Họa Phố

Chương 185

Lấy trạm kiểm soát trước mặt làm ranh giới, bên trong thành bốn bề cỏ non xanh thẳm, còn bên ngoài thành lại là cỏ khô héo úa trải rộng khắp nơi.

La Duy vẫn như cũ tập trung ánh mắt nhìn về phía cái vali tay kéo kia, giống như không quá tin tưởng “Cô đã trộm toàn bộ thú mang theo? Cô làm lúc nào?”

“Xin lỗi vì vẫn luôn gạt cậu, cậu cùng đám người kia là bạn của nhau, nếu tôi nói cho cậu biết quá sớm sợ là sẽ gây thêm phiền phức.” Tô Bản Tâm vẫn ngồi im trên vali “Lúc Quẻ Quy Muội xuất hiện, tôi liền lên kế hoạch cho toàn bộ việc này, cũng may sáng nay tất cả mọi người đều có việc rời khỏi bệnh viện, cho nên tôi mới có cơ hội ra tay.”

“Tức là sáng nay cô không hề xem ghi hình về Tiêu Cầm Tiên?”

“Tôi không có thời gian làm việc đó, chìa khóa phòng ướp lạnh hôm qua tôi đã lén làm thêm một cái, mà dù tôi có lảng vảng ở khu vực đấy cũng sẽ không khiến ai hoài nghi. Thân phận của tôi dù sao cũng là nhân viên làm việc tại bệnh viện, hơn nữa còn là một trong những người có quyền sở hữu thú, thế nên sẽ không ai nghi ngờ tôi.” Tô Bản Tâm mặc dù có chút sốt ruột, nhưng vẫn ráng giữ bình tĩnh giải thích cho La Duy, hi vọng thanh niên này có thể suy nghĩ thông suốt sau đó cùng mình rời khỏi.

“Cô vận chuyển nó ra ngoài bằng cách nào?”

“Giả trang thành nhân viên thu dọn rác y tế, đựng nó trong một cái túi lớn xách ra ngoài, 6 kg cũng không nặng lắm, tôi vẫn có thể xách được.” Tô Bản Tâm cười nói.

“Sau đó cất mấy thứ này vào vali tay kéo, gửi nhờ trong cửa hàng bán vali?” La Duy tự cảm thấy việc này nếu bảo mình làm, chắc chắn không thể nào hoàn mỹ được như vậy.

“Lôi kéo quan hệ với người khác cũng không phải chuyện khó gì, mấy cô gái nhân viên tiệm vali ngày hôm qua đã quen mặt tôi rồi, dùng mấy hộp thuốc bổ sung nước cao cấp trong bệnh viện là có thể mua chuộc bọn họ.” Tô Bản Tâm cảm thấy việc này chẳng có gì đáng nhắc tới.

La Duy nhìn người phụ nữ đứng trước mắt mình, dùng tay ấn nhẹ vào vị trí chỗ trái tim đang nhói lên vì đau đớn, giống như làm thế có thể giảm đau được một chút “Cô nhìn như thông minh khôn khéo, kỳ thực lại quá mức hồ đồ. Bất luận là trong thành hay ngoài thành đều không phải chỗ của chúng ta. Mục đích của chúng ta là tìm ra chữ ký, sau đó rời khỏi bức tranh này.”

“Hôm qua cái chị Lâm kia đã giúp tôi kiểm tra danh sách trên máy vi tính, trong đó vốn chẳng có ai tên là Vu Bắc Quốc cả. Bọn họ hiện tại dựa vào một tấm bản đồ mà muốn tìm ra chữ ký thì có khác gì mò kim nơi đáy bể đâu. Chử Chi Dung lại bảo tối nay mới nhận thú, như vậy cũng tức là đêm nay sẽ có người phải chết, làm sao biết được người chết sẽ là cậu hay tôi?” Giọng của Tô Bản Tâm lúc này mới có chút biến đổi.

“…”

“Hơn nữa, ai biết được cái tên Vu Bắc Quốc rốt cuộc là ở trong hay ngoài thành! Dù sao nơi này đều thuộc về thế giới trong tranh!” Tô Bản Tâm vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vị trí lồng ngự của La Duy “Trái tim của tôi đã đau đớn đến mức chịu không nổi rồi, chúng ta cũng không chờ thêm được nữa. Dù cho thú không đi ra, chúng ta cũng sẽ chết do nỗi đau mất tim!”

