Mọi người trong phòng xử án đều im lặng nhìn Bạch Thiếu Minh bị áp giải ra ngoài, cả hai bên đều không nói gì.
Cho đến khi có ai đó trong khán phòng đột nhiên không nhịn được mà hét lên:
"Cặn bã!"
Bước chân của Bạch Thiếu Minh lập tức khựng lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía khán phòng, định xem ai là người đã mắng mình.
Nhưng đúng lúc hắn đứng ngay gần Trầm Ngư và Thẩm Hi, cú xoay người đó khiến hắn lập tức nhìn thấy Trầm Ngư đang ngồi hàng ghế đầu, nghiêng đầu thì thầm gì đó với người đàn ông bên cạnh.
Bạch Thiếu Minh nghẹn thở, nhìn chằm chằm vào cô gái cách mình không xa.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, không trang điểm, mái tóc dài xõa tự nhiên sau lưng.
Thế nhưng, ngay cả khi ăn mặc giản dị như vậy, chỉ cần ngồi yên một chỗ, cô vẫn đẹp như một đóa hoa đang nở rộ, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt của Bạch Thiếu Minh, Trầm Ngư quay đầu lại và ánh mắt hai người chạm nhau.
Giây tiếp theo, cô khẽ mỉm cười, một nụ cười mang chút chế giễu mà Bạch Thiếu Minh nhận ra ngay lập tức.
Người cảnh sát bên cạnh bắt đầu thúc giục hắn tiếp tục đi, nhưng Bạch Thiếu Minh lại không đành lòng rời mắt.
Hắn cố gắng nhớ lại, nụ cười đó hắn đã thấy ở đâu lần đầu tiên?
À... là ngày hắn bị bắt. Cô gái đối diện đã đi cùng hắn đến đồn cảnh sát, sau đó hắn bị đưa đến bệnh viện.
Lúc đi ngang qua phòng nghỉ ở đồn cảnh sát, hắn đã thấy Trầm Ngư đang ngồi đợi ở đó.
Nụ cười đầu tiên cô dành cho hắn... chính là nụ cười như bây giờ.
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua đầu, thì người đàn ông bên cạnh Trầm Ngư - kẻ khiến hắn cực kỳ chướng mắt - cuối cùng cũng phát hiện ra ánh mắt của Bạch Thiếu Minh.
Thẩm Hi nhìn chằm chằm vào Bạch Thiếu Minh vài giây, rồi phát hiện ánh mắt hắn đang cố định trên người Trầm Ngư.
Y mím môi, sau đó giơ tay phải lên, khoác nhẹ vai Trầm Ngư.
Một động tác vô cùng rõ ràng mang hàm ý tuyên bố chủ quyền.
Bạch Thiếu Minh không thể làm ngơ được nữa.
Hắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thẩm Hi đầy khó chịu. Trong lòng chỉ mong tên phiền phức này biến khỏi thế giới của Trầm Ngư mãi mãi.
Bị ánh mắt của Bạch Thiếu Minh chọc giận, Thẩm Hi cũng không chịu yếu thế.
Thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cánh tay mình đang ôm vai Trầm Ngư, Thẩm Hi nhướng mày, nhép miệng tạo hình chữ: "Vợ tôi."
Dưới ánh mắt đỏ rực vì ghen tuông của Bạch Thiếu Minh, Thẩm Hi không ngần ngại cúi đầu, hôn lên môi Trầm Ngư ngay trước mặt mọi người.
Hai mắt Bạch Thiếu Minh đỏ ngầu vì tức giận.
Hắn quên mất lời căn dặn của luật sư về việc giữ thái độ tốt để mong được giảm án.
Hắn đột ngột đẩy người cảnh sát bên cạnh ra, nghiến răng, lao về phía khán phòng, định túm lấy cổ áo Thẩm Hi.
Nhưng hai cảnh sát phản ứng rất nhanh.
Trước khi tay Bạch Thiếu Minh kịp chạm vào áo của Thẩm Hi, họ đã kịp giữ chặt hai tay hắn lại.
Dù bị khống chế, Bạch Thiếu Minh vẫn gào lên với vẻ mặt đỏ gay:
"Mày là một thằng vô dụng, một tên thái giám chẳng làm được gì! Dựa vào cái gì mà mày có được cô ấy? Mày không xứng! Chỉ có tao, chỉ tao mới xứng đáng với cô ấy! Trầm Ngư phải thuộc về tao! Hahahaha, vợ mày thì sao? Mày còn chẳng chạm vào nổi cô ấy!"
