"Này, Trầm Ngư, cậu nghĩ ngày mai chúng ta sẽ được ghép đôi với ai vậy?"
Khi Trầm Ngư mở mắt ra, một cô gái tóc vàng óng ánh với khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu như búp bê đã ghé sát lại và nói chuyện với cô.
Trầm Ngư không trả lời, nhưng cô gái tóc vàng dường như không để tâm, vẫn tiếp tục tự mình lẩm bẩm:
"Chỉ mong là mình không bị ghép với một alpha trong quân đội. Đế Quốc và Liên Minh đang chiến tranh, nếu bị ghép với một người như vậy thì hắn có thể sẽ ra chiến trường rồi không bao giờ trở về nữa. Như vậy thì thảm lắm. Mình còn trẻ như thế này, mình không muốn..."
Trong khi cô gái tóc vàng tiếp tục luyên thuyên, Trầm Ngư nhận được thông tin cốt truyện của thế giới này từ hệ thống truyện ngọt.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt so với nhận thức trước kia của Trầm Ngư. Ngoài hai giới tính nam và nữ, con người nơi đây còn phát triển một hệ đặc điểm s.i.n.h d.ụ.c thứ hai.
Hệ đặc điểm s.i.n.h d.ụ.c thứ hai này được chia thành ba loại: alpha, beta và omega.
So với giới tính sinh học ban đầu, đặc điểm s.i.n.h d.ụ.c thứ hai lại mang ý nghĩa quan trọng hơn đối với con người ở thế giới này.
Trong ba loại, nam và nữ beta gần giống với người bình thường mà Trầm Ngư từng gặp ở các thế giới trước, chỉ khác ở điểm nam beta tại đây có thể thụ thai cũng như khiến người khác thụ thai.
Hai loại còn lại, alpha và omega, thì khiến Trầm Ngư thực sự kinh ngạc.
Cả alpha và omega đều có pheromone, thứ mà beta không có.
Pheromone của alpha khiến họ có thể chất vượt trội và bản năng chinh phục mạnh mẽ, vì thế alpha trở thành giai cấp thống trị thực sự ở thế giới này.
Pheromone của omega thì tăng khả năng sinh sản, nhưng đổi lại, khiến cơ thể họ yếu ớt hơn so với alpha và beta.
Do đó, ở thế giới này, các omega luôn được người khác bảo vệ.
Họ giống như pha lê mong manh, không thể sống sót nếu thiếu sự che chở của alpha.
Việc "ghép đôi" mà cô gái tóc vàng nhắc tới chính là phương thức chọn bạn đời đặc biệt ở thế giới này.
Do tồn tại pheromone, alpha và omega bị thu hút tự nhiên lẫn nhau. Mức độ thu hút này có thể được đo lường bằng con số, gọi là "tỉ lệ tương thích".
Tỉ lệ tương thích càng cao, sức hấp dẫn giữa alpha và omega càng lớn.
Dù ban đầu họ đã có người yêu hay hôn phu, nhưng nếu gặp phải một người có tỉ lệ tương thích cao hơn, họ sẽ bị pheromone chi phối và bỏ rơi mối quan hệ cũ để đến với người kia.
Để ngăn chặn sự hỗn loạn xã hội vì điều đó, Đế Quốc sẽ thu thập gene của mọi alpha và omega từ khi sinh ra. Đến ngày trưởng thành, siêu máy tính của Đế Quốc sẽ tự động tìm ra đối tượng có mức tương thích pheromone cao nhất trong độ tuổi và tiến hành ghép cặp.
Khi một omega bị alpha đánh dấu, bản năng sinh học bị pheromone chi phối cũng sẽ biến mất.
Thân phận của Trầm Ngư trong thế giới này là một quý nữ omega sắp trưởng thành.
Chính xác hơn thì... ngày mai là ngày Trầm Ngư sẽ đến Trung Tâm Ghép Đôi Pheromone Hoàng Gia để được ghép với một alpha.
Còn cốt truyện của thế giới này thì...
Trầm Ngư khẽ nhướng mày đầy hứng thú, cốt truyện thật ra vô cùng đơn giản.
