Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 37

Giờ phút này, Tưởng Diên không còn để tâm đến Lâm Khả Tinh nữa rồi.

Thật sự thì, đến tận giờ phút này, Giang Nhược Kiều là người duy nhất có thể chiếm trọn tất cả tâm tư của Tưởng Diên. Anh ta không để ý đến Lâm Khả Tinh, một mặt là do không biết nên đối mặt với cô ta ra sao, mặt khác là do tâm trạng rối bời… Tưởng Diên ngồi trong sân, ngây người nhìn chằm chằm một nơi nào đó. Lúc này, anh ta nghĩ về tất cả mọi thứ, nhưng rồi lại không muốn nghĩ gì cả. Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong lên tầng trở về phòng. Lục Tư Nghiên là trẻ em, Lục Dĩ Thành không thể để cậu nhóc ở trong phòng một mình được nên cũng về phòng luôn. Ánh trăng sáng tỏ, trong vườn chỉ còn lại bóng dáng đơn côi của Tưởng Diên.

Lúc lâu sau, tài xế xe taxi mở đèn pha, rọi về phía khu vườn nhỏ.

Tưởng Diên giơ tay lên che theo bản năng.

Tài xế tắt đèn pha, bật lại đèn bình thường.

Tưởng Diên híp mắt lại.

Một giây sau, mẹ Tưởng bước xuống xe, bà ấy ngẩng đầu quan sát khu vườn này. Lúc nhìn thấy con trai ở sân vườn, khuôn mặt bà ấy thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Sau khi dặn dò mấy tiếng với tài xế xong, bà ấy nhanh chóng bước đến, quan sát Tưởng Diên từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Sao vậy? Sao trông con chật vật thế?”

Tưởng Diên không đáp lại mà chỉ nhìn mẹ mình.

Ý thức dần quay trở lại, anh ta đoán sơ sơ được rằng, hẳn phải nguyên do gì đó nên mẹ mới đến đây, có lẽ Lâm Khả Tinh đã gọi cho mẹ.

Bấy giờ anh ta mới nghĩ đến chuyện… tại sao anh ta lại dẫn Lâm Khả Tinh qua đây.

Lúc đầu anh ta không có kế hoạch này và cũng chẳng nghĩ đến nó, do mẹ nhiều lần khuyên bảo nên anh ta mới đành phải đồng ý. Anh ta biết, anh ta không thể trách ai cả, không thể trách mẹ, không thể trách Lâm Khả Tinh, muốn trách thì chỉ trách bản thân uống say rồi nhận lầm người. Nhưng mà, anh ta không thể nhịn được một suy nghĩ, rằng, nếu như anh ta không dẫn Lâm Khả Tinh đến đây thì sẽ chẳng có gì xảy ra cả, vậy thì có lẽ lúc này anh ta với Giang Nhược Kiều đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm với nhau rồi chăng?

Tưởng Diên chỉ bình tĩnh nhìn mẹ mình.

Mẹ Tưởng càng thêm bất an: “A Diên, con sao vậy?”

Tưởng Diên cất giọng khàn khàn: “Mẹ dẫn Lâm Khả Tinh về đi. Em ấy ở phòng 203 tầng hai.”

“A Diên…”

Bấy giờ mẹ Tưởng mới giật mình, có lẽ hơn nửa năm qua tâm tình của A Diên ngày một tốt lên, tính tình cũng cởi mở hơn nên bà ấy đã quên mất con trai mình từng trầm lặng và u buồn suốt một khoảng thời gian rất rất dài. Lúc này đây, khi đối mặt với con trai mình, bà ấy rất cẩn trọng, không dám hỏi thêm điều gì.

Việc cấp bách nhất bây giờ là biết được chuyện gì đã xảy ra.

Bà ấy gật đầu rồi xoay người đi lên tầng, còn chưa đi đến hành lang thì Tưởng Diên đã cất giọng nói.

Dưới ánh trăng, Tưởng Diên vừa cao vừa gầy, anh ta hơi khom lưng, nói: “Con không nên nghe lời mẹ dẫn em ấy tới đây.”

Mẹ Tưởng kinh ngạc quay đầu lại.

Đôi mắt của Tưởng Diên đong đầy nỗi hối hận: “Con không nên đồng ý, không nên đồng ý mới phải.”

Sau khi nói xong, anh ta xoay người đi ra khỏi vườn.

