“Cục cục tác…” Trong chuồng gà ở sân sau, mấy lão gà
mái vẫn như mọi ngày, lúc nào cũng lải nhải không dứt.
“Cạp cạp quác…” Đám tiểu nhạn kia gần đây không còn
bám dính lấy Mộc Sách nữa, tám phần là ở trong hoa viên tìm được con giun rồi.
“Ộp!”
Mộc Sách đang làm cỏ trong vườn hoa, bỗng dưng cứng
người, ánh mắt hung ác, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“Ộp?” Hai loại âm thanh trước đó hắn đều nhận ra,
nhưng âm thanh cuối cùng là cái gì?
Đụng phải vẻ mặt giống như muốn trả thù giết cha của
Mộc Sách, Hoa thẩm đang tản bộ vào hoa viên lập tức vẫy vẫy, bác bỏ việc mình
có liên can đến âm thanh kia.
“Không phải ta, không phải ta…” Lần này, người làm
chuyện xấu không phải là bà.
Trên tay còn cầm cái lưỡi liềm cắt cỏ, Mộc Sách lập
tức chuyển mắt nhìn về hướng người từng có tiền án mà hiện nay đang trốn sau
lưng Tô Tam cô nương phát run, chính là đại thúc Hoa gia.
“Đi ra.” Ông lại tìm được cái thể loại khó hiểu nào
mang về nữa đây?
Tô Mặc thức thời, lôi Hoa thúc – kẻ dám làm mà không
dám nhận – ra, tuyệt đối không muốn vào lúc mấu chốt này lại đi khiêu chiến với
cơn tức giận của Mộc Sách.
“Hoa thúc, đó là cái gì?” Mộc Sách giơ cái lưỡi liềm
lên, không kiên nhẫn chỉa về phía ông ngoéo một cái.
Hoa thúc sợ hãi rụt cổ. Trước ánh mắt sắc bén của Mộc
Sách, ông chậm rãi lôi từ trong ống tay áo rộng thùng thình ra một con ếch thật
to, màu sắc vàng kim thật hiếm thấy.
Vị Hoa đại thúc này… Vừa có một vết thương còn chưa
liền sẹo mà đã quên đau rồi sao? Trải qua sự kiện tiểu nhạn lần trước rồi mà
còn chưa tỉnh ra hay sao. Dù vậy cũng không thể ngờ, ông còn dám ngang nhiên
tiện tay nhặt mấy thứ này nọ về nhà làm phiền anh?
Nhìn thấy sắc mặt Mộc Sách càng lúc càng như bị bao
phủ một đám mây đen dày đặc, Hoa thúc sợ đến run rẩy, bèn lôi kéo ống tay áo
tiểu thư nhà mình tìm kiếm sự che chở.
Tô Mặc giơ một tay lên che mặt, cảm khái vô hạn nhắc
nhở ông.
“Hoa thúc, quyền lớn trong nhà chúng ta… đã lạc mất
lâu rồi.” Ông mau nén bi thương đi, nô nhân nhà cô thời gian trước đã soán vị
thành công. Quyền hành trong mọi phương diện, từ ăn, mặc, ở đến đi lại, tất cả
đều chiếm độc tài hết rồi.
“Tiểu Thuật Tử…” Thảo nhân Hoa thúc mở lớn ánh mắt
đồng tình. Trong mắt còn lấp lóe ánh lệ mê muội.
Mộc Sách không muốn mình bị đẩy lòng vòng nữa, anh
khoanh hai tay trước ngực, nghiêm chỉnh cự tuyệt.
“Không được nuôi.” Trong nhà này, tổng số “dân cư đặc
thù” đã quá đông rồi. Quan trọng nhất là, người làm trâu làm ngựa, bỏ công sức
nuôi chúng nó, chỉ có một mình anh mà thôi!
“Nhưng mà… Ếch con này rất đặc biệt nha.” Sống hơn
phân nửa đời người rồi, ông cũng chưa từng thấy qua con ếch con nào vừa to vừa
có màu vàng óng thế này.
Mộc Sách mặt không hề thay đổi, vươn tay chỉ ra ngoài
bờ ao. “Đem con ếch dư thừa này thả lại đó đi.”
Thế công không hiệu quả, Hoa thúc hai mắt đẫm lệ, cũng
chỉ có thể vừa mếu máo vừa lưu luyến ôm con ếch vàng kỳ lạ đi ra ngoài.
Tô Mặc trước sau vẫn cảm thấy việc này không thể kết
thúc đơn giản, hòa thuận như vậy được. Khi Mộc Sách đang rung đùi đắc ý, những
tưởng anh đã giải quyết ổn thỏa rồi, cô đi đến bên cạnh anh, muốn anh đừng vội
yên tâm quá sớm.
“Nhớ rõ. Trăm ngàn lần cũng không nên giống như lần
trước, nhất thời mềm lòng.” Nếu như làm hư hai vị lão nhân gia kia, anh chỉ có
thể tiếp tục nếm mùi đau khổ mà thôi.
“Không bao giờ.” Anh làm sao lại có thể mềm lòng.
Sự thật chứng minh, đại thúc Hoa gia vĩnh viễn học mãi
cũng không ngoan. Ông giống như một đứa trẻ cứng đầu. Càng không cho ông nuôi,
ông lại càng muốn nuôi.
Đêm hôm đó, chú ếch con vàng kim được Hoa thúc vụng
trộm ôm trở về nuôi dưỡng trong phòng, tâm tình rất tốt, ộp ộp gọi bậy cả một
đêm. Nhắc nhở mọi người có kẻ giấu đầu lòi đuôi, cũng làm cho cả nhà không một
người nào có thể ngủ được yên giấc.
Khi sắc trời còn tờ mờ sáng, mặt trời lu lú gọi bình
minh, Mộc Sách vừa mở cửa phòng đã phát hiện. Hoa thúc nhà anh lại lén lút đem
con ếch vàng kim nhét qua kẹt cửa vào phòng, chờ đợi được anh nhận nuôi.
Cũng không biết Mộc Sách là trời sinh có nhiều sức hấp
dẫn, hay là có duyên phận gì đặc biệt. Chú ếch con kia cứ nhảy vòng vòng quanh
anh khiêu khích. Mặc kệ là anh đi đến đâu, nó cũng liền nhảy theo như hình với
bóng. Cho dù anh có cương quyết đem nó ném ra ngoài cửa, nó cũng dùng nghị lực
bất khuất lần lượt lủi từ trong ao lên, một lần nữa nhảy đến bên cạnh anh.
Tô Mặc đã sớm sửa lại thói quen, không còn uống trà
lúc sáng tinh mơ nữa. Sáng nay, khi thấy Mộc Sách dù không cam lòng vẫn phải
dẫn theo con ếch con đi vào trong phòng, cô cười đến hai vai rung lên bần bật.
“Người hầu mới sao?” Cô vừa lau nước mắt chảy tràn nơi
khóe mắt vì cười, vừa hỏi anh.
“… Là hộ pháp.” Mộc Sách không còn mặt mũi nào nữa,
cũng đành nghênh khuôn mặt tuấn tú, cùng cô đối đáp.
“Phốc…” Hoa thẩm quyết định, lần sau sẽ không bao giờ
uống trà sáng nữa.
“Ta, ta … Ta hôm nay có việc, muốn xuống núi!” Ánh mắt
bi phẫn của Mộc Sách vừa quét đến bên này, Hoa thúc vội vàng phóng vụt ra cửa,
thoát khỏi vùng tâm bão.
Tô Mặc cười đến cả người rung rinh, hai gò má đều căng
cứng cả rồi. Sau khi gọi Mộc Sách lại đây ngồi xuống, cô kéo cái đĩa đựng điểm
tâm đến trước mặt anh.
“Đừng làm cái mặt như trái khổ qua nữa. Ai bảo anh
không chịu nhớ lời giáo huấn làm chi?”
“Ộp, ộp.” Con ếch con cũng lên tiếng đồng tình.
