Lại là một năm Trừ Tịch.
Phủ Tiết độ sứ Hà Sóc lần lượt bị Tiêu Đồng An và Tiết Chất chiếm lĩnh, cũng may tòa phủ không có hư hoại, kết cấu trạch viện cũng không thay đổi, cây mai trong đình mà Tùy Tùy và phụ thân cùng trồng vẫn còn đó, nổi bật trong tuyết trắng, đỏ rực như máu.
Tùy Tùy cho người quét dọn thất phòng trong đình viện một phen, mang theo đám người Điền Nguyệt Dung trở về phủ Tiết độ sứ.
Phiêu bạt bên ngoài mấy năm, năm nay cuối cùng có thể ở nhà đón năm mới rồi.
Buổi trưa trừ tịch, Tùy Tùy vừa luyện xong đao ở hậu viên, liền có người tới bẩm, nói Đoạn Tư Mã tới.
Tùy Tùy lập tức cho người dẫn hắn vào đường hầu trà, đến tịnh phòng tắm gội qua loa một lần, thay xiêm y ra ngoài tiếp đón.
Sau khi nàng bị tập kích, Đoạn Bắc Sầm được Tiêu Đồng An trọng dụng, sau khi Tiêu Đồng An chết lại "quy phục" Tiết Chất. Tiết Chất đề phòng hắn, không dám giao trọng trách, cho hắn một chức quan nhàn tản. Hắn "phản bội" Tiêu đại tướng quân, những năm này sau lưng không ít lời mắng chửi, cho đến khi Tùy Tùy đoạt lại Tam trấn, mọi người mới biết hắn trước sau là tâm phúc của Tiêu tướng quân.
Sau khi nắm được Thành Đức, Tùy Tùy để Đoạn Bắc Sầm ở Trấn Châu thu dọn tàn cục, hắn tới Ngụy Bác chỉ để đón năm mới, ở khoảng hai ba ngày lại trở về Trấn Châu.
Hai người cùng lớn lên trong quân, mấy năm nay lại
chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, gặp mặt tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói.
Hàn huyên thăm hỏi xong, Đoạn Bắc Sầm cười nói: "Lần này thuộc hạ đã đưa Niếp Ảnh theo."
Hai mắt Tùy Tùy tức khắc sáng ngời, lúc nàng bị tập kích Niếp Ảnh cũng bị thương, Tiêu Đồng An vốn muốn giết ngựa của nàng, Đoạn Bắc Sầm xin được ngựa về, nuôi ở trang viên ngoại ô Ngụy Bác.
Hơn nửa năm nay Tùy Tùy bận rộn chinh phạt Tiết Chất, cho dù trở lại Ngụy Bác cũng ở trong binh doanh, không quan tâm đến Đại Hắc Kiểm, cho đến khi xử trí xong Tiết Chất mới dọn về phủ Tiết độ sứ.
Hôm trước nàng mới cử người sửa mới chuồng ngựa, vốn tính toán hôm nay phái người đến ngoại ô đón Đại Hắc Kiểm trở về qua năm mới, chẳng ngờ Đoạn Bắc Sầm vẫn nhanh hơn nàng một bước.
Nàng không khỏi cười nói: "Vẫn là huynh hiểu ta nhất."
Chắp tay nói: "Làm phiền Đoạn Tư Mã đích thân thay ta dẫn ngựa."
Ánh mắt Đoạn Bắc Sầm khẽ động, cũng cười nói: "Đại tướng quân khách khí, đã xưng Tư Mã, thay đại tướng quân dẫn ngựa đương nhiên là phận sự."
Mi mắt Tùy Tùy cong cong: "Xa cách mấy ngày, cả huynh cũng biết đùa rồi."
Dừng một chút lại nói: "Trình Trưng theo huynh một thời gian rồi, huynh cảm thấy hắn thế nào?"
Đoạn Bắc Sầm nói: "Người này tài học hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, qua một thời gian nhất định có thể đạt được thành tựu."
Tùy Tùy gật đầu nói: "Tài năng của hắn có thể bồi dưỡng, chỉ là còn thiếu sức lửa, huynh cần tốn thêm tâm tư."
Đoạn Bắc Sầm nói: "Thuộc hạ tuân mệnh. Trình công tử cũng theo tại hạ tới Ngụy Bác, nghỉ tạm ở dịch quán, dự định sáng sớm ngày mai đến
bái niên* đại tướng quân."
(Ji:
*Chúc tết)
Tùy Tùy nói: "Hóa ra hắn cũng tới à, sao lại ở dịch quán? Một mình đón năm mới quạnh quẽ, bảo hắn tới đây cùng dùng bữa tối đi."
Đoạn Bắc Sầm nói: "Thuộc hạ cũng nói như vậy, nhưng Trình công tử là người thận trọng đa lễ, không chịu đến."
Tùy Tùy gật đầu: "Hắn đúng thật có tính cách như vậy, lúc ở U Châu cũng
khắc kỷ phục lễ, rất câu nệ. Không sao, cho người đưa thiếp mời đến dịch quán mời hắn tới là được."
Hai người lại hàn huyên một lúc, Đoạn Bắc Sầm nhìn ra nàng có chút phân tâm, biết nàng đang nghĩ đến con ngựa, cười nói: "Đến xem thử Niếp Ảnh đi, nó cũng nhớ muội."
