Hỏa Phụng Hoàng

Chương 31

Sau trận chiến ngày hôm qua, sáng hôm nay khách nhân lần lượt rời khỏi Thiên Hoa sơn. Trước khi rời đi Hoàng Thiên Ngạo đứng ở đại sảnh tiễn chân bọn họ.
"Đại ca, chuyện của Hỏa phụng hoàng..."
Huyền Vũ nhìn Hoàng Thiên Ngạo hỏi một câu. Y biết giữa hai người bọn họ vốn đã tồn tại một loại quan hệ mà có lẽ người ngoài đều không hiểu hết được.
Hoàng Thiên Ngạo trong quá khứ chưa từng đối với bất kỳ ai dùng hai chữ 'chuyện nhà'. Nhưng mà với tiểu phụng hoàng lại là một việc ngoại lệ.
Huống hồ, ngày hôm qua chính mắt Huyền Vũ nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo vì cứu tiểu phụng hoàng mà chịu một chưởng của Bạch Hổ. Bạch Hổ từ trước đến nay một khi đã xuất chiêu thì uy lực khủng khiếp, cho nên vừa rồi hẳn Hoàng Thiên Ngạo đã bị trọng thương. Chỉ là bên ngoài không tiện biểu hiện ra mà thôi.
Hoàng Thiên Ngạo một lúc sau mới khàn khàn giọng.
"Cho ta một năm. Sau thiên kiếp nhất định ta sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng."
Huyền Vũ khẽ gật đầu rồi trầm mặc.
"Hỏa phụng hoàng đã đi cùng Lục Mạch rồi, chỉ e Đoạn trường thạch hiện cũng đã ở trong tay bọn chúng. Đệ và Bạch Hổ trở về chuẩn bị sẵn sàng ứng phó. Có Hỏa phụng hoàng trong tay, Lục Mạch hẳn sắp có động tĩnh rồi!"
Bạch hổ cũng ồm ồm giọng.
"Đại ca, nếu ma giới động binh, bọn đệ nhất định không khoanh tay đứng nhìn. Chuyện nhà... chuyện nhà huynh nhanh chóng giải quyết cho mau lẹ! Tiểu phụng hoàng đó nếu trực tiếp ra mặt ứng chiến, đệ cũng không thể chờ đợi huynh được nữa."
Hoàng Thiên Ngạo không nói không rằng chỉ rũ mắt.
"Bọn đệ đi đây, đại ca bảo trọng!"
Dứt lời, Bạch Hổ nhìn về Vũ Triệt đứng xa xa định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không thành lời. Lẽ ra hiện tại Vũ Triệt cũng là một trong số huynh đệ bọn họ, nhưng mà thời gian biển cả hóa nương dâu, mọi thứ đều đã thay đổi rồi.
Vũ Triệt nhìn Hoàng Thiên Ngạo chắp tay thành quyền cúi đầu một cái rồi rời đi.
"Yên Chi, muội không đến chào đại thống lĩnh một tiếng hay sao?"
Vũ Triệt thấy Vũ Yên Chi lấp ló sau lưng mình thì hỏi một câu. Quái lạ, muội muội này bình thường tìm mọi cách để đến đây gặp Hoàng Thiên Ngạo, hiện tại nhìn thấy y vì sao lại giống như thấy quỷ?
"Đại ca ca, muội không muốn đâu!"
Nàng vừa nói vừa lắc lắc đầu.
"Hửm?"
Vũ Triệt nhíu mày khó hiểu nhìn tiểu muội mình. Yên Chi liền lủi đầu vào lồng ngực hắn nỉ non, chỉ chừa ra một con mắt liếc Hoàng Thiên Ngạo.
"Hôm qua hắn... hắn đánh muội!"
Vũ Triệt khó tin nhìn nàng.
"Cái gì?"
"Nhưng đại ca ca, muội... muội cũng không có chịu thiệt... muội đã cắn lại hắn trả thù rồi!"
