Trước Trừ Tịch, đại án phủ Võ An công phán xuống, Võ An công bức chết tiến sĩ, tham gia trộm đúc, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, thi hành án tử ở thị phường.
Võ an công chết là điều chắc chắn, nhưng những người khác trong phủ xử trí thế nào vẫn còn đang xem xét, nếu phán nặng, tội liên can lưu đày cũng có thể, nếu phán nhẹ, hàng tước cũng chưa chắc không thể —— tổ tiên Triệu gia có công phò trợ thiên tử, lão quốc công từng chắn giúp Cao Tổ một đao trên chiến trường, chỉ bằng một đao này, thương xót cho con cháu cũng là lẽ đương nhiên. Huống hồ tuy Võ An công tội ác chồng chất, nhưng không phạm tội mưu phản, mưu đại nghịch mà hủy gia diệt tộc.
Thế nên quần thần nghị luận mấy hồi, Hoàng đế vẫn chần chừ.
Sau đó Thái tử ra mặt thay Nguyễn phu nhân và Triệu thế tử cầu tình —— dù sao Nguyễn phu nhân cũng là thân cô mẫu của Thái Tử phi, nghe nói Thái Tử phi vì chuyện của phủ Võ An công mà bệnh tình càng trầm trọng. Nếu toàn gia lưu đày, khó bảo toàn sẽ không xảy ra mệnh hệ nào. Nguyễn phu nhân cũng thức thời, nộp lên trên triều đình các loại tiền của bất chính, mấy trạch viện trong kinh, mấy điền trang ở kinh kỳ của Võ An công mấy năm nay.
Cuối cùng Hoàng đế quyết định nể mặt tình cảm của nhi tử và nhi tức đối với mẫu tử Nguyễn phu nhân mà khoan dung, giáng từ Huyện công khai quốc nhị phẩm xuống Huyện bá tứ phẩm khai quốc, Triệu gia từ công phủ biến thành bá phủ, gia tài gần như tiêu tan, hiển lộ suy tàn, có điều vẫn bảo toàn được tính mệnh và tước vị.
Chỉ là trong triều từ từ truyền ra một lời đồn khác, lý do mà Thái tử liều mạng đi ngược với thiên hạ, cầu tình cho Võ An công với bệ hạ, chính là vì hắn ta thầm cấu kết với Võ An công. Triệu Tuấn tích lũy rất nhiều tiền của từ việc trộm đúc tiền đồng ở Giang Nam, có một phần vào túi Thái tử. Cũng có người nghĩ đến lúc trước Triệu Tuấn chấp chưởng Thần Dực Quân, đúng là được Thái tử đề cử, có thể thấy chuyện này
không có lửa sao có khói.
Loại đồn đãi này lặng lẽ lưu truyền giữa các triều thần, như một mạch nước ngầm lặng yên chảy xuôi.
Thái tử tất nhiên cũng nghe thấy, ở Đông Cung như
đứng đống lửa, ngồi đống than —— sao mà hắn không biết lúc này nên phủi sạch quan hệ với phủ Võ An công, nhưng trong tay Nguyễn phu nhân nắm nhược điểm bọn họ lén qua lại, nếu thật sự thúc ép bà ta,
cá chết lưới rách bà ta lại khui bí mật ra, hắn cũng sẽ bị bà ta kéo xuống nước, hắn chỉ có thể mạo hiểm cầu tình Phụ hoàng.
Đến lúc này, hắn ngẫm lại mới thức tỉnh, từ lúc Triệu Thanh Huy mất tích, đến lúc hắn phát hiện là Tề Vương làm, dùng điều này lấy lòng Võ An công, lại đến lúc tranh binh quyền Thần Dực Quân, Triệu Thanh Huy hồi kinh, gièm pha phụ tử truyền khắp kinh thành. Từ việc muối thương Dương Châu kéo đến án trộm đúc tiền đồng, lại đến lão bà bảy mươi đánh trống Đăng Văn, đào ra án cũ hai mươi năm trước. Tất cả mọi chuyện đều liên kết chặt chẽ với nhau, ngay từ lúc bắt đầu đã nằm trong thế cục của Hoàn Huyên, hắn tự cho là nắm chắc thắng lợi, kỳ thật từ khi bắt đầu cấu kết với phủ Võ An công, đã rơi vào bẫy của kẻ khác rồi.
