Họa Phố

Chương 147

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Tần Tứ cùng Mục Dịch Nhiên quay trở lại phòng tròn, Kha Tầm giống như thấy được chúa cứu thế của nhân loại vậy, cả người bổ một cái nhào lên người Mục Dịch Nhiên, giống như chỉ muốn cứ thế mà treo cái thân mèo này trên người hắn.

Wao wao meo meo nói một hồi, Mục Dịch Nhiên lần tay ra sau gáy nhéo một cái, xem như xoa dịu an ủi con mèo to xác xù lông, lại quay sang nói cùng mọi người “Kha Tầm nói, phim hoạt hình đối ứng với Kỳ Cường là 《 Mi Gian Xích 》.”

“《 Mi Gian Xích 》?” Tần Tứ nhíu mày suy nghĩ, nhưng lục lọi trong trí nhớ hồi lâu vẫn không tìm ra được gì “Tôi chưa từng xem, cũng chưa từng nghe qua bộ phim hoạt hình này.”

“Tôi nhớ Lỗ Tấn tiên sinh có từng viết một áng văn, tựa là 《 Đúc kiếm 》, hình như chính là viết chuyện về Mi Gian Xích.” Từ tối qua tới giờ Ngụy Miểu gần như là không dám liếc nhìn vũng máu cùng thi thể của Kỳ Cương xem một cái, lúc này đang dùng tay che mặt, cả người run run xoay mặt vào tường nói.

“Nghe nói Mi Gian Xích chính là con trai của Can Tương Mạc Tà,” Mục Dịch Nhiên nói “Can Tương đúc kiếm cho Sở Vương, nhưng sau lại bị Sở Vương giết chết, trước khi chết Can Tương dặn dò vợ mình, để con trai ngày sau vì mình mà báo thù. Sau khi Mi Gian Xích lớn lên biết được việc này, bèn cầm theo một thanh bảo kiếm khác cũng do Can Tương đúc đi tìm Sở Vương báo thù, hắn tự cắt đầu mình, giao cùng với bảo kiếm dâng cho một gã hiệp khách, mong muốn người họ thay mình giết chết Sở Vương. Cái tên Mi Gian Xích là do hai đầu lông mày của hắn cách xa nhau cả “xích” nên mới có.”

“Meow ao meo meo meo.”

“Kha Tầm bảo, tình tiết câu chuyện trong phim có một chút cải biến cùng gia công nghệ thuật, nhưng đại thể chính là như vậy.” Mục Dịch Nhiên phiên dịch.

“Vậy xem ra, Kỳ Cường quả thật là đối ứng với 《 Mi Gian Xích 》.” Tần Tứ gật đầu.

Vệ Đông nghe mà líu cả lưỡi “Làm phim hoạt hình cho con nít xem từ câu chuyện kinh dị như vậy mà cũng được á?”

“Méo meo meo wao wao meo meo méo.”

“Kha Tầm bảo, bộ phim hoạt hình này bởi vì phong cách quá mức quỷ dị lại tăm tối, hơn nữa nội dung cũng mang hơi hướm người lớn, từng khiến cho tranh luận không nhỏ,” Mục Dịch Nhiên liếc sang Kha Tầm “Hồi bé người này từng vì xem qua một lần mà mơ thấy ác mộng, nên nhớ rất kỹ.”

“Như vậy hiện tại xem ra chúng ta đã xác định được tên của mười hai bộ phim hoạt hình trong mười ba thế giới, chỉ còn thế giới mà Triệu Hải Thúy tử vong đến nay là vẫn chưa rõ ràng.” Chu Hạo Văn nói.

“Thế giới ẩn được kích hoạt cũng mới chỉ có 《 Mèo kêu meo meo 》cùng 《 Hải Lực Bố 》.” La Duy nói.

“Có cả 《 Cậu bé lửa 》,” Mục Dịch Nhiên nhìn La Duy “Ở thế giới 《 Hải Lực Bố 》, tôi dùng cung tên kích hoạt thế giới 《 Cậu bé lửa 》, bây giờ cậu có thể đi vào.”

“Đúng rồi,” Tần Tứ giật mình “Cung tên là đạo cụ quan trọng trong 《 Cậu bé lửa 》.”

La Duy cũng không chần chừ do dự thêm nữa, quay sang căn dặn Lý Nhã Tình chờ ở nơi này —— chậu châu báo của cô hiện tại đã biến lớn đến nỗi cần có hai người mới khiêng nổi, La Duy nhanh chóng chạy ra cửa, tranh thủ từng giây đi vào thế giới ẩn của 《 Cậu bé lửa 》.

