Tuy “người khác” Lục Dĩ Thành thấy rất bất lực nhưng anh vẫn tôn trọng ý kiến của con trai mình. Anh cầm điện thoại rồi ra khỏi phòng, để cho hai mẹ con có không gian nói chuyện riêng.
Anh không muốn đến phòng của Đỗ Vũ và Vũ Kiếm Phong. Tuy khu nông trại này rất an toàn nhưng anh nghĩ không nên để cậu nhóc ở trong phòng một mình lâu như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, anh bèn ngồi xuống ngay chỗ cầu thang. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến nỗi anh hơi thờ thẫn cả người, nhưng cứ ngồi không thế này cũng khá phí thời gian. Do vậy, Lục Dĩ Thành bật điện thoại lên, tiếp tục mở thẻ từ đơn ra.
Anh vẫn luôn có thói quen như vậy.
Anh không ghét tiếng Anh giống như mấy nam sinh khác, anh không thích cũng chẳng ghét môn học này mà chỉ muốn lượng từ vựng của mình càng thêm phong phú mà thôi. Như vậy, lúc anh tra cứu tài liệu nước ngoài sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng hôm nay không giống như mọi khi, trước đó, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến việc anh vùi đầu vào việc học tập. Nhưng hôm nay… anh… đã thất thần ít nhất vài lần.
Bất đắc dĩ, Lục Dĩ Thành bèn nhéo sống mũi của mình.
Trong phòng, Lục Tư Nghiên bấm đồng hồ đeo tay của nhóc để gọi cho Giang Nhược Kiều.
Cùng lúc đó, Giang Nhược Kiều đang ngồi trước bàn đọc sách, gọt giũa lại sơ yếu lý lịch của mình.
Nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến, khóe môi cô cong lên, trong mắt tràn đầy sự vui vẻ. Cô nhận cuộc gọi, rồi bật loa ngoài âm thanh. Giang Nhược Kiều đặt điện thoại bên cạnh chiếc máy tính bảng, bên tay cô là một ly sữa tươi ấm nóng.
Đêm hôm nay bắt đầu bởi sự hỗn loạn và kết thúc trong sự yên bình.
Giờ phút này, một cuộc gọi đến từ con trai khiến bầu không khí ấm áp hơn rất nhiều.
Giang Nhược Kiều dùng một tay chống cằm, mặc dù cô đang cất giọng nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: “Tư Nghiên, trễ vậy rồi mà con vẫn chưa ngủ sao?”
Giọng nói trong trẻo của Lục Tư Nghiên bên kia đầu dây vang lên: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc ngủ mà mẹ.” Nhóc hơi chần chừ nhưng vẫn cắn răng hỏi: “Mẹ, có phải bọn họ ức hiếp mẹ không?”
Giang Nhược Kiều bật cười: “Mẹ phải trả lời vấn đề này thế nào đây.”
“Cứ nói thật với con là được rồi.” Lục Tư Nghiên nghiêm túc nói: “Mẹ từng nói rằng, dù cả thế giới có lừa dối con đi chăng nữa thì mẹ cũng sẽ không gạt con.”
Giang Nhược Kiều ngẩn người ra, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ không biết đó có tính là ức hiếp hay không, xem ra là đối với người khác thì mẹ đang bị ức hiếp rồi nhỉ, nhưng mẹ vẫn ổn.”
Bởi vì Tưởng Diên không còn là người cô thích từ lâu lắm rồi.
Cô là người rất biết cách bảo vệ bản thân, nếu một ngày nào đó người khác xúc phạm cô, hoặc có chút thương hại cô thì cô sẽ nhanh chóng lấy lại hết tình cảm ngay.
Không có tình cảm, vậy thì những việc làm của anh ta chẳng thể khiến cô đau khổ được.
Vậy nên, lời bạn thân cô nói rất đúng đắn. Cô không thể thật lòng thích một người nào cả. Dường như trời sinh cô đã là người vậy rồi, ngay cả người thân nhất với cô là bà ngoại mà cô cũng chẳng làm được.
Cô đã quen với việc bản thân như vậy, cũng đã quen với kiểu đó, thế nên, trong tương lai, cô chẳng có ý định thay đổi. Nhưng mà, trong tiềm thức, cô không hy vọng Tư Nghiên sẽ giống mình, có lẽ đây là nỗi lòng của người làm bố làm mẹ chăng…
Cô đã từng nếm trải những đắng cay thăng trầm của cuộc đời, nhưng không giống như người khác, cô chỉ nếm một chút mà thôi. Nhưng con của cô, cô hy vọng rằng, cậu nhóc có thể tự do tự tại, nếm trải đủ tư vị của cuộc sống mà không cần kiêng dè điều gì.
