Người đàn ông này tựa hồ không nghe thấy, vẫn chăm chú ngồi viết sổ sách, Mạc Vũ cũng không dám thúc dục người này. Y viết thêm được 3 dòng mới cảm thấy sự tồn tại của Mạc Vũ, ngẩng đầu lên lau lau kính.
Nhìn vẻ mặt còn đang ngây ngốc của người nọ, thủy chung vẫn chưa nghe rõ chuyện gì, Mạc Vũ nói tiếp:
- Chào anh, em đến xin việc, ở đây có phải nơi nhận hồ sơ không ạ?
- Đúng rồi em, đưa hồ sơ cho anh xem một chút.
Người nọ nghe vậy mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đáp một câu.
Mạc Vũ thấy biểu hiện của y khẽ cười, đưa ngay tập hồ sơ đang cầm trên tay cho y.
Người nọ chấm ngón tay lật từng giấy tờ, một lúc thì y cau mày, hình như gặp chút vướng mắc.
- Mạc Vũ, 24 tuổi, tốt nghiệp loại khá Trường Cao Đẳng Nghệ Thuật Đại Nam. Ủa, 24 tuổi vậy thì ra trường được 2 năm rồi đã đi làm ở đâu chưa?
Nghiền ngẫm nửa ngày, người này mới ngẩng mặt lên hỏi một câu.
- Dạ, hồi trước em cũng đi làm ở mấy công ty bên nhưng có chút việc đột xuất nên xin nghỉ.
Mạc Vũ đành phải lấp liếm sự tình hắn ở công ty Trần Thị bị đuổi việc. Hắn sợ khi mình nói ra Tường Ân khó có thể nhận hắn vào làm.
Người đàn ông nọ nghe vậy chỉ gật đầu đầu, dường như cũng không quá mức để tâm đến quá trình của Mạc Vũ. Y lại nói tiếp:
- Em chờ anh một lát, anh đi gọi người ra phỏng vấn.
Nguyên lai phụ trách công việc phỏng vấn không phải là người này, Mạc Vũ cũng buông lỏng không ít.
Đúng lúc này, nhân viên tan ca, lan can người đi lại từng tốp, có mấy người nhìn thấy Mạc Vũ chào hỏi vài câu, Mạc Vũ cũng khách khí chào lại. Bỗng có một giọng nói lớn vang lên:
- A, đây có phải là Mạc Vũ, Mạc Họa sĩ không?
Nói chuyện là một người phụ nữ mang bầu, vẻ mặt bà ta như bắt được vàng không ngừng chỉ tay đánh giá Mạc Vũ.
- Đúng là Mạc Vũ rồi, không biết tại sao cậu ta lại ở đây?
Một người nữa tiếp lời.
- Nhìn mà không biết sao? Cậu ta đến đây để xin việc chứ làm gì.
- Thật á? Tường Ân từ lúc nào phải nhận thể loại cặn bã như cậu ta? Tôi phản đối mình phải làm việc với thể loại người này.
- Trời ơi, Mạc Vũ idol, cuộc hội thoại của anh ta đã trở thành hot trend trên tiktok đó mấy bà.
-"..."
Mấy người này liên tục chỉ trỏ đánh giá, miệt thị Mạc Vũ, chỉ khoảng vài phút sau cả công ty Tường Ân vì sự có mặt của hắn mà trở nên náo loạn, nhiều người tò mò chạy đến để tận mắt diện kiến dung nhan Mạc Vũ, nếu như không có những lời khinh miệt, có lẽ người ta đã lầm tưởng hắn là một minh tinh điện ảnh nào đó rồi.
Mạc Vũ nghe những lời này, mặt mày xa xầm lại, ở bên kia người tuyển việc lúc nãy cũng đứng lại để xem. Không thể chịu nỗi những lời dè bỉu, thậm chí đã có mấy người vô duyên tiến lại hỏi han những chuyện riêng tư, Mạc Vũ phá vòng vây chuồn khỏi công ty Tường Ân.
Hiện tại Mạc Vũ cảm thấy rất chán nản, hắn đâu thể ngờ, hắn chỉ trong một buổi chiều đã nổi tiếng như thế, xem ra thời gian này hắn khó có thể tiếp tục đi xin việc. Có công ty nào lại nhận một nhân vật gây tranh cãi như hắn đâu.
-Có lẽ tạm thời nên tìm một công việc khác.
Mạc Vũ đứng trước cửa một nhà hàng thì thào nói, dứt lời hắn mở cửa đi vào.
...