Hôm qua lúc Hoàng Thiên Ngạo vào phòng Yên Chi, nàng vừa nhìn thấy thì vô cùng mừng rỡ, còn tưởng y đã hồi tâm chuyển ý liền chạy đến ôm y. Thật không ngờ bị y đánh một cái, còn siết tay mình đau đến nghiến răng nghiến lợi. Yên Chi cố gắng giãy giãy nhưng y không buông, đành liều mạng cắn vào cổ y một cái, sau đó còn bị y giáng cho một đòn ngất xỉu, đến chiều hôm qua nghe động tĩnh lớn mới tỉnh dậy.
Hiện tại cổ tay nàng còn ẩn ẩn đau. Yên Chi cuối cùng cũng không hiểu rốt cuộc hôm qua vì sao Hoàng Thiên Ngạo lại đến tìm mình, từ đầu đến cuối y đều không nói lời nào. Là đến để đánh nàng hay sao chứ? Nàng giờ nhìn thấy y thì liền sợ hãi.
Vũ Triệt thấy muội muội mình cuối cùng cũng đã gặp được khắc tinh khiến nàng sợ hãi thì khẽ lắc lắc đầu. Đại thống lĩnh, người đó ngay tại lần đầu gặp mặt đã muốn giết hắn, Vũ Triệt còn nhớ rất rõ, hiện tại lúc nhìn thấy thì cố gắng tránh xa y một chút. Huyền Vũ trước khi đến đây cũng đã căn dặn hắn rất kỹ càng.
Vũ Triệt nghĩ khuôn mặt mình trông giống Chu Tước cho nên khiến Hoàng Thiên Ngạo tức giận, nhưng hắn vẫn không biết được sự thật rằng mình kiếp trước lại chính là Chu Tước.
Hắn nhìn về hướng Huyền Vũ và Bạch Hổ đang rời đi thì nhanh chóng chạy theo. Vũ Triệt cũng phải trở về thiên giới, nghị sự tăng cường cảnh giác với Lục Mạch. Ma giới nhiều năm nay vốn đã manh nha thống nhất tam giới, hiện tại có thêm Hỏa phụng hoàng chẳng khác nào là hổ mọc thêm cánh.
"Thượng thần!"
Vũ Triệt chạy đến sau lưng Huyền Vũ, khẽ nắm tóc y làm y quay đầu lại nhíu mày nhìn mình. Bất quá hắn không sợ, càng thích nhìn bộ dạng này của y hơn. Hắn mỉm cười một cái.
"Chờ ta đi cùng ngài!"
"Thái tử không trở về thiên giới sao?"
"Về chứ? Nhưng mà nơi này cũng chưa phải là thiên giới. Ta còn đi cùng ngài thêm một đoạn nữa!"
Quả nhiên là mặt dày vô sỉ, hôm qua bị mình đánh vẫn còn chưa sợ. Huyền Vũ cũng lười nói chuyện cùng hắn nên lạnh mặt xoay đi.
Bóng mấy người dần khuất dạng sau những tầng mây.
Sau khi bọn họ đi rồi, Hoàng Thiên Ngạo gọi Bạch Nghiên và Kỳ Thịnh đến.
"Hai ngươi thay ta xử lý mọi chuyện ở Thiên Hoa sơn. Ta sẽ bế quan tu luyện bảy ngày. Thời gian đó bất kỳ ai cũng không được quấy rầy!"
"Dạ, đại sư huynh!"
Hàn khí trong người Hoàng Thiên Ngạo đã đạt đến cực hạn. Hôm qua miễn cưỡng chịu một chưởng của Bạch Hổ, hiện tại toàn thân đều vô cùng đau đớn.
***
Lúc này, tại Huyền Môn cung của ma giới, nơi mà ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua được. Ma tôn ngàn đời trước đã dùng ma pháp tạo ra mặt trời thứ hai soi sáng cho tộc nhân mình. Chỉ là thứ ánh sáng mang theo màu đỏ của máu kia làm cho Huyền Môn cung ban ngày cũng như ban đêm u tịch lạnh lẽo, chết chóc rợn người.