Những người còn lại cũng không muốn phí thời gian, Mục Dịch Nhiên đưa mắt nhìn Kỳ Cường nằm trong vũng máu “Nếu đã xác định thế giới của hắn ta là 《 Mi gian xích 》, vậy tôi nghĩ thanh kiếm còn lại trong câu chuyện có lẽ là yếu tố quyết định kích hoạt thế giới của hắn.”

Trong phim hoạt hình, Can Tương đã đúc tổng cộng hai thanh kiếm.

“Wao méo meo meo!” Kha Tầm vươn tay làm động tác giơ kiếm tự vận.

Mọi người “…”

“Kha Tầm bảo là thanh kiếm Na Tra dùng tự vận.” Mục Dịch Nhiên phiên dịch.

Vệ Đông vội vàng nhìn Ngụy Miểu “Là cô kìa, mau lên, trở về thế giới “Na Tra náo hải” đi, lấy thanh kiếm trở về!”

Ngụy Miểu run rẩy chạy ra cửa.

“Được rồi, bây giờ tôi đi thế giới Cảnh sát mèo đen tìm thế giới ẩn.” Mục Dịch Nhiên nói.

“Méooo!” Kha Tầm lại xù lông.

“Anh lưu lại phiên dịch cho cậu ta đi,” Chu Hạo Văn vẻ mặt không cảm xúc chỉ Kha Tầm “Để tôi đi vào Cảnh sát mèo đen.”

“Thôi để tôi đi cho, Hạo Văn cậu…” càng lúc càng giống con chuột rồi… Tần Tứ thầm nói.

“Vậy tui đi bên thế giới của Triệu Hải Thúy cho!” Vệ Đông xung phong.

Nào ngờ hắn vừa mới nhấc chân bước ra cửa, lại thấy Hoàng Bì nãy giờ vẫn ngồi ở một góc lầm lì không nói đột nhiên đứng dậy, theo sát sau lưng hắn.

***

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên, Chu Hạo Văn cùng Lý Nhã Tình, bọn họ cũng không ngồi đó mà chờ, tiếp tục phân tích manh mối đang nắm trong tay.

“Hiện tại, những thế giới chúng ta đã biết lẫn nhau liên kết như thế này,” Chu Hạo Văn cầm bút vẽ trên giấy “Ông hổ học võ → Mèo kêu meo meo → Cảnh sát mèo đen.”

“Thần bút Mã Lương → Hải Lực Bố → Cậu bé lửa.”

“Ngư đồng → Thế giới tương ứng với Triệu Hải Thúy.”

“Quy tắc liên hệ giữa những thế giới này tựa hồ như không có quy luật nào cả, kể cả nhìn theo góc độ phong cách phim hoạt hình hay là tính chất nội dung của phim, có khi có điểm giống nhau, có khi lại giống như chẳng có điểm giống nhau nào.”

“Có lẽ,” Mục Dịch Nhiên trầm tư nói “Mỗi một thế giới vừa có thể kích hoạt mở ra thế giới ẩn, mà đồng thời bản thân nó cũng có thể bị thế giới khác kích hoạt mở ra, hướng kích hoạt là đơn phương, cũng tức là mỗi một cái thế giới đều có hai mối liên hệ với nhau: kích hoạt cùng bị kích hoạt.”

“Cho nên nếu chúng ta dùng đường nối các thế giới này với nhau, sẽ phát hiện kỳ thật cả mười ba thế giới này đều là liên tục nối tiếp thành một chuỗi, cũng lấy gian phòng tròn ban đầu này làm điểm trung tâm, hình thành nên một cái chỉnh thể.” Chu Hạo Văn nói

“Meo méo meo meo——”

“Kha Tầm nói, có lẽ hình dạng mà thế giới này xâu chuỗi liên kết lại với nhau chính là chữ ký của Mễ Luân.” Mục Dịch Nhiên trước phiên dịch, sau đó mới bổ sung lời của bạn trai mình “Quá trình chúng ta tìm kiếm thế giới ẩn cùng với kích hoạt nó, rất có thể chính là đang khơi thông các điểm thắt trên nét bút chữ ký, khi toàn bộ thế giới đều được kích hoạt, tựa như một cái công tắc nguồn, chỉ khi nào đường điện toàn bộ nối tiếp với nhau, đèn mới có thể sáng lên được.”

“Chữ ký của Mễ Luân… có khi nào chỉ có một chữ Mễ (米) không?” Chu Hạo Văn đột nhiên ngước lên nhìn Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm.

