoa thị kia
chọc cho tức giận đến nỗi chạy vòng vòng khắp núi đuổi bắt, thì cũng thường bị
Tô Tam cô nương kia làm cho uất đến nội thương. Mà gần đây, có lẽ vì bị lây
nhiễm cái ông già dở hơi Hoa gia kia mà anh thậm chí bắt đầu có khuynh hướng
lẩm bẩm lải nhải như mấy ông bà già. Điều này khiến anh bắt đầu lo lắng. Nếu cứ
xuống dốc như vậy, sớm muộn gì đầu anh cũng phủ đầy tóc bạc mất thôi.
Tô Tam cô nương có thói quen không hề thay đổi là cố
tình phá hoại, thường xuyên dùng lời nói ma ma phật phật ở chỗ người này đâm
anh một nhát, quanh co lòng vòng lại chém anh một dao. Còn mấy kẻ dở hơi trong
nhà này thì… Thôi, cho dù có bỏ công mà khai sáng bọn họ mười năm, chỉ sợ bọn
họ cũng cố theo thói cũ, không thể đức hạnh hơn được.
Ngày đó, thừa dịp vợ chồng Hoa thị đang ở nhà trước
uống trà
ngọ (trà trưa, (1)), Mộc Sách một mình ở sân
sau quét dọn trước khi bọn họ kịp đưa ra một lô một lốc các yêu cầu, đồng thời
tự tay xây cất cho đám gà con và nhạn con mấy cái chuồng xinh xinh.
Xong xuôi, anh mang theo dụng cụ đi lên nhà trên, định
theo lời nhờ vả của Tô Mặc, tân trang lại phòng thuốc nhỏ cho cô. Vừa mới đi
qua hành lang nhà chính, bước đến mấy gốc hoa đào ở tiểu viện (sân
nhỏ), anh bỗng ngừng bước. Những chậu
hoa xuân vừa hé nở phủ đầy mặt đất cùng với những đóa hoa rụng bay khắp không
trung. Tô Mặc ngồi giữa một trời hoa, hai mắt khẽ nhắm, ngửa cổ ra sau tận
hưởng những tia nắng mặt trời ấm áp.
Anh luôn cảm thấy khuôn mặt kia còn tinh diễm hơn cả
tuyết trắng, lạc trong màn hoa đào khởi sắc lại càng quyến rũ hơn bao giờ. Trên
đỉnh núi, cơn gió sau giờ giữa trưa càng như hiểu thấu lòng người, mơn man trên
làn da Tô Mặc, thổi bừng làn môi đang nở nụ cười, cô hé mở đôi mắt trong veo
như hồ nước.
Phát hiện thấy anh đang đứng ở xa xa nhìn mình, Tô Mặc
không nói gì, cũng nhìn anh cười. Cô đứng dậy, rũ rũ những đóa hoa rụng đầy
trên người, lười biếng vặn lưng, tính lên nhà trên gia nhập cùng Hoa thúc Hoa
thẩm uống trà ngọ.
Mộc Sách đứng chôn chân một chỗ day day hai mắt, buồn
bực nghĩ. Mới vừa rồi anh không phải đã nhìn lầm hoặc là hiểu lầm cái gì rồi
chứ. Nếu không, tại sao anh lại rơi vào trạng thái ngốc nghếch như thế, nhìn
thế nào mà Tô Tam cô nương lại hóa thành thiên tiên thiên nữ như vậy…. Cái này…
cái này…
Đột nhiên, một loạt tiếng người ầm ỹ, từ trên nhà
trước, cách đó không xa, truyền đến. Mộc Sách bỏ dụng cụ xuống, bước nhanh lên
trước. Lúc đi đến bên ngoài nhà trước, anh lắc mình nép vào góc tường, chăm chú
nhìn xem tình hình trước mắt.