Tùy Tùy vội vã muốn gặp Đại Hắc Kiểm, không nghe ra trong lời của hắn
ý tại ngôn ngoại, lập tức đứng dậy nói: "Huynh cứ thong thả ngồi, ta đi một chút sẽ trở lại."
Đoạn Bắc Sầm nói: "Đại tướng quân không cần khách khí với thuộc hạ."
Tùy Tùy lập tức đứng lên, vội vàng đi đến chuồng ngựa.
Niếp Ảnh mấy năm không gặp chủ nhân, nhưng con ngựa thông minh lại có linh tính, vừa thấy Tùy Tùy lập tức nhận ra nàng, vừa hí vang vừa phấn khích đá móng trước, như muốn chạy về phía nàng, trong đôi mắt ôn thuần ngấn nước, càng thêm lóng lánh trong suốt.
Hốc mắt Tùy Tùy không khỏi nóng lên, mũi chua xót, bước nhanh chạy tới, ôm cổ nó, dán mặt lên nó: "Đại Hắc Kiểm, ngươi còn nhận ra ta sao? Thật là một chú ngựa ngoan, ngươi chính là ngựa ngoan nhất tốt nhất trên đời..."
Lời còn chưa dứt, liền có một cái đầu ngựa ló ra từ chuồng bên cạnh, lại là Tiểu Hắc Kiểm.
Nó kêu "hí hí" hai tiếng về phía Đại Hắc Kiểm, cắn phập lên bờm ngựa của Đại Hắc Kiểm xé ra.
Tùy Tùy lập tức trầm mặt, vỗ mặt nó trách mắng: "Truy Phong, nhả ra!"
Tiểu Hắc Kiểm sửng sốt, trong mắt tràn đầy khó tin, nó chưa từng thấy chủ nhân căng mặt giáo huấn nó thế này.
Nó nhất thời quên cắn hắc mã vừa mới tới kia, ủy khuất nhìn Tùy Tùy, phát ra tiếng hí vang. Thanh âm kia thê thê thảm thảm, khiến người nghe rơi lệ, bình thường mặc cho nó gây chuyện gì, chỉ cần kêu như vậy, chủ nhân sẽ mềm lòng ngay.
Nhưng lần này thái độ chủ nhân lại trái ngược, đến gần đẩy nó ra khỏi mặt con ngựa kia, nghiêm khắc quở trách: "Đại Hắc Kiểm đến sớm hơn ngươi, nếu thế ngươi còn phải gọi nó một tiếng a huynh. Ngươi thấy nó tốt tính liền bắt nạt nó, nếu ngươi dám bắt nạt nó, ta sẽ đưa ngươi về Trường An, nghe hiểu chưa?"
Đương nhiên hắc mã nghe không hiểu, nhưng nó cảm giác được chủ nhân đang giận nó, còn là vì con ngựa khác mà giận nó, nên làm gì chịu phục, ngẩng đầu hướng về phía Tùy Tùy trường tê một tiếng, như thể đang minh oan.
Tùy Tùy bất lực, vỗ về lưng Đại Hắc Kiểm nói: "Ngươi là đại mã rộng lượng, đừng so đo với con ngựa ngốc kia."
Đại Hắc Kiểm ôn nhu hí lên một tiếng, hiếu kỳ đánh giá bạn ngựa mới tới, nhìn một lát, hình như rất có hứng thú với bạn ngựa có vẻ ngoài giống mình này, duỗi dài cổ, muốn dùng đầu cọ nó.
Tiểu Hắc Kiểm đột nhiên chuyển thân, quay mông với nó, nâng móng sau lên, hất cỏ khô, bùn đất lên mặt Niếp Ảnh.
"Ngựa hư!" Tùy Tùy đánh một cái thật mạnh lên cái mông ngựa bóng loáng mềm mại của nó.
Kéo mặt của Đại Hắc Kiểm về: "Đừng quan tâm nó."
Một bên dịu dàng lấy cỏ khô dính trên bờm ngựa, phủi bụi đất trên mặt nó: "Đi thôi, ta đưa ngươi tới thao trường chạy hai vòng."
Nói rồi dắt Đại Hắc Kiểm ra chuồng ngựa.
Tiểu Hắc Kiểm thấy chủ nhân dắt con ngựa đi, vừa hí vang vừa tựa như nổi điên đá chân, cửa chuồng bị đạp đến mức rung vang bịch bịch.
Tùy Tùy không quan tâm nó, nói với mã quan: "Con ngựa này được sủng không biết trời cao đất rộng, cũng nên bớt cái tính đó của nó."
Tiểu Hắc Kiểm thấy đá chân không hiệu quả, liền xoay thân, giơ móng trước lên, gác lên cửa chuồng, phát ra tiếng rên "hí hí".
Trong lòng Tùy Tùy chợt mềm nhũn, dừng bước, xoay người kéo đầu nó: "Tính tình này của người thật sự nên sửa đi, cũng không biết học theo ai."
Lấy một cây đậu đưa cho nó: "Ở chuồng ngựa tự kiểm điểm mấy ngày đi."
Tiểu Hắc Kiểm nhìn một người một ngựa đi xa, chán nản xoay thân, gục đầu xuống, nức nở thút thít một lúc lâu, đến cả cây đậu ngày thường thích ăn nhất cũng lười nhìn một cái.
- --