“… “ Mộc Sách lại tức giận. Cái lão họ Hoa kia lại
không chịu trách nhiệm nuôi con của lão. Cứ mỗi lần không muốn nuôi là y như
rằng ném qua cho anh thu dọn hậu quả. Có sẵn cha nuôi đây mà.
“Hôm nay anh cũng đừng ra vườn trái cây nữa, ở sân sau
đào một cái hồ nước nuôi ếch con đi.”
Anh vỗ trán, “Trong sân sau đã đầy ngập khách rồi….”
“Tôi đi gọi ông lão kia về giúp.” Hoa thẩm cuối cùng
cũng thoát khỏi cơn sặc nước, vung vẩy làn váy đi ra ngoài tìm người.
Hoa thẩm đi rồi, Mộc Sách tâm tình ác liệt nhìn chằm
chằm vào mặt Tô Mặc, muốn bảo cô không được cười nữa. Cứ nhìn thấy cô thế này
là anh lại nhịn không được, chỉ muốn lôi cô ném xuống nước cho rồi.
“Nương tử ơi nương tử.”
“Đừng có gọi như vậy.” Cô hơi nhíu đôi mày liễu, “Đã
nói đó chỉ là kế tạm thích ứng rồi kia mà.” Sao anh lại không nhớ rõ chuyện đó
chứ?
“Chưa từng nghe câu ‘cung tên bắn ra rồi không thể thu
lại’ hay sao?” Diễn thì anh cũng đã diễn rồi, không thể nào không chiếm chút
tiện nghi.
“Có thể bỏ chạy được không?” Có lẽ nào anh diễn đến
nghiện luôn rồi?
“Cô thử xem.” Anh bẻ đốt ngón tay kêu lách cách,
“Nhưng tôi cũng xin báo trước. Hôm nay tâm tình tôi đặc biệt rất kém.”
“… Thích gọi nương tử thì cứ gọi đi.” Coi như vì anh
đã hy sinh cái tôi để chú ếch con kia quấy rầy như vậy, hôm nay chiều anh một
chút cũng không sao.
Mộc Sách ăn không no, ngủ không yên, lười biếng mở
miệng, “Nương tử ơi nương tử, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Nói ra nghe một chút đi.”
“Ngoại trừ lúc trước vì cứu ta một mạng, cố cũng không
thể làm gì khác được. Nhưng về sau, nàng dưỡng thân thể ta tốt như vậy, giống
như tẩm bổ quá mức… Nàng nói thật đi, có phải là cố ý hay không?” Đây chẳng
phải rất đúng với câu: có công nhồi bột mới gột nên hồ hay sao?
“Chuyện này…” Cô gõ nhè nhẹ lên chiếc cằm xinh xắn,
không chính miệng thừa nhận nhưng cũng không vội vã phủ nhận.
“Vì muốn ta trở thành nô nhân, tất cả chuyện này đều
đã có sẵn trong kế hoạch của nàng, đúng không?” Anh càng hỏi, trong lòng càng
chắc chắn, thậm chí bắt đầu cảm thấy. Anh dường như đã sớm bước lên chiến
thuyền của giặc rồi.
Tô Mặc vỗ vỗ vai anh nói: “Nô nhân, anh hiểu rõ rồi
đó.”
“…” Anh đã hiểu.
Trong lòng anh lập tức tràn ngập những cảm xúc đối
lập, cũng không biết là nên cảm tạ hay là thầm oán nữa. Anh bỏ bát đũa xuống,
đứng lên. Tô Mặc vội giữa chặt tay anh, chỉ vào mấy miếng điểm tâm anh vẫn chưa
hề động đến.
“Không ăn sao?” Rõ ràng ngày thường anh phải ăn hết ba
chén lớn mà.
Đôi mắt Mộc Sách vô thần, hướng về phía sân sau bỏ đi,
“Đi đào hồ nước…” Không sớm chuẩn bị một ngôi nhà mới cho con ếch vàng kia thì
đêm nay anh cũng đừng mong ngủ yên.
Con ếch vàng tròn xoe mập mạp, tựa như bông hoa nhỏ
không thể thiếu ánh mặt trời, thấy anh đi rồi cũng nhảy dựng nhảy dựng đuổi
theo.
Một hồ nước mới toanh, điều kiện tiên quyết để có được
giấc ngủ ngon mà Mộc Sách đang khao khát, rất nhanh chóng được đào xong. Không
ngờ rằng, chỉ mấy ngày sau, Hoa thúc và Hoa thẩm như thể muốn khiêu chiến với
giới hạn của Mộc Sách, trong một buổi hoàng hôn, mỗi người lại ôm về một con
chuột con chạy bay đến đứng trước mặt anh.
Tô Mặc nhướng cao đôi mi thanh tú, mỉm cười, đứng dựa
ngoài hành lang chứ không muốn tiến lên gia nhập chiến hỏa. Lúc Mộc Sách nhìn
qua, cô còn trưng ra bộ dáng mình chỉ đơn thuần muốn xem diễn mà thôi.
Nhưng lần này, Mộc Sách lại ngoài dự liệu của cô, vừa
không thở dài cũng không hề phát hỏa.
Anh chỉ mỉm cười, rồi lại mỉm cười. Đầu tiên là đi lên
phía trước, hiền hòa không ngừng sờ sờ đầu Hoa thúc. Lại ẩn hiện đưa tình vỗ vỗ
lên khuôn mặt Hoa thẩm. Tiếp theo…
Anh giơ nắm đấm lên, đuổi đánh bọn họ ngay sau đó đã
vội vàng chạy trối chết.
Lắng nghe phía sau, tiếng cười thoải mái của Tô Tam cô
nương từ xa xa vọng lại, Mộc Sách bất tri bất giác cũng tươi cười rạng rỡ. Một
lát sau, anh đột nhiên dừng lại, một tay nhẹ nhàng đặt lên thân ngực. Cảm thấy
trong trái tim đã khô héo vì bị khảm sâu những vết thương của anh, dường như
lại đang căng đầy sức sống.
Mùa hè đúng hẹn lại đến viếng thăm đỉnh núi xanh biếc.
Thời gian nóng nhất hòa cùng ông mặt trời vô cùng độc ác, khàn giọng nhiệt liệt
khai xướng.
Mùa hạ năm nay cũng khắc hẳn năm trước, mãnh liệt vô
cùng, khiến tất cả mọi người trên đỉnh núi này nóng đến choáng váng. Ngay cả
Hoa thúc và Hoa thẩm luôn luôn hiếu động, dưới ánh mặt trời đã khuất cũng không
còn đủ tinh lực đùa giỡn nữa. Giữa trưa, sau khi dùng xong bữa ăn quá ngọ, bọn
họ không ai hẹn ai đều tụ tập ở trong hoa viên, nhất tề đồng loạt nằm trên
chiếc ghế trúc mát lạnh mà Mộc Sách mới làm xong vài ngày trước, hưởng thụ bóng
mát cây xanh.
Mộc Sách từ phòng bếp đi đến, bưng lên mấy chén trà
lạnh giải nhiệt hạ hỏa đặt lên chiếc bàn trà nhỏ nằm dưới một tàng cây. Anh giơ
tay nhìn về phía Tô Mặc đang đứng bên bờ giếng.
“Dưa lạnh chưa?” Hôm qua Hoa thúc xuống núi mua về một
xe dưa hấu. Sáng nay, lúc ánh mặt trời đẹp nhất, trước khi lên núi làm việc,
anh đã thuận tay lấy mấy trái bỏ vào giếng nước ngâm lạnh.
“Lạnh.” Cô sờ sờ trái dưa hấu vừa được vớt lên. Hoa
văn xanh biếc trên mặt dưa truyền đến cảm giác mát lạnh thấm tâm, khiến cô
không nhịn được cúi xuống cọ cọ hai má vào.
Anh phất ống tay áo, “Ta đến lấy.”
“Anh đã làm việc từ sáng sớm rồi, cứ ngồi đó đi.” Cô
cố hết sức ôm lấy trái dưa hấu nặng trịch, trước ánh mắt lo lắng của Mộc Sách,
lắc lắc lắc lắc đi tới.
