Thời gian thản nhiên lặng lẽ, tựa như mặt nước không
gợn sóng, nháy mắt đã trôi qua.
Bệnh của Tô Mặc chỉ qua hai ngày đã khỏe. Những chuyện
xảy ra trong thành dường như vẫn chưa gây ra ảnh hưởng gì đến cô. Hành vi cử
chỉ của cô vẫn như thường lệ không hề thay đổi. Vì thế, Hoa thúc và Hoa thẩm
tuy rằng vẫn cẩn thận theo dõi, nhưng được một lời cam đoan của cô, trong lòng
cũng nhẹ nhõm hơn, không còn khẩn trương lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm nữa.
Chỉ có Mộc Sách biết, ban ngày, Tô Mặc thường ngẫu
nhiên nhìn ra những dãy núi xa xa kia, nhìn đến xuất thần. Nỗi lòng giống như
đã bay đến một nơi nào rất xa xôi rồi. Có khi nửa đêm, anh ngập ngừng bước chân
đi vào trong viện, lại nhìn thấy cô đứng một mình dưới ánh trăng thật lâu, mãi
đến tận khuya.
Điều này làm anh không thể nào buông bỏ được.
Tuy nói anh cũng không rõ ràng lắm, sợi dây nhu tình
không buông bỏ được này làm sao lại sinh sôi. Nó giống như lớp mây mù lượn lờ
quanh đỉnh núi, tuy không chạm vào được nhưng sự tồn tại của nó là hoàn toàn
chân thật.
Đêm đó Hoa thúc và Hoa thẩm theo yêu cầu của anh, kể
cho anh nghe chuyện về gia đình hiếm khi được nhắc đến của Tô Mặc, cũng có nói
rất nhiều chuyện mà xưa nay anh không sao hiểu được. Chính là chuyện vì sao Tô
Nhị Nương lại phải dung dưỡng Tô Mặc trên đỉnh núi này.
Bọn họ nói. Tô Nhị nương kia nhiều năm qua cũng đối
với Tô Mặc giống như cha mẹ và anh cả, nhưng thật ra trong thâm tâm lại không
phải là người như vậy. Nhưng vì Tô đại phu nhân đối với đứa con rơi Tô Mặc này
không hề muốn gặp mặt, cho nên ở trước mặt người khác nàng không thể không làm
bộ như đứng chung một phe với mẫu thân.
Hơn ba năm trước, có một ngày, khi Tô phủ cử người nhà
đến Vân Kinh, Tô lão gia ngay từ đầu đã muốn đưa Tô Mặc đi cùng. Nhưng sau khi
đến Vân Kinh, Tô Mặc mới phát hiện, Tô lão gia nhiều năm qua không hề quan tâm
đến cô, cũng không phải đột nhiên lại nảy sinh tình cảm cha con gì với cô cả.
Sở dĩ hắn dắt cô theo là vì một mảnh đất trong thành Vân Kinh. Hắn tính đem cô
gả cho ông chủ đất làm vợ bé. Mục đích chính là muốn nhân quan hệ họ hàng này
nọ để mong ông chủ nọ chiết khấu giá đất cho hắn.
Sớm đã được gả đến Vân Kinh cũng vì thương vụ, Tô Nhị
nương sau khi nghe được việc này lập tức rời nhà chồng trở về Tô Phủ, tuyên bố
đứa em gái cùng cha khác mẹ có xuất thân đáng xấu hổ này sẽ làm bại hoại thanh
danh của nàng ở kinh thành, liên lụy đến nàng vì chuyện này mà khiến nhà chồng
tức giận.
Suốt ba ngày sau đó, nàng tử thủ ở nhà mẹ đẻ hết than
khóc rồi lại la mắng, làm ầm ĩ khiến trên dưới Tô phủ không có được đến nửa
ngày yên tĩnh. Cuối cùng, phu quân của nàng thân là thương gia chuyên buôn bán
với hoàng cung, ra mặt phối hợp với nàng cùng nhau uy hiếp, Tô lão gia đành
phải hủy bỏ chuyện đem Tô Mặc gả đi làm thiếp. Đồng thời cũng nghe theo yêu cầu
của Tô nhị nương, phái người đưa Tô Mặc cùng vợ chồng Hoa thị lên đường đuổi về
Phái thành.
Tô Mặc vừa mới đặt chân lên mảnh đất quê hương Phái
thành, còn chưa kịp trở về Tô Phủ, lập tức đã bị người do Tô Nhị nương phái đến
đưa về đỉnh núi Đào Hoa sơn. Cũng từ đó về sau, cô và Tô phủ trong Vân kinh
hoàn toàn cắt đứt liên hệ.
Như muốn bù đắp lại những sai lầm của nhiều năm qua,
Tô nhị nương an bài cho cô một cuộc sống mới, sung túc còn hơn những gì cô dám
mơ ước.
Biết Tô Mặc yêu thích nấu nướng, ngoại trừ thịt bò rau
quả tươi cứ đúng giờ lại được vận chuyển từ Phái thành đến, Tô Nhị nương còn
sai người mang từ Vân kinh đến những đặc sản và thuốc bổ, không hề sai hẹn lần
nào. Lại nghe nói cô có thói quen cứ sau bữa trưa sẽ tập viết chữ theo mẫu,
không biết bằng cách nào, Tô Nhị nương liền thu thập những văn chương bút tích
thật của các nhà văn tiền triều mang lên núi.
Có lần, nghe nói cô đang theo Hoa thẩm học cách thêu
thùa. Vì thế, những bản thêu nghe nói đã thất truyền từ lâu được đóng khung
thành mười tám mẫu mang tới, đến nay vẫn còn bị Hoa thẩm cướp đi giấu dưới gối
đầu ở trong phòng…
Lại có lần Hoa thúc viết thư nói, Tô Mặc rất thích món
đồ cổ mà lần trước nàng tùy tay tặng đến. Thế là căn nhà này liền biến thành
tiệm đồ cổ như Mộc Sách đã thấy….
Sau khi thoát khỏi sự trói buộc của cha mẹ và anh
trai, Tô nhị nương cuối cùng đã có thể thỏa được tâm nguyện nhiều năm qua là có
được một người em gái. Nàng cuối cùng cũng không cần phải che dấu cảm giác đau
lòng, có thể ở trên đỉnh núi này, quang minh chính đại bày tỏ tình yêu thương
với em gái mình.
Thì ra, Tô mặc mang theo hai lão bộc đến sống trên
đỉnh núi này, nguyên nhân chính là xuất phát từ một phần… sủng nịch (yêu
riêng, ngụ ý thiên lệch)?
Có lẽ đối với những người khác ở trong mắt Tô Mặc, chỉ
có Tô phủ không cần đến Tô tam cô nương, nhưng trong đáy mắt Tô nhị nương thì
cô vẫn là thiên kim không hề thay đổi.
Cuối cùng cũng giải tỏa được đáp án, cảm nhận của Mộc
Sách về toàn gia Tô phủ cũng không đến nỗi quá tệ như trước.
Nhiều ngày qua, những trái mật đào sắp chín trũi nặng
trong vườn trái cây, sau khi uống no nê ánh sáng mặt trời, tỏa mát từng đợt
hương thơm ngọt ngào nồng đậm. Mỗi khi có gió thổi qua thì ở trong nhà cũng
ngửi thấy hương thơm quả chín. Tô Mặc lấy từ kho hàng ra mấy vò rượu không, gọi
Hoa thúc xuống núi mua thêm mấy bình rượu rồi kéo ba người bọn họ vào vườn hái
đào. Tô Nhị nương ở xa trong Vân kinh rất yêu rượu đào. Cô tính dùng tất cả số
quả thu hoạch được trong năm nay để ngâm rượu đào hết, khiến cho Tô Nhị nương
vui vẻ thỏa ý.
Cây trong vườn nặng trũi những trái đào chín mọng, đều
là công lao của Mộc Sách gần nửa năm qua vất vả vun trồng. Hái một trái mật đào
tươi rói để cảm nhận được độ dày của thịt quả, Tô Mặc xoay người bước đến bên
cạnh Mộc Sách vẫn đang đứng chờ cô bình phẩm, chân thành tươi cười. Bỗng nhiên,
trong khoảng khắc ấy, Mộc Sách cảm thấy đất trời dường như mất đi nhan
sắc.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên người cô, phủ trùm lên
thân thể cô một lớp phấn vàng óng ánh khiến hình dáng cô bỗng hóa thành mơ hồ.