Lục Tư Nghiên cái hiểu cái không: “Vậy mẹ à, mẹ không buồn sao?”
“Vẫn có đôi chút chứ.” Dù sao, khi nãy cô vừa trực tiếp đối mặt với tình huống đó, cốt truyện vẫn đang tiếp tục phát triển, đây là điều chẳng vui vẻ gì cho cam: “Nhưng không nhiều như con tưởng tưởng đâu, có lẽ qua mấy ngày nữa là ổn rồi, con xem, mẹ còn tán gẫu với con được đây này.”
“À!” Lục Tư Nghiên thấy yên tâm hơn nhưng vẫn bất bình hộ Giang Nhược Kiều: “Nhưng bọn họ xấu xa quá đi thôi, lại dám ức hiếp mẹ của con!”
Giang Nhược Kiều mím môi cười: “Được rồi, không nhắc tới họ nữa, mất hứng lắm. Bố con đâu?”
Lục Tư Nghiên vui vẻ: “À, vậy mẹ thấy bố không phải người gây mất hứng đúng không?”
Giang Nhược Kiều: “…”
Thủ đoạn tìm góc độ của nhóc con này cũng xảo quyệt ghê!
Nhưng cô chẳng thể nào phản bác lại được, cũng không thể không phản bác, sao cứ thấy là lạ vậy chứ?
“Ok, mẹ thu hồi câu vừa nói lại.” Giang Nhược Kiều chỉ đành phải nói vậy.
Lục Tư Nghiên bĩu môi: “Không thu hồi lại được đâu, lỗ tai con nghe thấy rồi, đúng rồi, mẹ à, sao hôm nay mẹ lại rời đi vậy ạ?”
Giang Nhược Kiều nghĩ ngợi một chút: “Do một vài nguyên nhân, mẹ sẽ nói cho con một lý do mà bọn họ không biết, được không nào?”
“Woa! Con muốn nghe!”
“Ngày mai mẹ có một cuộc phỏng vấn rất quan trọng.” Giang Nhược Kiều nói: “Lúc cúp điện mẹ nhận được email, bộ phận nhân sự của công ty đó đã đổi thời gian hẹn gặp mẹ lại rồi.”
Vợ ông chủ đã giới thiệu cho cô ông chủ kia, quả thực người đó đã thành lập rất nhiều công ty.
Ban đầu, giờ hẹn gặp mặt là ngày mốt, nhưng bên kia lại gửi email bảo muốn đổi giờ hẹn, họ hỏi cô như vậy được không. Cô đã nhanh chóng trả lời email.
Vậy nên, trong số nguyên nhân cô rời đi, đây cũng là một trong chừng đó lý do.
Lục Tư Nghiên không rõ lắm: “Nhưng không phải mẹ đang đi học sao?”
Giang Nhược Kiều cười nói: “Không còn cách nào nữa, phải nuôi thú nuốt vàng là con đây này.”
Lục Tư Nghiên nghĩ ngợi: “Nuôi con tốn tiền lắm sao?”
Giang Nhược Kiều vừa nhận ra đã phạm sai lầm. Sao cô có thể nói vậy với trẻ con cơ chứ? Rõ ràng là cô rất ghét nghe mẹ nói “Mẹ làm vậy cũng vì con thôi”, “Nếu không vì nuôi con thì mẹ sẽ không làm vậy đâu”… Bây giờ cô đã làm mẹ rồi nhưng lại vô thức nói điều tương tự là sao?
Cô lập tức giải thích: “Cũng không phải, con không tốn nhiều tiền nhưng mẹ thì có. Con là thú nuốt vàng nhỏ, còn mẹ là thú nuốt vàng lớn đấy.”