Hứa Tư Hàn sau cuộc chiến tại Thiên Hoa sơn thì theo Lục Mạch trở về. Từ đó đều ở trong phòng một mình bế quan luyện công. Vết thương trên người khá nặng, vết cắt do Bạch Hổ tạo ra trên cổ hiện tại vẫn chưa có cách lành lại.
Trong phòng lớn không bày biện nhiều đồ vật, một chiếc ghế cao làm bằng thạch anh đen nằm trơ trội giữa phòng. Ghế rất lớn, có thể dư thừa để hai người nằm ngủ thoải mái. Trên ghế có lót thảm lông hồ ly màu trắng mềm mại. Hứa Tư Hàn toàn thân hắc bào, tóc xõa dài tới hông ngồi xếp bằng luyện công.
Từ ngày Đoạn trường thạch nhập vào thân thể thì mỗi lần Tư Hàn tu luyện, nội lực lại tăng lên khủng khiếp, nhưng ngược tâm trí hắn càng lúc càng trở nên nóng nảy hơn.
"Tiểu Thất, tiểu Thất!"
Bất giác trong không gian tĩnh mịch, hắn nghe Ngâm Tuyết gọi mình.
"Tiểu Thất, ngươi đang luyện ma công, ngừng lại đi! Nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma."
Tư Hàn bỗng mở trừng mắt vung tay một cái, một kết giới lửa đánh vào góc trống của căn phòng liền tạo ra tiếng nổ nhỏ. Ngâm Tuyết lập tức hiện thân, lăn mấy vòng trên mặt đất trốn thoát.
Ngâm Tuyết nhíu mày khàn khàn giọng nhìn nhi tử mà mình yêu quý như báu vật này.
"Tiểu Thất, ngươi đánh nghĩa phụ sao?"
"Nghĩa phụ? Ha ha ha."
Tư Hàn bất giác bước xuống giường. Tròng mắt hắn đã chuyển sang màu đỏ rực. Xung quanh hỏa quang bao bọc. Ánh mắt dữ tợn khác thường. Từ trên cao trừng mắt nhìn Ngâm Tuyết.
"Ngâm Tuyết, ngươi đừng tưởng bản tôn cái gì cũng không biết! Bản tôn sớm đã không còn là Hứa Tư Hàn trước đây để các người lợi dụng mà vẫn vui vẻ nói cười. Ngươi nếu không rời khỏi chỗ này, thì đừng trách bản tôn tàn nhẫn!"
"Tiểu Thất!"
"IM MIỆNG!"
Dứt lời, Tư Hàn vung một chưởng đánh vào mặt Ngâm Tuyết làm y bất ngờ ói ra một ngụm máu tươi.
"Khụ khụ."
Tư Hàn nhìn thấy y không tránh mình mà hứng trọn chưởng phong kia thì nhất thời mắt hơi trợn lên, lồng ngực ẩn ẩn đau nhưng rất nhanh liền khôi phục. Hắn cắn cắn khớp hàm mím môi.
"Cút đi! Đừng dùng khổ nhục kế với ta."
Ngâm Tuyết từ dưới đất đứng dậy, nhìn đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn, từng chạy sau lưng mình gọi hai tiếng 'Ngâm thúc' mà không rõ tư vị trong lòng lúc này là gì. Bất quá y cũng đã đoán trước được sự việc sẽ đến nước này. Dù gì bọn họ cũng từng lừa gạt hắn, Tư Hàn hận cũng không có gì là lạ lẫm.
"Tư Hàn, ta hiện tại chỉ cầu xin ngươi đừng luyện Đoạn trường thạch. Nó là ma vật của Cố Kiệt Nhân, nếu ngươi tiếp tục tu luyện, không sớm thì muộn cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, gia nhập ma đạo. Cần gì phải khổ như vậy chứ?"
