Hỏa Phụng Hoàng

Chương 32

Lúc Tư Hàn tỉnh dậy thì đã là buổi chiều của ba ngày hôm sau. Khi mở mắt ra, hắn cẩn thận đảo một vòng nhìn trần nhà. Vẫn là Huyền môn cung cô tịch lạnh lẽo, vẫn là căn phòng tối tăm trống vắng như ngục tù mà hắn sớm đã nhìn đến chán chường suốt mười mấy ngày qua. Hắn nhớ rằng mình đã nhìn thấy Thiên Hoa sơn, còn có sư phụ bên cạnh nằm ôm mình. Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Tư Hàn gác cánh tay lên trán ổn định lại tâm trạng đang vô cùng mệt mỏi của mình. Ba ngày trước hắn đang luyện công thì bị một luồng khí nóng xộc lên đại não, hỏa khí chạy tán loạn trong cơ thể. Hắn còn tưởng mình thật sự đã bị hỏa khí làm cho điên cuồng nên tự đánh mình một chưởng ngất đi.
Lúc này, Tư Hàn thử đưa tay vận khí, cảm thấy trong cơ thể vậy mà lại có một luồng linh lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng nó không giống hỏa công của hắn luyện ngày thường. Thứ này lạnh lẽo hơn rất nhiều, hòa vào cơ thể quyện cùng với hỏa khí nên hiện tại nội lực của hắn đã được ổn định.
Bất giác, Tư Hàn tự hỏi có khi nào là Ngâm Tuyết đã âm thầm cứu mình hay không?
"Người đâu!"
Bên ngoài rất nhanh có người đẩy cửa tiến vào cúi đầu.
"Ma tôn!"
Tư Hàn ánh mắt âm trầm.
"Từ lúc ta ngất xỉu đến giờ có ai đến đây hay không?"
"Dạ, có Lục tả sứ!"
Hắn nhíu nhíu mày.
"Không còn ai khác sao?"
"Dạ không có!"
Tư Hàn khẽ rũ mắt một cái, có chút mất mát trong lòng.
"Người các ngươi giam ba ngày trước đâu rồi?"
"..."
Thấy y không trả lời hắn khẽ nhướn mắt.
"Hửm?"
"Dạ... hiện ở trong thạch động!"
"Thạch động? Đưa ta đến đó!"
"Ma tôn, chỗ đó ô uế không thích hợp với người!"
Nghe lính canh nói vậy bỗng Tư Hàn cảm thấy có chút bất an. Hắn liền đứng bật dậy khỏi ghế.
"Ma tôn..."
"Dẫn đường!"
Thấy hắn có chút mất kiên nhẫn lính canh lập tức cúi đầu.
"...Dạ!"
Tư Hàn một đường đi đến thạch động, càng đến gần, xung quanh mùi tanh tưởi cùng với tử khí xộc đến khiến hắn mày nhíu càng lúc càng chặt hơn.
Khi đến ngay cửa, Tư Hàn không tiến vào mà đứng ở đó lén lút nhìn vào trong. Hắn thấy Ngâm Tuyết bị treo trên cao, tóc tai rũ rượi, toàn thân bị những vết roi làm cho bị thương, máu từ thân y rỏ ruống mặt đất đọng thành vũng.
Bỗng dưng một cảm giác cay xè xộc lên mũi Tư Hàn. Khóe mắt hắn liền một mảng ê ẩm, lập tức cắn chặt khớp hàm, mày nhíu lại quay mặt đi không dám nhìn Ngâm Tuyết nữa.
"Ai cho phép các người đánh hắn?"
Tư Hàn liếc quản ngục rồi gằn giọng, tròng mắt đã đỏ hoe.
"Dạ... là... là thuộc hạ tự tiện đưa ra chủ ý! Hắn là người của Thiên Hoa sơn, lại lén lút đến Huyền môn cung, ngoại nhân dám xâm nhập vào Huyền môn cung đều phải chịu cực hình."
Tư Hàn nhíu nhíu mày hít một hơi sâu. Dù gì cũng chính là hắn đã không để ý đến Ngâm Tuyết. Hắn không biết ở nơi này lại có thứ có thể làm tổn hại đến y. Huống hồ Ngâm Tuyết bình thường mạnh như vậy, ở đây chỉ sợ ngoài Lục Mạch thì không còn ai có thể là đối thủ của y. Vì sao bị đánh còn không bỏ đi chứ?