Quay đầu nghĩ lại, bắt đầu của tất cả chuyện này, là khi Nguyễn Nguyệt Vi nói cho hắn nguyên nhân Triệu Thanh Huy mất tích.
Vốn dĩ Thái tử và Nguyễn Nguyệt Vi chỉ là hư tình giả ý, qua chuyện này, cả ra vẻ ngoài mặt cũng lười chẳng muốn làm, lấy danh nghĩa để Thái Tử phi an tâm dưỡng bệnh, cấm chân nàng ta trá hình.
Nguyễn Nguyệt Vi chỉ cho là do chuyện của cô mẫu và biểu đệ chọc giận Thái tử, không màng nội thị ngăn trở, tự mình hầm canh đưa đến thư phòng ngoại viện, không đợi nàng đến gần, liền nghe thấy trong mành cửa truyền ra tiếng cười đùa của nữ nhân.
Nàng giận dữ nâng mành tiến vào, lại thấy một phu nhân ngồi trong lòng Thái tử, hắn cầm tay dạy nàng ta vẽ tranh.
Phu nhân thấy nàng muốn đứng lên hành lễ, Thái tử lại ôm nàng ta chặt hơn: "Không cần để ý nàng ta, chúng ta chuyên tâm vẽ."
Ngược lại nâng đầu liếc Nguyễn Nguyệt Vi, cười như không cười nói: "Thân thể không khỏe phải ngoan ngoãn dưỡng bệnh trong điện, làm bộ dạng này cho ai xem?"
Nguyễn Nguyệt Vi khó tin nhìn phu quân mà mình ngàn chọn vạn tuyển, cảm thấy như bầu trời sắp sập xuống.
Thái tử tựa như sợ nàng không đủ thương tâm, lại thêm một câu: "Muốn khóc thì ra ngoài khóc, đừng ở đây chướng mắt."
Nguyễn Nguyệt Vi loạng choạng lui ra, vừa rời khỏi thư phòng, liền nghe thấy trong mành truyền đến giọng nói ngọt ngào của phu nhân: "Nói thế nào cũng là thê tử kết tóc của điện hạ, điện hạ hạ thể diện của nàng ta như vậy, nàng ta tức giận với thiếp, quay đầu hành hạ thiếp thân thì sao đây?"
Thái tử cười nói: "Sợ gì chứ, nàng ta dám tra tấn nàng, Cô liền hưu nàng ta."
Nguyễn Nguyệt Vi giận đến mức tay chân lạnh lẽo, cả người phát run, về đến điện liền nằm trên giường không dậy —— vốn dĩ bệnh của nàng là ba phần thật bảy phần giả, lần này lại là mười phần chân thật rồi.
Nhưng Thái tử cả nhìn cũng lười nhìn một cái, bảo tiểu y quan của Dược Tàng cục đến bắt mạch, nói là bệnh dịch, thế nên khóa tẩm điện của nàng lại. Đến lúc này, trên dưới Đông Cung đều biết, Thái Tử phi đã hoàn toàn mất lòng Thái tử.
......
Đảo mắt liền tới cuối năm.
Hoàng đế không giữ đầu của Võ An công qua năm, nhanh chóng xử trảm trước cuối năm.
Ngày hành hình, người đến xem trong thành Trường An vây chặt, bá tánh nhao nhao vỗ tay vui mừng. Từ đó về sau, Triệu phủ liền lặng ngắt như tờ, một năm Triệu thế tử mất tích đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không thể biết được, nhưng tin tức hắn tàn phế lan truyền nhanh chóng, mặc dù hắn ngày ngày trốn tránh trong thâm trạch, cũng đứng ngồi không yên.
Trong nhà Nguyễn phu nhân xảy ra chuyện xấu như thế, biến thành trò cười trong giới quyền quý, cũng không thể ở lại Trường An, liền xử trí của cải, ruộng đất còn lại trong phủ, đưa nhi tử tới Lạc Dương. Hai đệ đệ của Triệu Tuấn vốn làm quan trong triều, đều bị huynh trưởng liên lụy. Một kẻ tham gia án trộm đúc, xử trảm chung với huynh trưởng. Một kẻ khác lúc xảy ra án đang làm quan ở Thục trung, vì chuyện của huynh trưởng mà bị biếm tới Lĩnh Nam xa xôi.