Nét mặt sáng ngời một vẻ diễm lệ khó có văn chương nào tả được. Đôi mắt trong
như làn nước, không còn nhắm chặt như ngày nào ở Phái thành. Dưới ánh mặt trời,
cô cười, đôi mắt chớp chớp đẹp như ánh trăng.
Khi thấy nụ cười của cô, anh mới hiểu được. Trong mấy
ngày nay cảm giác vô cùng thiếu vắng, chính là nụ cười trước mắt này đây. Thật
hiếm thấy đến mức nào.
Cách khu vườn trái cây không xa có một dòng suối trong
suốt. Nước chảy róc rách. Mộc Sách thường sau khi làm xong việc đồng áng sẽ đến
đó gột rửa chân tay. Anh nhớ rõ, dòng suối chảy từ trên núi xuống, uốn lượn
thành một đầm nước trong suốt, tựa như nụ cười của cô bây giờ vậy.
Tô Mặc vẫn hồn nhiên, không biết trong lòng Mộc Sách
đang phập phồng như thủy triều lên xuống. Nhìn thấy một giọt mồ hôi đang chảy xuống
gần đuôi mắt của Mộc Sách, cô liền bước lên trước, lấy chiếc khăn thêu trong
ống tay áo ra, lau mồ hôi trên trán cho anh. Sau đó, cô vẫn cười duyên dáng,
tựa như hồ nước mùa xuân. Hại anh trong nhất thời tựa như bị câu mất hồn phách,
thiếu chút nữa đã chết chìm trong hồ nước ấy rồi.
Nghe tiếng trái tim đang đập liên hồi như trống
reo trong lồng ngực mình, anh đột nhiên hiểu được. Vì sao Tô nhị nương phải
dung dưỡng cô trên đỉnh núi đầy ánh nắng này, cho dù là xa cách.
Cô nên như thế, ở một nơi cách xa trần thế, không có
ưu sầu, cũng không hề bị tổn thương, chỉ nhớ rõ sáng nay mỉm cười.
Có lẽ Tô Nhị nương đã rất sáng suốt.
Còn anh, bây giờ chắc hẳn đang rất cảm kích quyết định
sáng suốt này của cô.
Sau buổi sáng sớm, vợ chồng Hoa gia động tác mau lẹ
hơn cả anh, sớm đã hái xong đào trở về nhà. Mộc Sách không muốn Tô Mặc vất vả,
chỉ để cô mang một giỏ trúc nhỏ. Còn bản thân anh lại cõng một giỏ mật đào thật
lớn, chậm rãi sóng bước bên cạnh cô.
Ra khỏi vườn trái cây, sau khi dìu cô đi qua con suối,
anh vẫn nắm chặt tay cô không buông. Cô tưởng anh quên, cũng không để ý nhiều,
liền cứ như vậy để anh nắm tay đi thẳng một mạch về nhà.
Lúc bọn họ sắp về đến nhà lớn nằm phía sau rừng cây,
có tiếng người lạ, tốp năm tốp ba, từ phía trước mơ hồ truyền đến.
Bóng ma lần trước vẫn còn chưa tẩy hết được, khuôn mặt
Tô Mặc lập tức tái nhợt. Cô bấu nhanh lấy bàn tay Mộc Sách rồi trốn ra sau lưng
anh. Mặc cho anh lôi kéo thế nào cô cũng không chịu ra.
“Không sao đâu mà, có ta ở đây, đừng sợ.” Mộc Sách gỡ
hai giỏ trúc trên lưng bọn họ xuống, ôm cô vào lòng vỗ về.
Nhưng Tô Mặc vẫn thờ ơ, một mực vùi đầu vào ngực anh,
dùng lực mười ngón tay bấu chặt tưởng chừng như sắp xuyên thủng quần áo anh
rồi.
Anh vỗ nhẹ vào vai cô trấn an, muốn cô đứng đây chờ
một lát. Nhưng làm thế nào cô cũng không chịu buông tay. Rơi vào đường cùng,
Mộc Sách đành phải đưa cô theo, cùng nhau tiến lên xem đến cùng là người phương
nào lại to gan lớn mật dám xâm nhập vào nhà người khác.
Lí Tiều là một thợ săn sống trên ngọn núi khác, bám
gót theo Vân Võ đi về hướng nhà lớn của Tô gia.
“Rốt cuộc thì ngươi coi trọng con bé thọt chân đó ở
điểm nào vậy?”
“Ta…”
“Xem con bé thọt kia kìa. Người gầy như sào trúc vậy,
có chỗ nào giống người sống đâu chứ?” Lí Tiều chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép, dùng sức đánh vào gáy hắn, “Theo như mẹ ta kể lại, con gái thì phải mượt
mà phải phúc hậu. Ngươi cũng không nên chỉ nghĩ cho bản thân. Ngươi cũng phải
ngẫm lại cha ngươi. Lão nhân gia, ông ta chỉ biết trông cậy vào ngươi có thể
cho ông sớm được ẵm cháu thôi!”
Vân Võ lắp bắp: “Nhưng nàng, nàng… Ngày thường nàng
rất đẹp…”
“Đừng quên nhà nó còn rất nhiều tiền.” Thợ săn Mục Lập
đi cùng nãy giờ, khóe miệng mang theo nụ cười ái muội, không quên phụ
họa.
Lí Tiều khinh thường hừ hừ: “Vừa đẹp vừa có tiền, nếu
vậy thì Tô Phủ vì sao lại không cần đến nó?”
“Nàng…” Vân Võ còn muốn nói gì đó, lại bị hắn lừ mắt
một cái.
“Ngươi cứ phải khăng khăng một mực như vậy sao? Khắp
Phái thành có ai mà không biết mẹ của nó chính là một con kĩ…”
Mộc Sách lớn tiếng quát bọn họ: “Đủ rồi!”
Không ngờ đang nói xấu sau lưng lại bị nhân vật chính
bắt quả tang tại trận, ba người đang hùng hổ lên núi, không hẹn mà cùng chột dạ
lập tức ngậm miệng lại.
“Ban ngày ban mặt mà dám đặt điều nói xấu vợ người
khác. Nhân phẩm của các hạ cũng cao thượng quá ha.” Mộc Sách giương ánh mắt sắc
bén lên trừng, thẳng thắn đem chuyện ác miệng nói xấu người khác vừa rồi ra tra
xử.
“Ta và hắn… chuyện kia ta, ta cũng không phải…” Vân Võ
một lòng một dạ đều hướng về phía người đang nấp trong lòng Mộc Sách trốn tránh
thiên hạ, vội vàng muốn giải thích cho cô nghe.
Mộc Sách cắt ngang lời hắn nói, lạnh lùng mở miệng
đuổi khách.
“Mọi thứ trên đỉnh núi này đều là tài sản riêng của vợ
tôi. Mời chư vị lập tức rời đi. Sau này đừng bước đến đây nữa.” Lên núi săn
trộm còn dám to gan bắt nạt người của anh sao?
Trên người Mộc Sách tỏa ra khí độ cử chỉ, là đại đao
không thấy máu, thong dong và tao nhã, là không giận mà vẫn bức đến không còn
đường sống. Lí Tiều mặt đỏ tía tai vốn định cùng anh phân cao thấp, nhưng thân
hình Mộc Sách cao dáo tráng kiệt. Nhưng thân thể kia chính là khí lực quân nhân
hàng thật giá thật nha, không giống như những thương dân nho sĩ hay dân chúng
bình thường mà bọn họ thường thấy trong thành sao?
Đứng ở đây giằng co cũng không được bao lâu. Mục lập
sợ phiền phức, một tay lôi kéo Lí Tiều có vẻ vẫn chưa cam lòng, tay còn lại lôi
theo Vân Võ vẫn còn không chịu rời đi.
“Đi thôi, đi thôi. Để hắn cáo lên cung phủ thì không
tốt lắm đâu…”
Đợi tất cả bọn hắn đều rời khỏi rồi, Mộc Sách thoáng
buông lơi vòng tay, cúi đầu đánh giá khí sắc Tô Mặc, mới phát hiện lần này cô
hình như không đến nỗi tệ như lần trước.
“Sao rồi? Có cần uống thuốc không?” Anh cầm bàn tay
nhỏ bé tê lạnh của cô, nhịn không được lại nhíu mày.
“Không cần.”Tô Mặc lắc đầu, ngăn chặn tay anh không
cho mò vào túi thêu bên hông lấy thuốc. Không biết từ khi nào anh lại bắt đầu
giống với bọn Hoa thúc rồi, lúc nào trên người cũng mang theo thuốc cho
cô.