Theo kịch bản, ngày mai khi nguyên chủ đến Trung Tâm Ghép Đôi, cô ấy sẽ có tỉ lệ tương thích 100% với nam chính Mặc Viêm, một con số làm chấn động cả Đế Quốc.
Sau đó, nguyên chủ và nam chính Mặc Viêm sẽ sống hạnh phúc bên nhau, sinh ba con trai alpha và ba con gái omega.
Nam chính Mặc Viêm tất nhiên cũng sở hữu thân phận cao quý như các thế giới trước.
Hiện tại người đang ngồi trên ngai vàng của Đế Quốc mang họ Mặc, và Mặc Viêm chính là con trai út được yêu chiều nhất của Nữ Hoàng.
Trầm Ngư hiện đang là con gái của Nhiếp Chính đại thần Ngải Sâm. Trong kịch bản, sau khi nguyên chủ và Mặc Viêm ghép đôi thành công, nhờ có sự hậu thuẫn từ cha mình, Mặc Viêm sẽ thuận lợi lên ngôi Hoàng Đế sau khi Nữ Hoàng băng hà, còn nguyên chủ sẽ trở thành Hoàng Hậu sống trong nhung lụa cả đời.
Thoạt nhìn thì thân phận hiện tại của Trầm Ngư quả là thuận lợi.
Hệ thống truyện ngọt có vẻ rất tự tin với thế giới này, lên tiếng thuyết phục Trầm Ngư:
[Ký chủ, thế giới này hoàn toàn phù hợp với điều kiện của ngươi. Nam chính từ đầu đến cuối chỉ có một người vợ là ngươi. Với tỉ lệ tương thích pheromone 100%, thì không một ai, dù là nam hay nữ, có thể chen chân vào mối quan hệ này.]
[Vì thế, ký chủ có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này.]
Nói xong, hệ thống không quên dụ dỗ thêm lần nữa:
[Hơn nữa, chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ, hệ thống có thể giúp ngươi sống lại. Vậy nên hệ thống khuyên ngươi đừng tiếp tục chống đối nữa.]
"Trầm Ngư! Trầm Ngư? Nói gì đi chứ! Cậu muốn được ghép với ai nào?" Sau khi lẩm bẩm một mình một hồi, cô gái tóc vàng rốt cuộc cũng không nhịn được mà giục giã cô bạn im lặng bên cạnh.
Trầm Ngư ngẩng đầu, mỉm cười với cô gái tóc vàng rồi thản nhiên đáp:
"Mình á? Ai cũng được. Mình không có yêu cầu gì đặc biệt."
Nghe vậy, cô gái tóc vàng thỏa mãn ôm má, thở dài một hơi mơ màng:
"Mình thì lại có. Nếu được ghép đôi với hoàng tử Mặc Viêm, thì dù anh ấy đang ở tiền tuyến đánh nhau với Liên Minh mình cũng chấp nhận."
Nói đến đây, hai má cô gái ửng hồng.
Trầm Ngư chớp mắt rồi nhẹ nhàng nói với cô gái tóc vàng:
"Xin lỗi, Vi Vi, mình thấy không khỏe lắm, chắc không tiếp tục trò chuyện với cậu được."
Vi Vi lập tức nhìn Trầm Ngư đầy lo lắng:
"Cậu bị sao thế? Ngày mai là ngày ghép đôi rồi, giờ mà xảy ra vấn đề gì thì..."
Trầm Ngư mỉm cười, hạ mắt nói:
"Không sao cả, mình chỉ cần nghỉ ngơi một chút."
"Vậy được rồi, Trầm Ngư, nghỉ ngơi đi nhé. Mình không làm phiền nữa." Vi Vi nói đầy tiếc nuối. "Hẹn gặp lại ngày mai."
"Hẹn gặp lại."
Sau khi Vi Vi được người hầu tiễn ra ngoài, Trầm Ngư lập tức trở lại phòng của nguyên chủ, căn dặn không ai được phép quấy rầy.
Cô cẩn thận đọc lại phần cốt truyện mà hệ thống truyện ngọt cung cấp.