“Tôi mang vào cho, anh đừng ra nắng nữa.” Cô vừa đi
đến gần, anh đã vội vàng tiếp lấy. Thấy vẻ mặt cô có vẻ mệt mỏi, anh liền kéo
cô ngồi xuống một bóng râm.
Sau khi lấy từ phòng bếp lên một con dao, Mộc Sách
xuất đao pháp, gọn gàng cắt quả dưa thành nhiều miếng đều đặn. Thịt dưa đỏ au,
dưới ánh mặt trời loang lổ vì xuyên qua những tàng lá xanh, càng thêm ngon
miệng, nhất thời giải được thời tiết nắng nóng ngày hè.
“Hoa thúc, ăn nhiều quá sẽ bị đau bụng cho xem.” Thấy
Hoa thúc đã ăn liền mấy miếng rồi vẫn còn tiếp tục vươn tay muốn lấy nữa, anh
lấy ra một chiếc khăn to giúp Hoa thúc lau đi nước dưa vươn vãi quanh miệng.
“Chỉ một miếng nữa thôi.”
Anh nghiêng mặt qua, “Hoa thẩm, sao bà không ăn miếng
nào vậy?’
“Ta ghét dưa ngọt lắm, rất ngấy.” Bà mệt mỏi uống một
ngụm trà đắng lạnh.
“Còn Tam cô nương?” Anh lại quay qua Tô Mặc. Cô cắn
được hai miếng dưa thì thả mình nằm gọn trong chiếc ghế lạnh.
Cô thanh tú ngáp một cái, “Tôi chỉ muốn ngủ một lát
thôi.”
Từ trong sơn cốc xa xa thổi đến một cơn gió lạnh, khi
thổi qua đỉnh núi liền thổi bay không khí nóng bức làm người ta vô cùng lo lắng
khó nhịn được, lùi ra xa. Cành lá xào xạc trong gió tựa như một khúc hát ru,
thúc giục người ta mau chìm vào giấc ngủ. Mộc Sách không muốn ngủ, thấy bọn họ
đã buồn ngủ díp mắt rồi liền vào phòng mang ra mấy cái túi lạnh, nhẹ nhàng đắp
lên người bọn họ. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc, lẳng lặng nhìn cô
ngủ.
Cứ như vậy thả lỏng mà ngủ trước mặt anh, không ổn
chút nào? Cô không hề đề phòng anh, hay là không hề xem anh là đàn ông?
Đối với việc Tô Mặc từ lâu đã luôn dung túng mình đối
đãi suồng sã với anh, Mộc Sách ngay từ đầu đã muốn nói chuyện với cô. Nhưng
thấy cô đối đãi với Hoa thúc Hoa thẩm cũng đều như vậy, nếu anh nói ra, ngược
lại làm cho người ta cảm thấy có chút cố ý. Bởi vậy kéo dài cho đến hôm nay,
anh cũng nương theo cô, không thèm để ý đến chuyện này nữa. Bất tri bất giác
dường như từng chút từng chút một càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với cô.
Anh đưa tay nâng lên bím tóc đang rơi ra khỏi ghế nằm,
phủi đi mấy cọng cỏ vụn đang dính trên đó. Cô nằm nghiêng mình, thật sự đã ngủ
rất say sưa. Trên gương mặt tinh tế, từng nét mặt nét mày đều điềm tĩnh như
tranh. Cánh môi đỏ thắm, nhẹ nhàng như cánh hoa hường. Khiến anh đang cầm bím
tóc của cô trên tay, nhất thời không thể rời mắt được.
Anh dường như… có chút hiểu được gã thợ săn Vân Võ
kia, vì sao mấy năm nay cứ mãi đối với cô chấp nhất như vậy.
Trước đây, anh đối với dung mạo của Tô Mặc cũng không
cố ý nghĩ đến nhiều. Nhưng gần đây, cứ sau mỗi bữa trưa rảnh rỗi, anh lại lơ
đãng, mơ màng nhớ đến khuôn mặt cô. Dung mạo của Tô Mặc so với những người con
gái khác mà anh đã từng gặp ở Vân Kinh, mặc dù không thể xem là diễm quan quần
phương, nhưng tuyệt đối có thể làm cho người ta vừa liếc mắt đã phải chú ý đến.
Nhưng cô xinh đẹp là thế, sao cũng chưa nghe qua nửa
điểm tin tức về chuyện thành thân?
Ngoài vợ chồng Hoa thị trời sinh vốn tính vô tư, tựa
như không có phiền não không nói, ngay cả Tô đại tiểu thư đem cô nuôi dưỡng ở
chỗ này cũng không thấy sốt ruột dùm cô chút nào hay sao? Tuy nói là ở trên
núi, trời thì cao hoàng đế lại ở xa, sẽ không có ai lấy chuyện hôn sự làm phiền
cô, nhưng cứ để như vậy cũng không ổn, thanh xuân của người con gái cũng có hạn
mà thôi.
Thoáng tưởng tượng đến sẽ có một ngày, cô có thể sẽ gả
cho anh… Mộc Sách nhất thời nắm chặt bím tóc trong tay. Trong lòng giống như
đang vụng trộm nuôi một con nhím thân đầy gai nhọn. Mỗi khi anh suy nghĩ nhiều,
con nhím này sẽ bất ngờ đâm loạn quay cuồng.
Anh thở dài, buông bím tóc ra, ngả người ra tấm gỗ lạnh
phía sau nằm xuống. Anh đã thử đem những suy nghĩ lung tung trong đầu ném qua
một bên, nhưng mùi hương nhẹ nhàng sâu lắng tỏa ra từ người Tô Mặc nằm bên cạnh
lại luôn quấy nhiễu anh. Mãi vẫn không thể định tâm được, lát sau, anh lặng yên
đứng dậy, quyết định lên núi ra vườn trái cây thăm mấy cây đào đã đến mùa kết
quả.
Ở trong vườn trái cây mãi đến quá trưa, làm tốt công
việc chuẩn bị thu hoạch xong, Mộc Sách mệt mỏi lê bước đi xuống con đường mòn
sau núi. Từ xa xa anh nhìn thấy một bóng hình hồng nhạt xuất hiện ở đầu con
đường mòn. Trợn to mắt lên nhìn cho rõ, anh mới phát hiện Tô Tam cô nương lúc
giữa trưa còn làm anh tâm thần không yên, giờ lại đang phá lệ vội vàng chạy về
phía anh.
Chân không tốt sao còn chạy nhanh như vậy? Không sợ bị
té ngã nữa hay sao?
Mộc Sách bước lên trước đón cô. Lúc gần đến, bước chân
cô vướng một chút, y như anh mong muốn, té sấp về phía trước. Anh liền hợp thời
vươn hai tay lao đến tiếp lấy cô.
“Nô nhân ơi nô nhân, cơ hội báo ân của anh đã đến
rồi.” Tô Mặc từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, hưng phấn mà túm lấy ống tay áo
của anh lôi qua kéo lại.
“Thật không?” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang
ửng hồng của cô, chậm rãi lấy tay sửa sang mấy sợi tóc bay tán loạn vì chạy
nhanh của cô.
Cô nói xong liền kéo anh bắt đi “Mau đi cùng tôi đi.”
Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang lôi kéo tay anh
không chút do dự, không chút nơi lỏng, cuối cùng đành phải lựa chọn cứ để yên
như vậy mặc cô lôi kéo.
“Tam cô nương đi chậm lại một chút đi, cẩn thận không
lại té nhào nữa bây giờ.” Anh cố ý thả chậm bước chân, để cô dẫn anh đi lên
hướng triền núi.
“Nếu không mau lên thì trời sẽ tối sập xuống mất…” Cô
dùng sức kéo anh như kéo một con trâu, “Tôi nói mà sao anh còn đi chậm như vậy
hả?”