Tiếng gào lớn đến mức cả phòng xử im bặt.
Ngay cả hai cảnh sát đang giữ tay hắn cũng vô thức liếc nhìn phần th*n d*** của Thẩm Hi, rồi giả vờ như không thấy gì và quay đầu đi.
Còn những người khác trong khán phòng, vốn đến chỉ để hóng chuyện, thì càng thêm hào hứng.
Đối với họ, mặc kệ là chuyện Bạch Thiếu Minh muốn cướp vợ Thẩm Hi hay chuyện Thẩm Hi bị bất lực, bị Bạch Thiếu Minh dòm ngó vợ mình đều đủ hấp dẫn để bàn tán cả năm.
Lúc Bạch Thiếu Minh hét lên, Thẩm Hi quả thật có hơi hoảng một chút.
Nhưng rồi y nhanh chóng nhớ ra rằng cơ thể mình đã hoàn toàn hồi phục, liền đè nén cảm giác bối rối xuống.
Y chẳng thèm quan tâm Bạch Thiếu Minh biết chuyện cũ từ đâu.
Y chỉ nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh, nói chậm rãi:
"Cảm ơn anh đã quan tâm đến sức khỏe của tôi, anh Bạch. Nhưng e rằng tôi phải khiến anh thất vọng rồi."
"Tôi đúng là từng mắc bệnh đó, nhưng đã khỏi từ hai tháng trước."
Y nghiêng đầu nhìn Trầm Ngư, khẽ mỉm cười rồi nói:
"Tình cảm giữa tôi và Trầm Ngư rất tốt, không cần anh phải lo lắng."
Nghe đến đây, Bạch Thiếu Minh c.h.ế.t sững.
Hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hi, ánh mắt không tin nổi.
"Không thể nào... Không thể như vậy được..." Hắn thì thào.
Không hiểu vì sao, hắn luôn tin rằng Thẩm Hi không thể khỏi bệnh, rằng tất cả là giả dối.
Hắn cho rằng Trầm Ngư đang bị ép buộc, nên mới không thể rời xa Thẩm Hi.
Bạch Thiếu Minh tin chắc rằng mình đã nhìn thấu sự thật.
Bạch Thiếu Minh vươn tay định nắm lấy tay Trầm Ngư, ánh mắt tha thiết:
"Tiểu Ngư, chờ tôi ra tù. Tôi nhất định sẽ cứu em khỏi anh ta."
Trầm Ngư nhìn hắn như thể đang nhìn một kẻ điên, cau mày khó chịu:
"Anh Bạch, làm ơn chú ý cách xưng hô. Giữa chúng ta không thân đến mức anh được gọi tôi như vậy."
Nhưng Bạch Thiếu Minh không hề nghe thấy gì...
Thứ hắn nghe thấy chỉ là hai chữ "anh Bạch".
Cô thậm chí còn không muốn gọi hắn là "Tổng giám đốc Bạch" nữa
Hắn nghĩ, lòng tràn đầy chua xót.
Ngay cả khi Trầm Ngư vẫn còn là thư ký của Bạch Thiếu Minh, cô chưa bao giờ thể hiện bất kỳ sự khác biệt nào trong cách đối xử với Bạch Thiếu Minh so với những người khác.
Cả cách xưng hô với hắn cũng là gọi theo Liễu Tường và tổ thư ký.
Nhưng trong lòng Bạch Thiếu Minh, hai từ ấy đã mang một ý nghĩa khác, một cách gọi riêng tư, chỉ thuộc về hai người họ.
Nhưng bây giờ, đến cả cách gọi đó... hắn cũng đã đánh mất.
Ánh sáng trong mắt Bạch Thiếu Minh dần dần vụt tắt. Hắn không còn vùng vẫy dưới sự khống chế của cảnh sát nữa, chỉ nhìn Trầm Ngư, giọng khẩn thiết:
"Tại sao? Tôi có điểm nào thua kém anh ta chứ?"
Ngay cả khi đã sa cơ lỡ vận, bị tuyên án tù chung thân, hắn vẫn tin rằng mình vượt trội gấp ngàn lần so với tên đàn ông vô dụng kia.