Tư Hàn tròng mắt đỏ ửng xoay đầu lại nhìn Ngâm Tuyết. Đó là người mà hắn từng xem là phụ thân của mình, nhìn thấy y như vậy hắn làm sao mà cam tâm kia chứ?
Nhưng mà chỉ có mình hắn, còn về phía Ngâm Tuyết thì sao? Ngâm Tuyết cũng yêu thương hắn cho nên mới mang hắn rời khỏi Thiên Hoa sơn giấu trong rừng trúc có phải hay không? Hay còn muốn giữ hắn lại để làm thuốc cho Hoàng Thiên Ngạo chứ? Hắn không biết!
Nếu như để làm thuốc cho Hoàng Thiên Ngạo, thì vì sao lúc hắn bị những kẻ kia tấn công y và Hoàng Thiên Ngạo đều không xuất đầu lộ diện? Hay muốn bảo toàn danh dự cho Hoàng Thiên Ngạo?
Tư Hàn hiện tại đã bị những hoài nghi làm cho mờ đi lý trí. Hắn chỉ sau một đêm liền phát hiện ra bản thân bị toàn thể những người mình từng xem trọng lừa dối, Tư Hàn hiện tại mệt lắm, cả thân cả tâm đều vô cùng mệt mỏi, một chút cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Đầu hắn lại ẩn ẩn đau.
"Mang hắn xuống đi. Gọi người đến xem vết thương cho hắn. Nếu hắn bị bất kỳ tổn thương nào, ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi."
"Dạ ma tôn!"
Tư Hàn bỗng trầm mặc.
"Còn nữa, đừng nói với hắn ta đã đến đây!"
Tư Hàn nói một câu như vậy rồi quay đi, vừa được mấy bước bỗng dưng hắn nghiêng đầu nhìn quản ngục.
"Ngươi..."
Dứt lời, Tư Hàn kéo lấy quản ngục đến trước mặt, móng tay sắc bén vàng kim bỗng chui ra đâm vào cổ quản ngục một vết thương, máu tươi liền chảy xuống rồi nâng quản ngục lên khỏi mặt đất. Y trợn trừng mắt run rẩy trong tay hắn.
"Ma tôn... xin tha mạng... xin tha mạng!"
Mắt Tư Hàn bỗng nhiên đỏ rực, hắn híp mắt một cái nội lực của quản ngục liền chầm chậm bị mình hút vào.
"A... a..."
Quản ngục hét lên một tiếng thê thảm, trong hang tối đặc biệt rợn người. Tư Hàn sau khi hút đủ liền ném y ngã nhào xuống đất, y liền hiện nguyên hình thành một con nhện tinh nằm thoi thóp trên sàn nhà.
"Ngươi làm theo quy định... nhưng mà bản tôn không nuốt trôi cơn giận này, ngươi đành chịu khổ một chút vậy!"
Hắn dứt lời rồi phất tay áo nhanh chóng rời khỏi thạch động. Lúc này Ngâm Tuyết mới từ từ mở mắt ra nhìn theo bóng dáng Tư Hàn rồi khẽ lẩm bẩm một câu trong miệng.
"Tiểu Thất..."
Thật ra Ngâm Tuyết chưa từng ngất. Khi y nghe thấy có bước chân người đến thì liền nhắm mắt lại, hai lá bùa đó đã gỡ ra nên cơ bản những cực hình kia cũng không có nhiều tác động đến y.
Y ở lại chẳng qua chỉ muốn bên cạnh Tư Hàn mà thôi. Nhưng vừa rồi đứa trẻ kia đến đây còn nhìn y đến đỏ mắt như vậy, xem ra tiểu Thất nhà y vẫn chưa bị oán thù làm cho mờ mắt. Đứa trẻ đó chưa từng làm cho y thất vọng.
Chỉ là cách nó ra tay với quản ngục khi nãy có hơi tàn nhẫn. Nhưng nó dù gì cũng là Hỏa phụng hoàng không phải sao? Sau khi thức tỉnh dường như vẫn không hoàn toàn bị tà khí chiếm lấy đầu óc. Như vậy rất tốt, truyền thuyết gì đó xem ra không đúng rồi.
***
Lúc này Lục Mạch đang ngồi trên ghế lớn, mắt hơi nhắm lại lắng nghe Bạch Cửu thổi tiêu. Bàn tay đặt trên đầu gối khẽ nhịp nhịp theo từng âm điệu.
Bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa.
"Chủ nhân!"
"Vào đi!"
Kẻ kia tiến vào chắp tay thành quyền, khẽ liếc mắt về phía Bạch Cửu một cái, Lục Mạch biết hắn đang dè chừng Bạch Cửu nhưng y cũng không để ý lắm.
"Nói đi!"
"Chủ nhân, Hứa Tư Hàn vừa thả Ngâm Tuyết, còn đánh trọng thương nhện tinh rồi!"
Lục Mạch khẽ liếc nhìn kẻ kia một cái, bất giác tròng mắt sáng lên.
"Bị thương như thế nào?"
"Là bị hút cạn nội lực."
"Quả nhiên..."
Lục Mạch nói một câu rồi ngừng lại, khẽ nhếch môi lên cười.
"Xem ra Đoạn trường thạch đã có tác dụng rồi. Rất tốt!"
Đoạn trường thạch là do ma tôn Cố Kiệt Nhân tạo thành. Năm đó khi y bị Xích Qủy Kiếm giết chết, trước khi nguyên thần tan biến thì một mảnh Đoạn trường thạch rơi ra. Sau đó được thống lĩnh hỏa tộc là Lục Cảnh Hào mang đến Vạn Trùng Sơn phong ấn.
Năm xưa Cố Kiệt Nhân luyện Hấp tinh đại pháp chuyên dùng hút nội công của đối thủ, hiện tại không ngờ thứ đó lại có liên kết cùng với Đoạn trường thạch. Như vậy rất tốt, năm đó Đoạn trường thạch cùng Cố Kiệt Nhân từng hòa chung thành một thể, ít nhiều Đoạn trường thạch cũng có một chút hương hồn thuộc về Cố Kiệt Nhân. Hiện tại nếu như cho mảnh hương hồn đó nương vào Đoạn trường thạch sống ký sinh trong thân thể Hỏa phụng hoàng, một ngày nào đó rất có thể Cố Kiệt Nhân được tái sinh.
Vừa rồi sở dĩ Lục Mạch giam giữ Ngâm Tuyết, còn dùng hình với hắn chẳng qua chỉ muốn thử Hứa Tư Hàn mà thôi. Một là muốn xem thử hắn có thực sự dứt tình với Thiên Hoa sơn hay chưa. Thứ hai chính là sử dụng cơ hội này để thử nội lực của hắn. Nhện tinh chẳng qua chỉ là vật hy sinh để Lục Mạch kiểm tra nội lực của Đoạn trường thạch mà thôi.
Đoạn trường thạch xâm nhập vào thân thể của Tư Hàn chỉ là chuyện của mấy ngày trước. Cho nên lúc hắn giao đấu ở Thiên Hoa sơn bản thân vẫn chưa có thời gian hòa hợp cùng Đoạn trường thạch.
Mấy ngày nay hắn ở Huyền môn cung dùng Đoạn trường thạch luyện công. Vừa rồi lại dùng Hấp tinh đại pháp, có lẽ bản thân Tư Hàn cũng không ý thức được thứ mình đang tu luyện là gì.
"Chủ nhân, hiện tại chúng ta sẽ làm gì?"
Lục Mạch nhếch môi lên cười.
"Thứ cần biết cũng đã biết rồi. Hiện tại ngươi cứ làm theo những gì hắn yêu cầu đi."
"Dạ!"
"Còn nữa, sau này ở Huyền môn cung không được gọi ta là chủ nhân, phải gọi là Lục tả sứ."
"Dạ, Lục tả sứ."
"Ừ, lui đi!"
Khi cánh cửa vừa đóng lại, Lục Mạch cười cười rồi vươn ngón tay ngoắc ngoắc Bạch Cửu. Hắn từ nãy đến giờ đều rũ mắt. Bạch Cửu không hiểu vì sao những chuyện cơ mật như vậy Lục Mạch lại không đuổi hắn ra ngoài. Trong lòng Bạch Cửu hiện tại đang vô cùng khiếp sợ.
"Đến đây!"
Bạch Cửu ngẩng đầu giương đôi mắt sợ hãi nhìn y một cái rồi từ từ đứng dậy. Trên người chỉ khoác một mảnh vải lụa màu trắng, ngoài ra không còn bất kỳ thứ gì khác.