Đây là lời thật lòng mà…
Tháng nào cô cũng ngốn một đống tiền…
“Mẹ làm việc không chỉ vì con mà còn vì bản thân mẹ nữa.” Giang Nhược Kiều nói thêm, cô ít khi dài dòng như thế này: “Làm việc sẽ cho mẹ kinh nghiệm trên sơ yếu lý lịch, số tiền mà mẹ kiếm được không chỉ dành cho con mà còn cho mẹ nữa, bởi vì… Mẹ con tiêu tiền nhiều lắm, con xem, sáng nào cũng uống cà phê với ăn bánh sừng bò là đã mất hơn ba mươi tệ rồi. Cứ vài tháng lại phải mua quần áo mới, còn có mỹ phẩm, đồ dưỡng da, đồ trang điểm nữa, những thứ này tốn tiền lắm.”
Vậy nên, trời đất ơi, cô đúng là chẳng khác gì cái máy ngốn tiền mà!
Lục Tư Nghiên bật cười: “Mẹ à, cái này thì con biết!”
“Con biết sao?” Giang Nhược Kiều hỏi ngược lại.
“Đương nhiên rồi.” Lục Tư Nghiên nói: “Trước đây bố từng nói mẹ phải được ăn ngon, phải được mặc quần áo đẹp, phải có túi đẹp. Còn con thì thích lego, phải ăn nhiều để khỏe mạnh, phải học một ngôi trường tốt, đó chính là động lực kiếm tiền của bố.”
Gang Nhược Kiều: “?”
“Không phải, không cần.” Giang Nhược Kiều nói: “Nhóc con, đừng có mà đẩy thuyền mẹ với bố con, tạm thời mẹ không muốn yêu đương với ai cả. Con hiểu chưa?”
Phong ấn trái tim lại.
Tạm thời không muốn yêu đương (trong vòng ba tháng).
Lục Tư Nghiên đáp: “Yes, madam!”
Hai mẹ con cổ vũ nhau, một người cho và một người nhận. Sau mười phút nói chuyện, tâm trạng của Giang Nhược Kiều tốt hơn hẳn.
…
Sau khi dẫn Lâm Khả Tinh về thành phố, mẹ Tưởng không về khu danh môn Hoa Phủ ngay mà đến khách sạn ở.
Lâm Khả Tinh thì hồn bay phách lạc.
Mẹ Tưởng dẫn cô ta vào trong phòng, sau khi đóng cửa lại, bà ấy mới nhẹ nhàng nói: “Khả Tinh, dì không dẫn cháu về nhà vì sợ mẹ cháu thấy dáng vẻ này của cháu sẽ sợ chết mất. Gần đây mẹ cháu bận bịu nhiều việc, cháu cũng biết đấy, ngày nào mẹ cháu cũng phải xử lý rất nhiều chuyện. Tháng sau có một buổi tiệc từ thiện nên mẹ cháu phải làm việc kỹ lưỡng hơn rất nhiều, chuyện nào cũng tự tay làm hết. Lúc dì ra ngoài, bà ấy vẫn còn đang bận bịu, trông rất mệt mỏi.”
Lâm Khả Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt như người mất hồn. Trong mắt cô ta lóe lên tia tự trách, Lâm Khả Tinh không biết phải làm sao, đành phải nghẹn ngào nói: “Cháu cũng không muốn để mẹ biết.”
Chuyện này khó chấp nhận như vậy, nếu như mẹ biết thì cả bố và mẹ sẽ rất thất vọng về cô ta, họ sẽ cảm thấy cô ta thật tệ hại.
Mẹ Tưởng nhẹ nhàng thở dài: “Nếu mẹ cháu không bận việc thì dì sẽ nói cho mẹ cháu biết chuyện này, Khả Tinh, mẹ cháu yêu thương cháu nhiều lắm, bà ấy rất quan tâm đến cháu, chỉ là bà ấy có nỗi khổ riêng của mình mà thôi. Bình thường bà ấy cũng muốn quan tâm đến cháu nhiều hơn, ở nhà, cháu là người thân nhất của bà ấy. Nhà còn quá nhiều việc bận, mẹ cháu không thể lo được chuyện hai người anh trai của cháu nhưng cũng chẳng thể làm ngơ, đành phải cố cân bằng mọi thứ. Ngoại trừ việc đó ra, bà ấy phải để ý đến việc xã giao với các phu nhân, trước kia mẹ cháu là một người vô ưu vô lo, bây giờ thì… So với khi trước, có đôi khi mẹ cháu than với dì rằng, nếu bà ấy cưới một người đàn ông có gia thế bình thường hơn một chút thì có lẽ sẽ dư dả thời gian rảnh nhiều hơn.”
Lâm Khả Tinh nghe vậy thì càng thêm hổ thẹn.