Tô Mặc lúc nãy còn cười cười với anh, giờ phút này,
nét mặt không hề mang chút ý cười nào, thái độ cũng thay đổi hoàn toàn, lui lại
nép mình sau lưng Hoa thẩm tránh né không chịu gặp người ta. Còn ởphái trước cô
là hai gã không biết từ đâu đến, đều có dáng vẻ như thợ săn, không thèm để ý
đến sự ngăn trở của Hoa thúc, ngang nhiên bước vào nhà. Trong số đó có một gã
tương đối trẻ hơn, còn quấn quít bám lấy Tô Mặc không rời.
Trong nhất thời, Mộc Sách mày kiếm xếch ngược. Một
loại cảm giác vô cùng khó chịu không hề báo trước nửa câu, cũng không có nguyên
do chính xác rõ ràng, xồng xộc xông vào lòng anh, mặc anh vùng vẫy thế nào cũng
không thoát ra được.
Hai người này chính là cha con Ngân Hà, nhiều năm nay
sống tại sườn núi Đào Hoa sơn. Mấy ngày gần đây, sau khi hắn ở trong thành nghe phong
thanh (nghe đồn thổi) rằng Tô Mặc dẫn một gã
đàn ông xa lạ về ở trong nhà thì vô cùng căm giận. Hôm nay, mang theo lòng nghi
ngờ đã lâu, hắn cố ý đến cửa tìm cô hỏi cho rõ nguyên nhân.
Ngân Hà vô cùng đau đớn nói: “Thân là con gái Tô gia,
ngươi đến tột cùng có biết cái gì gọi là liêm sỉ hay không?” Con trai hắn một
lòng theo đuổi cô gần ba năm nay, cô cũng không hề rung động. Vậy mà cô lại
không nói tiếng nào, đón một gã đàn ông vào ở trong nhà?
“Hai cha con các người còn không chịu để yên sao?”
Thật sự là phiền lắm rồi, Hoa thúc bị cơn tức giận ép cho nhảy bổ lên trước,
không kịp suy nghĩ, vừa mắng vừa dạy: “Tiểu thư nhà ta không hề cùng đàn ông xa
lạ làm điều gì ái muội nha, đó chính là tân cô gia nhà chúng ta nha!”
“Khụ.” Tô Mặc đứng nép sau lưng Hoa thẩm, không cẩn
thận bị sặc nước miếng.
Ngay cả Mộc Sách đang đi tới chỗ bọn họ, dưới chân
cũng cảm thấy có chút lảo đảo.
“Tân… cô gia?” Mọi người ngơ ngác nhìn về phía Hoa
thúc.
Ngay sau đó, thần trí Hoa thẩm liền bừng tỉnh, làm mặt
nghiêm, cũng phu xướng phụ tùy góp phần xôm tụ:
“Còn không phải sao? Cô gia nhà chúng ta ngọc thụ lâm
phong (đẹp trai ngời ngời), diện mạo hiên
ngang, phong thái tao nhã biết mấy nha. Trên đời này cũng chỉ có bậc anh tài
tuấn tú như cậu ấy mới xứng đôi vừa lứa với Tam cô nương nhà chúng ta thôi!”
Tuy chỉ là thơ vần thuận miệng nhưng so sánh với Mộc Sánh thì xem ra những gì
bà nói cũng rất chính xác.
“…” Dù gì cũng đã diễn đến mức này rồi, Tô Mặc thân là
đương sự nhưng cũng không muốn giải thích điều gì thêm.
Mộc Sách che mặt thở dài một hồi lâu. Vì tránh cho màn
kịch của vợ chồng Hoa gia bị người ngoài chọc phá , anh cũng đành tiếp tay với
bọn họ dối gạt một phen:
“Nương tử, mọi người đang làm gì thế?” Anh nhanh chóng
từ chỗ ẩn núp bên ngoài góc tường đi ra, giọng điệu hồn nhiên trong sáng như
trẻ thơ.
Ba người nghe xong lại như có sét đánh ngang tai, đồng
loạt nhất trí tức tốc quay đầu trừng mắt nhìn kép chính đang hóa trang lên sân
khấu.
“Sao vậy, trong nhà có khách à?” Mộc Sách tiến lên kéo
Tô Mặc từ sau lưng Hoa thẩm lôi ra ngoài, hiền hòa như nước nhìn cô cười cười.