Mộc Sách nhìn cô đứng yên hít thở sâu mấy hơi. Nhìn
qua quả thật khác hẳn bộ dạng lần trước, là tốt hơn rất nhiều. Nhưng cánh môi
cô vẫn không có sắc máu, cộng thêm tay chân phát run làm cho anh bất luận thế
nào cũng không thể buông lòng nhẹ nhõm nổi.
“Lên đi, ta cõng nàng về.” Anh xoay người ngồi xổm
xuống, vẫy tay với cô muốn cô nằm sấp lên lưng mình.
Cô chần chừ chỉ là hai giỏ trúc lớn nhỏ, “Mật
đào…”
“Ta sẽ quay lại lấy sau.” Anh mạnh mẽ kéo cô qua, cõng
cô trên lưng rồi nhanh chân vội vàng trở về khu nhà lớn, muốn đưa cô về trước
uống chén trà định thần.
Sau khi về đến nhà, không thấy một bóng người, Tô Mặc
phát hiện tờ giấy Hoa thúc Hoa thẩm để lại trên bàn. Nói là hai người họ đã ra
giữa sườn núi hái chút rau rừng làm thêm đồ ăn cho tối nay. Mộc Sách sau khi đã
sắp xắp cho cô ổn thỏa, một khắc cũng không ngừng nghỉ, hấp tấp quay lại con
đường núi lấy hai giỏ mật đào.
Chờ Mộc Sách thoải mái mang hai giỏ trúc về đến nhà
rồi, Tô Mặc đã sớm bình tĩnh lại, ngồi bên bờ giếng trong sân sau. Cô múc nước
giếng đổ đầy chậu gỗ dùng để rửa mật đào.
Anh hạ mấy giỏ trúc xuống, đi lên trước nhìn xem cô
thế nào. Sau khi thấy tâm tình cô tốt lắm, anh mới yên tâm tìm đến một chiếc
ghế đẩu, ngồi xuống trước mặt cô, bắt đầu sắn tay áo lên.
Một trái mật đào tròn lẳng nổi lên mặt nước, trông rất
trơn láng đẹp mắt. Tô Mặc nhìn anh chuyên tâm rửa đào, chợt cảm thấy buồn cười.
Sắc mặt người trước mặt và lúc nãy thật sự rất khác nhau.
“Nô nhân ơi nô nhân. Hành động của anh lại có bước
tiến quá xa rồi.” Ngay cả cô cũng cảm thấy khó mà tin được.
“Tiểu sinh thụ sủng nhược kinh.” Anh dùng hai tay vái
chào cô, chậm rãi đem những trái đào đã rửa sạch thả vào một chiếc chậu gỗ sạch
sẽ.
Cô cúi đầu cười, “Ngày nào đó dựng cho anh một sân
khấu kịch nha.”
“Nếu cô thấy có hứng thú, không ngại thì cùng diễn
đi.” Nếu chỉ có mình anh thì hát xướng gì được.
“Nô nhân ơi, vừa nãy ta quên nói với anh…” Cô hơi
ngượng ngùng nhìn anh, “Hôm nay hai gã thợ săn mà anh gặp, chính là bạn thân
của cha con nhà Vân gia đó.”
Mộc Sách không có hứng thú tùy đáp: “Thì sao?”
“Cho nên sau này, chúng ta sẽ không có con nai con
hoãng ngon lành nào để làm thịt xương hầm canh nữa đâu.” Hai ngọn núi lân cận
cũng chỉ có bốn gã thợ săn này mà thôi. Vừa vặn sao, tất cả bọn họ anh đều đắc
tội hết rồi.
Nhìn dáng vẻ ưu sầu của cô, anh đảo đôi mắt, lập tức
có sáng kiến.
“Ta có chút công phu gia truyền, để ta đi bắt về.” Anh
có xuất thân gì chứ? Thân là con trai của một đại tướng quân nha. Đừng nói là
săn bắt mấy món ăn thôn quê. Cho dù là đứng trên lưng ngựa bay nhanh mà bắn
chim ưng, với anh mà nói, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Cũng không có thịt heo rừng để làm thịt khô gì đó
đâu.” Cô lại lải nhải than.
“Cước trình và khí lực của ta cũng rất tốt, ta sẽ đi
săn.” Anh không chút do dự, mở rộng phạm vi kỹ năng của nô nhân trong
phủ.
Đôi mày liễu của cô càng dương càng cao, “Hoa thẩm mới
nói, năm nay bà muốn làm một bộ áo choàng lông chồn.” Anh hữu cầu tất ứng
(xin là đồng ý) như vậy sao? Trên hoàng lịch
có nói hôm nay là ngày hoàng đạo (hoàng đạo cát nhật:ngày lành
tháng tốt) sao?
“Ngày mai ta sẽ lên núi tìm bắt chồn con.” Thuận đường
săn về mấy con thỏ hoang mà Hoa thúc thích ăn nhất, cũng rất tốt.
Tô Mặc khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, thật sự hoài nghi
nhìn anh. Hôm nay anh thật khác thường quá đi.
“Nô nhân ơi nô nhân. Anh muốn tăng thêm tiền tiêu vặt
hàng tháng sao?” Tại sao vẫn không nghe Hoa thẩm mật báo lại với cô?
Anh mỉm cười: “Không có, nô nhân chính là đã hiểu
ra.”
Thật lâu sau, Mộc Sách đã mang một giỏ mật đào được
rửa sạch đi vào phòng trong rồi, Tô Mặc mới lấy lại được phản ứng.
“Ửm?” Đến tột cùng thì anh đã hiểu ra cái gì?
Dưới cái nắng gay gắt của ngày hè, mọi người lớn nhỏ
tụ tập trong khu nhà lớn, ngày ngày đều bỏ công bỏ sức vào đại công trình nấu
rượu. Khi những hũ lớn rượu mật đào từ từ lên men, tình cảm con người cũng vụng
trộm phát triển. Cũng giống như những vò rượu ngon tự tay Tô Mặc nấu, vô thanh
vô tức lan tràn trong không khí, chỉ có một mình Mộc Sách âm thầm hiểu được mà
thôi.
Đợi đến lúc tất cả rượu đào của Tô Mặc được đóng
kín rồi cất vào kho hàng ở dưới hầm thì cũng đã là ngày rằm tháng tám.
Sáng sớm, Mộc Sách phải đi đến khe núi gần đó câu cá.
Hoa thúc đánh xe ngựa xuống núi mua mấy thứ thiết yếu gì đó. Mãi đến khi chạng
vạng, hơi nóng ban ngày đều đã tản mát đi rồi, bốn người bọn họ mới quây quần
trong sân, đốt lửa nướng đồ ăn. Tô Mặc nhẹ nhàng phe phẩy quạt, nướng mấy con tôm
con cá hôm nay nô nhân đã câu được.
Sau khi đồ ăn đã chín, bọn họ liền di chuyển quân đội
đến tiểu
đình (kiến trúc nhỏ đứng biệt lập) sau vườn
hoa. Hoa thúc khẩn trương mở ra hai vò rượu đào được nấu từ năm trước. Lúc vò
rượu được mở ra, khắp sân đều trán ngập hương rượu thơm, thoang thoảng mãi
không tan.
Dưới ánh trăng bóng hoa, hương rượu nồng thắm, tựa như
ảo mộng xa xôi.
Bọn họ mới ăn được một lát, không hẹn mà cùng hướng
tầm mắt dừng lại trên người Mộc Sách.
Không phải mọi người đều nói, đến ngày lễ đoàn viên sẽ
rất tưởng nhớ người thân hay sao? Vì sao trông anh vẫn trấn định như ngày
thường, cũng không thấy trên nét mặt anh có đến nửa điểm u sầu hay thương tâm
gì cả?
Hay là… da mặt anh quá mỏng, không muốn để người khác
nhìn ra dáng vẻ tràn ngập đau buồn của mình, cho nên cứ nhẫn nại như vậy?
Mộc Sách vội vàng thay bọn họ chia thức ăn. Thoáng
nghe bọn họ nói chuyện phiếm, mặc dù không lên tiếng nhưng anh vẫn nhận thấy
hôm nay bọn họ rất khác thường.
Hoa thúc và Hoa thẩm rõ ràng còn nói nhiều
hơn cả ngày thường. Tô Mặc cũng hùa theo bọn họ tìm đề tài tán gẫu, mở rộng đến
không bờ bến.