Bình thường sinh lực Lục Mạch luôn dồi dào, cho nên từ ngày hắn đến Huyền môn cung thì mỗi ngày đều bị y tùy tiện ôm. Y nói hắn không được mặc quá nhiều y phục, khi cởi ra cũng mất thời gian.
Bạch Cửu vừa tiến đến Lục Mạch liền giật lấy tay hắn ngã vào ngực mình, bạo liệt cắn xuống môi hắn một cái, tay luồn vào y phục mỏng manh sờ soạn rồi nhanh chóng di chuyển xuống dưới sờ nắn mông hắn.
"Ưm..."
Bạch Cửu bị cắn đau thì khẽ rên lên một tiếng nhưng không dám làm y mất hứng. Mấy hôm nay mỗi lần làm tình, Lục Mạch đều cố ý làm cho hắn đau, hắn cũng không hiểu vì sao y lại làm như vậy đối với mình nữa.
Xung quanh Lục Mạch, Bạch Cửu nhìn thấy rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, có những người dung mạo vô cùng xuất chúng lại ra sức mong cầu được hầu hạ y. Nhưng Bạch Cửu không hiểu vì sao từ ngày mình đến đây thì y chỉ lưu lại một mình hắn bên cạnh. Hắn chỉ có gương mặt xinh đẹp, nhưng sớm đã bị những đau đớn cùng sợ hãi làm cho héo rũ, một chút sức sống cũng không có. Nhìn hắn lúc này hệt như pho tượng sống. Vì sao y còn muốn hắn chứ?
Thấy Bạch Cửu không chuyên tâm Lục Mạch ngược lại càng cắn mạnh hơn. Môi lưỡi đều đau đớn đến lợi hại. Thân thể Bạch Cửu càng lúc càng run rẩy, bất giác hắn bị đẩy mạnh một cái ngã nhào xuống đất.
"A!"
Một chữ 'a' vụt ra khỏi miệng rồi nhanh chóng nuốt vào. Bạch Cửu sợ, vô cùng sợ hãi người này, nước mắt vô thức chảy xuống gò má.
"Ngươi sợ ta sao?"
Lục Mạch tiến đến từ trên cao nhìn xuống Bạch Cửu đang run rẩy dưới chân mình. Bất giác, y khụy chân xuống nắm lấy cằm Bạch Cửu kéo lên.
"Nhìn ta!"
"Chủ nhân... xin tha cho ta... tha cho ta... cho ta trở về nhà, có được hay không?"
Lục Mạch bất giác híp mắt một cái.
"Về nhà sao? Về nhà hay là về Ân Sơn đài?"
"..."
Bạch Cửu không hiểu lắm, lúc này hắn toàn thân run rẩy cũng không nắm bắt được suy nghĩ của Lục Mạch. Trở về Ân Sơn đài thì sao chứ? Đối với hắn hiện tại chỉ cần rời khỏi Huyền môn cung thì có thể cảm thấy một chút tự do rồi.
Trước đây ở Ân Sơn đài dù hắn không được Ân Sơn Tây Xương yêu thương nhưng mà dù gì cũng không chịu đau đớn về thể xác. Hiện tại đến Huyền môn cung hàng ngày đều không thể rời khỏi Lục Mạch nửa bước, còn bị y mang ra dày vò. Hắn từ một kẻ không sợ chết liền biến thành một kẻ nhát gan. Từ một người có trí tuệ hơn người trở nên trì độn. Hắn không biết, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi.
"Hửm? Không trả lời ta? Là ngươi muốn trở lại Ân Sơn đài sao?"
"...Xin xin chủ nhân thả ta đi..."
Bạch Cửu vừa nói vừa chảy nước mắt.
"Muốn đi sao?"
Lục Mạch siết cằm Bạch Cửu làm hắn run run khóe môi, mày nhíu thành hàng, nước mắt giàn giụa trên mặt.
"Ngươi... chỉ biết khóc lóc thôi sao? Ta chưa từng nhìn thấy ngươi cười lần nào, hay ngươi thật sự không biết cười?"
Dứt lời, Lục Mạch cúi xuống ôm lấy Bạch Cửu lên giường.
"Chủ nhân, xin tha cho ta, xin tha cho ta đi mà!"
Bạch Cửu run rẩy cầu xin trong vô thức nhưng Lục Mạch không ngừng lại, còn ném hắn xuống giường một cái rất đau. Bất giác bên ngoài có tiếng gọi.
"Lục tả sứ, ma tôn gọi ngài."