Ngâm Tuyết vừa nói mày hơi nhíu lại, đáy mắt đã tràn ngập hơi sương nhìn nhi tử đứng trước mặt mình. Nó là một đứa trẻ quá đáng thương, từ nhỏ đến lớn chưa từng được ân sủng của trời, có lẽ bản thân sinh ra đã mang trong mình số mệnh của kẻ khổ. Hiện tại nhìn nó vì những tính toán của đại thống lĩnh, vì sự tàn bạo của thế gian mà nảy sinh hận ý, y càng cảm thấy đau lòng hơn.
Hứa Tư Hàn liền nhếch khóe môi lên cười khinh thường nhìn Ngâm Tuyết.
"Ma đạo thì sao? Chỉ cần là kẻ mạnh thì bản tôn cảm thấy đáng giá!"
"Tiểu Thất!"
"CÂM MIỆNG!"
Tư Hàn gầm lên một tiếng, trừng đôi mắt đỏ ngầu tiến về phía Ngâm Tuyết làm y phải lùi lại về phía sau mấy bước.
"Tiểu Thất sớm đã chết rồi! Là bị chính tay các người giết chết. Bảy ngày trước ở Thiên Hoa sơn, người của tam giới, huynh đệ đồng môn và chính sư phụ mình ra tay sát hại. Hắn chết rất thê thảm, cả tâm cả thân đều vô cùng đau đớn. Ngâm Tuyết, lúc đó ngươi đang ở đâu?"
Ngâm Tuyết cắn chặt khớp hàm yên lặng giương đôi mắt thương tâm nhìn Tư Hàn.
"Nghĩa phụ sao? Nhi tử sao? Tất cả đều là giả dối! Ngay từ đầu mang ta về là muốn lấy mạng ta để đổi cho hắn. Vốn dĩ cái gì là nghĩa phụ cái gì là nhi tử cũng đều là lừa gạt, giả nhân giả nghĩa, NGỤY QUÂN TỬ!"
Tư Hàn nhắm nghiền mắt hít một hơi dài.
"Ngươi đi đi. Ta từ nay không muốn nhìn thấy mặt các người nữa!"
Ngâm Tuyết cắn răng.
"Tiểu Thất, cho dù ngươi hận nghĩa phụ, nhưng nghĩa phụ cũng sẽ không rời đi!"
Tư Hàn nhíu mày thành hàng, khẽ bật cười ra một tiếng.
"Ngươi muốn chết sao?"
Ngâm Tuyết khẽ lắc đầu mấy cái.
"Chết sao? Có ai mà lại muốn mình chết chứ?"
Tư Hàn nâng cổ tay mình lên xoay xoay.
"Vậy còn không mau cút đi?"
"Ngươi... đừng luyện ma công nữa, nghe lời nghĩa phụ, có được không?"
Ngâm Tuyết nhìn thấy hắn như thế này thì vô cùng đau khổ, vừa dứt lời bỗng tiến đến định chạm vào mặt Tư Hàn liền bị hắn đẩy ra.
"Ta bảo ngươi cút đi mà?"
Ngâm Tuyết lắc đầu mấy cái. Ngay tại chỗ này nếu như y không vươn tay ra với hắn thì còn ai nắm lấy hắn chứ? Đại thống lĩnh sao, đã sớm không thể trông chờ vào ngài ấy được nữa rồi. Đây là nhi tử của y, y nhất định không thể nhìn thấy nó đi vào tử lộ mà khoanh tay đứng nhìn.
"Khốn kiếp, là ngươi tự tìm đường chết!"
Hứa Tư Hàn nghiến răng xoay tay một cái liền hiện ra một kết giới hình tròn xoay xoay trên đầu.
"Đi đi!"