Khi ba người bọn họ bắt đầu cố gắng kể chuyện cười, cứ
tưởng có thể đánh lạc hướng chú ý của anh mà không để lại dấu vết, anh rốt cuộc
cũng nhịn không được.
“Tôi không có tâm tư gì đâu, cũng không thấy cảnh sinh
tình. Cho nên, mong mọi người cứ tự nhiên cho.” Anh thản nhiên nói xong, chọn
một con cá nướng trên bàn, lọc xương xong rồi mới đưa cho Tô Mặc đang ngồi bên
cạnh.
“…” Nhanh như vậy đã bị hắn xuyên thấu rồi?
Anh thúc giục bọn họ nâng đũa, “Nếu không ăn sẽ nguội
hết cho xem.” Muốn khóc muốn đau, đối với anh mà nói đều đã là quá khứ rồi. Anh
cũng không muốn phá hoại tâm tình của một người trong ngày tết đoàn viên. Bởi
vậy chỉ đơn giản bỏ qua.
Hoa thẩm ngoan ngoãn ăn hết một con cá nướng lớn, lấy
khửu tay cọ cọ bên người Hoa thúc. Hoa thúc nhận được ngầm ý của vợ, cẩn thận
nhìn về phía Mộc Sách.
“Có chuyện, lão vẫn rất muốn hỏi… nhưng lại không
dám.”
“Chuyện gì?”
“Cậu không muốn về kinh thay cha anh cậu rửa sạch oan
khuất hay sao?” Tuy nói rằng bọn họ cũng không muốn anh rời đi, nhưng chuyện
gia đình không phải là trọng đại lắm hay sao? Vì sao cho đến giờ vẫn chưa nghe
anh nhắc đến?
Mộc Sách mờ mịt chớp mắt, hơn nửa ngày cũng chưa lấy
lại được tinh thần.
“Oan khuất?” Đây là hiểu lầm chuyện gì rồi?
Hoa thẩm hùa theo phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy. Mọi
người trên đường đều biết cha con Vệ Quốc đại tướng quân bị oan. Nếu không phải
do Mai tướng kia hại nước khiến bệ hạ nghe theo lời gian tướng gièm pha thì làm
sao hại được cậu cả nhà oan uổng không sạch, đến nỗi phải cửa nát nhà tan?”
Lời đồn đãi này cũng quá hoang đường rồi…
Mộc Sách một tay vỗ vỗ ngực, dở khóc dở cười.
“Cha và anh của tôi, bọn họ thật sự có tội.” Có lẽ
những năm qua uy danh của cha và anh đã quá mức thâm thực lòng người. Vì thế
mới tạo nên những hiểu lầm ngày hôm nay.
“Cái gì?” Hoa thúc kích động lôi kéo áo anh, trực tiếp
xem anh thành một đứa con bất hiếu sợ phiền phức, “Chẳng lẽ cậu không tính lật
lại bản án dùm cho cha anh cậu hay sao?” Sao hắn có thể có cái nhận thức như
vậy?
Mộc Sách lườm ông một cái, “Bọn họ phạm vào tử tội là
sự thật, có cái gì mà lật?”
“Tốt xấu gì thì cha anh cậu cũng đã trấn thủ biên
cương nhiều năm qua, có công với nước…” Hoa thúc còn chưa nói hết lời đã bị anh
chặn đứng.
“Có công cũng không thể làm bậy được.” Anh chặn tay
Hoa thúc, trịnh trọng hướng bọn họ làm cho sáng tỏ, “Huống hồ, chuyện bọn họ
phản quốc bán nước, tất cả đều là sự thật .”
“Làm sao có thể…” Không chỉ có vợ chồng Hoa thị cảm
thấy kinh ngạc, ngay cả Tô Mặc nãy giờ vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh lắng nghe,
cũng vô cùng hiếu kỳ, sấn lại gần.
Nhìn ba đôi mắt tròn xoe như không thể tin được kia,
Mộc Sách bất đắc dĩ, đành phải nói ra chuyện bí mật của gia tộc mà bấy lâu nay
anh vẫn cố ý dấu kín.
“Cha tôi vốn tính trời sinh đã là tham tài rồi.” Bằng
không, phủ đại tướng quân nhà anh cũng sẽ không thể chất đống thóc gạo và tiền
bạc. Đồ dùng trong nhà không phải mạ vàng thì cũng là khảm ngọc. Anh có bản
lĩnh thoáng nhìn đã phân biệt được đồ cổ thật giả tốt xấu, đều là từ đó mà luyện
thành.
“A?”
“Tính tình của ông chính là của nặng hơn người. Chuyên
Ba Nhược quốc lấy năm mươi vạn lượng vàng ròng hối lộ cha tôi, đều không phải
là Mai tướng bịa đặt, cũng không phải bệ hạ vì tước quyền mà bôi nhọ. Tất cả
đều là sự thật.” Anh còn nhớ rõ khi mọi chuyện bị vỡ lở, văn võ bá quan ai ai
cũng đều như tuyết lấp cửa buổi sáng. Ngoại trừ Mai tướng, không một ai nguyện
ý ra tay giúp đỡ Mộc gia. Chính là bởi vì vụ án này, căn bản đã là một tội chết
không thể cứu được.
Bọn họ vẫn cứng họng nhìn anh, làm như đang nghe
chuyện quan trường kì đàm vậy. Nhưng không một ai tin được.
Anh cười khổ: “Là tôi tận mắt chứng kiến, chuyện này
sao có thể là giả được?”
“Vậy… còn anh trai của anh?” Tô Mặc kéo cao âm cuối
hỏi. Cô cảm thấy, cho dù người cha có hồ đồ thế nào mà phạm tội, với tính tình
biết tiến biết lui như anh, đại ca của anh hẳn là cũng sẽ không sai đến nông
nỗi thế mới phải chứ?
“Bản tính của đại ca mặc dù không xấu, nhưng lại háo
sắc.” Anh nhẹ nhàng êm tại kể đến một bí mật khác, “Người đời đều biết Lục công
chúa của Ba Nhược quốc là quốc sắc thiên hương. Chuyện nàng muốn gả cho gia
huynh cũng không phải là tung tin vịt. Trên thực tế, gia huynh vốn đã muốn bỏ
đại tẩu rồi, lại mang theo bản đồ quân xa đến Ba Nhược quốc cùng Lục công chúa song túc song
phi (cùng ngủ cùng bay, ý nói quấn quýt không rời).”
“Không, không thể nào?” Ba người bọn họ đều bụm miệng.
“Còn Mai tướng, ông cũng không phải là gian tướng như
mọi người nói đâu. Nếu không có ông trình thư can gián bệ hạ rằng tôi trong
người có công danh, vạn lần không thể đem tôi xử tử. Chỉ sợ rằng tôi đã sớm về
với đất mẹ rồi.” Lão sư gia thật sự nhiều năm qua đều vô tội.
Kêu lên vài tiếng kinh ngạc, ba người kia thật sự
không thể chấp nhận sự thật, đồng loạt cầm lấy chén rượu trên bàn uống cạn một
hơi để trấn định lại.
Hoa thẩm buồn rầu nhíu mày, “Vì sao sự thật và những
gì chúng ta nghe được lại khác xa nhau như vậy?” Nghiêm khắc mà nói, phải là
cách xa nhau cả vạn dặm.
“Lời đồn phố phường vốn là không đáng tin.” Mộc Sách
nhún vai, đã sớm không thèm để ý đến nhân thế đới với gia đình anh có ý kiến
thế nào, bất luận là tốt hay xấu.
Tô Mặc xem xét thái độ bình chân như vại của anh, cẩn
thận hỏi.
“Anh…. có oán trách bệ hạ hay không?” Chưa từng
gặp qua người nào bị tru cửu tộc, khi nghe có người nhắc đến những người thân
đã chết lại có thể từ tốn được như thế. Là tâm tính anh điều hóa thích ứng rất
tốt, hay là bản tính anh quá mức kiên định?
“Không oán.”
Lúc này, Hoa thẩm và Hoa thúc trực tiếp đánh rớt chén
rượu, hơn nửa ngày vẫn quên không nhặt lại. Còn Tô Mặc, lại cúi đầu suy nghĩ.
Chốc lát sau, vẻ mặt hơi tiêu điều, rót đầy một chén rượu đào lớn cho mình, rồi
ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Đừng uống nữa.” Mộc Sách dịu dàng dặn dò cô.