Mẹ Tưởng run sợ một hồi rồi mới chợt nhớ đến Lâm Khả Tinh, bà ấy ôm nỗi bất an trong lòng rồi cất bước lên tầng. Mẹ Tưởng đến phòng 203 rồi gõ cửa một cái, bên trong không có tiếng đáp lại. Bà ấy thử thăm dò mở chốt cửa, cửa vẫn đang mở. Bà ấy gắng sức đi thật nhẹ nhàng vào phòng thì thấy Lâm Khả Tinh đang ngồi co ro trên giường, im lặng rơi nước mắt.

Mẹ Tưởng nóng ruột, bèn bước nhanh đến rồi ngồi xuống giường. Bà ấy thử đưa tay chạm vào người Lâm Khả Tinh để thăm dò: “Khả Tinh, sao vậy cháu?”

Nước mắt của Lâm Khả Tinh hoen bờ mi, cô ta ra sức lắc đầu.

Sao mà cô ta dám nói cho được, sao mà nói được!

Cô ta nói không nên lời!

Quá xấu hổ!

Khó khăn lắm cô ta mới mở miệng được nhưng lại là mấy lời tự trách mình: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Cô ta xin lỗi anh Tưởng Diên, bây giờ Giang Nhược Kiều chia tay với Tưởng Diên, nhất định anh ta sẽ rất khó chịu.

Cô ta muốn xin lỗi dì, rõ ràng là dì chờ mong được thấy anh Tưởng Diên kết hôn sinh con. Tuy dì không nói ra nhưng cô ta cảm nhận được rằng dì rất thích Giang Nhược Kiều.

Nhưng mà, bây giờ cô ta đã phá hỏng hết rồi.

Là do cô ta quá tham lam, cô ta đã nghĩ đến chuyện buông tay từ lâu rồi, cớ sao lại thành ra thế này?

Mẹ Tưởng giật mình.

Thật kỳ lạ, nhất định là có chuyện gì đó đã xảy ra rồi. Bà ấy bình tĩnh suy xét, hiện tại Lâm Khả Tinh đang rất buồn, câu mà A Diên vừa mới nói có ý gì, nó hối hận cái gì? Có phải nó đã biết tình cảm của Khả Tinh rồi không? Không phải, không đúng.

Bà ấy hiểu rõ con trai của mình. Tính tình của A Diên rất cố chấp, bây giờ nó thích Giang Nhược Kiều, trong mắt hay trong tim chỉ toàn là bóng hình của cô. Nếu như nó biết Khả Tinh không coi mình như anh trai, mà là tình yêu nam nữ thì nó sẽ lập tức rời xa, cả đời này sẽ không ở bên cạnh Khả Tinh nữa. Trừ phi… trừ phi nó và Giang Nhược Kiều chia tay trước, trừ phi nó bị Giang Nhược Kiều làm tổn thương, nói chung, chắc chắn hai đứa nó phải chia tay, nhưng tuyệt đối không phải chia tay vì Lâm Khả Tinh. [*]

[*] Hai đoạn này là lời độc thoại nội tâm của mẹ Tưởng nên mình để bà ấy gọi Tưởng Diên là “nó” nhé.

Mẹ Tưởng ôm Lâm Khả Tinh vào trong lòng, vu0t ve mái tóc của cô ta: “Sao vậy? Khả Tinh, ai bắt nạt cháu sao?”

Bà ấy dừng một chút rồi hỏi: “Là A Diên sao? Có phải nó không? Cháu yên tâm, dì đứng về phía cháu, nếu A Diên bắt nạt cháu thì dì sẽ không tha cho nó đâu!”

Lâm Khả Tinh lắc đầu: “Không phải, không phải.”

Mẹ Tưởng lại hỏi dò: “Vậy có phải là bạn gái của A Diên không?”

Lâm Khả Tinh khóc lớn tiếng hơn nữa: “Không phải! Cháu có lỗi với chị ấy!”

Vừa nghe câu nói này, trái tim mẹ Tưởng lạnh hẳn đi.



Mấy người Vân Giai biết chuyện mẹ Tưởng đến đây thì càng thấy tức giận hơn.

Vân Giai bùng nổ cơn phẫn nộ, mặc cho Lạc Văn ngăn cản, cô ấy vẫn nhắn vào nhóm riêng của phòng ký túc xá: [Nhược Kiều, mẹ của tên Tưởng cặn bã đó đến rồi, bà ta tới phòng của Lâm Khả Tinh, có lẽ là đi an ủi cô ta rồi đón về nhà đấy! Tớ khinh!!]