Ngâm Tuyết vẫn đứng yên nhìn hắn. Tư Hàn nhíu nhíu mày cắn chặt khớp hàm nhưng cuối cùng cũng thu công. Nhìn thấy người này dù bản thân vô cùng hận nhưng vẫn không có cách xuống tay cùng y.
"Người đâu!"
Hắn gọi một tiếng bên ngoài liền có người đẩy cửa tiến vào.
"Ma tôn!"
"Mang kẻ này giam lại, không có lệnh của bản tôn thì không được thả người!"
"Dạ, ma tôn!"
Kẻ kia vừa áp giải Ngâm Tuyết xuống dưới. Trên đường đi bất giác chạm mặt Lục Mạch.
"Ngâm sứ giả? Ngài... vì sao lại ở đây?"
"Ha ha, ta tưởng ngươi cái gì cũng biết chứ?"
Lục Mạch nghe rõ châm chọc trong lời của Ngâm Tuyết, bất quá hắn cũng không quá để ý.
"À... Dù gì ngài cũng từng có chút giao tình với ma tôn, vậy để tại hạ tiếp đãi ngài tốt một chút."
Dứt lời, Lục Mạch quay lại nhìn thuộc hạ của mình.
"Mang Ngâm sứ giả vào thạch động, tiếp đãi thật chu đáo!"
Hai chữ 'chu đáo' Lục Mạch đặc biệt nhấn mạnh.
Sau khi bị giải đi, thì y liền biết cái gì là 'chu đáo' trong lời của Lục Mạch. Nơi này lạnh lẽo cực hạn, xung quanh đều có mùi hôi thối của xác người. Có lẽ rất nhiều kẻ đã bị giam giữ ở đây, nhưng chỉ sợ không có nhiều người còn sống sót mà rời khỏi.
Lính canh liền trói tay y lại bằng xiềng xích rồi treo lên cao. Sau đó lập tức dùng hình tra tấn. Bên trong thỉnh thoảng lại vang lên tiếng roi quất vào da thịt.
Sau khi Ngâm Tuyết bị giải đi, Hứa Tư Hàn cảm thấy đầu đau đớn khác thường, cả tâm cả thân đều vô cùng nóng nảy.
Hắn ngồi trên giường bắt đầu luyện công. Nhưng những chuyện của bảy ngày trước cứ liên tục xuất hiện quấy nhiễu tâm tư hắn.
"Người có thể cho ta biết... người... đã từng có một khoảnh khắc nào thật lòng yêu ta chưa?"
"Chưa từng!"
"Từ đầu đến cuối các người mang ta về đây... là để hóa giải hàn khí cho người hay sao?"
"...Phải!"
Lời nói của Hoàng Thiên Ngạo cứ xoáy sâu vào tim đâm hắn đến đau, Tư Hàn liên tục nhíu nhíu mày, tròng mắt đảo qua đảo lại. Sau đó bỗng dưng hắn cảm thấy nội lực trong cơ thể chạy tán loạn giống như muốn bộc phá chui ra ngoài. Bất giác một luồng khí nóng xộc lên đại não khiến Tư Hàn trợn trừng mắt ra, ôm đầu gầm lên một tiếng.
"A!!!!!!!!!"
Trong không gian vắng lặng, Ngâm Tuyết nghe rõ tiếng gầm rất lớn phát ra từ Huyền môn cung, sau đó thì im bặt, xung quanh vắng lặng như tờ. Lát sau nữa nghe thấy tiếng bước chân rầm rập cùng tiếng quát lớn của Lục Mạch. Dường như Hứa Tư Hàn đã bị ngất xỉu rồi.
Đoạn trường thạch thúc đẩy gia tăng nội lực rất nhanh, chỉ là nếu như người luyện không tĩnh tâm trong quá trình tu luyện thì rất dễ dẫn đến lửa công tâm mà tẩu hỏa nhập ma.
Ngâm Tuyết kinh hãi trợn mắt nhìn xung quanh, trên thân thể y vừa trải qua nhục hình khắp nơi huyết nhục mơ hồ. Y liền nhìn lên xích trên tay mình, chúng được làm bằng thạch anh đen đã niệm bùa chú, nên nhất thời vẫn chưa có cách thoát ra được.