Không chỉ là Tô Mặc, một lần nữa, Hoa thúc và Hoa thẩm
lại lấy ra chén rượu. Hai người bọn họ cũng không lên tiến, lần lượt uống hết
hai chén.
“Mộc Mộc, ba năm anh ở trong tù tối…” Ngay từ khi bắt
đầu, Hoa thẩm vẫn rất muốn biết, thương thế toàn thân của anh đến tột cùng là
do đâu mà có.
“Ba năm đó của tôi, mỗi một ngày đều có việc làm.” Anh
vừa nói, vừa đem vò rượu trên bàn để tránh xa Tô mặc một chút, rồi lấy chén đậu
phộng đã bỏ vỏ đẩy đến trước mặt cô.
“Việc gì?”
“Vội vàng làm cho bệ hạ hả cơn giận trong lòng.” Trong
giọng nói của anh, hoàn toàn không tìm thấy một tia gợn sóng, “Vì bệ hạ có
lệnh, cho nên lính ngục mỗi ngày đều cho tôi chịu đòn roi. Ngẫu nhiên còn có
thể có nung sắt khắc dấu. Cho nên tôi cũng không còn rảnh rỗi mà thương xuân
tiếc thu nữa.”
Hoa thúc tức giận đến mứa dùng sức đập mạnh lên bàn,
“Vì sao bệ hạ lại muốn trút giận lên người cậu? Chuyện này chẳng phải đều là do
cha anh của cậu làm sao?”
Mộc Sách nhìn bóng trăng sáng in trong chén rượu, sóng
sánh lay động, khi tròn khi khuyết. Điều này không khỏi khiến anh nhớ đến. Năm
đó lúc mới biết cha anh bán nước phản quốc, sau một hồi cực độ không thể tin
nổi, nỗi ai oán cũng đành phải chôn sâu tận đáy lòng. Nhưng anh lại không biết
làm sao để phát tiết, cũng không dám nói với ai. Loại tâm tình này căn bản
không thể bày tỏ cùng ai được.
Anh ngửa đầu nhìn lên trời cao, “Các người nói xem.
Hai chữ trung nghĩa, nếu đơn giản là chỉ cần tiền tài và sắc đẹp là có thể mua
được, điều này chẳng lẽ còn không đủ đả thương người hay sao? Càng không nói
đến, người bị phản bội lại là vua của một nước.”
Cho nên anh không oán. Cho dù đang ở trong nhà
lao tăm tới, đêm đêm nhận hết khổ sở, anh vẫn không hề oán trách bệ hạ. Sau khi
cha và anh nhận tội, anh cũng không oán bọn họ, cũng chẳng hề sợ hãi mình sẽ có
khả năng vì bọn họ mà bị giam cầm trong nhà lao đó suốt đời.
Nói đến cùng, chỉ có thương tâm.
Hai chữ này, có thể làm cho người ta sống, cũng có thể
làm cho người ta chết. Nguyên nhân của những chuyện xưa cũ này, cũng chỉ là hai
chữ thương tâm. Mà người đau lòng nhất, chính là hoàng đế đương triều.
“Mấy chỗ bị roi quất, còn đau không?” Hoa thẩm dấu
không được nước mắt ngập đầy sóng sánh trong hốc mắt, rất đau lòng vỗ về cánh
tay anh.
Anh gượng cười, “Không đau. Hoa thẩm trị rất tốt, chỉ
còn lại mấy vết sẹo dọa người mà thôi.”
“Còn những chỗ bị đánh?” Hoa thúc cũng nhìn vào đầu
gối anh, không ngừng nhớ lại lúc anh vừa lên núi xong. Tình huống đêm hôm đó vô
cùng bi thảm.
“Mấy chỗ xương gãy đều đã được Hoa thúc giúp tôi liền
lại rồi.” anh bắt đầu lo lắng nếu cứ nói tiếp như vậy, tết Trung thu năm nay
chỉ sợ sẽ biết thành đại hội gạt lệ.
Tô Mặc nhịn không được, cầm tay anh, “Anh thật sự
không hận bệ hạ?”
“Không hận. Là người nhà của tôi đã làm cho ngài thất
vọng.”
“Còn cha anh của anh thì sao?”
“Cũng không hận.” Anh bất đắc dĩ cười xòa, xua đi một
chút tư vị chua xót vừa tràn đến, “Bọn họ cũng chỉ là quá mức thành thực với
lòng mình, thành thực đến nỗi… nhất thời chỉ nghĩ đến bản thân mà quên mất bổn
phận, cũng quên luôn cả những người khác mà thôi.”
Mang theo hương rượu đào nguyên chất, gió đêm lại âm
thầm thổi đến phá đàn khai hân, thấm hơi lạnh vào vạn vật.
Mộc Sách đau đầu nhìn đám người không biết nghe lời.
Bọn họ lại tiếp tục mở thêm vò rượu. Mỗi người một vò ôm nỗi buồn mà uống. Mặc
kệ anh khuyên nhủ thế nào cũng không nghe. Bọn họ yên lặng uống một lát thì Hoa
thúc bắt đầu hấp hấp cái mũi.
“Khóc cái gì vậy?” Mộc Sách thở dài đến mấy ngày liền,
lấy ra một chiếc khăn lau nước mắt cho ông.
Hoa thúc túm lấy ống tay áo anh, “Tiểu Mộc Tử… Người
ta nói là cậu đã quá hiền từ có đúng không?”
“Ông uống nhiều rồi.”
“Người hiền lành không có kết cục tốt…” Hoa thẩm ánh
mắt say rượu lờ đờ lờ mờ nhìn anh, một giọt nước mắt to tướng tròn xoe rơi
xuống, “Nhìn cậu kìa, không phải là tấm gương đó sao?”
“Đều đã qua rồi.”Anh đành phải dỗ dành, “Thiên hạ
không qua được trắc trở. Chỉ cần có thể buông, vậy thì bất luận là đau hay là
nạn, thời gian đều có thể xóa mờ tất cả.”
Tô Mặc nghe xong, vội vàng uống thêm một chén lớn. Hoa
thúc và Hoa thẩm sợ người có tửu lượng tốt như cô sẽ uống cạn số rượu đào còn
lại bèn vội vàng ôm lấy một vò đi ra chỗ khác ngồi uống.
“Đã nói đừng uống nữa mà.” Mộc Sách nhìn không được
hành động uống rượu như uống nước của cô, nắm lấy tay cô ấn xuống. Không ngờ
lại làm nghiêng chén, rượu bắn tung tóe lên bàn, dưới ánh trăng ngần tạo thành
dòng sáng bạc lóng lánh.
Cúi đầu nhìn rượu đổ trên bàn, những chuyện lúc trước
từng trải qua ở Phái Thành giờ lại như thủy triều dâng, chảy ngược lên đầu Tô
Mặc. Hai hốc mắt cô nóng lên. Nước mắt đã tích tụ nhiều năm, trước sau vẫn
không có cơ hội được trào ra, lập tức lướt dài qua hai gò má cô.
“… Trái ngược với anh, rõ ràng tất cả đều đã buông
xuống rồi, vì sao vẫn không thể qua được?” Cô đanh giọng hỏi, đôi tay rảnh rỗi
lại nâng lên chén rượu.
Cô không muốn.
Cô cũng không mong được sinh ra trong Tô Phủ, càng
không muốn có một dung mạo giống hệt như mẫu thân. Cô thầm mong mình chỉ như
đóa hoa dại nho nhỏ ẩn mình trong góc tường, không bị người đời chú ý nhòm ngó,
im lặng qua ngày.
Cho tới bây giờ cô đều không cần mọi người chú ý gì
đến cô. Thậm chí cô từng hy vọng, trên đời này nếu không có ai nhớ được có
người tên là Tô Mặc thì tốt biết bao. Nhưng từ nhỏ, từng sự kiện từng biến cố
xảy đến với cô, lại chưa bao giờ cho cô có cơ hội cự tuyệt. Ông trời đã không
cho cô lựa chọn vận mệnh, không thể lựa chọn cha mẹ, không thể lựa chọn thương
tàn. Cho nên, cô cũng chỉ có thể học cách đem tất cả mọi chuyện, nhất nhất
buông xuống.
Nhưng bản thân cô vẫn không thể làm được như cô muốn.