Động tác thành thạo, dùng tay vén mấy sợi tóc buông lòa xòa trên mặt cô.
Vân Võ nhìn thấy anh dám hào phóng khinh bạc mỹ nhân
như vậy, thiếu chút nữa đã té ngã. Bắt tay run run chỉ về phía anh, cơn tức
giận trong lòng hắn đã như sóng tràn rồi.
“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi là ai?”
“Tại hạ là Mộc Khi Vũ, người Vân Kinh, cũng là phu
quân của Tam cô nương Tô phủ.” Mộc Sách từ từ đáp, giải tỏa mọi nghi ngờ đang
bao trùm trên người anh, “Không biết các hạ là?”
“Ta, ta, ta…” Vân Võ quýnh quáng, cái tật nói
lắp bẩm sinh bất giác càng thêm nghiêm trọng, hơn nửa ngày cũng chưa nói
trôi chảy được hết câu.
Không cho hắn cơ hội ở đó mà cứ “ta, ta” hoài, Mộc
Sách khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc bén lạnh lùng tràn ngập duệ khí (ý
chiến đấu)
“Người vô danh?”
“Ai nói con ta là người vô danh?” Rốt cục Ngân Hà cũng
nhớ ra được mục đích hôm nay đến đây để làm gì, hùng hổ thay con đối đáp với
người vừa đến.
Mộc Sách cũng không thèm liếc mắt nhìn ông một cái,
ưỡn thẳng lưng theo tư thế của một nhà lãnh đạo, hơi quay ra sau gọi giật.
“Hoa thúc.”
“… Cô, cô gia?” Hoa thúc lắp bắp đi ra trước mặt anh.
Anh bắt đầu trợn to con ngươi đen tinh tế, quát: “Đã
nói mấy lần rồi? Không được để mấy người xa lạ không rõ lai lịch dễ dàng
vào nhà này được. Trong nhà nếu vì vậy mà xảy ra chuyện gì, sao có thể tha
thứ cho ông?”
“Tiểu nhân sẽ đuổi bọn họ đi ngay!” Hoa thúc cũng thật
nhập vai, cầm lấy cây gỗ để không bên cạnh, vung ngang chuẩn bị đuổi người.
“Tiểu tử xấu xa, ai là người không rõ lai
lịch? Lão tử nổi danh có họ…” Ngân Hà ồn ào trong chốc lát, bỗng dưng chuyển
hướng, “Không đúng, ngươi đến cùng có biết ta là ai hay không? Ngươi dám đuổi
ta ra ngoài?” Hắn cũng không ra ngoài mà hỏi thử xem, toàn thành này có ai mà
không biết thợ săn giỏi nhất Đào Hoa sơn là ai? Hắn lại có mắt không tròng như
thế ư?
“Dám.” Mộc Sách mặt không chút thay đổi, ra tay rất
nhanh. Trong chớp mắt đã vung hai chưởng nhanh chóng đẩy hai người lùi ra ngoài
cửa, lại đá một cước lên cánh cửa dày cộm.
————————————————————————————————
Ghi chú:
(1)
Ngọ là một trong số 12 chi của Địa chi, thông thường được coi là địa chi thứ
bảy. Giờ ngọ là thời gian khoảng từ 11h – 13h, Trà ngọ là uống trà vào giờ ngọ.
Tý
(23-1 giờ): Lúc chuột đang hoạt động mạnh.
Sửu
(1-3 giờ): Lúc trâu chuẩn bị đi cày.
Dần
(3-5 giờ): Lúc hổ hung hãn nhất.
Mão
(5-7 giờ): Lúc trăng sáng nhất (mắt thỏ ngọc).
Thìn
(7-9 giờ): Lúc đàn rồng quây mưa (quần long hành vũ).
Tỵ
(9-11 giờ): Lúc rắn không hại người.
Ngọ
(11-13 giờ): Ngựa có dương tính cao nên được xếp vào giữa trưa.