Sau một lúc, Trầm Ngư cất tiếng:
[Trong quân đội có kỹ nữ phục vụ binh lính. Mặc Viêm chắc chắn từng đến đó, phải không?]
Dù là câu hỏi, nhưng ngữ điệu của Trầm Ngư lại vô cùng chắc chắn.
Mặc Viêm, nam chính của thế giới này, giống như các nam chính khác, đều được hệ thống ban cho thân phận cao quý tột cùng.
Ngoài việc là người thừa kế ngai vàng do đích thân Nữ Hoàng lựa chọn, hắn còn là thống soái trẻ nhất trong số bốn nguyên soái của Đế Quốc.
Tinh thần lực và thể chất đều đạt cấp SSS. Nhờ tài năng xuất chúng, Mặc Viêm đã tốt nghiệp Học Viện Quân Sự Hoàng Gia với điểm tuyệt đối ở tuổi mười tám.
Dù xét theo phương diện nào thì hắn cũng là người đàn ông hoàn hảo.
Thế nhưng, sau khi đã kinh qua vô số thế giới, Trầm Ngư hiểu rất rõ bản chất của hệ thống truyện ngọt.
Nó sẽ không bao giờ gửi cho cô một "người đàn ông tốt" hoàn hảo đúng chuẩn gu cô một cách đơn giản như thế.
Thế là sau khi đọc kỹ phần tóm tắt cốt truyện ngắn ngủi mà hệ thống cung cấp, Trầm Ngư đã phát hiện ra một chi tiết rất mờ nhạt:
[Để giải quyết nhu cầu sinh lý của binh lính, mỗi đơn vị quân đội đều được phân bổ một số lượng nhất định omega.]
Cả Trầm Ngư và hệ thống đều biết rõ những omega này được dùng để làm gì.
Giọng nói đầy chắc chắn của Trầm Ngư khiến hệ thống nghẹn lời trong chốc lát.
Mãi một lúc sau, nó mới lắp bắp được một câu:
[Chuyện đó... không quan trọng.]
Trầm Ngư nhướng mày:
[Với ta thì rất quan trọng.]
Không khí bỗng trầm lắng hẳn.
Hệ thống im lặng. Trầm Ngư cũng không vội, chỉ yên lặng bước vào phòng tắm, thay bộ váy công chúa lộng lẫy ra rồi tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi thay sang một bộ đồ đơn giản, thoải mái và được quản gia robot sấy khô tóc, Trầm Ngư ngồi trước chiếc gương cổ xa hoa trong phòng - một chiếc gương cao bằng người cô, khung được khảm đầy đá quý, là món đồ mà các quý cô thượng lưu của Đế Đô tranh nhau ao ước.
Thiếu nữ trong gương có mái tóc đen nhánh, óng ả như lụa, buông xõa ngang vai. Dưới lớp mái tóc hơi rối là đôi mắt trong veo như pha lê, đồng tử đen tuyền, ánh nhìn thuần khiết không một tì vết.
Bên dưới đôi mắt ấy là sống mũi thẳng và rõ nét, chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú. Và một đôi môi đỏ như anh đào, khóe môi tự nhiên hơi cong lên, là nét đẹp khiến không biết bao nhiêu alpha, beta và omega trong Đế Đô phải ganh tị.
Là omega nổi bật nhất trong giới quý tộc của Đế Quốc, điều khiến người ta bàn tán về cô không phải là thân phận con gái của Nhiếp Chính đại thần, mà là gương mặt xinh đẹp đến mức không ai sánh bằng.
Trầm Ngư nhìn gương mặt trong gương, bất giác đưa tay chạm nhẹ lên làn da mịn màng của thiếu nữ phản chiếu qua mặt kính lạnh lẽo.
Khuôn mặt này... ngày càng giống với khuôn mặt thật của cô.
Trầm Ngư mỉm cười, và thiếu nữ trong gương cũng mỉm cười theo.
Cô vén mái tóc qua một bên vai, để lộ phần da trắng mịn bên cổ của cô gái trong gương.
Trầm Ngư nhìn lớp da hơi ửng hồng nơi cổ, biết rằng đó chính là tuyến pheromone - bộ phận mà chỉ alpha và omega trong thế giới này mới có.
