Họa Phố

Chương 146

Kha Tầm xổm người ngồi xuống, dùng ngón tay viết chữ “Trâu” lên mặt đất, may là chữ này nét ít, muốn lái sang chữ khác cũng hơi bị khó, nhưng mà có lẽ bởi vì cơ thể biến dị nên chữ viết ra nét nào nét nấy đề xiêu vẹo, nhìn không ra dạng.

May là Vệ Đông nhìn hiểu, vội vàng chạy về nhà Mã Lương dắt trâu đi ra, sau đó nhằm vào mông trâu quất một cái, muốn cho nó chạy đi, sau đó đuổi theo sau hướng về phía “thế giới mới”.

Nào ngờ, trâu nhà ta hoàn toàn không thèm để ý tới “kẻ ngược đãi” Vệ Đông, lắc lư chuyển một cái, sau đó cắm đầu tìm cỏ gặm.

Vệ Đông sốt ruột, lại đét hai ba roi sau đó đá nó mấy cái, chẳng những không làm nó chạy đi, ngược lại còn bị nó dùng sừng ủi té nửa xuống đất.

“Không được mày ơi! Vệ Đông vẻ mặt hốt hoảng nhìn Kha Tầm “Mẹ nó mày đừng ở thế giới này nữa, trở về phòng kia đi!”

Kha Tầm không rảnh đâu bận tâm tới lời hắn nói, hai mắt mở to bắt đầu suy tư, Vệ Đông tận mắt nhìn thấy hai bên mép của thằng bạn mình bắt đầu lún phún mọc ra mấy sợi râu mèo, cả người sốt vó đến muốn khóc lên, trong tình thế cấp bách đột nhiên nhớ ra biện pháp đại lão đã dùng để khống chế Kha Tầm, liền nhào tới vươn tay tính nhéo gáy sau đối phương.

Kha Tầm cả người linh hoạt nhảy phắt sang bên cạnh, trợn mắt trừng hắn “Mày tưởng mày meo meo là meo meo meo? Meo waoo mà thôi meo.”

Tuy rằng từ miệng thằng này phun ra toàn là meo meo meo, nhưng dựa vào sự hiểu biết của Vệ Đông đối với kẻ này có thể đoán ra được lời nó nói là cái gì, tóm lại chính là khinh bỉ hắn còn khuya lắm nếu muốn học đòi theo Mục đại lão vân vân…

Vệ Đông điên cuồng vò đầu “Mày đi mau lên, coi như tao xin mày đó, tao giúp mày tìm thế giới Hải Lực Bố được không!?”

Mặc dù Kha Tầm chưa nói, Vệ Đông cũng biết thằng bạn mình chạy tới đây là vì cái gì, vì ai.

Kha Tầm vẻ mặt meo meo cực kỳ kiên định khẽ lắc đầu, lại nhanh chân chạy vọt về phía huyện nha.

Vệ Đông chỉ có thể liều mạng bứt chân chạy theo, vừa mới chạy ra cửa thôn bỗng nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé từ bên kia truyền qua “Dê của tôi, dê của tôi mà, dê của tôi, dê của tôi mà ——”

Đây là tình tiết quan sai đoạt dê của đứa trẻ, sau đó Mã Lương giúp đứa bé kia vẽ ra một con dê, mới làm nó thôi khóc.

Kha Tầm nghe tiếng khóc kia đột nhiên khựng bước lại, hai cái tai mèo dỏng cao cao, tựa hồ như đang đắn đo gì đó, rồi đột nhiên quay ngoắt lại đi về phía truyền ra tiếng khóc, không quên ngoái nhìn Vệ Đông méo lên một tiếng.

Vệ Đông cũng không kịp tử hỏi Kha Tầm muốn nói gì với mình, trước hết cầm theo thần bút chạy tới, lúc này quan sai vừa mới cướp con dê của đứa bé xong, Vệ Đông cũng mặc kệ không thèm đọc lời kịch, vung bút lên vẽ ra một con dê.

Dê con hoạt bát từ trên tường nhảy xuống, bị đứa bé kia vui sướng ôm lấy.

Vệ Đông vẻ mặt hoài nghi quay sang nhìn Kha Tầm “Cũng không thấy có gì nha?”

Hai cái tai mèo của Kha Tầm lúc này đã đứng thẳng lên trời, ánh mắt to tròn xoe nhìn chăm chăm đứa bé cùng dê con, đột nhiên quay ngoắt người lao về phía quan sai đã cướp dê, Vệ Đông cứ thế trơ mắt nhìn thằng bạn cao to của mình tựa như con mèo linh hoạt nhảy phốc gữa không trung, sau đó lại cũng như con mèo vươn móng… vươn tay cào một cái thật mạnh, cấu cho gã quan sai kia mặt mày rớm máu.