Hắn đẹp trai hơn, giàu có hơn, quyền lực hơn... Cái gì hắn cũng có, còn Thẩm Hi thì có gì?
Trầm Ngư nghe câu hỏi của hắn, không nhịn được khẽ bật cười, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, giọng đầy thắc mắc:
"Anh Bạch, tôi thật sự không hiểu, anh đang lấy thân phận gì để hỏi tôi câu đó vậy?"
"Là cựu CEO của Minh Tâm Quốc Tế? Hay là một tên sát nhân đang đứng trước vành móng ngựa?"
Bạch Thiếu Minh cãi lại:
"Tôi không g.i.ế.c cô ta! Là cô ta tự nhảy lầu!"
Dù đã bị kết án tù chung thân, hắn vẫn không cảm thấy mình sai.
Hắn thừa nhận có nói nặng lời, nhưng là vì cô gái kia gài bẫy hắn, cố tình mang thai để uy h.i.ế.p hắn, nên hắn mới tức giận như vậy.
Bạch Thiếu Minh nghiêm mặt nhìn Trầm Ngư:
"Tất cả là cô ta tự chuốc lấy. Nếu không có cái thai đó, mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này."
Hắn nhìn về phía những người đang ngồi trong khán phòng, đột nhiên hét lên:
"Nếu là các người, tự nhiên có một đứa con rơi từ trên trời rơi xuống, các người không tức à?"
Sau lời này, vài người trong phòng bắt đầu cúi đầu suy nghĩ.
Bởi lẽ, nếu chỉ nghe những gì hắn nói thì... đúng là cũng có vẻ hợp lý.
Trầm Ngư không nhịn được khẽ hừ lạnh, hơi nâng giọng:
"Anh Bạch, có lẽ anh đã quên một điều: Chính anh là người chủ động tiếp cận cô bé đó trước. Cho dù cô ấy có sai, cho dù trong mắt công chúng cô ấy không phải là 'người bị hại hoàn mỹ', thì sai lầm đó cũng bắt nguồn từ anh."
"Một người vị thành niên vốn đã có nhận thức chưa hoàn thiện, huống chi lại là một cô gái chưa từng trải qua những va đập của xã hội. Khi đối mặt với một người trưởng thành như anh, cô ấy hoàn toàn ở thế yếu."
Trầm Ngư liếc nhìn mấy người đàn ông và phụ nữ vừa rồi bị lời nói của Bạch Thiếu Minh làm d.a.o động, trong mắt hiện lên tia giễu cợt.
"Nếu không phải do anh kéo cô ấy ra khỏi thế giới thuần khiết trong khuôn viên trường học, thì giờ này cô ấy chỉ vừa học năm hai đại học mà thôi."
Lời Trầm Ngư vừa dứt, mấy người ban nãy còn có vẻ thông cảm với Bạch Thiếu Minh liền cúi đầu suy nghĩ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Bọn họ dường như đã quá khắt khe với nạn nhân.
Đúng lúc đó, một tiếng nức nở bất ngờ vang lên từ một góc phòng xử án. Người phụ nữ trung niên vẫn luôn im lặng từ lúc bước vào, giao toàn bộ việc biện hộ cho luật sư, rốt cuộc không thể kiềm nén cảm xúc.
Bà lảo đảo bước tới, đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu thật sâu về phía Trầm Ngư:
"Cảm ơn cháu... Cảm ơn cháu đã lên tiếng thay cho Nam Nam..."
Nam Nam là tên gọi thân mật của cô con gái tội nghiệp của bà.
Cha của Nam Nam mất khi cô bé còn rất nhỏ. Cảm thấy con gái thiếu tình thương của cha, bà đã hết lòng nuông chiều, chăm sóc Nam Nam từ bé.
Nhưng đời con gái lúc nào cũng gian nan hơn con trai. Vì muốn con có tương lai tốt đẹp, bà tranh thủ cơ hội mở công ty khi Nam Nam học cấp ba, mong tích góp nhiều hơn cho con.
Thế nhưng, đời không như mơ. Vì dồn hết tâm trí vào công việc, bà ít nhiều đã lơ là con gái.
Lúc ấy, Nam Nam học nội trú. Đến khi bà phát hiện ra con gái mang thai, cái thai đã gần chín tháng.
Bà vừa tức giận vừa đau lòng. Thai đã quá lớn không thể bỏ, con gái thì khóc lóc đòi giữ lại đứa bé, mà cha đứa bé là ai thì lại không rõ.