Vân Giai gõ chữ lia lịa: [Nhược Kiều, tớ thân là bạn nên tớ mới nói với cậu như vậy đấy, cậu đừng bao giờ để cho tên Tưởng cặn bã đó lừa nữa, chia tay thì nhất định phải chia tay. Cô em gái kia của cậu ta thì tớ không nói, hai người đó cứ quấn quýt lấy nhau làm người ta thấy buồn nôn thật sự! Chưa kể mẹ của tên Tưởng cặn bã đó nữa, rõ ràng là bà ta thích Lâm Khả Tinh, nói không chừng trong lòng bà ta đã xem Lâm Khả Tinh như con dâu của bà ta luôn rồi, chắc cũng ý kiến với cậu lắm đó. Nếu hai người các cậu không chia tay mà vẫn bên nhau thì không chừng sau này bà ta sẽ ức hiếp cậu, chán ghét cậu đến chết luôn đấy! Không thể coi nhẹ vấn đề mẹ chồng được, nói gì đi nữa thì vì mẹ cậu ta, cậu tuyệt đối không được quay lại với Tưởng Diên!]

Giang Nhược Kiều vừa trở về nhà trọ đã thấy tin nhắn này.

Nói như thế nào đây, chẳng thấy lạ chút nào.

Nhìn đi, mẹ Tưởng vừa lên sân khấu, trực giác của mấy người Vân Giai luôn rất nhạy cảm, họ cũng cảm nhận được rằng mẹ Tưởng quan tâm Lâm Khả Tinh.

Thích sao? Ai biết việc mẹ Tưởng thích Lâm Khả Tinh chứa bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả đâu, nhưng, nhất định bà ấy rất quan tâm cô ta.

Nay mẹ Tưởng vội vã chạy đến đã chứng thực được suy đoán của cô.

Giang Nhược Kiều bình thản nhắn lại: [Yên tâm.]

Vì để trấn an bạn bè của mình, cô cố ý đùa giỡn: [Quay lại thì tớ làm chó.]

Không phải sao?

Cô phải rẻ rúng bao nhiêu, trái tim lớn chừng nào mới quay lại với Tưởng Diên được cơ chứ?

Không thể quay lại, cả đời này chẳng thể quay lại được. Cô chỉ quen Tưởng Diên mấy tháng, ngay từ đầu, quả thật cô có thích anh ta nhưng tình cảm đó đã sớm tan thành mây khói rồi. Thứ tình cảm mà bản thân cô thấy chẳng mấy đậm sâu, chỉ bên nhau mấy tháng mà thôi, sao có thể cứng như kim loại, tình sâu như biển cho được? Nếu cỏ thật sự ngon thì ban đầu cần gì phải rời đi?

Giang Nhược Kiều duỗi người.

Cô sợ mấy người này.

Không chỉ sợ mỗi hào quang của nam nữ chính, trước mắt, cô thật sự không nên trêu vào mấy người này.

Chỉ cần bọn họ không chủ động gây chuyện với cô thì cô bằng lòng từ nay về sau “nước sông không phạm nước giếng” với bọn họ. Nếu gặp nhau trên trường học, cô cũng có thể vờ như đối phương đã chết, không nhìn gì nhiều.

Nếu bọn họ vẫn muốn dùng cô làm bia đỡ đạn thì đừng trách vì sao cô vô tình.

Ngày hôm nay mệt mỏi quá rồi.

Cơ thể rã rời, trái tim cũng mỏi mệt. Sau khi dội nước lạnh, cô chẳng chợp mắt được. Cô ngồi trên ghế sô pha nghĩ ngợi gì đó, nghĩ một hồi rồi thất thần.

Bên nông trại, không biết Tưởng Diên đã đi đâu, anh ta cũng chẳng quay về phòng.

Trong phòng chỉ còn hai bố con Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên.

Lục Tư Nghiên vẫn đang lo lắng cho Giang Nhược Kiều, sau khi tắm xong, cậu nhóc quấn khăn tắm quanh người. Lục Tư Nghiên lắc đầu hất mấy giọt nước trên đầu mình rồi lẩm bẩm một câu: “Không biết mẹ sao rồi.”

Nhóc còn rất nhỏ, chỉ mới năm tuổi nên không hiểu được chuyện yêu ghét của người lớn.

Nhưng dù vậy thì nhóc vẫn nhìn ra được mẹ nhóc bị người ta bắt nạt, bị cái tên Tưởng Diên đó khi dễ.