Cô đưa tay khẽ chạm vào vùng da ấy, lập tức một mùi hương đào ngọt ngào như hoa đào thoang thoảng tỏa ra. Ngay khoảnh khắc đó, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp toàn thân Trầm Ngư từ nơi đầu ngón tay chạm phải.
Chỉ trong chớp mắt, cả người Trầm Ngư đã trở nên mềm nhũn như không còn chút sức lực.
"Nhạy cảm thật đấy." Trầm Ngư thì thầm. "Không biết đến kỳ mẫn cảm thì còn thế nào nữa?"
Hiện tại, cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, vậy mà chỉ mới tự mình chạm nhẹ vào tuyến pheromone thôi cũng đã khiến cô mất hết sức lực.
Trầm Ngư đã có thể tưởng tượng ra được, nếu như bước vào giai đoạn mẫn cảm sau khi trưởng thành, bản thân sẽ yếu ớt đến mức nào.
Thiếu nữ trong gương khẽ nhếch môi cười mỉa, biểu cảm lập tức lạnh lẽo như băng.
[Ác ý của ngươi đối với ta cũng lớn thật đấy.] Trầm Ngư nói với hệ thống.
Hệ thống truyện ngọt né tránh không trả lời, chỉ nhắc nhở cô:
[Nếu một omega không được alpha có độ tương thích cao xoa dịu trong kỳ mẫn cảm, hậu quả có thể nghiêm trọng đến mức đe dọa đến tính mạng.]
[Vì vậy, hệ thống khuyên ký chủ không nên tiếp tục chống đối hệ thống trong thế giới này.]
[Ha.]
Trầm Ngư khẽ cười khẩy.
[Tiếc là ta thà c.h.ế.t còn hơn phải ở bên nam chính quý báu của ngươi.]
Có lẽ với nhiều người, sống là điều quan trọng nhất. Nhưng với Trầm Ngư, có những nguyên tắc còn quan trọng hơn cả mạng sống.
[Ngươi định làm gì?]
Vì lý do nào đó, sau khi nghe lời Trầm Ngư, hệ thống bỗng thấy bất an. Nó hỏi theo bản năng.
Trầm Ngư chỉ nhướng mày trước câu hỏi ấy. Cô không trả lời mà ung dung với tay lấy chiếc kéo nhỏ tinh xảo đang nằm trên bàn trang điểm trước mặt.
Chỉ một giây sau đó, khi hệ thống còn chưa kịp phản ứng, Trầm Ngư đã thẳng tay đ.â.m thẳng chiếc kéo vào vùng da mà cô vừa chạm tới ban nãy.
Máu lập tức phun ra từ tuyến pheromone mong manh của omega, còn hệ thống thì nghẹn họng, không kịp phát ra lời ngăn cản.
Trầm Ngư cũng khẽ rên một tiếng đau đớn.
Tuyến pheromone của omega vốn vô cùng mỏng manh, nên khi bị tổn thương, cơn đau mà omega phải chịu đựng dữ dội hơn bất kỳ phần nào khác trên cơ thể.
Mi mắt Trầm Ngư khẽ rũ xuống, nhưng tay cô vẫn không buông lỏng.
Chỉ đến khi tuyến pheromone ở cổ bị cắt đứt hoàn toàn bởi lưỡi kéo sắc bén, cô mới nới lỏng tay rồi ném chiếc kéo đầy m.á.u lên bàn trang điểm.
[Ngươi điên rồi!]
Giọng nói giận dữ của hệ thống truyện ngọt vang lên trong đầu Trầm Ngư.
[Ngươi muốn c.h.ế.t thật sao?!]
[Dĩ nhiên là không.]
Trầm Ngư khẽ nhướng mày đáp lại.
Giọng nói bình thản ấy khiến hệ thống nổi điên, âm thanh cơ học bắt đầu méo mó.
[Ngươi có biết tuyến pheromone quan trọng thế nào với một omega không? Không có tuyến ấy, ngươi chỉ là đồ bỏ đi! Cha của nguyên chủ sẽ không bao giờ chấp nhận sự sỉ nhục như vậy trong gia đình!]