Đúng vậy, mẹ cô ta đã vất vả như thế rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy thân phận lộng lẫy là bà Lâm này nhưng chỉ có cô ta biết, mỗi khi ở nhà, mẹ không hề thoải mái chút nào.
Ai cũng bảo mẹ kế hung dữ, mẹ cô ta luôn tỏ ra ôn hòa với hai người anh trai đó, nếu quản bọn họ sẽ khiến bố có thành kiến với mẹ. Mẹ xía vào thì hai người anh trai đó sẽ cảm thấy mẹ xen vào việc của người khác.
Nếu như mẹ biết chuyện này của cô ta thì bà sẽ đau lòng lắm…
Cô ta gục đầu xuống: “Dì à, cháu nhờ cậy dì, nhất định không được nói cho mẹ cháu biết chuyện này. Mẹ cháu đã cực khổ lắm rồi, cháu không muốn mẹ phải phiền lòng vì cháu, trước giờ cháu vốn không chia sẻ chuyện gì cho mẹ nghe cả.”
Mẹ Tưởng do dự nhưng sau nhiều lần khẩn cầu của Lâm Khả Tinh, bà ấy đành phải chấp nhận: “Được rồi, dì không nói, dì không nói.”
Sau khi tâm trạng của Lâm Khả Tinh ổn trở lại, mẹ Tưởng mới hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Khả Tinh cắn m0i dưới, không đáp lại.
Mẹ Tưởng đành phải giả vờ dò hỏi: “Có phải A Diên với bạn gái nó cãi nhau làm cháu sợ rồi không?”
Lâm Khả Tinh luống cuống nắm chặt hai tay lại.
Mẹ Tưởng là người chứng kiến quãng thời gian trưởng thành của Lâm Khả Tinh, chút hành động nho nhỏ này của cô ta, bà ấy hiểu hết: “Vừa rồi dì không thấy bạn gái của A Diên, chắc con bé đang bực bội, chứ không thì cũng chẳng đến mức không đến gặp mặt dì đâu.”
Lâm Khả Tinh vội vàng giải thích: “Không phải, chị ấy rời đi rồi, chị ấy về rồi nên không biết dì đến.”
“Con bé rời đi rồi sao?” Mẹ Tưởng hơi kinh ngạc, không ngờ sự việc còn nghiêm trọng hơn bà ấy tưởng tượng nhiều.
Lâm Khả Tinh gật đầu: “Vậy nên dì à, dì đừng trách chị ấy. Chị ấy không biết gì hết, hơn nữa, mọi chuyện ngày hôm nay đều là lỗi của cháu.”
Cuối cùng, sau nhiều lần dò hỏi, Lâm Khả Tinh cũng đã chịu tiết lộ một chuyện.
Mẹ Tưởng cố gắng xâu chuỗi mọi việc lại thì mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Bà ấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng bà ấy biết chuyện này rất nghiêm trọng. Có lợi lẫn có hại, lợi là Giang Nhược Kiều đã đề nghị chia tay, nhưng tệ là nếu A Diên biết được tình cảm của Lâm Khả Tinh thì…
Lâm Khả Tinh tự trách mình: “Do cháu hết, cháu với anh Tưởng Diên…“
Mẹ Tưởng giật mình, vội vã cắt ngang lời cô ta: “Khả Tinh, sao cháu lại tự trách bản thân như thế? Cháu không được nói vậy.”
Bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Bây giờ bà ấy không được biết tình cảm của Khả Tinh, A Diên cũng không được biết, nếu không thì mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng mà bà ấy đã dự đoán nữa.
Lâm Khả Tinh ngẩng đầu nhìn mẹ Tưởng: “Dì à…”
Lúc này mẹ Tưởng đã nổi giận đùng đùng: “Dì rất thất vọng về Tưởng Diên, sao nó có thể ức hiếp cháu như thế cơ chứ. Nó không nên uống nhiều rượu như vậy, càng không nên nhận lầm người thế này, cháu đừng nói nữa, sức lực của nó mạnh hơn cháu!”