Lục Mạch khẽ nhíu mày thành hàng rồi đứng dậy, gõ gõ vào cằm Bạch Cửu mấy cái.
"Lát nữa ta quay trở về ngươi phải cười cho ta xem. Nếu không làm được, đừng trách ta tàn nhẫn!"
Nói xong, Lục Mạch nhanh chóng phất áo rời đi. Bạch Cửu ngồi trên giường vùi mặt vào gối khóc nấc, thân thể không ngừng run rẩy.
***
Lúc Lục Mạch đến chỗ của Tư Hàn thì nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế lớn luyện công.
"Ma tôn, ngài gọi thuộc hạ?"
Tư Hàn liền mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo khác thường.
"Mấy ngày trước bản tôn nhờ ngươi tìm Ngụy Trình, đã tìm thấy hắn hay chưa?"
"Thuộc hạ đã cho người đến Vạn Trùng Sơn rồi, nhưng mà ở đó canh gác khá nghiêm mật, hiện tại vẫn chưa có tung tích."
Tư Hàn khẽ gật đầu mấy cái.
"Ngươi cho người chuẩn bị đi, bản tôn muốn đến Bắc Hải một chuyến.
"Ma tôn đến đó để làm gì?"
"Việc đó ngươi không cần biết. Chuẩn bị người cho bản tôn. Bản tôn muốn sáng ngày mai lên đường."
"Có cần thuộc hạ đi cùng ngài hay không?"
"Vậy thì không cần."
Lục Mạch gật đầu. Tư Hàn bỗng nhiên gọi y.
"Lục Mạch."
"Có thuộc hạ!"
"Ngươi một tiếng cũng thuộc hạ, hai tiếng cũng thuộc hạ, nhưng ngươi lại âm thầm sau lưng đánh chủ ý lên đầu bản tôn."
"Ma tôn, ngài nói gì thuộc hạ không hiểu?"
Tư Hàn khẽ nhếch môi lên cười.
"Ngươi cho người đánh Ngâm Tuyết, đừng nói bản tôn cái gì cũng không biết. Huyền môn cung dù gọi ta một tiếng ma tôn nhưng tất cả đều đặt dưới mí mắt của ngươi, nếu không có ngươi sai khiến, bọn chúng nhất định không ra tay cùng Ngâm Tuyết, còn là ra tay vô cùng tàn nhẫn. Ngươi muốn xem bản tôn có thực sự dứt tình với Thiên Hoa sơn hay chưa phải không?"
Lục Mạch không nói gì, chỉ hơi mỉm cười.
"Ma tôn, không sai. Là thuộc hạ cho người đánh Ngâm Tuyết."
"Cái gì?"
Tư Hàn nhíu mày một cái. Hắn không ngờ Lục Mạch vậy mà thành thật cùng mình.
"Ma tôn, ngài từ nhỏ đã ở bên cạnh Ngâm Tuyết. Kẻ đó ngoài là sứ giả thì còn là cánh tay đắc lực của Hoàng Thiên Ngạo. Ngài đã quên bọn họ từng đối xử với mình như thế nào hay sao? Thuộc hạ tra khảo Ngâm Tuyết không phải muốn xem tình cảm của ngài với bọn chúng ra sao, mà chỉ muốn bọn chúng từ bỏ việc đi theo bên cạnh để lợi dụng ngài."
Tư Hàn bất giác giáng tay xuống bàn gằn giọng.
"Ta cho phép ngươi sao?"
"..."
"Nói cho ngươi biết. Nếu các người gọi ta hai tiếng ma tôn thì từ nay trở về sau bất luận việc gì cũng phải nghe theo sự sai khiến của ta. Còn nếu không làm được vậy thì ma tôn gì đó ta cũng không làm nữa. Ta vốn dĩ chưa từng cần đến các ngươi, cũng không cần địa vị ở Huyền môn cung này!"
Lục Mạch hơi bất ngờ vì phản ứng của Tư Hàn, bất quá y chỉ mỉm cười.
"Ma tôn yên tâm, sau này sẽ không có nữa!"
"Tốt nhất là như vậy!"
Tư Hàn chớp chớp đôi mắt không chút cảm xúc của mình nhìn Lục Mạch.
"Không còn gì nữa, ngươi ra ngoài đi!"
Lục Mạch nhướng mày một cái.
"Dạ ma tôn!"