Bãi rác đô thị
Do nhu cầu người dân gia tăng nên rác thải nhiều vô số kể, từng đống chất lên như núi.
Một người đàn ông để râu, tóc trắng ăn mặc xồm xàm kiểu quê mùa đi ngang qua. Theo sau là một thiếu nữ thắt bím hai bên nhìn rất loli, dễ thương. Khi đi ngang qua mấy thùng rác, bỗng bước chân ông ta chững lại.
- Tranh này! Đường nét tinh tế, màu sắc trang nhã. Kiệt tác, kiệt tác ...ai lại nỡ đem tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời thế này vứt ra bãi rác?
Người đàn ông râu bạc lôi từ thùng rác ra vài bức họa, y liên tục trầm trồ, cảm khái.
- Con thấy mấy bức họa này cũng bình thường mà, còn vẽ cẩu thả, nguệch ngoạc nữa. Nếu không người ta đâu có đem vứt bãi rác.
Cô gái không cho là đúng nói.
- uầy, tại con chưa học rộng hiểu sâu để hiểu thôi, người vẽ ra mấy bức họa này vô cùng tài hoa, tài năng trong tương lai chắc chắn bất khả hạn lượng.
Người đàn ông để râu trắng nhìn cô gái mỉm cười nói, dường như ông ta rất tâm đắc mấy bức họa và ái mộ tài nghệ người họa sĩ vẽ chúng.
- Hứ, ông chỉ khéo tưởng tượng, người này làm sao vẽ đẹp bằng con được.
Nghe ông mình tán dương người khác trước mặt mình, cô gái hứ nhẹ, bĩu môi. Theo cô nghĩ, ông nội chỉ đang cao hứng nhất thời.
Nói đến đây người đàn ông để râu bỗng thở dài:
- Chỉ tiếc là mấy bức họa này có nhiều nét đứt, màu sắc đôi khi bị pha rối loạn, ắt hẳn người nọ đang gặp chút vấn đề tâm lý, túng quẫn, tâm cảnh không mấy hoan hỉ cho nên bức họa vẽ ra không được trọn vẹn.
Phải công nhận rằng, người đàn ông râu bạc có một cái nhìn rất bao quát tổng thể, chỉ nhìn tranh thôi mà đã đoán ra hoàn cảnh người sáng tạo ra chúng. Nếu như Mạc Vũ nghe được những lời này thì không biết hắn phản ứng như thế nào nữa? Đây đúng là lão hồ ly mà.
Thấy ông nội mình có chút tiếc nuối, cô gái trẻ cũng không biết khuyên nhủ ông nội thế nào, cô vừa định nói thì y đã cướp lời:
- Giá như công ty chúng ta có một nhân tài như thế này thì tốt biết mấy.
- ông đừng lo, để con đi hỏi những người ở đây xem, biết đâu người ta biết người này.
Cô gái trẻ mỉm cười nói.
...
Lại nói về Mạc Vũ, hiện tại hắn đã xin việc tại một nhà hàng cỡ trung trong thành phố, may mắn là hồi trước hắn hay đọc một số tạp chí nấu nướng cho nên công việc nấu nướng cũng am tường vài nét, nhưng cũng chỉ được nhận làm phụ bếp cho bếp trưởng nhà hàng, tuy vậy hắn cũng rất hài lòng, miễn sao có công việc là được.
Mọi người ở đây rất cởi mở, nhiệt tình chỉ bảo nhân viên mới, Mạc Vũ nhanh chóng hòa đồng với người nơi đây.
May mắn hầu như không ai biết chuyện náo loạn của hắn, chắc là do khác ngành nên dù có biết họ cũng chẳng thèm quan tâm. Có vài ba người cùng làm biết chuyện, họ chỉ hỏi qua loa, không chút gì thành kiến, Mạc Vũ thấy vậy liền kể hết toàn bộ ra, tin hay không là tùy họ.
Lúc này Mạc Vũ đang bê từng chồng đĩa ra bể nước rửa thì điện thoại hắn bỗng reo lên, người gọi cho hắn lại là Mạc Ly.
- Alo, Ly à, gọi anh có chuyện gì không?
Mạc Vũ vừa dọn dẹp vừa kẹp di động vào vai gọi điện.
- Anh hai, anh chia tay với chị Mộng Nhiên từ lúc nào vậy?
Bên kia Mạc Ly nói với giọng đầy nghi vấn.
- Em nói sao cơ? Anh và Mộng Nhiên vẫn tốt mà.