Mùi
(13-15 giờ): Lúc cừu ăn cỏ không ảnh hưởng tới việc cây cỏ mọc lại.
Thân
(15-17 giờ): Lúc khỉ thích hú.
Dậu
(17-19 giờ): Lúc gà bắt đầu vào chuồng.
Tuất
(19-21 giờ): Lúc chó phải trông nhà.
Hợi (21-23 giờ): Lúc lợn ngủ say nhất.
Sau một hồi lâu để mặc cho hai cha con thợ săn đứng ở
ngoài kêu gào, Hoa thúc và Hoa thẩm ghé mắt vào cửa nhìn ra. Từ khe cửa nhìn
thấy hai người kia đã phẫn nộ đi xa, lập tức xoay người hướng về phía Mộc Sách,
người đã làm cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên, vừa báo cáo vừa vỗ tay hoan hô
nhiệt liệt.
Khóe miệng Mộc Sách khẽ giật giật. “Được không?”
“Tiểu Mộc Tử, ngươi biết võ công không?”
“Biết.” Anh cũng lười biếng không thèm sửa lại lối
xưng hô quái gở này nữa.
“Mộc Mộc, cậu từ nô nhân thăng chức thành hộ viện rồi
sao?” Hoa thẩm bắt đầu lập tức thay Tam cô nương nhà mình thực lòng tính toán.
Nếu vậy có nên cho cậu ta chút tiền tiêu vặt hàng tháng hay không đây?
“…” Đã nói rồi, đừng gọi hắn là Mộc Mộc mà.
“Mộc Khi Vũ?” Tô Mặc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn
chằm chằm đánh giá anh một lúc lâu.
Anh nhã nhặn đưa hai tay vái chào “Tại hạ họ Mộc, tên
là Khi Vũ.” Mấy chữ này, trong thiên hạ cũng chỉ có ba người biết được. Bởi vậy
anh tuyệt đối không lo hai gã thợ săn kia sẽ nhận ra được thân phận của mình.
Cô lắc đầu, lê chân đi vào sân vườn ở nhà trong tiếp
tục uống trà ngọ
“Theo ta thấy, ba người các ngươi có thể xây đài lập
đoàn hát được rồi…”
Hôm nay cô mới phát hiện. Thì ra nhóm người làm trong nhà cô ai ai cũng có năng
khiếu diễn trò bẩm sinh, tùy thời tùy hứng đều có thể diễn y như thật.
“Không biết Tam cô nương đối với cách xử lý này của nô
nhân, có ý kiến gì không?” Mộc Sách theo đi vào sân vườn, kéo ghế cho cô ngồi,
còn đứng một bên pha trà cho cô.
Cô cảm khái mở miệng, “Nô nhân ơi nô nhân.”
“Ửm?”
“Nói dối, ngày sau càng nói càng dối thôi.” Cô cũng
không cho rằng đối với cha con nhà đó, đã dây dưa với cô ba năm nay, chỉ vì một
câu nói dối mà ngày sau sẽ chịu rút lui có trật tự.
Anh lại không để ý lắm, “Nô nhân cũng hết cách, chỉ
oan ức cho Tam cô nương thôi.”
Hoa thẩm yên lặng lắng nghe một hồi lâu, thấy Tô Mặc
trước sau không rõ nguyên nhân vẫn không chịu cởi mở tấm lòng, nhịn không được
đành giận chó đánh mèo, đem lửa đạn bắn lên người ông chồng già.
“Chuyện này nói đến đều là tại ông hết đó!”
“A?” Hoa thúc mờ mịt, nhấp nháy ánh mắt, không hiểu
tại sao bà lại đột nhiên làm khó dễ như vậy.
Hoa thẩm thừa cơ liền véo vào cái bụng đầy thịt béo
của ông. “Một năm trước tôi đã sớm kêu ông đến nhà lão thợ săn kia nói cho rõ
ràng rồi. Kêu cha con bọn hắn hủy cái mộng tưởng đối với Tam cô nương đi, có
thể tránh xa được thì liền tránh cho xa đi. Vậy mà cái đầu nong cạn hãm tài của
ông lại không nhớ rõ!”
