Giữa trưa, mọi người lại tụ tập dùng cơm ở căn-tin bệnh viện.
Đám người Tần Tứ đi đến các kiến trúc mang tính tiêu biểu của thành phố tìm chữ ký, nhưng đều ra về tay không.
Kha Tầm ngắn gọn kể lại quá trình bọn họ nhận được 7 kg thú, mọi người nghe xong lại là một trận thổn thức.
Triệu Yến Bảo lắng nghe thật lòng nhất “Chúng ta có nên mang thú của bọn họ mời cao nhân siêu độ không?”
“Chử Chi Dung bảo khi chúng ta gom đủ 13 kg thú rồi, cuối cùng sẽ mời người đến siêu độ.” Tần Tứ nói.
“Hiện tại đã gom đủ số thú rồi, khi nào thì giao nộp?” Tô Bản Tâm hỏi.
“Chúng tôi có gọi điện thông báo với Chử Chi Dung, ông ta bảo… trước tối hôm nay sẽ có nhân viên chuyên môn đến cục cảnh sát nghiệm chứng hàng.” Tần Tứ nói.
Mọi người nghe xong lời này cũng không nhịn được thầm mắng một câu, đây quả thực là cố ý dồn bọn họ vào con đường chết, chẳng lẽ bọn họ vẫn phải ở lại nơi này thêm một đêm nữa sao? Đến đêm ắt phải có người bị lựa chọn tử vong, mà nếu may mắn không có ai chết, sáng hôm sau bọn họ lại sẽ đối mặt với việc bầu phiếu chọn ra người chết bù còn tàn nhẫn gấp mấy lần kia!
“Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm ra chữ ký! Chỉ có tìm ra chữ ký chúng ta mới có thể thoát khỏi chuyện này!” Vệ Đông vẫn luôn đặt chữ ký ở vị trí ưu tiên hàng đầu, như lời cảnh tỉnh mình mọi lúc mọi nơi.
Mọi người gật đầu, Tần Tứ nói “Chúng ta ăn cơm xong rồi nghiên cứu bản đồ một chút thử xem, coi có nơi nào có khả năng ẩn giấu chữ ký không. Cô Tô và La Duy buổi chiều phải đi nhà ga xe lửa tìm chữ ký, chỉ hai người thôi thì có thiếu quá không?”
Tô Bản Tâm suy nghĩ “Hôm qua là hai chúng tôi tán gẫu với bọn họ, hiện tại nếu thêm người e là không được tốt lắm, thôi cứ để hai người chúng tôi đi là được rồi.”
Tần Tứ gật đầu, lại hỏi “Phải rồi, buổi sáng cô xem ghi hình có tìm được manh mối gì không?”
Nhắc đến việc này, sắc mặt của Tô Bản Tâm liền trở nên khó coi “Tôi dùng cách tăng tốc để xem… tới lúc thú thoát ra mới chỉnh lại tốc độ bình thường, hiện trường quả thực khiến người ta thấy khó chịu… Nhưng mà cũng không thấy có gì kỳ quái, trước đó Tiêu Cầm Tiên cũng không có nhận điện thoại gì. Nên tôi cho rằng có thể bài trừ nghi ngờ ở mặt này.”
Những lời này giống như vẽ nên dấu chấm tròn cuối cùng chấm dứt một đời của hai chị em Tiêu Cầm Tiên, quá khứ của bọn họ từng như thế nào, trong lòng lại rốt cuộc có tâm ma khúc mắc khó gỡ như thế nào, không ai biết mà cũng chẳng ai đoán ra được. Cũng sẽ chẳng có kẻ nào biết được nguyên nhân con thú kỳ quái hình dạng Quẻ Quy Muội kia rốt cuộc tại sao lại kết thành, dù là ở trong hay ngoài tranh đi nữa.
Tiêu Cầm Tiên, một người phụ nữ dữ dằn lại độc mồm độc miệng, thế mà cuối cùng lại mang theo bí mặt rời khỏi thế gian, quả thật có chút mỉa mai châm chọc.
***
Ăn cơm trưa xong, Vệ Đông chạy xuống sạp báo dưới lầu mua thêm mấy tấm bản đồ, mọi người quyết định tra tìm bản đồ trước rồi mới hành động sau.