“Không vội.” Anh đáp lời, tâm tình rất tốt, lại thả
chậm bước chân, muốn cùng cô hưởng thụ cảnh hoàng hôn xinh đẹp.
Xa xa, trên chân trời phía Tây lộ ra một vòng sáng
vàng tối, ngày tàn cũng sắp kéo gió ùa về đỉnh núi. Hai bên đường, bãi cỏ trải
dài đắm chìm trong ánh sáng mờ, tựa như khoác lên mình bộ quần áo kim sa (sa:sợi
dệt, kim sa: sợi vàng), mặc cho nàng gió tùy ý đùa nghịch tạo nên những làn
sóng dập dờn. Từng cơn gió mơn man, một cánh diều màu đỏ xinh đẹp tinh khôn
đang chơi đùa trên không trung, chậm chạp không chịu trở về nhà.
Sau khi lôi kéo anh đến trên sườn núi hội hợp cùng vợ
chồng Hoa thị, Tô Mặc khẩn cấp chỉ vào một cây đại thụ đã đứng vững trên sườn
núi này hàng trăm năm qua.
“Mau lên, ở đây này.”
Mộc Sách ngẩng đầu nhìn lên phía trên, “Đây là…”
Trên ngọn cây, ba lão gà mái già được xếp vào hàng đồ
cổ của nhà bọn họ, giờ phút này đang chia nhau ra ba chỗ, ngồi bất động. Còn
Hoa thẩm cùng Hoa thúc đứng ở dưới tàng cây chờ anh tới lại đang nhìn anh với
đôi mắt to sáng đầy vẻ mong chờ, chờ anh thi thố tài năng.
Anh cân nhắc hỏi: “Chúng nó… sượng mặt?” Đây mà là gà
sao? Biết bản thân không biết bay, lại còn rảnh hơi bỏ nhà trốn đi, chạy thật
xa đến cây đại thụ này học đòi … trèo cây?
“Đúng.”
“Báo ân?” Anh chỉ chỉ lên ngọn cây, giọng điệu có chút
không thể tin được.
Cô vui sướng gật đầu. “Ừ, báo ân.”
Một chút chuyện nhỏ như con thỏ này…. mà cũng được gọi
là báo ân sao? Vị ân nhân cứu mạng này, cô ta rất để mắt đến mấy lão gà mái,
hay là quá coi thường anh đây đường đường là nô nhân?
Mộc Sách tức giận ra mặt, nhẹ nhàng nhấc chân điểm một
bước, thuận thế bắn mình nhảy lên. Trong nháy mắt đã lủi lên tàng cây, khua tay
tìm tòi không chút thương hương tiếc ngọc, bắt ba lão gà mái sặc sỡ kia mang
xuống dưới.
Ba người đứng dưới tàng cây sau khi tiếp nhận được
nhóm gà mái trấn gia chi bảo xong, ba khuôn mặt đều đồng loạt nhất trí quay qua
anh tươi cười hớn hở, trông thật rạng rỡ. Rồi sau đó, bọn họ mỗi người ôm một
con gà, dảo bước xuống núi, trở về nhà.
Mộc Sách mắt lạnh nhìn Tô Mặc. Cô ôm con gà trong lòng
mà bộ dáng thoải mái không thôi. Khuôn mặt tươi cười kia thật giống như đang bế
trên tay trân bảo quý hiếm không bằng. Càng nhìn càng khiến cho lòng anh ngập
tràn khó chịu
“Nương tử ơi nương tử.”
“Ửm?” Có lẽ nghe riết cũng thành quen, cô đối với cách
xưng hô này cũng không có cảm giác gì nữa.
“Gà này khi nào mới ăn được?”
“Không giết?”
Ánh mắt Mộc Sách lạnh lẽo, thản nhiên quét qua con vật
đang nằm trong lòng cô, “Chúng ta đã lâu lắm rồi không có ăn thịt gà thịt vịt.”
Gà mái kinh hãi, vội vàng chui rúc vào lòng Tô Mặc.
Tô Mặc tăng thêm phòng bị, ôm chặt gà mái vào lòng,
“Nó là một phần tử trong nhà chúng ta đó, tôi đã nuôi nó hai năm nay rồi.” Hắn
cũng không sợ thịt gà già sẽ dai nhách cắn không ra sao?
“Có thể no bụng.” Anh vẫn rất khó chịu, chỉ cảm thấy địa
vị của con gà này trong lòng cô tựa hồ còn cao hơn kẻ nô nhân như anh một chút.
“Muốn no bụng thì ngày mai kêu Hoa thúc xuống núi lần
nữa, mua mấy lạng về là được rồi.” Cô liếc nhìn anh một cái, cảm thấy hôm nay
anh cứ là lạ thế nào đó, “Sao anh đi chậm như vậy? Có phải bởi vì mấy ngày nay
trở trời, đầu gối lại đau rồi phải không?” Thời gian trước, cứ sau giữa trưa
lại xuất hiên mấy trận mưa rào kèm theo sấm chớp. Cô cũng đã tính dặn dò anh
phải chú ý một chút nhưng lại quên mất.
“… Ừm.” Cô muốn nghĩ như vậy… thì cứ nghĩ như vậy đi.
“Sau khi trở về, tôi sẽ lấy rượu thuốc đắp cho anh.”
Cô vừa đi vừa quay đầu nói, thình lình liền bị một đám cỏ dại ven đường bám
vào.
Mộc Sách một tay đỡ lấy khửu tay của cô, giúp cô ổn
định thân thể, đợi khi cô đứng vững rồi mới nhanh tay đoạt phắt con gà mái
trong tay cô.
“Gà này rất nặng, cô ôm lâu không được đâu.” Một tay
anh nhẹ nhàng đẩy đầu vai cô muốn cô đi lên trước, “Cô đi một mình cho tiện.”
Không kịp chờ màn đêm kéo đến, mặt trời đã vội vã trở
về đoàn tụ gia đình, trầm lặn sau dãy núi cao nhất. Ánh nắng chiều tà đỏ tươi,
lẩn trong những bụi cỏ bên đường, lớn tiếng phồn xướng làm cho chúng sơn thoạt
nhìn giống như đang bị thiêu đốt trong một vùng lửa khói.
Nhưng Mộc Sách lại không còn tâm trạng để thường thức
nữa.
Trong ánh hoang hôn, anh nhìn chằm chằm vào những
đường nét động lòng người của Tô Mặc, tưởng tượng đến mẹ cô là danh kỹ, năm xưa
từng khuynh thành vô song như thế nào, còn cô, hôm nay lại vì một chiếc chân bị
tật mà ít người thăm hỏi…
Lúc anh đột nhiên nắm lấy tay cô, Tô Mặc hơi dừng
bước, hỏi:
“Nô nhân?” Trời càng lúc càng tối, cô không nhìn
rõ được vẻ mặt của anh.
“Trời tối rồi, nắm cho chắc.” Anh hờ hững nói, nắm tay
dắt cô đi trên những quãng đường núi có vẻ bằng phẳng.
“Buổi chiều anh lại ra vườn trái cây à?” Nắm bàn
tay chai sạm của anh, cô cảm thấy lòng bàn tay này so với lần trước hình như
càng dày thêm một chút.
“Ừm.” Anh không yên lòng đáp lời, lại chuyển đề
tài, “Sống trên núi này lâu như vậy, cô có nghĩ đến chuyện sẽ rời khỏi đây
không?”
Tô Mặc đáp rất nhanh, “Không.”
“Cô không muốn lập gia đình rồi sinh con hay
sao?” Ma xui quỷ khiến thế nào, cũng không biết tại sao anh lại đem câu hỏi mà
anh đã chôn chặt trong lòng bấy lâu, hỏi ra miệng.
Sự trầm mặc đột nhiên tràn đến. Mãi đến một lúc
lâu sau cũng không thấy cô trả lời, Mộc Sách nắm thật chặt tay cô.
“Mới trước đây cũng từng có ý nghĩ này trong
đầu, nhưng sau lại…” Cô quay mặt đi, “Tôi không nghĩ đến nữa.”