“Rõ ràng là tại bà lạc đường, quên mất nhà lão thợ săn
ở đâu mà!” Hoa thúc đau đến nhe răng trợn mắt, xoa xoa chỗ thịt béo núc, đi
vòng vòng khắp sân xuýt xoa.
“Còn cãi?” Hoa thẩm tức muốn bốc khói, lao đến chộp
lấy chén trà trên bàn, nhằm vào đầu ông chuẩn bị ném đến.
“Khoan.” Mộc Sách kịp thời ngăn chặn tay bà, không cho
gây thêm nghiệp chướng, “Chén trà này có từ thời tiền triều Hưng Châu đó.”
Hoa thẩm nhanh tay lật đáy chén lên xem. A, Hắn nói
trúng rồi… Bà vẫn chưa bỏ ý định, sửa tay chộp lấy cái đĩa đựng trà bánh
“Cái đĩa đó được làm từ thời triều Huy Từ.” Anh lại
cứu giúp, bỏ xuống một món đồ cổ xa xỉ.
Sau khi lướt hai mắt đánh một vòng trên bàn, Hoa thẩm
lúc này chuyển hướng mục tiêu sang mấy chiếc ghế mới chế đặt bên cạnh bàn, hỏi
Mộc Sách.
“Ghế thì sao?”
Anh vươn một tay ra mời bà, “Cứ trả cho ta hai ngày
tiền công, bà có thể tận hứng.” Cũng vậy thôi, mới bắt đầu làm thợ mộc nên sản
phẩm còn hơi thô ráp, vừa hay anh cũng đang tìm cơ hội nghiên cứu cải tiến.
“Còn trốn, còn trốn?” Sau khi được Mộc Sách cho phép,
Hoa thẩm khí thế kinh người, đuổi Hoa thúc chạy vòng quanh, “Lão già hư hỏng
này, có gan thì ông cứ chạy tiếp đi. Để tôi bắt được thì cả tiểu thư nhà ông
cũng không nhận ra ông đâu!”
“Tiểu thư, sư tử Hà Đông rống kìa!” Hoa thúc trốn tới trốn
lui, chạy khắp nơi cũng không quên cầu viện.
“Chậc chậc, cương quá không vui.” Tô Mặc không thèm
đếm xỉa tới than khẽ, theo tật cũ tiếp tục xúi giục, “Ngoan, tiếp tục nói lý
với bà ấy đi.”
Đối với tình cảnh vợ chồng Hoa gia cứ suốt ngày lục
đục cãi vã, cứ hai ba ngày lại lôi nhau ra luyện thân thủ, Mộc Sách ban đầu còn
nhíu mày cảm thấy vô cùng kinh ngạc, diễn đến ngày hôm nay thì đã thành quen,
từ chết lặng thành ra bình thản. Anh ngồi xuống làm bạn với Tô Mặc, châm cho cô
một chung trà mới, còn không quên gắp mấy món điểm tâm ngọt đặt vào đĩa cho cô.
“Nói lại chuyện này, từ khi nào anh đều biết rõ lai
lịch của cải trong nhà chúng tôi vậy?” Tô Mặc nhắp một ngụm trà nóng thơm phức,
không ngờ được nô nhân mới sắm trong nhà, trong lúc mọi người không biết gì đã
phát hiện ra nhiều chuyện như vậy.
Mộc Sách vân đạm phong khinh* nói “Tôi là nô nhân trong nhà này mà, mấy chuyện nhỏ
nhặt đó tất nhiên phải biết.”
(*Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến
những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi)
“Vậy nô nhân đối với gia cảnh nhà chúng tôi có nghi
ngờ gì không?”
“Có.” Anh cũng chỉ chờ cô hỏi câu này.