Binh quyền Thần Dực Quân đi một vòng, lại về tay Hoàn Huyên, có người thầm than hắn vận khí tốt, cũng có người hoài nghi đằng sau chuyện của phủ Võ An công có bút tích của hắn.
Nhưng hắn lên lên xuống xuống, trước sau vẫn là bộ dạng thờ ơ. Môn đình vắng vẻ cũng được, ngựa xe kín cửa cũng được, dường như chẳng có nửa điểm liên quan đến hắn.
Hết thảy điều này thậm chí không quan trọng bằng một con ngựa.
Hắc mã của Tùy Tùy được nuôi ở U Châu một năm, cơ hồ mỗi tháng Hoàn Huyên đều cho người đưa tin hỏi thăm thương thế.
Người Bạch gia lúc trước luôn có hồi thư, tỉ mỉ nói tình hình của hắc mã, nhưng ba tháng trước, thư từ được đưa đi bỗng như đá chìm đáy biển.
Hắn phát hiện không đúng, lập tức cử mấy thị vệ tới U Châu trước lấy ngựa, đợi hơn hai tháng, cuối cùng nhận được hồi âm. Thì ra tòa trạch viện đó đã sớm đổi chủ hơn nửa năm trước, người Bạch gia không rõ tung tích, cả cửa hàng son phấn phát đạt trong thị phường cũng sang lại. Hỏi hàng xóm cùng thương hộ chung quanh cửa hàng, lại chẳng ai biết bọn họ đi nơi nào. Đến cả những hồi thư lúc trước, đều là viết trước rồi nhờ chủ hộ mới gửi thay.
Cho đến khi thị vệ tìm tới cửa, tân chủ nhân của cửa hàng son phấn mới ôm một hộp nặng trĩu ra, mở ra là một hộp kim ngọc đá quý, nói là Lộc nương tử để tiền mua ngựa ở lại.
Bạch gia buôn bán không nhỏ, nổi tiếng thành thật thủ tín ở thị phường, ai ngờ lại lặng lẽ đưa ngựa của người khác đi mất chứ —— để lại tiền mua ngựa cũng đủ mua hai con hãn huyết bảo mã, có thể thấy được vị nương tử họ Lộc đó yêu con ngựa này như trân bảo, không tính toán giá cả cũng muốn lưu lại bên người mình, ước chừng là sợ nguyên chủ tìm tới, dời đi đâu cũng không lộ ra nửa câu.
Nếu chỉ là một con ngựa tầm thường, Tề Vương không những không tổn thất, còn kiếm được tiền lời, nhưng đây lại là ngựa mà Lộc Tùy Tùy để lại, núi vàng núi bạc cũng không đổi được.
Một chuyến tới U Châu, không tìm được người trở về, ngay cả ngựa của nàng cũng mất, trong ngực Hoàn Huyên như thể bị chặn lại bởi những cục bông thấm ướt, hít một hơi cũng không thể thông thuận.
Hắn không dám thừa nhận, nhưng từ đầu đến cuối đáy lòng vẫn ẩn chứa một tia hy vọng, có lẽ Tùy Tùy hắn vẫn còn sống, có lẽ sẽ có một ngày bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, cười nhạt nói: "Ta đã trở về rồi".
Nếu phát hiện hắn làm mất Tiểu Hắc Kiểm mà nàng thương yêu, nàng sẽ buồn đến mức nào?
Hắn không khỏi hối hận vì đã nói dối thương nhân, nếu biết thân phận của hắn, ắt hẳn người Bạch gia không dám lặng lẽ đưa ngựa của hắn đi.
Hoàn Huyên đặt giấy thư xuống, nhéo mi tâm, nói với thị vệ: "Tiếp tục tra, một đại gia như thế thì mặc cho đi đến đâu cũng sẽ để lại dấu vết."
Nhớ đến hộ nhân gia đó, trong lòng Hoàn Huyên có nghi vấn lướt qua, có điều chỉ là thoáng chốc, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh ngày đó, loại tuyệt vọng ngập tràn lại một lần nữa ập tới, khiến hắn gần như hít thở không thông.
- --