Mạc vũ toàn thân run rẩy, nắm chặt nắm đấm, hai mắt nhìn chằm chằm về phía bức tranh treo trên khán đài.
"Bạch y thiếu nữ" chẳng phải là bức tranh hắn vẽ sao? Tại sao lại được giới thiệu là tranh của Phương Lãm - đồng nghiệp của hắn.
Một cỗ uất nghẹn dâng lên ở cổ họng, Mạc Vũ không do dự bước lên sân khấu nói:
- Thư kí An, đây rõ ràng là tranh của tôi, sao lại thành tranh của Phương trưởng phòng?
Hắn vừa đứt lời cả quảng trường ồ lên, Mạc vũ trở thành tâm điểm chú ý, mọi người xì xào, bàn tán.
- Chuyện gì xảy ra đây? Không phải tranh của họa sĩ Phương, là tranh của anh chàng kia.
- Công ty Trần Thị có vấn đề nội bộ à?
- Không, tôi nghĩ trong công ty có một vài thành phần ngồi không mà thích hưởng thành quả của người khác.
- Vậy là lừa đảo hả?
- Hí hí, có chuyện hay lên báo rồi.
-...
Cả quảng trường trở thành hỗn loạn, các cánh nhà báo, phóng viên không ngừng chụp ảnh, vừa định tiến lại phỏng vấn thì bị bảo vệ ngăn cản.
Trên khán đài thư kí An nét mặt bối rối, Mạc Vũ đột ngột xông lên đòi tác quyền ngay giữa buổi triển lãm, cô ta tạm thời chưa biết xử lý thế nào.
Cô ta nhìn Mạc Vũ nói nhỏ:
- Mạc Vũ, cậu đang làm gì vậy? Mau xuống đi.
Mạc Vũ đến giờ mới bừng tỉnh, hắn đã có phần thất thố, có điều đã lao phải theo lao, với lại hắn làm sao chấp nhận tác phẩm của mình bị người ta ăn cắp trắng trợn như vậy. Mạc Vũ kiên định nói:
- Thư Ký An, chuyện này công ty phải giải thích rõ ràng với tôi, "Bạch Y Thiếu Nữ" là thành quả của tôi, từ lúc nào đã trở thành của Phương Lãm rồi?
Hắn vừa dứt lời, dưới quảng trường lại xôn xao nghị luận.
- Chàng trai trẻ, tôi ủng hộ cậu, công ti Trần Thị đây là muốn đổi trắng thay đen, tước đoạt chất xám của người khác.
- Tẩy chay công ti đồ họa Trần Thị.
- Đúng là bọn lừa lọc, ăn cắp trơ trẽn.
Trông thấy một màn này, thư kí An run rẩy, nửa ngày sau cô ta lấy lại tinh thần nhìn Mạc Vũ nói:
- Mạc Vũ, cậu đừng có mà không biết điều, tôi khuyên cậu giữ lấy chút tự trọng giải thích rõ ràng đây chỉ là hiểu lầm.
- Cô đang đe dọa tôi đấy à? Lí nào lại vậy? Người cần giải thích chính là các người, tôi cần một cái công đạo.
Mạc vũ tựa hồ đổ dầu vào lửa, "Bạch Y Thiếu Nữ" là tác phẩm mình vẽ, công ti tự nhiên mang đi triển lãm mà không xin phép, đã vậy danh mục tác giả lại đề tên kẻ khác, Mạc Vũ sao có thể nuốt trôi thua thiệt này.
Nghe hắn nói xong, thư kí An chưa trả lời ngay, ánh mắt cô ta nhìn Mạc Vũ đầy vẻ châm chọc, tự nhiên Mạc Vũ dâng lên một dự cảm không lành.
Thư kí An thâm thúy nói:
-Mạc Vũ à, cậu luôn miệng nói bức tranh này là tranh là của cậu, vậy cậu có cái gì chứng minh không, hay chỉ đến đây nói suông, gây rối cho công ti?