Thuốc trị suyễn bên nhà thuốc rốt cuộc có hàng, Tô Bản Tâm cùng La Duy cũng chuẩn bị xuất phát.
Hai người gọi taxi chạy thẳng đến nhà ga xe lửa.
“Đừng quên cái vali kéo kia.” La Duy nói.
“Sao quên được, hôm qua tôi đặt tiền cọc rồi.” Tô Bản Tâm nói “Nói chứ người như bà chị Lâm kia nhìn là biết hám lợi rồi, chỉ mang theo mấy phần thuốc trị suyễn sợ là khó mua chuộc được bà ấy.”
Chị Lâm chính là nhân viên quản lý phụ trách thông tin hành khách ở nhà ga, hôm qua Tô Bản Tâm đã lôi kéo làm quen với người phụ nữ này, hứa hẹn hôm nay sẽ mang thuốc trị suyễn đến cho chị ta, còn bảo sẽ tặng thêm một cái túi xách đắt tiền.
Chị Lâm lại bảo không cần túi xách, nhưng rồi lại than thở con gái mình sắp sửa khai giảng lên đại học, vẫn luôn tìm mua một cái vali kéo nhìn vừa đẹp lại dùng bền.
Tô Bản Tâm nghe vậy lập tức lên tiếng hứa hẹn, bảo mình có quen một người bạn bán vali, có thể mua bằng giá gốc.
La Duy không am hiểu việc kết thân này, nhất là khi nghe hai người họ nói đến các chuyện túi xách đồ, lúc ấy La Duy đều thất thần nghĩ việc khác.
Cuối cùng thấy chị Lâm có chút xấu hổ cười nói, bảo hôm nay mình sẽ soạn ra thông tin hành khách, bảo hai người họ ngày mai hãy đến xem.
Vì muốn đảm bảo an toàn, hai người họ cũng không nhắc gì đến tên Vu Bắc Quốc, Tô Bản Tâm chỉ bảo mấy năm trước trong nhà có một người anh họ rời khỏi Tâm Thành, người nhà ai cũng nhớ anh ấy.
Xe taxi dừng lại bên cạnh một cửa tiệm bán vali cao cấp gần nhà ga, hai người trả tiền xuống xe, Tô Bản Tâm đi thẳng vào tiệm thanh toán nốt số tiền còn lại, sau đó kéo một cái vali kiểu nữ tính đi ra.
La Duy tính kéo hộ, nhưng Tô Bản Tâm lại cười nói “Vali trống mà, nhẹ lắm, hơn nữa này là kiểu nữ, cậu kéo đi cũng kỳ.”
Hai người nối đuôi nhau đi vào tòa nhà văn phòng bên trong nhà ga, Tô Bản Tâm tay kéo vali đứng trước cửa văn phòng đưa tay gõ vài cái, đi vào rồi lại nhanh chóng đi ra “Phòng tài liệu nằm bên khu biên giới, chúng ta phải đi xe lửa sang đó mới được.”
Thế là, hai người ngồi lên xe lửa, dừng lại trước “Trạm kiểm soát Tâm Thành”.
Nơi này vốn dĩ là trạm kề sát biên giới của Tâm Thành, chỉ cần đi ra khỏi đây liền xem như rời khỏi thành, thế nên mới được đặt tên là Trạm kiểm soát Tâm Thành.
Toàn bộ hành khách đều sẽ bị kiểm tra theo quy trình nghiêm ngặt tại nơi đây, La Duy sợ dấu ấn hình vuông của mình bị người khác nhận ra, cho nên hai người trước hết xuống xe lửa, sau đó đi bộ đến gần khu biên giới
Trước mặt họ là chốt cửa quan, cũng được kiểm tra rất nghiêm ngặt, Tô Bản Tâm đưa mắt nhìn xung quanh một lát, sau đó mới dừng bước lại.
La Duy vẫn còn chưa hiểu gì, tay đã bị Tô Bản Tâm níu chặt “La Duy, chúng ta phải rời khỏi đây.”
“Sao cơ?”