Tự ti là loại bệnh cứng đầu đến thâm căn cố đế của con người. Nó không liên
quan đến tính cách cô có kiên cường hay không, hạn độ nhẫn nại thế nào. Chỉ cần
cô hơi chểnh mảng, chỉ cần cô vẫn để nó ở trong lòng, tất cả đều chỉ là phí
công vô ích.
Nó thừa lúc cô không để ý, liếc mắt một cái đã ăn sâu
vào trong xương trong thịt. Ngày thường tìm không ra mò không thấy, nó chỉ âm
thầm ẩn núp trong sâu tận đáy lòng. Chỉ khi nào có ánh mắt đám đông soi mói, nó
mới có thể lặng lẽ thoát ra ngoài. Đến lúc đó, cho dù cô đã thật vất vả xây
tường đắp lũy bảo vệ lòng mình thế nào nó cũng sẽ oanh tạc phá vây mà ra, mặc
chohuyết
nhục (máu thịt) thành bùn.
Từ nhỏ đến nay, hàng đêm, trước khi đi ngủ cô đều tự
nhủ với chính mình: Không được tự ti, không được sợ hãi, ngày sau, cô chắc chắn
sẽ dũng cảm và cứng cỏi. Nhưng cầu nguyện nhiều năm như vậy, vì sao trước sau
cô vẫn chỉ như con thú tội nghiệp sập bẫy, dù ra sức vùng vẫy thế nào cũng
không thể thoát thân?
Một bàn tay to lớn vặn mở bung những ngón tay đang nắm
chặt lấy chén rượu của cô. Sau đó, một khuôn ngực ấm áp dán chặt lấy cô. Cả
người cô đã bị tầm vóc cao lớn của Mộc Sách bao trùm.
Anh lẳng lặng ôm cô rời khỏi bàn, đi thẳng đến chỗ hồ
nước trong sân sau do anh tự đào hôm trước. Tiếp theo, anh ngồi xuống, lưng dựa
vào một phiến đá lớn, để cô ngồi trên đùi, người ghé tựa vào ngực anh. Hai
người cứ ngồi lặng im như vậy.
Trong lòng vẫn ngập tràn ý khóc, lúc bàn tay to lớn
của anh từng chút từng chút bao phủ, tiếng khoc cũng lê bước đi xa. Tô Mặc lắng
nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của anh, nghiêng mặt nhìn về phía vườn hoa
ngập tràn ánh trăng bang bạc.
Qua hồi lâu, lòng cô đã không còn chút kích động nào,
hô hấp cũng trở nên hòa hoãn. Lúc này âm điệu bình thản mà mềm mại của Mộc
Sách, từ trên đỉnh đầu cô chậm rãi vang lên.
“Nương tử ơi nương tử, vì sao đêm tết Trung thu đoàn
viên, nàng lại bỏ mặc một mình ta mà chỉ lo cho nỗi thương tâm của bản thân như
vậy chứ?”
Cô nhịn không được, nín khóc mỉm cười: “Nô nhân ơi nô
nhân, lại dựng sân khấu rồi sao?”
“Hai ta không đủ ăn ý, rảnh rỗi thì cần phải luyện tập
nhiều hơn.” Ngón tay thon dài của anh vân vê bím tóc sau lưng cô, thưởng thức
những sợi tóc suông mượt như tơ, yêu thích mãi không buông.
“Tiết mục là Khổng Tước Đông Nam Phi à?” Về tiết mục
vợ chồng, cô cố gắng nhớ cũng chỉ nhớ rõ một vở này thôi.
Anh cau mày: “Không đổi được cái nào vui hơn à?”
“Hiện nay tôi nghĩ không ra cái gì vui vẻ cả.” Cô dán
hai gò má vào quần áo anh. Cả người cũng thả lỏng.
“Vậy nói về chuyện không vui của nàng đi.”
Trong lòng cô vì uống nhiều rượu, toàn bộ thân mình
yêu kiều nhỏ nhắn nóng lên hừng hực.
Cô nhắm đôi mắt dài, “Kỳ thật, ngày ấy ở trong thành,
tôi rất muốn tìm một chỗ không có ai mà khóc cho đã đời….”
“Hay là bây giờ khóc bù vậy?” Không sai, rốt cuộc cô
đã chịu nói về chuyện ở Phái Thành.
Cô lắc đầu, “Không được, chuyện này rất tổn hại đến
khí chất bà chủ của tôi.”
“Nô nhân sẽ mắt nhắm mắt mở.” Nếu có ngày cô có thể
lớn tiếng mà khóc, có lẽ còn có thể khiến anh yên tâm một chút.
Tô Mặc ở trong lòng anh cọ quậy, sau khi điều chỉnh
một tư thế thoải mái rồi lại tiếp tục ghé người vào ngực anh, cũng không muốn
rời khỏi phiến ngực dưới ánh trăng êm dịu này.
“Người bên ngoài thật sự đáng sợ lắm sao?” Tuy rằng đã
biết vì sao cô phát bệnh, những anh vẫn muốn ước lượng chiều sau nỗi đau này
một chút.
“Đáng sợ”
“Vậy thì lần tới khi nào thấy sợ thì dẫn theo nô nhân
không biết sợ là gì đi.”
Cô khó hiểu, “Dẫn anh theo để làm gì?”
“Trong nhà ngoài phố, giết người phóng hỏa…” Anh hàm
súc dừng một chút “Đều rất chuyên nghiệp.”
“Có thể giấu anh trong ống tay áo khi cần đem ra dùng
sao?” Cô xoa xoa mắt, sau khi than nhẹ một hơi, cả người lủi vào sâu trong lòng
anh.
“Cột vào người nàng cũng được.” Anh cười cười. Giọng
cười trầm thấp xuyên thấu qua lồng ngực anh truyền vào màng tai cô.
Làn hơi men say dần dần dâng lên, Tô Mặc buồn ngủ cụp
hai mi mắt, bị nhiệt độ cơ thể mê người của anh thúc giục, càng cảm thấy buồn
ngủ đến lả người. Anh cúi đầu nhìn cô một cái, vòng tay ôm lại khép vào một
chút để cô ngủ được yên lành.
“Nương tử ơi nương tử.”
“Ửm?” Cô đáp lời theo bản năng, cũng không biết đến
tột cùng là có nghe lọt tai cái gì hay không.
Anh chậm rãi xiết chặt tay ôm, “Sau này, bất luận mưa
gió thế nào, đều đã có ta chống đỡ thay nàng.”
“Ừm…”
Sau khi xác định cô đã ngủ, Mộc Sách ôm cô, ngẩng đầu
nhìn lên. Trăng tròn sáng trong, một mình một cõi trên bầu trời không ánh sao.
Trời đêm sáng sủa như tẩy. Nước mắt đã lạnh, khô dần rồi biến mất.
“Hối hận sao?” Mộc Sách dùng một tay bưng khay, không
đồng tình hỏi.
“Hối…” Ba người ủ rũ ghé trên mặt bàn, chống cằm đỡ má
rên rỉ.
“Lần sau còn dám nữa không?”
“Không dám…”
Sáng sớm hôm sau, sau khi nô nhân Mộc Sách đã làm xong
mọi việc lớn nhỏ trong nhà thì ba người đêm qua uống say mới khoan thai xuất
hiện ở nhà ăn. Người nào người nấy mặt mũi xanh xao, không phải ôm đầu kêu đau
thì cũng là xoa xoa bụng muốn ói.
Mộc Sách thanh khí sảng khoái, thưởng thức thảm trạng
của bọn họ đủ rồi mới bưng lên mấy chén canh giải rượu tự tay anh nấu từ sáng
sớm cho bọn họ dùng.
“Đều nguội rồi, uống nhanh đi.” Anh buông khay, phân
phối chén canh xuống bàn xong thì kéo bọn họ lại ngồi xuống.
Tô Mặc mới ngồi thẳng trong chốc lát, thân mình lại
tức khắc méo mó rồi ngã đổ xuống đất, dựa lưng vào ghế. Mộc Sách dựng cô còn
chưa tỉnh rượu, ngồi lại lên ghế. Nhưng cứ dựng lên cô lại ngã. Như vậy mấy
lần, anh không còn cách nào khác đành phải ngồi phía sau giữ cho thân thể cô
dựa vào người anh, lại cầm thìa đút từng ngụm canh cho cô.
“…” Hai người kia không nói, chỉ lừ lừ nhìn cách đối
xử bất công của anh.
Anh liếc mắt nhìn bọn họ, “Hai người cũng muốn tôi đút
cho hay sao?”
Hai người bọn họ không chút khách khí, “Muốn!” Nặng
bên này nhẹ bên kia là không được.