Lúc y vừa xoay mặt đi, ánh mắt có chút trầm xuống. Hứa Tư Hàn xem ra không phải kẻ dễ dàng bị thao túng. Người này so với số tuổi của mình rõ ràng vô cùng bất đồng. Quá khứ là kẻ thông minh, hiện tại lại vô cùng lạnh lùng thậm chí còn có chút nhẫn tâm. Y phải tăng cường để ý đến hắn, y không muốn kế hoạch tái sinh Cố Kiệt Nhân của mình thất bại.
***
Lục Mạch không trở về phòng mà đến mục dũng tắm rửa. Có vài người đang hầu hạ y tắm.
Lúc này y cởi bỏ chiếc mặt nạ đặt trên bàn rồi nhìn xuống gương mặt mình dưới đáy nước. Bất giác những ký ức của ngàn năm trước hiện về rõ mồn một.
"Ngươi, vì sao lại cứu ta? Ta chỉ là một tiểu xà tinh không chút giá trị!"
"Giá trị là do chính bản thân ngươi tạo ra. Chỉ cần ngươi cảm thấy nó có thì chính là có."
"Ta... được sao?"
"Đương nhiên. Ngươi tên gì?"
"Ta... ta họ Lục nhưng không có tên! Người khác gọi ta là tiểu xà tinh."
"Ngươi sẽ trở thành kẻ mạnh mẽ, trên đời này người khác nhìn thấy đều phải cúi đầu, là nơi hội tụ của sức mạnh... Vậy từ nay gọi ngươi là Lục Mạch đi."
"Lục Mạch sao? A nha, ta cũng có tên rồi, đa tạ chủ nhân!"
Lục Mạch nhớ đến hàng ngàn năm trước khi Cố Kiệt Nhân cứu mình mang về, còn đặt tên, sau đó truyền dạy võ công cho y. Đối với y mà nói, Cố Kiệt Nhân cũng giống như cha của mình. Nếu không có Cố Kiệt Nhân, có lẽ năm đó y đã chết ở một nơi lạnh lẽo nào đó. Hoặc cũng có thể là một thứ yêu tinh không tên, không một kẻ nào biết đến.
"Lục tả sứ!"
Lúc Lục Mạch vừa mặc y phục vào thì bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gọi.
"Nói!"
"Bạch Cửu đã chạy trốn rồi, hiện tại đang cho người tìm kiếm."
Lục Mạch bất giác nhíu mày giáng tay xuống bàn 'rầm' một tiếng rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Chiếc mặt nạ vàng còn nằm chỏng chơ dưới mặt đất.
Bạch Cửu lúc này hóa thân thành hồ ly trắng, lợi dụng thân thể nhỏ bé liền len lỏi trong các góc của Huyền môn cung. Nhưng chạy mãi vẫn chưa tìm thấy lối ra ngoài. Huyền môn cung giống như một mê cung, nếu là trước đây hắn miễn cưỡng còn có thể tìm ra, nhưng từ khi tự đánh vỡ nội đan của mình để vu oan cho Hứa Tư Hàn, thì hiện tại sức lực đã không còn bao nhiêu nữa. Hắn mới chạy một lúc đã vô cùng yếu sức.
"A!"
Bất giác, đến một góc khuất hắn va vào chân một người nào đó sau đó hiện thành người lăn mấy vòng trên mặt đất.
Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn uy vũ, dung mạo vô cùng anh tuấn đang giương đôi mắt lạnh lẽo từ trên nhìn xuống mình.
Bỗng dưng từ xa Bạch Cửu nghe thấy tiếng chân người hầm hập kéo đến. Hắn liền co cụm người lại kéo lấy áo choàng của nam nhân che lấy mình, ngẩng mặt cầu xin y.
"Xin cứu ta... xin hãy cứu ta..."
Nam nhân hơi nhíu mày nhìn Bạch Cửu, bỗng dưng y chạm tay vào gò má mình liền nhận ra trên mặt chiếc mặt nạ đã không còn nữa. Nam nhân này không ai khác chính là Lục Mạch.
Y nhìn thấy Bạch Cửu không chút đề phòng với mình liền cảm thấy thú vị. Lính vừa kéo đến thì Lục Mạch liền giơ tay lên ra hiệu cho bọn họ rời đi. Y hạ thấp giọng xuống một chút rồi nhìn Bạch Cửu đang ôm chân mình.
"Bọn chúng đã đi rồi!"
"A..."