Anh mẫn cảm nhận ra trong giọng nói của cô có
điều khác lạ, “Không nghĩ đến nữa sao?”
“Ừm.” Cô rất nhanh dấu đi sự tịch mịch trong ánh
mắt khó có thể che chắn được, vờ như thoải mái nói, “Cứ sống như thế này, cũng
rất tốt mà?”
Làm sao mà tốt được?
Tuy nói rằng như hiện nay, bọn họ sống ở đây
cũng coi như nhàn nhã vui vẻ, nhưng anh cũng biết. Đây chỉ là một sự an ủi ngắn
ngủi. Nó cũng không thể liên tục đến vĩnh cửu được, cũng sẽ không thể có vĩnh
viễn.
Một đóa hoa dù xinh đẹp đến đâu cũng không thể
tránh khỏi đến lúc phải héo tàn. Trí nhớ cũng sẽ theo năm tháng phai mờ dần.
Một ngày nào đó, Hoa thúc Hoa thẩm cũng sẽ già đi. Đến lúc đó, cô muốn lẻ loi
một mình sống trên đỉnh núi này sao? Anh cũng không muốn tưởng tượng đến một
ngày kia cô sẽ cô độc không nơi nương tựa. Anh cũng không muốn nhìn thấy, một
ngày nào đó cô sẽ mất đi nụ cười hôm nay.
Như vậy, tương lai của cô nên như thế nào mới
tốt đây?
Nghĩ đến điều này, Mộc Sách cũng ngây ngẩn cả
người.
Anh không hiểu. Ngay cả tương lai của bản thân
anh còn chưa từng tính qua, thì làm sao anh lại nóng lòng tính toán dùm cô như
vậy?
Ngay cả bề ngoài, anh là nô nhân, cô là bà chủ. Hai
người bọn họ cũng dường như thật thỏa mãn với tình trạng trước mắt. Trong một
thời gian ngắn, anh cũng không muốn có gì thay đổi.
Bởi vì anh đã muốn bao lâu nay rồi cũng chưa
chắc có được cuộc sống nhàn nhã điềm tĩnh như bây giờ. Không biết từ lúc nào,
Đào Hoa sơn này lại cho anh cảm giác như được về nhà. Sống trong ngôi nhà của
Tô Mặc, chẳng những có được sự quan tâm chăm sóc như người trong một nhà, còn
cảm thấy vô cùng tự nhiên, vô cùng an tâm. Cũng có khi anh vất vả cần cù làm
việc, nhưng chính vì thế lại khiến tâm tình anh càng quyến luyến, tuyệt không
muốn rời đi.
Đám mây trên trời cao dần chuyển sang sắc tím
xinh đẹp huyền ảo. Mộc Sách nắm chặt lấy bàn tay Tô Mặc, bắt đầu suy nghĩ. Từ khi
anh nhậm chức đến nay, thân làm nô gia cũng vô cùng chuyên nghiệp. Có thể hay
không…
Xứng chức quá mức rồi?
…..***……
Tô phủ có một hiệu thuốc bắc trong Phái Thành.
Đầu mùa hạ là lúc kết toán sổ sách, tổng kết lợi nhuận kinh doanh trong nửa năm
qua. Theo quy củ, quản lý hiệu thuốc sẽ đem sổ sách của cửa hàng trình lên Tô
Tam cô nương kiểm tra qua. Bởi vậy, vợ chồng Hoa thị từ sáng sớm đã chuẩn bị
xong xuôi định xuống núi lấy sổ sách mang về.
Có điều bọn họ không ngờ rằng, Tô Mặc đã định cư
trên núi gần bốn năm trời, hiếm hoi làm sao hôm nay lại chủ động đề nghị muốn
xuống núi. Mà ngay cả Mộc Sách kia thân là lưu phạm (tội phạm bị lưu đày) nhưng cũng không chút tự giác mình là lưu phạm, còn
muốn xuống núi xuất đầu lộ diện, tuyệt đối không hề sợ bị người ta nhận ra mặt.
“Tiểu thư, cô… có thật là được không?” Hoa thúc
đánh xe ngựa dừng trước cổng thành rồi mà vẫn còn lo lắng hỏi lại một lần nữa.
“Đã hơn ba năm rồi, bọn họ chắc hẳn đều đã không
còn nhớ rõ những chuyện lúc xưa của ta nữa đâu.” Tô Mặc nhìn ra phía đám đông
nghìn nghịt ở xa xa, cười cười với ông tựa như muốn bơm hơi.
Hoa thẩm vẫn cảm thấy việc này không ổn, “Tôi
thấy, Tam cô nương vẫn nên đợi ở trong xe chờ xem thế nào đã.” Nếu lại xảy ra
chuyện gì thì làm sao bây giờ?
“Ta không sao?” Cô rõ ràng muốn rời đi lực chú ý
của bọn họ, “Đợi sau khi đến hiệu thuốc bắc rồi, các ngươi dẫn nhau đi dạo phố
đi nha? Không muốn mua mấy món gì đó hay sao?” Cô biết trước đây, mỗi lần bọn
họ xuống núi đều phải vội vàng mua những thứ cần thiết. Rất ít có cơ hội dạo
chơi trong thành hoặc đi thăm mấy nơi quen cũ.
“Thật ra thì cũng muốn lắm, nhưng chỗ tiền này…”
Chưa bao giờ ra khỏi cửa mà mang ít tiền như vậy, vợ chồng Hoa gia hơi khó xử,
sờ sờ vào túi tiền so với ngày thường có vẻ nhẹ hơn nhiều.
“Ái…” Tô Mặc lực bất tòng tâm, chỉ cả mười ngón
tay vào người cầm quyền tài chính trong nhà.
“Không cần nhìn cô ấy, tiền đều ở chỗ tôi.” Mộc
Sách quyết tâm, phải quyết tâm sửa cho bằng được cái tập tính phá gia phá sản
của ba người này, “Hôm nay các ngươi một xu cũng đừng mong dùng nhiều.”
Quả thật là ở xa thật khó tằn tiện. Ba người này
đã quá quen với cuộc sống trên núi. Căn bản là họ không thể biết được cuộc sống
dân gian khó khăn như thế nào. Mấy ngày trước, khi làm nông xong rồi, anh cầm
sổ sách trong nhà lấy bàn tính ra tính tính toán toán. Chi tiêu gia dụng thật
khổng lồ cùng quá nhiều món tiêu dùng lãng phí không cần thiết khiến anh thiếu
chút muốn nôn ra một búng máu. Mấy người này…
Thật đúng với danh hiệu tiêu tiền như nước chảy.
Cũng thật thương cho Tô phủ đại tiểu thư, mấy năm nay có thể chi ra tài lực lớn
đến như vậy để nuôi dưỡng những kẻ tự phụ vô cùng như bọn họ.
Anh cẩn thận dặn dò hai người già mà tính như
trẻ con, “Tôi nói rồi nha, lát nữa không được mua, mặc kệ là đồ dùng hay những
thứ không thực tế hoặc thuần túy là lãng phí tiền bạc gì gì đó đều không được,
nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi…” Hai người bọn họ đáp lời, mọi hứng
thú đều rã rời.
Sau khi hai người họ nắm tay nhau vào thành rồi,
Mộc Sách cũng cùng Tô Mặc sóng bước đi vào Phái Thành, nơi anh chưa từng đến
bao giờ. Nhưng chỉ đi chưa được bao lâu, anh liền cảm nhận sâu sắc được. Tô Mặc
từ khi vào thành đến giờ, thái độ liền thay đổi rất nhanh, rất khác thường. Cô
cố ý cố sức ổn định chân phải không để nó bẻ lặt đi rõ ràng. Cô còn một đường
đi chỉ biết cúi đầu, như là không muốn người ta nhìn thấy khuôn mặt của cô vậy.