"Ngâm thúc!"
Ngâm Tuyết đang bị treo lơ lửng trong hang động thì giật mình xoay đầu nhìn kẻ vừa lén lút tiến vào.
"Lục Niên, ngươi đến đây làm gì?"
Lục Niên hóa thành một yêu trùng từ từ tiến vào nhưng khí tức của hắn thì Ngâm Tuyết nhận ra được.
"Ngâm thúc, ta đến cứu thúc."
Dứt lời, Lục Niên liền rút gươm ra định chém vào dây xích.
"Đừng!"
"Dạ?"
"Trên cao ngươi nhìn thấy hai lá bùa chứ? Gỡ nó xuống đi."
"Dạ!"
Lục Niên lập tức bay lên cao gỡ hai lá bùa ném đi. 'Leng keng' mấy tiếng dây xích liền bị đứt ra.
Ngâm Tuyết xoa xoa cổ tay rồi nhặt lấy lá bùa lên, y niệm niệm mấy cái lá bùa liền mất đi hiệu lực. Sau đó y đặt lá bùa vào chỗ cũ rồi tự trói mình vào dây xích treo lên.
Lục Niên không hiểu rốt cuộc y đang làm cái gì nên trợn mắt gãi gãi đầu.
"Ngâm thúc, thúc làm cái gì vậy?"
"Đi đi!"
"Dạ? Thúc không đi sao?'
"Ta sẽ ở lại đây trông chừng tiểu Thất."
Lục Niên nghe thấy liền kinh hoảng trợn mắt.
"Ngâm thúc, Hứa Tư Hàn đã không còn là tiểu Thất của chúng ta nữa. Thúc ở lại đây nó nhất định sẽ giết thúc!"
"Nó sẽ không!"
"Ngâm thúc!"
"Ngươi trở về báo cho đại thống lĩnh, nói tiểu Thất luyện ma công bị tẩu hỏa nhập ma rồi!"
"Nhưng mà..."
"Đi đi!"
Vừa dứt lời bên ngoài liền nghe thấy tiếng động vang lên, Lục Niên gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời khỏi.
***
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi nhận được tin tức của Lục Niên, Hoàng Thiên Ngạo liền hóa thành một cơn gió xuyên qua lớp phòng vệ của ma giới tiến vào Huyền môn cung mà trời không hay đất không biết.
Khi đến nơi y nhìn thấy Tư Hàn đang nằm bất động trên giường. Xung quanh căn phòng lớn lạnh lẽo vô cùng tịch mịch, tiểu Thất của y hẳn là không thích sống trong vắng vẻ như vậy. Hắn là người thích náo nhiệt, lần đó đi trên phố còn chạy loanh quanh không ngừng la hét.
Hoàng Thiên Ngạo từ từ ngồi xuống giường, vươn tay chạm vào gò má tái nhợt của Tư Hàn, bất giác thân thể khẽ run một cái.
"Tiểu Thất, tiểu Thất của ta!"
Dứt lời y kéo hắn ngồi dậy ôm vào ngực mình siết chặt, nhắm nghiền mắt nhíu mày cảm nhận khí tức quen thuộc của ái nhân, cảm giác đau lòng như thủy triều úp xuống.
"...Đau..."
Trong cơ mê bỗng Tư Hàn kêu lên một tiếng nỉ non. Mày nhíu nhíu thành hàng, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Tiểu Thất!"
Hoàng Thiên Ngạo gọi một tiếng rồi chạm tay vào lưng hắn rót vào một tầng linh lực. Đoạn trường thạch vừa cảm thấy khí tức mới mẻ, lập tức náo loạn hút lấy nội lực của y. Hoàng Thiên Ngạo liền nhíu mày một cái, hàn khí vốn quá mức chịu đựng hiện tại vì nội lực suy yếu liền đảo lộn khiến toàn thân y vô cùng đau đớn.
