- Con xem đi, hai bức họa này có điểm gì đặc biệt?
Trần Vân chỉ vào bức họa nói.
Trần Phương Thảo đến bên cạnh, sờ cằm chăm chú quan sát, hai bức họa trên bàn ông nội mình, một bức vẽ thành phố sầm uất, đông người qua lại. Còn bức kia vẽ một thiếu nữ áo trắng dáng người mảnh mai, nhìn sơ sơ cả hai bức này thật đẹp và vô cùng sống động, tác giả của chúng chắc đều có tay nghề mà ngay cả một người học vẽ từ nhỏ như cô cũng không thể nào sánh với họ. Ngắm nhìn chúng hồi lâu, Trần Phương Thảo cắn móng tay nói:
- Ông nội, hai bức họa này vẽ rất tinh tế nhất là bức vẽ thành phố này những chi tiết nhỏ như con ngõ, nền đường đều vẽ rất chi tiết chứng tỏ họa sĩ nọ quan sát vô cùng tỉ mỉ. Thế nhưng con vẫn thấy thiếu thứ gì đó chẳng hạn như khung cảnh cả bức họa chỉ nhắm đến vẻ sầm uất mà bỏ qua đi nền trời, ở góc này tác giả vẽ có vẻ khá ẩu, mực bị lòe giống như bầu trời sắp mưa, có điều người qua lại có vẻ thản nhiên không vội vã hơi khác thực tế một chút.
- Còn ở bức vẽ cô gái này, con thực sự rất thích, cô gái vận bộ đồ trắng nổi bật giữa nền xanh rừng cây phía sau, con nhìn mà không tin nổi cô gái trong bức họa quá mực chân thực, chỉ tiếc phần khuân mặt cô gái này giống như bị mây che khá mờ ảo, xem ra bức vẽ này chưa hoàn thiện, mặc dù vậy khuôn mặt vẽ với tỉ lệ vàng gần như tuyệt đối. Nếu hoàn thành sẽ là một kiệt tác sánh ngang "Thiếu Nữ Bên Hoa Huệ" của Tô Ngọc Vân.
Trần Phương Thảo thao thao bất tuyệt đánh giá bức tranh nhưng khi nói về bức" Bạch Y Thiếu Nữ" nàng bỗng sững lại một hồi.
Đứng bên cạnh Trần Vân hình như cũng không phát hiện biểu cảm của cô, y cười ha hả,giơ tay làm kí hiệu like, y rất khâm phục khả năng nhận biết của đứa cháu gái này, cô không những là người kế thừa sự nghiệp của y mà còn kế thừa của tri thức, sự tinh tế của y nữa. Trần Vân thâm thúy nhìn cháu gái nói:
- Con chỉ nói đúng một nửa. Con xem này, ở bên góc phải của cả hai bức, mực hơi đậm hơn một chút so với các phần khác, chứng tỏ người vẽ ra cả hai bức này cùng thuận tay trái, thậm chí không trừ giả thiết đều do một người vẽ, chứng tỏ vị họa sĩ bí ẩn này từng đến làm việc ở công ty ta.
- Ông nói sao? Chẳng lẽ lại là hắn?
Trần Phương Thảo đứng ngây người, chính xác là chết lặng, những gì ông nội vừa nói như sét đánh ngang tai, cô không dám tin vào tai mình nữa.
Thấy biểu cảm của cô, Trần Vân kinh ngạc hỏi:
- Con sao vậy? Con có quen biết người này à?
- Dạ vâng, con và anh ta có nhận biết một chút, đúng là anh ta hồi trước có đến làm cho công ty nhưng đã bị thôi việc rồi.
Trần Phương Thảo cũng đã lấy lại được bình tĩnh, lập tức nói.
- Cho thôi việc? Nhân tài như cậu ta sao lại bị thôi việc?
Trần Vân nghe vậy liền khó hiểu hỏi.
Trần Phương Thảo đáp:
- Chuyện này nói ra thì rất phức tạp, tay họa sĩ này tên là Mạc Vũ, là họa sĩ hợp đồng của công ty, trong suốt thời gian làm việc ở Trần Thị hầu như không thấy có gì nổi bật. Tháng trước, Trần Thị có tổ chức một buổi triển lãm dành riêng cho mảng tranh biếm họa, chân dung. Hôm đó, Phương Lãm nhà chúng ta cũng tham gia, bức tranh được giới thiệu chính là bức "Bạch Y Thiếu Nữ" này, khi thư ký An lên giới thiệu tác giả nó là Phương Lãm thì bất ngờ Mạc Vũ hùng hổ xông lên nói anh ta mới thực sự là chủ nhân bức họa nhưng lại không đưa ra bất kì bằng chứng thuyết phục nào, cho nên bị bảo vệ đuổi khỏi hội trường. Thật không ngờ "Bạch Y Thiếu Nữ" đúng là do anh ta vẽ. Ông, con xin lỗi, con đã không ngăn cản nên mới xảy ra chuyện này.