Trong thành, người đông như nước. Hai người bọn
họ mới sóng vai đi qua hai con đường lớn mà đã bị đám người hỗn loạn tách ra
đến hai lần. Để tránh lạc mất nhau, Mộc Sách dắt tay cô chen trong đám đông
chật như nêm trên đường. Sau lại vì sự cố xe ngựa phía trước khiến cả con phố
đều bị tắc nghẽn, không thể nghĩ xem người khác nhìn vào sẽ nghĩ thế nào nữa,
anh ôm cô vào lòng che chở, tránh không để cô và anh va chạm với nhân gian.
Thật vất vả mới có thể đi qua khu phố náo nhiệt,
Tô Mặc đưa anh đi vào một con đường tắt quen thuộc. Sáng nay, trước khi ra khỏi
cửa cô đã nói. cô muốn dẫn anh đi mua mấy khúc vải mới, may lại cho anh mấy bộ
quần áo và phụ trang mát mẻ tiện dùng để đi làm việc đồng áng.
“Ở đây sao?” Khi thấy cô đã đứng trước một cửa
hàng vải, lại còn chậm chạp không chịu đi vào, Mộc Sách khó hiểu hỏi.
“Ừ.” Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng hít sâu
một hơi rồi mới chậm rãi bước vào bên trong.
Những thước vải đầy màu sắc làm người ta hoa mắt
hỗn loạn, được đặt bên trên những kệ cao ở trong cửa hàng. Thừa dịp lúc Tô Mặc
đi chọn vải, Mộc Sách tránh xa mấy cô nàng trong cửa hàng vải, đứng ở bên cạnh
quầy chờ cô. Không bao lâu, trước cửa hàng vốn ầm ỹ không chịu nổi, sau khi có
người nhận ra khuôn mặt đặc biệt của Tô Mặc thì bỗng dưng im lặng hơn rất
nhiều.
“Ơ kìa? Cô ta không phải là con bé què đó sao…”
“Chẳng phải là Tô Tam bị bỏ rơi của Tô phủ sao?
Cô ta không phải đã rời khỏi Phái Thành từ lâu rồi sao?”
“Cô ta vẫn còn mặt mũi vào thành sao?”
Trong lúc mấy người phụ nữ rì rầm to nhỏ, vì
không có người ngăn trở nên dần dần càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí diễn
biến còn tiến thêm một bước thành công khai thảo luận, hoàn toàn không để ý đến
sự hiện diện của Tô Mặc tại hiện trường.
Trong số đó có một đại thẩm nói lớn tiếng nhất,
cao giọng thoải mái bàn luận, nhắc đến cả những chuyện từ ngày xửa ngày xưa.
Rằng bà ta chính là bà mối ở ngay sát vách với nhà cô. Vài năm trước đây từng
ra mặt thay Tô Mặc làm mai làm mối qua không dưới mười lần rồi, lần nào cũng
đều thất bại. Không có người nào chịu nguyện ý rước cô vào nhà chỉ vì cái chân
thọt của cô. Chuyện này cũng làm hỏng mất danh dự của một bà mối, làm hại bà từ
đó về sau không còn ai muốn đến cửa nhờ vả nữa.
Dường như ngại thanh danh của Tô Mặc còn chưa đủ
lớn, một vị khác tuổi tác cũng đã từ nương bán lão (sồn sồn), không khách khí, không hề đem mặt mũi cô để vào
trong mắt. Lớn tiếng nói mẹ cô năm xưa là danh kỹ diễm danh vang xa, câu dẫn vô
số láng giềng ở quê nhà. Còn cô cũng là do hồ ly tinh sinh ra, tự nhiên cũng sẽ
là loại phong tao tiểu chân chuyên đi mê hoặc mấy người đàn ông nhà người ta.
Không biết mấy ổng có bị cô câu mất linh hồn đi đâu rồi hay không nữa.
Hai lúm đồng tiền lúc sáng sớm còn hiện trên đôi
má Tô Mặc, nay lại vì những lời đồn đãi nhảm nhí của người khác mà mất tăm mất
tích. Tô Mặc cắm mắt vào mấy khúc vải thô đã chọn xong đang ôm trên tay, lẳng
lặng xoay người đi ra cửa hàng vải.
Cô vừa thải bước bỏ đi, ngay sau đó từ chỗ quầy
tính tiền lập tức truyền đến tiếng nổ vang trời, theo sau là những tiếng thét
chói tai liên miên không dứt.
Một chưởng liền đập nát toàn bộ quầy hàng bằng
gỗ, Mộc Sách dùng ánh mắt lãnh khốc sắc bén quét qua đám đông phụ nữ đang lui
tránh ở một góc kia, thành công đem tiếng la hét của mấy bà mấy cô nhét trở vào
trong miệng.
Anh xót xa hỏi: “Mới vừa rồi là ai mở miệng?”
“Khách, khách quan…” Ông chủ cửa hàng vải bị vẻ
mặt như muốn bóp chết người của anh làm cho sợ hãi.
Anh vẫn hung hăng liếc mắt nhìn qua một lượt,
quay lại ném cho ông chủ một thỏi bạc rồi lập tức đuổi theo Tô Mặc đã từng bước
đi ra ngoài từ lâu.
Vì chân phải của Tô Mặc không tiện nên cô cũng không
đi được bao xa. Mộc Sách chỉ chạy vài bước đã đuổi kịp. Thấy cô càng đi càng
vội vã muốn chạy, tật dưới chân càng bẻ lặt lợi hại hơn. Mọi người bốn phía
cũng đều vì vậy mà chú ý đến cô. Anh lập tức vượt lên phía trước, đỡ lấy khửu
tay của cô, hy vọng cô có thể giảm dừng bước chân. Nhưng lúc ánh mắt anh tiếp
xúc với vẻ mặt cô, cơn nóng giận lại lập tức không thể kìm chế, đột nhiên từ
trong lòng anh tuôn trào mãnh liệt, thế như dời non lấp biển.
Trên đỉnh núi Đào Hoa sơn, anh từng thấy cô vui vẻ,
từng thấy cô xấu xa, chỉ duy nhất chưa từng thấy qua bộ dáng oan ức của cô như
vậy. Điều này làm cho anh thật không thể thích ứng, không thể tiếp nhận, thật
sự… rất đau lòng.
Tô Mặc vẫn một mực vội vã bước đi, bỗng nhiên
vấp ngã té nhào. Lập tức liền bị Mộc Sách, dường như không còn nhịn được nữa,
cao cao ôm lấy, cũng đem khuôn mặt cô vùi vào lồng ngực anh.
“Nam nữ thụ thụ bất…” Cô ở trong lòng anh ra sức
giãy dụa.
Anh không quan tâm, ghì chặt đôi tay, không cho tay
chân cô tiếp tục lộn xộn, vừa ôm cô vừa cất từng bước dài đi thẳng về phía
trước.
“Bây giờ mới biết hối hận sao, muộn rồi.” Ngay từ đầu
chẳng phải anh đã nói với cô rồi sao, nhưng chính cô mới là người không thèm để
ý đến chuyện nam nữ phân biệt. Bây giờ làm sao cô có thể trách được anh được
một tấc lại muốn tiến lên một thước.
“Ngươi…”
Một tay anh ấn ghì lấy cổ cô, dán đôi môi mình lên tai
cô thấp giọng nói: “Từ lúc nàng bắt đầu thay ta chữa thương, hai ta đã sớm trao
nhận thân cận không biết bao nhiêu lần rồi.”
Làm cách nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế
của anh, Tô Mặc thấy trên đường càng lúc càng có nhiều người nhận ra cô, liền
vùi mặt chôn vào ngực anh, không nói một lời cũng không từ chối nữa.
Mộc Sách ưỡn thẳng tấm lưng dài, trầm ổn ôm cô từng
bước một đi về phía trước. Hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến những cái ngoái đầu
mang theo ánh mắt không tốt hướng về bọn họ, cũng không thèm để ý đến những
tiếng xì xào nghị luận từ khắp nơi truyền đến.