Mạc Vũ khó hiểu hỏi lại, chồng đĩa trên tay suýt thì đánh rơi. Mộng Nhiên chính là bạn gái của hắn, hai người yêu nhau từ năm còn học Cao Đẳng. Dạo này, hắn gặp khủng hoảng nhưng ngày nào hắn cũng nhắn tin cho cô, cho dù mấy hôm không gặp thì đâu có thể gọi là chia tay được.
- Em lên thăm anh thì tình cờ gặp chị ấy ngoài chợ, không ngờ chị ta đi với một tên thanh niên trẻ, bộ dạng rất là thân mật, tức quá em tiến lại hỏi thì chị ta nói anh và chị ta đã chia tay rồi, nói rằng em đừng tìm chị ta làm phiền nữa. Anh hai anh đừng buồn nữa, trên đời có biết bao nữ nhân, đừng vì người đàn bà bội bạc này mà tự làm khổ mình.
Mạc Ly kể sự tình ra, Mạc Vũ lòng bỗng trùng xuống, vì quá đột ngột hẳn vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện này . Mộng Nhiên trong suy nghĩ của hắn không phải là một người lả lơi, bạc bẽo như vậy. Có điều, Mạc Vũ lại có một dự cảm không lành.
- Em lên rồi thì vào phòng đợi anh, chìa khóa anh để chỗ bảo vệ để anh nhắn tin cho bác ấy đưa cho em, đợi anh tý anh về nhà ngay.
Mạc Vũ vội an bài, Mạc Ly chưa kịp trả lời hắn đã tắt máy.
Mạc Vũ vào danh bạ quay số gọi cho Mộng Nhiên, nhưng chỉ nghe bên kia kêu tút tút mà không có ai trả lời. Trong lòng hắn nóng như kiến bò trên chảo vội vàng xin phép bà chủ nhà hàng nghỉ một buổi. Bà chủ chưa kịp mắng một câu hắn đã chạy như điên ra ngoài.
Mộng Nhiên, nhất định hắn phải tìm cô hỏi cho ra nhẽ.
Tập đoàn Trần Thị.
Trong văn phòng chủ tịch, một người đàn ông để râu trắng đang nhâm nhi ly trà, mắt chăm chú nhìn hai bức họa đặt trên bàn, nếu Mạc Vũ ở đây sẽ nhận ra ngay cả hai bức họa đều do hắn vẽ, một trong hai bức chính là "Bạch Y Thiếu Nữ"còn đang dở dang. Người đàn ông này không ngờ chính là người hôm trước nhặt tranh ở bãi rác, có điều hôm nay y ăn vận không hề có chút lôi thôi, quê mùa nào mà mặc một bộ com lê trông rất lịch lãm, trang nghiêm.
Trần Vân 75 tuổi, chủ tịch tập đoàn Trần Thị cũng là một họa sĩ lão thành, danh nhân thành đạt trong giới tư sản.
Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, một người con gái trẻ bước vào, chính xác là cháu nội Trần Vân - Trần Phương Thảo, chỉ khác hôm nay cô không để tóc kiểu loli mà thả dài xuống vai, trông rất trưởng thành nhưng cũng rất quyến rũ.
Cô mang theo một tập tài liệu để lên bàn, nhìn Trần Vân nói:
- Thưa ông, công ty A vừa gửi mail cho chúng ta bản hợp đồng liên doanh năm sau, mời ông xem qua.
Trần Vân nhìn cháu gái mỉm cười, y rất tâm đắc tác phong làm việc của Trần Phương Thảo, dường như biết ông nội định nói gì, cô lại nói tiếp :
- Ông nội, việc ông nhờ cháu dò hỏi lai lịch người họa sĩ đó cháu vẫn chưa tra ra được. Khu rác đó là khu xả rác chung của cả thành phố, hàng ngày số rác thải ra phải bằng cả một công tơ nơ cho nên việc điều tra từng nguồn rác vô cùng khó khăn, có lẽ một thời gian nữa mới tìm được.
Mạc Vũ đâu thể ngờ mình được chủ tịch tập đoàn Trần Thị yêu mến mà cho người tìm kiếm khắp nơi, chắc hẳn khi biết được hắn sẽ vui lắm đây. Nhân sinh đúng là không thể lường, người mà Trần Thị khổ công tìm kiếm lại vừa mới bị họ đuổi đi.
Trần Vân thở dài nói:
- Vất vả cho con rồi, chỉ hy vọng hắn và Trần Thị có duyên.
Ngừng một chút, y lại nói:
-À, đúng rồi con mau lại xem hộ ta hai bức tranh này, mắt ta kém quá nhìn mà không biết mình nhìn có đúng không nữa.