Quan sai đau điếng thét lên một tiếng, dê ôm trong tay cũng bất giác buông ra, con dê kia nhảy phốc xuống đất, tung bốn vó chân chạy như bay về phía trước, Kha Tầm lập tức đuổi sát theo sau, thấy con dê kia đang chạy bỗng chốc biến thành một quầng sáng, khi ánh sáng tan đi, một cái cửa tròn đột ngột xuất hiện trước mặt.

“Meo méo meo meo wao, méo meo, meo!” Kha Tầm nói. Nhớ hồi bé lúc xem bộ phim hoạt hình này, cậu ghét nhất chính là gã quan sai kia, hơn nữa NPC của bức tranh đã nêu lên lời gợi ý rành rành ra đấy ——”Dê của tôi, dê của tôi mà, dê của tôi, dê của tôi mà”, dê của NPC có lời thoại đương nhiên là một con dê quan trọng rồi.

Bước qua cánh cửa, trước mắt lập tức xuất hiện một mảnh thảo nguyên mênh mông vô bờ, cùng với lác đác mấy đàn dê bốn phía xung quanh, xa xa có một đám nam tử mặc quần áo Mông Cổ đang nhảy múa ca hát.

“Meo meo bố! Meo meo meo ha! Meo tìm ra rồi!” Cặp mắt mèo trên mặt cong thành hai mảnh trăng non.

Kha Tầm cùng Vệ Đông trở về phòng tròn, thấy Mục Dịch Nhiên đã ở đó, Kha Tầm nhào tới bóp bóp tay cùng chân của hắn, phát hiện nó lại cứng hơn so với hôm qua rất nhiều, đau lòng đến nỗi meow một tiếng, sau đó cõng hắn lên lưng chạy vào thế giới Mã Lương.

Mục Dịch Nhiên lần này không hề từ chối Kha Tầm vì mình mà nỗ lực, lẳng lặng nằm im trên lưng cậu, nhẹ giọng nói chuyện “Cát Lỗi sợ tới mức tinh thần thất thường, lúc tìm được tôi làm cậu ta hôn mê lưu lại ở thế giới Cảnh sát mèo đen, có gì trước mười một giờ chúng ta quay lại đó dẫn cậu ta trở lại phòng tròn.”

“Meo.” Kha Tầm nói.

“Mang tôi đến thế giới Hải Lực Bố rồi, em trở về phòng tròn đi.” Mục Dịch Nhiên nhìn hai bên tóc mai của đối phương đã gần giống như lông mèo, trầm giọng nói như vậy.

“Meo wao—— meo.”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ cẩn thận.”

“Méo meo meo, meo?”

“Đúng vậy, tôi muốn thử kích hoạt mở ra thế giới ẩn, có lẽ chỉ sau khi kích hoạt mở ra toàn bộ thế giới ẩn, chữ ký của họa sĩ mới xuất hiện, cho nên đây là việc nhất định phải làm. Tôi sẽ cố gắng trở lại trước mười một giờ, nhưng nếu như bởi vì nguyên nhân nào đó tôi không đúng giờ trở lại, em cũng không được phép đi tìm tôi, có nghe không?”

“Waooo.”

“Không được trả treo.”

“Meo…”

“Ngoan.”

“Meoww..”

***

Kha Tầm không thể không trở lại gian phòng kia, lúc này đám người Tần Tứ đều đã trở về, nhìn thấy Kha Tầm bộ dạng nửa người nửa mèo như thế đều giật nảy mình.

“Thằng quỷ sứ này nó chạy loạn lum la hết trơn!” Vệ Đông hai mắt đỏ bừng méc với mọi người.

“Tiểu Kha, cậu không thể đi vào thế giới khác nữa,” Tần Tứ cau mày “Có việc gì cứ giao cho tôi làm, cơ thể tôi không bị dị biến, dù cho có sang thế giới khác một chút, quá trình dị biến cũng còn rất dài, thời gian cũng dư dả hơn so với cậu.”

“Meo.” Kha Tầm buồn bã cụp tai.

“Tranh thủ thời gian.” Chu Hạo Văn rời mắt khỏi đôi tai mèo ỉu xỉu kia, trầm giọng nói “Tôi nói trước về phát hiện của mình, tôi đuổi theo một con chuột trong thế giới 《 Mèo kêu meo meo 》, sau đó kích hoạt mở ra thế giới ẩn, con chuột kia hóa ra lại chính là Một Lỗ Tai trong 《 Cảnh sát mèo đen》”

“Meo?” Kha Tầm hơi kinh ngạc nhìn hắn.