- Tôi, tôi...
Mạc Vũ đột nhiên á khẩu, chỉ câu hỏi đơn giản này thôi mà hắn không cách nào trả lời. Đây đúng là tranh hắn vẽ thế nhưng bức tranh còn chưa hoàn thành, Mạc Vũ còn chưa để lại lưu bút.
Dường như nhận ra Mạc Vũ đang lúng túng, thư kí An tiếp lời :
- Sao cậu không trả lời, Không chứng minh được đúng không? Vậy thì đi xuống đi đừng ở đây làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.
Dưới quảng trường lại là một phen nghị luận.
- Ơ, nói gì đi chứ, chẳng lẽ bức tranh không phải của cậu?
- Hóa ra cậu này đến để gây rối.
- Tôi không nghĩ vậy, hình như cậu ta có gì khó nói.
- Úi trời, trên đời tồn tại loại người này cơ à?
Mạc Vũ chợt nhớ ra cái gì đó, vừa định mở miệng phản bác thì bị hai tên bảo vệ lôi ra ngoài. Ở dưới khán đài đổi từ lời lẽ bênh vực thành những tiếng dè bỉu, châm biếm.
- Thưa quí vị, công ti Trần Thị chúng tôi rất xin lỗi vì để xảy ra tình huống không đáng có này, tất cả cũng chỉ là hiểu lầm, bây giờ chúng ta tiếp tục giới thiệu các tuyệt tác đến từ những họa sĩ tài năng trong công ti.
- Trước mắt quí vị là bức " Ngọa Hổ Tàng Long" của họa sĩ...
Tiếng ồn ào nghị luận lắng xuống, mọi người trên quảng trường lại chú ý quan sát bức họa thư kí An giới thiệu, một màn ban nãy hiển nhiên bị vứt ra đằng sau.
Trong văn phòng nhân sự công ti đồ họa Trần Thị.
Một người đàn ông tuổi chừng 50 đang nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên đeo kính trẻ tuổi. Một lát ông ta trầm giọng nói:
- Phương Lãm chuyện xảy ra hôm nay là sao vậy?
Người thanh niên chính là Trần Phương Lãm, đồng nghiệp của Mạc Vũ, hiện tại hắn hơi run rẩy, cúi gầm mặt. Người trung niên này hiển nhiên là ba hắn, Trần Trung Hào giám đốc công ti đồ họa Trần Thị.
- Con, Con...
Trần Phương Lãm chỉ vỏn vẹn ấp úng hai chữ. Trần Trung Hào thấy vậy hừ lạnh, xem ra ông ta cũng rất tức giận vì hành vi của con trai mình.
Trần Trung Hào híp mắt nói:
- Quả nhiên tranh đó không phải của con.
- Thưa ba, thực ra con chỉ...
Trần Phương Lãm vội nói, chưa kịp nói hết ba hắn đã cướp lời:
- Ba đã nói với con bao nhiêu lần, con là người kế thừa tập đoàn Trần Thị mà lại làm cái chuyện khiến người ta nghi kị thế này, mai sau còn ai dám vì Trần Thị ra sức cống hiến nữa?
- Ba ơi, con cũng hết cách rồi, hôm nay có nhiều đối tác tới tham quan, con buộc phải làm thế này. Với lại, tên kia chỉ là một sinh viên mới ra trường, không có tiếng tăm gì, con mượn tranh của hắn cũng chẳng gây tổn thất gì với công ty.
Trần Phương Lãm vội giải thích. Hắn đã ăn cắp bức họa của Mạc Vũ để ở phòng thiết kế và tự nhận là tranh của mình. Với việc này, hắn chẳng hề tỏ ra một chút day dứt.