Trần Phương Thảo liền kể toàn bộ sự việc ra, cô cúi đầu nhận lỗi, hôm đó cô cũng có mặt ở buổi triển lãm chứng kiến tất cả, nhưng lại không mấy để tâm, cho rằng Mạc Vũ đơn thuần là một kẻ bất mãn chính sách của công ty mà đứng lên càn quấy, cô là em gái của Trần Phương Lãm, từ nhỏ đã sống bên hắn, không lạ gì nét bút của anh trai mình, khi xem "Bạch Y Thiếu Nữ" cô lại đứng về phía hắn, chỉ nghĩ rằng người họa sĩ đôi lúc phải có đột phá, nét bút đâu thể không thay đổi, ngày hôm nay khi nghe ông nội giảng giải, cô mới biết mình đã quá ấu trĩ rồi, không nghĩ rằng anh mình lại đi làm cái chuyện ăn cắp tác phẩm trắng trợn như vậy.
Trần Vân nghe cháu nội kể lại, mặc dù ông ta không có ở đó nhưng đã tường tận. Trần Phương Lãm đổi trắng thay đen, dối người để trục lợi chỉ lừa được những kẻ ngoại đạo chứ thời gian y làm trong ngành còn nhiều hơn cả tuổi của hắn, nhìn thôi là hiểu ngay. Y không ngờ người họa sĩ mà y ái tài bấy lâu nay lại đứng ngay trước cửa nhà mình lại bị thằng cháu mình đuổi đi, xem ra y đi nước ngoài lâu ngày, con cháu mình ở nhà đang phá hoại công ty, làm nhiều thứ thương thiên hại lý.
"Bạch Y Thiếu Nữ" y vô tình lượm trong nhà kho công ty, nhìn những nét vẽ tương đồng với mấy bức họa nhặt ở thùng rác, y đã giật nảy mình. Khi nghe Trần Phương Thảo kể lại chuyện, hoàn toàn trùng khớp những gì y đang nghĩ, quả nhiên mấy bức họa cùng một người vẽ.
Đến lúc này, Trần Vân đỏ mặt giọng nói lạnh như băng:
- Con mau đi gọi Phương Lãm về đây?
Trần Phương Thảo đáp:
- Thưa ông, Phương Lãm hiện tại đang có một cuộc họp cổ đông đột xuất.
- Họp cổ đông, không có ta mà nó cũng dám triệu tập cổ đông à? Con mau đi gọi nó đến gặp ta, bận gì thì cứ để sau, nếu không đến thì bảo nó ngày mai khỏi phải đến công ty luôn.
Trân Vân lạnh nhạt nói.
- Dạ!
Trần Phương Thảo đáp một câu rồi thối lui khỏi văn phòng.
Không lâu sau, Trần Phương Lãm mang vẻ mặt tươi cười đến văn phòng, ngày hôm nay hắn rất vui, bộ phận đồ họa của hắn vừa nhận được đơn đặt hàng làm áp phích quảng cáo cho một công ty ngoại quốc muốn đầu tư ở nước ta, vì mới xâm nhập thị trường nên công ty đó chi trả rất hậu hĩnh, hắn là người đứng đầu đương nhiên được hưởng nhiều nhất.
Theo sau hắn là Trần Trung Hào, khác với vẻ mặt vui như tết của con trai, ông ta lại mang vẻ mặt khá khó hiểu, không biết ba gọi con trai mình đột xuất là có việc gì nữa?
Trần Vân nhìn thấy Trần Phương Lãm chỉ khẽ cau mày, y rót ra một chén trà, sắc mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Rót song chén trà, y nhìn Trần Phương Lãm nói:
- Phương Lãm, con xem hộ ông 2 bức họa này có vấn đề gì không?
- Để sau ông ơi, kệ vấn đề này đi, cháu có một đề nghị cần ông xem xét.
Trần Phương Lãm không thèm nhìn bức họa, hí hửng đáp.