Chu Hạo Văn nhìn cậu nói “Thế nên tôi không phát hiện thế giới ẩn nào khác, thế giới “Mèo kêu meo meo” mở ra chính là thế giới đã có.”

Tần Tứ tiếp lời “Tôi suy nghĩ toàn bộ tình tiết cùng những thứ quan trọng trong “Ngư Đồng”, cuối cùng phát hiện vai chính của nó, chính là ông cụ tóc bạc kia, ông ấy có một tâm nguyện lớn, đó là sở hữu một chiếc thuyền tốt để có thể bắt thêm càng nhiều cá. Tôi bèn theo ông ấy lên thuyền rời bến bắt cá, sau đó mở ra thế giới ẩn, đáng tiếc là thế giới mở ra cũng là thế giới đã có, chính là thế giới mà Triệu Hải Thúy tử vong.”

La Duy cùng Lý Nhã Tình cùng Ngụy Miểu đi vào thế giới của Na Tra náo hải.

Thế giới “Cậu bé lửa” của La Duy và “Thiên thư kỳ đàm” của Lý Nhã Tình đều là thế giới ẩn, La Duy ch rằng Thiên thư kỳ đàm cùng Na Tra náo hải có chỗ tương tự nhau, bèn quyết định trước giúp bạn gái mình tìm ra thế giới tương ứng, bên cạnh đó Ngụy Miểu cũng không dám một mình đi vào thế giới của mình, nên ba người họ liền kết nhóm đi vào thế giới Na Tra náo hải.

“Kịch tình của Na Tra rất dài,” La Duy khẽ cau mày “Chúng tôi cố lắm mới đẩy tình tiết đi tới một đoạn ngắn, nhưng xét thấy trong phim Na Tra đã rút gân của Long thái tử, mà đạo cụ của Ngụy Miểu lại là sừng rồng, chúng tôi sợ nhân vật tương ứng với cô ấy là Long thái tử, cho nên không dám đẩy kịch tình đi tới nữa, chỉ phải tạm thời về đây, cho nên cũng không mở ra được thế giới ẩn nào.”

“Đây quả thật là một vấn đề…” Tần Tứ trầm tư “Cũng không thể dùng mạng mình để đẩy mạnh tình tiết phim được, chẳng lẽ có điểm nào chúng ta đã bỏ sót sao?”

“Wao méo méo meo meo cũng đúng meo!” Kha Tầm vội vàng nói.

Mọi người vẻ mặt đờ ra cùng nhau nhìn Kha Tầm.

Kha Tầm ngớ ra “Méo meo meo wao nghe không hiểu waooo meo?”

“Nghe không hiểu…” Mọi người đều lắc đầu.

“Đù méo!” Kha Tầm nổi đóa.

“…Cái này nghe hiểu nè.” Vệ Đông nói, lại lo lắng nhìn đối phương “Làm sao bây giờ! Hay là mày thử viết xem?”

Kha Tầm cầm lấy giấy bút La Duy đưa qua, ráng hết sức nguệch ngoạc lên giấy một hồi, Chu Hạo Văn cầm lấy nhìn một cái, toàn là mấy đường cong vẹo vẹo xiên xiên.

“Có lẽ chỉ có Mục Dịch nhiên mới có thể hiểu được cậu đang nói gì,” Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Kha Tầm “Để tôi tìm anh ta về.”

Kha Tầm vươn tay túm lấy tay áo hắn, lắc đầu “Meo waoo hiểm méo!”

“Cậu nói là nguy hiểm lắm?” Tần Tứ túm lấy mấy cái tiếng người lẫn trong tiếng mèo “Đúng vậy, Hạo Văn đi vào thế giới không tương ứng với mình sẽ khiến cơ thể cấp tốc thay đổi, để tôi đi đi, trong số chúng ta tôi vẫn còn giữ hình thái gần sát người nhất, vẫn còn cơ hội cùng thời gian đi vào thế giới khác.”

Nói xong cũng không do dự, lập tức đi vào thế giới “Thần bút Mã Lương”.

Vệ Đông nhìn thấy Kha Tầm vẻ mặt bức bối túm lấy cái đuôi mèo của mình gặm gặm, vội vàng đổi đề tài dời lực chú ý của đối phương “Mày có cảm thấy lạ không, chúng ta đã gần hai ngày không ăn gì rồi, vậy mà không thấy đói tẹo nào na.”