“Nỗi đau mất tim? Tại sao tim của chúng ta lại đau?” La Duy nghĩ không rõ.

Ánh mắt sáng của Tô Bản Tâm lẳng lặng nhìn La Duy “Bởi vì chúng ta là người bên ngoài Tâm Thành, chúng ta không thuộc về nơi này. Tại sao chúng ta có thể thấy được rõ ràng mọi thứ ở đây, vì sao chúng ta không bị nó ràng buộc, vì sao chúng ta từ đầu chí cuối không hề bị nó mê hoặc đến khó có thể kềm chế?”

“Bởi vì tim của chúng ta, vốn dĩ không ở nơi đây.”

“Tim của chúng ta căn bản không nằm trong thành phố này.”

Những lời này mỗi một câu sau đều nặng nề hơn câu trước, tựa như tiếng chuông giã vào lòng La Duy, hắn thì thào tự nói “Tim của chúng ta không ở nơi đây?”

“Đúng thế, đây là điểm khác nhau giữa người bên trong và bên ngoài, vì sao đám người Tần Tứ lại tỏ ra quyến luyến chẳng nỡ rời bỏ Tâm Thành, bởi vì tim của bọn họ bị thành phố này ràng buộc, bọn họ cần phải dùng ý chí vô cùng mới có thể thoát khỏi nó. Bởi vì trái tim họ đi lạc, cho nên hai mắt mới bị che lại, trí nhớ mới bị lẫn lộn, nếu không có cậu nhắc nhở, đến bây giờ họ cũng không nhớ ra được phải tìm chữ ký.”

Tô Bản Tâm… người phụ nữ này vẫn luôn tỉnh táo, thậm chí tỉnh táo hơn cả La Duy.

“Tôi cũng rất muốn tìm ra chữ ký, nhưng chúng ta thật sự chờ hết nổi rồi, trái tim tôi đã từng tê liệt suýt ngừng đập đến hai lần giữa đêm khuya, chờ đến lần thứ ba hẳn là sẽ không còn cơ hội nào nữa.” Tô bản Tâm nhìn “chiến hữu” của mình “Tình huống của cậu hẳn là cũng chẳng khá hơn tôi là bao đúng không.”

La Duy không đáp, bản thân hắn vẫn luôn cho rằng thú nằm trong tim mình, cho nên mới luôn cảm giác lồng ngực nặng nề khó chịu, cái cảm giác đau đớn ấy cứ mỗi lúc càng thêm mãnh liệt, làm hắn ngỡ rằng thú sắp sửa xé toạc trái tim chui ra.

La Duy cũng không nói với ai về việc này, bởi vì có nói cũng là vô dụng, thú nằm ở trong tim, có muốn phẫu thuật tách ra cũng không thể, chỉ cần sơ sẩy một chút chắc chắn sẽ phải chết.

“Nhưng mà nếu chúng ta rời khỏi đây, sợ là không thể nào trở về được nữa.” La Duy nói.

“Cậu còn tính trở lại làm gì? Biết đâu chừng chữ ký nằm ở ngoài thành, đến lúc ấy chúng ta có thể gọi điện thoại báo cho đám người Kha Tầm để bọn họ nghĩ cách ra ngoài.” Tô Bản Tâm nói “Sống chết có số, có thể tìm được chữ ký hay không là do số mệnh của bọn họ.”

“Tôi vẫn cảm thấy việc này rất có vấn đề,” La Duy cảm thấy trong lòng rối bời “Ít nhất chúng ta cũng nên báo cho bọn họ một tiếng.”

“Nếu vậy chúng ta sẽ không thể rời đi. Bọn họ sẽ không đồng ý chúng ta lấy 6 kg thú kia đi, hành vi này vốn chính là trộm. Bọn họ cũng đang chờ đợi dùng 13 kg thú giao nhiệm vụ với Chử Chi Dung, đám thú kia có khác gì mạng sống của họ đâu, chúng ta làm như vậy chính là cầm mạng bọn họ, bọn họ sẽ không đồng ý.”

La Duy càng nghĩ đến việc này, trái tim lại càng đập nhanh hơn, mỗi một nhịp đập tựa như mang theo một mũi nhọn ấn thật sâu vào trong lòng “Khoan nói tới mấy việc khác, mấy con thú kia chưa được siêu độ, chủ nhân của chúng nó từng là đồng bạn của chúng ta!”