Nhưng hắn chưa nói hết câu, Trần Vân đã ngay lập tức tát cho hắn một cái nổ đom đóm , quá bất ngờ hắn ngã ngay xuống sàn.
Trần Trung Hào và Phương Thảo đứng cạnh ngây người, cả hai như chết đứng trước hành động bất ngờ của Trần Vân. p
Phải đến hơn chục giây sau, Trần Phương Thảo mới bừng tỉnh, vội vàng đỡ Trần Phương Lãm dậy.
- Ông nội, ông bình tĩnh đi, có gì từ từ nói, dù gì Phương Lãm cũng là người trong nhà mà.
Đỡ anh trai dậy, Trần Phương Thảo hướng ông nội nói.
Trần Trung Hào đứng một bên cũng tỉnh ngộ, tiếp lời con gái:
- Đúng đó ba, có gì từ từ nói. Phương Lãm trẻ người non dạ, có sai chúng ta chỉ nên nhẹ nhàng chỉ bảo.
Ông ta đầu óc hơn hẳn con trai mình, khi nghe Trần Vân nói xem tranh, biết ngay chuyện xấu quý tử mình làm đã bị ông nội phát giác. Thành thật mà nói, ông ta đối với con mình, tuyệt nhiên bao che khuyết điểm.
- Con còn bênh nó à? Chình vì con quá nuông chiều nên nó mới hư hỏng thế này, con làm ba quá thất vọng rồi.
Trần Vân ngay lập tức mắng. Đối với hành vi của cháu trai, ông ta rất phản cảm.
- Ông ơi, con sai rồi, con xin lỗi ông, lần sau con sẽ không làm thế nữa.
Trần Phương Lãm dù đầu óc chậm chạp, đến giờ cũng đã hiểu ra, hắn lập tức mếu máo, khóc lóc.
- Người con cần xin lỗi không phải là ta mà là cậu Mạc Vũ kia kìa, con có biết con đang hủy hoại cuộc đời của một nhân tài không?
Trần Vân không khỏi xót xa nói.
- Đúng, đúng... Con lập tức đi xin lỗi cậu ta ngay, đúng rồi con cũng sẽ đền cho cậu ta một khoản tiền bù đắp sự cố.
Trần Phương Lãm lắp bắp, không tròn câu.
Trần Vân nhìn hắn thở dài.
- Thôi con không phải đi cũng được, ngày mai con cứ ở nhà, để Phương Thảo đi mời cậu ta.
Xem ra cháu nội mình vẫn chưa ý thức được sai trái của nó, Trần Vân trong lòng dâng lên phiền muộn.
- Không, ông ơi, con không muốn...
Trần Phương Lãm khóc rống lên, dạo gần đây hắn liên tục vớ bở, hắn không muốn mình nghỉ việc nhường lại thành quả cho kẻ khác.
Đến lúc này, Trần Trung Hào đột nhiên nói:
- Con dại cái mang, trong chuyện này con cũng có lỗi, con xin không nhận lương tháng này chỉ mong ba bớt giận, với lại để Phương Lãm ở nhà cấm túc cũng không phải cách hay, chi bằng cứ giáng chức coi như bài học với nó.
- Đúng đó ông nội, để anh ở nhà ít nhiều lòng sẽ sinh oán hận, lúc đó đâu thể giải quyết được gì.
Trần Phương Thảo im lặng hồi lâu giờ mới nói.
Dĩ nhiên Mạc Vũ không hề hay biết vì hắn mà Trần Thị có một phen sóng gió, ngay tại lúc này, hắn đang cố gắng tìm kiếm Mộng Nhiên để hỏi cho ra nhẽ.
- Bắt máy đi, bắt máy đi!
Mạc Vũ cầm điện thoại sốt ruột nói, hắn từ trưa đã gọi mấy chục cuộc mà không có hồi âm. Hắn đã tìm khắp các cửa hiệu tạp hóa, tiệm cà phê mà không thấy đâu, chỉ duy nhất nhà nghỉ là hắn không thể vào xem.
Mạc Vũ đứng dựa vào cột đèn, thở dài một hơi, thôi để khi nào gặp hắn sẽ hỏi cô, rốt cuộc có phải như Mạc Ly nói, Mạc Vũ không ngừng thuyết phục mình nhất định người kia chỉ là bà con của Mộng Nhiên thôi.