Tô Bản Tâm cười nhẹ “Mấy hôm nay cậu không cảm thấy cơ thể khó chịu sao? Nhất là ở vị trí trái tim ấy.”
La Duy kinh ngạc “Làm sao cô biết?”
“Bởi vì tôi cũng thấy khó chịu,” Tô Bản Tâm đưa tay sờ ngực, hít sâu mấy hơi “Vì sao lại khó chịu, bởi vì chúng ta không thuộc về nơi này.”
“Chúng ta?”
Tô Bản Tâm gỡ tấm thẻ công tác của bệnh viện trung tâm trước ngực mình xuống, đưa cho La Duy xem mặt trong của nó, bên trên rõ ràng có một con dấu hình vuông vô cùng bắt mắt, kèm theo dòng chữ: Khu vực ngoài Tâm Thành.
Đây quả thật là điều khiến La Duy kinh ngạc nhất từ lúc vào bức tranh này cho đến nay “Cô… cũng là người bên ngoài? Tại sao thẻ công tác mặt trước và sau lại không giống nhau?”
Tô Bản Tâm giống như thấy hơi mệt, liền ngồi xuống vali “Mới đầu tôi cũng thấy kỳ quái, mà đến tận bây giờ cũng vẫn không rõ lắm, có lẽ tôi là một quân cờ mà người bên ngoài cài vào Tâm Thành, cho nên mới có hai thân phận một sáng một tối.”
“Cô phát hiện ra thân phận của mình từ khi nào?” La Duy mặc dù có hơi phản cảm Tô Bản Tâm giả vờ ngụy trang suốt mấy ngày hôm nay, nhưng đối với việc thân phận của hai người cùng là người bên ngoài lại cảm thấy có chút… giống như là đồng điệu, rất kỳ quái.
“Từ lần đầu tiên sau khi tôi nhận được điện thoại.” Tô Bản Tâm nói
“Cô cũng nhận được điện thoại?!” La Duy giật nảy mình.
“Đúng vậy, lần đầu tiên tôi nhận được điện thoại, cảm giác rất sợ hãi, bên trong điện thoại có một thanh âm mơ hồ nói với tôi: thú bị trói lại trong trái tim của một người, nó không thoát ra được.” Tô Bản Tâm giống như đang cố bắt mình giữ bình tĩnh “Sang ngày hôm sau, Trì Lôi liền chết, trong trái tim cô ấy chính là con thú với hình dáng nữ tính bị trói lại.”
La Duy nhìn Tô Bản Tâm trước mặt mình, cảm thấy người phụ nữ này vô cùng xa là, không, chính bản thân cậu vốn cũng không biết cô ta, hơn nữa cũng khó có thể tưởng tượng một người phụ nữ sau khi nhận được điện thoại kỳ quái đáng sợ kia, lại có thể tự mình chịu đựng mà không hề hướng về đồng bạn xin trợ giúp.
“Tại sao cô không nói ra?”
“Tôi không tin tưởng bất cứ kẻ nào, nên âm thầm tự mình suy xét chuyện này, mãi cho đến khi phát hiện manh mối từ thẻ chứng nhận của mình, rồi hôm ấy nhân lúc ăn trưa, tôi nhân cơ hội mượn thẻ chứng nhận của cậu xem, chính là muốn so sánh xem con dấu của chúng ta có gì khác nhau không.”
La Duy cũng nhớ lại lúc ấy, Tô bản Tâm biểu hiện cực kỳ tự nhiên, thậm chí còn có cảm giác ưu sầu lo lắng thường thấy ở phái nữ, thật sự khiến người ta không cách nào nghi ngờ được.
La Duy bắt bản thân mình duy trì tỉnh táo “Tôi nhớ cô còn để tôi nhìn xem trán của cô, nếu cô đã không tin tưởng ai vậy tại sao còn để tôi kiểm tra trán của mình?”
“Lúc ấy cậu nhìn thấy được gì?”
“Không thấy được gì cả, cũng không có vết đỏ.” La Duy nhớ lại tình cảnh lúc ấy “Chỉ có ở gần chân tóc có một điểm màu đen, cô bảo là từ bé đã có.”