[Số phận duy nhất đang chờ ngươi là bị giao cho những quý tộc bi.ến thái thèm khát sắc đẹp của ngươi, trở thành con cờ trong tay ông ta!]
Cha của nguyên chủ, Ngải Sâm, không hề giống như những người cha thông thường.
Là một trong số ít alpha đứng đầu Đế Quốc, ông ta đặt thể diện và địa vị lên trên tất cả.
Với ông ta, con gái này chẳng qua chỉ là một quân cờ.
Và khi quân cờ ấy đã trở nên vô dụng, dù là m.á.u mủ ruột thịt, ông ta cũng chỉ nghĩ đến cách lợi dụng cô để vớt vát lại tổn thất của mình.
Do mất m.á.u quá nhiều, môi Trầm Ngư đã bắt đầu nhợt nhạt. Các chỉ số bất thường trên cơ thể cô lập tức bị quản gia thông minh phát hiện.
Một hồi còi báo động chói tai vang lên khắp biệt thự.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân gấp gáp vọng lại từ hành lang bên ngoài phòng Trầm Ngư.
Một lúc sau, cánh cửa phòng cô bị đẩy mạnh mở tung.
Vài vệ sĩ và người hầu mặc đồng phục lao vào với vẻ mặt hoảng hốt.
Cánh cửa nằm đối diện với gương, nơi Trầm Ngư đang ngồi. Vậy nên ngay khi bước vào, bọn họ đã thấy vết thương bê bết m.á.u ở cổ cô.
Các hầu gái lập tức tái mặt. Tuy nhiên, là người của nhà Ngải, họ được huấn luyện nghiêm khắc hơn người hầu thông thường.
Không chút chần chừ, hai người trong số họ lập tức chạy đến đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của Trầm Ngư. Một người khác gọi bác sĩ gia tộc, đồng thời mang theo hộp y tế và băng gạc để tiến hành sơ cứu ban đầu.
Thế nhưng, khi đến gần và nhìn rõ vết thương, nét mặt lo lắng của người hầu ấy lập tức đông cứng lại.
Cô ấy thốt lên, "Là... tuyến pheromone sao?!"
Hai người đỡ Trầm Ngư lắc đầu đầy bối rối.
Dù chỉ là beta, nhưng họ hiểu rõ tầm quan trọng và sự mong manh của tuyến pheromone đối với một omega.
"Ai làm chuyện này?" Người hầu buột miệng hỏi.
Hai người đỡ Trầm Ngư lại lắc đầu.
Hai vệ sĩ đã kiểm tra khắp phòng cũng vừa quay lại.
Nghe thấy câu hỏi, một người lên tiếng: "Không có dấu hiệu bị xâm nhập từ bên ngoài."
Vậy tại sao tiểu thư lại bị thương?
Người hầu cầm hộp y tế muốn hỏi câu đó, nhưng lúc này, dưới ánh mắt của hai người hầu còn lại, cô ấy đã thấy chiếc kéo vẫn còn dính m.á.u đặt lặng lẽ trên bàn trang điểm trước gương.
Một tia sáng lóe lên trong tâm trí cô ấy. Cô ấy ngước mắt nhìn gương mặt xinh đẹp tái nhợt nhưng vẫn còn thấp thoáng nét cười của Trầm Ngư.
Môi người hầu hé mở rồi mím lại, cuối cùng chỉ thốt ra được một từ:
"Tiểu thư..."
Sự việc xảy ra trong nhà lập tức được báo đến tai cha của nguyên chủ - Ngải Sâm.
Lúc ấy, Ngải Sâm đang dùng bữa tối với vài đồng nghiệp.
Khi nhận được tin từ quản gia, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch, vội vàng đứng bật dậy.
Ông chỉ lạnh nhạt nói với hai người bạn ăn tối rằng có việc nhà cần xử lý, sau đó nhanh chóng lên phi thuyền riêng trở về biệt thự tọa lạc tại khu sầm uất nhất hành tinh thủ đô.