Hầu hạ mỹ mãn ba vị đại gia, phu nhân và tiểu thư
xong, Mộc Sách thu dọn chén canh. Lại nghe thấy bên ngoài cửa chính truyền đến
âm thanh gõ cửa rầm rầm, có lẽ phải dùng đến mười phần lực. Anh quay đầu dặn dò
bọn họ.
“Tôi ra cửa xem sao. Mọi người nghỉ một lát đi.”
Sáng sớm đã đến gõ cửa, thông thường là người đưa thư.
Hắn thở hổn hển đem một phong thúc giục hồn thư giao cho Mộc Sách.
“Ai đến vậy?” Uống xong canh giải rượu, tinh thần Tô
Mặc đã tốt hơn nhiều, miễn cưỡng hỏi.
“Có thư, hình như là của chị cô.” Anh đưa thư cho cô.
Sau khi xem cô mở thư ra liền có bộ dáng khóa chặt mi tâm, “Trong thư nói cái
gì đó?”
“Trong thư nói, có một vị bằng hữu của tỷ, sắp tới có
khả năng sẽ đến chơi – -.”
Tiếng gõ cửa lại như sấm dền vang lên ngoài cửa chính,
làm bốn người trong sảnh không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Không nhanh như vậy chứ? Chân trước thư vừa mới đến,
khách đã từ sau lưng đi ra sao?
Lúc này đi ra mở cửa, vẫn là Mộc Sách.
Anh vừa mở cửa ra, chỉ thấy một người nào đó nhìn quen
quen, trên mặt tràn ngập mừng rỡ, hướng anh phóng tới.
“Biểu cữu công – -“ (ông cậu)
Không đợi hắn phóng lên, Mộc Sách quyết định đóng sập
hai cánh cửa lại, trực tiếp thưởng cho vị khách mới đến một cái cửa kín mít.
“Ai vậy?” Tô Mặc đi đến sau lưng anh, đối với tiếng gõ
cửa không dứt đã cảm thấy buồn bực, hỏi.
“Đi nhầm.”
Trên đỉnh núi cũng chỉ có một căn nhà thôi, có thể đi
nhầm sao? Tô Mặc không tin nhìn cái mặt đen thật hiếm có của anh.
“Biểu cữu công, ngài mở cửa đi!”
Tô Mặc ngạc nhiên hỏi: “Nhà anh còn có thân thích
sao?”
“… Họ hàng xa.” Anh miễn cưỡng đáp.
“Không phải đã bị tru cửu tộc rồi à?” Chẳng lẽ triều
đình để cá lọt lưới ư?
“Là họ hàng xa ngoài cửu tộc, xa lơ xa lắc.” Anh quay
đầu nói vọng ra cửa: “Không được phá cửa!” Nếu bị phá hỏng rồi thì người phải
sửa lại chỉ là nô nhân ta thôi.
“Biểu cữu công…” Người ngoài cửa bắt đầu nấc lên nức
nở. Chỉ chốc lát sau, tiếng khóc rầm rĩ từ bên ngoài truyền đến.
Mộc Sách vẫn bỏ mặc ngoài tai, không muốn để ý đến tên
họ hàng xa đang ở ngoài kia. Anh chỉ vỗ vỗ vai Tô Mặc muốn cô yên tâm. “Nàng
đừng lo lắng. Ta sẽ không để hắn vào đâu.”
Không phải nói rằng cô rất sợ người ngoài hay sao?
Khách khứa có thể không gặp thì đừng gặp.
“Nhưng hình như hắn khóc rất thảm thương…” Trong mắt
Tô Mặc ánh lên vẻ khó mà đồng tình nổi, “Anh không cho hắn vào thật sao?”
Nghe thử xem, tiếng khóc đó thê thảm biết bao, sợ rằng
còn thảm hơn cả ngũ tử khóc mộ nữa.
Anh hơi do dự: “Có thể chứ?”
“Cũng là người quen biết, hẳn là có thể.” Cô suy nghĩ trong chốc lát. Đầu tiên là trốn sau lưng
Hoa thẩm, sau đó mới gật đầu thúc giục anh ra mở cửa.
Cửa lớn vừa mở, Hạng Nam ngồi dưới đất hai mắt đẫm lệ
lập tức lăn xả xông lên ôm cứng lấy đùi Mộc Sách, bắt đầu kêu khóc kinh thiên
động địa.
“Biểu cữu công, cháu tìm ông rất cực khổ…” Hắn liều
chết quệt nước mắt chùi lên đùi Mộc Sách, “Ông không sao thì thật quá tốt rồi…
Cháu còn tưởng rằng ông đã chết, đời này không bao giờ còn có thể hiếu thuận
với ông nữa…”
Gương mặt tuấn tú của Mộc Sách đanh lại, “Buông ra.”
Tình huống này là gì vậy?
Ba người ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn một gã thân mặc
hoa phục độ chừng ba mươi tuổi, mới sáng tinh mơ đã ôm nô nhân nhà bọn họ như
vậy, than thở khóc lóc rất thương tâm…
“Đợi một lát.” Tô Mặc chẳng hiểu gì cả, đi ra khỏi nơi
ẩn nấp sau lưng Hoa thẩm, “Anh là… Biểu cữu công của hắn?” Nhìn tuổi tác hai
người bọn họ, sau lại có bối phận rối loạn cào cào như thế được?
“Sự tình chính là như thế.” Mộc Sách thầm muốn ngăn
xúc tua bạch tuộc đang bám riết trên chân mình, “Không được chùi lên quần áo
ta!”
“Hắn làm thế nào tìm được cậu?” Hoa thúc suy nghĩ cả
nửa ngày vẫn nghĩ không ra vì sao chuyện Mộc Sách đang ở đây lại có thể lộ ra
ngoài được.
“Hỏi hắn đó.” Anh cũng rất muốn biết tên này từ khi
nào lại có bản lĩnh đó.
Sau khi khóc lóc thỏa thê rồi, Hạng Nam cuối cùng cảm
thấy hơn ba năm qua những buồn khổ trong lòng thật sự cũng không khó chịu như
vậy. Hắn buông tay ra khỏi người Mộc Sách đang thực không vui vẻ gì. Đang lúc
lau nước mắt còn vương trên mặt, hắn chú ý đến Tô Mặc kia có gương mặt thật sự
rất giống Tô nhị nương. Nhất thời hắn lại bắt đầu kích động.
Giọng hắn run rẩy, “Nàng… nàng chính là Tô Tam cô
nương sao?”
“Ừm.” Tô Mặc hơi bất an nhìn đáy mắt hắn lại ngân ngấn
ánh lệ.
“Tại hạ là Hạng Nam, là người cùng hợp tác làm ăn với
Tô Nhị nương ở Vân kinh. Hôm trước nhờ nàng ấy trượng nghĩa thông báo tin tức
ta mới có thể tìm được nhà của biểu cữu công ta. Hôm nay ngay tại đây thay mặt
toàn tộc dập đầu trước nàng. Đa tạ đại ân cứu mạng của nàng!”
Hạng Nam đứng dậy tiến lên từng bước, sau đó hắn phất
tung y bào, hai chân thẳng tắp quỳ xuống trước mặt cô, tiếp theo liền dập đầu
đụng trán xuống đất.
Cô vội vàng định ngăn cản, “Đừng, ta chịu không nổi
đâu…”
“Đứng lên đi, ngươi đừng làm nàng sợ.” Mộc Sách dùng
một tay xách hắn đứng dậy kéo ra xa một chút, lại quay sang Tô Mặc ôn nhu nói:
“Mau vào nhà đi thôi.”
Sau khi đi vào đại sảnh, đầu tiên là Mộc Sách trở về
phòng thay một bộ xiêm y sạch sẽ. Sau đó thong thả quay và đại sảnh, thong thả
uống trà. Cũng không thèm để ý đến vị khách kia còn đang giữ quy củ, đứng ở bên
cửa chờ anh xử lý.
Sau một lúc lâu, anh cuối cùng cũng mở miệng.
“Thằng nhóc.”
“Dạ có cháu!” Hạng Nam bước đi như chạy đến trước mặt
anh rồi đứng nghiêm trang thẳng tắp.
“Khụ khụ…” Ba người kia chứng kiến cảnh này, không cẩn
thận đồng loạt bị sặc nước trà.