Nghe con trai mình giải thích, Trần Trung Hào ngay lập tức mắng:
- Ngu dốt, ở đó bao nhiêu là phóng viên, nếu để chúng nó đăng lên, mặc dù mọi chuyện hôm nay đã xử lí êm đẹp nhưng làm sao tránh được ngờ vực, đến lúc đó chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở, con có mười cái miệng cũng không bào chữa nổi, danh tiếng của tập đoàn không đi xuống mới là chuyện lạ.
Bị ba mắng, Trần Phương Lãm bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt trở nên mếu máo nói:
- Ba ơi, làm sao bây giờ? con không muốn bị người ta nói là kẻ cắp.
- Đúng là ba nuôi con ăn học bằng thừa mà, con bị người ta xỉa xói thì không sợ, sợ nhất bê bối này sẽ kéo cổ phiếu công ti tụt dốc, cổ đông trong công ty vì thế mà dị nghị.
Ngừng một lát, ông ta bèn nói:
- Mau, mau đi bơm tiền cho đám phóng viên bảo họ viết bài hôm nay cho tốt vào, nếu có thể làm gió đổi chiều thì thưởng cho họ.
- Dạ, con đi làm ngay.
Nói song, Trần Phương Lãm lập tức thối lui khỏi phòng.
...
Lại nói về Mạc Vũ, hiện tại hắn triệt để uất ức, chán chường. Hắn bị công ti đuổi việc, chỉ có thế thôi thì không nói làm gì, vụ việc náo loạn hôm qua ở buổi triển lãm, Trần thị không cho hắn thôi việc mới là chuyện lạ. Có điều sau đó sảy ra một điều làm hắn điên lên.
Mở chiếc laptop lên mạng tìm kiếm việc làm, thì thấy vụ việc náo loạn của hắn tràn ngập trên các mặt báo. Ở đó có phóng viên, Mạc Vũ đương nhiên biết việc này ít nhiều sẽ lên báo, ai ngờ tất cả bài viết điều viết na ná như nhau.
Nhân viên công ti Trần Thị náo loạn buổi triển lãm vì bức xúc tiền thưởng Tết, lật màn vụ việc nhân viên tự ý ăn cắp tác phẩm tố ngược... Công ti, nhân viên công ti Trần Thị có biểu hiện ngáo đá nhận vơ thành quả... Nhan nhản những bài viết có tiêu đề, nội dung công kích hắn. Chỉ sau một đêm từ khóa " Mạc Vũ " trở thành từ được tìm kiếm nhiều thứ hai chỉ sau ... Jack và KICM.
Mạc Vũ chỉ lướt qua một số comment bên dưới, đa phần là những lời lẽ ác ý, hắn không dám xem lâu, chỉ sợ áp lực quá mà tự tử mất.
Gập chiếc laptop lại, Mạc Vũ xoài người dựa vào ghế, miệng thở dài một hơi. Trong lòng phiền muộn vô cùng, biết vậy hắn cũng chẳng thể làm được gì. Người ta đường đường là người thừa kế tập đoàn Trần Thị , vừa có quyền, vừa có tiền. Hắn chỉ là một sinh viên nghèo mới ra trường, thấp cổ bé họng lấy gì đấu lại người ta, Mạc Vũ chỉ đành lực bất tòng tâm.
Trên chiếc bàn làm việc vẫn còn để ngổn ngang mấy bức họa chưa hoàn thiện, Mạc Vũ tiến lại gần ôm toàn bộ vứt ngay xuống dưới vườn.
Không phải vì sự tình này mà hắn nản lòng từ bỏ nghiệp vẽ. Hắn bị công ty cho thôi việc, bất quá sang làm công ty khác, không nhất thiết phải bỏ nghề. Chỉ là toàn bộ số tranh này đều thuộc dự án của Trần Thị, hiện tại hắn không muốn nhìn thấy chúng cũng như bất kỳ thứ gì liên quan đến Trần Thị.
Lúc này hắn chỉ hy vọng việc này sẽ sớm qua đi hoặc sự nghiệp của hắn sẽ không vì việc này mà bị cản trở.