Sở dĩ bây giờ nhóc không nháo nhào đòi mẹ là vì nhóc biết chuyện gì đang xảy ra, cũng là vì… Hôm nay bố hơi đáng sợ.

Người Lục Tư Nghiên sợ nhất chắc chắn là mẹ, không thể sai được, nhưng mà, khi tức giận thì bố cũng dọa người đến thế nên đã khiến nhóc hơi bất ngờ…

Vậy nên tối nay nhóc càng ngoan ngoãn hơn nữa, ngay cả sợi tóc xoăn xoăn trên đầu cũng rất nghe lời.

Lục Dĩ Thành liếc mắt nhìn rồi tiếp tục thoa phấn rôm mẩn cho cậu nhóc, giọng nói bình tĩnh: “Nếu con thấy lo thì có thể gọi điện cho mẹ.”

Lục Tư Nghiên: “Được sao ạ?”

“Có bao giờ bố ngăn cản con gọi điện cho mẹ chưa?” Lục Dĩ Thành thoa phấn vào cổ chân của nhóc: “Giờ này chắc là mẹ vẫn chưa ngủ.”

Từ đây đến thành phố, nếu không kẹt xe thì chỉ mất hai tiếng.

Lúc này, chắc cô mới về nhà chưa được bao lâu.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc cô sẽ không về rồi ngủ ngay đâu nhỉ?

Lục Tư Nghiên hỏi: “Bố à, bây giờ tâm trạng của bố thế nào?”

Lục Dĩ Thành: “…”

Anh khẽ hỏi: “Con hỏi cái này làm gì?”

Lục Tư Nghiên nháy mắt một cái: “Nếu tốt thì con sẽ hỏi bố một vài vấn đề.”

Lục Dĩ Thành bật cười, đến tận tối hôm nay, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vui như vậy, vẻ mặt hòa hoãn hẳn đi: “Con hỏi đi.”

Nhưng Lục Tư Nghiên chưa kịp vui vẻ thì anh đã nói thêm: “Nhưng có trả lời hay không là quyền của bố.”

Lục Tư Nghiên: “?”

Nhóc lắc đầu, khe khẽ hỏi anh: “Có phải mẹ chia tay với cái người tên Tưởng Diên kia rồi không?”

Lục Dĩ Thành hoảng hốt.

Đương nhiên là anh không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.

Chia tay sao? Hình như là vậy.

Lục Dĩ Thành nhìn về phía Lục Tư Nghiên: “Bố không biết.”

Lục Tư Nghiên bĩu môi: “Con biết hết rồi, bọn họ đã chia tay, không phải, là mẹ không cần chú ấy nữa.”

Lục Dĩ Thành: “…”

“Được rồi, không liên quan gì đến con.” Lục Dĩ Thành xoa xoa mái tóc của nhóc.

“Sao bọn họ lại chia tay?” Lục Tư Nghiên hỏi tiếp, nhóc siết chặt tay lại thành nắm đấm nhỏ xíu, vẻ mặt tức giận: “Có phải cái người tên Tưởng Diên và cô em gái của chú ấy bắt nạt mẹ con không?? Con biết ngay mà!!”

“Sao con lại biết? Con biết cái gì?”

Lục Tư Nghiên nghiêm nghị nói: “Con biết hết luôn, nếu Tưởng Diên tốt thì mẹ sẽ không chia tay với anh ta, mẹ không chia tay với anh ta thì sao mà quen bố được, không quen bố thì con cũng chẳng được sinh ra rồi!”

Lục Dĩ Thành rơi vào trầm tư: “…”

“Cũng không thể nói như vậy.” Anh uốn nắn lại.

“Vậy phải nói thế nào đây ạ?” Lục Tư Nghiên vỗ ngực mình: “Con chính là chứng cứ ~”

“Không được nói bậy.” Lục Dĩ Thành chuyển chủ đề câu chuyện: “Không phải con muốn gọi điện cho mẹ sao? Nếu không gọi thì mẹ sẽ ngủ mất.”

Lục Tư Nghiên đáp “Dạ”, thấy Lục Dĩ Thành vẫn còn ở đây, nhóc nói: “Bố à, lúc con đang vui vẻ với mẹ, con hy vọng sẽ không có người khác ở đây.”

“?”

Nhóc này đang đuổi anh ra ngoài sao?
Bình Luận (0)
Comment