Dù giận, bà vẫn yêu con. Để không ảnh hưởng đến tương lai của Nam Nam, bà quyết định sau khi đứa bé chào đời sẽ tìm một gia đình hiếm muộn nhận nuôi.
Nào ngờ, Nam Nam vô tình nghe được kế hoạch đó, và trong một đêm khuya, đã ôm con bỏ trốn khỏi nhà.
Bà điên cuồng tìm kiếm, nhưng đến lúc tìm được con gái, thứ bà thấy chỉ là t.h.i t.h.ể nát bươm của đứa con gái luôn yêu cái đẹp, và những lời đàm tiếu tàn nhẫn của đám đông.
Ai ai cũng nói con bà "ham tiền", "đòi tiền không được thì nhảy lầu dọa dẫm", "muốn trói chân người giàu bằng con cái."
Bà cũng gặp được cha của đứa bé, đúng như con gái từng nhắc đến.
Nhưng hắn chỉ liếc bà một cái đầy ghê tởm rồi rời khỏi đồn cảnh sát giữa vòng vây đông đảo.
Lúc đó, mọi người đều thương cảm cho Bạch Thiếu Minh "bị gài bẫy sinh con ngoài ý muốn", nhưng không một ai quan tâm đến người mẹ vừa mất đi đứa con duy nhất.
Ngay cả khi tin nhắn và cuộc gọi giữa Nam Nam và Bạch Thiếu Minh bị tung lên mạng, phần đông vẫn cho rằng "con bé hám vật chất nên mới trầm cảm, rồi bị vài câu nói kích động mà nhảy lầu tự sát."
Thế nhưng, ông trời vẫn có mắt. Cuối cùng vẫn có người chịu đứng ra vì Nam Nam mà nói một lời công đạo.
Trầm Ngư vội đỡ người phụ nữ đang cúi người đứng dậy, nhẹ giọng an ủi:
"Bác đừng làm vậy... Cháu chỉ nói ra sự thật thôi."
Sau khi đứng thẳng dậy, người phụ nữ lại cúi chào Trầm Ngư thêm một lần nữa.
Trong đôi mắt đẫm lệ của bà vẫn ánh lên sự dịu dàng của người mẹ.
Sau đó bà không nói gì thêm, chỉ gật đầu với Trầm Ngư, rồi từng bước rời khỏi phòng xử án.
Từ đầu đến cuối, bà không thèm nhìn Bạch Thiếu Minh lấy một lần.
Sau khi mẹ Nam Nam rời đi, Trầm Ngư cuối cùng cũng quay lại nhìn Bạch Thiếu Minh.
Không rõ vì sao, cô không còn chút hứng thú nào để tiếp tục trò chuyện với hắn.
Cô cụp mắt, giọng nhẹ nhàng:
"Lời cuối cùng tôi muốn nói với anh Bạch là: Dù cho bệnh của chồng tôi vĩnh viễn không khỏi, tôi cũng sẽ không rời xa anh ấy, và càng không bao giờ chọn anh."
Cô quay đầu nhìn Thẩm Hi, trong mắt tràn đầy dịu dàng:
"Ngay cả Thẩm Hi lúc chưa hết bệnh, trong mắt tôi cũng tốt hơn người như anh gấp ngàn, vạn lần."
Trầm Ngư không chút lưu tình trả lại từng câu nhục mạ mà Bạch Thiếu Minh đã ném về phía Thẩm Hi.
"Anh còn chẳng xứng làm cái móng chân của anh ấy."
Nói xong, cô nắm lấy tay Thẩm Hi, cùng nhau rời khỏi phòng xử án.
Phía sau họ, ánh sáng từng lấp lánh trong mắt Bạch Thiếu Minh vỡ nát hoàn toàn.
Ngay khi bước chân Trầm Ngư vừa chạm đến ngưỡng cửa phòng xử, cô chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên trong tai:
[Nhiệm vụ thất bại. Thế giới tiếp theo sẽ được kích hoạt. Ký chủ, xin chuẩn bị.]
Khuôn mặt đầy xúc động, phảng phất niềm vui của Thẩm Hi, dần dần mờ đi trong tầm mắt Trầm Ngư.
Bóng tối quen thuộc bao trùm lấy cô rồi nhanh chóng biến mất, như mọi lần trước đó.