“Méo!”

“Rất có khả năng là vậy,” Mục Dịch Nhiên nhìn quanh phòng “Nếu gian phòng ban đầu này nằm ở tâm điểm giữa chữ Mễ, như vậy sáu cánh cửa này tương đương với các nét bút đi qua điểm trung tâm, cũng giao nhau tại trung tâm, nói đơn giản dễ hiểu một chút, chính là chữ Mộc (木) nằm giữa chữ Mễ, hai nét bên trái cùng bên phải chữ mễ không liên tiếp với điểm trung tâm cũng tức là căn phòng này.”

“Cho nên tức là, chúng ta kỳ thật vẫn luôn—— đứng ở trong chữ ký của hắn.” Chu Hạo Văn ánh mắt chăm chút.

“Theo tôi nghĩ, chữ ký của anh ta có lẽ là kiểu chữ viết tay được thiết kế đặc biệt, có sáu chỗ chạm vào tâm điểm,” Mục Dịch Nhiên dùng bút viết vài mẫu chữ “Mễ” trên giấy “Dựa theo kiểu viết khác nhau, điểm giao nhau của nét chữ cũng sẽ khác nhau.”

“Nói cách khác, giả thiết là thể đậm kiểu chữ điện tử, hai nét bên cạnh không nối liền với điểm trung tâm.”

“Nếu là thể chữ Diêu, như vậy điểm bên phải cùng nét ngang ở giữa đụng vào nhau, nét phẩy bên phải phía dưới cơ hồ không hề có giao điểm với chữ chính.”

“Nếu là kiểu chữ Hành, hai điểm bên trái phải cùng nét dọc ở giữa sẽ đụng vào nhau.”

“Nếu mỗi một điểm giao nhau đều là một cánh cửa, như vậy chữ ký của Mễ Luân có lẽ là trừ sáu chỗ giao nhau với tâm điểm ra, các nét khác bao gồm bảy chỗ đụng vào nhau, là một nét chữ viết tay phức tạp hoa lệ.”

“Nhưng cũng nhờ vậy vừa vặn chứng minh, chỉ cần chúng ta kích hoạt toàn bộ thế giới ẩn, vậy xem như là vẽ lại hoàn chỉnh toàn bộ chữ “Mễ”, sau đó có thể rời khỏi nơi này.”

“Meoww —— méo —— meo —— ”

“Đây đích thật là một cái vấn đề,” Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm, vẻ mặt trầm tư “Triệu Hải Thúy, Trương Lợi Phong, Kỳ Cường, ba người này đều đã chết, có vẻ như không thể dựa vào bọn họ kích hoạt mở ra thế giới ẩn, nhưng tôi nghĩ nhất định còn có cách khác, nếu không trong số mười ba người chỉ cần có một người chết đi, những người còn lại đều sẽ không còn đường sống, tranh sẽ không bày ra quy tắc như vậy.”

“Hai người kia tuy rằng chết, nhưng đạo cụ của họ vẫn còn ở bên kia,” Chu Hạo Văn chỉ vào mặt đất “Tuy là quy tắc có yêu cầu chúng ta không được phép trao đổi đạo cụ, nhưng chủ nhân đạo cụ đã chết, nó liền thành vật vô chủ, phải chăng chúng ta có thể cầm lấy sử dụng?”

Mục Dịch Nhiên bước qua, cúi người nhặt lên thanh kiếm của Kỳ Cường “Thử xem.”

Kha Tầm cũng đi qua, nhặt lên hai cái hột nhãn của Trương Lợi Phong.

《 Mi gian xích 》cùng 《 Đứa bé tuyết 》đều là thế giới ẩn, bọn họ hiện tại phải chờ đám người Tần Tứ về xem sao đã.

Khi sắc trời dần ngả tối, Tần Tứ là người trước hết trở về từ thế giới Cảnh sát mèo đen, cũng sẵn tiện cõng Cát Lỗi bị Mục Dịch Nhiên làm cho hôn mê trở lại.

“《 Cảnh sát mèo đen 》nội dung rất dài,” Tần Tứ cau mày lắc đầu “Nhân vật cùng vật phẩm trọng yếu trong phim thật sự quá nhiều, tôi đã thử vài cái nhưng mà vẫn tìm không ra.”

Nói xong nhấc chân bước đi, mọi người liền nghe thấy trên người Tần Tứ phát ra tiếng giấy vang.

Ở thế giới không thuộc về mình quá lâu, cơ thể hắn đã bắt đầu biến dị.