Sau nửa năm quan sát, Mộc Sách trước sau vẫn không sao
hiểu được. Vì sao đồ vật sử dụng trong nhà này, tất cả đều là hàng thượng đẳng,
vô cùng tinh xảo sang quý, phần lớn đều được chuyển đến từ Vân Kinh. Ngay cả
chi phí ăn ở của bọn họ, gia đình bình thường không thể nào sánh được. Điều này
anh nghĩ mãi cũng không ra. Tô Tam cô nương được nuôi dưỡng chiều chuộng như
vậy, vì sao cô phải xuất hiện lúc này?
“Tất cả những thứ này là do ai cung cấp?” Cha mẹ cô
còn không chịu dùng thuốc chữa chân cho con gái, thì làm sao có thể dùng đến số
tiền lớn để bố trí đồ cổ xa xỉ bày biện khắp nhà như vậy? Còn cô, sử dụng số đồ
cổ này không hề nương tay, dường như cũng không thèm để ý đến chúng có giá trị
thế nào.
“Gia tỷ.” Cô đơn giản khai ra hai chữ.
Chính là đại tiểu thư Tô phủ, con gái của đại phu nhân
sao? Theo những gì Hoa thẩm kể lại. Đại phu nhân Tô phủ không phải hận cô đến
tận xương sao? Vì sao con gái của đại phu nhân lại đối với cô, đứa em gái cùng
cha khác mẹ, không xem là người lạ, mà cũng không bất hòa như nước với lửa nhỉ?
“Trang trí phòng ốc và tiền bạc trong nhà, đều do lệnh
tỷ cho?” Mộc Sách mặt không biến sắc, vừa hỏi vừa lấy bánh hoa mai cô mới làm
xong sáng nay đặt lên bàn, đồng thời cúi đầu nhìn hoa văn trên bàn rực rỡ hiếm
thấy.
“Ừm.” Tô Mặc vừa gật đầu vừa gắp một chiếc bánh hoa
mai bỏ vào đĩa của anh.
“Vì sao lệnh tỷ phải nuôi dưỡng Tam cô nương ở trong
một tòa nhà trên đỉnh núi hoang vắng này?” Đây là điểm anh khó hiểu nhất.
“Ai mà biết được?” Cô chọn một miếng bánh hoa mai nhỏ
nhất bỏ vào miệng ăn, “Tỷ thích nuôi, quyết tâm muốn nuôi, thì cứ để cho tỷ ấy
nuôi đi.”
“Chuyện này, Tam cô nương hoàn toàn không có ý kiến gì
sao?”
Tô mặc nhún vai, lời nói chứa đầy ẩn dụ: “Gia tỷ tính
tình hơi bướng bỉnh. Làm trái ý chỉ của tỷ giống như ăn trái cây hư vậy đó. Ta
mới không muốn ở không mà đi vặt râu hổ.”
Hôm nay, những gì khai thác được từ cô, tuy không được
nhiều lắm nhưng tốt xấu gì cũng giải khai được một vài điều nghi hoặc quấn
quanh người cô… Mộc Sách vốn trời sinh tính không hề nóng vội hấp tấp, nhìn
xuống thành quả này cũng coi như hài lòng.
Ánh mắt đột nhiên thoáng lướt qua, nhìn thấy có chút
bụi bặm vương trên mái tóc dài sau lưng cô, anh vươn cánh tay dài qua, nhẹ
nhàng nhặt giúp cô chút bụi lây dính trên tóc.
“Nô nhân ơi nô nhân.” Tô Mặc nhìn động tác của anh,
tận đáy lòng cũng lên tiếng tán tưởng chính mình thật sự rất có mắt nhìn người.
“Ửm?”
“Anh càng lúc càng rất xứng với chức danh này.” Đã
nhanh mồm nhanh miệng, hiểu được tùy cơ ứng biến, còn quan sát tỉ mỉ. Bất luận
là trong lời nói, hay trong một hành động nho nhỏ, anh đều tỏ ra rất chu đáo.
Mấy năm nay, người giống như anh quả là rất hiếm có. Cho dù có đốt đèn lồng cũng
tìm không ra được vài người.
Mộc Sách chân thành, khẽ cong khóe môi, “Đâu có.”