Tô Bản Tâm đưa tay vén tóc mình lên “Là chỗ này đúng không, đó chẳng phải điểm đen, cũng không phải từ lúc sinh ra đã có.”
La Duy bước đến gần nhìn kỹ, đó quả thật không phải một điểm đen, căn bản cũng không phải thứ mọc ra từ da, mà là—— một cái lỗ đen nho nhỏ.
“Đây là…”
“Đây là một cái lỗ, tôi cứ nghĩ mãi mà không ra, tại sao trên trán của tôi lại có một lỗ nhỏ,” Tô Bản Tâm vẫn mỉm cười, đưa mắt nhìn biên giới ở xa xa bên kia thành phố, đường nét mặt nghiêng hoàn mỹ cũng lặng im bất động “Mãi cho đến hôm nay tôi mới nghĩ ra, thú của tôi đã sớm đi rồi, có lẽ là đi ra từ ngay chỗ này, cuối cùng để lại một cái lỗ nho nhỏ.”
La Duy cau mày, đối với chuyện đang xảy ra lúc này nhất thời không thể nghiền ngẫm được, hơn nữa lại vì trái tim khó chịu khiến cho gương mặt trở nên tái nhợt.
“Tôi bị xem như là người ngoài thành, có lẽ là vì từ đầu tới cuối tôi đều không thể đi vào được thành phố này, nếu như thành phố này… là trái tim của Vu Bắc Quốc.” Tô Bản Tâm nói.
“Cô quen Vu Bắc Quốc?”
“Chúng tôi từng yêu nhau, anh ấy muốn vĩnh viễn lưu lại ở thời khắc đẹp nhất của tình yêu, anh ấy bảo ý niệm này tựa như một con thú, sinh ra từ trong lòng cũng dần dần nuốt chửng trái tim anh ấy, anh ấy nói bây giờ cứ mỗi bước đi về phía trước đều như đi xuống dốc núi, anh ấy không dám bước về phía trước nữa, chỉ có thể nghĩ cách để mình dừng lại.”
“Vậy còn thú của cô?” La Duy hỏi lại “Vì sao nó có thể đi ra? Hơn nữa đi ra rồi mà cô vẫn còn khỏe mạnh lành lặn.”
“Bởi vì tôi có cách thả nó ra.” Vẻ mặt của Tô Bản Tâm bỗng trở nên có phần hung tợn, nhưng lại lập tức khôi phục lại bình tĩnh hiền hòa “Là tôi khiến anh ấy tìm ra con thú gây phiền não cho anh ấy, là tôi dạy anh ấy làm cách nào thoát khỏi nó, chỉ có như vậy tôi mới có thể xử lý con thú của chính mình.”
La Duy yên lặng suy nghĩ “Toàn bộ đều là cô dạy cho anh ta, bao gồm cả chuyện tự sát. Cũng giống như Etsuko trong 《 Sắc thú đỏ tươi 》vậy, giết hết mọi thứ gây phiền não cho mình, để bản thân có thể sống yên ổn.”
“Đại khái chính là như vậy.” Mai tóc rối bời của Tô Bản Tâm bị gió thổi tung bay “Đêm thứ hai tôi nhận được cú điện thoại thứ hai, người bên kia nói cho tôi biết có một bức tranh sắp sửa xuất hiện từ trong cơ thể của người nọ. Tôi sợ hãi cực kỳ, liền bạo gan hỏi người kia rốt cuộc là ai, tại sao lại nói với tôi những lời này, rốt cuộc là do buồn chán muốn giải buồn hay là lời nhắc nhở thiện ý.”
“Không ngờ đối phương lại nói, đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh trao cho những kẻ bên ngoài như chúng ta, những con thú kia rất quý hiếm, chúng ta cần phải mang chúng đi.”
Nghe đến đây, ánh mắt của La Duy đột nhiên nhìn xuống cá vali kéo tay mà Tô Bản Tâm đang ngồi.
Tô Bản Tâm giống như không nhìn thấy ánh mắt của La Duy, vẫn tự mình nói tiếp “Người nọ nói cho tôi biết, khi nào Quẻ Quy Muội xuất hiện, ấy chính là ngày về của chúng ta.”