Cứ một bước lại một bước bám theo Mộc Sách, âm thanh
bàn tán sôi nổi truyền đến bên tai dần dần tựa như sóng biển tuôn trào, càng
lúc càng lớn tiếng. Mà con đường này lại giống như dù đi bao lâu cũng không đi
được đến cuối cùng… Tô Mặc bị anh ôm chặt trong ngực, nhớ đến mới vừa rồi những
người đó nhất loạt phóng tầm mắt về phía cô. Những ánh mắt đó dường như mang
theo hàng trăm mũi tên sắc bén nhằm thẳng về phía cô bắn đến, không nhanh không
chậm, xuyên qua tứ chi bách hải của cô. Mặc dù không thấy máu nhưng cũng khiến
cô mình đầy thương tích.
Đột nhiên, cô cảm thấy chính mình lập tức quay về thời
gian trước đây. Khi đó cô còn bị nhốt trong căn phòng tối đen như mực, không có
đường cầu cứu, vừa lạnh vừa đói lại sợ hãi. Cho dù cô gào khóc đến xả tâm liệt
phế thế nào cũng không ai nghe được…
“Tam cô nương?” Mộc Sách bỗng nhiên cảm thấy người con
gái trong lòng mình, hơi thở dường như càng lúc càng khó khăn. Anh khó hiểu cúi
đầu nhìn.
Tô Mặc nhắm chặt hai mắt, dần dần thở hổn hển định tâm
trở lại. Nhưng chỉ được một lát, tình hình càng trở nên kịch liệt hơn, cơn
suyễn đột ngột nhào đến hút hết không khí trong người cô.
Anh bị dọa không nhẹ, “Cô làm sao vậy?”
Cô nói không nên lời, hấp không khí, trong cổ họng
phát ra những âm thanh tê tê khiến người ta càng sợ hãi, ngón tay túm lấy vạt
áo anh dùng sức đến độ trắng bạch. Mộc Sách sợ đến mức vội vàng ôm cô chạy như
bay quay về chỗ đỗ xe. Sau khi ôm cô đưa vào trong xe, anh nóng lòng vỗ vỗ lưng
cho cô.
“Là hen suyễn sao?” Anh hỏi liên tiếp không ngừng, “Ở
trên xe có được hay không? Cô có mang theo thuốc không? Hay là ở chỗ Hoa
thúc?”
“Tam cô nương, chúng ta…”
Hoa thẩm và Hoa thúc đi thị sát hiệu thuốc bắc xong,
trong lòng vẫn không yên tâm chuyện của Tô Mặc liền thay đổi chủ ý, không dạo
phố nữa mà tính về trước, lên xe chờ cô. Không ngờ, Hoa thẩm vừa giơ tay vén
màn xe lên đã thấy, Tô Mặc mặt cắt không còn chút máu, bộ dáng vô cùng khó
chịu.
“Tiểu thư!” Hoa thúc lập tức biến sắc, vội vàng hạ túi
thuốc trên lưng xuống, lấy từ bên trong một bình thuốc, đổ ra mấy viên.
“Mộc Mộc, cậu mau đi lấy một chén nước ấm đến đây!”
Hoa thẩm sau khi dặn dò xong, lập tức lấy ra một chiếc hộp nhỏ vật bất ly thân,
nâng lên kim châm, liên tiếp hạ mấy châm lên người nàng.
Hoa thúc cũng chen vào toa xe, vừa bấm huyệt mạch trên
tay cô vừa dỗ gọi cô vẫn đang nhắm chặt mi mắt không chịu mở.
“Tiểu thư, cô bình tĩnh một chút. Mở mắt ra trước đi,
người này không phải người ngoài đâu, cô đừng sợ.”
“Hoa thẩm.” Vừa chạy đến mấy cửa tiệm lân cận xin một
chén nước ấm chạy về, Mộc Sách lo lắng đứng ở bên cửa xe, nhìn Hoa thẩm nhét
vào miệng Tô Mặc một viên thuốc tự chế, lại ép cô uống một lần hết hơn phân nửa
chén nước.
“Cậu vào trong ngồi đi, chúng ta về nhà.” Hoa thúc
nhảy xuống toa xe chật hẹp. Sau khi nhấn một cái thật mạnh lên vai Mộc sách
liền tức tốc chạy đến phía trước xe ngựa.
Bánh xe phía dưới chuyển động quay nhanh. Ở trong toa
xe lắc lư lắc lư, Hoa thẩm giúp Tô Mặc nằm dựa vào người bà, vừa giúp cô hít
thở vừa ở bên tai cô không ngừng lặp đi lặp lại.
“Không sao không sao, chậm một chút, từ từ hít
vào…”
Trong mắt Mộc Sách tràn đầy nghi hoặc, “Nàng…” Đã lâu
như vậy rồi, sao cũng không thấy cô mở mắt?
Hoa thẩm thở dài, “Đừng lo.”
Có lẽ vì đã hao tổn hết khí lực, Tô Mặc mệt mỏi đến
nỗi toàn thân mềm nhũn, không tài nào ngồi lên nổi. Không đành lòng thấy cô vì
tình trạng xe di chuyển xóc nảy mà cảm thấy khó chịu, Mộc Sách cẩn thận ôm chặt
cô vào lòng. Anh không hề nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái
nhợt và hai đường kẻ dài thâm đen đang bao trùm lên đôi mắt trong sáng của
cô.
Chiếc xe ngựa chở mọi người đang nóng lòng trở về nhà,
đang lúc đi đến chân núi Đào Hoa sơn thì đột nhiên dừng lại. Những người ngồi
trong xe còn đang nghi hoặc thì nghe thấy giọng nói của thợ săn Vân Võ từ đằng
trước truyền đến.
“Hoa đại thúc, vừa khéo ta cũng đang muốn lên núi, cảm
phiền cho ta đi nhờ một đoạn.”
Hoa thúc không muốn nhiều lời với hắn, bay thẳng đến
phía sau hỏi: “Cô gia?”
“Xe nhỏ, không đủ ngồi.” Mộc Sách không rảnh ra ngoài
nhìn xem vẻ mặt gã thợ săn kia hòa nhã thế nào, chỉ cảm giác được thân thể mềm
mại đang ở trong lòng mình chỉ vì nghe thấy tiếng nói kia mà có chút cứng ngắc.
Anh khó chịu, vỗ về lưng cho cô, hy vọng cô có thể yên tâm mà thả lỏng
người.
Ánh mắt Vân Võ mong mỏi, nhìn thẳng toa xe phía sau.
Sau khi biết ánh mắt đã bị màn xe che khuất tầm nhìn, cho dù tha thiết thế nào
cũng không thể nhìn thấy Tô Mặc, hắn cao giọng hướng vào bên trong hỏi.
“Tam cô nương, đường núi này ta rất thông thuộc. Hay là, hay là để ta lái xe chở cô đi?” Nghe mấy người
thợ săn sống ở chân núi nói lại, bọn họ từ sáng sớm đã xuống núi vào thành. Vì
thế, hắn liền đứng chờ riết trên con đường duy nhất dẫn lên núi này, hy vọng có
thể tìm được cơ hội âu yếm một cái.
“Việc này, lão bộc nhà ta có thể đảm nhiệm, không nhọc
phiền.” Mộc Sách không đủ kiên nhẫn lôi thôi, quay đầu quát khẽ, “Hoa thúc, còn
không đi?”
Chiếc roi ngựa lại xẹt qua phía chân trời, vô tình
không hề để ý đến một tấm lòng ái mộ đang đứng trên con đường núi kia, chỉ xem
như người đi đường bình thường. Bốn người bọn họ trời vừa chập tối đã về đến
nhà. Sau khi dùng cơm và uống thêm thuốc, sắc mặt Tô Mặc tuy vẫn không được tốt
lắm nhưng đã không còn thở hổn hển nữa. Rửa mặt xong, cô liền trở về phòng nằm
xuống.
Sau khi sắp xếp cho Tô Mặc ổn thỏa, Mộc Sách mang vẻ
mặt ngưng trọng đến gặp vợ chồng Hoa gia, tính thừa dịp tối nay liền đem những
chuyện anh còn chưa biết, tất cả đều hỏi cho rõ ràng.