Hai người này… Cũng không thấy tuổi tác của bọn họ và
bối phận thật sự quỷ dị quá mức hay sao? Vậy mà vẻ mặt của hai người bọn họ làm
như đây là chuyện đương nhiên vậy, còn có qua có lại cũng rất có thứ tự.
“Thằng nhóc?” Tô Mặc bắt đầu cảm thấy trong thiên hạ
không có chuyện gì là không thể xảy ra.
“Hắn cầm tinh con thỏ.” Mộc Sách thuận miệng giải
thích, lại đưa ánh mắt miết sang hướng đứa cháu họ hàng bà con xa, “Nói đi, cửa
hàng của nhà ngươi có phải đã sập tiệm rồi không?”
Hạng Nam sầu khổ ra miệng, càng nghĩ trong lòng càng
cảm thấy chua xót.
“Nếu có thể sập thì tốt rồi…” Hắn hy vọng biết bao
nhiêu chuyện làm ăn buôn bán của gia đình hắn có thể tiết chế tốc độ khuếch
trương một chút. Nhưng từ bảy năm trước, được người nào đó dốc sức chỉnh đốn,
cộng thêm kết quả của mười năm làm ăn từ trước, thế lực của cửa hàng nhà hắn
bắt đầu lớn mạnh đến mức vô chừng mực.
Mộc Sách nhướng mi, “Lão thái gia nhà ngươi kề đao vào
cổ ép ngươi tiếp nhận?”
“Cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, cháu chỉ muốn múa văn
nghịch mực, không muốn gảy bàn tính…” Hắn lại nói với vẻ vô cùng oan ức, còn bi
thảm đến mức kéo tay áo lên lau nước mắt.
Mộc Sách căn bản là không đồng tình với hắn, “Lão thái
gia nhà ngươi đã nói chủ gia đình đời tiếp theo sẽ là ngươi. Vị trí đó chính là
của ngươi.”
“Nhưng ông rõ ràng còn thích hợp hơn cháu rất nhiều-
-“
“Ta nói rồi, ta không muốn gánh vác việc của nhà
ngươi.” Anh một hơi liền ngắt lời câu nói đang xuất gần ra đến cửa miệng của
Hạng nam, không ngờ mấy năm sau lại bị vấn đề này quấy rối thêm lần nữa.
Hạng Nam còn muốn nói gì đó hòng thay đổi tâm ý của
anh, “Biểu cữu công, ông…”
“Đã nói hết chưa?” Mộc Sách quyết định, lần này phải
tốc chiến tốc thắng, “Nếu đã nói xong rồi thì ngươi có thể đi về.” Tốt nhất là
nên đuổi vị khách quen này đi thì hơn.
“Cháu có thể ở lại đây được không?” Hắn đã chạy thật
xa để đến được đây. Ngay cả nước trà cũng không uống được một ngụm đã bị đuổi
rồi sao? Không được, với tính tình của Mộc Sách, ai mà biết được lần tới hắn có
còn cơ hội có thể bước vào trong nhà nói chuyện nữa hay không đâu?
Mộc Sách bình tĩnh nhìn hắn một lát, sau đó tự mình làm
chủ, ra quyết định không giữ khách lại…
“Người này không được phép ở lại.”
Hắn cười ngây ngô, “Cháu ở chung với biểu cữu công
cũng được.”
Mộc Sách nói trắng ra: “Trong phủ này không cho phép
‘người ngoài’ dừng chân.”
“Vậy, biểu cữu công, ông là…” Hạng Nam không hiểu cho
nên chỉ vào anh, cũng giống như hắn không phải là người nhà này.
“Ta là nô nhân trong phủ.”
“… Nô nhân?” Vẻ mặt của Hạng Nam giống như vừa bị sét
đánh bên tai vậy.
Anh lại hạ lệnh đuổi khách, “Hiểu rồi thì mau xuống
núi đi.”
Da mặt Hạng Nam cũng thật dầy, xoay người lại đã quỳ
phục xuống, bi tình như nhạn lạc bình sa. Hai tay thuần thục lại túm chặt lấy
ống quần của anh.
“Biểu cữu công, ông đừng nhẫn tâm như vậy mà…”
Hoa thẩm đứng trước cảnh một người thì phớt lờ như
không nhìn thấy gì, một người thì quỳ phục dưới đất không biết xấu hổ, nhịn
không được bèn sáp vào nói.
“Thật không cho hắn ở lại được sao?” Tốt xấu gì thì
khách đến nhà cũng là họ hàng xa đã lâu không gặp của anh mà, lại bôn ba ngàn
dặm. Làm như vậy hình như không hợp nhân tình cho lắm.
Mộc Sách kiên quyết lắc đầu, “Không được.”
“Vì sao?”
“Tôi sợ hắn sẽ quấy nhiễu Tam cô nương.” Anh không
chút do dự, nói ra điều lớn nhất lưu dấu trong lòng.
“A?”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của ba người bọn họ, giọng điệu
Mộc Sách vẫn thản nhiên, giới thiệu người họ hàng xa của nhà mình, “Hạng Nam,
ba mươi lăm tuổi, là người Vân Kinh; Là người thừa kế thứ nhất của hiệu buôn
Viễn Sơn, hiện nay đang là hoàng thương bậc nhất; Thông thạo thi từ âm luật,
tính tình háo sắc; nhiều năm qua săn nữ nhân vô số và mọi việc đều thuận lợi.”
Đừng nhìn vẻ mặt đáng thương bây giờ của Hạng Nam. Đại
gia đại nghiệp như hắn, đến nay vẫn chưa lấy vợ lập gia đình, nguyên nhân chính
yếu là do hán phong lưu đã thành tính. Chẳng những ăn lần gần hết các cô gái
ngây thơ ở Vân Kinh mà ngay cả khi thấy phu nhân cũng như cá gặp nước. Với vẻ
bề ngoài không tầm thường của hắn, cộng thêm gia thế, lại nổi danh là tài tử,
thường xuyên ra vào các yến hội lớn nhỏ trong kinh thành. Bởi vậy, hắn cũng
không thiếu gì cơ hội trêu hoa ghẹo nguyệt. Mục đích chính là cứ nhìn thuận mắt
là lập tức xuống tay, nhanh chóng tung một lưới bắt gọn.
Hoa thúc nghe xong, nhất thời khẩn trương ôm cứng lấy
Hoa thẩm, sợ bà sẽ không cẩn thận mà rơi vào miệng cọp.
Hạng Nam có vẻ không nhịn được, pha lẫn xấu hổ kéo kéo
góc áo anh.
“Biểu, biểu cữu công…” Cũng không cần phải phơi bày
trần trụi chi tiết con người hắn trước mặt mọi người như vậy chứ?
“Ngươi đi đường vất vả rồi, nhớ rõ phải sớm xuống núi
đi.” Mộc Sách từ phía trên sau khi thốt ra những lời này, tức thì đến bên cạnh
cửa chuẩn bị tiễn khách.
Hạng Nam rất đáng thương, nhìn qua những người khác,
“Chuyện đó, ta…”
“Không được.” Ba người còn lại đã hoàn toàn đồng ý với
quyết định của nô nhân.
“Không phải, ta chỉ muốn hỏi…” Biết không ai đồng tình
với mình, hắn sợ hãi giơ tay chỉ về phía ngoài xa xa, “Xin hỏi, kho chứa củi
của quý phủ đã có ai ở chưa?”
Trong nhất thời, Mộc Sách không đáp ứng hắn cũng không
quan trọng. Hắn hiểu được thế nào là kiên nhẫn, có thể từ từ vượt qua.
“Không có.” Khi không hắn hỏi chuyện này làm gì?
Hạng Nam chậm rãi lấy từ trong ống tay áo ra một tấm
ngân phiếu, tuyệt đối không hề che dấu mình có rất nhiều tiền của, “Ta có thể…
thuê kho chứa củi của quý phủ để ở tạm được không?”
“…” Hoa thúc và Hoa thẩm, hai người lập tức nhìn tấm
ngân phiếu lớn kia đến mức ngây ngốc.
“Cuối cùng thì hắn đến tìm anh để làm gì vậy?” Tô Mặc
thừa cơ hội, vụng trộm kéo Mộc Sách đến một góc, nhỏ giọng hỏi.
“Ép ta đoạt gia sản của hắn.” Anh thở dài thật sâu,
càng nghĩ càng cảm thấy toàn gia họ Hạng kia, bất luận già trẻ đều đúng thật là
mười năm cũng như một ngày, người người đều có bệnh.
Cô thoáng sửng sốt, sau đó dương cao âm điệu.
“A?”