Khi Ngải Sâm về đến nơi, vết thương ở cổ Trầm Ngư đã được bác sĩ riêng xử lý cẩn thận và cầm máu.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Ngải Sâm lạnh lùng liếc qua cô gái đang nằm bất tỉnh trên giường, ánh mắt nghiêm nghị dừng lại ở bác sĩ.
Dưới ánh mắt áp lực của ông ta, bác sĩ lập tức đứng thẳng lưng, căng thẳng trả lời:
"Thưa ngài... tuyến pheromone của tiểu thư đã bị phá hủy hoàn toàn."
Sau một thoáng im lặng, ông ấy bổ sung thêm:
"Có khả năng vết thương của tiểu thư là do tự gây ra."
Là một bác sĩ, ông ấy có thể dễ dàng nhận ra hình dạng của vết thương trên cổ Trầm Ngư chỉ có thể do chính cô tự tạo nên.
Ngải Sâm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi hỏi:
"Ông chắc chắn không có khả năng phục hồi sao?"
Nghe đến đây, nét mặt bác sĩ gia đình thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Dù gì đi nữa, sự cưng chiều của Ngải Sâm dành cho con gái nổi tiếng khắp Đế Quốc.
Ông ấy cứ tưởng Ngải Sâm sẽ hỏi vì sao tiểu thư Trầm Ngư lại tự làm tổn thương bản thân trước tiên.
Tuy nhiên, là người chuyên nghiệp, bác sĩ nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi trả lời:
"Dù dùng công nghệ sửa chữa gen tiên tiến nhất hiện nay trong Đế Quốc, thì cũng không thể phục hồi tuyến pheromone của một omega đã bị phá hủy hoàn toàn."
Ngải Sâm nhắm mắt lại:
"Ta hiểu rồi. Ông ra ngoài đi."
Bác sĩ lập tức tuân lệnh rời khỏi phòng, để lại không gian chỉ còn lại hai cha con Ngải Sâm và Trầm Ngư.
Trầm Ngư chưa từng ngất đi. Cô rất cẩn thận khi tự làm tổn thương bản thân.
Vết thương trên cổ trông có vẻ ghê rợn, nhưng trong thế giới này, nó chỉ được xem như một tổn thương nhỏ.
Dưới sự chăm sóc của bác sĩ gia đình, vết thương đã gần như lành lặn, chỉ còn khu vực quanh tuyến pheromone là không thể phục hồi.
Khi Trầm Ngư mở mắt, người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất lập tức đập vào mắt cô, thân hình không quá cao, nhưng toàn thân toát ra khí thế áp đảo.
Cô ngồi dậy, tựa lưng vào gối mềm. Tiếng động nhẹ nhàng nhanh chóng thu hút sự chú ý của Ngải Sâm.
Ngải Sâm quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Trầm Ngư trong thoáng chốc.
Vài giây sau, ông đưa tay ném một tập tài liệu xuống đùi Trầm Ngư.
Trầm Ngư nhặt lên xem qua. Là một bản kiến nghị kêu gọi bình đẳng giữa alpha và omega, do một nhóm omega khởi xướng.
Trầm Ngư không khỏi nhướng mày. Đây không phải là thứ cô mang đến phòng nguyên chủ, mà vốn dĩ đã ở đây từ trước.
Cô cảm thấy thú vị. Có vẻ như nguyên chủ cũng không hoàn toàn cam chịu số phận "máy đẻ" như trong cốt truyện mô tả.
Lúc này, Ngải Sâm lên tiếng:
"Ta rất thất vọng. Con gái ta mà lại tin vào thứ vớ vẩn này."
Gương mặt ông đầy vẻ giễu cợt.
"Bình đẳng ư? Những quyền lợi mà alpha ban cho omega đã quá đủ rồi. Sao các ngươi cứ không biết thế nào là đủ?"
"Omega chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà, chờ alpha trở về rồi sinh con đẻ cái."
"Năng lực sinh sản mạnh mẽ là món quà của trời ban cho omega, vậy mà con lại ngu ngốc đến mức tin vào đám điên này rồi tự hủy tuyến pheromone của mình. Trầm Ngư, ta thật sự quá thất vọng."