“Tam cô nương nàng…” Hoa thẩm cầm chén trà trong tay,
thật sự không muốn lại vạch trần một đoạn chuyện cũ phong trần.
“Cô ấy ngày trước từng bị người ta nhốt trong kho chứa
củi bít bùng không khí, khi đó lại bị nhiễm lạnh nên mới mắc căn bệnh
này.”
Ngày đó, bọn người hầu trong phủ hợp sức nuôi nấng Tô
Mặc lớn lên. Đến năm sáu, bảy tuổi, chính là cái tuổi nghịch ngợm nhất, có ngày
cô không cẩn thận phạm lỗi, liền bị quản gia thừa lệnh của Tô đại phu nhân đem
cô nhốt vào một kho chứa củi bỏ hoang. Ý của quản gia vốn chỉ muốn nhốt cô
trong một đêm, khiến cô tỉnh ngộ không tái phạm nữa. Không ngờ sau đó ông lại
quên khuấy mất việc này.
Thời gian đó đúng vào đầu mùa đông, trời rất lạnh. Cô
cứ như vậy không ăn không uống mất hai ngày. Hai ngày sau, mọi người mới phát
hiện không thấy đứa bé liền đổ ra đi tìm. Lúc tìm thấy Tô Mặc thì cô đang hấp
hối trong kho củi.
Hoa thúc kể tiếp: “Sau chuyện đó không lâu, có ngày,
phu nhân xúi giục bọn hạ nhân được bà đưa từ nhà mẹ đẻ đến, tụ tập nhau lại
cười nhạo tiểu thư là chân thọt… Từ đó về sau, mỗi khi tiểu thư bị người ta ở
trước mặt cười nhạo cái chân của cô, hoặc là đợi lâu ở nơi nào nhiều người một
chút là hai mắt cô lập tức tối sầm rồi bắt đầu phát bệnh.”
Mộc Sách nghe xong không khỏi lên cơn giận dữ.
“Chuyện này trước khi đưa nàng xuống núi sao các người
không chịu nói sớm?” Anh là người mới đến, trước nay cũng chưa từng thấy cô
xuống núi trở về, thì không trách được. Nhưng hai người bọn họ, đã biết rõ cô
có bệnh này rồi lại còn đưa cô vào thành mạo hiểm nữa?
Hoa thúc cúi đầu, xụ hai vai xuống tự trách, “Đã ở
trên núi hơn ba năm nay rồi, cũng không thấy tiểu thư phát bệnh suyễn nữa,
chung ta cứ nghĩ… Nghĩ có lẽ cô ấy cũng đã hết bệnh rồi…”
“Đại phu có nói rồi, đây là tâm bệnh.” Hoa thẩm kéo
tay Mộc Sách lại vỗ nhẹ, muốn anh cố dằn lòng kìm chế cơn tức xuống bụng, “Tôi
cũng thật lòng nói với cậu, Tam cô nương cực sợ người ngoài.”
“Cực sợ người ngoài sao?” Mộc Sách kinh ngạc trừng lớn
mắt, chỉ chốc lát sau lại nhướng nhanh mày kiếm, “Tôi coi như cũng là người
ngoài, sao không thấy cô ấy sợ tôi.”
Bà khoát tay, “Thuật Thuật, câu không giống, câu là do
Tam cô nương tự tay đưa về đây.”
“Thì sao?”
“Cô ấy chính là một đứa bé hiền hậu, lần nào nhặt được
gì đều tự coi đó là bản thân mình.” Hoa thẩm ngay từ đầu cũng đã nói rất rõ
ràng về tâm tính của Tô Mặc, “Cho nên mới nói, cậu là người trong nhà, không
cần sợ.”
Nghe xong lời này, sắc mặt của Mộc Sách cũng dịu hơn
nhiều.
“Bệnh của nàng… có cách nào trị được tận gốc hay
không?” Tuy cứ nói rằng ở trên núi này thì cô sẽ không phát bệnh, nhưng chẳng
lẽ cả đời cô sẽ mãi như vậy bị cô lập khỏi đám người bên người sao.
Hoa thẩm không khỏi buông lời than thở, “Trị thế nào
được? Tâm bệnh thì phải dùng tâm mới có thể trị.”
Tâm bệnh của Tô Mặc chính là cái chân phải nhất định
đã bị thọt đến suốt đời, chính là người mẹ danh kỹ của cô, chính là ánh mắt kỳ
thị của mọi người, cũng chính là sự tự ti của cô. Mà những điều này, trên đời
không thể nào thay đổi được.
Sống lâu trên đỉnh núi, có lẽ không chỉ có bọn anh, mà
ngay cả Tô Mặc cũng nghĩ bản thân sớm đã thoát khỏi bóng ma chuyện cũ ấy rồi.
Nhưng hôm nay vô tình, sự thật lại chứng minh, có một số việc, thật sự không
phải cứ đơn giản nói muốn quên là có thể quên được. Cho dù trong đầu nhất thời
không nhớ đến, nhưng tận sâu trong tiềm thức vẫn luôn luôn ghi nhớ chặt
chẽ.
“Mộc Thuật?” Hoa thẩm đưa tay đẩy nhẹ người đang ngẩn
mặt ngồi phía trước, tâm tư đã không biết chạy đi đằng nào rồi.
Anh trầm ngâm đáp, “Kể cho tôi nghe chuyện về Tô
phủ đi, đặc biệt là chuyện về Tô đại tiểu thư.”
Hoa thúc nhiệt tình đến gần kể, “Ta nói mà, ta nói mà.
Đại tiểu thư tên là Tô Ánh Mi, thường gọi là Tô Nhị nương….”
Dải ngân hà róc rách chảy qua phía chân trời, bóng đêm
cũng theo đó càng lúc càng dày. Khi vầng bán nguyệt miễn cưỡng treo mình lên
đỉnh núi, ánh trăng lại như một chiếc lưỡi dài quét qua mọi vật, thanh tẩy dãy
núi hắc ám thành một màu trắng ngà, hiện ra cảnh thanh lãnh phong tình khác hẳn
lúc ban ngày.
Sau khi đã tìm hiểu được khá rõ về chuyện Tô đại tiểu
thư, Mộc Sách mơ hồ nghe thấy xa xa từ nhà trong có tiếng khung cửa sổ bị mở
ra.
Anh đứng lên, “Tam cô nương hình như đã tỉnh rồi, tôi đi
xem thế nào.”
Hoa thẩm mệt mỏi ngáp dài một cái, “Nếu thấy cô ấy
tỉnh rồi, cậu đến phòng bếp rót một chén thuốc mang đến cho cô ấy uống nhé.”
“Tôi biết rồi, các người cũng mệt mỏi cả ngày,
mau đi nghỉ ngơi thôi!”
Từ bình nấu thuốc ấm nóng đổ ra một chén thuốc màu đen
lóng lánh, Mộc Sách nhẹ nhàng bước, không gây tiếng động đi về khách phòng của
mình. Khi đi đến vườn hoa nhỏ ngăn giữ hai phòng, anh dừng lại, lẳng lặng nhìn
Tô Mặc đang đứng trước cửa sổ.
Cô không ngủ, ngước mắt hìn lên ánh trăng sáng bên
ngoài cửa sổ. Giờ phút này, trên mặt Tô Mặc đã không còn vẻ cố giấu đau đớn như
lúc ban ngày nữa. Dưới ánh trăng, cô dường như không buồn không vui, dường như
đã khuất phục trước vận mệnh đời mình, chính là bộ dáng của anh năm đó, khi còn
sống trong nhà tù tăm tối.
Đêm nay, Mộc Sách đứng yên trong sân lâu thật lâu. Lâu
đến nỗi chén thuốc trên tay anh cũng nguộn lạnh, Tô Mặc cũng đã khép khung cửa
sổ lại đi nghỉ, trên người anh phủ dày một lớp sương trong suốt, nhưng trước
sau, anh vẫn không hề dời bước.