Bạch Cửu liền chui đầu ra khẽ nhìn về phía sau lưng nam nhân, quả nhiên không còn bóng người. Hắn liền run run lau mồ hôi trên trán rồi từ từ đứng dậy. Nhưng chưa kịp đứng vững thì đã ngã nhào xuống đất. Hắn hiện tại vô cùng yếu ớt.
"Không sao chứ?"
Bạch Cửu thân thể chưa kịp tiếp đất đã rơi vào cái ôm của nam nhân, hơi thở cùng ánh mắt nồng nàn của y quẩn quanh ngay đầu mũi khiến Bạch Cửu gò má khẽ ửng hồng.
"Ta... ta không sao, đa tạ đại hiệp đã cứu ta."
"Chân ngươi đau sao?"
"Ta... lúc nãy chạy đã vấp phải đá."
"À."
Lục Mạch 'à' lên một tiếng rồi hỏi Bạch Cửu.
"Còn đi được không?"
"Ta... ta không sao... đa tạ ngài, nhưng giờ ta phải đi rồi."
Lục Mạch khẽ nhướng mày.
"Ngươi đi đâu?"
"Ta... muốn rời khỏi Huyền môn cung. Đại hiệp có thể chỉ cho ta đường đi hay không?"
"Ngươi không phải là người của Huyền môn cung sao?"
"Không... không phải!"
"Chỉ sợ hiện tại không thể rời khỏi nơi này."
"Tại sao?"
"Bên ngoài Huyền môn cung có một phong ấn rất mạnh, ngươi thân thể yếu ớt như vậy, sẽ không đủ sức để vượt qua."
Bạch Cửu nghe vậy thì liền rũ mắt, hốc mắt từ lúc nào đã một mảng ẩm ướt.
"Nếu ngươi muốn trốn đi thì không phải không có cách. Mấy ngày nữa ta có việc rời khỏi chỗ này sẽ mang ngươi theo."
"Được... được sao?"
Lục Mạch gật đầu một cái.
"Tốt, thật tốt quá, tốt quá rồi!"
Bạch Cửu liền nhoẻn miệng cười lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp như thiên tiên. Năm đó Lục Mạch đã từng nhìn thấy y lộ ra nụ cười giống như thế này khi nhìn thấy Ân Sơn Tây Xương, nhưng sau này thì không thấy nữa. Nụ cười này khiến Lục Mạch nhất thời hoài niệm.
"Ngươi có chỗ nào để đi hay không?"
Nghe câu hỏi này của Lục Mạch, Bạch Cửu liền nhớ ra thì rũ mắt, nụ cười trên mặt mỹ nhân cũng tắt hẳn khiến y có chút ngoài ý muốn.
"Nếu không có thì tạm thời đến ở chỗ của ta vài ngày. Sau đó khi đi ta sẽ mang ngươi theo."
"Thật sao? Đại hiệp thật sự có thể giúp ta?"
Bạch Cửu lại cười lần nữa, ánh mắt mềm mại ấm áp như câu hồn đoạt phách Lục Mạch, bàn tay hắn cũng đang nắm lấy tay áo y kéo kéo. Bất giác cảm thấy mình có chút thất thố Bạch Cửu liền buông tay ra.
"Xin... xin lỗi..."
"Không sao, đi thôi!"
Lục Mạch dứt lời thì liền xoay đi, Bạch Cửu cũng bước theo y nhưng chân đau nên có chút khập khiễng.
"Đi được không?"
"Ta..."
Chưa kịp dứt lời, Lục Mạch liền ôm Bạch Cửu lên làm hắn có chút giật mình mà vòng đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ y. Lục Mạch nhếch môi lên cười một cái rồi bế người vào căn phòng nơi phía đông, chỗ đó vốn là phòng đọc sách nghỉ ngơi của y.
"Đại hiệp, ta có thể biết tên ngài không?"
Lục Mạch mỉm cười.
"Lục Thiên Minh."
Bạch Cửu nghe họ Lục thì có chút giật mình, bất quá họ Lục trong thế gian này nhiều vô số kể, huống chi người này cùng với Lục Mạch kia hoàn toàn bất đồng.
"Ta có thể gọi huynh là Thiên Minh ca ca không?"
"Tùy ngươi!"
"Thiên Minh ca ca, đa tạ huynh... ta gọi là Bạch Cửu, ca ca có thể gọi ta là a Cửu."
"A

1 2 »
Bình Luận (0)
Comment