"Ta đã bàn bạc với Nữ Hoàng bệ hạ. Dù độ tương thích của con với hoàng tử Mặc Viêm không cao, chúng ta vẫn có thể gả con làm phi tử theo nghi thức long trọng. Nhưng con lại ngu ngốc đến mức tự tay vứt bỏ cơ hội đó."
Trầm Ngư nghe ông ta trách mắng mà nét mặt không hề thay đổi.
Đợi đến khi ông trút giận xong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô, cô mới chậm rãi lên tiếng:
"Cha à, con đơn giản chỉ không muốn trở thành cỗ máy để sinh sản mà thôi."
Trong thế giới này, vì chỉ omega mới có thể sinh ra alpha và omega, nên mỗi omega trưởng thành thường phải sinh ít nhất năm đứa trẻ.
Làm sao Trầm Ngư có thể chấp nhận một số phận như thế?
Ngải Sâm nghe vậy thì cười khẩy:
"Bá tước Ngải Luân của hành tinh Hoa Hồng từ lâu đã ngưỡng mộ con. Nếu con không chịu làm vợ của hoàng tử, vậy thì hãy dốc chút giá trị cuối cùng vì gia tộc đi."
Ngải Sâm không chỉ có mỗi Trầm Ngư là con gái omega, chỉ là những đứa khác không xinh đẹp bằng cô nên ông ta mới tỏ ra nuông chiều cô.
Giờ đây, tuyến pheromone của Trầm Ngư không thể phục hồi, ông ta dĩ nhiên cũng không còn lý do gì để giữ lại vẻ yêu thương giả tạo kia.
Ngải Sâm liếc nhìn Trầm Ngư một lần nữa rồi lạnh nhạt nói:
"Hy vọng con sẽ không hối hận vì hành động hôm nay."
Nói xong, dường như ông ta cũng chẳng muốn phí thêm lời với người con gái mà ông ta đã xem như món hàng hết hạn, liền xoay người rời khỏi phòng.
Người hầu bên ngoài hé cửa nhìn vào với vẻ tò mò, nhưng có lẽ đã nhận được lệnh trước đó nên chỉ liếc nhìn Trầm Ngư một cái rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Đúng lúc này, hệ thống lên tiếng nhắc nhở Trầm Ngư:
[Bá tước Ngải Luân của hành tinh Hoa Hồng đã kết hôn với ba omega, nhưng tất cả đều c.h.ế.t bí ẩn trong vòng một năm.]
Trầm Ngư nhướng mày:
[Thì sao?]
[Ký chủ không thấy sợ à? Ngươi chắc chắn đoán được hắn có sở thích ngược đãi. Nếu ngươi thật sự bị Ngải Sâm đưa cho hắn, kết cục của cô sẽ giống hệt những omega trước đó.]
[Cách duy nhất để thoát khỏi số phận đó là rời khỏi gia tộc họ Ngải dưới sự giúp đỡ của hệ thống. Hệ thống sẽ dẫn ngươi đến gặp nam chính trước thời điểm định sẵn. Một khi gặp ngươi, nam chính chắc chắn sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên.]
[Với sự giúp đỡ của nam chính, ký chủ thậm chí có thể trả thù Ngải Sâm.]
Trầm Ngư nghe vậy thì nhếch môi cười khinh bỉ, nhưng biểu cảm lại như thể đang d.a.o động vì lời hệ thống.
Cô chậm rãi nói:
[Thật không?]
Hệ thống lập tức đáp:
[Tất nhiên là thật.]
[Vậy ta phải làm gì?]
Nhận được sự hợp tác của Trầm Ngư, hệ thống thở phào nhẹ nhõm.
[Khi Ngải Sâm cử người hộ tống ký chủ lên phi thuyền đến hành tinh Hoa Hồng ngày mai, ký chủ chỉ cần làm theo chỉ dẫn của hệ thống và chuyển sang một phi thuyền khác.]
[Ngày mai à?]
Trầm Ngư lẩm bẩm, mắt lộ vẻ trầm tư.
[Ta hiểu rồi.]
Chú thích:
Pheromone là chất hóa học do cơ thể tiết ra để giao tiếp với cá thể cùng loài, như dụ bạn tình, báo động hoặc đánh dấu lãnh thổ.