“Có lẽ vì đây là thế giới phim hoạt hình,” Chu Hạo Văn nói “Rất nhiều bộ phim hoạt hình đều cố ý làm nhạt đi tình tiết ăn uống, bởi vì việc ấy sẽ đề cập đến vấn đề chuỗi thức ăn giữa các loài động vật với nhau, ví dụ như trong Mèo kêu meo meo, mèo con đi theo hổ học trèo học nhảy, hay trong Ông hổ học võ, hổ lại cùng một đám động vật như khỉ sóc tụ tập bên nhau nói chuyện. Dưới tình cảnh ấy mà còn nhét vụ ăn cơm vào sẽ gây ra mâu thuẫn hỗn loạn.”

“…Cũng đúng, nói vậy hổ nó phải ăn mấy con vật nhỏ hay là ăn chay đây, quả là khó mà nói rõ na.” Vệ Đông gật đầu “Thế nên vấn đề bị phim hoạt hình lờ qua một bên, nên chúng ta cũng bị lờ đi, không cần ăn cơm luôn.”

Vả lại, Vệ Đông nghĩ thầm, mắt nhìn một phòng dính bê bết đầy máu cùng thi thể đứt đầu của Kỳ Cường, sợ là khó mà nuốt trôi cho nổi.

Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt cũng bất giác nhìn về phía thi thể Kỳ Cường ngó một cái, ngay lúc ánh mắt đối diện với ánh mắt trên cái đầu đứt lìa của Kỳ Cường, Vệ Đông cả người đều run lên, trong bao tử cuồn cuộn dâng lên cảm giác nôn mửa, làm hắn sợ tới nỗi nghiêng sang chỗ khác nhắm mắt hít sâu một hơi, nhưng cái gương mặt đã bị biến dị hoàn toàn không giống hình người của Kỳ Cường lại vẫn in sâu trên võng mạc.

…Ớ?

Vệ Đông cảm giác như có gì đó là lạ, đang tính mở mắt nhìn lại một cái, nhưng cảm giác thật sự rất ghê tởm. Nghĩ một lát, liền mở mắt nhìn Kha Tầm “Kha Nhi, bây giờ mày vẫn còn nghe hiểu được tiếng người đúng không?”

“…” Kha Tầm phun cái đuôi trong miệng ra “Meo.”

“Vậy mày thử dòm mặt Kỳ Cường xem, có thấy gì khác thường so với lúc trước khi chết không?” Vệ Đông không chút nương tay đá công việc “ghê tởm” này cho thằng bạn chí cốt của mình.

Kha Tầm dựa theo lời hắn nói nhìn thoáng qua chỗ Kỳ Cường, lập tức cũng bị ghê tởm đến xù lông cả người, quay sang Vệ Đông nổi nóng “Wao wao méo meo đậu méo wao! Méo meo wau không hiểu meo meo kít meo!?”

Vệ Đông đoán thằng bạn mình chắc là đang nói “Ghê tởm muốn chết cái đậu mé mày tự dưng bắt tao nhìn chi vậy, tao có nhìn ra gì mày cũng có nghe hiểu tao nói gì đâu xem cái cục kít chứ xem!” vân vân, bèn dùng ngón tay chỉ vào mặt mình nói với Kha Tầm “Tao nói, mày nghe gật đầu là được. Mày xem, lông mày của Kỳ Cường phải rất kỳ cục không? Tao nhớ rõ mặt thằng này trước đó, hai cái đầu lông mày cách nhau rất gần, làm cho mặt hắn hung ác lại nham hiểm, nhưng mới nãy tao nhìn thoáng qua một cái, lại thấy hai lông mày của nó như đang cách xa dần ấy.”

Kha Tầm nghe vậy, lại quay đầu nhìn mặt Kỳ Cường một hồi, sau đó gật đầu, dùng hai tay ra dấu khoảng cách một chút “Rộng meo meo.”

“Đúng hen,” Vệ Đông nói “Hôm đầu tiên tao đã để ý thấy khoảng cách lông mày của nó là lạ rồi, hiện tại nó chết đi cái này lại càng thấy rõ, khoảng cách rộng quá mức, dù cho là phim hoạt hình, mặt biến hình như vậy cũng khoa trương quá đi!?

“Méo!?” Kha Tầm như là sực nghĩ ra điều gì, ánh mắt trợn to ra vẻ suy tư hồi lâu, sau đó mới nhìn mọi người hô to “Meo biết! Wao méo meo meo, meo meo meo!”

Mọi người “…”

Vệ Đông “…Ờm, mày đang nói gì á?”

Kha Tầm rống lên “《 Meo meo meo 》!”

Vệ Đông: ….Dấu ngoặc tên sách cứu cũng không được mày…
Bình Luận (0)
Comment