Em gái ở nhà đang đợi, mình đi cũng lâu rồi, Mạc Vũ phải quay lại sợ cô sốt ruột. Đúng lúc hắn vừa quay lưng đi, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Chiếc Lamborghini đỗ trước cổng nhà hàng 5 sao, trong xe bước ra một nữ tử để tóc ngang vai, đéo kính râm. Người này không ngờ lại là Mộng Nhiên, nhưng cô khác xa so với thường ngày.
Mộng Nhiên vốn là gái quê, ăn mặc có phần quê mùa, kín đáo. Hôm nay cô lại mặc một bộ váy ngắn rất sexy, trên tay có đeo một túi hiệu cá xấu, kết hợp với phong cách trang điểm đậm khiến Mạc Vũ phải nhìn đến lần thứ hai mới nhận ra.
Mạc Vũ vừa định tiến lại hỏi thì trên xe xuống một người đàn ông tuổi tầm 30, phong cách ăn mặc khá buồn cười. Trên com lê, dưới quần cậu Khá, trông cứ như một thằng hề vậy. Bất quá, Mạc Vũ không có tâm trạng để cười, hắn đang bị cắm sừng đây.
- Mộng Nhiên!
Mạc Vũ không do dự lại gần cô.
Nghe có người gọi, Mộng Nhiên quay lại nhìn, vẻ mặt trang điểm vẫn tỏ ra bình thường.
- Tại sao em lại làm vậy?
Mạc Vũ cầm tay cô nói.
Mộng Nhiên nhếch miệng cười nhạt, chưa kịp trả lời thì người đàn ông đi cùng nói:
- Mộng Nhiên, đây là ai vậy?
- Người quen cũ thôi mà.
Cô nhẹ nhàng đáp.
- Người quen cũ...
Mạc Vũ thều thào nói, thanh âm của bạn gái rất nhẹ nhàng đối với hắn lại giống như tiếng sét ngang tai, tâm tình như rơi xuống đáy cốc.
- Tại sao...
Mắt Mạc Vũ đột nhiên cay, hắn hỏi cô mà như là tự hỏi mình.
- Chúng ta đi vào thôi!
Mộng Nhiên không trả lời hắn mà nhìn người đàn ông kia ngọt ngào nói. Dứt lời, hai người đi vào nhà hàng, để lại một mình Mạc Vũ đứng đó tự vấn.
- Đợi anh tý, con miu miu anh để nó trên xe.
Người đàn ông nói với Mộng Nhiên, nói xong hắn chạy ra ngoài ô tô.
Mộng Nhiên ngồi một mình, ẩn sâu dưới kính râm dòng lệ không biết rơi từ bao giờ, nhớ đến ánh mắt đau khổ của hắn, lòng càng thêm dằn vặt.
- Nếu con không chịu chia tay nó thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa.
Đó là những gì mẹ cô đã nói, Mộng Nhiên khổ sở rất nhiều.
- Cô ơi, có thấy bạn tôi đi đâu rồi không?
Đợi lâu mà không thấy người đàn ông đi cùng cô trở lại, Mộng Nhiên sốt ruột hỏi phục vụ.
- Anh ta đang đứng ngoài đường kìa!
Nữ phục vụ chỉ tay đáp.
- Ngoài đường?
Mộng Nhiên ngạc nhiên hỏi lại, không đợi trả lời cô đã chạy ra ngoài.
- Meo Meo, về với anh đi, đừng ra đấy nguy hiểm lắm.
Người đàn ông đứng bờ đường liên tục hô lớn, meo meo là tên con mèo của hắn, hắn gọi thảm thiết như vậy bị người qua đường cười nhạo nhưng mặt cũng không động lấy một cái, đủ hiểu hắn quý con mèo thế nào.
- Mộng Nhiên, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ra bắt meo meo lại.
Thấy Mộng Nhiên, hắn vội vàng ra lệnh.
Mộng mơ nhìn ra giữa đường thì thấy một con mèo đang đuổi bắt một thứ hình tròn giống như hòn bi, suy nghĩ giây lát rồi cô vội chạy ra bắt lấy con mèo.
Mộng Nhiên vừa ra giữa đường, đằng trước đột nhiên ánh sáng chiếu chói mắt, chỉ trong phút chốc cô nhận ra thứ phát sáng này là gì nhưng chỉ kịp hoảng sợ mà thôi.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh vội vàng ôm chầm lấy cô, khi ngửi thấy mùi quen thuộc, nước mắt Mộng Nhiên lại tuôn ra.