"Sư phụ... đừng bỏ ta... sư phụ..."
Tư Hàn trong mơ không ngừng rên rỉ. Hoàng Thiên Ngạo nhìn hắn kiềm xuống đau xót, tròng mắt từ lúc nào trở nên đỏ ửng, nhàn nhạt hơi nước. Y vươn tay vuốt ve tóc mai của hắn, vuốt xuống mí mắt, rồi gò má hao gầy của hắn.
"Tiểu Thất... ta yêu ngươi, bảo bối!"
Tư Hàn trong mơ màng chân mày càng lúc nhíu càng chặt. Nước mắt một dòng chảy xuống đuôi mắt.
"Sư phụ... ta hận người, ta hận người..."
Hoàng Thiên Ngạo nhắm nghiền mắt, ở khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi. Y cật lực kiềm chế đau lòng cùng thương tâm. Lúc mở mắt ra vậy mà lại nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu mở to của Tư Hàn đang trừng mình. Y nhìn xuống hắn, hắn ở trong ngực đang ngẩng đầu không tin nổi nhìn y.
"Ngươi... đến đây làm gì? Cút đi!"
Đôi mắt hắn sớm chỉ còn lại hận ý.
"CÚT ĐI!"
Dứt lời, hắn bỗng nhiên vung tay tung một chưởng hất Hoàng Thiên Ngạo ngã xuống đất. Cũng giống như Ngâm Tuyết, Hoàng Thiên Ngạo không hề tránh hắn. Máu liền phụt ra khóe miệng. Y nhìn hắn thật lâu rồi từ từ đứng dậy xoay lưng rời đi.
"SƯ PHỤ!"
Tư Hàn bỗng kêu thảm một tiếng rồi nhảy xuống giường lao đến ôm lấy eo y, vùi đầu vào lưng y khóc nấc.
"Sư phụ đừng đi, đừng bỏ ta! Ta đánh người, ta sai rồi, là ta sai rồi, xin đừng bỏ ta, có được không? Ta hứa ta sẽ ngoan, sư phụ muốn mạng ta cũng được, ta cho sư phụ. Chỉ cần sư phụ đừng bỏ mặc ta. Đừng lấy công chúa đó được không? Ta ghét nàng, ta rất ghét nàng!"
Hoàng Thiên Ngạo nhắm nghiền mắt thở ra một hơi rồi gỡ bàn tay Tư Hàn đang ôm chặt ở eo mình ra. Hắn liền gào lên cố níu kéo y.
"Đừng bỏ ta đi mà, đừng bỏ ta. Khụ khụ..."
Bất giác hắn ho lên một tràn rồi ngã xuống đất. Hoàng Thiên Ngạo giật mình khụy xuống ôm lấy hắn. Hắn được y ôm liền nhìn y không rời mắt.
Bàn tay vươn lên chạm vào gò má y vuốt ve, trong đáy mắt tràn ngập mê luyến cùng đau thương. Hắn lên tiếng cầu tình.
"Ở lại với ta được không, sư phụ?"
Không đợi y trả lời hắn bỗng vòng qua cổ y ghì xuống không ngừng mút lấy môi y. Bàn tay không an phận mò vào trong ngực áo y sờ loạn.
Hoàng Thiên Ngạo nhíu mày một cái đẩy hắn ra.
"Sư phụ không yêu ta sao? Sư phụ không cần ta sao?"
Hắn cố chấp tiến đến cắn lên môi y một cái nữa lại bị y đẩy ra.
"Sư phụ... không cần tiểu Thất sao?"
Bất giác, Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy từ khóe mắt Tư Hàn chảy xuống một giọt lệ, gương mặt tràn ngập tổn thương cùng đau lòng. Bỗng dưng, y nhớ đến ánh mắt trống rỗng đơn độc của hắn khi bị đám đông vây bắt. Y hối hận rồi, trong phút chốc liền cảm thấy hối hận.