“Đừng có làm chúa cứu thế nữa! Mạng chúng ta cũng đang khó mà bảo đảm, cậu lại dư hơi đi lo mấy việc đó làm gì!? Cũng không phải chúng ta hại chết bọn họ!” Tính nhẫn nại của Tô Bản Tâm cũng có giới hạn “La Duy, một khi Quẻ Quy Muội xuất hiện, sinh mệnh của chúng ta liền bắt đầu tiến vào đếm ngược, nếu cậu không theo tôi rời đi bây giờ, cậu cũng không thể chống chọi về tới bệnh viện được đâu!”

La Duy vươn tay đè chiếc vali xuống “Không được, tôi nhất định phải gọi điện cho đám người Kha Tầm!”

Gió thổi tung mái tóc của Tô Bản Tâm thành một bó rong biển đen kỳ hoặc, sắc mặt cô cũng tái nhợt tựa như đang ngâm trong nước “Cậu đừng hồ đồ nữa, cậu không đoạt được vali từ trong tay tôi đâu, mà tôi cũng sẽ không cho cậu cơ hội gọi điện thoại!”

Lúc này từ xa xa có vài người đàn ông dáng vẻ cao to vạm vỡ đi tới, người cầm đầu trong số họ còn lên tiếng chào hỏi Tô Bản Tâm.

“Bọn họ phụ trách nhận hàng, cũng phụ trách dẫn độ chúng ta.” Tô Bản Tâm nói “Bây giờ nói cái gì cũng đã trễ rồi, hàng đã đến tận đây, dù cho hai người chúng ta đồng lòng phản chiến, cũng không thể nào chống lại đám người kia đâu.”

Tô Bản Tâm lại nói “Vốn cứ tưởng cậu là người dứt khoát rõ ràng, không ngờ lại là kẻ lằng nhằng như thế! Chuyện hôm nay đổi lại là kẻ khác đều có thể dứt khoát hơn cậu nhiều lắm! Vệ Đông cũng thế, Mục Dịch Nhiên cũng thế, hay cả Chu Hạo Văn cả Kha Tầm cũng thế! Sao cậu lại ngu xuẩn đến như vậy!”

La Duy trong lòng vẫn rối bời, nhưng chợt nghe thấy tên Kha Tầm, đáy lòng lại bỗng lắng xuống đến lạ kỳ “Các người cho tôi 10 phút thôi, bên kia có buồng điện thoại, tôi đi gọi điện thoại!”

Tô Bản Tâm ở sau lưng lớn tiếng gọi với theo gì đó, nhưng La Duy không nghe được, trong lòng hắn chỉ suy nghĩ đến duy nhất một chuyện, phải nói việc này cho đồng bạn của mình nghe, hắn không thể vô duyên vô cớ rời đi một cách không rõ ràng như vậy được.

***

Bệnh viện, trong phòng làm việc của Tần Tứ.

Mọi người trong tay đều cầm một tấm bản đồ, cúi đầu xem xét, thay vì đâm đầu tìm khắp nơi, chi bằng trước xác định phạm vi rồi đi tìm.

Triệu Yến Bảo thì ngồi trước máy tính xem lại đoạn ghi hình về Tiêu Cầm Tiên tối hôm qua, bởi vì cô từng học qua một ít cách thức “đọc cử động miệng”, nên nghĩ xem thử tối qua Tiêu Cầm Tiên có nói cái gì không, biết đâu giúp ích được mọi người.

Chuông điện thoại bỗng nhiên reo vang, Kha Tầm đứng gần điện thoại nhất, thầm nghĩ có thể là bên La Duy tìm ra được gì đó, liền thuận tay nhấc ống nghe “Alô, alô alô, tìm ai đấy? La Duy, là cậu sao? La Duy!”

Toàn bộ mọi người đều chuyển lực chú ý sáng bên đây, Kha Tầm cầm ống nghe “Kỳ lạ thật, bên kia không thấy nói tiếng nào, chỉ nghe “Alô” một tiếng, giọng hình như là La Duy.”

Chu Hạo Văn lập tức đón lấy ống nghe áp lên tai nghe thử, nhưng không nghe thấy âm thanh nào, mà đối phương cũng không có cúp máy, càng không lên tiếng.