Trở về sau đó là Vệ Đông cùng Hoàng Bì, lúc này đã gần mười giờ rưỡi tối.

Vệ Đông trong tay cầm một cái đồ cài tai thỏ, nhìn mọi người lắc đầu “Không tìm được thế giới ẩn nào, con khỉ bị Kỳ Cường làm thịt sống lại, tui chạy đi theo nó khắp nơi, nhưng chả tìm ra manh mối nào hết, Hoàng Bì đi theo con rái cá, cũng không tìm ra.”

Kha Tầm nhìn Hoàng Bì “Meo waoo meo meo?”

Mục Dịch Nhiên phiên dịch “Ngay cả anh cũng không biết phim hoạt hình của Triệu Hải Thúy là bộ nào sao?”

Hoàng Bì khẽ cau hai hàng lông mày thưa thớt của mình “Không biết, chưa xem qua phim đấy bao giờ.”

Kha Tầm cảm thấy… Hoàng Bì giống như rất tự tin về bản thân, cho là mình biết được nhiều cũng vô cùng quen thuộc với các bộ phim hoạt hình xưa cũ, tự tin thậm chí là kiêu ngạo… đến buồn cười, nào ngờ lại có một bộ phim mà hắn chẳng biết gì cả, thành ra làm hắn có hơi… không được vui.

Cũng giống như, ký ức thơ ấu đẹp nhất vẫn luôn trân trọng cất giấu trong đáy lòng, lại có ngày phát hiện nó có tỳ vết, làm cho hắn khó mà chấp nhận được, mảnh đất sạch sẽ duy nhất trong lòng hóa ra lại là khiếm khuyết không đầy đủ—— cho nên mới khiến Hoàng Bì không thèm bận tâm giữ hình tượng “đại ca xã hội đen” nữa, bắt đầu để lộ vẻ mặt băn khoăn rối rắm về bộ phim kia.

Mọi người còn đang suy tư tìm manh mối về bộ phim hoạt hình kia, đã thấy La Duy rốt cuộc trở lại, nhìn cậu ta giống như mệt mỏi chạy thật lâu, vào cửa vẫn không ngừng thở hồng hộc, sắc mặt cũng tái nhợt.

Một người vẫn luôn tỏ vẻ lý trí vượt quá tuổi tác bản thân như cậu ta giờ phút này cũng khó che giấu lo lắng “Tôi mở ra thế giới ẩn, trong 《 Cậu bé lửa 》có một cái hồ lô pháp lực, kích hoạt hồ lô mà Thái Ất Chân Nhân dùng làm hóa thân cho Na Tra trong 《 Na Tra náo hải 》—— cho hỏi, các người có ai kích hoạt thế giới tương ứng với Nhã Tình không?”

Mọi người đều im lặng không đáp, La Duy cau mày, quay đầu liền tính đi vào thế giới Na Tra náo hải, bị Lý Nhã Tình nhào tới ôm lấy, khóc nói “Đừng đi, không còn kịp nữa rồi, sắp sửa mười một giờ, anh mặc kệ em đi…”

Tần Tứ cùng Vệ Đông vội vàng bước tới ngăn La Duy lại, trong lòng hai người có một câu không dám nói ra —— nếu trước mười một giờ La Duy không kịp trở về, cả hắn lẫn Lý Nhã Tình đều sẽ chết, còn nếu hắn ở lại đây, chết… sẽ chỉ là Lý Nhã Tình.

Tuy rằng ý nghĩ như vậy rất tàn nhẫn, nhưng có thể sống sót được người nào hay người nấy vậy.

“Nhã Tình——” tròng kính của La Duy bị sương mờ che lấy, hắn vươn hay tay xiết chặt đầu vai Lý Nhã Tình.

Lý Nhã Tình hu hu khóc rống, cả người nhũn ra ngồi bệt lên đất “Em không muốn chết đâu—— Em không muốn chết —— La Duy—— La Duy—— Là em hại anh, em không nên để anh đi theo em đến đây —— Anh đừng nói với ba mẹ em—— Anh bảo với họ em—— bỏ trốn với người khác ra nước ngoài rồi ——Huhuhuu—— Em không muốn chết…”

Lý Nhã Tình đầu óc rối bời, khóc đến thở không nổi.

La Duy xoay người hất mạnh Tần Tứ cùng Vệ Đông ngăn trước mặt, dứt khoát bước vào thế giới 《 Na Tra náo hải 》.

__________

Chú thích 

(*) Mi Gian Xích (1991): nội dung trong chương có nêu rồi á.

Bình Luận (0)
Comment