"Tiểu Thất!"
Dứt lời, y nâng mặt Tư Hàn lên rồi hôn xuống mí mắt hắn. Hắn chớp chớp mấy cái nước mắt liền rớt xuống.
Hoàng Thiên Ngạo liền ngậm lấy môi hắn nút vào. Bờ môi mềm mại dai dai cùng với hơi thở ngọt ngào này khiến y càng bên cạnh liền không muốn rời ra.
Tư Hàn được y ôm thì vòng tay ghì lấy cổ y, không ngừng đáp lại nụ hôn của y, càng lúc càng cuồng nhiệt, càng lúc càng mãnh liệt. Âm thanh môi lưỡi triền miên không dứt, Hoàng Thiên Ngạo bạo liệt quấn lấy lưỡi hắn dày vò.
Từ lúc nào y đã ôm hắn đặt lên giường. Từ đầu đến cuối môi lưỡi đều chưa từng rời khỏi nhau một tấc.
Y vươn tay cởi bỏ thắt lưng hắn. Hắn cũng gấp gáp cởi bỏ thắt lưng y. Khi y phục vừa rời thân thể, Tư Hàn bất giác đảo người đè Hoàng Thiên Ngạo bên dưới rồi vùi đầu xuống cắn lấy cổ không ngừng hôn mút. Đang trúc trắc y liền đảo khách làm chủ đè hắn dưới thân. Hắn vòng đôi chân dài trắng nõn bám quanh thắt lưng y.
"Sư phụ... ưm..."
Đôi mắt ướt át, gò má ửng hồng, môi mọng hé mở phát ra tiếng rên trầm thấp.
Hoàng Thiên Ngạo lại cúi đầu cắn xuống môi hắn, bàn tay nắm lấy tính khí bên dưới của hắn không ngừng nhu lộng.
"Ưm..."
Hắn không chịu nổi liền vòng tay qua cổ y kéo thân thể Hoàng Thiên Ngạo ma sát vào người mình. Khắp nơi hắn đều nóng như được thắp lửa, hắn thật muốn người này, vô cùng muốn.
"Ta yêu sư phụ, ta yêu sư phụ!"
Hắn vừa ôm y vừa nức nở. Hoàng Thiên Ngạo hôn một đường từ cổ xuống bụng hắn, ở những chỗ nhạy cảm còn cố tình day dưa trằn trọc khiến hắn ưỡn người vặn vẹo thắt lưng. Bên dưới càng nóng càng khó chịu, liền trong cơn kích tình phóng ra thứ trơn ướt trên tay Hoàng Thiên Ngạo. Y lại trườn lên hôn hai điểm hồng anh trên ngực hắn khiến hắn lần nữa cứng lên.
Hai chân bên dưới không an phận vòng qua lưng y liên tục chà sát.
"Sư phụ, ta muốn... ta muốn..."
Bàn tay hắn từ lúc nào đã lần xuống tìm kiếm thân thể Hoàng Thiên Ngạo. Y nắm lấy tay hắn cố định trên đầu làm cho hắn thân thể không ngừng vặn vẹo, một đầu đầy mồ hôi.
Y cũng không chờ đợi lâu, phân thân bên dưới sớm đã trướng đau đến lợi hại. Y nắm lấy một chân hắn đặt trên vai mình, ngón tay chèn vào miệng huyệt hồng hồng hút hồn kia ra sức khuấy đảo.
"Ưm... nhanh... nhanh... ta muốn!"
Tư Hàn đang gấp muốn chết, hắn giương đôi mắt tràn ngập hơi nước nhìn y, lưỡi còn khẽ vươn ra liếm liếm môi mình. Nhìn cảnh dâm loạn này bất giác y không chịu nổi liền rút tay ra chèn phân thân như thiết trụ đẩy sâu vào miệng

1 2 »
Bình Luận (0)
Comment