Lâm Khả Tinh lưỡng lự: “Dì, không phải…“
“Có phải cháu muốn đổ hết trách nhiệm chuyện này lên đầu mình không?” Mẹ Tưởng đau lòng: “Cháu cứ yên tâm, dì sẽ đòi công bằng cho cháu, rõ ràng cháu xem A Diên như anh trai, quan hệ của hai đứa cháu tốt như vậy, bây giờ cũng do nó cả, Khả Tinh, cháu nói cho dì nghe, có phải cháu rất tức giận không? Dì sẽ dạy dỗ lại nó, bảo nó dọn ra ngoài, sau này có nghỉ cũng không được quay về, chỉ cần cháu không thích thì dì sẽ khiến nó không xuất hiện trước mặt cháu một lần nào nữa.”
Mẹ Tưởng nói tiếp: “Cứ làm vậy đi, ngày mai dì bảo nó thu dọn hành lý cho nó tự sinh tự diệt, dì không cho nó nhìn thấy cháu nữa, Khả Tinh, vậy được không?”
Lâm Khả Tinh ngơ ngẩn.
Không còn gặp lại anh Tưởng Diên nữa sao?
Không được, không thể.
Cô ta muốn nhìn thấy anh ta, muốn nhìn thấy anh ta vui vẻ, cũng chính vì vậy nên cô ta mới thấy khổ sở khi đã phá hoại chuyện tình cảm của anh ta.
Nếu như không được gặp lại… Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến lồng nguc Lâm Khả Tinh phập phồng, cảm giác hít thở không thông như truyền đến mọi ngóc ngách trên cơ thể, nó khiến cô ta như ngộp thở.
Đúng, nếu anh Tưởng Diên biết tình cảm của mình, vậy thì anh ấy sẽ không muốn gặp mình nữa phải không? Anh ấy sẽ chán ghét mình phải không?
Còn nữa, nếu dì biết… thì liệu dì có cảm thấy mình là một người thật tệ hại không đây? Liệu dì vẫn sẽ đối xử tốt với mình như vậy, vẫn sẽ xem mình như con gái ruột của dì chứ?
Không được để bọn họ biết.
Không thể để bất cứ ai biết được.
Ánh mắt của Lâm Khả Tinh dần bình tĩnh và kiên định hơn, cô ta lắc đầu: “Cháu không trách anh Tưởng Diên đâu, do anh ấy uống nhiều quá thôi. Cháu không trách anh ấy.”
Ý cười thoáng hiện lên trong mắt mẹ Tưởng rồi biến mất.
Như vậy mới đúng chứ.
Những chuyện còn lại, cứ để bà ta xử lý là được rồi. [*]
[*] Do có sự chuyển biến khá lớn trong nội tâm mẹ Tưởng nên mình xin chuyển ngôi ba thành “bà ta” từ đây nhé.
…
Bên kia.
Lục Dĩ Thành vẫn còn ngồi ở cầu thang học từ đơn, Tưởng Diên đã quay về, trông anh ta có vẻ rất chán nản, chật vật.
Tưởng Diên cầm theo một cái túi phát sáng, Lục Dĩ Thành liếc mắt nhìn, anh nhận ra đây là mấy con đom đóm thường thấy vào mùa hè.
Tưởng Diên không ngờ sẽ đụng phải Lục Dĩ Thành ở cầu thang, anh ta cất giọng khàn khàn: “Sao cậu lại ở đây?”
Lục Dĩ Thành bình thản giải thích: “Lục Tư Nghiên đang gọi điện thoại cho mẹ của nó, tớ ra ngoài hít thở không khí.”
“À.” Tưởng Diên cúi đầu nhìn cái túi trong tay, khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ: “Ban đầu tớ định khi dẫn Nhược Kiều đến đây chơi, tớ sẽ làm cho cô ấy một cái “đèn” như thế này, nhất định cô ấy sẽ thích lắm.”
Anh ta không biết mình có thể làm được gì nữa.
Bây giờ không về thành phố được.
Gọi điện cho cô nhưng cô chặn anh ta mất rồi.
Lục Dĩ Thành chỉ im lặng nhìn anh ta, nhưng ngay cả bản thân anh cũng chẳng nhận ra mình đang vô thức siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Lục Dĩ Thành vốn không phải kiểu người nói nhiều, trước đây, trong phòng ký túc xá, anh chưa từng tham gia cuộc trò chuyện thảo luận của ba người kia.
Khoảng không yên lặng.
Tưởng Diên cúi đầu, bởi vì đi bắt đom đóm nên mu bàn tay của anh ta bị trầy do quẹt phải cây cối. Tưởng Diên đột nhiên hỏi: “Sếp Lục, cậu nói xem, tớ sai thật rồi sao?”