Tới phiên Vệ Đông đón ống nghe thì, bên trong bất chợt vang lên tiếng ầm ĩ ồn ào

—— “Giết người—— có người chết trong buồng điện thoại kìa—— giết người rồi——”

Ngay khi mọi người đang lo lắng khủng hoảng, Triệu Yến Bảo bên này đang nhìn màn hình máy tính bỗng thốt lên “Tiêu Cầm Tiên nói chuyện! Mặc dù vẫn trong trạng thái nửa ngây nửa dại, nhưng cô ấy nói rất rõ ràng —— chữ nằm trên trán!”

***

Giống như ban đêm đến sớm, mọi người đều nghĩ buổi chiều hôm nay trời là màu đen.

Thi thể của La Duy được đưa vào phòng ướp xác, đặt cạnh thi thể của Lion.

Tô Bản Tâm biến mất.

Người đầu tiên kịp giật mình phản ứng là Mục Dịch Nhiên “Mấy con thú kia còn không?”

Tất nhiên là không còn, mọi việc hiện tại có thể thông qua camera theo dõi ở hành lang nhìn đến, nhưng bây giờ đã không cần thiết nữa rồi.

“Tìm chữ ký thôi, mặc kệ Chử Chi Dung đi, hiện tại phải tìm cho ra chữ ký.” Chu Hạo Văn đầu cúi gằm nói.

Trên hành lang văng vẳng vang lên tiếng bụp bụp kéo thành một chuỗi dài đầy nhịp điệu, là nắm đấm của Kha Tầm giã lên vách tường, Vệ Đông hai mắt đỏ ửng lôi Kha Tầm “Kha Nhi, La Duy đã đi rồi, Kha Nhi! Tụi mình đã hứa với cậu ấy, nếu cậu ấy không thể rời khỏi, tụi mình sẽ thay cậu ấy chăm sóc mẹ, sức khỏe mẹ cậu ấy không tốt…”

Kha Tầm cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất trên hành lang chẳng biết từ khi nào đã nhòa thành một mảnh mơ hồ —— La Duy, cậu ấy đã trở thành đồng bạn của bọn họ, bạn của bọn họ, chiến hữu của bọn họ, là người từng cùng họ trải qua sinh tử hiểm nguy… Dù cho trước đó đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh ly biệt, nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt, vẫn là khiến người ta cảm giác suy sụp như vỡ nát thành từng mảnh.

“Mẹ nó, tao thật sự chịu không nổi, La Duy chết vô cớ không rõ ràng như vậy! Đến tận bây giờ chúng ta vẫn chưa hiểu được rõ ràng cái gì hết! Đến ngay cả cậu ấy chết thế nào, chúng ta cũng không biết!” Vẻ mặt của Kha Tầm vặn vẹo đến mức không thể nhận ra chính mình, nhìn Vệ Đông khóc đến giống một kẻ ngu đần, trước mắt lại hiện ra tình cảnh La Duy đến tìm mình cái ngày trước lúc bọn họ vào tranh.

—— Thanh niên vẻ mặt hơi e dè, còn có một chút u sầu khó lòng dứt bỏ, nhẹ nhàng bước vào nhà Kha Tầm, nói “Anh kể tôi nghe một chút về mấy bức tranh trước đi, hiểu nhiều một chút cũng không có hại gì, tôi vừa mới gia nhập, không muốn níu chân các anh.”

La Duy, cậu không có níu chân ai hết.

La Duy…

Ngay khi Kha Tầm cảm thấy xung quanh mình bốn bề đều là rét lạnh cùng đau xót, bất chợt bị ấm áp vây lấy, Mục Dịch Nhiên dùng sức ôm chặt Kha Tầm vào lòng, hắn dùng sức rất mạnh, nhưng thanh âm lại thật nhẹ thật khẽ “Điều duy nhất chúng ta nên làm là mau chóng rời khỏi đây, thay La Duy chăm sóc mẹ cậu ấy, thay bà lo hậu sự cho La Duy. La Duy từng nói, nếu như cậu ấy gặp chuyện, mong chúng ta hợp mộ của mình và Lý Nhã Tình ở bên nhau, để bọn họ có thể cùng nhau yên nghỉ.”
Bình Luận (0)
Comment